Chương 67: Tám chín phần mười là thích nam phong
Trong phòng, bên cạnh giá sách gỗ tử đàn là bàn bút mực, cạnh bàn là đồ sứ thanh bạch, vòng ra phía sau đồ sứ là giường gỗ trầm hương treo màn tơ vàng mềm mại.
Chung Ly đóng chặt cửa, che kín cửa sổ rồi mời Yến Thù ngồi xuống, tự tay châm trà cho Yến Thù: "Công tử đừng trách ta quá cẩn thận nhé." Yến Thù nhận trà nhẹ nhàng nhấp môi, chỉ thấy mùi thơm ngát tràn ngập khoang miệng, trong lòng không khỏi cảm khái một câu trà ngon, y nói: "Cẩn thận là tốt." "Gần đây Bạch Đế Thành và Cẩm Sắt phường ngư long hỗn tạp chứ chẳng hề yên bình, không ít ngưu quỷ xà thần đều đang thăm dò tin tức." Chung Ly ngồi xuống bên cạnh Yến Thù, "Muốn gặp phường chủ đâu chỉ có mình Yến đại nhân." Yến Thù nhíu mày, nhớ lại trước đây "Ảnh Tử" cũng nói với mình ở Bạch Đế Thành có người Hàn Nha. "Chẳng lẽ Hàn Nhai cũng đang tìm Từ đại nhân?" Yến Thù cứ tưởng Từ đại nhân và ba mươi ba Cẩm y vệ có thể đã gặp phải thiên tai nhân họa gì đó nên mới không có tin tức. Nhưng giờ nghĩ lại thì chuyện mười vạn ngân lượng cứu tế biến mất không chỉ đơn giản như vậy. Phong thư cuối cùng mà Từ đại nhân báo về triều đình rốt cuộc đã nói gì? Phong thư này vì sao vô duyên vô cớ biến mất? Là mất trên đường sao? Hay là lúc ở kinh đô thông báo cho triều đình đã bị người khác chặn lại? Trong triều đình những phe cánh thế lực nào đang dòm ngó chuyện này. Thấy Yến Thù nhíu mày, Chung Ly nhẹ giọng gọi y: "Yến đại nhân, đừng lo lắng mà hại cho thân thể." Yến Thù lấy lại tinh thần: "Làm phiền nói ta nghe chút chuyện của Cẩm Sắt phường và phường chủ đi." Chung Ly gật đầu: "Phường chủ cũng không phải là nhân sĩ Trung Nguyên, nàng vốn là một công chúa dị tộc Bắc Địch, sau đó Bắc Địch nội chiến, tộc hệ của phường chủ không may bị diệt, phường chủ chạy trốn tới Trung Nguyên rồi vào Cẩm Sắt phường." Yến Thù gật đầu. Bắc Địch là dân tộc du mục, tài nguyên thiếu thốn đất đai cằn cỗi, lại hiếu chiến thích cướp đoạt, nhưng ba năm trước Bắc Địch đã thống nhất, hiện giờ chiếm đất xưng vương, vẫn luôn nhìn ngó Trung Nguyên qua Sóc Phương. "Phường chủ vốn mang tên A Tu Nạp, trong tiếng Bắc Địch nghĩa là hoa, sau khi phường chủ tiếp nhận Cẩm Sắt phường bảy năm trước thì không tiếp khách nữa, đổi tên thành Thi Hoa Niên, nàng là một nữ tử nội tâm mạnh mẽ, thân là công chúa dị tộc ở Trung Nguyên phiêu bạt không nơi nương tựa, vì sống sót mà vào Cẩm Sắt phường, cố gắng học cầm kỳ thi họa Trung Nguyên, còn quản lý Cẩm Sắt phường chỉn chu rõ ràng." Chung Ly thong thả kế hết những gì mình biết. Yến Thù gật đầu, đột nhiên hỏi: "Vậy ngươi có từng nghe nàng nhắc tới Từ đại nhân không?" "Từ đại nhân?" Chung Ly tỏ vẻ nghi hoặc. "Binh bộ Thị lang, Từ Nhất Huyền, Từ đại nhân." Chung Ly suy