Chương 104 - Trở về

Ngón tay Cố Kinh Mặc xẹt qua pháp khí trữ vật lấy ra đá bày trận.

Nàng nhìn thấy Huyền Tụng cảnh giác, dường như muốn phá hư vị trí nàng bày trận, khiến nàng tức giận một trận: "Huyền Tụng à Huyền Tụng, chàng đã tẩu hỏa nhập ma rồi mà vẫn cảnh giác như vậy."

Người khó đối phó điên rồi mà vẫn khó đối phó.

Kia là sự nhạy bén khắc vào trong xương.

Cố Kinh Mặc vừa tránh né công kích vừa nói với hắn: "Ta muốn bố trí khốn tiên trận, không phải ta đánh không lại chàng mà là ta muốn khống chế chàng lại, sau đó để chàng hút tu vi của ta. Không sai, lát nữa ta sẽ ngoan ngoãn cho chàng hấp thụ tu vi, chàng đừng có giương nanh múa vuốt với ta nữa. Thấy không, khối đá bày trận đầu tiên ta để ở đây bị chàng phá hư rồi!"

Vừa mới nói xong, Huyền Tụng lại tới phá hủy.

Nàng lập tức cười ra tiếng, đổi đầu trâm lại, dùng đuổi trâm gõ đầu Huyền Tụng: "Lộ phía sau cho ta nè, thật là vụng về."

Cử chỉ trêu đùa này làm Huyền Tụng phẫn nộ, hướng về phía nàng điên cuồng công kích khiến nàng khó khăn chống đỡ.

Đến cùng là có chênh lệch tu vi, cho dù hắn có ngốc nghếch lại còn chưa quen thuộc cỗ thân thể kia vẫn rất khó chống đỡ.

"Tính tình vẫn quá tệ, còn dám nổi giận với ta, thật to gan!" Cố Kinh Mặc vì tức giận, chiến lực lại cao hơn một bậc, cho Huyền Tụng ăn khổ mới chịu bỏ qua.

"Kể cả chàng là Già Cảnh thiên tôn thì thế nào?! Dám phát cáu với ta, ta nhổ hết mớ tóc trắng của chàng xuống!"

Cho dù nổi điên cũng không thể phát cáu với nàng!

Bằng không thì tính khí của nàng còn khó chịu hơn hắn!

Giáo huấn xong, Cố Kinh Mặc tiếp tục bày trận, đồng thời còn lấy ra đủ loại pháp khí trói buộc.

Huyền Tụng mất lý trí nhưng vẫn rất khó đối phó, rất nhiều thứ đã khắc vào trong trí nhớ sẽ không vì hắn phát cuồng mà biến mất, hắn dùng tới một cách tự nhiên hoặc là ra tay hóa giải công kích của nàng.

Chí ít trận pháp của nàng bố trí cực kì gian nan.

Vô cùng khó khăn bố trí xong liền khởi động trận pháp lên, nàng nhìn Huyền Tụng bị nhốt trong trận không dám thư giãn, cấp tốc ném ra đủ loại pháp khí trói hắn.

Sau khi trói Huyền Tụng xong nàng mới thở dài một hơi, vừa đi về phía hắn vừa cắm lại trâm lên tóc.

Đá trong hang động đủ loại hình dáng, không hề có quy luật, ghép lại cùng một chỗ có chút xấu xí.

Nàng đến người người Huyền Tụng ngồi xổm xuống, ôn tồn nói: "Lại hút tu vi của ta đi."

Thân thể Huyền Tụng bị trói, tay chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhỏ, nàng cần đưa tay đến chỗ hắn, hắn mới có thể thuận lợi hút tu vi của nàng.

Phương thức hút tu vi này quả thực không ôn hòa như dùng thuốc, nhất là lúc này Huyền Tụng còn không có lý trí, sẽ không khống chế cho đúng mực.

Cũng may thân thể của nàng đã hấp thụ dược tính của hoa gian vãn chiếu, nên giờ phút này gân mạch của nàng mới có thể được bảo vệ.

Cảm nhận được tu vi dần dần biến mất, nàng trong nháy mắt không chống đỡ được, níu lấy vạt áo Huyền Tụng mới có thể giữ vững người.

Lúc nàng không chống đỡ được ngã trên mặt đất, nàng cảm nhận được đau đớn trong thân thể cũng biến mất theo.

Nàng lại vận công, phát hiện còn sót lại một chút, hoãn một hơi mới có thể chống người lên đưa tay qua nói: "Còn lại một chút, hút cho sạch đi."

