Chương 18 : Bây giờ nó nhất định có thể bay qua
Qua hơn nửa tháng, bắc bán cầu Á Tinh không chỉ không thể thoát khỏi cái giá lạnh của mùa đông, ngược lại nhiệt độ còn giảm thấp hơn một chút, vài khu vực đã bắt đầu có tuyết rơi lả tả.
Vị trí của phân hội Vân Bảo hơi tốt một chút, bên này không đến mức có tuyết rơi nhưng đối với Tạ Loan mà nói, như vậy đã đủ làm anh cảm thấy lạnh run hết cả người.
So với những nhân viên khác trong phân hội, Tạ Loan thoạt nhìn đã mặc rất dày rồi, kết quá mấy ngày gần đây nhiệt độ lại tiếp tục giảm xuống, Tạ Loan không thể không khoác thêm một kiện quần áo, như vậy mới không tới mức lạnh run.
Buổi tối lúc đi ngủ, Tạ Loan thậm chí còn vô thức ôm ấu tể lông xù bên cạnh vào lòng, như vậy mới cảm thấy ấm một chút.
"A Loan, cậu thực sự lạnh lắm à?" Trong phòng đều là một đám chủng tộc ngoại tinh không hề có cảm giác với cái lạnh, nhìn thanh niên nhân loại mấy ngày nay vẫn luôn bọc mình kín bưng, Hạ Kỳ nhịn không được hỏi.
Câu này vừa hỏi ra, những người khác ở bên cạnh cũng nhìn qua, trong lòng kỳ thực cũng có nghi vấn đồng dạng.
Khoảng cách của Á Tinh với liên bang địa cầu rất xa xôi, tuy là một hành tinh mậu dịch nhưng nhìn thấy nhân loại ở đây cũng không nhiều lắm, vì thế sự hiểu biết của cư dân trên tinh cầu này kỳ thực rất ít ỏi.
Tựa như bọn họ biết sau khi rời khỏi trang bị vũ khí đặc chế, năng lực chiến đấu của nhân loại rất yếu, thế nhưng bọn họ không rõ nó yếu tới trình độ nào.
Chẳng lẽ yếu đến mức vào mùa đông không mặc dày một chút sẽ chết đông...?
Làm chủng tộc ngoại tinh có tố chất thân thể vượt xa nhân loại, mọi người trong phòng hiển nhiên không hiểu được cảm giác rét lạnh. Trừ bỏ lúc mới phá xác, ấu tể mới sinh mới cần ở trong phòng giữ ấm mà thôi.
Đối mặt với ánh mắt mọi người, Tạ Loan chỉ có thể gật đầu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Quần áo dày ấm anh mặc trên người đều là lợi dụng quy tắc mang từ địa cầu qua, chủng tộc ngoại tinh không sợ lạnh nên không có nhu cầu vật phẩm giữ ấm, vì thế trên Á Tinh không hề có bán các loại quần áo dày.
Tuy biết rõ chủng tộc ngoại tinh trưởng thành cơ bản sẽ không sợ lạnh, thế nhưng đối với ấu tể Tạ Loan vẫn rất lo lắng, ấu tể nhân ngư sinh hoạt ở hồ nước ngoài sân chính là đối tượng anh đặc biệt chú ý.
"Nước có lạnh không?" Tạ Loan ngồi xổm xuống đưa tay thử độ ấm của nước, nhất thời nhịn không được hơi nhíu mày.
Bên ngoài so với bên trong còn lạnh hơn, ngón tay Tạ Loan vừa mới chạm vào nước liền cảm thấy rét căm căm.
Ấu tể nhân ngư tóc ngắn màu vàng nhạt ngay từ lúc Tạ Loan đi tới cạnh hồ đã bơi tới gần, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú tuy không có biểu tình nhưng cái đuôi màu lam hơi vẫy vẫy lay động của bé đã lộ ra cảm xúc.
"A..." Chăm chú nhìn thanh niên, ấu tể nhân ngư phát ra tiếng kêu yếu ớt, không chú ý căn bản sẽ không nghe thấy. Thế nhưng nó vẫn cố gắng phát ra âm thanh, sau đó mới lắc đầu với thanh niên.
Từ bách khoa toàn thư về ấu tể, Tạ Loan biết mười tám độ là nhiệt độ nước ấu tể nhân ngư thích nhất, lúc đọc thông tin này, Tạ Loan lập tức đặt mua một thiết bị điều chỉnh nhiệt độ nước ở trên mạng.
