✿Chương 153: Ta sẽ là biểu tỷ phu của Bệ hạ.
Trà lâu Đông Thăng. Tối qua có một trận mưa nhỏ, Tạ Khuynh đang trong cơn mơ lạnh đến mức chui tọt vào ngực Cao Tấn. Cái ôm của hắn rất ấm áp, chỉ có những lúc thế này mới phát huy được chút tác dụng. Bàn đá xanh trên phố còn mang chút hơi nước, bánh xe dính đầy bùn. Cũng may ánh dương sau cơn mưa càng thêm xán lạn, Tạ Khuynh cùng Phù Diên Đông ngồi dựa vào lan can, vừa phơi nắng vừa ngắm cảnh phố phường náo nhiệt. Phù Diên Đông hỏi Tạ Khuynh:"Muốn uống trà gì?"Tạ Khuynh lắc đầu. Phù Diên Đông liền tự quyết định gọi một bình Phương Sơn Lộ Nha. "Phương Sơn Lộ Nha của trà lâu Đông Thăng là chính tông nhất kinh thành." Phù Diên Đông giảng giải. Tạ Khuynh nghe vào cái hiểu cái không, Phù Diên Đông hỏi:"Đại cô nương có thường uống trà không?"Trà có lịch sử lâu đời, bất kể là nhà bình thường hay huân quý phú hào đều không thể thiếu trong cuộc sống thường ngày. Trên cơ bản chỉ cần nhà có hơi chút gia thế đều sẽ biết phẩm trà, đây cũng là một phương pháp để bắt chuyện. "Không uống." Tạ Khuynh dứt khoát trả lời. Phù Diên Đông: ...Còn trông cậy dùng trà để triển khai chủ đề, Phù Diên Đông bị câu vừa rồi của Tạ Khuynh dồn vào ngõ cụt, không biết phải nói gì tiếp theo. Ít ra nàng nói câu 'Không uống thường xuyên' cũng so với câu chém đinh chặt sắt 'Không uống' tốt hơn biết bao nhiêu lần. "Vậy, xưa nay ngươi uống gì?" Phù Diên Đông hỏi. Trong nhận thức của hắn, thà rằng ăn không thịt còn hơn cư không trúc, uống không trà. Trà đối với hắn quan trọng như cơm vậy, trừ phi công vụ thật sự bận rộn, dưới tình huống bình thường một ngày hắn phải uống mấy ấm. "Nước nè, rượu nè." Tạ Khuynh nói như một lẽ đương nhiên. Phù Diên Đông: ...Lúc này pha trà sư đã chuẩn bị kỳ càng, tiểu nhị của trà lâu sắp xếp một cái bàn nhỏ bên cạnh hai người, chuyên để pha trà sư pha cho hai người dùng. Mặc dù Tạ Khuynh ít uống trà, nhưng cũng biết món đồ phục vụ trước mặt người dùng thế này, chưa chắc ngon hơn nhưng chắc chắn quý hơn. Phù Diên Đông ngược lại rất thích thú, chăm chú thưởng thức động tác ưu nhã của pha trà sư, ánh mắt như điện, phảng phất như đang kiểm nghiệm, nghiêm khắc tựa giám khảo trường thi. Uống ly trà thôi, có cần bày vẽ vậy không?Tạ Khuynh nghĩ, đến Cao Tấn còn không kiểu cách như thế. Dù sao chỉ có những người từng ở trong quân mới biết, hành quân có cơm nóng vào miệng đã là xa xỉ, đừng nói tới chuyện phong nhã như uống trà. Cuối cùng, sau một phen thao tác của pha trà sư, một chén trà nhỏ được nâng đến đặt trước mặt Tạ Khuynh. So với Phù Diên Đông trước nghe sau phẩm, chia ra ba ngụm uống từng chút thì Tạ Khuynh một hơi nuốt cái ực thật sự quá hào sảng. Pha trà sư pha xong thì lui xuống, Phù Diên Đông thấy chén của Tạ Khuynh trống không, liền muốn thêm trà cho nàng, Tạ Khuynh vội vàng xua tay:"Không uống, đắng."Phù Diên Đông cũng không miễn cưỡng, tự thêm trà cho mình, nói:"Đạo thưởng trà như phẩm nhân sinh, đắng trước ngọt sau, cần phải cẩn thận nghiền ngẫm."Tạ Khuynh không hiểu:"Nhân sinh đắng trước ngọt sau có cái gì tốt mà nghiền ngẫm? Có ai trời sinh muốn chịu khổ. Cũng chỉ là không còn cách nào mới cố chịu đựng, đắng trước ngọt sau cũng chỉ là câu an ủi người trong nghịch cảnh. Nếu đời người có thể thuận buồm