Chương 126 - Công dụng khác của chiến lợi phẩm.
Editor: Lam Phi NgưTrên người thiếu niên dáng người mảnh khảnh khoác áo khoác ngoài màu đen, góc áo quá dài bị gió đêm cuốn lên, lay động trong gió.Cậu ngửa đầu nhìn chăm chú Ngựa Xương Khô trước mặt, đáy mắt đen nhánh phản chiếu ánh lửa:"Tốt lắm."Thời An thu hồi hỏa diễm trên đầu ngón tay, cậu nhẹ nhàng ra lệnh: "Đi ra ngoài đi."Ngựa Xương Khô hí lên một tiếng, trước mắt bao người, nó vậy mà lại thật sự xoay người đi ra ngoài. Vó ngựa nặng nề giẫm lên mặt đất, mỗi một bước đều khiến mặt đất chấn động lắc lư.Năng lực giả trong đại sảnh trợn mắt há hốc mồm, chỉ có thể ngớ người nhìn chằm chằm loài vong linh kinh khủng kia biến mất trong màn đêm.Thiếu niên xoay người.Đường nét gương mặt thiếu niên nhu hòa vô hại, trên gương mặt vẫn còn mang theo nét buồn ngủ vẫn chưa tan, vừa rồi cổ áo bị gió thổi hơi tản ra, lộ ra cần cổ tinh tế.Dưới chân là máu tươi còn ẩm ướt và phần tàn chi nát vụn."..."Mặt tiền khách sạn hỗn độn lặng yên như tờ. Tất cả năng lực giả đều kinh ngạc và nghi ngờ nhìn chằm chằm thiếu niên chỉ với sức lực của bản thân đã ngăn chặn được đợt tấn công của loài vong linh.Thiếu niên này là ai?Sao cậu ấy lại làm được điều đó?Không ai biết đáp án, cũng không ai dám hỏi. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên từng bước một đi vào trong khách sạn, sau đó thiếu niên dừng lại trước mặt Mục Hành."Em lạnh quá."Thiếu niên ngáp một cái, vươn tay về phía người đàn ông tóc bạc, mang theo chút giọng mũi mềm mại.Người đàn ông vươn tay ôm thiếu niên vào trong ngực, anh bọc hoàn toàn bàn tay của thiếu niên vào trong lòng bàn tay rộng lớn của mình:"Còn hiện tại?"Nhóm năng lực giả: "... ... ..."Xin hỏi chúng tôi đã phạm phải tội gì? Sao hơn nửa đêm lại phải ở chỗ này ăn thức ăn cho chó?***Ngày hôm sau.Mục Hành và Thời An ra khỏi khách sạn.Thời An: "Chờ em một chút."Cậu huýt sáo một tiếng, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, mặt đất truyền đến âm thanh chấn động. Ngay sau đó, tiếng vó ngựa nặng nề lộc cộc truyền đến từ phía xa.Ngựa Xương Khô từ đằng xa chạy tới.Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, loài vong linh cao lớn có vẻ càng thêm đáng sợ hơn so với khi ở trong bóng đêm. Trên xương cốt trắng hếu lơ lửng một màu xanh đen, trên xương sườn và xương đùi nhô ra gai xương, ngọn lửa xanh tím nhảy nhót sâu trong hốc mắt u ám đen kịt."Nó sẽ chở chúng ta đi tìm vị trí của vết nứt."Thời An chỉ chỉ Ngựa Xương Khô: "Tiếp theo chúng ta có thể cưỡi nó để đi đường á.""..."Mục Hành ngước mắt nhìn con Ngựa Xương Khô hình thể khổng lồ trước mặt, anh chậm rãi mở miệng hỏi: "... Cưỡi?""Đúng rồi."Thời An tiến về phía trước một cách đương nhiên, cậu đưa tay vỗ vỗ đầu Ngựa Xương Khô.Hỏa diễm trong hốc mắt của Ngựa Xương Khô nhịp nhàng nhảy nhót theo từng cú vỗ. Nó cúi đầu xuống, dịu dàng ngoan ngoãn phì mũi một cái, thoạt nhìn có một loại nhu thuận quỷ dị.Thời An nhìn Mục Hành, nghiêng đầu nói:"Dù sao cũng đâu phải chúng ta chưa từng cưỡi qua đâu."Mục Hành: "?""... Đương nhiên, lúc đó hình thể của nó nhỏ hơn hiện giờ một xíu."Thời An dừng lại, cậu giương mắt quan sát Ngựa Xương Khô trước mặt, chậm rãi bổ sung."