Hồ nước không tính là lớn, tạm thời mua một thiết bị nhỏ là đủ, giá cả cũng không quá đắt, Tạ Loan liền không chút do dự chi ra khoảng chi phí này.
Thế nhưng không biết vì sao việc giao hàng có chút chậm trễ, đến hôm nay vẫn chưa giao tới, vừa vặn hôm nay nhiệt độ lại giảm xuống.
Ấu tể nhân ngư thích nhất là mười tám độ, thế nhưng nước lạnh hơn một chút cũng không phát sinh ảnh hưởng gì với ấu tể, dù sao nhân ngư cũng là chủng tộc có khả năng chịu rét cực cao.
Tạ Loan đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn của ấu tể, rất nhanh liền nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của bé.
Ấu tể nhân ngư áp sát mặt hồ, đây là vị trí gần Tạ Loan nhất.
Đã không còn cách nào tới gần hơn, ấu tể nhân ngư chỉ đành ngẩng đầu, vươn tay chạm vào đầu gối Tạ Loan.
Tay ấu tể dính nước, thế nhưng Tạ Loan không hề để ý, anh chỉ mãi suy nghĩ động tác này của ấu tể biểu đạt ý gì.
"A... pa..." Ấu tể nhân ngư muốn phát ra âm tiết thứ hai thì phải dùng sức một chút, thế nhưng nó rất khó nghe được, Tạ Loan cũng không phát hiện.
Sau khi chạm tới đầu gối thanh niên, ấu tể nhân ngư hoàn toàn không có ý dời tay đi, vẫn duy trì tư thế ngửa đầu chăm chú nhìn thanh niên.
Rốt cuộc phát hiện ấu tể nhân ngư này tựa hồ muốn tới gần mình, Tạ Loan nghĩ nghĩ, sau đó vươn tay, không nhận được sự kháng cự liền chậm rãi bế ấu tể nhân ngư ra khỏi hồ nước.
Muốn tới gần thanh niên, thế nhưng bởi vì từng bị vứt bỏ, hơn nữa suýt chút nữa đã chết vì mất nước, cảm giác sợ hãi khi phải rời khỏi nước làm ấu tể nhân ngư bắt đầu theo bản năng quẫy đuôi lung tung.
Chiếc đuôi cá băng lam của ấu tể nhân ngư đập lạch bạch lên người Tạ Loan, Tạ Loan bị vẩy một thân nước, thế nhưng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của bé, ôn hòa trấn an: "Bảo bảo không sợ."
Bởi vì ấu tể có thiếu hụt liền vứt bỏ, Tạ Loan cùng giống như Hạ Kỳ, hoàn toàn không tiếp nhận chuyện này. Nếu đã để ấu tể tới thế giới này thì phải hoàn thành trách nhiệm chăm sóc nó.
"Nơi này là nhà của con, không ai có thể thương tổn con." Tạ Loan vừa nói vừa liếc nhìn hồ nước bên cạnh, chờ sau này có điều kiện, anh sẽ cải thiện hoàn cảnh sống cho ấu tể nhân ngư này.
Lực đạo quẫy của ấu tể nhân ngư dần dần giảm bớt, tuy rời khỏi nước nhưng cảm nhận được an toàn từ âm thanh trấn an ôn nhu của thanh niên, ấu tể nhân ngư dần dần không còn sợ hãi như vậy nữa, bản năng phản xạ cũng chậm rãi biến mất.
Cái đuôi rốt cuộc không quẫy nữa, phần vây đuôi hơi động một chút, ấu tể nhân ngư vừa được trấn an nhích tới gần Tạ Loan hơn, lại cố gắng phát ra âm thanh: "Pa..."
Pa?
Cảm giác âm tiết mà ấu tể nhân ngư mình đang ôm có ý nghĩa nào đó, Tạ Loan suy nghĩ một hồi, thế nhưng vẫn không nghĩ ra được đáp án.
Nghĩ không ra, Tạ Loan chỉ có thể xoa xoa tóc ấu tể nhân ngư trong lòng, ôn nhu nói ra câu nói trấn an vạn năng: "Bảo bảo ngoan."
