Q3.P5.Chương 47: Yên Khương xảy ra chuyện
Hạ Ngọc bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Toàn Cơ, hắn ngẩn ra, rồi vội tiến lên: "Yên Khương xảy ra chuyện, ta và Tôn tướng quân phải lập tức trở về, ngươi..."
"Ta cùng đi."
Hắn nhíu mi: "Nói bậy!"
"Sao là nói bậy, hoàng đế Tây Lương đã đồng ý, để ta đi tẫn hiếu đạo."
Xoay người trở về phòng, Hạ Ngọc lại đi theo nàng: "Ngươi tẫn hiếu đạo cái gì?"
Nàng thong dong đáp lời: "Ta là công chúa Yên Khương, chẳng lẽ không nên tẫn hiếu đạo này sao?"
Một câu khiến Hạ Ngọc á khẩu, không nói nên lời.
Sau khi chuẩn bị, ngày thứ hai bọn họ liền xuất phát, bên này có thể chậm nhưng bên Yên Khương đã không chờ kịp. Nhìn bộ dáng của Hạ Ngọc và Tôn tướng quân, hẳn là bên Thái tử lại phát văn kiện khẩn cấp, có lẽ chuyện cung biến đã không còn là giả thuyết, phỏng chừng Thái tử đã không chống đỡ được.
Vào cung cáo biệt, hoàng đế chỉ nhàn nhạt dặn dò vài câu, cũng không giữ lại. Kỳ thật, mọi chuyện hôm qua đã nói rõ ràng.
Lần này rời khỏi Tây Lương, người Toàn Cơ không yên lòng nhất chính là Trác Niên. Ra khỏi Càn Thừa cung, Toàn Cơ vội vàng qua Tuệ Ngọc cung, Trác Niên đang đùa nghịch bàn cờ trước mặt, khí sắc hôm nay thoạt nhìn có vẻ không tồi. Toàn Cơ nhớ lại khi đó hắn ngồi giải cờ, về sau Hoa phi còn nói kỳ nghệ của Huệ phi rất giỏi. Bất giác lắc đầu cười khổ, thì ra hắn căn bản không phải Huệ phi, kỳ nghệ cũng chưa từng tốt như vậy.
Lam Nhi tiến lên pha trà, sau đó lui xuống.
Trác Niên muốn đứng lên thì Toàn Cơ đè người hắn lại, nghe hắn than thở: "Đã nói nếu không có việc gì thì đừng tới Tuệ Ngọc cung mà." Tuy hắn rất muốn thường xuyên gặp nàng, nhưng lý trí nói với hắn, như vậy sẽ không an toàn.
Nàng lắc đầu: "Bởi vì có chuyện nên ta mới tới. Yên Khương xảy ra chuyện, ta phải rời khỏi Tây Lương, cũng không biết khi nào mới có thể trở về. Trác Niên, nhất định phải chờ ta, trở ta quay lại."
Vừa nghe nàng nói, ban đầu trái tim hắn đột nhiên đau đớn, nhưng nghĩ tới việc nàng phải đi xa như vậy, hắn ngược lại có chút cao hứng. Trên mặt Trác Niên vẫn duy trì nụ cười: "Bắt buộc phải rời đi sao?"
Một câu "Rời đi" có ý gì, Toàn Cơ đương nhiên hiểu. Nàng lắc đầu: "Không, ta nhất định sẽ trở về. Trác Niên, ngươi phải đợi ta." Thẩm thái y nói, hắn có lẽ chỉ còn sống được ba tháng, nhưng cho dù là ba tháng, nàng cũng hy vọng hắn có thể bình an.
Hắn cầm tay nàng, khuôn mặt yếu ớt lộ ra nụ cười nhợt nhạt: "Biết rồi, ngươi cứ yên tâm đi đi."
"Trác Niên..." Hắn cười, ngược lại khiến nàng bất an. Nàng cầm lấy tay hắn, nhẹ giọng: "Nhất định phải chờ ta!"
"Được."
Bàn tay buông lỏng, nhìn thân ảnh nữ tử biến mất ngoài cửa, đầu ngón tay còn giữ lại hơi ấm của nàng khẽ run run. Khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc, hai năm trước hắn không ngừng dằn vặt chính mình, mà bây giờ nàng và hắn, trước sau vẫn không thể dùng gương mặt thật đối diện với nhau. Đây có lẽ là do duyên phận.
