Chương 63: Tra án!
"Độc gì vậy?". Tần Thiếu Vũ hỏi.
"Bạch Xà Thảo ở Lao Sơn". Hoa Đường nói. "Độc này không màu không mùi, dùng ngân châm cũng khó phát hiện. Dựa theo thời gian độc phát thì chắc là có người lén thêm vào cơm tối"
Tần Thiếu Vũ đẩy cửa ra, trong phòng lập tức truyền tới mùi thuốc đông y nồng nặc, Thẩm Thiên Lăng nhíu mũi hắt hơi một cái. "Ngạt quá"
"Là rượu Hùng Hoàng". Hoa Đường giải thích. "Có thể giải một phần độc"
Một ông lão nằm trên giường, thân hình hơi béo, vừa nhìn đã biết bình thường rất hồng hào! Có điều gương mặt vốn hồng hào bây giờ lại vàng vọt bệnh tật, mắt cũng nhắm chặt.
Tần Thiếu Vũ bắt mạch cho hắn một chút, chân mày hơi nhíu lại.
"Không ổn sao?". Thẩm Thiên Lăng lo lắng.
"Tình huống của những người còn lại cũng không tốt hơn chút nào". Hoa Đường nói. "Dù cứu được nhưng không những hao tổn nội lực mà thể lực cũng không bằng lúc trước"
"Vậy chẳng phải Thái Hồ bang tiêu rồi sao?". Thẩm Thiên Lăng hơi đồng cảm. Lão bang chủ dẫn con đích thân tới, rõ ràng rất coi trọng lần hành động này. Hôm nay bỗng dưng toàn bộ người trong bang bị trúng kịch độc, nghĩ xem có bao nhiêu thê thảm.
"Đi thôi". Tần Thiếu Vũ xoa xoa đầu hắn. "Chúng ta đi xem tên Hồng Phi Hoàng kia"
Thẩm Thiên Lăng: ...
Tên gì?
"Là người hồi nãy đó". Thấy hắn lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Tần Thiếu Vũ lại nói. "Hắn là con cả của Hồng lão bang chủ"
"Ừ". Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cái tên này thật có cảm giác xuyên việt!
"Tần cung chủ". Hồng Phi Hoàng đang đứng trong đại sảnh, thấy hai người tới thì lập tức chào đón, thái độ cũng cung kính hơn nhiều.
"Ngươi biết những gì?". Tần Thiếu Vũ ngồi xuống ghế.
Hồng Phi Hoàng thở dài nói. "Hôm qua ta ra ngoài làm việc tới khuya mới về. Lúc đó phụ thân ngủ từ lâu, ta cũng không quấy rầy, đến sáng nay mới phát hiện xảy ra chuyện"
"Lúc trước Thái Hồ bang có thù oán với ai không?". Tần Thiếu Vũ hỏi.
Hồng Phi Hoàng lắc đầu. "Tính cha rất khiêm tốn mộc mạc, hầu như chưa bao giờ kết thù oán với người khác, không biết là ai ra tay ngoan độc như vậy nữa"
"Không ai vô duyên vô cớ hại người". Thẩm Thiên Lăng cau mày, việc gì cũng phải có lý do mới đúng.
"Nhưng bây giờ sự thật chính là như vậy". Hồng Phi Hoàng nhìn thẳng hắn. "Đừng nói là Thẩm công tử, ngay cả ta cũng rối như tơ vò"
"Nếu các hạ không ngại, ta muốn Truy Ảnh cung giúp đỡ điều tra chuyện này". Tần Thiếu Vũ nói.
