Chương 51: Van xin ngươi đừng sờ eo ta
Yến Thù nín thở trong bóng tối, lù lù bất động.
Bỗng nhiên tiếng bước chân vang lên, phía trước Yến Thù chợt xuất hiện ánh sáng. Một cô nương tư thái đoan trang cầm đèn lồng khắc chim chạm rỗng, cúi đầu đến cạnh Yến Thù, ôn nhu nói: "Công tử, các chủ của chúng ta mời ngài lên lầu hai, tiểu nữ sẽ dẫn đường cho ngài." Nói xong, cô nương kia cũng không đợi Yến Thù trả lời mà quay người đi đến phía sau sân khấu kịch. Yến Thù yên lặng đi theo. Vòng qua sân khấu rồi đi vào bên trong có một cầu thang, cô nương kia dẫn Yến Thù lên tầng hai của Thanh Lộ Các. Khi họ lên lầu, mọi nơi trong Thanh Lộ Các đều có đèn lồng, chiếu sáng đến từng ngóc ngách. Giờ Yến Thù mới phát hiện thì ra giữa lầu hai Thanh Lộ Các là khoảng không, có thể dựa vào lan can nhìn xuống quang cảnh lầu một. Lầu hai Thanh Lộ Các bên trái là lan can, bên phải là sương phòng đóng chặt, phòng này sát bên phòng kia, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hát hí khúc vọng lại từ trong phòng, bóng người lay động. Nữ tử cầm đèn lồng đưa Yến Thù tới trước cửa một gian phòng, hành lễ với Yến Thù rồi quay người rời đi. Yến Thù không chút do dự nhẹ nhàng gõ cửa ba lần. Cửa nhẹ nhàng mở ra, đứng ở cửa là một nô bộc mặc y phục màu xám đang cúi đầu, sau khi mở cửa thì nghiêng người đứng sang một bên để Yến Thù vào. Trong phòng trân bảo rực rỡ muôn màu, khói hương lượn lờ, ngay chính giữa đặt một bàn trà làm từ ngọc bích trong suốt, phía trên đặt trà cụ cổ quái kỳ lạ, có rất nhiều thứ mà Yến Thù không biết gọi là gì. Một nữ tử ngồi trên mặt đất, rũ mắt đốt lò nấu trà. Nàng là một nữ tử dáng dấp ôn nhu, mặt mày phong tình dị vực nhưng mọi cử chỉ đều lộ vẻ đoan trang lễ tiết và quy củ. "Công tử mời ngồi." Nữ tử khẽ nói. Yến Thù hành lễ rồi ngồi xếp bằng đối diện với nữ tử. Động tác pha trà của nữ tử vẫn chưa ngừng, nàng hỏi: "Công tử xưng hô thế nào?" "Yến, tựa như đã từng quen biết, chim én quay về." Yến Thù đáp. Nữ tử khẽ cười: "Yến công tử, nếu công tử không ngại thì gọi ta một tiếng các chủ đi." Nói xong nữ tử rót một chén trà rồi dùng kẹp vàng kẹp lấy chén ngọc, nhẹ nhàng đặt trước mặt Yến Thù. Yến Thù nói tạ ơn. Các chủ Thanh Lộ Các hỏi: "Ta thấy vở tuồng ban nãy công tử xem rất nghiêm túc, chắc hẳn công tử cũng là người tinh thông khúc nghệ?" Yến Thù: "Đối với hí khúc chỉ biết một chút chứ chưa dám nói tinh thông, không dám múa rìu qua mắt thợ." Các chủ Thanh Lộ Các cười: "Vở tuồng kia hát về hai vị tướng quân cùng chinh chiến sa trường, ai ngờ tướng quân họ Lý là gian tế của địch quốc, chẳng những phản bội chạy trốn mà còn chặt đầu đại tướng quân dâng cho quân địch." Yến Thù gật đầu: "Đây là truyền xướng kinh điển, có nghe qua." Các chủ Thanh Lộ Các nâng chung trà lên, dùng tay áo gấm rộng che mặt rồi nhẹ nhàng nhấp một miếng, sau đó mới nói: "Đáng tiếc tiểu nữ tử tục khí, không thích nghe dạng hí u buồn này, chỉ thích phong hoa tuyết nguyệt, ngày tốt cảnh đẹp, tỉ như khuynh thành ca nữ tình cờ gặp quan lớn, hai người tâm đầu ý hợp, chỉ là không biết Yến công tử thích hát bài nào?" Sau một lúc lâu không nói gì, Yến Thù nhẹ giọng trả lời: "Càn khôn ngời sáng, rửa sạch oan khuất." Các chủ Thanh Lộ Các mỉm cười vẻ như rất thú vị: "Yến công tử, lời dễ nói, việc khó làm, xin hỏi công tử, cho dù là thật thì có thể theo lẽ công bằng mà phán đoán sao? Cho dù là thật thì không oan uổng người khác sao?" Sắc mặt Yến Thù biến đổi. Y nghĩ tới Lý Trường Thiên. Các chủ Thanh Lộ Các cười lạnh một tiếng: "Yến công tử, càn khôn ngời sáng thật quá khó khăn, nhân