Hắn chỉ vĩnh viễn đứng sau chờ nàng, nhưng bây giờ đã khác, là nàng muốn hắn chờ nàng. Trác Niên gật đầu, hắn sẽ chờ.
...................
Lúc tới, đội ngũ hòa thân trang trí chói mắt lạ thường, nhưng bây giờ mọi thứ đã không còn cần thiết, Hạ Ngọc và Tôn tướng quân đều muốn nhanh chóng trở về, người đi theo quá đông sẽ làm giảm tốc độ.
Toàn Cơ trở về Hành quán, chỉ thấy bên ngoài là một chiếc xe ngựa và sau con khoái mã.
Hạ Ngọc đỡ nàng lên xe, tự mình điều khiển xe ngựa xuất phát. Tôn tướng quân mang theo năm tinh binh lên ngựa, còn bọn thị vệ thì đuổi theo phía sau. Tốc độ xe ngựa rất nhanh, Toàn Cơ ngồi bên trong, nội tạng cơ hồ đều nhảy ra. Nàng ghé người dựa vào cửa sổ, phong cảnh ven đường đẹp như vậy, nhưng lúc này nàng hoàn toàn không có hứng thú.
Bọn họ ngày đêm lên đường, đói bụng thì ăn lương khô trong xe ngựa, khát thì tìm nguồn nước gần đó mà uống. Nhấc màn xe nhìn Hạ Ngọc bên ngoài, nàng nhịn không được nói: "Lên đường như thế, người thì chịu được chứ ngựa thì không."
Ai ngờ Hạ Ngọc lại nghiêm túc lên tiếng: "Đã nói là ngươi đừng đi theo, ngươi cho rằng lần này chúng ta đang du sơn ngoạn thủy hả?"
Toàn Cơ ngẩn ra, ý tốt của nàng lại bị xuyên tạc thành vậy sao? Toàn Cơ tức giận, duỗi tay ném ấm trà trong tay vào người Hạ Ngọc, quả nhiên ấm trà đập vào lưng hắn, lập tức rớt xuống.
Toàn Cơ theo bản năng định chụp lấy, nhưng chụp không kịp. Nam tử trước mặt nhanh chóng đưa tay cầm lấy ấm nước đang rơi. Toàn Cơ thậm chí còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, ấm nước kia đã bị hắn thuận tay ném vào trong xe: "Đoạn đường phía trước sẽ không có nguồn nước, lúc này nên biết tiết kiệm lại."
Nàng cả kinh trước thân thủ của hắn: "Thì ra công phu của sư phụ lợi hại như vậy."
Hắn không quay đầu, chỉ hỏi lại: "Ta chưa từng nói với ngươi sao?"
"Ngoại trừ vẻ ngoài lang băm nhàn tản, ngươi đã nói với ta cái gì?"
Một câu làm tâm tình Hạ Ngọc vốn phiền muộn lập tức tốt lên một chút, trên mặt hiện lên ý cười, hắn nghiêng mặt nhìn nữ tử phía sau, hỏi: "Sao thế, còn tức giận?"
Nàng không trả lời, nàng từng nói với hắn, đó là hận, nhưng một câu "tức giận" của hắn lại biến mọi chuyện như không có gì.
Tôn tướng quân cưỡi ngựa lại gần, trầm thanh: "Mặt trời cũng đã gần xuống núi, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi qua đêm, sáng mai lại lên đường."
Hạ Ngọc không nói gì, chỉ yên lặng gần đầu.
Trước khi mặt trời xuống núi, bọn họ lại đi thêm một đoạn thật xa. Mông Toàn Cơ đã vô cùng đau đớn, nhưng vẫn ngượng ngùng nói ra. Đợi xe ngựa dừng lại, nàng lập tức nhảy xuống, nhanh như chớp chạy trốn.
Lấy tay xoa xoa cả người, thanh âm của Hạ Ngọc lại truyền tới: "Đừng chạy xa quá, bên ngoài không an toàn."