Hồng Phi Hoàng vui vẻ gật đầu. "Nếu Tần cung chủ chịu ra tay giúp đỡ, Hồng mỗ cầu còn không được"
"Cũng đừng quá lo". Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. "Hồng lão bang chủ làm người tốt nên trời đất sẽ phù hộ, sẽ không sao đâu"
Hồng Phi Hoàng thở dài. "Đa tạ cung chủ nói lời tốt lành, chỉ mong cha có thể thoát khỏi kiếp nạn này thì ta đã cám ơn trời đất rồi"
"Ta và Lăng nhi về trước". Tần Thiếu Vũ nói. "Thân thể hắn không khỏe, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn"
Thẩm Thiên Lăng: ...
Thân thể ta đâu có không khỏe, ngươi nói chuyện phải có chứng cứ!
Ngoại trừ trúng cái độc biến thái kia, những thứ khác đều khỏe mạnh!
"Đừng có mà lúc nào cũng dùng cớ này!". Sau khi ra cửa, Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc kháng nghị.
"Vì đây là cớ tốt nhất". Tần Thiếu Vũ ôm hắn lên ngựa, chậm rãi đi về phía trước.
"Chuyện Thái Hồ bang ngươi thấy sao?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Dù Hồng Phi Hoàng không gạt chúng ta toàn bộ, nhưng lời nói của hắn có vài chỗ bất ổn". Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng gật đầu. "Ta cũng nghĩ vậy"
"Ngươi?". Tần Thiếu Vũ bật cười.
"Đúng vậy, ta!". Thẩm Thiên Lăng hơi nổi giận. "Chẳng lẽ ngươi nghĩ lão tử rất ngu?". Đây là giọng điệu chết tiệt gì?
"Đương nhiên không phải, phu nhân quả thật không minh". Tần cung chủ lưu loát không gì sánh được, kề vào tai hắn nói. "Lý do đâu, nói nghe thử xem"
"Nếu Hồng bang chủ khiêm tốn giống như hắn nói thì sẽ không bao hết một tửu lâu". Thẩm Thiên Lăng nói. "Nghe Tả hộ pháp nói Thái Hồ bang tới hơn hai mươi người, nhưng vừa rồi ta tính toán đơn giản một chút thì cả quán có thể ở được tám chín mươi người. Gần đây có nhiều môn phái tới mười hai Liên Hoàn ổ, quán trọ đương nhiên cũng đắt khách lên, nghe nói có môn phái nhỏ còn phải dựng lều. Nếu tính cách ôn hòa tiết kiệm thì nên ở trọ chung với người khác mới đúng"
Tần Thiếu Vũ cười khẽ. "Quả nhiên là người của Truy Ảnh cung"
Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm. "Lão tử không có quan hệ gì với ngươi". Đặc biệt trong sạch!
"Phải không?". Tần Thiếu Vũ nhướn mi, cách một lớp quần áo mà bóp bụng mỡ của hắn.
"Đừng sờ loạn!". Thẩm Thiên Lăng thấp giọng kháng nghị, ban ngày ban mặt, còn đang ở trên đường, ngươi muốn làm gì?
"Lát nữa về cho ta sờ mông". Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm tiểu thụ rất có nguyên tắc. "Mơ đi"
"Sáng sớm mới sờ được phân nửa". Tần Thiếu Vũ nhắc nhở.
Thẩm Thiên Lăng thẹn quá thành giận. "Chuyện này nhất định phải nói giữa đường sao?". Thật biến thái!
Tần Thiếu Vũ không để bụng. "Dù sao cũng không có ai nghe"
"Vậy thì sao?". Thẩm Thiên Lăng quay đầu giận dữ nói. "Một chút tố chất của đại hiệp chính phái cũng không có, bây giờ không phải nên tra án sao?"
"Án gì chúng ta cũng tra thì còn cần quan phủ để làm gì?". Tần Thiếu Vũ khinh thường.
Thẩm Thiên Lăng: ...
"Sao vậy?". Tần Thiếu Vũ thấy mặt hắn hơi ngố.
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. "Không có gì, câu đó của ngươi khiến ta nhớ tới một người"
"Ai?". Tần Thiếu Vũ hỏi.