Được thanh niên trấn an, phần vây đuôi lại đong đưa một chút, ấu tể nhân ngư cúi đầu cọ cọ lòng ngực Tạ Loan, lại càng cố gắng phát ra âm thanh hơn: "Pa----"
Bất quá đáng tiếc vẫn như cũ chỉ là những âm tiết yếu ớt, có thể làm âm tiết này trở nên rõ ràng hơn một chút đã là cực hạn của ấu tể nhân ngư.
Sau khi xác nhận ấu tể nhân ngư thật sự có thể tiếp nhận nhiệt độ trong hồ, Tạ Loan liền xua tan đi ý niệm định tạm thời dẫn ấu tể nhân ngư vào trong phòng.
Bên trong thật sự không có hoàn cảnh rộng mở để ấu tể nhân ngư hoạt động, thùng gỗ thì quá chật chội, Tạ Loan muốn ấu tể có thể thỏa thích bơi lội.
Thả ấu tể nhân ngư xuống ao, Tạ Loan trở về phòng đổi một kiện áo khoác, sau đó mới quay lại phòng sinh hoạt của nhóm ấu tể.
Vừa mới tiến vào, trong lòng Tạ Loan liền có thêm một ấu tể tròn vo trắng tinh vừa giống thỏ lại giống mèo, trên đầu có hai chiếc sừng nhỏ, ôm sưởi ấm vô cùng thoải mái.
Công viện an bài cho Ya Yi là cách một đoạn thời gian thì chỉnh sửa sân vườn, dùng dị năng giải quyết thì chỉ tốn vài phút mà thôi, thế nhưng lúc biết việc này, biểu tình Trát Lạp Đức có chút phức tạp.
Dị năng mà nặc khắc tư tóc bạc kia biểu hiện rất cường đại, thế nhưng nó lại dùng vào việc chỉnh lý sân vườn....
Còn lúc bình thường không có việc gì, nặc khắc tư đã trưởng thành này liền biến về hình thái ấu tể, sau đó chạy tới làm vật sưởi ấm cho Tạ Loan.
Trong phòng có một đám lông xù mềm mại, mỗi ấu tể đều hoạt động thực tự nhiên, hoàn toàn không hề có vẻ sợ lạnh làm Tạ Loan an tâm rất nhiều, còn có chút hâm mộ.
Tay thực lạnh, điều này làm Tạ Loan vô thức đưa tay vuốt ve ấu tể nặc khắc tư lông xù ở trong lòng.
"Ư ô." Muốn làm tay thanh niên ấm áp lên, ấu tể nặc khắc tư giật giật cơ thể, để thanh niên đặt tay vào phần bụng đầy lông tơ mềm mại của mình.
Thân thể lông xù mềm mại của ấu tể thực ấm áp dễ chịu, được ủ ấm như vậy, Tạ Loan thực sự không nỡ rút tay ra.
Những bảo mẫu khác ở trong phòng bắt đầu chuẩn bị thức ăn cho ấu tể, lúc này Tạ Loan mới chuyển tầm mắt về phía bên trái một chút thì thấy ấu tể khố đề cùng hai ấu tể khác đang tập đập cánh.
Tính cả nửa tháng trước thì ấu tể khố đề đã cố gắng luyện tập được một tháng, mới đầu hoàn toàn không biết bay, sau đó có thể bay trên đất bằng, hiện giờ thì đã có thể bay lên một độ cao nhất định.
Thế nhưng ấu tể khố đề vẫn không thể bay xa được, cứ cất cánh không bao lâu, đại khái khoảng hai mét thì sẽ lập tức rớt xuống.
Mỗi lần đều cố định là hai mét, không thể nào vượt qua, điều này làm Tạ Loan phát hiện có chút vấn đề.
Ở trong khoảng cách hai mét, tư thế bay của ấu tể khố đề rất tiêu chuẩn, bay rất tốt. Thế nhưng một khi vượt qua khoảng cách này, ấu tể khố đề tựa hồ có chút lùi bước, tự rớt xuống.
Tạ Loan xoa xoa ấu tể nặc khắc tư trong lòng, sau đó tạm thời đặt cục bông trắng này xuống, đi tới trước mặt ấu tể khố đề, bế bổng bé chim béo tròn vo màu đỏ nhạt lên.
Tạ Loan đặt ấu tể khố đề lên nóc chiếc kệ lần trước, sau đó ôn nhu hỏi: "Con nhớ lần luyện tập trước không?"
"Chíp." Ấu tể khố đề đập đập đôi cánh nhỏ, đôi mắt đen lúng liếng nhìn thanh niên, trong trẻo kêu một tiếng.
