✿Chương 100: Cái con rùa già.
Kinh ngạc qua đi, Tạ Khuynh sực nhớ lại thân phận của mình. Tam quan của lão Tạ phỏng chừng đã bị cảnh tượng này phá nát rồi, căn bản không còn tâm trí đâu mà nhận ra tiểu thái giám xấu xí này chính là khuê nữ đáng lý phải cách xa kinh thành ngàn dặm của mình. [ u là trời, có phải sắp rơi áo choàng* rồi không? ](Rơi áo choàng: áo choàng rơi ra thì lộ áo trong = bại lộ, lòi đuôi.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)[ lão Tạ không nhận ra ta. ][ tranh thủ thời gian chuồn thôi. ]Thừa dịp Cao Tấn chưa kịp phản ứng, Tạ Khuynh dùng hết khí lực, giẫm một cước lên chân hắn. Cao Tấn bị đau buông tay, Tạ Khuynh giống như cá chạch luồn xuống dưới cánh tay hắn đào tẩu. Nàng bụm mặt dồn sức chạy thật nhanh. Nhưng tứ chi vô lực khiến tư thế đào tẩu của nàng xiêu xiêu vẹo vẹo cay mắt như con bạch tuộc. Nàng đã bỏ chạy không thèm ngoái đầu rồi Cao Tấn mới hồi phục tinh thần, run run bàn chân bị giẫm. Dù hắn kiệt lực tỏ vẻ trấn định, nhưng hành động sờ sờ sau gáy và cúi đầu chỉnh lý y phục vẫn âm thầm truyền đạt sự xấu hổ chột dạ của hắn. Quân thần bốn mắt nhìn nhau, trong giây phút đó phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ, lại nhìn nhau không nói... Một khắc đồng hồ sau.Cao Tấn thỉnh Tạ Viễn Thần bị dọa không nhẹ vào điện. Quân thần ngồi xuống đối diện nhau, ánh mắt giao tiếp. Bỗng nhiên Cao Tấn đứng dậy, đi về hướng bếp lò vẫn luôn đun ấm nước. "Tướng quân đột nhiên đến thăm. Trẫm, trẫm vì Tướng quân... Pha chút trà."Cao Tấn nói xong liền cầm ấm nước lên, Tạ Viễn Thần thấy thế, vội vàng chạy tới ngăn cản:"Không dám không dám. Bệ hạ chiết sát* lão thần."(Chiết sát: cảm thấy xấu hổ khi nhận thứ mà mình không đáng được nhận. ƯattpadTaiTheTuongPhung)Cao Tấn xua tay tỏ vẻ không sao:"Tướng quân ngồi đi, ngồi đi."Tạ Viễn Thần tuy có chút co quắp, nhưng dưới sự kiên trì của Cao Tấn, ông vẫn uống trà mà Cao Tấn tự mình pha. Uống một ngụm xuống, có chút hụt hẫng:"Mấy ngày nay lão thần không vào cung, không ngờ Bệ hạ lại bị kích thích tới mức này, thần... Hổ thẹn."Cao Tấn bưng chén trà, không xác định được Tạ Viễn Thần nói 'Bị kích thích tới mức này' là chỉ chuyện hắn hôn Tạ Khuynh lúc nãy, hay là chuyện hắn chủ động pha trà. Mà hắn không dám hỏi, sợ hỏi nhiều Tạ Khuynh bại lộ. Tạ Viễn Thần đứng giữa cản trở mang Tạ Khuynh đi. Kế của Cao Tấn chưa thành, hắn không có thời gian đuổi theo, chỉ có thể cất giấu. "Quý phi đã qua đời không tìm về được nữa. Bệ hạ phải chú ý long thể. Nương nương trong cung đông đảo, ngày đêm chờ đợi Bệ hạ. Ngài tội gì phải tự ép mình đến bước đường này? Không cần phải vậy."Cao Tấn cười khổ, có lý mà không thể nói. Đôi cha con này đúng là giống nhau. Người này ghim đao vào tim hắn, người kia xát muối lên. Mà hắn lại ăn cái bộ dáng này, lớn nhỏ cùng nhau lừa hắn lâu như vậy mà hắn vẫn vui vẻ chịu đựng. Cao Tấn đặt chén trà xuống, nhìn Tạ Viễn Thần đang cố thuyết phục mình, hỏi:"Trẫm cho là Tạ Tướng quân vào cung tìm trẫm tính sổ, sao lại còn quan tâm tới hậu cung của trẫm?""Ách... Cái này."Tạ Viễn Thần bị hỏi hơi sững sờ một chút, trong chốc lát mới nhớ ra 'Tính sổ' mà Cao Tấn nói có ý gì. Nữ nhi Tạ Nhiễm của hắn mấy ngày trước vừa bị vị Hoàng đế trước mắt này... 