Thẩm Thiên Lăng thành thật nói. "Đạo Minh Tự"
"Không biết". Tần Thiếu Vũ cau mày. "Là người của Thẩm gia sao?"
"Chuyện này không quan trọng". Cổ Thẩm Thiên Lăng hơi mỏi. "Quên đi, về rồi nói"
"Về làm gì?". Tần Thiếu Vũ quay đầu ngựa, tới đường nhỏ bên trái. "Chúng ta ra ngoài thành ngắm cảnh đi"
Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài xoay người qua. "Ngươi có manh mối chuyện Hồng bang chủ sao?"
"Ai nói?". Tần Thiếu Vũ kinh ngạc. "Ta chỉ muốn dẫn phu nhân ra ngoài thành ngắm cảnh mà thôi"
"Nói dối". Thẩm tiểu thụ hơi giận. "Ta đang nghiêm túc với ngươi!"
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, ôm eo hắn giúp hắn đổi tư thế.
Nghiêng người ngồi trên lưng ngựa, thật cực kì yểu điệu và MOE, đặc biệt là nửa thân trên còn bị Tần cung chủ ôm chặt vào lòng.
Quả thật chính là một đôi thần tiên bước ra từ trang sách biết không!
Người chiên bánh tiêu, kẻ bán đậu hũ, người nấu nước, kẻ đốn củi bên cạnh đều cảm động sụt sùi, một hình ảnh đầy thân ái!
Thẩm Thiên Lăng lúc đầu còn thiếu tự nhiên, thấy tư thế này hơi nữ tính! Có điều sau cùng phát hiện rất tiện lợi, không cần tiếp tục đi ngược lại nguyên tắc vật lý mà liều mạng xoay người, vậy nên bình tĩnh tiếp nhận! Dù sao trong truyện xx truyền khắp đầu đường cuối ngõ, mình cũng đã bị miêu tả thành một "baby mảnh khảnh yếu ớt như tờ giấy" rồi, cũng không quan tâm lần này bị dòm ngó nhiều một chút!
Cái này gọi là "lỡ rồi thì cho cùi luôn" như trong truyền thuyết!
"Nói mau". Thẩm Thiên Lăng kéo nhẹ vạt áo hắn.
"Thái Hồ bang mấy năm nay dựng thêm vài tiêu cục". Tần Thiếu Vũ nói. "Buôn bán lời không ít tiền, cũng kết không ít thù oán"
"Tiêu cục?". Thẩm Thiên Lăng lập tức nghĩ ngay tới tiêu sư bị GAY Chúc MOE!
"Không sai". Tần Thiếu Vũ gật đầu. "Thái Hồ bang lệch về phía Đông, cách Truy Ảnh cung khá xa, cho nên ta không rõ tính cách của Hồng lão bang chủ cho lắm, có điều nếu tiêu cục làm ăn có lời thì các mối quan hệ của hắn cũng không kém"
"Vậy thì sao?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Nếu đã mở tiêu cục thì không thể tránh khỏi mất hàng". Tần Thiếu Vũ nói. "Nếu gặp phải chuyện này, cũng chỉ có một bên xui xẻo thôi, bên kia bồi thường chút tiền là được. Có điều ngoại trừ một tình huống"
"Tình huống gì?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần cung chủ nhướn mày, vừa định nói các yêu cầu đê tiện và vô sỉ kiểu như "cho ta sờ bụng thì sẽ nói cho ngươi biết", thì Thẩm Thiên Lăng đã tự đoán ra. "Mất thứ gì đó quý giá không bồi thường nổi?"
Tần Thiếu Vũ bật cười. "Đoán mò đúng rồi"
Thẩm Thiên Lăng bất mãn. "Cái gì gọi là đoán mò đúng?!". Phải gọi là giỏi suy luận biết không!