nghĩ thật kỹ rồi lắc đầu: "Chưa từng nghe phường chủ nhắc tới, nhưng Binh bộ Thị lang......" Chung Ly trầm ngâm. "Thế nào?" Yến Thù truy vấn. Chung Ly nói: "Yến đại nhân chắc cũng biết Cẩm Sắt phường cây to đón gió, tất nhiên cũng sẽ chọc vào yêu ma quỷ quái, hai năm trước Cẩm Sắt phường từng xảy ra chuyện lớn, ở Phong Các có một cô nương được Tam công tử Tri phủ Bạch Đế Thành mang ra Cẩm Sắt phường, ai ngờ lúc trở về thì đã không còn sống." "Không còn sống?" Yến Thù khẽ nhíu mày. Chung Ly gật đầu: "Trên người cô nương toàn là máu bầm và vết thương, nhưng Tam công tử Tri phủ lại nói cô nương không cẩn thận ngã vào giếng cạn nhà bọn họ mà chết, sau đó Tri phủ định dùng tiền dàn xếp ổn thỏa, phường chủ không cần tiền nhưng cũng không nhiều lời, dù sao chúng ta chỉ là phường ca múa, sao có thể đấu lại với mệnh quan triều đình." "Ai ngờ ba tháng sau, Tri phủ kia bị đại quan triều đình đến tra ra tội tham ô nhận hối lộ, bị tống vào tù, chuyện ác trước đó hắn gây ra đều bị phanh phui." Chung Ly nói, "Ta nhớ đại quan năm đó về đây chính là Binh bộ......" Yến Thù trầm ngâm. Từ đại nhân đã qua ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ sinh con. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn bị triều đình nghi ngờ tham ô ngân lượng. Chẳng lẽ hắn thật sự cướp đi mười vạn ngân lượng rồi giấu ở Cẩm Sắt phường, dự định cùng Thi Hoa Niên che giấu tội lỗi? "Ta muốn gặp phường chủ." Yến Thù ngẩng đầu nhìn về phía Chung Ly. Chung Ly đứng dậy cầm một chiếc hộp gỗ tử đàn trên giá sách, từ bên trong lấy ra một khối ngọc bài có khắc chữ "Nguyệt" đưa cho Yến Thù: "Yến đại nhân, đây là tín vật Nguyệt Các, ta sẽ dẫn ngài đi tìm ba vị các chủ khác......" "Không cần." Yến Thù nói, "Ta đã tập hợp đủ rồi." Chung Ly đầu tiên là sững sờ, sau đó trong mắt lộ ra kính nể cùng khen ngợi: "Không hổ là Yến đại nhân, vậy mời đại nhân đi theo ta." - Cửa phòng phát ra một tiếng "két", Lý Trường Thiên đang ngồi trên trường kỷ vội vàng thu lại bàn tay đang ôm bụng, ngẩng đầu nhìn qua. Yến Thù và Chung Ly vừa nói chuyện vừa sóng vai đi ra. "Chuyến này may mà gặp ngươi." Yến Thù nói, "Tạ ơn." "Đại nhân, ngài đừng cám ơn ta." Chung Ly vội vàng nói, "Ba năm trước đại nhân chuộc ta ra khỏi Mãn Xuân Viện, bây giờ thân thể và tính mệnh của ta đều thuộc về đại nhân." Yến Thù: "Quá lời rồi, Cẩm Sắt phường chung quy là chốn phong nguyệt, chờ án này kết thúc ta sẽ đưa ngươi về kinh đô." Chung Ly ngẩn người, lúng túng nửa ngày không nói nên lời. Lý Trường Thiên cũng run lên, hắn đột nhiên nhớ lại câu nói của Thẩm Ngọc Thụ. "Yến Thù tám chín phần mười là thích nam phong! Mà trước đó cùng các chủ Nguyệt Các từng có một đoạn tình cảm!" Shhhh, wow...... Chẳng lẽ bị Thẩm Ngọc Thụ nói trúng rồi?!