"Sợ có sói sao?" Lúc này nàng mới phát hiện, cảnh sắc ở đây và Dĩnh Kinh hoàn toàn khác nhau. Nơi này là thảo nguyên rộng lớn kéo dài không dứt, bát ngát mênh mông. Nhắm mắt hít vào một hơi, nàng đột nhiên cảm thấy thoải mái. Lớn như vậy, nàng lại chưa từng rời xa Dĩnh Kinh, thậm chí phần lớn thời gian đều ở trong hoàng cung. Lần này đi đường xa như vậy vẫn là lần đầu của nàng, khó tránh sẽ không che dấu được hưng phấn.
Hạ Ngọc bất đắc dĩ cười: "Không có sói, nhưng dưới đất sẽ có rắn."
Toàn Cơ run rẩy, vội vàng rụt chân lùi về, lúc quay đầu đã thấy hắn dắt xe ngựa đi tới. Toàn Cơ lập tức hiểu tại sao bọn họ lại tìm một nơi như vậy qua đêm. Ở đây trống trải, nếu có người, bọn họ liền có thể nhìn thấu.
Nàng là người sống trong hoàng cung, đối với hiểu biết về thế giới bên ngoài, rốt cuộc vẫn không bằng bọn họ.
Toàn Cơ không nói rõ nguyên nhân, nhưng nàng thật sự không ngủ được. Bên ngoài có thị vệ thay nhau trực đêm, nàng ở bên trong xe ngựa bò dậy nhiều lần, ngủ không được, nàng đành bò ra ngoài, ngây ngốc nhìn bầu trời đầy sao.
Hạ Ngọc dựa vào xe ngựa, hình như là đang ngủ. Còn Tôn tướng quân, chuôi kiếm đặt cạnh đầu gối, hắn ngưỡng mặt nằm trên thảo nguyên.
Đêm nay, bình an không có chuyện gì.
Nắng sớm hôm sau vừa chiếu xuống, bọn họ đã bắt đầu xuất phát. Thị vệ đuổi theo đã không còn thấy, xem ra đã bị bọn họ bỏ lại. Quả nhiên, người càng ít, tốc độ càng nhanh.
Lại qua hai ngày, xe ngựa phải xuyên qua rừng rậm phía trước, mọi người đều như vực dậy tinh thần. Càng tới biên giới Yên Khương, bọn họ càng nâng cao cảnh giác. Kỳ thật Toàn Cơ hiểu, bọn họ là sợ Yên Khương sẽ có người tới ngăn cản.
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Tiền duyên (1)
- Tiền duyên (2)
- Q1.Chương 1: Chuyện xưa tựa như mây khói
- Q1.Chương 2: Cung nữ Mục Chước
- Q1.Chương 3: Thừa huy Phó thị
- Q1.Chương 4: Dung nhan của nàng
- Q1.Chương 5: Phế phi ở lãnh cung
- Q1.Chương 6: Nàng tên Toàn Cơ
- Q1.Chương 7: Tấu chương hồi kinh
- Q1.Chương 8: Tình yêu khắc cốt
- Q1.Chương 9: Đóa lan hồ điệp
- Q1.Chương 10: Hành lang gấp khúc tương ngộ
- Q1.Chương 11: Nàng không phải người đó
- Q1.Chương 12: Thay nàng cầu tình
- Q1.Chương 13: Người hiểu hắn nhất
- Q1.Chương 14: Thân phụ kỳ hương
- Q1.Chương 15: Càng trần càng hương*
- Q1.Chương 16: Hộ vệ của y
- Q1.Chương 17: Đích tử của tiên đế
- Q1.Chương 18: Ý nghĩ không an phận
- Q1.Chương 19: Tình cảm tỷ muội
- Q1.Chương 20: Sơ triển thân thủ
