Chương 46: Nụ hôn ly biệt
Có lẽ em sẽ không nhớ anh, như vậy cũng tốt. Mặc dù có chút khó khăn nhưng anh cũng sẽ cố gắng không nghĩ tới em nữa.
Bàng Lỗi lập tức phủ định: "Thứ nhất, việc em tới Hongkong học tập là do cục trưởng Khương đồng ý, ông ấy là người trọng nhân tài hơn anh, đương nhiên, ông ấy cũng phải trả giá một chút. Về phần lãnh đạo ở trên, thân phận của em lúc này là Tang Cẩn, bọn họ không ai biết được em là Đinh Đinh. Thứ hai, cơ hội học tập rất nhiều, cơ hội khác nhau sẽ dành cho những người khác nhau, Chu Tiểu Vạn và Thích Nguyệt lại không rành về việc này, bọn họ có thể phối hợp với anh truy bắt tội phạm, nhưng chắc chắn sẽ không có khả năng suy luận như em, càng không thể viết sườn tâm lý tội phạm. Thứ ba, cho dù em không phải bạn gái của anh, anh cũng sẽ cứu em khỏi cái hố lửa dân công cao cấp kia, mời em vào đội cảnh sát, anh tin chắc em sẽ không từ chối, cho nên không thể nói lấy việc công để làm việc tư. Còn về quy tắc ngầm, anh cũng không ngại làm với em, em muốn quy tắc ngầm thế nào?" Tang Cẩn thấy người đàn ông gần ghé sát vào cô, khuôn mặt gần như đã chạm vào nhau. Ánh đèn cam trên tường chiếu xuống khuôn mặt lạnh lùng kia, giờ phút này đặc biệt dịu dàng và ấm áp, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười nhộn nhạo. Cô cảm giác được có cơn gió mát thổi vào tim cô, cô nhịn không được mà thì thầm: "Anh muốn làm gì, em không ý kiến." Lời này, hình như cô đã nói trong hoa viên lúc nãy. Anh đột nhiên căng mắt nhìn cô, sau một lúc lâu mới hoàn hồn. Trong nháy mắt, cô cảm nhận được trên môi đột nhiên nóng lên. Anh lại bắt đầu hôn cô, nhưng nụ hôn này chỉ nhanh chóng lướt qua. Anh di chuyển môi, hôn lên trán cô: "Chờ em quay về, anh sẽ cho em cơ hội. Ngủ ngon." Nói xong, anh giúp cô kéo chăn lên, bàn tay nắm tay cô trước sau chưa từng buông bỏ. Cô mở to hai mắt, sau đó cũng nhắm mắt lại. Đêm nay, cô ngủ thật sự rất ngon giấc. Anh ngủ thế nào, cô không biết, chỉ biết buổi sáng tỉnh dậy, bên cạnh đã không có ai, bên ngoài phòng khách hình như có người đi lại. Tang Cẩn ngồi dậy xuống giường, ra ngoài phòng khách liền thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha đọc báo. Trên bàn đã bày sẵn bữa sáng. "Hôm nay có lẽ em không có thời gian làm bữa sáng, anh cũng vậy. Em có thể ngủ thêm nửa tiếng, nếu ngủ không được thì đánh răng rửa mặt đi rồi ăn sáng. Sau đó anh sẽ đưa em ra sân bay." "Anh lại về nhà sao?" Tang Cẩn đi tới nhìn người đàn ông đối diện. Anh rõ ràng đã thay đổi quần áo, râu trên cằm cũng được cạo sạch, tóc tai chải chuốt nhìn rất có tinh thần. Chẳng lẽ anh đang định lên sóng truyền hình hay sao? Bàng Lỗi không trả lời, chỉ nhìn cô, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, cô gái này là heo sao? Tối qua anh nằm cạnh cô nhưng cả đêm không thể ngủ được, vì sợ đánh thức cô nên không dám gây ra tiếng động. Cô vậy mà ngủ ngon như thế, sáng nay lúc anh xuống giường còn hôn trán và môi cô, cô vẫn không hề tỉnh giấc. Tang Cẩn thấy anh không nói gì liền coi anh đã đồng ý Cô xoay người đi đánh răng rửa mặt, sau đó về phòng thay đồ rồi mới đi ra. Bữa sáng của hai người rất yên lặng. Không ai lên tiếng nhắc tới chuyện chia tay, mặc dù trong không khí đã tràn ngập hơi thở của sự ly biệt. Ăn xong, Tang Cẩn thu dọn đồ đạc một chút rồi cùng anh ra ngoài. Tới sân bay lúc 8h30, bọn họ gửi hành lý, hoàn tất thủ tục, vừa vặn 9h. Thời gian cách chuyến bay còn 1h nữa. Nhân viên sân bay hình như quen anh, anh muốn theo cô qua cổng an ninh, không ai ngăn cản cả. Cho nên, anh theo cô tới tận cửa lên máy bay. Chờ mọi người lên máy bay cả rồi, cô mới lắc lắc tay anh: "Anh mau về đi làm đi, đến nơi em sẽ gọi điện cho anh." "Được." Anh trả lời một tiếng, sau đó đứng qua một bên, nhìn cô đi vào máy bay. Tang Cẩn lên máy bay, rất muốn quay đầu nhìn anh, nhưng cô phải cố gắng áp chế, trong lòng thầm nghĩ, anh còn phải về đi làm, cô không thể suốt ngày dựa vào anh, phải tự mình độc lập. Cô vừa đi lên thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, có người duỗi tay giữ cô, xoay người cô lại. Một khắc đó, trước mắt cô vẫn là khuôn mặt quen thuộc, cô kìm lòng không được, cả người nhào vào cái ôm kia. Bàng Lỗi đứng dưới máy bay, trong đầu cứ nghĩ cô sẽ quay đầu nhìn anh, kết quả, một lần cô cũng không chịu quay đầu. Anh rốt cuộc đã nhịn không được liền đuổi theo cô. Cằm anh đặt trên đầu cô, cảm thán: "Có lẽ em sẽ không nhớ anh, như vậy cũng tốt. Mặc dù có chút khó khăn nhưng anh cũng sẽ cố gắng không nghĩ tới em nữa." Trong giọng nói tràn đầy phiền muộn. Tang Cẩn nghe anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy có chút oan ức, cũng rất khó chịu. Cô nhịn không được mà kháng nghị: "Từ khi 10 tuổi, em chỉ biết không có cuộc gặp gỡ nào mà không chia ly, những người ở cạnh rốt cuộc đều đã rời khỏi, vì thế em sớm đã coi như thói quen. Nhưng hiện tại, em hình như không thích ứng được với thói quen này. Bàng Lỗi, anh thật có bản lĩnh, cứ như thế mà thay đổi thói quen trong 15 năm của em." Nói xong, cô muốn đẩy anh ra. Anh lại càng ôm cô thật chặt, một bên đe dọa: "Không được cử động, nếu còn vậy nữa anh sẽ hôn em, hiện tại..." Nụ hôn ly biệt này, đúng là không thể may mắn thoát khỏi. Tang Cẩn hôn rất nhập tâm, nhưng trái tim lại cảm thấy thật không chân thật. Mãi đến khi anh đẩy cô ra, nhắc cô loa thông báo đã gọi đến tên mình, cô mới từ giấc mộng tỉnh dậy, vội vàng xoay người, leo lên máy bay. Cô sợ nếu vẫn còn tiếp tục, cô sẽ thay đổi chủ ý, làm sao cũng không đi được. Máy bay cất cánh, cô vẫn không thể hoàn hồn, tâm trí vẫn đắm chìm vào nụ hôn điên cuồng đó. Trong sân bay, Bàng Lỗi nhìn bóng lưng cô dần dần biến mất, nhìn máy bay thật sự đã cất cánh, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn, anh mới hoàn hồn, xoay người rời đi. Trên đường trở về cục cảnh sát, mãi tới khi trở về vị trí làm việc của mình, trong đầu anh thi thoảng vẫn hiện lên khuôn mặt của cô gái đó, đuổi thế nào cũng đuổi không được. "Boss, cục trưởng tìm anh. Em gõ cửa cả nửa ngày mà vẫn không nghe tiếng nên mới xông vào." Chu Tiểu Vạn đứng ngay