Chương 156: Tiểu ngạo kiều khẩu thị tâm phi!!!

Mà ở trong khách điếm, Diệp Cẩn sau khi biết được tin tức này, như trong dự kiến chấn kinh một chút, "Đi một mình?"

"Vâng." Ám vệ nói, "Chuyện đột nhiên phát sinh, đại thiếu gia cũng không kịp bố trí (an bài, xếp đặt), chỉ kêu thuộc hạ trở về thông báo."

"Đến Đông Bắc?" Diệp Cẩn lại hỏi.

Ám vệ gật đầu.

Diệp Cẩn có chút choáng đầu.

"Cũng không cần quá lo lắng." Thẩm Thiên Lăng an ủi hắn, "Đại ca không phải là người xúc động liều lĩnh. Nếu là không nắm chắc, cũng sẽ không đi mạo hiểm."

Diệp Cẩn sắc mặt trắng bệch, nửa ngày cũng không nói chuyện.

Tai họa mãng xà ở tuyết nguyên rõ ràng giống như chuyện mới phát sinh ngày hôm qua, tựa hồ nhắm mắt còn có thể cảm nhận được mùi hơi thở tanh tưởi kia đập vào mặt. Ai cũng không biết bên trong mờ mịt tuyết nguyên đến tột cùng còn cất giấu bao nhiêu bí mật, càng không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì, càng miễn bàn nơi đó còn mai phục mấy vạn phản quân của Chu Giác. Đại quân Sở quốc còn đóng quân tại khu vực biên giới không dám tiến vào. Cho dù võ công hắn có cao cường đến mấy, như thế nào có thể một mình chạy vào bên trong?

"Yên tâm đi." Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ bả vai của hắn, "Ngươi có thể nghĩ đến, Thiên Phong quả quyết không phải không nghĩ đến. Hắn sẽ không có khả năng một mình tiến vào tuyết nguyên."

"Đúng vậy." Thẩm Thiên Lăng cũng ở một bên phụ họa, "Đại ca nhất định không có việc gì."

Diệp Cẩn trong lòng thở dài, ngồi ở bên cạnh bàn xuất thần.

Buổi tối này, Thẩm tiểu thụ chủ động ôm gối đầu đến cách vách bồi tẩu tử, thập phần tri kỷ tiểu quần bông ! Lưu lại một mình Tần cung chủ buồn bực muốn chết. Vì thế đem Tiểu Phượng Hoàng từ bên trong ổ chăn ôm ra, mạnh mẽ ném cao cao.

"Chíp !" Biểu tình của cục bông rất oán niệm - Nhanh đặt ta trở về, buồn ngủ.

"Vẫn là ngươi tốt." Tần Thiếu Vũ lấy ngón tay cọ cọ nó, "Mỗi ngày ngoại trừ ăn chính là ngủ, cái gì cũng không cần nghĩ."

Không cần chọt loạn a ! Cục bông vặn vặn vẹo vẹo tiến vào chăn, đem chính mình giấu đi.

Cha mình quả thực phiền.

Tần Thiếu Vũ cười cười, gác tay suy nghĩ sự tình.

Sáng sớm hôm sau, quản gia Thái Đao môn ở cửa thư phòng cung kính gọi vài tiếng, cũng không thấy bên trong có động tĩnh. Vì thế đẩy cửa ra muốn nhìn một chút xem có phải chưởng môn đã đi ra ngoài rồi hay không. Kết quả rõ ràng là nhìn thấy trong phòng máu chảy thành sông, một khối thi thể không đầu ngồi ở ghế thái sư, nhìn y phục đúng là Lý Thái Thái. Vì thế nháy mắt hồn phi phách tán, lảo đảo bò lết ra ngoài kêu cứu mạng. Sau khi tin tức truyền ra, Thái Đao môn nhất thời nổ tung, nhất là khi phát hiện Lý Anh thế nhưng cũng ly kỳ mất tích. Bên trong phủ người người loạn chạy trốn khắp nơi, sợ chậm chân cũng sẽ toi mạng. Vốn dĩ một môn phái khí phái náo nhiệt, chỉ nội trong hai canh giờ liền còn không tới một nửa, chỉ còn lại vài phó chưởng môn ngày thường không quản sự, cùng quan phủ khám nghiệm tử thi.