Chung Ly đóng chặt cửa, che kín cửa sổ rồi mời Yến Thù ngồi xuống, tự tay châm trà cho Yến Thù: "Công tử đừng trách ta quá cẩn thận nhé." Yến Thù nhận trà nhẹ nhàng nhấp môi, chỉ thấy mùi thơm ngát tràn ngập khoang miệng, trong lòng không khỏi cảm khái một câu trà ngon, y nói: "Cẩn thận là tốt." "Gần đây Bạch Đế Thành và Cẩm Sắt phường ngư long hỗn tạp chứ chẳng hề yên bình, không ít ngưu quỷ xà thần đều đang thăm dò tin tức." Chung Ly ngồi xuống bên cạnh Yến Thù, "Muốn gặp phường chủ đâu chỉ có mình Yến đại nhân." Yến Thù nhíu mày, nhớ lại trước đây "Ảnh Tử" cũng nói với mình ở Bạch Đế Thành có người Hàn Nha. "Chẳng lẽ Hàn Nhai cũng đang tìm Từ đại nhân?" Yến Thù cứ tưởng Từ đại nhân và ba mươi ba Cẩm y vệ có thể đã gặp phải thiên tai nhân họa gì đó nên mới không có tin tức. Nhưng giờ nghĩ lại thì chuyện mười vạn ngân lượng cứu tế biến mất không chỉ đơn giản như vậy. Phong thư cuối cùng mà Từ đại nhân báo về triều đình rốt cuộc đã nói gì? Phong thư này vì sao vô duyên vô cớ biến mất? Là mất trên đường sao? Hay là lúc ở kinh đô thông báo cho triều đình đã bị người khác chặn lại? Trong triều đình những phe cánh thế lực nào đang dòm ngó chuyện này. Thấy Yến Thù nhíu mày, Chung Ly nhẹ giọng gọi y: "Yến đại nhân, đừng lo lắng mà hại cho thân thể." Yến Thù lấy lại tinh thần: "Làm phiền nói ta nghe chút chuyện của Cẩm Sắt phường và phường chủ đi." Chung Ly gật đầu: "Phường chủ cũng không phải là nhân sĩ Trung Nguyên, nàng vốn là một công chúa dị tộc Bắc Địch, sau đó Bắc Địch nội chiến, tộc hệ của phường chủ không may bị diệt, phường chủ chạy trốn tới Trung Nguyên rồi vào Cẩm Sắt phường." Yến Thù gật đầu. Bắc Địch là dân tộc du mục, tài nguyên thiếu thốn đất đai cằn cỗi, lại hiếu chiến thích cướp đoạt, nhưng ba năm trước Bắc Địch đã thống nhất, hiện giờ chiếm đất xưng vương, vẫn luôn nhìn ngó Trung Nguyên qua Sóc Phương. "Phường chủ vốn mang tên A Tu Nạp, trong tiếng Bắc Địch nghĩa là hoa, sau khi phường chủ tiếp nhận Cẩm Sắt phường bảy năm trước thì không tiếp khách nữa, đổi tên thành Thi Hoa Niên, nàng là một nữ tử nội tâm mạnh mẽ, thân là công chúa dị tộc ở Trung Nguyên phiêu bạt không nơi nương tựa, vì sống sót mà vào Cẩm Sắt phường, cố gắng học cầm kỳ thi họa Trung Nguyên, còn quản lý Cẩm Sắt phường chỉn chu rõ ràng." Chung Ly thong thả kế hết những gì mình biết. Yến Thù gật đầu, đột nhiên hỏi: "Vậy ngươi có từng nghe nàng nhắc tới Từ đại nhân không?" "Từ đại nhân?" Chung Ly tỏ vẻ nghi hoặc. "Binh bộ Thị lang, Từ Nhất Huyền, Từ đại nhân." Chung Ly suy nghĩ thật kỹ rồi lắc đầu: "Chưa từng nghe phường chủ nhắc tới, nhưng Binh bộ Thị lang......" Chung Ly trầm ngâm. "Thế nào?" Yến Thù truy vấn. Chung Ly nói: "Yến đại nhân chắc cũng biết Cẩm Sắt phường cây to đón gió, tất nhiên cũng sẽ chọc vào yêu ma quỷ quái, hai năm trước Cẩm Sắt phường từng xảy ra chuyện lớn, ở Phong Các có một cô nương được Tam công tử Tri phủ Bạch Đế Thành mang ra Cẩm Sắt phường, ai ngờ lúc trở về thì đã không còn sống." "Không còn sống?" Yến Thù khẽ nhíu mày. Chung Ly gật đầu: "Trên người cô nương toàn là máu bầm và vết thương, nhưng Tam công tử Tri phủ lại nói cô nương không cẩn thận ngã vào giếng cạn nhà bọn họ mà chết, sau đó Tri phủ định dùng tiền dàn xếp ổn thỏa, phường chủ không cần tiền nhưng cũng không nhiều lời, dù sao chúng ta chỉ là phường ca múa, sao có thể đấu lại với mệnh quan triều đình." "Ai ngờ ba tháng sau, Tri phủ kia bị đại quan triều đình đến tra ra tội tham ô nhận hối lộ, bị tống vào tù, chuyện ác trước đó hắn gây ra đều bị phanh phui." Chung Ly nói, "Ta nhớ đại quan năm đó về đây chính là Binh bộ......" Yến Thù trầm ngâm. Từ đại nhân đã qua ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy vợ sinh con. Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn bị triều đình nghi ngờ tham ô ngân lượng. Chẳng lẽ hắn thật sự cướp đi mười vạn ngân lượng rồi giấu ở Cẩm Sắt phường, dự định cùng Thi Hoa Niên che giấu tội lỗi? "Ta muốn gặp phường chủ." Yến Thù ngẩng đầu nhìn về phía Chung Ly. Chung Ly đứng dậy cầm một chiếc hộp gỗ tử đàn trên giá sách, từ bên trong lấy ra một khối ngọc bài có khắc chữ "Nguyệt" đưa cho Yến Thù: "Yến đại nhân, đây là tín vật Nguyệt Các, ta sẽ dẫn ngài đi tìm ba vị các chủ khác......" "Không cần." Yến Thù nói, "Ta đã tập hợp đủ rồi." Chung Ly đầu tiên là sững sờ, sau đó trong mắt lộ ra kính nể cùng khen ngợi: "Không hổ là Yến đại nhân, vậy mời đại nhân đi theo ta." - Cửa phòng phát ra một tiếng "két", Lý Trường Thiên đang ngồi trên trường kỷ vội vàng thu lại bàn tay đang ôm bụng, ngẩng đầu nhìn qua. Yến Thù và Chung Ly vừa nói chuyện vừa sóng vai đi ra. "Chuyến này may mà gặp ngươi." Yến Thù nói, "Tạ ơn." "Đại nhân, ngài đừng cám ơn ta." Chung Ly vội vàng nói, "Ba năm trước đại nhân chuộc ta ra khỏi Mãn Xuân Viện, bây giờ thân thể và tính mệnh của ta đều thuộc về đại nhân." Yến Thù: "Quá lời rồi, Cẩm Sắt phường chung quy là chốn phong nguyệt, chờ án này kết thúc ta sẽ đưa ngươi về kinh đô." Chung Ly ngẩn người, lúng túng nửa ngày không nói nên lời. Lý Trường Thiên cũng run lên, hắn đột nhiên nhớ lại câu nói của Thẩm Ngọc Thụ. "Yến Thù tám chín phần mười là thích nam phong! Mà trước đó cùng các chủ Nguyệt Các từng có một đoạn tình cảm!" Shhhh, wow...... Chẳng lẽ bị Thẩm Ngọc Thụ nói trúng rồi?!
loading...