thế này chỉ nhìn vào quyền lực lợi ích, khắp nơi đều là toan tính hiểm ác, ngươi có muốn làm người thanh bạch thì cũng khó đề phòng người khác giội nước bẩn." Yến Thù kiềm chế tâm tư, nhàn nhạt hỏi lại: "Các chủ nói không sai, nhưng bọn hắn giội nước bẩn vào ta thì lòng ta cũng sẽ dơ bẩn theo sao?" Các chủ Thanh Lộ Các khẽ giật mình, rũ mắt hồi lâu, nàng cầm nắp chén nhẹ nhàng đậy lên chén trà: "Yến công tử, mời về đi thôi, trong Thanh Lộ Các e là không có thứ ngươi muốn đâu." Bị hạ lệnh đuổi khách, Yến Thù đành phải đứng dậy, y hành lễ với các chủ rồi nói: "Nếu các chủ gặp phường chủ thì giúp ta chuyển lời với nàng, ta cũng không có ác ý, chỉ là vở kịch chiếu sáng điện ngọc này dù sao cũng phải có người hát." Dứt lời Yến Thù đứng dậy ra khỏi phòng. Tên nô bộc kia sau khi y rời đi thì nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đến ngồi xuống bên cạnh các chủ Thanh Lộ Các. "Ngươi nhìn rõ chưa?" Các chủ Thanh Lộ Các quay đầu hỏi hắn. "Thiếu khanh Đại Lý Tự, Yến Thù." Người kia đáp, "Nghe nói y là người của Tần Quyết Minh, không biết có thật hay không, ta từng chạm mặt y trong triều một hai lần, cũng không quen biết, nhưng nếu y thật sự là người của Tần Quyết Minh......" Người kia trầm tư không nói hết câu. Các chủ Thanh Lộ Các nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, ôn nhu nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta pha trà cho ngươi." Lúc này Yến Thù xuống lầu hai Thanh Lộ Các lại thấy trên sân khấu ở lầu một đang hát hí. "Vì sao tìm nơi nương tựa quân địch, vì sao lại phản bội ta, vì sao tổn thương thân thích của ta, vì sao a!" "Tướng quân ơi." Tiếng chiêng trống rền vang, trên sân khấu đào hát đang khóc. "Khổ không sao kể xiết, không sao kể xiết." - Yến Thù ở Thanh Lộ Các gặp khó khăn, còn Lý Trường Thiên ở Hoa Các đang bị một đám cô nương nhiệt tình vây quanh. Lý Trường Thiên vốn định lặng lẽ dò xét một phen, vì vậy sau khi vào Hoa Các liền yên lặng lẩn vào trong góc. Hắn nhìn quanh bốn phía, không khỏi kinh ngạc. Nơi đây hoàn toàn không giống những gì hắn tưởng tượng. Lý Trường Thiên cứ tưởng trong lầu các này sẽ bày biện bình phong ngọc bích, lư hương bằng vàng, đồ sứ tinh xảo. Ai ngờ Hoa Các này tứ phía đều đặt giá binh khí, trên kệ đặt trường đao, thương nhọn, cung nỏ và vũ khí này nọ. Trên xà nhà của tầng một Hoa Các treo lụa đỏ, đèn lồng đỏ, tua rua đỏ, giữa thính đường là sàn gỗ hình cánh hoa sơn son, trên sàn gỗ cũng không phải là biểu diễn ca múa mà có người đang luận võ. Nếu không phải khắp nơi đều là nam tử ôm mỹ nhân uống rượu tìm vui thì nơi đây không hề giống với chốn phong nguyệt. Lý Trường Thiên chăm chú nhìn trên đài, thấy hai nam tử đang luận võ, một người cầm đao còn một người vung quyền, bất phân thắng bại. Bên dưới có không ít cô nương mặc trang phục đang vỗ tay, không chê ồn ào luôn miệng khen hay. "Ai, ta cũng muốn thấy dung mạo tuyệt sắc của các chủ Hoa Các a." Một nam tử uống rượu cảm khái, thanh âm lọt vào tai Lý Trường Thiên. "Quên đi, chỉ với công phu mèo cào của ngươi mà đòi nhìn thấy các chủ Hoa Các ấy à?" Nam tử kế bên cười nhạo nói. "Xem ra hai vị công tử rất hiểu rõ Cẩm Sắt phường nhỉ?" Lý Trường Thiên thoải mái đi đến ngồi xuống cạnh hai người bọn họ rồi cười nói. Hai người đầu tiên là giật nảy mình, nhìn Lý Trường Thiên với vẻ dò hỏi: "Ngươi là ai?" "Ta? Chỉ là khách qua đường thôi." Lý Trường Thiên cười ôm quyền, "Nhìn hai vị công tử dáng vẻ tao nhã, tuấn tú lịch sự, phong thần tuấn lãng, muốn cùng hai vị kết giao bằng hữu." Hai người được thổi phồng lên mây, ôm quyền