- Q1.Chương 21: Cùng nhau phẩm trà
- Q1.Chương 22: Ban cho nàng tơ lụa
- Q1.Chương 23: Cả người thủ đoạn
- Q1.Chương 24: Gặp lại Mục Chước
- Q1.Chương 25: Sương mù xem hoa
- Q1.Chương 26: Y hôn nàng
- Q1.Chương 27: Huynh đệ ôn chuyện
- Q1.Chương 28: Ban nữ nhân cho y
- Q1.Chương 29: Tín nhiệm hắn
- Q1.Chương 30: Không hề thoái nhượng
- Q1.Chương 31: Đây là tử tội
- Q1.Chương 32: Giấu đầu hở đuôi
- Q1.Chương 33: Thử lại lần nữa
- Q1.Chương 34: Tới Tường Bình cung
- Q1.Chương 35: Không rời nàng được
- Q1.Chương 36: Thì ra là thế
- Q1.Chương 37: Y và Huệ phi
- Q1.Chương 38: Ngồi chung một kiệu
- Q1.Chương 39: Khống chế không được
- Q1.Chương 40: Tận lực thử một lần
- Q1.Chương 41: Không phụ gửi gắm
- Q1.Chương 42: Suy nghĩ khác nhau
- Q1.Chương 43: Trong lòng hiểu rõ
- Q1.Chương 44: Trở tay không kịp
- Q1.Chương 45: Chút ảo tưởng
- Q1.Chương 46: Vì hắn mà bị thương
- Q1.Chương 47: Để nàng ở lại
- Q1.Chương 48: Bọn họ đều giống nhau
- Q1.Chương 49: Tồn tại dị tâm
- Q1.Chương 50: Thử lẫn nhau
- Q1.Chương 51: Không thể không cứu
- Q1.Chương 52: Một đáp án
- Q1.Chương 53: Vừa là thầy vừa là bạn
- Q1.Chương 54: Mỗi người đều có bí mật
- Q1.Chương 55: Cho y nhược điểm
- Q1.Chương 56: Không bằng hành thích vua
- Q1.Chương 57: Sống không bằng chết
- Q1.Chương 58: Vẫn rất giống
- Q1.Chương 59: Đuổi theo nàng
- Q1.Chương 60: Gọi nàng là Toàn Nhi
- Q2.Chương 1: Trẫm không quen biết
- Q2.Chương 2: Gặp lại Huệ phi
- Q2.Chương 3: Thư tín kịch liệt
- Q2.Chương 4: Dùng người tại đây
- Q2.Chương 5: Hai phi gặp nhau
- Q2.Chương 6: Người đó rốt cuộc là ai?
- Q2.Chương 7: Vết bớt hình hoa mai
- Q2.Chương 8: Cảm giác quen thuộc
- Q2.Chương 9: An tĩnh mà chờ tin lành
- Q2.Chương 10: Thị phi khắp nơi
- Q2.Chương 11: Không hề sợ hãi
- Q2.Chương 12: Từ diễn thành thật
- Q2.Chương 13: Hắn muốn liên hôn
- Q2.Chương 14: Chủ ý hay
- Q2.Chương 15: Muội muội của nàng
- Q2.Chương 16: Thiên ý
- Q2.Chương 17: Lễ vật chúc mừng
- Q2.Chương 18: Dựa theo người mà làm
- Q2.Chương 19: Danh chính ngôn thuận
- Q2.Chương 20: Một tấm vương bài
- Q2.Chương 21: Thỉnh chỉ xuất cung
- Q2.Chương 22: Thay nàng chịu tội
- Q2.Chương 23: Lo lắng cho nàng
- Q2.Chương 24: Đương nhiên là thích
- Q2.Chương 25: Bôi thuốc giúp nàng
- Q2.Chương 26: Ngậm miệng không nói
- Q2.Chương 27: Không dám nói bậy
- Q2.Chương 28: Cho y xuất cung
- Q2.Chương 29: Đều là người của hắn
- Q2.Chương 30: Không yêu giang sơn
- Q2.Chương 31: Ai đã cứu nàng?