'Giết' đó.Về tình về lý, nữ nhi bị 'giết' vô cớ như vậy, Tạ Viễn Thần làm phụ thân dù thế nào cũng phải thay nữ nhi đòi công đạo. Nhưng chân tướng việc này Cao Tấn không biết, Tạ Viễn Thần còn có thể không rõ sao?Vốn dĩ là Tạ gia lừa gạt Hoàng đế, thay mận đổi đào. Bây giờ ông lại thừa dịp Hoàng đế bày binh bố trận mà đứng giữa đục nước béo cò, dùng thủ đoạn cực đoan ích kỷ mang nữ nhi của mình khỏi cung. Khiến vị Hoàng đế từ đầu tới cuối không biết nội tình vốn đang mang hư danh giết vua giết huynh này lại mang thêm hư danh giết vợ...Toàn bộ sự việc nhìn thế nào cũng thấy vô tội nhất là vị Hoàng đế này. Tạ Viễn Thần thật tâm hy vọng Cao Tấn có thể quên Tạ Nhiễm. Sau khi tru sát gian thần, bình định trong ngoài, Cao Tấn lại tiếp tục làm Hoàng đế Bệ hạ cao cao tại thượng, mở rộng hậu cung, kéo dài dòng dõi. Mang theo áy náy sâu sắc, Tạ Viễn Thần sao có thể làm chuyện vào cung đòi công đạo. Nhưng bị hỏi ngay mặt như thế, nếu ông không làm chút gì đó thì không hợp tình hợp lý. Ông căng da đầu nói:"Ngày đó thần vào cung đòi thi thể Quý phi là do quá kích động, nên chưa xác thực nguyên do đã tự ý mang Quý phi rời cung an táng. Bây giờ thần đã biết do Quý phi va chạm Bệ hạ, dĩ hạ phạm thượng, tội không thể tha. Bệ hạ cũng chỉ là tiểu trừng đại giới. Không ngờ nương nương bạc mệnh không qua khỏi, từ đó mới hương tiêu ngọc vẫn, vô cùng đáng tiếc."Hai tay Cao Tấn ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nghe Tạ Viễn Thần nói dối, không nhịn được hỏi: "Nói như vậy, Tướng quân không có ý trách tội trẫm?"Tạ Viễn Thần đứng phắt dậy tỏ rõ thái độ:"Bệ hạ vốn không sai, sao thần có thể trách? Xin Bệ hạ đừng để chuyện này trong lòng."Cao Tấn: ...Không thể không nói, đôi cha con này thừa hưởng cái máu nói dối phải gọi là xuất sắc, đều tươi mát thoát tục, đều... Không biết xấu hổ. "Tạ Tướng quân vào cung không phải để đòi công đạo, vậy tới làm gì?"Cao Tấn vào chủ đề chính. Thời điểm mấu chốt này Tạ Viễn Thần sẽ không vô duyên vô cớ vào cung, khẳng định là có sự tình đặc biệt cần hồi bẩm. Quả nhiên, nhắc tới chính sự, Tạ Viễn Thần không còn xấu hổ nữa. "Vâng. Hôm nay thần vào cung là vì trước đó việc trước đó Bệ hạ phân phó lão thần đi làm đã có tiến triển. Hai ngày trước, Thẩm Thái sư bỗng nhiên tìm thần..."Quân thần tại nội điện nhỏ giọng trao đổi. Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Tạ Khuynh trốn ở thiên điện không dám xuất hiện bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới âm thanh đánh nhau kịch liệt. Trừ âm thanh đánh nhau, còn có tiếng Tạ Viễn Thần rống to:"Bệ hạ, ngài tỉnh táo chút đi!""Bệ hạ, thần không muốn đả thương ngài!""Người đâu! Người đâu mau tới đây!"Tạ Khuynh ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng buồn bực hai người vừa rồi còn nho nhã lễ độ, khiêm nhượng lẫn nhau vào điện nói chuyện sao bỗng nhiên động thủ. Mà tạo hình của Cao Tấn cũng thay đổi, tóc tai bù xù như điên, cầm trường kiếm trong tay chém lung tung vào Tạ Viễn Thần... Nhưng không kiếm nào trúng.Lại ngó sang lão Tạ nhẹ nhàng né tránh rồi gào thét kêu cứu. Nhìn thế nào cũng thấy giả trân. Diễn kỹ này dưới đánh giá của nàng, kẻ tám lạng người nửa cân, nát y như nhau. Nhìn bọn họ đuổi giết từ nội điện đến ngoại điện, Tạ Khuynh không còn chút