đáp: "Quá khen quá khen." "Không biết hai vị có hiểu rõ về phường chủ của Cẩm Sắt phường không?" Lý Trường Thiên hờ hững nói, giống như chỉ muốn tìm đại một đề tài tán gẫu với hai người. "A...... Phường chủ ấy hả......" Một người trong đó sờ cằm nói, "Ngươi nói Thi Hoa Niên, Thi cô nương phải không? Mười năm trước nàng tiếp quản Cẩm Sắt phường, Cẩm Sắt phường cũng là sau khi nàng tiếp nhận mới bắt đầu vang danh thiên hạ, nàng là một nữ tử rất lợi hại." "Ai, nghe nói nàng và một quan lớn trong triều có tư tình, là thật hay giả?" Người kia hỏi. "Quan lớn trong triều?" Lý Trường Thiên đang muốn truy vấn thì bỗng nhiên có ai đó ôm chầm lấy hắn từ phía sau. "Công tử nha ~ Các ngươi sao lại bàn luận về phường chủ của chúng ta?" Tiếng cười mềm mại đáng yêu của một cô nương truyền đến. Lý Trường Thiên toàn thân cứng đờ, cố hết sức mới ngăn được ý muốn vác người ném qua vai. "Hahaha, tiểu mỹ nhân, chúng ta chỉ thuận miệng tâm sự mà thôi." Một nam tử cười nói. "Ai nha, chúng ta cũng muốn trò chuyện, tâm sự với chúng ta được không?" Mấy cô nương diễm lệ vây quanh, bưng rượu trên bàn muốn dỗ ba người uống. Lý Trường Thiên bị mùi hương trên người cô nương làm cho hoa mắt chóng mặt, đột ngột đứng dậy: "Thật xin lỗi, ta phải đi trước." Hắn định quay người bỏ đi thì lại bị một cô nương áo tím níu chặt tay: "Công tử ngươi đi đâu? Cùng chúng ta uống rượu đi nha ~" "Không không không, ta...... ta quên mang bạc......" Lý Trường Thiên vội vàng muốn rút tay ra. Cô nương áo xanh bên cạnh nghe vậy thì cất tiếng cười như chuông bạc, tư thái kiều mị ôm eo Lý Trường Thiên: "Công tử dáng dấp soái khí như vậy, chúng ta sao lại đòi tiền công tử chứ ~ Công tử hát cho chúng ta nghe một bài thì rượu này sẽ không thu ngân lượng của công tử." "Nào, công tử, rượu ngon Tây Vực không uống có phải rất đáng tiếc không?" Lại một cô nương áo đỏ bưng chén rượu bằng ngọc mỉm cười xông tới, làm bộ muốn rót rượu cho Lý Trường Thiên. Lý Trường Thiên hoảng đến sắp ngất, hắn trốn tránh sự ôm ấp của các cô nương, co người lui vào trong góc: "Đừng...... Không phải...... Khoan khoan...... có thể đừng sờ eo ta nữa được không, van xin ngài......" "Công tử uống đi ~ Đến đây, ngày tốt cảnh đẹp thế này cơ mà ~" Cô nương áo tím lúc đầu quấn lấy Lý Trường Thiên thổi vào tai hắn khí tức ấm áp mập mờ, "Công tử, khuê phòng của ta ở trên lầu ba Hoa Các, ngươi có lên chơi một chút không~" Lý Trường Thiên: "......" Ta không muốn a a a a a!!! Cô nương, ta rất sợ hãi a!!! Yến Thù ngươi ở đâu a!!! Cứu mạng a!!! "Ta...... Còn có người đang chờ ta, ta phải đi, phải đi." Lý Trường Thiên dán lưng vào tường, nhìn các cô nương vây quanh hắn, trong giọng nói đều là cầu khẩn. Cô nương áo xanh ủy khuất nói: "Công tử vậy mà không muốn chơi với chúng ta, thật đau lòng a, vậy công tử hát khúc cho chúng ta nghe rồi chúng ta liền thả công tử đi ~" "Đúng đúng đúng ~" Cô nương áo tím phụ họa theo cô nương áo đỏ. "Khúc, khúc?" Lý Trường Thiên lắp bắp. "Ừ ~ Khúc!" Cô nương áo xanh cười hì hì, cả người như sắp dính vào ngực Lý Trường Thiên. "Ta hát!! Ta hát!!" Lý Trường Thiên bỗng nhiên đỡ lấy bả vai cô nương áo xanh rồi đẩy nàng ra xa nửa mét, "Các ngươi lui, lui lại một chút...... Nếu không ta hát không được......" Ba cô nương lui lại nửa bước, che miệng cười, mặt ai cũng tỏ vẻ chờ mong. Lý Trường Thiên dính sát tường, hắng giọng hít sâu một hơi rồi hát. "Đoàn kết chính là sức mạnh! Đoàn kết chính là sức mạnh!!" "Sức mạnh này là sắt! Sức mạnh này là thép! So với sắt còn cứng hơn, so với thép còn mạnh hơn!!" Các cô nương: "......"