xuôi gió, bọn họ còn chọn đắng trước ngọt sau nữa không?"Phù Diên Đông ngây ngẩn cả người, câu này nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục. Suy nghĩ nữa ngày hắn mới nặn ra được một câu biện luận:"Nhưng cuộc đời thuận buồm xuôi gió không phải có hơi thiếu màu sắc sao? Đến khi lâm chung hồi tưởng lại, cả kiếp người trôi qua không chút gợn sóng, từ khi sinh ra thẳng một đường tới cuối, chẳng lẽ không vô vị sao?"Tạ Khuynh nói:"Vậy chẳng lẽ nhất định phải khổ mới thú vị sao? Lúc lâm chung hồi tưởng lại một kiếp người, từ khi sinh ra liền cơ nhỡ không nơi nương tựa, nửa đời lăn lóc, tứ phía khinh bỉ, đến già góp được chút của lại bệnh tật triền miên, sống không được lâu. Cuộc đời như vậy mà hồi tưởng lại, không bệnh chết thì cũng tức chết."Phù Diên Đông: ...Hắn lại không phản bác được. Nhưng hình như... Có chút đạo lý. Lần đầu tiên hắn sinh ra hoài nghi với tín ngưỡng bấy lâu. Tạ Khuynh âm thầm thở phào một hơi, rốt cuộc dựa vào công lực nói bậy càng luyện càng thâm hậu của nàng, một lần nữa bảo vệ lòng tự trọng của cái bụng không vết mực* này. (*Người đọc nhiều sách, kiến thức uyên thâm được ví như bụng toàn mực nước, chị nhà mình học dốt nên cái bụng sạch trơn.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)"Đại cô nương đại trí nhược ngu*, tại hạ bội phục." Phù Diên Đông thật lòng thật dạ chắp tay kính nể.(*Đại trí nhược ngu: người thông minh biểu hiện như người ngốc.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)Tạ Khuynh xua tay:"Khách khí khách khí."Phù Diên Đông đăm chiêu uống trà, bây giờ nước đắng rót vào miệng sinh ra một tư vị khác hẳn, còn chưa kịp ngẫm kỹ đã nghe Tạ Khuynh hỏi:"Ngươi gọi ta tới uống trà là có việc gì muốn hỏi sao?"Ngày ấy Phù Diên Đông xuất hiện bên cạnh Tạ Nhiễm, tám chín phần là coi mắt, lúc nhìn thấy Tạ Khuynh hắn kinh ngạc như thế, khẳng định đã sinh ra nghi ngờ với tin đồn của Tạ Nhiễm, nên hôm nay mới mời Tạ Khuynh uống trà tìm hiểu một chút. Tạ Khuynh nhìn dáng vẻ Tạ Nhiễm dường như thật sự vừa ý nam nhân này. Đối với vị muội muội được nuông chiều tới mức ngạo kiều kia, Tạ Khuynh giúp được thì giúp thôi. Đã được hỏi thẳng thì Phù Diên Đông cũng không giấu diếm, gật đầu thừa nhận:"Đúng, ta có vài câu hỏi."Tạ Khuynh nói: "Hỏi đi."Nàng sảng khoái như vậy ngược lại Phù Diên Đông do dự, chần chừ hồi lâu mới cân nhắc hỏi:"Lần trước ở sân mã cầu nhìn thấy Bệ hạ, thấy Bệ hạ cùng đại cô nương cử chỉ thân mật, ta liền muốn hỏi..."Không đợi hắn do dự xong, Tạ Khuynh nói thẳng:"Người vào cung là ta."Phù Diên Đông không ngờ nhanh như vậy đã có đáp án, cười nói:"Đại cô nương làm người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn. Làm Phù mỗ bội phục."Tạ Khuynh đan hai bàn tay vào nhau:"Cái này có là gì đâu. Chẳng phải ngươi đã đoán được rồi sao."Phù Diên Đông trực tiếp bị đánh bại:"Vậy nếu năm trước gặp ngài, ta có nên hành lễ?"Tạ Khuynh gật đầu:"Ừm, sao lại không."Biểu cảm kiêu ngạo kia làm Phù Diên Đông bật cười, Tạ Khuynh hỏi:"Ta cũng có vấn đề muốn hỏi ngươi, sợi dây ngũ sắc ngươi xem như bảo bối kia là ai tặng thế?"Phù Diên Đông lấy sợi dây ngũ sắc được cuộn cẩn thận cất trong túi ra, đầu ngón tay khẽ vuốt, đáp:"Vị hôn thê của ta."Tạ Khuynh bừng tỉnh đại ngộ:"Ta cũng đoán thế. Nếu