C49: Hỏa thiêu Sắc Điệp Cung
Màn trắng tung bay, tiếng khóc ai oán, càng tới gần Sắc Điệp Cung, trái tim Vân Hiểu Nguyệt càng đau dữ dội, nơi đã từng rất vui vẻ nay đã bị một nỗi đau thương vô bờ bao phủ, đã không còn Huyên nhi dịu dàng đáng yêu nữa rồi, trên thế giới này cuối cũng đã chẳng còn bất cứ điều gì có thể làm nàng vướng bận nữa. Lại một lần nữa, cô độc. Không còn nề hà vướng mắc gì nữa, là lúc rời đi rồi!
“Nương nương, hu hu…” Thấy Vân Hiểu Nguyệt đi vào, thị nữ quỳ trên mặt đất khóc đều hành lễ, Vân Hiểu Nguyệt phất tay, đi thẳng đến trước quan tài.
Huyên nhi đã được thay quần áo sạch sẽ, đeo đồ trang sức trang nhã bình an ngủ bên trong, gương mặt quen thuộc ấy khiến Vân Hiểu Nguyệt đau thương, nước mắt tuôn rơi.
“Huyên nhi, muội an tâm đi thôi, những ai hại muội, tỷ tỷ đã giết chúng chôn cùng muội, ngày mai tỷ sẽ đưa muội đến bên đại ca, ngủ yên nhé!”
Ngồi chồm hỗm trước quan tài, nỗi đau trong lòng Vân Hiểu Nguyệt không thể nào ức chế, giết họ đi thì sao chứ, Huyên nhi, rốt cuộc thì vẫn không về được!
“Điệp nhi, đừng như vậy, Huyên nhi ở dưới suối vàng có biết, nhất định không muốn thấy nàng đau lòng đến thế, đứng lên đi, được không?” Tần Vũ sớm đã đến Sắc Điệp Cung đau lòng nhìn Vân Hiểu Nguyệt khóc mãi không dứt, nhịn không được bèn khuyên bảo.
“Đúng vậy, Huyên nhi mà biết sẽ lại lải nhải!” Vân Hiểu Nguyệt gục đầu xuống, nỉ non nói.
“Nàng bệnh nặng mới khỏi, không chịu nổi sức ép như, đi nghỉ ngơi chút đi, ta giúp nàng trông giữ linh đường, được không?” Nâng Vân Hiểu Nguyệt dậy, Tần Vũ thân thiết nói.
“Tần Vũ, cầu ngươi một chuyện, được không?” Ngẩng đầu, Vân Hiểu Nguyệt bi thương nói.
“Được!”
“Ngày mai, giúp ta an táng Huyên nhi bên cạnh mộ của đại ca, nàng là đại tẩu của ta, ta nghĩ, Huyên nhi sẽ muốn vậy, có được không?”
“Được!”
“Cám ơn ngươi!” Nở nụ cười nhẹ cảm kích, lại nhìn sắc trời bên ngoài, Vân Hiểu Nguyệt phất tay, thở dài nói với các cung nữ: “Từ lúc này trở đi, ta cho các ngươi ba ngày nghỉ, Tiểu Viên, phát ngân phiếu trang sức trong tẩm cung của ta cho mọi người, các ngươi đưa người nhà đi đi, nhớ chăm sóc người thân cho tốt, hiểu không?”
“Hu hu… Nương nương, chúng nô tỳ muốn ở cùng người!” Một đám cung nữ khóc nói.
“Bản cung muốn được yên lặng vài ngày, các ngươi đi đi, đừng quấy rầy ta!” Có chút cảm động, có chút áy náy, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn họ lần cuối cùng, mặt cười trầm xuống: “Lời nói của bản cung không ra gì sao?”
“Dạ, nương nương bảo trọng!” Mọi cung nữ đều lau lệ lui xuống, linh đường rộng lớn như vậy, chỉ còn lại có Vân Hiểu Nguyệt cùng Tần Vũ.
“Điệp nhi, nàng không sao chứ!” Tần Vũ ngẩn ra, lo lắng hỏi.
“Người chết thì đã chết, người còn sống thì phải sống cho tốt, Tần Vũ, để mình ta đưa tiễn đoạn đường cuối cùng cho Huyên nhi đi!” Quỳ xuống trước linh đường, Vân Hiểu Nguyệt đốt tiền giấy, nhớ lại những khoảnh khắc sống cùng Huyên nhi, bắt đầu từ ngày đó mình đến dị thế, Huyên nhi đã luôn làm bạn với mình, mình lúc ấy hoàn toàn không biết gì cả, may mà có Huyên nhi nên đã thích ứng rất nhanh, rồi sau đó mọi việc của mình đều được Huyên nhi chăm lo, còn bị chịu đòn, nay, ngay cả tính mạng cũng chẳng giữ nổi, tình nghĩa này vĩnh viễn chẳng báo đáp được!
“Huyên nhi, muội vẫn nói muốn nghe ta thổi một khúc cho muội nghe, ta vẫn không rảnh, hôm nay, để tỷ tỷ thổi cho muội nghe, chúc mừng muội sắp thành đại tẩu của ta, được không?” Hai mắt đẫm lệ lấy sáo ngọc đặt bên môi, tiếng sáo thanh thúy vang lên, Vân Hiểu Nguyệt dùng tất cả vui vẻ thổi ra thành tiếng, đáng tiếc, trong từng âm thanh đều là réo rắt thảm thiết cùng ưu thương đến vô tận, giống như tâm tình hiện tại của nàng.
Tiếng sáo nức nở khiến Tần Vũ lã chã rơi lệ, cũng khiến nam tử đứng ở cửa thoáng thấy nước mắt, thật lâu sau, buông sáo ngọc trong tay ra, Vân Hiểu Nguyệt lau khô nước mắt, bình tĩnh nói: “Tần Vũ, đưa Huyên nhi đi đi!”
“Được!”
Phất tay để thị vệ nâng quan tài đi, Tần Vũ nhìn Tần Ngạo đứng ngoài cửa, thở dài một tiếng, cũng không nói gì, bước ra khỏi Sắc Điệp Cung.
“Điệp nhi…” Tần Ngạo đi đến, đau lòng nói: “Xin lỗi nàng, là sơ xuất của Trẫm, nàng đừng quá thương tâm, về sau Trẫm sẽ thương yêu nàng, Điệp nhi?”
“Tần Ngạo, ta không cần người yêu ta, đừng quên, ta đã hưu người rồi, người không phải phu quân của ta, người cút đi, về sau, đừng bước vào Sắc Điệp Cung của ta, ta không muốn thấy người!” Cười lạnh, Vân Hiểu Nguyệt lớn tiếng quát.
“Nàng… Vân Nhược Điệp, Trẫm đã làm đến thế này, nàng còn muốn thế nào?” Tần Ngạo lập tức không nhịn được, nổi giận đùng đùng chất vấn.
“Muốn thế nào ư? Ta muốn đại ca của ta sống lại, ta muốn Huyên nhi của ta sống lại, ta muốn mẫu thân của ta sống lại, người làm được không?” Càng bước đến gần Tần Ngạo, ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt càng lạnh, “Không làm được thì cút đi, không làm được thì đừng bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta, cút!” Chỉ vào cửa, Vân Hiểu Nguyệt gào lên.
“Nàng…” Trên trán Tần Ngạo nổi lên gân xanh, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng, “Trẫm biết tâm tình nàng không tốt, Trẫm không so đo với nàng, cũng tốt, nàng bình tĩnh lại, chờ đại điển phong Hậu ba ngày sau đi!” Thất bại nhìn Vân Hiểu Nguyệt, Tần Ngạo phất ống tay áo, giận dữ rời đi!
Tạm biệt, Tần Ngạo, ngày sau, ta, chính là Vân Hiểu Nguyệt, còn ngươi, vĩnh viễn không thể trở về làm Tần Ngạo, ngươi và ta —— vĩnh viễn không gặp lại!
Nhìn Tần Ngạo biến mất, đắm chìm trong ánh dương ấm áp, Vân Hiểu Nguyệt nở một nụ cười lạnh lùng như băng giá, tất cả, sắp chấm dứt rồi!
==========
Tối nay không sao cũng không trăng, chỉ có làn gió hơi lạnh nhẹ phẩy, bầu trời đêm xinh đẹp trong quá khứ, bị mây đen bao phủ, đất trời bị màn đêm ôm trọn, nặng nề khiến người ta nghĩ thông suốt, tất cả mọi người sớm đã đi ngủ, ngoại trừ Vân Hiểu Nguyệt.
Ban ngày, nàng đã cất toàn bộ những vật cần thiết vào trong chiếc nhẫn, những gì có thể mang đi, nàng đều không để lại gì, so với chúng bị đốt cháy, không bằng để nàng mang đi nhỡ lại xảy ra điều gì, chỉ để lại một đống tơ lụa ở khố phòng, nàng không chút nào tiếc lấy để lấp kín mọi góc trong cung điện, dầu tẩm ướt sũng, chất đống trong ngoài cung, việc đến nửa đêm, rốt cục, đều đã an bài xong!
Rửa mặt chải đầu sạch sẽ, thay nam trang ngắn gọn, hóa trang, đổ hết rượu vào từng góc, đến khi chắc chắn rằng không bỏ sót chỗ nào, đi vào phòng ngủ, Vân Hiểu Nguyệt châm một ngọn nến, không chút do dự ném lên trên giường, nhất thời, ngọn lửa lập tức bùng lên, nhanh chóng thiêu rụi giường lớn, lan ra bốn phía.
Vừa lòng gật đầu, Vân Hiểu Nguyệt không chút do dự xoay người đi ra ngoài, khóa bên trong lại, nhảy ra ngoài cửa sổ, dùng đoản kiếm gim chặt bức “di thư” đã sớm viết lên thân cây cách đó không xa, rồi nhảy lên đỉnh ngọn cổ thụ cao nhất trong Lãnh cung, che dấu hơi thở, lẳng lặng thưởng thức Sắc Điệp Cung đã hóa thành biển lửa, đợi gặt hái của nhân vật chính, nàng muốn tận mắt trông thấy Tần Ngạo đau đớn rồi mới an tâm rời cung!
Ngự Thư Phòng.
Tần Ngạo ngồi ở bàn, trong lòng không yên phê duyệt tấu chương, cả ngày hôm nay, sự lạnh lùng của Vân Hiểu Nguyệt và ánh mắt tràn đầy hận thù của nàng mãi quanh quẩn trong đáy lòng hắn, “Điệp nhi, rốt cuộc nàng muốn Trẫm làm như thế nào, nàng mới bằng lòng tha thứ Trẫm!” Suy sụp buông bút xuống, Tần Ngạo bất an day day huyệt Thái Dương, không biết làm sao cho phải.
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một thị vệ thậm chí còn không thực hiện lễ nghi, đẩy cửa ra, hoảng hốt kêu lên: “Khởi bẩm Hoàng thượng, Sắc Điệp Cung bốc cháy!”
“Cái gì?” Tần Ngạo kinh hãi: “Điệp nhi đâu?”
“Nương nương còn ở bên trong!”
“Không… Điệp nhi!” Tần Ngạo bi thiết gọi một tiếng, vận khinh công, dốc toàn lực chạy đến Sắc Điệp Cung
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Quyển 1 - C1: Xuyên không "Kinh điển" nhất (thượng)
- C2: Xuyên không "Kinh điển" nhất (hạ)
- C3: Ta là sửu nữ???
- C4: Thì ra là như vậy!
- C5: Hóa ra ta không được sủng!
- C6: Tìm sư phụ cho mình!
- C7: Gặp Nhu phi
- C8: Chân tướng bị thương
- C9: Ác chỉnh Tiểu Hoàn
- C10: Ta đứng hàng thứ mười!
- C11: Quả nhiên ta là tuyệt thế đại mỹ nhân!
- C12: Mỹ nhân mẫu thân đến gặp ta!
- C13: Soái ca này là của ta?
- C14: Trêu ghẹo soái ca lãnh khốc
- C15: Cuộc sống vui vẻ hạnh phúc!
- C16: Đều là tranh Nguyệt Dạ!
- C17: Ai muốn thị tẩm thì làm!
- C18: Yêu nghiệt này không đơn giản!
- C19: Ta chính là tham tiền, thì sao?
- C20: Vì lời hứa, ta nhịn!!!
- C21: Trên giường dấu soái ca
- C22: Hồng hạnh vượt tường???
- C23: Ta là sủng phi, ta sợ ai?
- C24: Thái Hậu hiền lành đáng yêu
- C25: Huyên Nhi bị bắt nạt!
- C26: Haha, ta thăng quan!
- C27: Ba ngàn sủng ái một thân!
- C28: Vũ điệu khuynh quốc trong thọ yến Thái Hậu
- C29: Ngạc nhiên vô cùng, ôi!
- C30: Thiết lập Viễn soái ca!
- C31: Trời ạ, quả là mĩ nam!
- C32: Sao lại đánh lén ta?
- C33: Ai là kẻ hạ độc?
- C34: Ra tay quá nặng
- C35: Cãi nhau
- C36: Khó bề phân biệt
- C37: Phong ba phế Hậu
- C38: Đau
- C39: Lỡ mất dịp tốt
- C40: Bỏ ngươi đấy, thì sao?
- C41: Ta thành cô nhi!
- C42: Cự tuyệt
- C43: Tình yêu của ngươi, ta khinh!
- C44: Nghe lén chân tướng
- C45: Tình lạnh lòng đau
- C46: Nỗi đau mất Huyên Nhi
- C47: Giết không tha (thượng)
- C48: Giết không tha (hạ)
- C49: Hỏa thiêu Sắc Điệp Cung
- C50: Từ nay về sau, mãi là người lạ
- Q2 - C1: Thiên hạ - chính là công cụ
- C2: Thiên đại chê cười
- C3: Vào kỹ viện cứu mỹ nhân
- C4: Thổ lộ
- C5: Cứu mỹ nam
- C6: Ngươi! Tránh xa ta ra!
- C7: Đến Phong Vân trại
- C8: Thật thật giả giả gặp lại cố nhân
- C9: Ý định khảo nghiệm
- C10: Tư Đồ Viễn bị tính kế
- C11: Tuy hai mà một
- C12: Ghen ghét dữ dội
- C13: Sắc quỷ giá lâm
- C14: Ngươi gả ta cưới
- C15: Lãnh khốc soái ca
- C16: Xuân dược phong ba
- C17: Đau tận tâm can
- C18: Nguyên do phẫn nam trang
- C19: Triền miên tưởng niệm
- C20: Câu Hồn mỹ nam
- C21: Mưa gió sắp tới
- C22: Tên phản bội, giết!
- C23: Bản thân bị trọng thương
- C24: Lãnh tâm lãnh tình
- C25: Một mực khăng khăng
- C26: Vô tình hôn
- C27: Yêu hồ quấn thân
- C28: Càn quấy
- C29: Tiết mục nhận thân nhân
- C30: Gặp lại Tư Đồ Viễn
- C31: Giao dịch công bằng
- C32: Ác chỉnh Yêu Hồ
- C33: Tâm chợt rung động
- C34: Thử tha thứ
- C35: Quyết không mang theo bình dấm
- C36: Cảm thấy mỹ mãn
- C37: Tha thứ hoàn toàn
- C38: Đột nhiên gặp nhau
- C39: Tóm gáy
- C40: Hiểu lầm tiêu tan
- C41: Ý định trêu cợt
- C42: Nói hết tình yêu
- C43: Sợ bóng sợ gió
- C44: Quả nhiên lợi hại
- C45: Sóng ngầm bắt đầu khởi động
- C46: Phượng chỉ đến
- C47: Ba ngày đoạn trường
- C48: Gặp phiền toái
- C49: Ai hạ độc?
- C50: Vu oan giá họa
- C51: Sự thật kinh người
- C52: Tư Đồ Viễn bị bắt
- C53: Việc lớn không xong
- C54: Tin sét đánh
- C55: Phiền toái xuất hiện
- C56: Thật chán sống rồi mà
- C57: Tức chết cũng xứng đáng
- C58: Chỉnh chết ngươi
- C59: Mỹ nam đáng yêu
- C60: Không thể cứu vãn
- C61: Một màn kinh điển
- C62: Bắt tại trận
- C63: Mông nở hoa
- C64: Giao dịch
- C65: Diễn tốt như vậy
- C66: Nam kỹ cao quý
- C67: Hận thấu xương
- C68: Tính kế người nào đó
- C69: Ra tay quá nặng
- C70: Chuyện ở thư phòng
- C71: Ngốc hay giả ngốc đây?
- C72: Vô tình lộ mặt
- C73: Các thể loại tính toán
- C74: Thật sự yêu ngươi
- C75: Muốn chơi, ta chơi với ngươi
- C76: Rung động trong mật thất
- C77: Thu phục đại ca
- C78: Bảo Bảo bày tỏ tình yêu
- C79: Cho ngươi tức
- C80: Kinh tâm động phách
- C81: Tự tay giết con
- C82: Huyết tinh
- C83: Bởi vì thích
- C84: Đến gặp nàng
- C85: Biến cố nổi bật
- C86: Phát hiện dấu vết
- C87: Một mình mạo hiểm
- C88: Bảo Bảo đáng thương
- C89: Lại là hắn
- C90: Bị bắt thỏa hiệp
- C91: Xung đột chính diện
- C92: Gặp được người yêu
- C93: Năm người một phòng
- C94: Đến phủ Thái tử
- C95: Đêm khuya cự tuyệt yêu
- C96: Bị ép buộc
- C97: Viễn đáng yêu
- C98: Bảo Bảo thanh thuần
- C99: Yêu không hối hận
- C100: Huyết tinh đoạt vị
- C101: Ta hứa kiếp sau
- C102: Chính là tha thứ
- C103: Tình thế khẩn trương
- C104: Đêm thăm quân doanh
- C105: Nhìn thấy kẻ thù
- C106: Thành công lẩn trốn
- C107: Chưa từng thấy qua
- C108: Một mũi tên kinh tâm
- C109: Phiền toái không ngừng
- 110 - 112
- 113 - 114
- 115 - 116
- 117 - 118
- 119 - 120
- 121 - 122
- 123 - 124
- 125 - 126
- 127 - 128
- 129 - 131
- Q3 - C1: Tình định - đại điện "kinh" hồn
- C2: Rối một nùi như ma
- C3: Bởi vì không yêu
- C4: Tiểu hầu tôn quý
- C5: Phòng tắm đại chiến
- C6: Không nghĩ yêu ngươi
- C7: Đánh một trận tơi bời
- C8: Lỡ mất cả đời
- C9: Nam phi hiền lành
- C10: Là đúng hay sai
- C11: Thời khắc ly biệt
- C12: Phân cách âm dương
- C13: Tự mình mạo hiểm
- C14: Hài cốt không còn
- C15: Rốt cục nghĩ thông suốt
- C16: Công tử Thẩm Mặc
- C17: Điểm khả nghi
- C18: Kinh hỉ cực lớn
- C19: Hắn là của ta
- C20: Ánh mắt kỳ quái
- C21: Tình ý triền miên
- C22: Lời nói dịu dàng cự tuyệt tình
- C23: Mĩ nam ngủ say
- C24: Thử yêu chàng
- C25: Lại thu nhất mỹ
- C26: Hôn điển có một không hai
- C27: Cực phẩm kết cục (End)