Danh sách chương:
- Giới thiệu
- Chương 1: Một lần xuyên thành phạm nhân
- Chương 2: Tuần sát sứ kinh vi thiên nhân
- Chương 3: Vì sao khẳng định hắn có tội
- Chương 4: Giết người đền mạng giữa trời đất
- Chương 5: Cho thống khoái có được không
- Chương 6: Giả ngây giả dại bị ghét bỏ
- Chương 7: Nhất thời chủ quan bị khống chế
- Chương 8: Mắt thấy tai nghe không phải là sự thật
- Chương 9: Nằm trong tay ngươi đâu còn cách nào
- Chương 10: Làm cha không được, lăng trì thì được
- Chương 11: Sau khi tỉnh ngộ trong lòng vô cùng áy náy
- Chương 12: Cái này thật quá độc cmn ác
- Chương 13: Cởi áo chứng minh trong sạch
- Chương 14: Thuốc cao này không phải để bôi
- Chương 15: Ta sợ đau lắm ngươi nhẹ chút
- Chương 16: Ngươi rốt cuộc là ai
- Chương 17: Trước tiên ngươi nằm xuống đi
- Chương 18: Xin hãy bắt ta về đi
- Chương 19: Ngươi lại muốn học khinh công
- Chương 20: Sao ngươi lại hỏi ra miệng
- Chương 21: Gương sáng treo cao trả lại trong sạch
- Chương 22: Ngươi đừng bôi thuốc cứ để ta làm
- Chương 23: Sơn thủy vô số trần duyên lầm lỡ
- Chương 24: Trướng ấm thầm thì tâm tình
- Chương 25: Vầng trăng thẹn thùng nấp sau bóng mây
- Chương 26: Không muốn nói sớm vì đau
- Chương 27: Thoa thuốc đã thành thói quen
- Chương 28: Cái gì gọi là thiết diện vô tư
- Chương 29: Cứ tưởng y đã thông suốt rồi chứ
- Chương 30: Ta đã sớm nghĩ kỹ rồi
- Chương 31: Gió thổi báo giông bão sắp đến
- Chương 32: Nhất thời chủ quan bị làm choáng
- Chương 33: Sóng này chưa yên sóng khác đã ập tới
- Chương 34: Tra tấn là chuyện rất đáng nghiên cứu
- Chương 35: Không vui thì cứ mắng ta
- Chương 36: Có phải ông đang chơi ta hay không
- Chương 37: Lão hủ đầu bạc từng là thiếu niên
- Chương 38: Ngươi chịu khổ rồi ta đưa ngươi đi
- Chương 39: Ngài nhẹ chút hắn sợ đau
- Chương 40: Đề phòng người bằng còi thúc cổ
- Chương 41: Ngu ngốc dù sao cũng tốt hơn là chết
- Chương 42: Hình như hắn đã hiểu lầm y
- Chương 43: Vì sao muốn đưa hắn đi
- Chương 44: Hắn không muốn trở thành gánh nặng
- Chương 45: Gió không thổi cờ không bay
- Chương 46: Bóng đêm sâu thẳm có trăng sáng
- Chương 47: Không cần lẻ loi độc hành nữa
- Chương 48: Muốn lấy thân báo đáp
- Chương 49: Có nghe nói đến Long Dương chưa
- Chương 50: Hai người các ngươi xảy ra chuyện gì
- Chương 51: Van xin ngươi đừng sờ eo ta
- Chương 52: Sao bộ dạng ngươi lại thành thế này
- Chương 53: Gặp đồng hương nước mắt lưng tròng
- Chương 54: Ngươi cùng ta về phủ đệ đi
- Chương 55: Ngươi dựa vào cái gì mà nổi cáu
- Chương 56: Ngươi không đi ta cũng không đi
- Chương 57: Ta thật sự rất biết đánh nhau
- Chương 58: Ôm chặt là được rồi
- Chương 59: Ngất do thần kinh phế vị
- Chương 60: Thiếu niên lang tuấn tú lịch sự
- Chương 61: Ôm vững vàng
- Chương 62: Thắng thua là xem ai có thể sống
- Chương 63: Bị thương không người cứu
- Chương 64: Công tử không tập trung tinh thần
- Chương 65: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 66: Tự nguyện sa vào chốn phong nguyệt
- Chương 67: Tám chín phần mười là thích nam phong
- Chương 68: Ngươi đừng tự chà đạp mình
- Chương 69: Thật sự hết chịu nổi
- Chương 70: Ngươi ôm hắn về đi
- Chương 71: Như vậy sẽ ấm áp hơn
- Chương 72: Tâm sự mới phát hiện không nỡ nhìn thấu
- Chương 73: Ngay từ đầu đã là trò cười
- Chương 74: Đột nhiên thấy lạnh giữa ban ngày
- Chương 75: Ta không muốn y cũng khó chịu
- Chương 76: Sao đột nhiên y lại bị choáng
- Chương 77: Không cởi y phục của ngươi nữa
- Chương 78: Ta có thể cưỡi chung với y
- Chương 79: Vì một người mà vui mừng hân hoan
- Chương 80: Nơi sống yên ổn
- Chương 81: Phong nguyệt vô biên ghé mắt nhìn
- Chương 82: Ngươi đang mong đợi gì
- Chương 83: Miễn cưỡng và bất đắc dĩ
- Chương 84: Ta có cần phải đi không
- Chương 85: Gần tình tình sợ tâm hoảng hốt
- Chương 86: Đi cái búa ở lại cho ta
- Chương 87: Nói đạo lý suông
- Chương 88: Cái gì gọi là không thấy hắn nữa
- Chương 89: Nhật ký đi bụi của công tử áo gấm
- Chương 90: Đừng ồn theo ta về sơn trang
- Chương 91: Giấu trời giấu đất giấu quỷ thần
- Chương 92: Chỉ là y tin tưởng mình
- Chương 93: Chuẩn bị tâm lý chịu tra tấn
- Chương 94: Có gan thì động đến y thử xem
- Chương 95: Đệ cõng y về phòng đi
- Chương 96: Còn không chịu uống thuốc thì đừng trách ta
- Chương 97: Có thù oán gì
- Chương 98: Chưa từng có tâm tư khác đối với ngươi
- Chương 99: Ngươi chính miệng hỏi qua chưa
- Chương 100: Một sớm gặp xuân quấn trong lòng
- Chương 101: Một mình cô độc biết bao
- Chương 102: Quyền lực thay đổi
- Chương 103: Cách đo nhiệt độ cơ thể
- Chương 104: Cảm thấy sắp xảy ra chuyện
- Chương 105: Giờ ta muốn gặp y một chút
- Chương 106: Bất chấp nhảy tới
- Chương 107: Nếu ta cầu xin ngươi thì sao
- Chương 108: Chỉ hận tình nghĩa khó vẹn toàn
- Chương 109: Cuối cùng phải chấm dứt
- Chương 110: Đệ và y quan hệ thế nào
- Chương 111: Ngài dẫn hắn theo sẽ trốn không thoát
- Chương 112: Khóc lóc kể lể xin tha thứ
- Chương 113: Hỏi thế gian tình là chi
- Chương 114: Góc giường có người co ro
- Chương 115: Ngươi không đau thì ta cũng không đau
- Chương 116: Đừng sợ ta sẽ ở bên ngươi
- Chương 117: Lấy mạng đền mạng oan có đầu
- Chương 118: Ta lại mất hắn rồi
- Chương 119: Hắn vậy mà cải tử hoàn sinh
- Chương 120: Cuối cùng cũng có lúc hổ dữ xổng chuồng
- Chương 121: Đãi ngộ này hình như sai sai
- Chương 122: Hai giường đệm chăn ấm áp một chút
- Chương 123: A a a a thông suốt
- Chương 124: Chỉ có đồ ngốc mới không muốn
- Chương 125: Muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão
- Chương 126: Có rượu không uống là đầu đất
- Chương 127: Chỉ nguyện sơn hà bình yên
- Chương 128: Sau khi say rượu muốn gây sự
- Chương 129: Đêm nay ở bên ta được không
- Chương 130: Tướng quân cởi giáp về nhà thôi
- Chương 131: Nếu ta còn sống nhất định sẽ trở về
- Chương 132: Vượt qua gian khổ vì ngươi mà sống
- Chương 133: Trên người ngươi còn đau không
- Chương 134: Không ngọt ngươi cứ đến bẻ cổ ta đi
- Chương 135: Bầu không khí mập mờ
- Chương 136: Yến đại nhân giúp ta xoa xoa đi
- Chương 137: Dù sao cũng thay đổi rất nhanh
- Chương 138: Đời này ngươi là của ta
- Chương 139: Gọi phu quân hay là tướng công
- Chương 140: Hãy tin thế gian có may mắn
- Chương 141: Chương cuối
- Phiên ngoại Yến Thiên (1) Cũng không phải thanh tâm quả dục
- Phiên ngoại Yến Thiên (2) Động phòng hoa chúc
- Phiên ngoại Yến Thiên (3) Cuộc sống tân hôn của vợ chồng son
- Phiên ngoại Yến Thiên (4) Ỷ vào y không biết ý nghĩa
- Chương 136 (Uncut)