không ngươi cũng chẳng xem nó như bảo bối làm gì, là tín vật đính ước nha."Phù Diên Đông gật đầu: "Ừm."Tạ Khuynh nói:"Tín vật này nhiều năm rồi hả, sao ngươi không nhờ vị hôn thê làm thêm một cái?"Phù Diên Đông đặt sợi dây lên bàn cạnh bát trà, nhẹ giọng nói:"Nàng ấy đã qua đời."Tạ Khuynh sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được:"A...""Không sao. Nàng ấy đã qua đời rất nhiều năm." Phù Diên Đông nói. "À." Tạ Khuynh lễ phép hỏi một câu: "Là... Bị bệnh sao?"Phù Diên Đông lắc đầu:"Không phải, nàng tên Cố Nhụy, là Tam nương tử phủ Vũ Định hầu. Nếu nàng không chết, giờ ta sẽ là biểu tỷ phu của Bệ hạ."Tạ Khuynh nhớ lại trên sợi dây ngũ sắc kia quả thực có treo một cái thẻ bạc nhỏ khắc chữ 'Nhụy'.Thế mà lại là nương tử Vũ Định hầu phủ. Tạ Khuynh thật không nghĩ tới tùy tiện nhắc tới chuyện thương tâm của người ta, lòng hơi băn khoăn. "Người xưa đã qua đời, người sống nén bi thương. Cố tiểu thư dưới suối vàng thấy ngươi quý trọng quà nàng tặng như bảo bối cũng sẽ cao hứng." Tạ Khuynh nói. Biểu cảm Phù Diên Đông nhẹ nhàng:"Ngươi không cần phải thế. Ta đã sớm nguôi."Tạ Khuynh nói:"Cho nên, ngày đó ở sân mã cầu, ngươi và muội muội ta... Ách, đang coi mắt?""Cứ coi là vậy đi. Lần gặp thứ hai." Phù Diên Đông nói: "Đôi bên chưa hiểu rõ.""Muội muội ta ấy à, nói như thế nào đây. Tâm địa không xấu, có chút tính khí đại tiểu thư, bất quá tiểu cô nương có chút tính khí là bình thường. Thích quản chuyện, thích thuyết giáo, nhưng nếu ngươi nghe theo nàng thì nàng có thể thông cảm cho ngươi."Tạ Khuynh đem ưu khuyết của Tạ Nhiễm nói với Phù Diên Đông, giống như có ý tác hợp hai người. Phù Diên Đông cũng nhìn ra, nói:"Người ngoài đều nói tỷ muội hai người bất hòa, ngươi lại có thể thay nàng nói chuyện, có thể thấy được lời đồn là giả.""Bất hòa gì chứ, ta không sống dựa vào nàng, nàng không sống dựa vào ta. Được thì tới gần không được thì tách ra, không cần thiết phải đối chọi gay gắt."Phù Diên Đông càng cảm thấy Tạ đại cô nương là người thông tuệ, thầy tốt bạn hiền, đáng giá tương giao."Chuyện của ngươi và Cố tiểu thư đã qua lâu như vậy, sao không mở rộng cửa lòng, thử ở cùng người khác xem." Tạ Khuynh nói. Phù Diên Đông chần chờ một lát, gật đầu nhẹ:"Ta sẽ thử. Đa tạ đề điểm.""Vậy ngươi cùng Bệ hạ hiện giờ là nối lại tình xưa? Khi nào vào cung?" Phù Diên Đông nói xong chuyện mình, bắt đầu bát quái sang phần Tạ Khuynh. Tạ Khuynh nói chuyện người khác thì đạo lý rõ ràng, tới chuyện của mình thì suy sụp. Bỗng nhiên đứng dậy chắp tay với Phù Diên Đông:"Đa tạ khoản đãi."Phù Diên Đông đứng dậy đáp lễ:"Phải đi rồi?"Tạ Khuynh gật đầu: "Ừm."Nói xong Tạ Khuynh liền xuống lầu, lúc đi trên phố ngước lên lầu nhìn thoáng qua, trông thấy Phù Diên Đông vẫn đứng trên lan can vẫy tay với nàng. Tạ Khuynh cũng cười vẫy tay đáp lại, sau đó vui vẻ xoay người chen vào đám đông trên phố. Phù Diên Đông nhìn bóng lưng vui sướng kia, nghĩ đến lời Tạ Khuynh nói, cầm sợi dây ngũ sắc lên khẽ vuốt, lẩm bẩm:"A Nhụy, vậy ta sẽ... Thử một chút?"Sợi dây ngũ sắc đương nhiên không thể trả lời hắn, Phù Diên Đông vuốt ve chữ 'Nhụy' trên thẻ bạc hồi lâu, mới cẩn thận cuốn sợi dây lại cất kỹ vào người. ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Mẹ mắng nhiều năm nghe chẳng thấu.