À, hơn nữa nó cũng không có mấy thứ này."Cậu giơ tay lên, nắm chặt gai xương trên người Ngựa Xương Khô.Một tiếng "Rắc" vang lên, gai xương kia cứ vậy trực tiếp bị ngón tay mảnh khảnh của thiếu niên cưỡng ép bẻ gãy.Tuy loài vong linh không cảm nhận được đau đớn, nhưng không biết vì sao, Mục Hành lại thấy được vẻ hoảng sợ từ ngọn lửa đang điên cuồng nhảy nhót sâu trong hốc mắt của nó.Rất nhanh sau đó, Thời An bẻ gãy toàn bộ gai xương ảnh hưởng đến việc cưỡi ngựa trên người Ngựa Xương Khô."..."Mục Hành im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh vẫn trở mình lên ngựa dưới ánh mắt mong đợi của Thời An.Lưng ngựa vô cùng rộng rãi, hai người ngồi dư dả.Cảm nhận được hơi thở của nhân loại, Ngựa Xương Khô hí lên một tiếng đầy nóng nảy và bất an, hỏa diễm trộn lẫn giữa sắc xanh và sắc tím trong hốc mắt biến đổi chập chờn.Cuối cùng, sự sợ hãi đối với Cự Long đã chiến thẳng dục vọng ăn uống của nó. Ngựa Xương Khô giậm chân tại chỗ vài cái, sau đó nó chậm rãi tăng tốc chạy về phía khe núi Ewen.Băng tuyết trong khe núi đã tan, có thể loáng thoáng thấy được rễ cỏ thưa thớt giữa các tảng đá.Nhưng cảnh tượng này chỉ xuất hiện ở nơi thấp hơn so với mặt biển, ở nơi cao vẫn có thể thấy được tuyết đọng trắng xóa. Còn phần đỉnh của hai bên dãy núi đều bao trùm bởi băng đá cứng rắn quanh năm không thay đổi, chúng phản xạ ánh sáng u lam dưới ánh mặt trời.Nơi này vốn ít người lui tới, vì gần đây thường xuyên xảy ra sự kiện ma vật tập kích, thế nên hiện tại lại càng hoang tàn vắng vẻ hơn.Theo nhiệt độ giảm xuống, Thời An đã rút hơn nửa người vào trong ngực Mục Hành.Mục Hành vòng tay qua eo thon của thiếu niên, để thiếu niên tựa hết phần lớn trọng lượng cơ thể vào trên người mình.Trong khe núi tràn ngập mùi vị hiểm ác rét lạnh, đó là hơi thở chỉ sinh ra tại nơi loài vong linh tụ tập.Càng tiến về phía trước, loại hơi thở này càng mãnh liệt.Loài vong linh ngửi được mùi vị của máu thịt, con mắt u lam xuất hiện khắp nơi trên vách đá, ánh nhìn chẳng lành từ bốn phương tám hướng ập tới, nhưng chúng lại không dám tiến lên phía trước.Là một phương tiện giao thông, Ngựa Xương Khô rất có kinh nghiệm ở phương diện này.Nó chạy vừa nhanh vừa ổn định, gần như không hề xóc nảy. Bầu trời trên đỉnh đầu bị mây đen bao phủ, dù là ban ngày nhưng ánh sáng trong khe núi lại hết sức ảm đạm. Hơn nữa sau lưng còn truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp từ lồng ngực nhân loại.Mọi thứ đều khiến Thời An có chút buồn ngủ.Mí mắt của cậu từng chút khép lại, Thời An rơi vào cơn buồn ngủ nửa mê nửa tỉnh.Trong lúc mê man, một loại cảm giác quen thuộc không tên thức tỉnh sâu trong cơ thể.Giống như tia lửa điện chợt lóe lên trong bóng tối, nó chậm chầm lan tràn, như lông vũ mềm mại vừa ngứa lại vừa khó chịu, lại như ngọn lửa vô hình đang từng chút nhen nhóm.Thật kỳ quái.Trong giấc mộng, Thời An nhíu chặt lông mày, trên vầng trán trắng nõn hiện lên mồ hôi mỏng lấm tấm. Cậu theo bản năng chui vào trong ngực người đàn ông, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào nức nở tinh tế lại mềm mại.Đúng lúc này, Ngựa Xương Khô đột nhiên dừng bước.