Bỗng nhiên tiếng bước chân vang lên, phía trước Yến Thù chợt xuất hiện ánh sáng. Một cô nương tư thái đoan trang cầm đèn lồng khắc chim chạm rỗng, cúi đầu đến cạnh Yến Thù, ôn nhu nói: "Công tử, các chủ của chúng ta mời ngài lên lầu hai, tiểu nữ sẽ dẫn đường cho ngài." Nói xong, cô nương kia cũng không đợi Yến Thù trả lời mà quay người đi đến phía sau sân khấu kịch. Yến Thù yên lặng đi theo. Vòng qua sân khấu rồi đi vào bên trong có một cầu thang, cô nương kia dẫn Yến Thù lên tầng hai của Thanh Lộ Các. Khi họ lên lầu, mọi nơi trong Thanh Lộ Các đều có đèn lồng, chiếu sáng đến từng ngóc ngách. Giờ Yến Thù mới phát hiện thì ra giữa lầu hai Thanh Lộ Các là khoảng không, có thể dựa vào lan can nhìn xuống quang cảnh lầu một. Lầu hai Thanh Lộ Các bên trái là lan can, bên phải là sương phòng đóng chặt, phòng này sát bên phòng kia, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hát hí khúc vọng lại từ trong phòng, bóng người lay động. Nữ tử cầm đèn lồng đưa Yến Thù tới trước cửa một gian phòng, hành lễ với Yến Thù rồi quay người rời đi. Yến Thù không chút do dự nhẹ nhàng gõ cửa ba lần. Cửa nhẹ nhàng mở ra, đứng ở cửa là một nô bộc mặc y phục màu xám đang cúi đầu, sau khi mở cửa thì nghiêng người đứng sang một bên để Yến Thù vào. Trong phòng trân bảo rực rỡ muôn màu, khói hương lượn lờ, ngay chính giữa đặt một bàn trà làm từ ngọc bích trong suốt, phía trên đặt trà cụ cổ quái kỳ lạ, có rất nhiều thứ mà Yến Thù không biết gọi là gì. Một nữ tử ngồi trên mặt đất, rũ mắt đốt lò nấu trà. Nàng là một nữ tử dáng dấp ôn nhu, mặt mày phong tình dị vực nhưng mọi cử chỉ đều lộ vẻ đoan trang lễ tiết và quy củ. "Công tử mời ngồi." Nữ tử khẽ nói. Yến Thù hành lễ rồi ngồi xếp bằng đối diện với nữ tử. Động tác pha trà của nữ tử vẫn chưa ngừng, nàng hỏi: "Công tử xưng hô thế nào?" "Yến, tựa như đã từng quen biết, chim én quay về." Yến Thù đáp. Nữ tử khẽ cười: "Yến công tử, nếu công tử không ngại thì gọi ta một tiếng các chủ đi." Nói xong nữ tử rót một chén trà rồi dùng kẹp vàng kẹp lấy chén ngọc, nhẹ nhàng đặt trước mặt Yến Thù. Yến Thù nói tạ ơn. Các chủ Thanh Lộ Các hỏi: "Ta thấy vở tuồng ban nãy công tử xem rất nghiêm túc, chắc hẳn công tử cũng là người tinh thông khúc nghệ?" Yến Thù: "Đối với hí khúc chỉ biết một chút chứ chưa dám nói tinh thông, không dám múa rìu qua mắt thợ." Các chủ Thanh Lộ Các cười: "Vở tuồng kia hát về hai vị tướng quân cùng chinh chiến sa trường, ai ngờ tướng quân họ Lý là gian tế của địch quốc, chẳng những phản bội chạy trốn mà còn chặt đầu đại tướng quân dâng cho quân địch." Yến Thù gật đầu: "Đây là truyền xướng kinh điển, có nghe qua." Các chủ Thanh Lộ Các nâng chung trà lên, dùng tay áo gấm rộng che mặt rồi nhẹ nhàng nhấp một miếng, sau đó mới nói: "Đáng tiếc tiểu nữ tử tục khí, không thích nghe dạng hí u buồn này, chỉ thích phong hoa tuyết nguyệt, ngày tốt cảnh đẹp, tỉ như khuynh thành ca nữ tình cờ gặp quan lớn, hai người tâm đầu ý hợp, chỉ là không biết Yến công tử thích hát bài nào?" Sau một lúc lâu không nói gì, Yến Thù nhẹ giọng trả lời: "Càn khôn ngời sáng, rửa sạch oan khuất." Các chủ Thanh Lộ Các mỉm cười vẻ như rất thú vị: "Yến công tử, lời dễ nói, việc khó làm, xin hỏi công tử, cho dù là thật thì có thể theo lẽ công bằng mà phán đoán sao? Cho dù là thật thì không oan uổng người khác sao?" Sắc mặt Yến Thù biến đổi. Y nghĩ tới Lý Trường Thiên. Các chủ Thanh Lộ Các cười lạnh một tiếng: "Yến công tử, càn khôn ngời sáng thật quá khó khăn, nhân thế này chỉ nhìn vào quyền lực lợi ích, khắp nơi đều là toan