Gái nói vài lời lại lọt tai.
Muahahahaha. Simp chúa gọi tên Phù Diên Đông.
Đùa dị thoi chứ si tình ngần ấy năm khổ lắm rồi. Thương anh.
( i_i)\(^_^ )
ƯattpadTaiTheTuongPhung)"Đại cô nương đại trí nhược ngu*, tại hạ bội phục." Phù Diên Đông thật lòng thật dạ chắp tay kính nể.(*Đại trí nhược ngu: người thông minh biểu hiện như người ngốc.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)Tạ Khuynh xua tay:"Khách khí khách khí."Phù Diên Đông đăm chiêu uống trà, bây giờ nước đắng rót vào miệng sinh ra một tư vị khác hẳn, còn chưa kịp ngẫm kỹ đã nghe Tạ Khuynh hỏi:"Ngươi gọi ta tới uống trà là có việc gì muốn hỏi sao?"Ngày ấy Phù Diên Đông xuất hiện bên cạnh Tạ Nhiễm, tám chín phần là coi mắt, lúc nhìn thấy Tạ Khuynh hắn kinh ngạc như thế, khẳng định đã sinh ra nghi ngờ với tin đồn của Tạ Nhiễm, nên hôm nay mới mời Tạ Khuynh uống trà tìm hiểu một chút. Tạ Khuynh nhìn dáng vẻ Tạ Nhiễm dường như thật sự vừa ý nam nhân này. Đối với vị muội muội được nuông chiều tới mức ngạo kiều kia, Tạ Khuynh giúp được thì giúp thôi. Đã được hỏi thẳng thì Phù Diên Đông cũng không giấu diếm, gật đầu thừa nhận:"Đúng, ta có vài câu hỏi."Tạ Khuynh nói: "Hỏi đi."Nàng sảng khoái như vậy ngược lại Phù Diên Đông do dự, chần chừ hồi lâu mới cân nhắc hỏi:"Lần trước ở sân mã cầu nhìn thấy Bệ hạ, thấy Bệ hạ cùng đại cô nương cử chỉ thân mật, ta liền muốn hỏi..."Không đợi hắn do dự xong, Tạ Khuynh nói thẳng:"Người vào cung là ta."Phù Diên Đông không ngờ nhanh như vậy đã có đáp án, cười nói:"Đại cô nương làm người thẳng thắn nói chuyện thẳng thắn. Làm Phù mỗ bội phục."Tạ Khuynh đan hai bàn tay vào nhau:"Cái này có là gì đâu. Chẳng phải ngươi đã đoán được rồi sao."Phù Diên Đông trực tiếp bị đánh bại:"Vậy nếu năm trước gặp ngài, ta có nên hành lễ?"Tạ Khuynh gật đầu:"Ừm, sao lại không."Biểu cảm kiêu ngạo kia làm Phù Diên Đông bật cười, Tạ Khuynh hỏi:"Ta cũng có vấn đề muốn hỏi ngươi, sợi dây ngũ sắc ngươi xem như bảo bối kia là ai tặng thế?"Phù Diên Đông lấy sợi dây ngũ sắc được cuộn cẩn thận cất trong túi ra, đầu ngón tay khẽ vuốt, đáp:"Vị hôn thê của ta."Tạ Khuynh bừng tỉnh đại ngộ:"Ta cũng đoán thế. Nếu không ngươi cũng chẳng xem nó như bảo bối làm gì, là tín vật đính ước nha."Phù Diên Đông gật đầu: "Ừm."Tạ Khuynh nói:"Tín vật này nhiều năm rồi hả, sao ngươi không nhờ vị hôn thê làm thêm một cái?"Phù Diên Đông đặt sợi dây lên bàn cạnh bát trà, nhẹ giọng nói:"Nàng ấy đã qua đời."Tạ Khuynh sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được:"A...""Không sao. Nàng ấy đã qua đời rất nhiều năm." Phù Diên Đông nói. "À." Tạ Khuynh lễ phép hỏi một câu: "Là... Bị bệnh sao?"Phù Diên Đông lắc đầu:"Không phải, nàng tên Cố Nhụy, là Tam nương tử