Động tĩnh khi nó ngừng lại chợt đánh thức Thời An, cậu giãy giụa khỏi ngực Mục Hành, gần như không thể chờ được nữa mà nhảy xuống từ trên lưng ngựa.Mục Hành: "Sao vậy?"Anh cũng nhảy xuống theo cậu, sải bước tiến về phía trước.Mục Hành rũ mắt nhìn thiếu niên, giọng nói trầm thấp đầy kinh ngạc: "Mặt em đỏ quá."Anh vươn tay sờ gương mặt mịn màng nóng hổi của thiếu niên:"Em không thoải mái à?"Thời An cả kinh, cậu chợt nhảy về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người."Đâu, đâu có."Mục Hành không đuổi theo, anh chỉ như có điều suy nghĩ nheo mắt lại.Thời An chớp mắt vài cái, trong lòng có chút sợ hãi.... Không phải chứ? Ngay bây giờ à?Đúng lúc này, Ngựa Xương Khô cách đó không xa phì mũi một hơi, nó dùng móng trước đập mạnh xuống mặt đất, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, như đang nhắc nhở nhân loại trước mặt.Thời An quay đầu nhìn về hướng đó.Chỉ thấy trước mặt Ngựa Xương Khô vắt ngang một vết nứt màu tím sậm, sương mù nhàn nhạt tràn ra từ trong vết nứt.Sau khi thiêu hủy tàn chi của Hỏa Long bên trong vết nứt, dị tượng xung quanh từng chút biến mất.Trong quá trình này, Mục Hành đứng bên cạnh, anh bình tĩnh nhìn về phía sơn động cách đó không xa.Sơn động kia đã hoàn toàn sụp đổ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng phân biệt được hình dạng vốn có của nó từ bề ngoài.Rất nhanh sau đó, vết nứt biến mất, ma lực quen thuộc tràn vào trong cơ thể.Trong hốc mắt tối om của Ngựa Xương Khô lóe lên ngọn lửa u lam, sắc tím kia đã hoàn toàn biến mất. Nó gục đầu hành lễ với Thời An, sau đó xoay người rời đi dưới sự đồng ý của thiếu niên.Thời An lảo đảo một cái.Trong lòng cậu dâng lên dự cảm chẳng lành.Trong nháy mắt đó, giống như có một giọt nước lạnh rớt vào trong dầu nóng sắp sôi trào, lại giống như một cọng rơm cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống, tác dụng phụ vẫn luôn bị áp chế và phớt lờ trước đó tựa như đột nhiên tìm được chỗ xả."Em, em rời khỏi nơi này trước nhé."Giọng Thời An hơi căng thẳng."Em đi đâu?" Sau lưng truyền đến giọng của Mục Hành."Đó không phải là vấn đề cần anh quan tâm." Thời An trừng mắt đáp, thế nhưng giọng cậu lại mềm nhũn, âm cuối run rẩy khàn khàn phá hủy sự uy nghiêm trong câu nói.Cậu cũng không thèm để ý xé rách quần áo sau lưng mình, trực tiếp giang rộng hai cánh chuẩn bị bay lên bầu trời.Thế nhưng một giây sau, cái đuôi lại bị một lực kéo không thể xem nhẹ túm lại.Thời An cả kinh, cậu chợt quay đầu nhìn về phía sau.Vì căng thẳng nên giọng Thời An có chút cà lăm: "Anh, anh buông tay coi!""Anh nhớ rằng, anh đã từng đến nơi này."Người đàn ông tóc bạc mắt xanh đứng sau lưng cậu, lòng bàn tay nóng rực đã tháo găng tay áp sát vào cái đuôi của thiếu niên, ánh mắt anh thâm sâu khó lường, giọng bình tĩnh lại trầm thấp:"... Hơn nữa, dường như lần trước chúng ta vẫn còn vài việc chưa làm xong đấy."Việc lần trước chưa làm xong...?Thời An: "!"Cậu hơi trừng lớn hai mắt, quay đầu nhìn sau lưng.Đợi đã — Nơi này nhìn hơi quen quen —Mục Hành dùng bàn tay vuốt ve cái đuôi trắng bạc của Cự Long, đầu ngón tay chầm chậm kiên nhẫn tìm kiếm.Mãi đến khi...