Huyền Tụng tiếp tục hút tu vi của nàng.

Một tia linh lực cuối cùng bị hút đi, Cố Kinh Mặc cũng suy sụp ngã xuống mặt đất, không quan tâm mà ngửa mặt nằm xuống, mặt đất gập ghềnh có sỏi đá cọ xát lưng nàng, nàng cũng lười để ý.

Nàng dùng chút sức lực cuối cùng nói với Huyền Tụng: "May mắn ở phương diện này chàng cũng nghe lời, có thể hút được tu vi cũng không xem là phí công đoạt xá."

Nàng nằm nửa ngày, đột nhiên nhận ra không thích hợp: "Nguy rồi, ta một tia linh lực cũng không có, đến truyền âm phù cũng không dùng được, sao hai người chúng ta rời khỏi đây được?"

Nàng ngu ngơ một hồi lâu, bắt đầu nở nụ cười như sống sót sau tai nạn: "Ta cũng mắc sai lầm. . ."

Có điều, may mắn Huyền Tụng còn sống.

Bằng không thì nàng không thể chịu được ly biệt lần nữa.

Trải qua càng nhiều, lòng cũng càng chết lặng.

Bây giờ ở tình huống này nàng vẫn thấy thỏa mãn, chỉ cần Huyền Tụng còn sống, chỉ cần còn có một tia hi vọng là được.

Dù sao cũng so với không cứu được, cảm giác trơ mắt bất lực nhìn đáng sợ hơn.

Cảm giác may mắn sống sót qua tai nạn này khiến nàng nằm trên mặt đất ôm mặt gào khóc.

Trong nháy mắt nhìn thấy thi thể Huyền Tụng, nàng đã sụp đổ, nhưng nàng phải cố gắng kiên cường, nàng không thể bấn loạn, không thể lãng phí chút thời gian nào, nàng biết Huyền Tụng đợi không được.

Hiện tại, tình huống thế này cũng đủ khiến nàng cảm thấy thỏa mãn, nàng rốt cuộc không thể chịu đựng nổi, không ngụy trang kiên cường nữa mà khóc một trận thật lớn.

Phải chống đỡ quá lâu, cứ để nàng khóc một trận đi.

Dường như Huyền Tụng nghe được tiếng khóc của nàng, dừng giãy dụa mà an tĩnh một lát, cũng không cố gắng thoát ra nữa.

Sau khi an tĩnh lại, Huyền Tụng ngã xuống trận pháp, hôn mê bất tỉnh.

Có lẽ, ngất đi là kết quả của việc Huyền Tụng khôi phục được một chút lý trí, tự mình cố gắng mà có.

*

Cuối cùng là Lam Phượng đi gọi Nam Tri Nhân.

Nam Tri Nhân vội vàng chạy đến, nhìn thấy hai người họ thì hoảng hốt, nhỏ giọng hỏi thăm: "Đó là sư phụ sao?"

Câu này hỏi đầy khiếp đảm, nàng sợ nếu quá chờ mong, sau khi biết không phải nàng sẽ thấy mất mát, còn sẽ làm Cố Kinh Mặc cũng khổ sở theo.

Cho đến khi nàng nhìn thấy Cố Kinh Mặc gật đầu, mới nhanh chóng lau nước mắt.

Không có gì hơn điều này.

Cũng may, cố gắng của họ cũng thu được kết quả tốt.

Cố Kinh Mặc suy yếu dặn dò: "Ngươi tới Thanh Hữu tự tìm Hằng Dịch trọc. . . Hằng Dịch đại sư, để hắn đưa Cửu Chỉ tới Duyên Yên các."

"Hằng Dịch đại sư?!" Nam Tri Nhân kinh hô: "Tính cách của hắn không khiêm tốn, hiền lành bằng những đại sư khác, tính cách của hắn có chút quái đản, sợ là rất khó mời được."

Cố Kinh Mặc cũng không để ý: "Nói là ta thỉnh, hẳn là hắn sẽ tới."

"Được, đồ nhi đi thử xem."

"Ừm."

Cố Kinh Mặc suy yếu đi vài bước, lại nói: "Ngươi đưa chàng lên lưng Lam Phượng đi."

"Ma Tôn, hiện tại người không còn linh lực, sư phụ còn mất đi lý trí, hai người đi chung rất nguy hiểm, để ta sắp xếp người hộ tống hai người."