hứng thú nào nữa, tiếp tục nấp vào Thiên điện, chờ vở hài kịch ngoài kia tự hạ màn. Cao Tấn điên khùng đã không còn là bí mật gì trong cung nữa. Toàn bộ thị vệ Minh Trạch cung cơ bản đều bị 'tên điên' này dọa lui. Tạ Viễn Thần cứ gân cổ lên gào như thế hồi lâu, mới triệu hoán được thị vệ tới. Trương Khiêm nhìn dáng vẻ Cao Tấn điên cuồng chém người, sợ tới mức lại gần Tạ Viễn Thần cũng không dám, nói gì tới cứu người. Tạ Viễn Thần thầm mắng một câu tôn tử, sau đó chân như có gió chạy vèo về hướng Trương Khiêm. Cao Tấn đã nói sớm Tạ Viễn Thần và Tạ Khuynh là cha con ruột mà. Mạch não hai người không khác gì nhau. Lúc diễn kịch luôn theo thói quen tìm một tấm ván gỗ cho mình. Mà Trương Khiêm hết sức may mắn, hai lần đều được chọn. Bất quá, Tạ Khuynh tìm Trương Khiêm làm ván gỗ để Cao Tấn đâm nàng đúng góc độ, không trúng vào chỗ yếu hại. Còn Tạ Viễn Thần tìm Trương Khiêm làm bia đỡ đạn để Cao Tấn chém Trương Khiêm mấy cái cho kiếm dính máu thêm phần chân thật. "Aaa! Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng a! Thần, là thần, đừng chém, ngài đừng chém!"Trương Khiêm bị Tạ Viễn Thần lôi ra đỡ, căn bản không thể tránh. Cái lão rùa đen Tạ Viễn Thần này thật sự coi hắn như tấm khiên hàng thật giá thật. Bệ hạ điên cuồng sức lực mười phần bổ kiếm tới, ông ta đã tránh rồi còn đem Trương Khiêm ra đỡ. Chỉ trong giây lát Trương Khiêm đã bị chém bảy tám nhát, máu chảy ồ ạt. Hắn cầu xin tha thứ cũng không khiến Cao Tấn lấy lại thần trí, Trương Khiêm đành phải hét lên với đám thị vệ:"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ngăn Bệ hạ lại, đừng để Bệ hạ đả thương... Đả thương chính ngài! Mau ngăn lại!"Đám thị vệ hai mặt nhìn nhau, cả đám đều do dự không dám lên, cuối cùng vẫn là Tạ Viễn Thần quyết định nhanh, một cước đem Trương Khiêm đang ngăn trước mặt đá ra ngoài, dùng toàn bộ thân thể của hắn ngăn lại con đường đuổi giết của Cao Tấn. Sau khi thoát hiểm, Tạ Viễn Thần vừa đi vừa kêu:"Đa tạ ơn cứu mạng của Trương đại nhân, sau này lão phu nhất định báo đáp."Bị Tạ Viễn Thần đá ra, bụng Trương Khiêm vừa vặn hướng tới kiếm Cao Tấn. Mũi kiếm xuyên qua bụng hắn, đâm ra sau lưng. Trương Khiêm không thể tin nhìn về phía bụng mình, câu 'Tạ Viễn Thần, ngươi là cái con rùa già' còn chưa kịp mắng ra miệng, hai gối đã quỳ xuống đất, không đứng dậy nổi nữa. Còn Cao Tấn bên kia kiếm đã thấy máu, không tiếp tục truy sát Tạ Viễn Thần nữa, đờ đẫn cầm thanh huyết kiếm quay về Minh Trạch cung. Sau khi hắn vào điện, những thị vệ nãy giờ do dự không dám lên mới nhào tới, mồm năm miệng mười hỏi han thương thế Trương Khiêm. Trương Khiêm nằm trên đất hít vào thì ít thở ra thì nhiều. Hắn rất muốn rống một tiếng thật to cho đám người đang vây quanh hắn hỏi đông hỏi tây này xéo đi, nhưng hắn không còn sức. Chẳng lẽ chả ai nhận ra cái hắn cần lúc này không phải những câu hỏi han, mà là Thái y sao?♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Chị nhà giả chết, giả làm thái giám lừa anh cún, lừa lão Tạ lén về kinh.
Lão Tạ lừa anh cún, giúp con gái giả chết bỏ trốn.
Anh cún lừa lão Tạ là mình không biết gì, mình chơi bê đê, lừa chị nhà là chị làm thế thân.
('・ᴗ・ ' ) chỉ tính riêng ba người thôi đó, chưa tính tới team Thái sư và team Độc lão Nam Cương nữa.