Đồng tử Thời An bỗng co rụt lại, tiếng nức nở run rẩy nghẹn ngào vọt ra khỏi cổ họng. Cả thân rồng rớt xuống từ giữa không trung.Nghênh đón cậu là cái ôm nóng hổi của nhân loại.Lòng bàn tay anh kề sát lên lưng thiếu niên, dọc theo kẽ hỡ giữa hai cánh chậm rãi trượt xuống.Thời An bị phỏng đến run rẩy.Cậu dùng bàn tay chống lên bả vai Mục Hành, choáng váng cuộn người lại.Giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên dán sát bên tai cậu: "Em biết không? Trong tác phẩm văn học, chiến lợi phẩm bị rồng cướp đi còn có một công dụng khác đấy."Giọng anh dường như rất xa xôi, quanh quẩn trong đầu óc đầy hỗn loạn của Thời An. Mỗi một chữ tựa như rất quen thuộc, nhưng không biết vì sao sau khi gộp chúng lại với nhau thì lại trở nên rất khó lí giải.Cậu mờ mịt giương mắt, hàng mi đen nhánh ướt át, cách một tầng nước mắt mịt mờ, đồng tử dựng thẳng đỏ vàng của loài rồng hiện lên.Mục Hành rũ mắt, anh cắn lên vành tai đỏ bừng của thiếu niên.Trong giọng nói khàn khàn đè nén ý cười sâu kín:"... Em có muốn thử một chút không?"Hết chương 126.Tác giả có lời muốn nói: Công chúa từng bước tới gần, dẫn dắt từng bước: Em có muốn biết công dụng khác của anh không?Cự Long: ... Không, em không muốn.Editor: Dạo này bận quá sorry mn nha huhu QAQ
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1 - Móng vuốt xấu xí
- Chương 2 - Dám bỏ qua sự tồn tại của ác long...
- Chương 3 - Sáng! Lấp! Lánh!
- Chương 4 - Vậy còn anh? Cũng mắc lắm hở?
- Chương 5 - Vết nứt vực sâu
- Chương 6 (1) - Long diễm
- Chương 6 (2) - Long diễm
- Chương 7 (1) - "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 7 (2) - "Nếu như đó thật sự là rồng...Vậy cậu định làm gì?"
- Chương 8 (1) - Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 8 (2) - Hoàn mỹ tránh đi tất cả câu trả lời chính xác
- Chương 9 (1) - Vật sưu tầm hoàn mỹ
- Chương 9 (2) - Vật sưu tầm hoàn mỹ
- Chương 9 (3) - Vật sưu tầm hoàn mỹ
- Chương 10 (1) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 10 (2) - Chọn chỗ này thật sự quá tốt luôn á
- Chương 11 (1) - Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 11 (2) - Con mẹ nó cậu gọi đây là vận khí tốt đấy hả???
- Chương 12 (1) - "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12 (2) - "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 12 (3) - "Yên tâm đi, gã đã trả giá rất lớn rồi."
- Chương 13 (1) - "Vậy...hệ hỏa được chứ?"
- Chương 13 (2) - "Vậy... hệ hỏa được chứ?"
- Chương 14 (1) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14 (2) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 14 (3) - Nếu như thời gian có thể quay ngược lại
- Chương 15 (1) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15 (2) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 15 (3) - "Sau khi nhảy xuống là ta có thể lập tức trở về vực sâu à?"
- Chương 16 (1) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 16 (2) - Vĩnh viễn ngắm nhìn ta
- Chương 17 (1) - Mọe nó, toang thiệt rồi.
- Chương 17 (2) - Mọe nó, toang thiệt rồi.
- Chương 18 (1) - "Thì là... cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 18 (2) - "Thì là... cậu được vị trưởng quan kia ôm ra ngoài đó..."
- Chương 19 (1) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 19 (2) - "Suỵt, đây là bí mật của chúng ta."
- Chương 20 (1) - Như thần giáng xuống
- Chương 20 (2) - Như thần giáng xuống
- Chương 20 (3) - Như thần giáng xuống
- Chương 21 (1) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 21 (2) - Nhân loại chết tiệt lừa gạt
- Chương 22 - Người có duyên
- Chương 23 (1) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả.