Thời điểm trễ một chút, Tần Thiếu Vũ cũng mang theo Thẩm Thiên Lăng chạy tới. Vài phó chưởng môn kia vừa thấy hai người bọn họ, nhất thời đều thở phào một hơi -- Mặc kệ nói thế nào, tốt xấu gì cũng là có người có khả năng thu thập cục diện rối rắm này a.

Ngày thường Thái Đao môn vẫn là do Lý Thái Thái cùng Lý Anh quản chế, vài phó chưởng môn này cũng chỉ là được phân công quản lý một vài chuyện lông gà vỏ tỏi. Tần Thiếu Vũ hỏi nửa ngày, những người này thậm chí ngay cả lai lịch vài đạo sĩ kia cũng không quá rõ ràng. Chỉ nói là cao nhân ở Thanh Y môn, đến đây tổ chức hạ thọ (*) cho Lý Thái Thái.

(*) Hạ thọ: mừng thọ 60 tuổi. Ngoài ra 70 tuổi gọi là trung thọ, 80 tuổi gọi là thượng thọ.

"Thanh Y môn." Sau khi mọi người rời đi, Tần Thiếu Vũ sờ sờ cằm, "Chưa từng nghe qua có môn phái này."

"Chưa từng nghe qua là đúng rồi." Thẩm Thiên Lăng nói, "Nếu là môn phái lớn, cũng không có khả năng sẽ bị Chu Giác mê hoặc. Chỉ có môn phái ở nơi thâm sơn cùng cốc chưa được biết đến, mới có thể mỗi ngày trông ngóng làm quan lớn mưu nghịch đánh nhau, hảo hảo có thể ăn được màn thầu trắng."

Tần Thiếu Vũ bật cười, vươn tay nhu nhu đầu hắn.

"Ngươi tính toán làm thế nào?" Thẩm Thiên Lăng hỏi.

"Quan phủ đã đem Thái Đao môn điều tra một lần, cũng không phát hiện có bao nhiêu hữu dụng. Ngược lại là ở trong phòng Lý Anh tìm được chậu than lớn. Bên trong đốt không ít đồ vật, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị." Tần Thiếu Vũ nói, "Bất quá cũng không tính là ngoài ý muốn. Nếu đã hạ quyết tâm muốn trốn đến tuyết nguyên, tất nhiên sẽ không lưu lại đồ vật cho chúng ta."

Thẩm Thiên Lăng thở dài, "Lý Thái Thái đại khái nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, hắn cuối cùng lại chết ở trong tay Lý Anh."

"Đều là nhân quả báo ứng, không trách được người khác." Tần Thiếu Vũ nói, "Nơi này đã không có manh mối gì, chúng ta ngày mai liền khởi hành đến Đông Bắc."

"Ân." Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

Nếu lại không đi, tẩu tử thật sự là muốn xù lông.

Đi không cáo biệt gì đó, dự tính đại ca mình trở về phải quỳ ván giặt đồ a......

Đem chuyện còn lại của Thái Đao môn giao cho quan phủ xử lý. Giữa trưa ngày hôm sau, mọi người liền từ Tam Thủy thành xuất phát một đường tiếp tục hướng đến Đông Bắc. Uyển Thải Thải cùng Lý Y Thủy lại là được đưa đến nhà Kim Ngọc, để cho hắn tạm thời chiếu cố. Mà Uyển Thải Thải tuy nói rất muốn tự tay mình giết chết Lý Anh, nhưng biết rõ năng lực của mình có hạn, đi theo chỉ tăng thêm phiền toái. Huống hồ Lý Y Thủy vừa tang cha, cũng cần người khuyên bảo. Vì thế cũng không tiếp tục miễn cưỡng.

Thẩm Thiên Phong ở ven đường đều lưu lại ám hiệu, may mà con đường này là quan đạo duy nhất đi thông dãy Bạch Tuyết sơn cùng cực bắc tuyết nguyên. Cho nên dù Truy Ảnh cung một đường ngông nghênh đi qua, cũng sẽ không khiến đối phương cảm thấy dị thường. So với lần đến Đông Bắc trước đó, thời tiết lần này đã ấm áp hơn rất nhiều. Thẩm Thiên Lăng ghé vào trên cửa xe nhìn ra bên ngoài một hồi, sau đó hỏi, "Chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể đến tuyết nguyên?"