phủ Vũ Định hầu. Nếu nàng không chết, giờ ta sẽ là biểu tỷ phu của Bệ hạ."Tạ Khuynh nhớ lại trên sợi dây ngũ sắc kia quả thực có treo một cái thẻ bạc nhỏ khắc chữ 'Nhụy'.Thế mà lại là nương tử Vũ Định hầu phủ. Tạ Khuynh thật không nghĩ tới tùy tiện nhắc tới chuyện thương tâm của người ta, lòng hơi băn khoăn. "Người xưa đã qua đời, người sống nén bi thương. Cố tiểu thư dưới suối vàng thấy ngươi quý trọng quà nàng tặng như bảo bối cũng sẽ cao hứng." Tạ Khuynh nói. Biểu cảm Phù Diên Đông nhẹ nhàng:"Ngươi không cần phải thế. Ta đã sớm nguôi."Tạ Khuynh nói:"Cho nên, ngày đó ở sân mã cầu, ngươi và muội muội ta... Ách, đang coi mắt?""Cứ coi là vậy đi. Lần gặp thứ hai." Phù Diên Đông nói: "Đôi bên chưa hiểu rõ.""Muội muội ta ấy à, nói như thế nào đây. Tâm địa không xấu, có chút tính khí đại tiểu thư, bất quá tiểu cô nương có chút tính khí là bình thường. Thích quản chuyện, thích thuyết giáo, nhưng nếu ngươi nghe theo nàng thì nàng có thể thông cảm cho ngươi."Tạ Khuynh đem ưu khuyết của Tạ Nhiễm nói với Phù Diên Đông, giống như có ý tác hợp hai người. Phù Diên Đông cũng nhìn ra, nói:"Người ngoài đều nói tỷ muội hai người bất hòa, ngươi lại có thể thay nàng nói chuyện, có thể thấy được lời đồn là giả.""Bất hòa gì chứ, ta không sống dựa vào nàng, nàng không sống dựa vào ta. Được thì tới gần không được thì tách ra, không cần thiết phải đối chọi gay gắt."Phù Diên Đông càng cảm thấy Tạ đại cô nương là người thông tuệ, thầy tốt bạn hiền, đáng giá tương giao."Chuyện của ngươi và Cố tiểu thư đã qua lâu như vậy, sao không mở rộng cửa lòng, thử ở cùng người khác xem." Tạ Khuynh nói. Phù Diên Đông chần chờ một lát, gật đầu nhẹ:"Ta sẽ thử. Đa tạ đề điểm.""Vậy ngươi cùng Bệ hạ hiện giờ là nối lại tình xưa? Khi nào vào cung?" Phù Diên Đông nói xong chuyện mình, bắt đầu bát quái sang phần Tạ Khuynh. Tạ Khuynh nói chuyện người khác thì đạo lý rõ ràng, tới chuyện của mình thì suy sụp. Bỗng nhiên đứng dậy chắp tay với Phù Diên Đông:"Đa tạ khoản đãi."Phù Diên Đông đứng dậy đáp lễ:"Phải đi rồi?"Tạ Khuynh gật đầu: "Ừm."Nói xong Tạ Khuynh liền xuống lầu, lúc đi trên phố ngước lên lầu nhìn thoáng qua, trông thấy Phù Diên Đông vẫn đứng trên lan can vẫy tay với nàng. Tạ Khuynh cũng cười vẫy tay đáp lại, sau đó vui vẻ xoay người chen vào đám đông trên phố. Phù Diên Đông nhìn bóng lưng vui sướng kia, nghĩ đến lời Tạ Khuynh nói, cầm sợi dây ngũ sắc lên khẽ vuốt, lẩm bẩm:"A Nhụy, vậy ta sẽ... Thử một chút?"Sợi dây ngũ sắc đương nhiên không thể trả lời hắn, Phù Diên Đông vuốt ve chữ 'Nhụy' trên thẻ bạc hồi lâu, mới cẩn thận cuốn sợi dây lại cất kỹ vào người. ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Mẹ mắng nhiều năm nghe chẳng thấu.