tính hiểm ác, ngươi có muốn làm người thanh bạch thì cũng khó đề phòng người khác giội nước bẩn." Yến Thù kiềm chế tâm tư, nhàn nhạt hỏi lại: "Các chủ nói không sai, nhưng bọn hắn giội nước bẩn vào ta thì lòng ta cũng sẽ dơ bẩn theo sao?" Các chủ Thanh Lộ Các khẽ giật mình, rũ mắt hồi lâu, nàng cầm nắp chén nhẹ nhàng đậy lên chén trà: "Yến công tử, mời về đi thôi, trong Thanh Lộ Các e là không có thứ ngươi muốn đâu." Bị hạ lệnh đuổi khách, Yến Thù đành phải đứng dậy, y hành lễ với các chủ rồi nói: "Nếu các chủ gặp phường chủ thì giúp ta chuyển lời với nàng, ta cũng không có ác ý, chỉ là vở kịch chiếu sáng điện ngọc này dù sao cũng phải có người hát." Dứt lời Yến Thù đứng dậy ra khỏi phòng. Tên nô bộc kia sau khi y rời đi thì nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đến ngồi xuống bên cạnh các chủ Thanh Lộ Các. "Ngươi nhìn rõ chưa?" Các chủ Thanh Lộ Các quay đầu hỏi hắn. "Thiếu khanh Đại Lý Tự, Yến Thù." Người kia đáp, "Nghe nói y là người của Tần Quyết Minh, không biết có thật hay không, ta từng chạm mặt y trong triều một hai lần, cũng không quen biết, nhưng nếu y thật sự là người của Tần Quyết Minh......" Người kia trầm tư không nói hết câu. Các chủ Thanh Lộ Các nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, ôn nhu nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta pha trà cho ngươi." Lúc này Yến Thù xuống lầu hai Thanh Lộ Các lại thấy trên sân khấu ở lầu một đang hát hí. "Vì sao tìm nơi nương tựa quân địch, vì sao lại phản bội ta, vì sao tổn thương thân thích của ta, vì sao a!" "Tướng quân ơi." Tiếng chiêng trống rền vang, trên sân khấu đào hát đang khóc. "Khổ không sao kể xiết, không sao kể xiết." - Yến Thù ở Thanh Lộ Các gặp khó khăn, còn Lý Trường Thiên ở Hoa Các đang bị một đám cô nương nhiệt tình vây quanh. Lý Trường Thiên vốn định lặng lẽ dò xét một phen, vì vậy sau khi vào Hoa Các liền yên lặng lẩn vào trong góc. Hắn nhìn quanh bốn phía, không khỏi kinh ngạc. Nơi đây hoàn toàn không giống những gì hắn tưởng tượng. Lý Trường Thiên cứ tưởng trong lầu các này sẽ bày biện bình phong ngọc bích, lư hương bằng vàng, đồ sứ tinh xảo. Ai ngờ Hoa Các này tứ phía đều đặt giá binh khí, trên kệ đặt trường đao, thương nhọn, cung nỏ và vũ khí này nọ. Trên xà nhà của tầng một Hoa Các treo lụa đỏ, đèn lồng đỏ, tua rua đỏ, giữa thính đường là sàn gỗ hình cánh hoa sơn son, trên sàn gỗ cũng không phải là biểu diễn ca múa mà có người đang luận võ. Nếu không phải khắp nơi đều là nam tử ôm mỹ nhân uống rượu tìm vui thì nơi đây không hề giống với chốn phong nguyệt. Lý Trường Thiên chăm chú nhìn trên đài, thấy hai nam tử đang luận võ, một người cầm đao còn một người vung quyền, bất phân thắng bại. Bên dưới có không ít cô nương mặc trang phục đang vỗ tay, không chê ồn ào luôn miệng khen hay. "Ai, ta cũng muốn thấy dung mạo tuyệt sắc của các chủ Hoa Các a." Một nam tử uống rượu cảm khái, thanh âm lọt vào tai Lý Trường Thiên. "Quên đi, chỉ với công phu mèo cào của ngươi mà đòi nhìn thấy các chủ Hoa Các ấy à?" Nam tử kế bên cười nhạo nói. "Xem ra hai vị công tử rất hiểu rõ Cẩm Sắt phường nhỉ?" Lý Trường Thiên thoải mái đi đến ngồi xuống cạnh hai người bọn họ rồi cười nói. Hai người đầu tiên là giật nảy mình, nhìn Lý Trường Thiên với vẻ dò hỏi: "Ngươi là ai?" "Ta? Chỉ là khách qua đường thôi." Lý Trường Thiên cười ôm quyền, "Nhìn hai vị công tử dáng vẻ tao nhã, tuấn tú lịch sự, phong thần tuấn lãng, muốn cùng hai vị kết giao bằng hữu." Hai người được thổi phồng lên mây, ôm quyền đáp: "Quá khen quá khen." "Không biết