ƯattpadTaiTheTuongPhung)[ lão Tạ không nhận ra ta. ][ tranh thủ thời gian chuồn thôi. ]Thừa dịp Cao Tấn chưa kịp phản ứng, Tạ Khuynh dùng hết khí lực, giẫm một cước lên chân hắn. Cao Tấn bị đau buông tay, Tạ Khuynh giống như cá chạch luồn xuống dưới cánh tay hắn đào tẩu. Nàng bụm mặt dồn sức chạy thật nhanh. Nhưng tứ chi vô lực khiến tư thế đào tẩu của nàng xiêu xiêu vẹo vẹo cay mắt như con bạch tuộc. Nàng đã bỏ chạy không thèm ngoái đầu rồi Cao Tấn mới hồi phục tinh thần, run run bàn chân bị giẫm. Dù hắn kiệt lực tỏ vẻ trấn định, nhưng hành động sờ sờ sau gáy và cúi đầu chỉnh lý y phục vẫn âm thầm truyền đạt sự xấu hổ chột dạ của hắn. Quân thần bốn mắt nhìn nhau, trong giây phút đó phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ, lại nhìn nhau không nói... Một khắc đồng hồ sau.Cao Tấn thỉnh Tạ Viễn Thần bị dọa không nhẹ vào điện. Quân thần ngồi xuống đối diện nhau, ánh mắt giao tiếp. Bỗng nhiên Cao Tấn đứng dậy, đi về hướng bếp lò vẫn luôn đun ấm nước. "Tướng quân đột nhiên đến thăm. Trẫm, trẫm vì Tướng quân... Pha chút trà."Cao Tấn nói xong liền cầm ấm nước lên, Tạ Viễn Thần thấy thế, vội vàng chạy tới ngăn cản:"Không dám không dám. Bệ hạ chiết sát* lão thần."(Chiết sát: cảm thấy xấu hổ khi nhận thứ mà mình không đáng được nhận. ƯattpadTaiTheTuongPhung)Cao Tấn xua tay tỏ vẻ không sao:"Tướng quân ngồi đi, ngồi đi."Tạ Viễn Thần tuy có chút co quắp, nhưng dưới sự kiên trì của Cao Tấn, ông vẫn uống trà mà Cao Tấn tự mình pha. Uống một ngụm xuống, có chút hụt hẫng:"Mấy ngày nay lão thần không vào cung, không ngờ Bệ hạ lại bị kích thích tới mức này, thần... Hổ thẹn."Cao Tấn bưng chén trà, không xác định được Tạ Viễn Thần nói 'Bị kích thích tới mức này' là chỉ chuyện hắn hôn Tạ Khuynh lúc nãy, hay là chuyện hắn chủ động pha trà. Mà hắn không dám hỏi, sợ hỏi nhiều Tạ Khuynh bại lộ. Tạ Viễn Thần đứng giữa cản trở mang Tạ Khuynh đi. Kế của Cao Tấn chưa thành, hắn không có thời gian đuổi theo, chỉ có thể cất giấu. "Quý phi đã qua đời không tìm về được nữa. Bệ hạ phải chú ý long thể. Nương nương trong cung đông đảo, ngày đêm chờ đợi Bệ hạ. Ngài tội gì phải tự ép mình đến bước đường này? Không cần phải vậy."Cao Tấn cười khổ, có lý mà không thể nói. Đôi cha con này đúng là giống nhau. Người này ghim đao vào tim hắn, người kia xát muối lên. Mà hắn lại ăn cái bộ dáng này, lớn nhỏ cùng nhau lừa hắn lâu như vậy mà hắn vẫn vui vẻ chịu đựng. Cao Tấn đặt chén trà xuống, nhìn Tạ Viễn Thần đang cố thuyết phục mình, hỏi:"Trẫm cho là Tạ Tướng quân vào cung tìm trẫm tính sổ, sao lại còn quan tâm tới hậu cung của trẫm?""Ách... Cái này."Tạ Viễn Thần bị hỏi hơi sững sờ một chút, trong chốc lát mới nhớ ra 'Tính sổ' mà Cao Tấn nói có ý gì. Nữ nhi Tạ Nhiễm của hắn mấy ngày trước vừa bị vị Hoàng đế trước mắt này... 'Giết' đó.Về tình về lý, nữ nhi bị 'giết' vô cớ như vậy, Tạ Viễn Thần làm phụ thân dù thế nào cũng phải thay nữ nhi đòi công đạo. Nhưng chân tướng việc này Cao Tấn không biết, Tạ Viễn Thần còn có thể không rõ sao?Vốn dĩ là Tạ gia lừa gạt Hoàng đế, thay mận đổi đào. Bây giờ ông lại thừa dịp Hoàng đế bày binh bố trận mà đứng giữa đục nước béo cò, dùng thủ đoạn cực đoan ích kỷ mang nữ nhi của mình khỏi cung. Khiến vị Hoàng đế từ đầu tới cuối không biết nội tình vốn đang mang hư danh giết vua giết huynh này lại mang thêm hư danh giết vợ...Toàn bộ sự việc nhìn thế nào cũng thấy vô tội nhất là vị Hoàng đế này. Tạ Viễn Thần thật tâm hy vọng Cao Tấn có thể quên Tạ Nhiễm. Sau khi tru sát gian thần, bình định trong ngoài, Cao Tấn lại tiếp tục làm Hoàng đế Bệ hạ cao cao tại thượng, mở rộng hậu cung, kéo dài dòng dõi. Mang theo áy náy sâu sắc, Tạ Viễn Thần sao có thể làm chuyện vào cung đòi công đạo. Nhưng bị hỏi ngay mặt như thế, nếu ông không làm chút gì đó thì không hợp tình hợp lý. Ông căng da đầu nói:"Ngày đó thần vào cung đòi thi thể Quý phi là do quá kích động, nên chưa xác thực nguyên do đã tự ý mang Quý phi rời cung an táng. Bây giờ thần đã biết do Quý phi va chạm Bệ hạ, dĩ hạ phạm thượng, tội không thể tha. Bệ hạ cũng chỉ là tiểu trừng đại giới. Không ngờ nương nương bạc mệnh không qua khỏi, từ đó mới hương tiêu ngọc vẫn, vô cùng đáng tiếc."Hai tay Cao Tấn ôm ngực, dù bận vẫn ung dung nghe Tạ Viễn Thần nói dối, không nhịn được hỏi: "Nói như vậy, Tướng quân không có ý trách tội trẫm?"Tạ Viễn Thần đứng phắt dậy tỏ rõ thái độ:"Bệ hạ vốn không sai, sao thần có thể trách? Xin Bệ hạ đừng để chuyện này trong lòng."Cao Tấn: ...Không thể không nói, đôi cha con này thừa hưởng cái máu nói dối phải gọi là xuất sắc, đều tươi mát thoát tục, đều... Không biết xấu hổ. "Tạ Tướng quân vào cung không phải để đòi công đạo, vậy tới làm gì?"Cao Tấn vào chủ đề chính. Thời điểm mấu chốt này Tạ Viễn Thần sẽ không vô duyên vô cớ vào cung, khẳng định là có sự tình đặc biệt cần hồi bẩm. Quả nhiên, nhắc tới chính sự, Tạ Viễn Thần không còn xấu hổ nữa. "Vâng. Hôm nay thần vào cung là vì trước đó việc trước đó Bệ hạ phân phó lão thần đi làm đã có tiến triển. Hai ngày trước, Thẩm Thái sư bỗng nhiên tìm thần..."Quân thần tại nội điện nhỏ giọng trao đổi. Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Tạ Khuynh trốn ở thiên điện không dám xuất hiện bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền tới âm thanh đánh nhau kịch liệt. Trừ âm thanh đánh nhau, còn có tiếng Tạ Viễn Thần rống to:"Bệ hạ, ngài tỉnh táo chút đi!""Bệ hạ, thần không muốn đả thương ngài!""Người đâu! Người đâu mau tới đây!"Tạ Khuynh ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài, trong lòng buồn bực hai người vừa rồi còn nho nhã lễ độ, khiêm nhượng lẫn nhau vào điện nói chuyện sao bỗng nhiên động thủ. Mà tạo hình của Cao Tấn cũng thay đổi, tóc tai bù xù như điên, cầm trường kiếm trong tay chém lung tung vào Tạ Viễn Thần... Nhưng không kiếm nào trúng.Lại ngó sang lão Tạ nhẹ nhàng né tránh rồi gào thét kêu cứu. Nhìn thế nào cũng thấy giả trân. Diễn kỹ này dưới đánh giá của nàng, kẻ tám lạng người nửa cân, nát y như nhau. Nhìn bọn họ đuổi giết từ nội điện đến ngoại điện, Tạ Khuynh không còn chút hứng thú nào nữa, tiếp tục nấp vào Thiên điện, chờ vở hài kịch ngoài kia tự hạ màn. Cao Tấn điên khùng đã không còn là bí mật gì trong cung nữa. Toàn bộ thị vệ Minh Trạch cung cơ bản đều bị 'tên điên' này dọa lui. Tạ Viễn Thần cứ gân cổ lên gào như thế hồi lâu, mới triệu hoán được thị vệ tới. Trương Khiêm nhìn dáng vẻ Cao Tấn điên cuồng chém người, sợ tới mức lại gần Tạ Viễn Thần cũng không dám, nói gì tới cứu người. Tạ Viễn Thần thầm mắng một câu tôn tử, sau đó chân như có gió chạy vèo về hướng Trương Khiêm. Cao Tấn đã nói sớm Tạ Viễn Thần và Tạ Khuynh là cha con ruột mà. Mạch não hai người không khác gì nhau. Lúc diễn kịch luôn theo thói quen tìm một tấm ván gỗ cho mình. Mà Trương Khiêm hết sức may mắn, hai lần đều được chọn. Bất quá, Tạ Khuynh tìm Trương Khiêm làm ván gỗ để Cao Tấn đâm nàng đúng góc độ, không trúng vào chỗ yếu hại. Còn Tạ Viễn Thần tìm Trương Khiêm làm bia đỡ đạn để Cao Tấn chém Trương Khiêm mấy cái cho kiếm dính máu thêm phần chân thật. "Aaa! Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng a! Thần, là thần, đừng chém, ngài đừng chém!"Trương Khiêm bị Tạ Viễn Thần lôi ra đỡ, căn bản không thể tránh. Cái lão rùa đen Tạ Viễn Thần này thật sự coi hắn như tấm khiên hàng thật giá thật. Bệ hạ điên cuồng sức lực mười phần bổ kiếm tới, ông ta đã tránh rồi còn đem Trương Khiêm ra đỡ. Chỉ trong giây lát Trương Khiêm đã bị chém bảy tám nhát, máu chảy ồ ạt. Hắn cầu xin tha thứ cũng không khiến Cao Tấn lấy lại thần trí, Trương Khiêm đành phải hét lên với đám thị vệ:"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau ngăn Bệ hạ lại, đừng để Bệ hạ đả thương... Đả thương chính ngài! Mau ngăn lại!"Đám thị vệ hai mặt nhìn nhau, cả đám đều do dự không dám lên, cuối cùng vẫn là Tạ Viễn Thần quyết định nhanh, một cước đem Trương Khiêm đang ngăn trước mặt đá ra ngoài, dùng toàn bộ thân thể của hắn ngăn lại con đường đuổi giết của Cao Tấn. Sau khi thoát hiểm, Tạ Viễn Thần vừa đi vừa kêu:"Đa tạ ơn cứu mạng của Trương đại nhân, sau này lão phu nhất định báo đáp."Bị Tạ Viễn Thần đá ra, bụng Trương Khiêm vừa vặn hướng tới kiếm Cao Tấn. Mũi kiếm xuyên qua bụng hắn, đâm ra sau lưng. Trương Khiêm không thể tin nhìn về phía bụng mình, câu 'Tạ Viễn Thần, ngươi là cái con rùa già' còn chưa kịp mắng ra miệng, hai gối đã quỳ xuống đất, không đứng dậy nổi nữa. Còn Cao Tấn bên kia kiếm đã thấy máu, không tiếp tục truy sát Tạ Viễn Thần nữa, đờ đẫn cầm thanh huyết kiếm quay về Minh Trạch cung. Sau khi hắn vào điện, những thị vệ nãy giờ do dự không dám lên mới nhào tới, mồm năm miệng mười hỏi han thương thế Trương Khiêm. Trương Khiêm nằm trên đất hít vào thì ít thở ra thì nhiều. Hắn rất muốn rống một tiếng thật to cho đám người đang vây quanh hắn hỏi đông hỏi tây này xéo đi, nhưng hắn không còn sức. Chẳng lẽ chả ai nhận ra cái hắn cần lúc này không phải những câu hỏi han, mà là Thái y sao?♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡
Chị nhà giả chết, giả làm thái giám lừa anh cún, lừa lão Tạ lén về kinh.
Lão Tạ lừa anh cún, giúp con gái giả chết bỏ trốn.
Anh cún lừa lão Tạ là mình không biết gì, mình chơi bê đê, lừa chị nhà là chị làm thế thân.
('・ᴗ・ ' ) chỉ tính riêng ba người thôi đó, chưa tính tới team Thái sư và team Độc lão Nam Cương nữa.
loading...
Danh sách chương:
- ✿Chương 1: Ai đang nói chuyện?
- ✿Chương 2: Căn bản chính là, Tạ thị.
- ✿Chương 3: Trong cung ngài không tên Tạ Khuynh, tên Tạ Nhiễm!
- ✿Chương 4: Đừng có nói con hàng này giả vờ ngủ nha.
- ✿Chương 5: Cấm túc ba ngày, chơi nhà chòi hả?
- ✿Chương 6: Nữ nhân, ngồi lên tự mình động sao?
- ✿Chương 7: Rất trâu bò đó!
- ✿Chương 8: Ngươi không thể nhìn ta nhàn rỗi sao?
- ✿Chương 9: Sợ ngươi xem đến 'cong'!
- ✿Chương 10: Thật sự là vưu vật nhân gian a!
- ✿Chương 11: Tạ quý phi này tâm tư quá sâu.
- ✿Chương 12: Lau nước miếng đi!!!
- ✿Chương 13: Rốt cục có thể cưỡi ngựa rồi!
- ✿Chương 14: Nước mắt lão tử có hạn!
- ✿Chương 15: Trẫm kêu ngươi cởi quần ra!
- ✿Chương 16: Hắn nhất định sẽ theo đuổi nương nương.
- ✿Chương 17: Tô phi, ha!
- ✿Chương 18: 'Bắt gian tại giường'
- ✿Chương 19: Tiên nữ chưa từng đánh người!
- ✿Chương 20: Đều là bút tích của Hoàng đế.
- ✿Chương 21: Nhìn thôi là đã thấy rất mê người rồi.
- ✿Chương 22: Chơi trẫm như chơi gái!
- ✿Chương 23: Trẫm cùng Tiêm Vân là thanh mai trúc mã.
- ✿Chương 24: Làm hoàng đế thật cực khổ.
- ✿Chương 25: Nhưng mà ngươi dám không?
- ✿Chương 26: Muốn đọc thì phải biết chữ mới được a!
- ✿Chương 27: Tiểu Thanh Ngư.
- ✿Chương 28: Tỷ tỷ mời ngươi ăn trứng chim a!
- ✿Chương 29: Ta là Quý phi, không phải yêu phi.
- ✿Chương 30: Hữu duyên vô phận.
- ✿Chương 31: Đuổi hoàng thượng ra.
- ✿Chương 32: Quý phi hãy tự trọng.
- ✿Chương 33: Bản kế hoạch mời sủng?
- ✿Chương 34: Trẫm có ái phi, còn cầu mong gì!
- ✿Chương 35: Coi ta là Chung Quỳ hay sao?
- ✿Chương 36: Tiểu Tạ a!
- ✿Chương 37: Trẫm vẫn rất là hài lòng.
- ✿Chương 38: Là bị sắc đẹp của lão tử dọa sợ sao?
- ✿Chương 39: Quân sư mặc quần lót của ai tặng, sao quý phi lại biết?
- ✿Chương 40: Hình như nàng có một thứ trưởng tỷ tại biên quan?
- ✿Chương 41: Nụ hôn đầu tiên...bị đoạt...hại tương tư.
- ✿Chương 42: Sao lại giống nhị tỷ như vậy?
- ✿Chương 43: Nàng từng giết người!
- ✿Chương 44: Nàng lo lắng cái rắm!
- ✿Chương 45: Tự mình làm nhân chứng!
- ✿Chương 46: Tiêm Vân đã thấy Quý phi khóc bao giờ chưa?
- ✿Chương 47: Lông tơ trên mặt nữ nhân này đáng yêu?
- ✿Chương 48: Cùng Hoàng đế đi ngồi tù.
- ✿Chương 49: Ôm nàng vào ngực.
- ✿Chương 50: Nương nương của các ngươi không chết.
- ✿Chương 51: Trẫm cũng có lễ vật cho ái phi đây.
- ✿Chương 52: Cùng trẫm thử hết từng cái
- ✿Chương 53: Tô phi của cẩu tử.
- ✿Chương 54: Ngươi là ai? Cũng xứng cùng trẫm phân ưu?
- ✿Chương 55: Trời xanh không tha ai!
- ✿Chương 56: Ái phi đau tay trẫm cũng đau lòng.
- ✿Chương 57: Hai chữ 'cẩu tử' lại có thể dễ nghe như vậy.
- ✿Chương 58: Thư phòng play sao?
- ✿Chương 59: Chỉ là thần thiếp nhớ Bệ hạ thôi.
- ✿Chương 60: Ta còn phải thị tẩm đó!
- ✿Chương 61: Không lưu luyến chút nào.
- ✿Chương 62: Cái miệng quạ đen.
- ✿Chương 63: Cùng đi với trẫm.
- ✿Chương 64: Tạ Khuynh không tin.
- ✿Chương 65: Quăng lên giường.
- ✿Chương 66: Là một người khác hoàn toàn.
- ✿Chương 67: Biến số cực kỳ trọng đại.
- ✿Chương 68: Chịu quá nhiều tổn thương.
- ✿Chương 69: Lại đỏ mặt cái nữa cho lão tử xem xem.
- ✿Chương 70: Tình cũ khó quên.
- ✿Chương 71: Khuynh tiểu thư có cùng ngài hồi kinh?
- ✿Chương 72: Bao nhiêu nợ phong lưu.
- ✿Chương 73: Quý phi của trẫm mềm mại yếu ớt, lương thiện dịu ngoan.
- ✿Chương 74: Có người ở phía sau giở trò quỷ!
- ✿Chương 75: Cẩu tử, ngươi cũng quá bát quái rồi đó.
- ✿Chương 76: Cho nàng biết ý nghĩ chân thật trong tâm hắn.
- ✿Chương 77: Nói như thật vậy.
- ✿Chương 78: Dựa vào lan can vui vẻ nói chuyện.
- ✿Chương 79: Tô Lâm Kỳ chấn động.
- ✿Chương 80: Uống cái đầu ngươi!
- ✿Chương 81: A...! Thật đáng sợ!
- ✿Chương 82: Bệ hạ, sao ngài không hỏi thiếp?
- ✿Chương 83: Còn bị nàng ta giết hết!
- ✿Chương 84: Nhớ hắn không ngủ được.
- ✿Chương 85: Cao lang của ngươi đổi khẩu vị rồi.
- ✿Chương 86: Sinh cho ngươi tên nhãi ranh đòi nợ.
- ✿Chương 87: Đã không còn hấp dẫn như xưa nữa?
- ✿Chương 88: Một kiếm đâm chết.
- ✿Chương 89: Một mình Cao Tấn phải làm sao?
- ✿Chương 90: Ta không an lòng hồi biên quan.
- ✿Chương 91: Nàng ấy đâu rồi?
- ✿Chương 92: Trẫm muốn tắm rửa.
- ✿Chương 93: Nguyên lai là bưng trà rót nước.
- ✿Chương 94: Cho trọn tình nghĩa phu thê.
- ✿Chương 95: Chạy mất dép.
- ✿Chương 96: Nhẹ chút.
- ✿Chương 97: Thẩm Thiên Phong cũng không phải người duy nhất thi cổ.
- ✿Chương 98: Ta không sao cả!
- ✿Chương 99: Con mẹ nó mắt ông cay quá!
- ✿Chương 100: Cái con rùa già.
- ✿Chương 101: Sống không quá nửa năm.
- ✿Chương 102: Kiên trì đến một binh một tốt
- ✿Chương 103: Bảo vệ Cao Tấn bình an.
- ✿Chương 104: Tạ Viễn Thần đã nhận ra!
- ✿Chương 105: Thì nên sớm biết sẽ có kết cục này!