"Nếu ta nhớ không lầm thì sau ngày mồng tám tháng chạp năm ngoái". Tần Thiếu Vũ nói. "Lúc đó phú hộ họ Chu hàng đầu Đông Nam lấy được một rặng Huyết Ngọc san hô, muốn chở về quê cũ ở Đông Bắc. Nhưng vì quá mức vô giá, không có tiêu cục nào dám đồng ý"
"Cuối cùng Thái Hồ bang nhận và đánh mất?". Thẩm Thiên Lăng tiếp lời hắn.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
"Ai cướp vậy?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.
"Không biết". Tần Thiếu Vũ lắc đầu.
Thẩm Thiên Lăng thở dài. "Nếu tra được thì không chừng có thể tìm ra người hạ độc"
"Ừ". Tần Thiếu Vũ toàn tâm toàn ý sờ sờ tay hắn.
Thẩm tiểu thụ hít sâu một hơi, ngươi có cần động dục một cách tự nhiên như vậy không? Không phải đang thảo luận kĩ càng vụ án hay sao?
"Nghiêm túc một chút". Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ mặt hắn. "Nói mau, chúng ta ra ngoài thành làm gì?"
"Không nói, mất hứng rồi". Tần Thiếu Vũ ngậm chặt miệng.
Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong.
Vẻ mặt Tần Thiếu Vũ rất kiên định.
Thẩm Thiên Lăng cắn răng. "Sờ! Tối về cho ngươi sờ!"
Tần thiếu hiệp lập tức lưu loát nói. "Bạch Xà Thảo ở Lao Sơn tuy khó ngửi nhưng thật ra không có độc, chỉ có phơi nắng rồi nấu chung với Thanh hoa tươi mới luyện ra độc dược không màu không mùi được"
"Rồi sao?". Thẩm Thiên Lăng tiếp tục tò mò.
"Rồi thì chúng ta ra ngoài thành xem thử". Tần Thiếu Vũ nói. "Thành Tây có một vùng núi hoang vu, bên trong có Thanh hoa". Lao Sơn Bạch Xà Thảo không khó tìm, nhưng Thanh hoa tươi chỉ có một chỗ mới hái được, không chừng có thể tìm ra manh mối.
"Chúng ta cứ nghênh ngang ra khỏi thành vậy sao?". Thẩm Thiên Lăng hơi bận tâm. "Nếu người hạ độc ở trong thành thì sẽ biết chúng ta đang điều tra"
"Tốt nhất cứ để hắn biết". Tần Thiếu Vũ nói. "Hiện tại không có bất cứ manh mối gì, nếu đối phương không kiềm chế được mà có động tĩnh thì rất có lợi cho chúng ta"
"... Vậy cũng đúng". Thẩm Thiên Lăng gật đầu. "Nhưng nếu kẻ xấu tiếp cận thì có nguy hiểm lắm không?"
"Ta sẽ bảo vệ ngươi". Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn.
Trong mắt Thẩm Thiên Lăng khó nén được lo lắng. "Ta sợ ngươi có chuyện". Dù làm gì cũng đều lồ lộ ra ngoài, tính cách này không biết phải nói sao nữa!
"Ta càng không thể xảy ra chuyện". Tần Thiếu Vũ kéo tay hắn qua. "Đừng lo"
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, mười ngón tay đan xen cùng hắn, nắm rất chặt.
Vì trong thành xảy ra chuyện nên kiểm tra ngoài cổng thành nghiêm ngặt hơn xưa nhiều, có điều thủ vệ ai cũng biết couple quốc dân cho nên bật đèn xanh để hai người ra ngoài.
"Chúng ta chạy một trận nha?". Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn hắn. "Sợ thì nhắm mắt lại"
"Cánh đồng hoa rất xa sao?". Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
Vì vậy Thẩm tiểu thụ ngoan ngoãn ôm chặt eo hắn, nhắm chặt mắt.
Tần Thiếu Vũ giơ roi giục ngựa, Đạp Tuyết Trắng lập tức giống như mũi tên rời dây cung mà chạy về phía trước như điên, sau đó còn vòng quanh núi bảy tám lần, còn cố ý xóc nảy!