hai vị có hiểu rõ về phường chủ của Cẩm Sắt phường không?" Lý Trường Thiên hờ hững nói, giống như chỉ muốn tìm đại một đề tài tán gẫu với hai người. "A...... Phường chủ ấy hả......" Một người trong đó sờ cằm nói, "Ngươi nói Thi Hoa Niên, Thi cô nương phải không? Mười năm trước nàng tiếp quản Cẩm Sắt phường, Cẩm Sắt phường cũng là sau khi nàng tiếp nhận mới bắt đầu vang danh thiên hạ, nàng là một nữ tử rất lợi hại." "Ai, nghe nói nàng và một quan lớn trong triều có tư tình, là thật hay giả?" Người kia hỏi. "Quan lớn trong triều?" Lý Trường Thiên đang muốn truy vấn thì bỗng nhiên có ai đó ôm chầm lấy hắn từ phía sau. "Công tử nha ~ Các ngươi sao lại bàn luận về phường chủ của chúng ta?" Tiếng cười mềm mại đáng yêu của một cô nương truyền đến. Lý Trường Thiên toàn thân cứng đờ, cố hết sức mới ngăn được ý muốn vác người ném qua vai. "Hahaha, tiểu mỹ nhân, chúng ta chỉ thuận miệng tâm sự mà thôi." Một nam tử cười nói. "Ai nha, chúng ta cũng muốn trò chuyện, tâm sự với chúng ta được không?" Mấy cô nương diễm lệ vây quanh, bưng rượu trên bàn muốn dỗ ba người uống. Lý Trường Thiên bị mùi hương trên người cô nương làm cho hoa mắt chóng mặt, đột ngột đứng dậy: "Thật xin lỗi, ta phải đi trước." Hắn định quay người bỏ đi thì lại bị một cô nương áo tím níu chặt tay: "Công tử ngươi đi đâu? Cùng chúng ta uống rượu đi nha ~" "Không không không, ta...... ta quên mang bạc......" Lý Trường Thiên vội vàng muốn rút tay ra. Cô nương áo xanh bên cạnh nghe vậy thì cất tiếng cười như chuông bạc, tư thái kiều mị ôm eo Lý Trường Thiên: "Công tử dáng dấp soái khí như vậy, chúng ta sao lại đòi tiền công tử chứ ~ Công tử hát cho chúng ta nghe một bài thì rượu này sẽ không thu ngân lượng của công tử." "Nào, công tử, rượu ngon Tây Vực không uống có phải rất đáng tiếc không?" Lại một cô nương áo đỏ bưng chén rượu bằng ngọc mỉm cười xông tới, làm bộ muốn rót rượu cho Lý Trường Thiên. Lý Trường Thiên hoảng đến sắp ngất, hắn trốn tránh sự ôm ấp của các cô nương, co người lui vào trong góc: "Đừng...... Không phải...... Khoan khoan...... có thể đừng sờ eo ta nữa được không, van xin ngài......" "Công tử uống đi ~ Đến đây, ngày tốt cảnh đẹp thế này cơ mà ~" Cô nương áo tím lúc đầu quấn lấy Lý Trường Thiên thổi vào tai hắn khí tức ấm áp mập mờ, "Công tử, khuê phòng của ta ở trên lầu ba Hoa Các, ngươi có lên chơi một chút không~" Lý Trường Thiên: "......" Ta không muốn a a a a a!!! Cô nương, ta rất sợ hãi a!!! Yến Thù ngươi ở đâu a!!! Cứu mạng a!!! "Ta...... Còn có người đang chờ ta, ta phải đi, phải đi." Lý Trường Thiên dán lưng vào tường, nhìn các cô nương vây quanh hắn, trong giọng nói đều là cầu khẩn. Cô nương áo xanh ủy khuất nói: "Công tử vậy mà không muốn chơi với chúng ta, thật đau lòng a, vậy công tử hát khúc cho chúng ta nghe rồi chúng ta liền thả công tử đi ~" "Đúng đúng đúng ~" Cô nương áo tím phụ họa theo cô nương áo đỏ. "Khúc, khúc?" Lý Trường Thiên lắp bắp. "Ừ ~ Khúc!" Cô nương áo xanh cười hì hì, cả người như sắp dính vào ngực Lý Trường Thiên. "Ta hát!! Ta hát!!" Lý Trường Thiên bỗng nhiên đỡ lấy bả vai cô nương áo xanh rồi đẩy nàng ra xa nửa mét, "Các ngươi lui, lui lại một chút...... Nếu không ta hát không được......" Ba cô nương lui lại nửa bước, che miệng cười, mặt ai cũng tỏ vẻ chờ mong. Lý Trường Thiên dính sát tường, hắng giọng hít sâu một hơi rồi hát. "Đoàn kết chính là sức mạnh! Đoàn kết chính là sức mạnh!!" "Sức mạnh này là sắt! Sức mạnh này là thép! So với sắt còn cứng hơn, so với thép còn mạnh hơn!!" Các cô nương: "......"
loading...