"Dựa theo tốc độ hiện tại, dự tính còn nửa tháng." Tần Thiếu Vũ nói, "Một đường này Lý Anh cơ hồ là không có dừng lại, hiển nhiên cũng là muốn đi gặp Chu Giác sớm một chút."

"Cung chủ." Khi mọi người đang nói chuyện, ám vệ ở bên ngoài nói, "Phía trước lại phát hiện một chỗ có ký hiệu, còn có một bố bao nhỏ."

"Bố bao?" Diệp Cẩn nghe vậy xốc màn xe lên, "Bố bao gì?"

"Ở bên dưới cây, nhìn như là cố ý lưu lại." Ám vệ đưa qua một bố bao nhỏ, "Còn dùng vải quấn hai lớp."

"Có thể là ám khí địch nhân lưu lại hay không?" Thẩm tiểu thụ rất có ý thức nguy cơ.

"Là đoạn vân văn (*)." Diệp Cẩn nói, "Ngoại trừ người Thẩm gia, không ai sẽ có loại vải dệt này."

(*) Là đoạn vải/ gấm vóc được dệt bằng tơ có vằn ở trên mặt.

Thẩm Thiên Lăng buồn bực, "Vậy sao ta không có?"

Tần Thiếu Vũ trả lời, "Bởi vì ngươi đã bị gả ra ngoài."

Thẩm Thiên Lăng:......

Gả ra ngoài cũng vẫn là người Thẩm gia a ! Nương mình quả thực bất công.

Diệp Cẩn mở từng lớp vải quấn quanh bố bao ra, chỉ thấy bên trong là khối ngọc bội nhỏ màu xanh, được điêu khắc thành hình Phong Diệp, rất là tinh xảo cẩn thận.

"Oa." Thẩm tiểu thụ cảm khái. Đại ca mình thật sự là lãng mạn, như vậy cũng không quên tặng lễ vật cho tẩu tử. Quả thực tình thánh.

Diệp Cẩn vẻ mặt khinh thường, lỗ tai ửng đỏ.

Tần Thiếu Vũ nhướng mày chậc chậc, đem heo con nhà mình ôm vào trong lòng, "Đi thôi, mang ngươi đi cưỡi ngựa."

"Vì sao muốn cưỡi ngựa?" Thẩm Thiên Lăng thập phần không muốn đi ra ngoài 'phơi nắng'. Mặt trời chính ngọ (giữa trưa 12 giờ), nhất định sẽ bị cảm nắng.

Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Thẩm tiểu thụ giật mình. Có người ngoài ở trong này, tẩu tử thật sự là không tiện cảm động đến khóc lên a !

Vì thế liền quyết đoán đi ra ngoài cưỡi ngựa, cho dù bị cảm nắng cũng chấp nhận.

Thật sự là thập phần tri kỷ.

Diệp Cẩn tất nhiên là nghe được Tần Thiếu Vũ đang nói cái gì, bất quá cũng lười so đo. Ngón tay cọ cọ mảnh ngọc bội Phong Diệp kia, tức giận tích tụ trong ngực cũng tan một chút.

Trong vài ngày tiếp theo, xe ngựa tiếp tục một đường tiến đến phía trước. Mà Thẩm Thiên Phong cũng bước lên con đường tình thánh. Từ các loại ngạc nhiên tiểu ngoạn ý cổ quái bên đường, cho đến đầu gỗ tự mình điêu khắc, lại đến thư tình một vài chữ ít ỏi, thậm chí còn có một cái bẫy sập tiểu thỏ tử bị thương.

Thẩm Thiên Lăng 囧 囧. Đại ca mình thật sự là đang ngầm theo dõi sao. Có thể rất tùy tâm sở dục hay không.

"Yên tâm đi." Tần Thiếu Vũ nói, "Dựa theo nội lực Lý Anh, Thiên Phong cho dù là đi theo phía sau hắn cắn hạt dưa, nhất định cũng sẽ không bị phát hiện."

"Chíp !" Đôi mắt tiểu hắc đậu của cục bông lập tức sáng lên, đứng đến rất thẳng tắp.

"Suy nghĩ nhiều." Thẩm Thiên Lăng lãnh tĩnh đem nó ấn trở về, "Không phải muốn cho ngươi ăn hạt dưa, phải giảm béo."

Cục bông tiếc nuối thở dài, tiếp tục ghé vào bên cạnh ổ nhỏ nhìn Diệp Cẩn đang nối xương cho tiểu thỏ tử.

Điểu sinh không có hạt dưa, thập phần không hoàn chỉnh.

Một đường này đều là gió êm sóng lặng, mắt thấy cũng nhanh sắp tới cực bắc tuyết nguyên. Lý Anh lại đột nhiên trụ ở bên trong Tịch Mai thành, không đi.

Đoàn xe Truy Ảnh cung tất nhiên không có khả năng cùng hắn đồng thời dừng lại. Vì thế sau khi trụ một đêm, liền tiếp tục rời khỏi thành gấp rút lên đường. Dân chúng sau khi thấy được rất là không nỡ, lập tức cảm khái như thế nào liền đi. Chúng ta cũng còn chưa đụng được bàn tay nhỏ mềm mại của Thẩm công tử a ! Dân chúng đương nhiên không biết, tại đoàn xe ra khỏi thành đêm đó, Tần Thiếu Vũ liền mang theo Thẩm Thiên Lăng, cùng Diệp Cẩn một đường âm thầm vòng trở về, chỉ đem theo một vài ám vệ. Người còn lại là tiếp tục tiến về phía Bắc, trùng trùng điệp điệp đi tới dãy Bạch Tuyết sơn -- May mà đã cách rất gần a, cũng là không sợ bị cảm thấy.

Tịch Mai thành là doanh trại đóng quân của Sở quốc ở Đông Bắc. Cho nên mọi người liền trực tiếp vào ở trong phủ Đô Đốc của Vệ Dương. Thứ nhất là để tiện làm việc, thứ hai cũng dễ dàng che giấu hành tung.

Sau khi dàn xếp xong cũng đã gần nửa đêm. Diệp Cẩn xuất thần ngồi ở trên giường, tiếp tục vuốt ve khối ngọc bội kia. Trên bàn đặt song song hai ổ nhỏ, cục bông cùng tiểu thỏ tử đang hé miệng hô hô ngủ say, nhìn qua thập phần vô ưu vô lự.

Dù sao cũng không buồn ngủ. Diệp Cẩn đơn giản đứng dậy đem nến đặt đến đầu giường, tùy tay lấy qua một quyển sách lật xem. Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ lại truyền đến một tiếng động nhỏ. Vì thế nháy mắt cảnh giác đứng lên, tùy tay cầm lấy một bao thuốc bột.

Cửa sổ chợt bị người đẩy ra, một hắc ảnh thả người nhảy vào. Chờ sau khi nhìn thấy rõ người đến là ai, Diệp Cẩn toàn thân đều sửng sốt, ngay cả thuốc bột cầm trong tay rớt lúc nào cũng không biết.

Thẩm Thiên Phong đóng cửa sổ lại, tiến lên đem hắn ôm vào trong lòng, ở bên tai thấp giọng nói, "Ta đã trở về."

"Ngươi như thế nào......" Diệp Cẩn sắp xếp lời nói có chút không tốt.

"Ta để lại dấu hiệu, Thiếu Vũ liền đến tìm ta." Thẩm Thiên Phong nói, "Hắn nói tạm thời để hắn theo dõi, để cho ta trở về gặp ngươi." Đương nhiên, vốn dĩ không phải là nói như vậy, mà là 'Nếu ngươi vẫn không trở về, chỉ sợ hắn sẽ đem chúng ta đi sắc dược', bất quá lời kia tất nhiên là không thể nói.

Diệp Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn.

"Vài ngày nay có hảo hảo ngủ không?" Thẩm Thiên Phong nhíu mày, "Sao sắc mặt lại khó coi như vậy".

"Không biết xấu hổ còn dám nói ta." Diệp Cẩn bĩu môi, "Bẩn hề hề, cách ta xa một chút !" Một bên nói, một bên tiếp tục đem hắn ôm chặt hơn chút nữa.

Khẩu thị tâm phi gì đó, tiểu ngạo kiều mạnh miệng gì đó.

Đản đản có một chút manh.

loading...

Danh sách chương: