C42: Cự tuyệt
Lần này tỉnh lại, đã là ba ngày sau.
Chậm rãi mở mắt ra, Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn chung quanh một lượt, vẫn là tẩm cung quen thuộc, và còn Huyên nhi đang tựa vào bên giường ngủ gà ngủ gật.
“Huyên nhi, vất vả cho em rồi!”
“Nương nương, người rốt cục tỉnh lại rồi, hức hức… Huyên nhi lo lắng muốn chết!” Huyên nhi lập tức bừng tỉnh, mở to mắt, vừa mừng vừa sợ khóc kêu.
“Nha đầu ngốc, ta tốt lắm, không sao hết, em thì sao, vẫn trông chừng trước giường ta đúng không!” Nhìn đôi mắt sưng đỏ như mắt thỏ của Huyên nhi, khẳng định mấy ngày không ngủ rồi, Vân Hiểu Nguyệt cảm động hỏi.
“Nương nương, người vẫn mê man bất tỉnh, Huyên nhi lo lắng sắp chết rồi! Em đi nấu canh, người uống một chút cho ấm, được không?”
“Được!”
Nhìn Huyên nhi hưng phấn chạy đi, Vân Hiểu Nguyệt thản nhiên cười: Ở đây, ít nhất còn có Huyên nhi, cô bé thật tâm đối tốt với mình, đến lúc đó, nhất định phải đưa cả Huyên nhi cùng đi!
“Nương nương, trong đó có bỏ thêm rất nhiều dược liệu trân quý, đều là Hoàng thượng cùng Vương gia sai người đưa tới, hẵng còn nóng, người mau uống đi!” Bưng bát ngọc, Huyên nhi lót phía sau đầu của nàng, cẩn thận bón.
Sau khi uống hết, cả người thoải mái hơn, nằm lâu như vậy, ngoại trừ phần bụng đau nhức, những chỗ khác không có vấn đề gì, lần trước hộc máu, cảm thấy huyết mạch cũng thông hơn rất nhiều, vận khí nhè nhẹ, chỗ bị thương sẽ không đau như trước, xem ra đúng là có phúc trong họa!
“Huyên nhi, em đi nghỉ đi!” Vỗ nhẹ tay Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.
“Nương nương, người… không có việc gì chứ?” Thấy tâm tình của Vân Hiểu Nguyệt ra vẻ không có gì khác biệt, Huyên nhi nhịn không được lo lắng hỏi.
“Ta ư? Huyên nhi à, việc cấp bách bây giờ là chăm sóc thân thể thật tốt để làm cái chuyện khác, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì có thể làm ta bị thương nữa đâu, đi đi!” Hạ mí mắt, dấu đi đau đớn tận tim, Vân Hiểu Nguyệt thản nhiên trả lời.
“Vâng!”
Sau khi Huyên nhi rời đi, trong tẩm cung khôi phục yên tĩnh vốn có, nhích người tựa vào đầu giường, nhìn ánh dương ấm áp ngoài cửa sổ, nghe tiếng chim hót râm ran, nỗi đau lại dần dần tràn ngập…
Cái chết của phụ thân Nhược Điệp là có trong dự kiến, có thể nghe ra từ trong khẩu khí của Tần Vũ, Vân tướng được sủng quá nên sinh kiêu căng, tất nhiên phải chịu kết quả này. Nhưng làm một người cha, ông ta cũng rất yêu thương mình. Còn có người mẹ dịu dàng xinh đẹp kia, chết như vậy thật là khiến người ta khổ sở. Và cả cái chết của người huynh trưởng tao nhã càng khiến mình không thể chấp nhận! Vân Hiểu Nguyệt không phải con ngốc, lúc này nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, khi mình nói gả Huyên nhi cho hắn, hắn đã có phản ứng kích động, còn cả di ngôn, đều chứng minh một chuyện: Người gọi là đại ca kia, nhất định yêu muội muội của mình. Nhưng tình yêu cấm kỵ này, hắn không nói nên lời. Vì giúp muội muội đạt được nguyện vọng, hắn đã tự tay đưa người mình yêu vào Hoàng cung, còn mình trốn đến biên cương chữa vết thương lòng. Hôm nay, người bạn mà hắn tín nhiệm nhất vì quyền thế đã tự tay giết phụ thân hắn, gián tiếp hại chết mẫu thân hắn, mà muội muội hắn bản thân đang chìm trong nguy hiểm. Có lẽ trong lúc mất hết can đảm, hắn đã lựa chọn cách kịch liệt nhất, ngu xuẩn nhất, nhưng cũng là hữu hiệu nhất, giúp đỡ và bảo vệ người mà hắn yêu.
“Đại ca, huynh thật quá vội vàng! Vì sao huynh không đợi đến khi gặp lại ta? Huynh có biết hay không, ta không phải Nhược Điệp, ta có thể bảo vệ mình, chờ ta thoát khỏi Hoàng cung, chúng ta có thể cùng nhau trường kiếm thiên nhai, tiêu dao cả đời! Trần Viễn ơi là Trần Viễn, trên đời này, chỉ sợ không còn người nào có thể khiến ta nhớ nhung đến vậy, ta sẽ vĩnh viễn nhớ huynh, vĩnh viễn…” Nhẹ nhàng thở dài, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, chậm rãi chảy lệ, có lẽ chỉ có hơi nóng của nước mắt mới làm giảm bớt đau đớn trong lòng nàng.
“Điệp nhi… xin lỗi!” Đột nhiên, lời nỉ non nhẹ nhàng vang lên bên tai, sau đó, có một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng lau đi hàng lệ bên má nàng.
“Tần Vũ, ngươi có việc gì thế?” Lẳng lặng nhìn đôi mắt tràn đầy thương tiếc của Tần Vũ, vẻ mặt mỏi mệt mà tiều tụy của hắn khiến Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt.
“Điệp nhi, hôm nay ta đến, là muốn nói cho nàng, ta đã an bài thỏa đáng hậu sự của người nhà nàng, nàng an tâm đi!”
“Vậy à? Cám ơn!” Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt tránh khỏi tay hắn, nhẹ nhàng trả lời.
“Còn nữa, mấy ngày nay, ta đã suy nghĩ rất lâu, ta phát hiện mình thật sự yêu nàng. Điệp nhi, chờ nàng bình phục, ta đưa nàng đi, được không? Nàng không thích hợp với Hoàng cung, còn ở đâythêm nữa, nàng sẽ chết! Ta không thể nhìn nàng bị thương thêm một lần nữa, ta sẽ lén đưa nàng rời cung, chu du thiên hạ, được không?” Đột nhiên, Tần Vũ ngồi xuống, nắm tay Vân Hiểu Nguyệt, đỏ mặt nói.
“Yêu ta?” Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, kinh ngạc.
“Đúng vậy! Kỳ thật, ta đã sớm biết nàng từ trong miệng Trần Viễn, nhưng Trần Viễn bảo vệ nàng rất kĩ, ta không có cơ hội làm quen. Buổi tối ngày đó là lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta phát hiện nàng không giống Điệp nhi nhu nhược trong lời Trần Viễn. Khi đó, tim ta đã bắt đầu loạn nhịp. Sau này, với vũ điệu của nàng, sự nghịch ngợm cùng trí tuệ, dần dần bắt trọn trái tim ta. Điệp nhi, thấy Hoàng huynh dần dần làm thương tổn nàng, ta rất đau lòng. Điệp nhi, ta thật sự không chịu nổi. Theo ta đi, được không? Ta thề, cả đời này ta sẽ đối tốt với nàng, chỉ yêu một người là nàng…” Tần Vũ bối rối nói.
Lẳng lặng nhìn Tần Vũ, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy thật sự châm chọc: Ha ha, yêu ta? Như vậy, ngươi hẳn đã biết hết tất cả những gì Tần Ngạo dự định làm, cũng không thèm nói cho ta biết, cái này gọi là yêu? Ngươi biết Trần Viễn hồi kinh chỉ còn con đường chết cũng không nói cho huynh ấy một tiếng, cái này gọi là yêu? Hừ, loại tình yêu pha đủ loại tạp chất này, ta vác không nổi! Tần Vũ, ngươi là đệ đệ của hắn, điều ta muốn làm nhất, không phải đi theo ngươi, mà là bẻ gãy cổ ngươi! Nhưng, ta sẽ không làm như vậy, bởi vì ngươi không sai, nhưng yêu ngươi ư, tuyệt đối không thể.
“Tần Vũ, Vân Nhược Điệp ta nếu đã dám hưu Hoàng đế Thanh Long quốc, trên thế giới này chẳng còn chuyện gì khiến ta e ngại nữa. Cho nên, ý tốt của ngươi, lòng ta xin nhận, cám ơn ngươi vẫn quan tâm ta như vậy. Ngọc bội này, ngươi cầm lại đi thôi!” Tháo ngọc bội nhận biết trăm loại độc từ cổ ra, Vân Hiểu Nguyệt trả lại cho hắn.
“Đúng, Điệp nhi luôn kiên cường như vậy, sao lại cần sự bảo vệ của ta được chứ? Nhưng, bổn vương đã tặng ai vật gì sẽ không lấy lại. Ngọc bội này, không cần trả lại cho ta, nàng cần nó hơn ta. Điệp nhi, cầm nó đi, ta không có hy vọng xa vời, chỉ hy vọng khi nàng thấy nó có thể nhớ tới ta, như vậy là đủ rồi! Ta đi đây, nghỉ ngơi tốt nhé, mấy ngày sau ta sẽ đến thăm nàng, được không?” Tần Vũ cười khổ, buông bàn tay nắm Vân Hiểu Nguyệt.
“Được, cám ơn!” Vân Hiểu Nguyệt không chối từ, bởi vì khi nàng ra đến giang hồ, quả thật rất cần bảo bối này.
“Đi đây, nghỉ ngơi tốt đi!” Ảm đạm than nhẹ, Tần Vũ nhìn thoáng qua Vân Hiểu Nguyệt, rồi đi ra ngoài.
Đôi mắt không gợn sóng nhìn bóng dáng suy sụp của hắn biến mất ở cửa, Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, nhắm mắt lại, bắt đầu vận khí chữa thương.
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Quyển 1 - C1: Xuyên không "Kinh điển" nhất (thượng)
- C2: Xuyên không "Kinh điển" nhất (hạ)
- C3: Ta là sửu nữ???
- C4: Thì ra là như vậy!
- C5: Hóa ra ta không được sủng!
- C6: Tìm sư phụ cho mình!
- C7: Gặp Nhu phi
- C8: Chân tướng bị thương
- C9: Ác chỉnh Tiểu Hoàn
- C10: Ta đứng hàng thứ mười!
- C11: Quả nhiên ta là tuyệt thế đại mỹ nhân!
- C12: Mỹ nhân mẫu thân đến gặp ta!
- C13: Soái ca này là của ta?
- C14: Trêu ghẹo soái ca lãnh khốc
- C15: Cuộc sống vui vẻ hạnh phúc!
- C16: Đều là tranh Nguyệt Dạ!
- C17: Ai muốn thị tẩm thì làm!
- C18: Yêu nghiệt này không đơn giản!
- C19: Ta chính là tham tiền, thì sao?
- C20: Vì lời hứa, ta nhịn!!!
- C21: Trên giường dấu soái ca
- C22: Hồng hạnh vượt tường???
- C23: Ta là sủng phi, ta sợ ai?
- C24: Thái Hậu hiền lành đáng yêu
- C25: Huyên Nhi bị bắt nạt!
- C26: Haha, ta thăng quan!
- C27: Ba ngàn sủng ái một thân!
- C28: Vũ điệu khuynh quốc trong thọ yến Thái Hậu
- C29: Ngạc nhiên vô cùng, ôi!
- C30: Thiết lập Viễn soái ca!
- C31: Trời ạ, quả là mĩ nam!
- C32: Sao lại đánh lén ta?
- C33: Ai là kẻ hạ độc?
- C34: Ra tay quá nặng
- C35: Cãi nhau
- C36: Khó bề phân biệt
- C37: Phong ba phế Hậu
- C38: Đau
- C39: Lỡ mất dịp tốt
- C40: Bỏ ngươi đấy, thì sao?
- C41: Ta thành cô nhi!
- C42: Cự tuyệt
- C43: Tình yêu của ngươi, ta khinh!
- C44: Nghe lén chân tướng
- C45: Tình lạnh lòng đau
- C46: Nỗi đau mất Huyên Nhi
- C47: Giết không tha (thượng)
- C48: Giết không tha (hạ)
- C49: Hỏa thiêu Sắc Điệp Cung
- C50: Từ nay về sau, mãi là người lạ
- Q2 - C1: Thiên hạ - chính là công cụ
- C2: Thiên đại chê cười
- C3: Vào kỹ viện cứu mỹ nhân
- C4: Thổ lộ
- C5: Cứu mỹ nam
- C6: Ngươi! Tránh xa ta ra!
- C7: Đến Phong Vân trại
- C8: Thật thật giả giả gặp lại cố nhân
- C9: Ý định khảo nghiệm
- C10: Tư Đồ Viễn bị tính kế
- C11: Tuy hai mà một
- C12: Ghen ghét dữ dội
- C13: Sắc quỷ giá lâm
- C14: Ngươi gả ta cưới
- C15: Lãnh khốc soái ca
- C16: Xuân dược phong ba
- C17: Đau tận tâm can
- C18: Nguyên do phẫn nam trang
- C19: Triền miên tưởng niệm
- C20: Câu Hồn mỹ nam
- C21: Mưa gió sắp tới
- C22: Tên phản bội, giết!