Danh sách chương:
- Giới thiệu
- Chương 1: Một lần xuyên thành phạm nhân
- Chương 2: Tuần sát sứ kinh vi thiên nhân
- Chương 3: Vì sao khẳng định hắn có tội
- Chương 4: Giết người đền mạng giữa trời đất
- Chương 5: Cho thống khoái có được không
- Chương 6: Giả ngây giả dại bị ghét bỏ
- Chương 7: Nhất thời chủ quan bị khống chế
- Chương 8: Mắt thấy tai nghe không phải là sự thật
- Chương 9: Nằm trong tay ngươi đâu còn cách nào
- Chương 10: Làm cha không được, lăng trì thì được
- Chương 11: Sau khi tỉnh ngộ trong lòng vô cùng áy náy
- Chương 12: Cái này thật quá độc cmn ác
- Chương 13: Cởi áo chứng minh trong sạch
- Chương 14: Thuốc cao này không phải để bôi
- Chương 15: Ta sợ đau lắm ngươi nhẹ chút
- Chương 16: Ngươi rốt cuộc là ai
- Chương 17: Trước tiên ngươi nằm xuống đi
- Chương 18: Xin hãy bắt ta về đi
- Chương 19: Ngươi lại muốn học khinh công
- Chương 20: Sao ngươi lại hỏi ra miệng
- Chương 21: Gương sáng treo cao trả lại trong sạch
- Chương 22: Ngươi đừng bôi thuốc cứ để ta làm
- Chương 23: Sơn thủy vô số trần duyên lầm lỡ
- Chương 24: Trướng ấm thầm thì tâm tình
- Chương 25: Vầng trăng thẹn thùng nấp sau bóng mây
- Chương 26: Không muốn nói sớm vì đau
- Chương 27: Thoa thuốc đã thành thói quen
- Chương 28: Cái gì gọi là thiết diện vô tư
- Chương 29: Cứ tưởng y đã thông suốt rồi chứ
- Chương 30: Ta đã sớm nghĩ kỹ rồi
- Chương 31: Gió thổi báo giông bão sắp đến
- Chương 32: Nhất thời chủ quan bị làm choáng
- Chương 33: Sóng này chưa yên sóng khác đã ập tới
- Chương 34: Tra tấn là chuyện rất đáng nghiên cứu
- Chương 35: Không vui thì cứ mắng ta
- Chương 36: Có phải ông đang chơi ta hay không
- Chương 37: Lão hủ đầu bạc từng là thiếu niên
- Chương 38: Ngươi chịu khổ rồi ta đưa ngươi đi
- Chương 39: Ngài nhẹ chút hắn sợ đau
- Chương 40: Đề phòng người bằng còi thúc cổ
- Chương 41: Ngu ngốc dù sao cũng tốt hơn là chết
- Chương 42: Hình như hắn đã hiểu lầm y
- Chương 43: Vì sao muốn đưa hắn đi
- Chương 44: Hắn không muốn trở thành gánh nặng
- Chương 45: Gió không thổi cờ không bay
- Chương 46: Bóng đêm sâu thẳm có trăng sáng
- Chương 47: Không cần lẻ loi độc hành nữa
- Chương 48: Muốn lấy thân báo đáp
- Chương 49: Có nghe nói đến Long Dương chưa
- Chương 50: Hai người các ngươi xảy ra chuyện gì
- Chương 51: Van xin ngươi đừng sờ eo ta
- Chương 52: Sao bộ dạng ngươi lại thành thế này
- Chương 53: Gặp đồng hương nước mắt lưng tròng
- Chương 54: Ngươi cùng ta về phủ đệ đi
- Chương 55: Ngươi dựa vào cái gì mà nổi cáu
- Chương 56: Ngươi không đi ta cũng không đi
- Chương 57: Ta thật sự rất biết đánh nhau
- Chương 58: Ôm chặt là được rồi
- Chương 59: Ngất do thần kinh phế vị
- Chương 60: Thiếu niên lang tuấn tú lịch sự
- Chương 61: Ôm vững vàng
- Chương 62: Thắng thua là xem ai có thể sống
- Chương 63: Bị thương không người cứu
- Chương 64: Công tử không tập trung tinh thần
- Chương 65: Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
- Chương 66: Tự nguyện sa vào chốn phong nguyệt
- Chương 67: Tám chín phần mười là thích nam phong
- Chương 68: Ngươi đừng tự chà đạp mình
- Chương 69: Thật sự hết chịu nổi
- Chương 70: Ngươi ôm hắn về đi
- Chương 71: Như vậy sẽ ấm áp hơn
- Chương 72: Tâm sự mới phát hiện không nỡ nhìn thấu