- Chương 23 (2) - Thật ra cướp một nhân loại về cũng không có gì là xấu cả.
- Chương 24 (1) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24 (2) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 24 (3) - Là rồng đó! Má ơi có rồng nè!!!
- Chương 25 - "Kỳ phát tình của Cự Long"
- Chương 26 - "Cái này gọi là đánh vào nội bộ kẻ địch."
- Chương 27 - Con mẹ nó cậu không bình thường!!!
- Chương 28 (1) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 28 (2) - Tên phế vật Thời An kia sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy được?
- Chương 29 (1)
- Chương 29 (2) -
- Chương 30 (1) - Tác dụng của thuốc
- Chương 30 (2) - Tác dụng của thuốc
- Chương 31 (1) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 31 (2) - Hệ hỏa mạnh nhất
- Chương 32 (1) - Ừm... chúng ta có thể đốt đuốc không?
- Chương 32 (2) - Ừm... chúng ta có thể đốt đuốc không
- Chương 33 (1) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 33 (2) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 33 (3) - Bị bóp chặt vận mệnh - Cái cổ
- Chương 34 (1) - "Cho tôi hở?"
- Chương 34 (2) - "Cho tôi hở?"
- Chương 35 - "Tên trộm! Kẻ cắp! Cường đạo!"
- Chương 36
- Chương 37: Ân cứu mạng không thể không báo, đương nhiên là-
- Chương 38 - "Sao mi lại to lên rồi?"
- Chương 39 - Không biến về được!!!
- Chương 40 - Cái đuôi to bự.
- Chương 41 - Rồng có thực lực càng cường đại thì...
- Chương 42 (1) - Vừa, vừa nãy... bị chạm trúng đuôi rồi!
- Chương 42 (2) - Vừa, vừa nãy... cái đuôi bị chạm trúng rồi!
- Chương 43 - Tôi, tôi không ôm nữa, được chưa!
- Chương 44: Nhỏ yếu đáng thương nhưng có thể đánh nhau.
- Chương 45
- Chương 46 - Nào, đọc cho chúng tôi nghe xem.
- Chương 47 - Ta vĩnh viễn sẽ không tổn thương ngươi, bảo bối
- Chương 48 (1) - Trừ khi... khiến rồng tự xuất hiện.
- Chương 48 (2) - Trừ khi... khiến Cự Long tự xuất hiện.
- Chương 49 - Trả tài bảo lại cho taaaa!!!!
- Chương 50 - Đồ của người khác, đẹp không?
- Chương 51 - Loài rồng bọn ta, đều sẽ mất một đòi mười.
- Chương 52 - "Bắt đầu từ hôm nay, cậu dọn tới sống cùng tôi."
- Chương 53 - Đùa giỡn lưu manh
- Chương 54 - Kim ốc tàng kiều.
- Chương 55 - Tế sống
- Chương 56 - Nhưng nếu xét kĩ thì hệ hỏa mới là thứ tôi am hiểu nhất á
- Chương 57 - "Rồng tới rồi nè."
- Chương 58 - "Đệt mẹ, đúng là tên quái vật."
- Chương 59 - Dù có là tử thần cũng không thể cướp anh khỏi tay ta.
- Chương 60 - Cái đuôi bự quen thuộc.
- Chương 61 -"Thường thì tìm một rồng cái là sẽ ổn thôi."
- Chương 62 - Cầm thú!!!
- Chương 63 - "Chỉ là... có tác dụng phụ, một chút xíu thôi."
- Chương 64 - Loài người các ngươi đã lấy đi thứ không thuộc về mình.
- Chương 65 - "Rồng bắt cậu ấy đi rồi."
- Chương 66 - 'Công chúa' được giải cứu.
- Chương 67 - Lễ nghi vô cùng phổ biến
- Chương 68 (1) - Thừa nước đục thả câu.
- Chương 68 (2) (Đ) - Thừa nước đục thả câu
- Chương 69 - Hiệp ân cầu báo*
- Chương 70 - Không thấy gì cả.
- Chương 71 - "Mi nói gì cơ? Lặp lại lần nữa xem nào?"
- Chương 72 - Ngài tuyệt tình quá, nhưng người ta thích lắm ~
- Chương 73 - "Đúng vậy, chính là quan hệ yêu đương á."
- Chương 74
- Chương 75 - "Vậy thì sao?"