cửa, lớn tiếng. Bàng Lỗi bị cậu ta cắt ngang suy nghĩ, lúc này mới nhận ra, tiếp theo đây, anh phải đi ứng phó với một loạt vấn đề. "Tôi biết rồi, lập tức đi ngay." Nói xong, anh lập tức đứng dậy, nhanh chóng tới phòng làm việc của cục trưởng. Chu Tiểu Vạn nhìn anh, trong đầu định trở về phòng làm việc chung, nhưng do dự một hồi, cậu ta cũng quyết định lén lút đi theo. Cửa phòng ngay bên cạnh, Thích Nguyệt đúng lúc đi ra, nhìn cậu ta một cái. Hai người không nói lời nào, không hẹn mà cùng nhìn về cuối hành lang, văn phòng của cục trưởng. Bên trong, rất nhanh đã truyền tới giọng nói tức giận của Khương Duy Dân: "Ai cho cậu ăn gan báo vậy hả? Chuyện của Đinh Vũ Kiều không được nhắc lại, nếu không phục tùng mệnh lệnh thì cút ngay cho tôi! Cục cảnh sát này bây giờ vẫn còn do tôi quyết định, cậu thật sự nghĩ rằng bản thân rất tài giỏi, thiếu cậu, chúng tôi sẽ không sống được sao? Cậu đang nằm mơ hả, nếu không tin cậu có thể thử..." "..." "Oành" một tiếng, cánh cửa bị đóng lại, tất cả âm thanh trong nháy mắt đều biến mất. Ngoài hành lang, thậm chí là các phòng dưới tầng trệt đều có người ló đầu ra, không ngừng nghị luận, cục trưởng Khương đang nổi giận với đội trưởng Bàng sao? Tất cả không khỏi tò mò, sao trong nửa năm này mà đã xảy ra 2 lần như thế? Từ khi cục cảnh sát có thêm Bàng Lỗi, suốt 4 năm, tính tình nóng nảy của cục trưởng dường như không có cơ hội bộc phát, bởi vì hiệu suất của bọn họ được nâng cao, không còn chuyện gì khiến ông ấy nổi giận. Cục trưởng yêu thích thiếu niên anh tài này, nói chuyện với Bàng Lỗi vô cùng khách khí, đây là chuyện mọi người đều có thể thấy được. Rốt cuộc là vì chuyện gì mà mắng 2 lần thế? Chu Tiểu Vạn đi qua đi lại kêu bọn họ tiếp tục làm việc, đừng rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác. Nhưng chính cậu ta thỉnh thoảng lại nhìn về cánh cửa văn phòng của cục trưởng.
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1: Chiếc nhẫn kim cương bị mất
- Chương 2: Người phụ nữ bí ẩn
- Chương 3: Ngọc thạch hình hoa dâm bụt
- Chương 4: Nghi vấn trùng trùng
- Chương 5: Nguy hiểm dưới cầu
- Chương 6: Lâu ngày gặp lại
- Chương 7: Bà mẹ ranh ma tập kích
- Chương 8: Cùng anh diễn kịch
- Chương 9: Vấn đề vẫn chưa giải quyết
- Chương 10: Giấc mơ của thiếu nữ
- Chương 11: Người mẹ tuyệt vời
- Chương 12: Nắm lấy tay cô
- Chương 13: Bị anh trêu chọc
- Chương 14: Lá rụng mùa thu
- Chương 15: Cô ấy là nhân chứng
- Chương 16: Thoải mái
- Chương 17: Được anh khen ngợi
- Chương 18: Hung thủ là ai?
- Chương 19: Quay lại hiện trường
- Chương 20: Tư tưởng lớn gặp nhau
- Chương 21: Ai đã tới?
- Chương 22: Phân tích chuyên sâu
- Chương 23: Ngủ chung một phòng
- Chương 24: Nghi điểm mới
- Chương 25: Tâm tình lay động
- Chương 26: Một nam một nữ
- Chương 27: Ba ngày phá án
- Chương 28: Thợ săn săn mồi
- Chương 29: Mèo vờn chuột
- Chương 30: Cô đang ở đâu?
- Chương 31: Chuyện riêng
- Chương 32: Hối hận
- Chương 33: Cảm động
- Chương 34: Trái tim khó chịu
- Chương 35: Tiến thoái lưỡng nan
- Chương 36: Ai đã động tâm?