- Q2.Chương 32: Ở cạnh bổn vương
- Q2.Chương 33: Bồi dưỡng tình cảm
- Q2.Chương 34: Xa hoa lộng lẫy
- Q2.Chương 35: Quyết định quan trọng
- Q2.Chương 36: Vẫn luôn đúng mực
- Q2.Chương 37: Tỷ muội tình thâm
- Q2.Chương 38: Những hoài tâm sự
- Q2.Chương 39: Đâm ngang giữa đường
- Q2.Chương 40: Thu hết vào mắt
- Q2.Chương 41: Trái tim vẫn còn ở đây
- Q2.Chương 42: Cảm xúc lẫn lộn, nửa vui nửa buồn
- Q2.Chương 43: Cô gia quả nhân*
- Q2.Chương 44: Không biết quý trọng
- Q2.Chương 45: Tô phi nhận sai
- Q2.Chương 46: Không cam lòng ở dưới
- Q2.Chương 47: Vương gia rời kinh
- Q2.Chương 48: Y phục không thể che giấu hết cơ thể
- Q2.Chương 49: Ánh phi có thai
- Q2.Chương 50: Hắn nổi giận
- Q2.Chương 51: Gọi hắn, Vân Khanh
- Q3.P1.Chương 1-10
- Q3.P2.Chương 11-19
- Q3.P3.Chương 20-24
- Giải thích
- Q3.P3.Chương 25: Không có thuốc giải
- Q3.P3.Chương 26: Phong vân quỷ dị
- Q3.P3.Chương 27: Hoa phi sảy thai
- Q3.P3.Chương 28: Giang Ánh Dung điên rồi
- Q3.P4.Chương 29: Thật sự không cam tâm
- Q3.P4.Chương 30: Tự mình dụng hình
- Q3.P4.Chương 31: Quá dễ dàng cho nàng ta
- Q3.P4.Chương 32: Phụ nhân u bế*
- Q3.P4.Chương 33: Tới thăm Trác Niên
- Q3.P4.Chương 34: Chỉ có hận hắn
- Q3.P4.Chương 35: Thưởng đoạt hoàng tử
- Q3.P4.Chương 36: Khôi phục phân vị
- Q3.P4.Chương 37: Thiết yến trên Hành đài
- Q3.P4.Chương 38: Hưng Bình công chúa
- Q3.P5.Chương 39: Không câu nệ tiểu tiết
- Q3.P5.Chương 40: Sư phụ của nàng
- Q3.P5.Chương 41: Không phải kẻ thù
- Q3.P5.Chương 42: Cả đêm không ngủ
- Q3.P5.Chương 43: Phòng họa tương lai
- Q3.P5.Chương 44: Gặp lại Trác Niên
- Q3.P5.Chương 45: Không hãm sâu vào
- Q3.P5.Chương 46: Khởi hành về nước
- Q3.P5.Chương 47: Yên Khương xảy ra chuyện
- Q3.P5.Chương 48: Vương gia, cẩn thận
- Q3.P6.Chương 50-56
- Q3.P7.Chương 57-63
- Q3.P8.Chương 64-70
- Q3.P9.Chương 71-76
- Q3.P10.Chương 77-81
- Q3.P11.Chương 82-88
- Q3.P12.Chương 89-93
- Q3.P13.Chương 94-98
- Q3.P14.Chương 99-103
- Q3.P15.Chương 104-106
- Q3.P16.Chương 107-113
- Q3.P17.Chương 114-122
- Q3.P18.Chương 123-128
- Q3.P19.Chương 129-134
- Q3.P20.Chương 135-140
- Q3.P21.Chương 141-146
- Q3.P22.Chương 147-151
- Q3.P23.Chương 152-156
- Q3.P24.Chương 157-161
- Q3.P25.Chương 162-167
- Q3.P26.Chương 168-174
- Q3.P27.Chương 175-179
- Q3.P28.Chương 180-184
- Q3.P29.Chương 185-190
- Q3.P30.Chương 191: Không màng nhân tình
- Q3.P30.Chương 192: Y rất đau lòng (16+)
- Q3.P30.Chương 193: Không đáng kể
- Q3.P30.Chương 194: Huynh muội tình thâm
- Q3.P30.Chương 195: Chuyện đã đồng ý tuyệt không nuốt lời
- Q3.P31.Chương 196: Bến bờ của nàng
- Q3.P31.Chương 197: Hắn không cam tâm
- Q3.P31.Chương 198: Sẽ không buông tay
- Q3.P31.Chương 199: Không thành vấn đề
- Q3.P31.Chương 200: Không giúp được gì
- Q3.P31.Chương 201: Điều duy nhất sót lại (18+)
- Q3.Phần 32
- Q3.Phần 33 (18+)
- Q3.Phần 34 (18+)
- Q3.Phần 35
- Q3.Phần 36: Hài tử
- Q3.Phần 37
- Q3.Phần 38
- Q3.Phần 39
- Q3.Phần 40
- Q3.Phần 41
- Q3.Phần 42
- Q3.Phần 43
- Q3.Phần 44
- Q3.Phần 45: Vân Tâm bại lộ (Cao trào)
- Q3.Phần 46
- Q3.Phần 47
- Đại kết cục (Thượng)
- Đại kết cục (Hạ)
- Kết thúc
- Đôi lời cuối cùng