Gái nói vài lời lại lọt tai.
Muahahahaha. Simp chúa gọi tên Phù Diên Đông.
Đùa dị thoi chứ si tình ngần ấy năm khổ lắm rồi. Thương anh.
( i_i)\(^_^ )
loading...
Danh sách chương:
- ✿Chương 1: Ai đang nói chuyện?
- ✿Chương 2: Căn bản chính là, Tạ thị.
- ✿Chương 3: Trong cung ngài không tên Tạ Khuynh, tên Tạ Nhiễm!
- ✿Chương 4: Đừng có nói con hàng này giả vờ ngủ nha.
- ✿Chương 5: Cấm túc ba ngày, chơi nhà chòi hả?
- ✿Chương 6: Nữ nhân, ngồi lên tự mình động sao?
- ✿Chương 7: Rất trâu bò đó!
- ✿Chương 8: Ngươi không thể nhìn ta nhàn rỗi sao?
- ✿Chương 9: Sợ ngươi xem đến 'cong'!
- ✿Chương 10: Thật sự là vưu vật nhân gian a!
- ✿Chương 11: Tạ quý phi này tâm tư quá sâu.
- ✿Chương 12: Lau nước miếng đi!!!
- ✿Chương 13: Rốt cục có thể cưỡi ngựa rồi!
- ✿Chương 14: Nước mắt lão tử có hạn!
- ✿Chương 15: Trẫm kêu ngươi cởi quần ra!
- ✿Chương 16: Hắn nhất định sẽ theo đuổi nương nương.
- ✿Chương 17: Tô phi, ha!
- ✿Chương 18: 'Bắt gian tại giường'
- ✿Chương 19: Tiên nữ chưa từng đánh người!
- ✿Chương 20: Đều là bút tích của Hoàng đế.
- ✿Chương 21: Nhìn thôi là đã thấy rất mê người rồi.
- ✿Chương 22: Chơi trẫm như chơi gái!
- ✿Chương 23: Trẫm cùng Tiêm Vân là thanh mai trúc mã.
- ✿Chương 24: Làm hoàng đế thật cực khổ.
- ✿Chương 25: Nhưng mà ngươi dám không?
- ✿Chương 26: Muốn đọc thì phải biết chữ mới được a!
- ✿Chương 27: Tiểu Thanh Ngư.
- ✿Chương 28: Tỷ tỷ mời ngươi ăn trứng chim a!
- ✿Chương 29: Ta là Quý phi, không phải yêu phi.
- ✿Chương 30: Hữu duyên vô phận.
- ✿Chương 31: Đuổi hoàng thượng ra.
- ✿Chương 32: Quý phi hãy tự trọng.
- ✿Chương 33: Bản kế hoạch mời sủng?
- ✿Chương 34: Trẫm có ái phi, còn cầu mong gì!
- ✿Chương 35: Coi ta là Chung Quỳ hay sao?
- ✿Chương 36: Tiểu Tạ a!
- ✿Chương 37: Trẫm vẫn rất là hài lòng.
- ✿Chương 38: Là bị sắc đẹp của lão tử dọa sợ sao?
- ✿Chương 39: Quân sư mặc quần lót của ai tặng, sao quý phi lại biết?
- ✿Chương 40: Hình như nàng có một thứ trưởng tỷ tại biên quan?
- ✿Chương 41: Nụ hôn đầu tiên...bị đoạt...hại tương tư.
- ✿Chương 42: Sao lại giống nhị tỷ như vậy?
- ✿Chương 43: Nàng từng giết người!
- ✿Chương 44: Nàng lo lắng cái rắm!
- ✿Chương 45: Tự mình làm nhân chứng!
- ✿Chương 46: Tiêm Vân đã thấy Quý phi khóc bao giờ chưa?
- ✿Chương 47: Lông tơ trên mặt nữ nhân này đáng yêu?
- ✿Chương 48: Cùng Hoàng đế đi ngồi tù.
- ✿Chương 49: Ôm nàng vào ngực.
- ✿Chương 50: Nương nương của các ngươi không chết.
- ✿Chương 51: Trẫm cũng có lễ vật cho ái phi đây.
- ✿Chương 52: Cùng trẫm thử hết từng cái
- ✿Chương 53: Tô phi của cẩu tử.
- ✿Chương 54: Ngươi là ai? Cũng xứng cùng trẫm phân ưu?
- ✿Chương 55: Trời xanh không tha ai!
- ✿Chương 56: Ái phi đau tay trẫm cũng đau lòng.
- ✿Chương 57: Hai chữ 'cẩu tử' lại có thể dễ nghe như vậy.
- ✿Chương 58: Thư phòng play sao?
- ✿Chương 59: Chỉ là thần thiếp nhớ Bệ hạ thôi.
- ✿Chương 60: Ta còn phải thị tẩm đó!
- ✿Chương 61: Không lưu luyến chút nào.
- ✿Chương 62: Cái miệng quạ đen.
- ✿Chương 63: Cùng đi với trẫm.
- ✿Chương 64: Tạ Khuynh không tin.
- ✿Chương 65: Quăng lên giường.
- ✿Chương 66: Là một người khác hoàn toàn.
- ✿Chương 67: Biến số cực kỳ trọng đại.
- ✿Chương 68: Chịu quá nhiều tổn thương.
- ✿Chương 69: Lại đỏ mặt cái nữa cho lão tử xem xem.
- ✿Chương 70: Tình cũ khó quên.
- ✿Chương 71: Khuynh tiểu thư có cùng ngài hồi kinh?
- ✿Chương 72: Bao nhiêu nợ phong lưu.
- ✿Chương 73: Quý phi của trẫm mềm mại yếu ớt, lương thiện dịu ngoan.
- ✿Chương 74: Có người ở phía sau giở trò quỷ!
- ✿Chương 75: Cẩu tử, ngươi cũng quá bát quái rồi đó.
- ✿Chương 76: Cho nàng biết ý nghĩ chân thật trong tâm hắn.
- ✿Chương 77: Nói như thật vậy.
- ✿Chương 78: Dựa vào lan can vui vẻ nói chuyện.
- ✿Chương 79: Tô Lâm Kỳ chấn động.
- ✿Chương 80: Uống cái đầu ngươi!
- ✿Chương 81: A...! Thật đáng sợ!
- ✿Chương 82: Bệ hạ, sao ngài không hỏi thiếp?
- ✿Chương 83: Còn bị nàng ta giết hết!
- ✿Chương 84: Nhớ hắn không ngủ được.
- ✿Chương 85: Cao lang của ngươi đổi khẩu vị rồi.
- ✿Chương 86: Sinh cho ngươi tên nhãi ranh đòi nợ.
- ✿Chương 87: Đã không còn hấp dẫn như xưa nữa?
- ✿Chương 88: Một kiếm đâm chết.
- ✿Chương 89: Một mình Cao Tấn phải làm sao?
- ✿Chương 90: Ta không an lòng hồi biên quan.
- ✿Chương 91: Nàng ấy đâu rồi?
- ✿Chương 92: Trẫm muốn tắm rửa.
- ✿Chương 93: Nguyên lai là bưng trà rót nước.
- ✿Chương 94: Cho trọn tình nghĩa phu thê.
- ✿Chương 95: Chạy mất dép.
- ✿Chương 96: Nhẹ chút.
- ✿Chương 97: Thẩm Thiên Phong cũng không phải người duy nhất thi cổ.
- ✿Chương 98: Ta không sao cả!
- ✿Chương 99: Con mẹ nó mắt ông cay quá!
- ✿Chương 100: Cái con rùa già.
- ✿Chương 101: Sống không quá nửa năm.
- ✿Chương 102: Kiên trì đến một binh một tốt
- ✿Chương 103: Bảo vệ Cao Tấn bình an.
- ✿Chương 104: Tạ Viễn Thần đã nhận ra!
- ✿Chương 105: Thì nên sớm biết sẽ có kết cục này!
- ✿Chương 106: Ta thật đúng là càng ngày càng thích ngươi.
- ✿Chương 107: Nhưng Tạ Nhiễm... Không phải đã chết sao?
- ✿Chương 108: Cừu non trung thực.
- ✿Chương 109: Hương Vân cô nương sẽ tới mộ ngươi thắp hương dập đầu.
- ✿Chương 110: Quấy nhiễu giấc mộng của người khác.
- ✿Chương 111: Mối quan hệ giữa ta và lệnh tỷ...
- ✿Chương 112: Không lúc nào an tâm như lúc này.
- ✿Chương 113: Nếu ngươi thua... Hôn ta một cái.
- 🎁Quà Giáng sinh🎁
- ✿Chương 119: Bùi hộ vệ, theo bản thiếu gia.
- ✿Chương 120: Ngươi cho rằng ngươi là thần tiên sao?
- ✿Chương 121: Lạc Thần tái thế sao?
- ✿Chương 122: Đôi tay vô hình.
- ✿Chương 123: Ta cho ngươi năm trăm vạn lượng.
- ✿Chương 124: Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
- ✿Chương 125: Ta muốn gặp hắn một lần.
- ✿Chương 126: Người kia là ai?
- ✿Chương 127: Ngươi cho rằng ta giữ lại mạng hắn?
- ✿Chương 128: Đây mới là vở kịch lớn nhất.
- ✿Chương 129: Mười vạn đại quân sẽ lập tức qua sông.
- ✿Chương 130: Hối hận cả đời.
- ✿Chương 131: Kéo quần áo ra kiểm tra.
- ✿Chương 132: Lễ triều chúng ta có một minh quân.
- ✿Chương 133: Đêm nay ta lưu lại.
- ✿Chương 134: Cmn chính là lừa pháo!
- ✿Chương 135: Huynh đệ mới là chân ái?
- ✿Chương 136: Quang minh chính đại trở về.
- ✿Chương 137: Là ai gan to bằng trời.
- ✿Chương 138: Tương lai ngươi sẽ phải khóc.
- ✿Chương 139: Bệ hạ giá lâm.
- ✿Chương 140: Rốt cuộc đã ôm được người.
- ✿Chương 141: Cưới mười một Vương phi?
- ✿Chương 142: Ngươi là kẻ phụ tình!
- ✿Chương 143: Hai ta đều là cầm thú.
- ✿Chương 144: Cố tiểu thư.
- ✿Chương 145: Gọi một tiếng ca.
- ✿Chương 146: Cho ta ôm chút thì có sao
- ✿Chương 147: Một trò hay đang đợi.
- ✿Chương 148: Mồ hôi nước mắt của bách tính.
- ✿Chương 149: Tiểu hắc mã.
- ✿Chương 150: Đẹp không?
- ✿Chương 151: Trời có sập xuống thì vẫn còn nương đây.
- ✿Chương 152: Một thoáng phu thê.
- ✿Chương 153: Ta sẽ là biểu tỷ phu của Bệ hạ.
- ✿Chương 154: Khoan dung cổ vũ ác niệm.
- ✿Chương 155: Nay trẫm dục sính Tạ Khuynh làm Hậu.
- ✿Chương 156: Quang minh chính đại ôm nàng.
- ✿Chương 157: Ngươi chọn cái nào?
- ✿Chương 158: Ba văn tiền một cân.
- ✿Chương 159: Quá dễ ức hiếp.
- ✿Chương 160: Một trận thành danh.
- ✿Chương 161: Hắn cũng tỉnh ngộ rồi.
- ✿Chương 162: Ta gọi nàng tới đây để ăn hả?
- ✿Chương 163: Tôn trọng cái rắm!
- ✿Chương 164: Sao đột nhiên lại muốn ói?
- ✿Chương 165: Quyền lợi thật sự sẽ làm lòng người thay đổi?
- ✿Chương 166: Đến nàng ấy mà các ngươi cũng dám đụng tới?
- ✿Chương 167: Ta cũng có vài bí mật nhỏ không muốn ai biết mà?
- ✿Chương 168: Anh hùng cứu mỹ nhân.
- ✿Chương 169: Rượu chỉ vào miệng mà không đến bụng.
- ✿Chương 170: Một âm mưu đang chậm rãi ấp ủ lên men...
- ✿Chương 171: Thành công lui thân.
- ✿Chương 172: Liệu có phải Cao Tấn không được?
- ✿Chương 173: Ta nhất định phải cứu đại nương.
- ✿Chương 174: Độc đã vào phế phủ.
- ✿Chương 175: Gia gia ngươi từng dùng.
- ✿Chương 176: Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết.
- ✿Chương 177: Biện pháp nguy hiểm hơn nữa ta cũng muốn thử một lần.
- ✿Chương 178: Cao Tấn nghĩ đến cái chết.
- ✿Chương 179: Không mắng. Không nỡ.
- ✿Chương 180: Tốt đẹp nhất nhân gian.
- NGOẠI TRUYỆN NÈ QUA ĐỌC ĐY