- ✿Chương 106: Ta thật đúng là càng ngày càng thích ngươi.
- ✿Chương 107: Nhưng Tạ Nhiễm... Không phải đã chết sao?
- ✿Chương 108: Cừu non trung thực.
- ✿Chương 109: Hương Vân cô nương sẽ tới mộ ngươi thắp hương dập đầu.
- ✿Chương 110: Quấy nhiễu giấc mộng của người khác.
- ✿Chương 111: Mối quan hệ giữa ta và lệnh tỷ...
- ✿Chương 112: Không lúc nào an tâm như lúc này.
- ✿Chương 113: Nếu ngươi thua... Hôn ta một cái.
- 🎁Quà Giáng sinh🎁
- ✿Chương 119: Bùi hộ vệ, theo bản thiếu gia.
- ✿Chương 120: Ngươi cho rằng ngươi là thần tiên sao?
- ✿Chương 121: Lạc Thần tái thế sao?
- ✿Chương 122: Đôi tay vô hình.
- ✿Chương 123: Ta cho ngươi năm trăm vạn lượng.
- ✿Chương 124: Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
- ✿Chương 125: Ta muốn gặp hắn một lần.
- ✿Chương 126: Người kia là ai?
- ✿Chương 127: Ngươi cho rằng ta giữ lại mạng hắn?
- ✿Chương 128: Đây mới là vở kịch lớn nhất.
- ✿Chương 129: Mười vạn đại quân sẽ lập tức qua sông.
- ✿Chương 130: Hối hận cả đời.
- ✿Chương 131: Kéo quần áo ra kiểm tra.
- ✿Chương 132: Lễ triều chúng ta có một minh quân.
- ✿Chương 133: Đêm nay ta lưu lại.
- ✿Chương 134: Cmn chính là lừa pháo!
- ✿Chương 135: Huynh đệ mới là chân ái?
- ✿Chương 136: Quang minh chính đại trở về.
- ✿Chương 137: Là ai gan to bằng trời.
- ✿Chương 138: Tương lai ngươi sẽ phải khóc.
- ✿Chương 139: Bệ hạ giá lâm.
- ✿Chương 140: Rốt cuộc đã ôm được người.
- ✿Chương 141: Cưới mười một Vương phi?
- ✿Chương 142: Ngươi là kẻ phụ tình!
- ✿Chương 143: Hai ta đều là cầm thú.
- ✿Chương 144: Cố tiểu thư.
- ✿Chương 145: Gọi một tiếng ca.
- ✿Chương 146: Cho ta ôm chút thì có sao
- ✿Chương 147: Một trò hay đang đợi.
- ✿Chương 148: Mồ hôi nước mắt của bách tính.
- ✿Chương 149: Tiểu hắc mã.
- ✿Chương 150: Đẹp không?
- ✿Chương 151: Trời có sập xuống thì vẫn còn nương đây.
- ✿Chương 152: Một thoáng phu thê.
- ✿Chương 153: Ta sẽ là biểu tỷ phu của Bệ hạ.
- ✿Chương 154: Khoan dung cổ vũ ác niệm.
- ✿Chương 155: Nay trẫm dục sính Tạ Khuynh làm Hậu.
- ✿Chương 156: Quang minh chính đại ôm nàng.
- ✿Chương 157: Ngươi chọn cái nào?
- ✿Chương 158: Ba văn tiền một cân.
- ✿Chương 159: Quá dễ ức hiếp.
- ✿Chương 160: Một trận thành danh.
- ✿Chương 161: Hắn cũng tỉnh ngộ rồi.
- ✿Chương 162: Ta gọi nàng tới đây để ăn hả?
- ✿Chương 163: Tôn trọng cái rắm!
- ✿Chương 164: Sao đột nhiên lại muốn ói?
- ✿Chương 165: Quyền lợi thật sự sẽ làm lòng người thay đổi?
- ✿Chương 166: Đến nàng ấy mà các ngươi cũng dám đụng tới?
- ✿Chương 167: Ta cũng có vài bí mật nhỏ không muốn ai biết mà?
- ✿Chương 168: Anh hùng cứu mỹ nhân.
- ✿Chương 169: Rượu chỉ vào miệng mà không đến bụng.
- ✿Chương 170: Một âm mưu đang chậm rãi ấp ủ lên men...
- ✿Chương 171: Thành công lui thân.
- ✿Chương 172: Liệu có phải Cao Tấn không được?
- ✿Chương 173: Ta nhất định phải cứu đại nương.
- ✿Chương 174: Độc đã vào phế phủ.
- ✿Chương 175: Gia gia ngươi từng dùng.
- ✿Chương 176: Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết.
- ✿Chương 177: Biện pháp nguy hiểm hơn nữa ta cũng muốn thử một lần.
- ✿Chương 178: Cao Tấn nghĩ đến cái chết.
- ✿Chương 179: Không mắng. Không nỡ.
- ✿Chương 180: Tốt đẹp nhất nhân gian.
- NGOẠI TRUYỆN NÈ QUA ĐỌC ĐY