- C23: Bản thân bị trọng thương
- C24: Lãnh tâm lãnh tình
- C25: Một mực khăng khăng
- C26: Vô tình hôn
- C27: Yêu hồ quấn thân
- C28: Càn quấy
- C29: Tiết mục nhận thân nhân
- C30: Gặp lại Tư Đồ Viễn
- C31: Giao dịch công bằng
- C32: Ác chỉnh Yêu Hồ
- C33: Tâm chợt rung động
- C34: Thử tha thứ
- C35: Quyết không mang theo bình dấm
- C36: Cảm thấy mỹ mãn
- C37: Tha thứ hoàn toàn
- C38: Đột nhiên gặp nhau
- C39: Tóm gáy
- C40: Hiểu lầm tiêu tan
- C41: Ý định trêu cợt
- C42: Nói hết tình yêu
- C43: Sợ bóng sợ gió
- C44: Quả nhiên lợi hại
- C45: Sóng ngầm bắt đầu khởi động
- C46: Phượng chỉ đến
- C47: Ba ngày đoạn trường
- C48: Gặp phiền toái
- C49: Ai hạ độc?
- C50: Vu oan giá họa
- C51: Sự thật kinh người
- C52: Tư Đồ Viễn bị bắt
- C53: Việc lớn không xong
- C54: Tin sét đánh
- C55: Phiền toái xuất hiện
- C56: Thật chán sống rồi mà
- C57: Tức chết cũng xứng đáng
- C58: Chỉnh chết ngươi
- C59: Mỹ nam đáng yêu
- C60: Không thể cứu vãn
- C61: Một màn kinh điển
- C62: Bắt tại trận
- C63: Mông nở hoa
- C64: Giao dịch
- C65: Diễn tốt như vậy
- C66: Nam kỹ cao quý
- C67: Hận thấu xương
- C68: Tính kế người nào đó
- C69: Ra tay quá nặng
- C70: Chuyện ở thư phòng
- C71: Ngốc hay giả ngốc đây?
- C72: Vô tình lộ mặt
- C73: Các thể loại tính toán
- C74: Thật sự yêu ngươi
- C75: Muốn chơi, ta chơi với ngươi
- C76: Rung động trong mật thất
- C77: Thu phục đại ca
- C78: Bảo Bảo bày tỏ tình yêu
- C79: Cho ngươi tức
- C80: Kinh tâm động phách
- C81: Tự tay giết con
- C82: Huyết tinh
- C83: Bởi vì thích
- C84: Đến gặp nàng
- C85: Biến cố nổi bật
- C86: Phát hiện dấu vết
- C87: Một mình mạo hiểm
- C88: Bảo Bảo đáng thương
- C89: Lại là hắn
- C90: Bị bắt thỏa hiệp
- C91: Xung đột chính diện
- C92: Gặp được người yêu
- C93: Năm người một phòng
- C94: Đến phủ Thái tử
- C95: Đêm khuya cự tuyệt yêu
- C96: Bị ép buộc
- C97: Viễn đáng yêu
- C98: Bảo Bảo thanh thuần
- C99: Yêu không hối hận
- C100: Huyết tinh đoạt vị
- C101: Ta hứa kiếp sau
- C102: Chính là tha thứ
- C103: Tình thế khẩn trương
- C104: Đêm thăm quân doanh
- C105: Nhìn thấy kẻ thù
- C106: Thành công lẩn trốn
- C107: Chưa từng thấy qua
- C108: Một mũi tên kinh tâm
- C109: Phiền toái không ngừng
- 110 - 112
- 113 - 114
- 115 - 116
- 117 - 118
- 119 - 120
- 121 - 122
- 123 - 124
- 125 - 126
- 127 - 128
- 129 - 131
- Q3 - C1: Tình định - đại điện "kinh" hồn
- C2: Rối một nùi như ma
- C3: Bởi vì không yêu
- C4: Tiểu hầu tôn quý
- C5: Phòng tắm đại chiến
- C6: Không nghĩ yêu ngươi
- C7: Đánh một trận tơi bời
- C8: Lỡ mất cả đời
- C9: Nam phi hiền lành
- C10: Là đúng hay sai
- C11: Thời khắc ly biệt
- C12: Phân cách âm dương
- C13: Tự mình mạo hiểm
- C14: Hài cốt không còn
- C15: Rốt cục nghĩ thông suốt
- C16: Công tử Thẩm Mặc
- C17: Điểm khả nghi
- C18: Kinh hỉ cực lớn
- C19: Hắn là của ta
- C20: Ánh mắt kỳ quái
- C21: Tình ý triền miên
- C22: Lời nói dịu dàng cự tuyệt tình
- C23: Mĩ nam ngủ say
- C24: Thử yêu chàng
- C25: Lại thu nhất mỹ
- C26: Hôn điển có một không hai
- C27: Cực phẩm kết cục (End)