- Chương 73: Ngay từ đầu đã là trò cười
- Chương 74: Đột nhiên thấy lạnh giữa ban ngày
- Chương 75: Ta không muốn y cũng khó chịu
- Chương 76: Sao đột nhiên y lại bị choáng
- Chương 77: Không cởi y phục của ngươi nữa
- Chương 78: Ta có thể cưỡi chung với y
- Chương 79: Vì một người mà vui mừng hân hoan
- Chương 80: Nơi sống yên ổn
- Chương 81: Phong nguyệt vô biên ghé mắt nhìn
- Chương 82: Ngươi đang mong đợi gì
- Chương 83: Miễn cưỡng và bất đắc dĩ
- Chương 84: Ta có cần phải đi không
- Chương 85: Gần tình tình sợ tâm hoảng hốt
- Chương 86: Đi cái búa ở lại cho ta
- Chương 87: Nói đạo lý suông
- Chương 88: Cái gì gọi là không thấy hắn nữa
- Chương 89: Nhật ký đi bụi của công tử áo gấm
- Chương 90: Đừng ồn theo ta về sơn trang
- Chương 91: Giấu trời giấu đất giấu quỷ thần
- Chương 92: Chỉ là y tin tưởng mình
- Chương 93: Chuẩn bị tâm lý chịu tra tấn
- Chương 94: Có gan thì động đến y thử xem
- Chương 95: Đệ cõng y về phòng đi
- Chương 96: Còn không chịu uống thuốc thì đừng trách ta
- Chương 97: Có thù oán gì
- Chương 98: Chưa từng có tâm tư khác đối với ngươi
- Chương 99: Ngươi chính miệng hỏi qua chưa
- Chương 100: Một sớm gặp xuân quấn trong lòng
- Chương 101: Một mình cô độc biết bao
- Chương 102: Quyền lực thay đổi
- Chương 103: Cách đo nhiệt độ cơ thể
- Chương 104: Cảm thấy sắp xảy ra chuyện
- Chương 105: Giờ ta muốn gặp y một chút
- Chương 106: Bất chấp nhảy tới
- Chương 107: Nếu ta cầu xin ngươi thì sao
- Chương 108: Chỉ hận tình nghĩa khó vẹn toàn
- Chương 109: Cuối cùng phải chấm dứt
- Chương 110: Đệ và y quan hệ thế nào
- Chương 111: Ngài dẫn hắn theo sẽ trốn không thoát
- Chương 112: Khóc lóc kể lể xin tha thứ
- Chương 113: Hỏi thế gian tình là chi
- Chương 114: Góc giường có người co ro
- Chương 115: Ngươi không đau thì ta cũng không đau
- Chương 116: Đừng sợ ta sẽ ở bên ngươi
- Chương 117: Lấy mạng đền mạng oan có đầu
- Chương 118: Ta lại mất hắn rồi
- Chương 119: Hắn vậy mà cải tử hoàn sinh
- Chương 120: Cuối cùng cũng có lúc hổ dữ xổng chuồng
- Chương 121: Đãi ngộ này hình như sai sai
- Chương 122: Hai giường đệm chăn ấm áp một chút
- Chương 123: A a a a thông suốt
- Chương 124: Chỉ có đồ ngốc mới không muốn
- Chương 125: Muốn cùng ngươi bạc đầu giai lão
- Chương 126: Có rượu không uống là đầu đất
- Chương 127: Chỉ nguyện sơn hà bình yên
- Chương 128: Sau khi say rượu muốn gây sự
- Chương 129: Đêm nay ở bên ta được không
- Chương 130: Tướng quân cởi giáp về nhà thôi
- Chương 131: Nếu ta còn sống nhất định sẽ trở về
- Chương 132: Vượt qua gian khổ vì ngươi mà sống
- Chương 133: Trên người ngươi còn đau không
- Chương 134: Không ngọt ngươi cứ đến bẻ cổ ta đi
- Chương 135: Bầu không khí mập mờ
- Chương 136: Yến đại nhân giúp ta xoa xoa đi
- Chương 137: Dù sao cũng thay đổi rất nhanh
- Chương 138: Đời này ngươi là của ta
- Chương 139: Gọi phu quân hay là tướng công
- Chương 140: Hãy tin thế gian có may mắn
- Chương 141: Chương cuối
- Phiên ngoại Yến Thiên (1) Cũng không phải thanh tâm quả dục
- Phiên ngoại Yến Thiên (2) Động phòng hoa chúc
- Phiên ngoại Yến Thiên (3) Cuộc sống tân hôn của vợ chồng son
- Phiên ngoại Yến Thiên (4) Ỷ vào y không biết ý nghĩa
- Chương 136 (Uncut)