- Chương 76 - Dục vọng độc chiếm
- Chương 77 - "Em từng thấy hình người của Cự Long?"
- Chương 78 - "...Đừng sờ nữa."
- Chương 79
- Chương 80 - Cự Long giáng thế
- Chương 81 - "Của ta."
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84 - Con rồng này... đang làm gì vậy?
- Chương 85 - Vậy là anh bị một con rồng nhốt lại rồi sao?
- Chương 86 - Đừng chạy.
- Chương 87 - Không phải để Mục Hành sờ nhiều chút thôi à!
- Chương 88 - "Không được sờ ta!"
- Chương 89 - Dâng tặng cho công chúa của ta
- Chương 90 - Vòng tuần hoàn ác tính
- Chương 91 - Tìm người tính sổ.
- Chương 92 - Chẳng phải quan hệ của cậu và Mục trưởng quan tốt lắm đó sao?
- Chương 93 - Không, không thể nào? Ở nơi này?? Hiện tại???
- Chương 94 - Nhân loại biến thái quáaaaaaaaaaaaa
- Chương 95 - "Em học rất nhanh"
- Chương 96 - "Anh đã đồng ý thì sẽ làm được."
- Chương 97 - Hôn anh
- Chương 98 - Cửa phòng tắm bị đẩy ra một khe nhỏ
- Chương 99 - Thứ như nghi ngờ này vô cùng kì quái.
- Chương 100 - Tài bảo của Cự Long
- Chương 101 - Thợ săn và con mồi.
- Chương 102 - Rồng và Đồ Long Giả
- Chương 103 - Không hề nghi ngờ. Đó là rồng.
- Chương 104
- Chương 105
- Chương 106 - Tức chết rồng mà
- Chương 107 - Em thích không?
- Chương 108 - Nhân loại các anh thật kì lạ
- Chương 109 - Chúng ta sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ?
- Chương 110
- Chương 111 - Mục Hành nheo mắt lại: "Kì phát tình?"
- Chương 112 - Tuyệt đối không phải để nuôi rồng đâu
- Chương 113 - Mi muốn làm gì với nhân loại của ta hả?
- Chương 114 - Anh chỉ nuôi em.
- Chương 115 - Việc riêng tư của rồng.
- Chương 116 - Sau khi đọc sách thì phải thực tiễn, đúng không?
- Chương 117 - Ác ma khoác vỏ bọc thiên sứ
- Chương 118 - Nhanh lên!!! Giết nó đi!!! Thời An là rồng đó!!!
- Chương 119 - Đồ Long Giả và rồng thông đồng với nhau???
- Chương 120 - Ai là công chúa
- Chương 121 - Truyện cổ tích.
- Chương 122 - Trưởng quan ngài thật sự không khỏi quá tự giác đấy
- Chương 123 - Cảm giác làm công chúa cũng không tệ
- Chương 124 - "Ta cướp được Mục Hành rồi!"
- Chương 125 - Công chúa hèn hạ ôm cây đợi rồng
- Chương 126 - Công dụng khác của chiến lợi phẩm.
- Chương 127 - Anh là vật sở hữu của em.
- Chương 128 - Giúp đỡ.
- Chương 129 - Tử vong làm bạn với máu tươi, vinh quang mang theo thù hận
- Chương 130 - Sự yêu mến của vực sâu.
- Chương 131 - Rồng đâu?
- Chương 132 - Kem ly đặc biệt của vực sâu
- Chương 133 - Bạo quân
- Chương 134 - Ngài cứ dứt khoát gọi điện cho Mục Hành là được!
- Chương 135 - Là một Cự Long tôn quý và kiêu ngạo
- Chương 136 - Tổ tông, van cầu ngài đó, đi gieo họa cho đại lục đi!
- Chương 137 - "...Cậu ấy đến rồi."
- Chương 138 - Tất cả người nhà họ Mục đều là kẻ điên
- Chương 139 - Điểm neo của linh hồn
- Chương 140 - "Em không nhớ anh à?"
- Chương 141 - Món quà
- Chương 142 - Chuyện hơi quan trọng
- Chương 143 - Cái giá của sự mềm lòng
- Chương 144 - Tia nắng ban mai [HOÀN CHÍNH VĂN]
- Chương 156 - Phiên ngoại 10.
- Phiên ngoại Hỏa Long