- Chương 37: Sự cô độc của anh
- Chương 38: Những cuộc gọi tới
- Chương 39: Dùng miệng xử lý vết thương
- Chương 40: Thức trắng một đêm
- Chương 41: Bữa trưa tình yêu
- Chương 42: Anh thích em
- Chương 43: Phiến đá nở hoa
- Chương 44: Anh muốn hôn em
- Chương 45: Cô chủ động
- Chương 46: Nụ hôn ly biệt
- Chương 47: Lời đe dọa ngọt ngào
- Chương 48: Cuộc truy đuổi bí ẩn
- Chương 49: Cuộc gặp mặt trên du thuyền
- Chương 50: Kinh diễm toàn trường
- Chương 51: Suy nghĩ điên rồ
- Chương 52: Gặp lại
- Chương 53: Trọng tâm vụ án
- Chương 54: Anh gội giúp em
- Chương 55: Nụ hôn rực lửa
- Chương 56: Suy nghĩ của cô
- Chương 57: Mạnh mẽ, gấp gáp
- Chương 58: Duyên định tam sinh
- Chương 59: Đừng trách anh
- Chương 60: Sự dịu dàng của anh
- Chương 61: Ôm nhau ngủ
- Chương 62: Người thông minh thường mắc sai lầm của kẻ ngu ngốc
- Chương 63: Nguy cấp
- Chương 64: Một thiên niên kỷ
- Chương 65: Hành động thực tế
- Chương 66: Bất đồng quan điểm
- Chương 67: Nôn nóng, bất an
- Chương 68: Cùng nhau xây dựng tổ ấm
- Chương 69: Triền miên mãnh liệt (18+)
- Chương 70: Khoảng thời gian hạnh phúc
- Chương 71: Vị khách không mời mà tới
- Chương 72: Ván cờ bí ẩn
- Chương 73: Trò chơi vương quyền
- Chương 74: Không phải cô thì nhất định không cưới
- Chương 75: Kỳ phùng địch thủ
- Chương 76: Nội ứng ngoại hợp
- Chương 77: Thân phận của cậu
- Chương 78: Độ sâu của thời gian
- Chương 79: Những lời từ tận đáy lòng
- Chương 80: Hiềm nghi lớn nhất
- Chương 81: Anh không ăn giấm
- Chương 82: Mức độ nguy hiểm của vụ án gia tăng
- Chương 83: Nhất định là hắn
- Chương 84: Suốt đêm không ngủ
- Chương 85: Án mạng mới
- Chương 86: Một mũi tên trúng hai con nhạn
- Chương 87: Tự thú
- Chương 88: Nguy hiểm ngoài ý muốn
- Chương 89: Hành động truy bắt
- Chương 90: Tìm kiếm giấc ngủ
- Chương 91: Thế ngoại đào nguyên
- Chương 92: Tình yêu tuyệt vọng
- Chương 93: Bình minh đẹp nhất
- Chương 94: Tình yêu đẹp nhất
- Chương 95: Điều khiển từ xa
- Chương 96: Hội ngộ
- Chương 97: Dụ dỗ anh
- Chương 98: Chuyện cũ thời niên thiếu
- Chương 99: Đinh đinh đang đang
- Chương 100: Ước hẹn
- Chương 101: Hành động ẩn nấp
- Chương 102: Không thể ly biệt
- Chương 103: Nồng nhiệt
- Chương 104: Chủ động đẩy ngã
- Chương 105: Đều do cô gây họa
- Chương 106: Pháo hoa
- Chương 107: Đột kích
- Chương 108: Án đồ tác ký
- Chương 109: Kẻ đứng sau
- Chương 110: Nhiều kế hoạch
- Chương 111: Tiên phong
- Chương 112: Nằm ngoài dự đoán
- Chương 113: Căn cứ của Song Lang
- Chương 114: Phản kích thành công
- Chương 115: Một đòn trí mạng
- Chương 116: Chưa kịp nói lời yêu
- Chương 117: Triền miên sau trận sinh tử
- Chương 118: Biển hoa thần bí
- Chương 119: Nhớ lại hiện trường năm xưa
- Chương 120: Vụ án mất tích ly kỳ
- Chương 121: Sóng gió ập tới
- Chương 122: Chỉ huy tạm thời
- Chương 123: Rơi vào tình huống nguy hiểm
- Chương 124: Lựa chọn sinh tử
- Chương 125: Quần hùng khẩu chiến
- Chương 126: Gợi ý
- Chương 127: Cầu vồng nằm trên mặt sóng
- Chương 128: Niềm vui bất ngờ
- Chương 129: Cả đời chung tình
- Ngoại truyện??
- Phiên ngoại: Tiểu Bàng khen mẹ Đinh Đinh