Quả thật cực kì hiểu ý chủ nhân!
Đây là con đường đổ nát gì chứ... Bởi vì bình thường Đạp Tuyết Bạch chạy rất êm nên lần này Thẩm tiểu thụ đương nhiên đổ hết lỗi cho đường núi, thuận tiện ôm chặt Tần Thiếu Vũ hơn.
Tần cung chủ thầm thoải mái không gì sánh được, mềm mại cọ tới cọ lui trong ngực mình, chuyện này không thường gặp, cho nên nhất định không được dừng lại! Vì vậy nếu Đạp Tuyết Trắng không phì phì trong mũi bày tỏ kháng nghị thì Tần cung chủ vẫn sẽ tiếp tục lên cơn!
"Đến rồi sao?". Thẩm Thiên Lăng mở mắt ra.
"Ừ". Tần Thiếu Vũ gật đầu. "Có bị dọa không?"
"Không". Thẩm Thiên Lăng kéo áo hắn, nhẹ nhàng nhảy xuống lưng ngựa, động tác cực kì thành thạo – hoàn toàn được huấn luyện mà ra!
Tần Thiếu Vũ cũng xuống ngựa theo hắn. "Nếu ta đoán không lầm thì phía trước có cánh đồng Thanh hoa"
"Còn lầm được sao?". Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
"Thanh hoa từ trước đến nay mọc thành mảng lớn, hơn nữa chỉ thích ở nơi râm mát và ẩm ướt". Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn cùng đi lên phía trước. "Thấp thoáng nghe được tiếng suối chảy, chúng ta qua xem một chút"
"Tiếng suối chảy?". Thẩm Thiên Lăng yên lặng tập trung, kết quả chẳng nghe thấy gì!
Cho nên không có nội lực thật là khó chịu!
loading...
Danh sách chương:
- Giới thiệu
- Chương 1: Xuyên Việt Oanh Oanh Liệt liệt
- Chương 2: Đừng cử động, coi chừng động thai
- Chương 3: Trong thiên viện có người muốn thắt cổ!
- Chương 4: Chuộc về một kẻ gây rối
- Chương 5: Ta muốn trang điểm
- Chương 6: Chuột rút là chuyện lớn!
- Chương 7: Thần thú!
- Chương 8: Thẩm thiếu gia chăm chỉ hiếu học!
- Chương 9: Đồ chết tiệt!
- Chương 10: Yêu nghiệt to gan!
- Chương 11: Nhảy lầu!
- Chương 12: Lưu manh!
- Chương 13: Ảnh đế tầng tầng lớp lớp!
- Chương 14: Trần gian tiên cảnh!
- Chương 15: Tuyết lưu ly!
- Chương 16: Không nhất định phải thành thân!
- Chương 17: Xuất phát!
- Chương 18: Bầy rắn kéo tới!
- Chương 19: Oan nghiệt!
- Chương 20: Mau quăng tuyết lưu ly đi!
- Chương 21: Núi thiên mộ!
- Chương 22: Ám sát!
- Chương 23: Mọi người cùng nhau đi cướp người!
- Chương 24: Hành trình tạm hoãn!
- Chương 25: Thuốc có vấn đề!
- Chương 26: Gặp phải người quen!
- Chương 27: Tặng một món quà!
- Chương 28: Ngươi cố ý đúng không?
- Chương 29: Cổ trùng!
- Chương 30: Thật sự ân ái!
- Chương 31: Một chút thành ý cũng không có!
- Chương 32: "..."
- Chương 33: Trạm dịch mục nát!
- Chương 34: Âm thầm hạ độc!
- Chương 35: Quỳnh hoa cốc!
- Chương 36: Uống say!
- Chương 37: Phu nhân thử với ta một chút!
- Chương 38: Thật là loá mắt!
- Chương 39: Nhà cao cửa rộng!
- Chương 40: ...
- Chương 41: Hái hoa tặc!
- Chương 42: Lạc mất một người!
- Chương 43: Chúc Thanh Lam
- Chương 44: Thẩm tiểu thụ moe ngốc nghếch
- Chương 45: Lý Bạch Hạo
- Chương 46: Béo ú
- Chương 47: Rên rỉ
- Chương 48: Giăng bẫy
- Chương 49: Nửa đêm hành động
- Chương 50: Ma giáo giáo chủ rất xui xẻo
- Chương 51: Đời sống tình nhân
- Chương 52: Chỉ là vô ý thôi
- Chương 53: Lạc mất người
- Chương 54: Tự lực cánh sinh mà diễn kịch
- Chương 55: Bụng mỡ không ai sờ
- Chương 56: Thật vất vả
- Chương 57: Ta nói cho ngươi nghe
- Chương 58: Đụng... đụng... đụng phải ai kia
- Chương 59: Thiên ổ thuỷ trại
- Chương 60: Khi hồ ly tinh gặp hồ ly tinh
- Chương 61: Thư gì chứ!
- Chương 62: Tần cung chủ lãnh khốc!
- Chương 63: Tra án!
- Chương 64: Trúng độc ngoài ý muốn!
- Chương 65: Thật không biết nên nói gì mới tốt!
- Chương 66: Không có gì muốn nói sao?
- Chương 67: Xx xong không có cơm ăn!
- Chương 68: Gay và quan hệ theo nhu cầu!
- Chương 69: Phải kéo giãn khoảng cách với hồ ly tinh!
- Chương 70: Ngươi đưa ta cái gì thế!
- Chương 71: Có rất nhiều chuyện quan trọng hơn giang hồ!
- Chương 72: Hắc phong trại!
- Chương 73: Hai cái kia là hai cái gì!
- Chương 74: Ô long!
- Chương 75: Cái thế giới lãnh đạm gì thế này!
- Chương 76: Thẩm đại thiếu gia anh tuấn!
- Chương 77: Sính lễ cũng đã nhận rồi!
- Chương 78: Hoa sen xanh!
- Chương 79: Lạc Tuyết công tử là kẻ điên!
- Chương 80: Hoàng kim nhãn xuất hiện!
- Chương 81: Giả bộ bệnh!
- Chương 82: Tần cung chủ đi làm nhiệm vụ!
- Chương 83: Ngươi đến giả trang Lăng nhi!
- Chương 84: Kĩ xảo biểu diễn!
- Chương 85: Diệp cốc chủ ngạo kiều!
- Chương 86: Thiếu hiệp ngươi phải rụt rè một chút!
- Chương 87: Thẩm công tử nóng nảy!
- Chương 88: Chim điêu báo tang!
- Chương 89: Xin lỗi!
- Chương 90: Thôn xóm sơn dã!
- Chương 91: Tiểu phượng hoàng!
- Chương 92: Phượng hoàng lớn và phượng hoàng nhỏ!
- Chương 93: Quả nhiên không phải người phàm!
- Chương 94: Cao nhân ẩn cư!
- Chương 95: Thu đồ đệ!
- Chương 96: Mang cục bông rời núi!
- Chương 97: Ma giáo thật xấu xa!
- Chương 98: Thiên ổ thuỷ trại!
- Chương 99: Đại ca và đại tẩu!
- Chương 100: Mọi người cùng tụ tập!
- Chương 101: Rắc rối phức tạp!
- Chương 102: Mật thám này nọ quả thật đáng ghét!
- Chương 103: Lẻn vào thiên ổ thuỷ trại!
- Chương 104: Thật sốt ruột!
- Chương 105: Đoạn ái tình cẩu huyết!
- Chương 106: Tất cả mọi người đều nóng nảy!
- Chương 107: Cà rốt, ớt xanh và đậu nành!
- Chương 108: Chúng ta dù gì cũng là danh môn chính phái!
- Chương 109: Thật là cảm động thấu trời đất!
- Chương 110: Có thể làm mấy chuyện khác hay không!
- Chương 111: Thẩm công tử cực kì moe!
- Chương 112: Đại chiến!
- Chương 113: Kết thúc!
- Chương 114: Tự nhiên chen ngang!
- Chương 115: Tần cung chủ phúc lớn mạng lớn!
- Chương 116: Tỉnh dậy rồi thật tốt!
- Chương 117: Cục bông rất hoang mang!
- Chương 118: Làm rõ!
- Chương 119: Cục bông chỉ muốn ngủ mà thôi!
- Chương 120: Không yên tĩnh được!
- Chương 121: Tần cung chủ là một tiểu công tốt!
- Chương 122: Tần cung chủ không giống trong lời đồn!
- Chương 123: Phu nhân nhà ta cực kì được hoan nghênh!
- Chương 124: Thẩm công tử sinh bệnh thật khiến người ta tan nát cõi lòng!
- Chương 125: Thẩm tiểu thụ rất lo cho gia đình!
- Chương 126: Nhân vật đình đám!
- Chương 127: Thu dọn hành lý!
- Chương 128: Nghe nói đi ăn với ngươi thì được tiền!
- Chương 129: Chuyện quan trọng nhất!
- Chương 130: Ngày càng náo nhiệt!
- Chương 131: Mau trả nam nhân của ta lại đây!
- Chương 132: Miệng lưỡi độc địa thật đáng ghét!
- Chương 133: Cười hay không cười cũng đều xấu như nhau!
- Chương 134: Liên kết!
- Chương 135: Mỗi người đều có tính toán riêng!
- Chương 136: Hơn nữa hắn còn xấu xí như vậy!
- Chương 137: Thẩm tiểu thụ!
- Chương 138: Chuyện lớn bằng trời!
- Chương 139: Đại ca xuất hiện!
- Chương 140: Sao ngươi có thể tuỳ tiện đi ra chứ!
- Chương 141: Mỗi người đều tự đi trước!
- Chương 142: Thuận lợi đến nam hải!
- Chương 143: Tra tấn nho nhỏ!
- Chương 144: Hải tặc không dễ làm!
- Chương 145: Không ai mà không thích ngươi!
- Chương 146: Quả thật đê tiện!
- Chương 147: Đảo nhiễm sương!
- Chương 148: Đánh giặc xong mới thành thân được!
- Chương 149: Thẩm đại hiệp vùng lên!
- Chương 150: Quả thật sốt ruột!
- Chương 151: Do thám!
- Chương 152: Vạn dặm tìm chồng!
- Chương 153: Quý trọng người trước mắt!
- Chương 154: Ngươi có phải uống thứ thuốc kì quái gì rồi không?
- Chương 155: Câu chuyện này thật cảm động!
- Chương 156: Ta ra sa mạc tìm với ngươi!
- Chương 157: Sau này nhớ trả cho ta một thứ đắt tiền!
- Chương 158: Kiểu khoe của cấp thấp này quả thật không có kỹ thuật!
- Chương 159: Cung chủ nhà ta rất biết lý lẽ!
- Chương 160: Khẩu vị quá nặng!
- Chương 161: Ta có một điều kiện!
- Chương 162: Mỹ nam kế thật khiến Thẩm tiểu thụ không vui!
- Chương 163: Đây là nam nhân của ta!
- Chương 164: Ngươi khách sáo đi!
- Chương 165: Ngươi là ngôi sao may mắn của ta!
- Chương 166: Thẩm tiểu thụ rất hên!
- Chương 167: Về nhà!
- Chương 168: Không phải chỉ là thành thân thôi sao?
- Chương 169: Cái quái gì thế này?
- Chương 170: Cùng nhau về nhà!
- Chương 171: Tình về (Chính văn hoàn)
- PHIÊN NGOẠI: CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC SAU HÔN NHÂN!