"Không cần, chàng kiêu ngạo như vậy chắc chắn không muốn bị người khác nhìn thấy cái dáng vẻ mình bị pháp khí trói này."

"Được."

Nam Tri Nhân đặt Huyền Tụng trên lưng Lam Phượng, tự mình hộ tống hai người họ về Duyên Yên các.

Cùng lúc đó phái người tới Thanh Hữu tự thỉnh Hằng Dịch đại sư.

Sau khi họ trở lại Duyên Yên các, toàn bộ đệ tử quỳ ở đó đã rời đi, chỉ để lại đại điện và quảng trường trống rỗng.

Nam Tri Nhân đưa Huyền Tụng vào trong đại điện, đặt hắn nằm ở bên cạnh quan tài.

Cố Kinh Mặc đứng ở giữa đại điện nhìn một bên là thân thể của Huyền Tụng, một bên là hồn của hắn, dáng vẻ xem như thong dong.

Sau một hồi mới thấp giọng nói: "Vị thiên tôn kia. . . Sợ là không sống được, dựa theo quyển trục mà ba người kia đọc có thể phân tích ra Tập Hoán Đình tự biến mình thành cổ, ký sinh ở trong người này, dần dần đoạt hồn phách, phương thức này không có khả năng sống lại."

"Được, đồ nhi hiểu, bây giờ sẽ đi an bài hậu sự."

Hai người ở trong đại điện chờ một hồi, đột nhiên nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ tiếng, là Hằng Dịch đại sư mang Cửu Chỉ đến đây.

Vừa mới vào điện, Cửu Chỉ liền nói với Cố Kinh Mặc: "Hắn là cha ngươi? Mình ngươi đã đủ làm cho người ta chán ghét, cha ngươi cũng. . ."

Cửu Chỉ còn đang mắng thì thấy được thi thể của Huyền Tụng, lập tức ngẩn ra không nói nữa.

Hằng Dịch đại sư vẫn vô cùng im lặng lãnh đạm, nhìn thấy Cố Kinh Mặc cũng chỉ gật đầu chào, sau thì đứng ở một bên nhìn thi thể Huyền Tụng, quan sát tình huống.

Ngược lại là Nam Tri Nhân cả kinh hồi lâu không hành lễ, cũng may Hằng Dịch đại sư không để ý.

Phụ thân của Ma Tôn là Hằng Dịch đại sư?

Một ma tu, một phật tu, cái này. . . cái này. . . cái này. . .

Nàng giống như biết chuyện không nên biết rồi.

Cửu Chỉ nhìn Huyền Tụng, nỉ non: "Tại sao lại thành thế này?"

"Ta không rành về yêu tộc." Cố Kinh Mặc vịn quan tài nói: "Máu trong tim của ta có thể khôi phục yêu đan của chàng không?"

Nam Tri Nhân cuối cùng hoàn hồn, kinh ngạc hỏi: "Người biết rồi?"

"Ta cũng không phải kẻ ngốc." Cố Kinh Mặc nở nụ cười khổ: "Chàng là phu quân của ta, sao ta có thể không phát hiện ra?"

"Nhưng mà. . . Nếu dùng máu tim của người, sợ là người sẽ. . ." Sẽ bị trọng thương.

Vốn đã không có tu vi, hiện tại còn đụng tới máu tim thì làm sao chịu được?

"Chàng vì ta hiến yêu đan, ta cho chàng mấy giọt máu thì đáng gì?"

Cửu Chỉ có chút tức giận: "Yêu đan há lại muốn lấy ra thì lấy, muốn khôi phục thì khôi phục? Coi yêu tộc chúng ta thành cái gì rồi? Trò đùa sao?"

Cố Kinh Mặc lập tức thở dài: "Hoá ra bà không làm được. . ."

Cửu Chỉ nóng ruột, quát: "Ai nói ta không làm được?!"

"À, hoá ra làm được."

Cửu Chỉ lúc này mới ý thức được Cố Kinh Mặc đang dùng phép khích tướng, tức giận mắng: "Dâm tính toán trên đầu lão nương, thời điểm lão nương oai phong một cõi. . ."

"Sao ta không thấy bà oai phong một cõi, chỉ thấy bà vì nam nhân chẳng ra gì kia đau đến không muốn sống."

"Ngươi! Ngươi. . ." Cửu Chỉ tức giận quay người muốn rời đi, lại bị Hằng Dịch đại sư đưa tay ngăn cản.