Hiện giờ nó khẳng định có thể bay vào lòng thanh niên.
Nghĩ thanh niên sẽ lặp lại bài tập giống lần trước, ấu tể khố đề đứng trên nóc kệ, chờ đợi thanh niên tiến xa hai bước rồi giang tay chờ nó.
Tạ Loan quả thực lui về sau, thế nhưng không chỉ hai mà là đi ra xa hơn năm mét.
"Đến đây bảo bảo, bay qua bên này." Đứng cách kệ đồ khoảng năm mét, Tạ Loan hướng ấu tể khố đề giang rộng hai tay.
Mới vừa nãy còn vô cùng tự tin, thế nhưng nhìn thấy khoảng cách này thì nhất thời có chút run sợ, thế nhưng nhìn ánh mắt cổ vũ của thanh niên, ấu tể khố đề cuối cùng cũng không lùi bước.
Nó muốn tự mình bay vào lòng thanh niên chứ không cần thanh niên phải ngồi xổm xuống ôm nó nữa, đây là suy nghĩ của ấu tể khố đề trước khi học bay.
"Chíp."
Cố lấy dũng khí, ấu tể khố đề nhắm thẳng về phía Tạ Loan, đập cánh.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1 : Danh Sách Nhân Vật & Ấu Tể
- Chương 2 : Bắt Đầu Làm Bảo Mẫu Giải Cứu Thế Giới
- Chương 3 : Xin Việc
- Chương 4 : Đừng nói chuyện đau thắt lưng là biểu hiện của hư thận
- Chương 5 : Ấu tể này căn bản không phải tháp kỳ lạp
- Chương 6 : Bàn tay vàng xuất hiện
- Chương 7 : Cách Vận Dụng Bàn Tay Vàng
- Chương 8 : Mau mau chào đời đi
- Chương 9 : Phá xác
- Chương 10 : Cánh cổng này phải chỉnh , nhất định phải chỉnh !
- Chương 11 : Vừa vặn thiếu một bảo vệ gác cổng
- Chương 12 : Ya Yi
- Chương 13 : Quan Hệ
- Chương 14 : Ấu tế khố đề
- Chương 15 : Học bay
- Chương 16 : Lớn nhanh ngư thổi
- Chương 17 : Câu nói đầu tiên của thời kỳ trưởng thành
- Chương 18 : Bây giờ nó nhất định có thể bay qua
- Chương 19 : Tân sinh
- Chương 20: Nước mắt có vị mặn
- Chương 21 : Không thể sờ loạn
- Chương 22 : Ngày thứ 22 làm bảo mẫu
- Chương 23 : Ngày thứ 23 làm bảo mẫu
- Chương 24: Ngày thứ 24 làm bảo mẫu
- Chương 25 : Ngày thứ 25 làm bảo mẫu
- Chương 26 : Ngày thứ 26 làm bảo mẫu
- Chương 27 : Ngày thứ 27 làm bảo mẫu
- Chương 28 : Ngày 28 làm bảo mẫu
- Chương 29 : Ngày thứ 29 làm bảo mẫu
- Chương 30 : Ngày thứ 30 làm bảo mẫu
- Chương 31 : Ngày 31 làm bảo mẫu
- Chương 32 : Ngày thứ 32 làm bảo mẫu
- Chương 33 : Ngày thứ 33 làm bảo mẫu
- Chương 34 : Ngày thứ 34 làm bảo mẫu
- Chương 35 : Ngày thứ 35 làm bảo mẫu
- Chương 36 : Ngày thứ 36 làm bảo mẫu
- Chương 37 : Ngày thứ 37 làm bảo mẫu
- Chương 38 : Ngày thứ 38 làm bảo mẫu
- Chương 39 : Ngày thứ 39 làm bảo mẫu
- Chương 40 : Ngày thứ 40 làm bảo mẫu
- Chương 41 : Ngày thứ 41 làm bảo mẫu
- Chương 42 : Ngày thứ 42 làm bảo mẫu
- Chương 43 : Ngày thứ 43 làm bảo mẫu
- Chương 44 : Ngày thứ 44 làm bảo mẫu
- Chương 45 : Ngày thứ 45 làm bảo mẫu
- Chương 46 : Ngày thứ 46 làm bảo mẫu
- Chương 47 : Ngày thứ 47 làm bảo mẫu
- Chương 48 : Ngày thứ 48 làm bảo mẫu
- Chương 49 : Ngày thứ 49 pàm bảo mẫu
- Chương 50 : Ngày thứ 50 làm bảo mẫu
- Chương 51 : Ngày thứ 51 làm bảo mẫu
- Chương 52 : Ngày thứ 52 làm bảo mẫu
- Chương 53 : Ngày thứ 53 làm bảo mẫu
- Chương 54 : Ngay thứ 54 làm bảo mẫu
- Chương 55 : Ngày thứ 55 làm bảo mẫu
- Chương 56 : Ngày thứ 56 làm bảo mẫu
- Chương 57 : Ngày thứ 57 làm bảo mẫu
- Chương 58 : Ngày thứ 58 làm bảo mẫu
- Chương 59 : Ngày thứ 59 làm bảo mẫu
- Chương 60 : Ngày thứ 60 làm bảo mẫu
- Chương 61 : Ngày thứ 61 làm bảo mẫu
- Chương 62 : Ngày thứ 62 làm bảo mẫu
- Chương 63 : Ngày thứ 63 làm bảo mẫu
- Chương 64 : Ngày thứ 64 làm bảo mẫu
- Chương 65 : Ngày thứ 65 làm bảo mẫu
- Chương 66 : Ngày thứ 66 làm bảo mẫu
- Chương 67 : Ngày thứ 67 làm bảo mẫu
- Chương 68 : Ngày thứ 68 làm bảo mẫu
- Chương 69 : Ngày thứ 69 làm bảo mẫu
- Chương 70 : Ngày thứ 70 làm bảo mẫu
- Chương 71 : Ngày thứ 71 làm bảo mẫu
- Chương 72 : Hậu Chấn Tâm Lý
- Chương 73 : Ấu tể vô cùng quang trọng
- Chương 74 : Anh Hùng
- Chương 75 : Người que diêm
- Chương 76 : Sợi dây chuyền
- Chương 77 : Kha la nặc tư
- Chương 78 : Hôn sừng
- Chương 79 : Cái Á
- Chương 80 : Đồng hồ
- Chương 81 : Được , được
- Chương 82 : Ta ở đây
- Chương 83 : Ni Khắc
- Chương 84 : Hắc ám lan rộng
- Chương 85 : Ấn ký
- Chương 86 : Vứt bỏ
- Chương 87 : Thời gian
- Chương 88 : Ta yêu các con
- Chương 89 : Ngôi sao sáng
- Chương 90 : Chíp Chíp
- Chương 91 : Phản ứng sinh lý
- Chương 92 : Sân chơi
- Chương 93 : Cơn lốc mini
- Chương 94 : Ngôi sao nhỏ
- Chương 95 : Nó bắt được rồi
- Chương 96 : Em là của anh
- Chương 97 : Cái đuôi nhỏ
- Chương 98 : Lời mời trao đổi
- Chương 99 : Bé chim béo cáu kỉnh
- Chương 100 : Hào quang
- Chương 101 : Ngửi ngửi khí tức
- Chương 102 : Lòng bàn tay
- Chương 103 : Quyến luyến
- Chương 104 : Muốn gặp anh
- Chương 105 : Hắc long bảo bảo
- Chương 106 : À
- Chương 107 : Rương bảo bối
- Chương 108 : Bảo vật
- Chương 109 : Giống như cự long vậy
- Chương 110 : Nhật luân cùng hoàng kim
- Chương 111 : Thiên nhiên tín tâm
- Chương 112 : Hạc trong bầy gà
- Chương 113 : Sát hạch bảo mẫu
- Chương 114 : Chưa nghe nói bao giờ
- Chương 115 : Trọn điểm
- Chương 116 : Tương lai một ngày nào đó
- Chương 117 : Ôn nhu mỹ hảo
- Chương 118 : Buông tha chống cự
- Chương 119 : Ác ma
- Chương 120 : Tắp lạc quần tộc
- Chương 121 : Con nặc khắc tư cuối cùng
- Chương 122 : Quy túc
- Chương 123 : Chia ly
- Chương 124 : Sao băng
- Chuong 125 : Ánh sáng bình minh
- Chương 126 : Ư ô
- Chương 127 : Chuyện may mắn nhất
- Chương 128 : Tân cố hương
- Chương 129 : Thế giới tuyến dung hợp
- Chương 130 : Điểm cuối
- PN 1 : [Chuyên nếu như ] Tranh giành tình cảm