Hằng Dịch đại sư thấp giọng nói: "Nếu ngươi có thể giúp nàng, ta có thể nghĩ cách giúp ngươi rời khỏi Phật Cổ Quật. Điều kiện tiên quyết là sau khi ngươi rời đi sẽ không tới Nhân giới gây hoạ, sát sinh khắp nơi nữa."

Cửu Chỉ liếc nhìn Hằng Dịch đại sư một cái, xoay người nhìn Huyền Tụng, kiểm tra thi thể Huyền Tụng: "Hồn phách của hắn không ở trong bản thể, trong cơ thể còn có rất nhiều cấm chế, muốn đưa hồn phách của hắn trở về bản thể rất khó, trừ phi hắn khôi phục lý trí tự mình giải trừ. Hiện tại, còn muốn khôi phục hắn yêu đan, đúng là khó càng thêm khó."

Cố Kinh Mặc đứng trước quan tài nói: "Ta cho bà một ngọn núi, bà có thể tự lập môn hộ, trọng chấn Hồ tộc."

Thật ra phương pháp trọng chấn Hồ tộc có phải là Cửu Chỉ tìm một nam hồ ly sinh cho Huyền Tụng một đống đệ đệ muội muội hay không, nàng cũng không quan tâm.

Cửu Chỉ đi qua đi lại đánh giá Cố Kinh Mặc: "Ngươi làm được?"

"Ta là Ma Tôn."

Cửu Chỉ nhìn kỹ Cố Kinh Mặc hồi lâu, lại tới kiểm tra thi thể của Huyền Tụng tỉ mỉ, cuối cùng đồng ý: "Được, ta thử xem sao."

Cố Kinh Mặc đưa pháp khí trữ vật của mình cho Nam Tri Nhân: "Tịnh vụ thạch ở bên trong, ngươi lấy ra đưa hắn, để hắn đổi yêu đan về đây."

Nam Tri Nhân nghe lời làm theo.

Hằng Dịch đại sư cầm tịnh vụ thạch, nhìn về phía Cửu Chỉ: "Nàng ta vẫn còn là yêu bên trong Phật Cổ Quật, ta phải trông coi nàng ta."

Nam Tri Nhân đứng ra bảo đảm: "Ở Duyên Yên các có ngàn vạn tu giả, có thể đảm bảo Cửu Chỉ không trốn thoát được."

Hằng Dịch đại sư cân nhắc một lát, cuối cùng vẫn đáp ứng, cầm tịnh vụ thạch quay về Thanh Hữu tự.

*

Hằng Dịch đại sư đến Phật Cổ Quật thì lấy tịnh vụ thạch được bện trong dây chuyền ra, đang định trả về lại nhìn thấy trên tịnh vụ thạch có một cái khe.

Hắn cầm lên cẩn thận quan sát thì phát hiện có người khoét một khối nhỏ bên trong tịnh vụ thạch, lập tức ngẩn ra.

Hằng Ngộ đại sư đứng sau hắn chưa nhìn thấy trạng thái của tịnh vụ thạch, nghi hoặc hỏi: "Có vấn đề ư?"

"Không có. . ." Hằng Dịch đại sư miễn cưỡng nói dối: "Ta đang kiểm tra."

Nói xong, điều chỉnh vị trí của tịnh vụ thạch, mặt có cái khe kia úp xuống dưới, như vậy người khác sẽ không chú ý tới.

Đợi đại trận khởi động một lần nữa, Hằng Dịch đại sư xác định trận pháp không có vấn đề gì thì mới thở dài một hơi.

Phật Cổ Quật trong khoảng trăm năm ngàn năm cũng sẽ không thay đổi cải tạo, đặt vào như vậy chỉ cần đại trận không xuất hiện vấn đề thì sẽ không bị ai phát hiện.

Sau đó, hắn cầm yêu đan của Huyền Tụng trở về Duyên Yên các.

Trên đường đi hắn vẫn tự hỏi, mặc dù tịnh vụ thạch trân quý, nhưng chỉ hữu dụng ở những trường hợp đặc biệt, ở phương diện khác căn bản không phát huy tác dụng gì, Cố Kinh Mặc khoét một khối tịnh vụ thạch giữ lại để làm gì?

Hắn đương nhiên không biết chuyện, con gái hắn thân là Ma Tôn lại thẹn thùng đến tự thiêu mình.

Hắn cũng không thân quen với Cố Kinh Mặc nên không hỏi.

Chuyện này cứ như vậy bị phủ bụi.

loading...

Danh sách chương: