Q3.P30.Chương 191: Không màng nhân tình
Một câu "Nàng là Hưng Bình công chúa sao" khiến mọi người ở đây đều kinh hãi. Toàn Cơ thật sự chưa bao giờ ngờ Thiếu Huyên sẽ nói rõ trước mặt Yên Khương Vương như vậy.
Yên Khương Vương căng to hai mắt nhìn y, cố gắng hồi phục tinh thần, hắn mới mở miệng: "Ngươi có ý gì?" Thiếu Huyên lạnh lùng cười: "Trẫm có ý gì tin chắc trong lòng quốc chủ cũng rõ, cần gì phải để trẫm thẳng thừng nói ra." Không để hắn chuẩn bị, y một lần nữa kéo Toàn Cơ qua, bảo hộ sau người. Bàn tay to của y gắt gao nắm lấy nàng, lộ ra kiên định cùng chân thực. Toàn Cơ khẽ nâng mắt, nhìn một bên của y, không biết vì sao, một khắc đó, nàng lại cảm thấy thật sự an tâm. Chờ Yên Khương Vương phản ứng lại, Toàn Cơ đã bị Thiếu Huyên kéo qua, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, từ đầu đến giờ, nửa chữ cũng không lộ ra tin tức Toàn Cơ là Yên Khương công chúa, là bởi vì y đã biết Toàn Cơ không phải Hưng Bình công chúa thật sự sao? Chỉ là, sao có thể, ai nói với y? Toàn Cơ? Ánh mắt lặng lẽ dừng trên gương mặt nữ tử, bởi vì không muốn trở về Yên Khương, không muốn bị hắn kiềm chế, cho nên chính nàng đã nói cho hoàng đế Tây Lương nàng không phải Hưng Bình công chúa sao? Rất nhiều vấn đề lần lượt hiện lên trong đầu, hắn cắn răng, lại nói một câu: "Trẫm không rõ!" Hắn là đang ôm hi vọng cuối cùng, hi vọng tất cả chỉ là do mình tưởng tượng, có lẽ y căn bản không biết chuyện này. Thấy hắn tới giờ vẫn không chịu thừa nhận, đáy mắt Thiếu Huyên tức giận càng đậm, thanh âm chỉ lạnh lùng: "Quốc chủ thật đúng là không màng nhân tình, lúc tiên đế còn tại thế, hai nước Yên Khương và Tây Lương có mối bang giao, trẫm nghĩ không nên truy cứu việc người dùng công chúa giả tới Tây Lương hòa thân. Thỉnh quốc chủ đừng cho rằng trẫm là một tên ngốc!" Một câu như thế đã đem mọi chuyện nói rõ. Thiếu Huyên cảm nhận được tay Toàn Cơ có chút lạnh, y lại mở miệng: "Trước đây nàng tuy rằng là người Yên Khương, nhưng hôm nay đã trở thành phi tử của trẫm, đương nhiên cũng đã là người Tây Lương, hy vọng quốc chủ đừng khó xử nàng." Toàn Cơ giật mình nhìn y, Yên Khương Vương cũng không khỏi chấn động. Y cho rằng Toàn Cơ là người Yên Khương sao? Sắc mặt Yên Khương Vương càng thêm tái xanh, trong lòng thoáng hiểu rõ vài chuyện. Hạ Ngọc từng nói, Toàn Cơ là nữ tử hắn vô tình cứu ở Tây Lương, khi đó Tây Lương đang nội loạn, Hạ Ngọc phụng mệnh tới Tây Lương dò hỏi quân tình, nhưng thật không ngờ Quyền An Vương lúc đó lại xuống tay quá nhanh, căn bản không để người khác có chút cơ hội. Chỉ là hiện tại nam tử trước mặt lại nói Toàn Cơ là người Yên Khương. Yên Khương Vương không khỏi nhìn về phía Toàn Cơ, xem ra chuyện nàng không phải Hưng Bình không phải nàng nói, nếu không, vì cái gì lại nói mình là người Yên Khương. Xem ra, trái tim Toàn Cơ cũng chưa chắc đã ở trên người Tây Lương hoàng đế, nếu không nàng cần gì phải dùng việc này gạt y? Trong lòng Yên Khương Vương lại dâng lên chút hi vọng, hắn khẽ cười: "Đế quân nói sai rồi, không phải ngài nói muội ấy không phải là Hưng Bình công chúa thì muội ấy liền không phải. Ngươi đưa nàng ra ngoài mà xem, hiện giờ có ai nói nàng không phải?" Đương nhiên nàng trở về Thương Đô, cũng không có kẻ nào dám nói sai lời, nghĩ tới đây, hắn càng đắc ý. Lời Thiếu Huyên càng thêm lạnh băng: "Xem ra chuyện này, phải chờ tới buổi tối quốc chủ vào cung trẫm phải từ từ thuyết phục ngươi!" Chờ hắn nhìn thấy Hưng Bình công chúa thật sự, xem hắn còn lời nào để nói. "Bây giờ trẫm phải hồi cung trước, sau đó lại thỉnh quốc chủ vào cung." Lời y vẫn mang theo tức giận, lập tức kéo Toàn Cơ ra ngoài. Yên Khương Vương cũng không biết Hưng Bình công chúa thật sự đang ở trong tay y, cho nên trong lòng không khỏi nghĩ, vì sao y lại nói Toàn Cơ không phải Hưng Bình công chúa? Lúc này y cũng không định nháo loạn với y, liền mở miệng: "Trẫm khó lắm mới có cơ hội tới Tây Lương, đế quân chớ đừng keo kiệt, chuyện yến hội, ít người thì không được náo nhiệt lắm. Nghe nói Tây Lương yên ổn ba năm, chứng tỏ đế quân là một minh quân, bên dưới chắc chắn cũng có rất nhiều người tài. Không bằng để trẫm gặp mặt, cũng để Hạ Ngọc cùng bọn họ giao lưu. Mỹ danh của Tần công, trẫm đã nghe từ lâu." Thân ảnh tiến tới cửa thoáng cứng lại, Thiếu Huyên có chút không hiểu dụng ý của hắn, chỉ là lời của hắn cũng có đạo lý, hai nước trổ tài thi đấu trong lịch sử quả thật từng có. Việc này cho dù muốn cự tuyệt cũng không được, y liền gật đầu. Hạ Ngọc thấy bọn họ đi ra, vội nâng bước vào phòng, bên trong, sắc mặt Yên Khương Vương vẫn có chút khó coi. Hắn thấp giọng gọi: "Vương thượng..." Yên Khương Vương lạnh lùng hừ một tiếng: "Y đã biết Toàn Cơ giả mạo công chúa." Hạ Ngọc chấn động, bật thốt lên hỏi: "Toàn Cơ nói với y?" Hắn lại lắc đầu: "Không giống, y còn không cho trẫm mang Toàn Cơ trở về Yên Khương. Hừ, trẫm thật muốn xem xem, đến cuối cùng thủ đoạn của ai nhiều hơn." Hạ Ngọc ngơ ngác mà nghĩ, trách không được Tây Lương hoàng đế hùng hổ nói muốn đón Quý phi của mình trở về như vậy, thì ra, là y đã biết thân phận của Toàn Cơ. Thiếu Huyên kéo Toàn Cơ ra bên ngoài, bế nàng lên ngựa, tự mình xoay ngựa nhảy lên, từ sau lưng nàng cầm lấy cương ngựa. Lúc này y quay đầu nhìn lại, hạ lệnh hồi cung. Toàn Cơ dựa vào lòng y, thấp giọng gọi: "Thiếu Huyên..." Y cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng: "Không cần phải nói gì hết, ta đều hiểu rõ, nàng không phải tự nguyện tới đây. Là ta hiểu lầm nàng, Toàn Nhi, ta xin lỗi." Nàng giật mình ngước mắt nhìn đôi mắt nam tử, lại nghe y nói: "Trước kia hắn là chủ tử của nàng, nhưng bây giờ nàng đã là Quý phi nương nương của Tây Lương, bản thân sớm đã là người Tây Lương, cùng Yên Khương không chút quan hệ. Ta sẽ không để hắn thương tổn tới nàng. Trong lòng nàng cảm động, một tay y cầm lấy tay nàng, mỹ mãn mà cười. Cho tới cửa cung, y mới ngừng ngựa, xoay người nhìn Mạnh Trường Dạ nói: "Đi tới phủ các vị đại thần, nói trẫm tối nay mở tiệc, kêu bọn họ nhất định phải tới." Mạnh Trường Dạ lắp bắp kinh hãi, vội đi xuống phân phó. Thiếu Huyên lại lần nữa thúc ngựa về phía trước, Toàn Cơ lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng mở miệng: "Lát nữa thiết tiệc cũng không thể để tất cả mọi người biết có hai công chúa. Thiếu Huyên, Hạ Thanh Ninh đang ở trong tay người đó, ta không thể không màng an nguy của hắn." Nàng biết thời điểm vạn bất đắc dĩ, Thiếu Huyên sẽ lựa chọn Tây Lương yên ổn, chỉ là Hạ Thanh Ninh đối với nàng có ơn cứu mạng. Nếu hắn không tới kịp lúc, nàng đã sớm bị hai tên thị vệ Hiển quốc chôn sống. Thiếu Huyên nao nao, cuối cùng cũng gật đầu. Ngựa không thể vào hậu cung, y ôm nàng xuống, lại không cho mũi chân nàng chạm đất. Toàn Cơ cả kinh nắm chặt áo choàng, nhỏ giọng: "Thiếu Huyên, ngài làm gì vậy?" Trong mắt chỉ tràn ngập ôn nhu, y yên lặng nhìn nữ tử trong lòng mình, thấy đáy mắt nàng mang theo kinh ngạc, gương mặt lại đỏ bừng mang theo thẹn thùng. Tâm tình y bỗng nhiên tốt lên, nhẹ giọng nói: "Không có gì, ta chỉ là muốn ôm nàng."
Yên Khương Vương căng to hai mắt nhìn y, cố gắng hồi phục tinh thần, hắn mới mở miệng: "Ngươi có ý gì?" Thiếu Huyên lạnh lùng cười: "Trẫm có ý gì tin chắc trong lòng quốc chủ cũng rõ, cần gì phải để trẫm thẳng thừng nói ra." Không để hắn chuẩn bị, y một lần nữa kéo Toàn Cơ qua, bảo hộ sau người. Bàn tay to của y gắt gao nắm lấy nàng, lộ ra kiên định cùng chân thực. Toàn Cơ khẽ nâng mắt, nhìn một bên của y, không biết vì sao, một khắc đó, nàng lại cảm thấy thật sự an tâm. Chờ Yên Khương Vương phản ứng lại, Toàn Cơ đã bị Thiếu Huyên kéo qua, trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ, từ đầu đến giờ, nửa chữ cũng không lộ ra tin tức Toàn Cơ là Yên Khương công chúa, là bởi vì y đã biết Toàn Cơ không phải Hưng Bình công chúa thật sự sao? Chỉ là, sao có thể, ai nói với y? Toàn Cơ? Ánh mắt lặng lẽ dừng trên gương mặt nữ tử, bởi vì không muốn trở về Yên Khương, không muốn bị hắn kiềm chế, cho nên chính nàng đã nói cho hoàng đế Tây Lương nàng không phải Hưng Bình công chúa sao? Rất nhiều vấn đề lần lượt hiện lên trong đầu, hắn cắn răng, lại nói một câu: "Trẫm không rõ!" Hắn là đang ôm hi vọng cuối cùng, hi vọng tất cả chỉ là do mình tưởng tượng, có lẽ y căn bản không biết chuyện này. Thấy hắn tới giờ vẫn không chịu thừa nhận, đáy mắt Thiếu Huyên tức giận càng đậm, thanh âm chỉ lạnh lùng: "Quốc chủ thật đúng là không màng nhân tình, lúc tiên đế còn tại thế, hai nước Yên Khương và Tây Lương có mối bang giao, trẫm nghĩ không nên truy cứu việc người dùng công chúa giả tới Tây Lương hòa thân. Thỉnh quốc chủ đừng cho rằng trẫm là một tên ngốc!" Một câu như thế đã đem mọi chuyện nói rõ. Thiếu Huyên cảm nhận được tay Toàn Cơ có chút lạnh, y lại mở miệng: "Trước đây nàng tuy rằng là người Yên Khương, nhưng hôm nay đã trở thành phi tử của trẫm, đương nhiên cũng đã là người Tây Lương, hy vọng quốc chủ đừng khó xử nàng." Toàn Cơ giật mình nhìn y, Yên Khương Vương cũng không khỏi chấn động. Y cho rằng Toàn Cơ là người Yên Khương sao? Sắc mặt Yên Khương Vương càng thêm tái xanh, trong lòng thoáng hiểu rõ vài chuyện. Hạ Ngọc từng nói, Toàn Cơ là nữ tử hắn vô tình cứu ở Tây Lương, khi đó Tây Lương đang nội loạn, Hạ Ngọc phụng mệnh tới Tây Lương dò hỏi quân tình, nhưng thật không ngờ Quyền An Vương lúc đó lại xuống tay quá nhanh, căn bản không để người khác có chút cơ hội. Chỉ là hiện tại nam tử trước mặt lại nói Toàn Cơ là người Yên Khương. Yên Khương Vương không khỏi nhìn về phía Toàn Cơ, xem ra chuyện nàng không phải Hưng Bình không phải nàng nói, nếu không, vì cái gì lại nói mình là người Yên Khương. Xem ra, trái tim Toàn Cơ cũng chưa chắc đã ở trên người Tây Lương hoàng đế, nếu không nàng cần gì phải dùng việc này gạt y? Trong lòng Yên Khương Vương lại dâng lên chút hi vọng, hắn khẽ cười: "Đế quân nói sai rồi, không phải ngài nói muội ấy không phải là Hưng Bình công chúa thì muội ấy liền không phải. Ngươi đưa nàng ra ngoài mà xem, hiện giờ có ai nói nàng không phải?" Đương nhiên nàng trở về Thương Đô, cũng không có kẻ nào dám nói sai lời, nghĩ tới đây, hắn càng đắc ý. Lời Thiếu Huyên càng thêm lạnh băng: "Xem ra chuyện này, phải chờ tới buổi tối quốc chủ vào cung trẫm phải từ từ thuyết phục ngươi!" Chờ hắn nhìn thấy Hưng Bình công chúa thật sự, xem hắn còn lời nào để nói. "Bây giờ trẫm phải hồi cung trước, sau đó lại thỉnh quốc chủ vào cung." Lời y vẫn mang theo tức giận, lập tức kéo Toàn Cơ ra ngoài. Yên Khương Vương cũng không biết Hưng Bình công chúa thật sự đang ở trong tay y, cho nên trong lòng không khỏi nghĩ, vì sao y lại nói Toàn Cơ không phải Hưng Bình công chúa? Lúc này y cũng không định nháo loạn với y, liền mở miệng: "Trẫm khó lắm mới có cơ hội tới Tây Lương, đế quân chớ đừng keo kiệt, chuyện yến hội, ít người thì không được náo nhiệt lắm. Nghe nói Tây Lương yên ổn ba năm, chứng tỏ đế quân là một minh quân, bên dưới chắc chắn cũng có rất nhiều người tài. Không bằng để trẫm gặp mặt, cũng để Hạ Ngọc cùng bọn họ giao lưu. Mỹ danh của Tần công, trẫm đã nghe từ lâu." Thân ảnh tiến tới cửa thoáng cứng lại, Thiếu Huyên có chút không hiểu dụng ý của hắn, chỉ là lời của hắn cũng có đạo lý, hai nước trổ tài thi đấu trong lịch sử quả thật từng có. Việc này cho dù muốn cự tuyệt cũng không được, y liền gật đầu. Hạ Ngọc thấy bọn họ đi ra, vội nâng bước vào phòng, bên trong, sắc mặt Yên Khương Vương vẫn có chút khó coi. Hắn thấp giọng gọi: "Vương thượng..." Yên Khương Vương lạnh lùng hừ một tiếng: "Y đã biết Toàn Cơ giả mạo công chúa." Hạ Ngọc chấn động, bật thốt lên hỏi: "Toàn Cơ nói với y?" Hắn lại lắc đầu: "Không giống, y còn không cho trẫm mang Toàn Cơ trở về Yên Khương. Hừ, trẫm thật muốn xem xem, đến cuối cùng thủ đoạn của ai nhiều hơn." Hạ Ngọc ngơ ngác mà nghĩ, trách không được Tây Lương hoàng đế hùng hổ nói muốn đón Quý phi của mình trở về như vậy, thì ra, là y đã biết thân phận của Toàn Cơ. Thiếu Huyên kéo Toàn Cơ ra bên ngoài, bế nàng lên ngựa, tự mình xoay ngựa nhảy lên, từ sau lưng nàng cầm lấy cương ngựa. Lúc này y quay đầu nhìn lại, hạ lệnh hồi cung. Toàn Cơ dựa vào lòng y, thấp giọng gọi: "Thiếu Huyên..." Y cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng: "Không cần phải nói gì hết, ta đều hiểu rõ, nàng không phải tự nguyện tới đây. Là ta hiểu lầm nàng, Toàn Nhi, ta xin lỗi." Nàng giật mình ngước mắt nhìn đôi mắt nam tử, lại nghe y nói: "Trước kia hắn là chủ tử của nàng, nhưng bây giờ nàng đã là Quý phi nương nương của Tây Lương, bản thân sớm đã là người Tây Lương, cùng Yên Khương không chút quan hệ. Ta sẽ không để hắn thương tổn tới nàng. Trong lòng nàng cảm động, một tay y cầm lấy tay nàng, mỹ mãn mà cười. Cho tới cửa cung, y mới ngừng ngựa, xoay người nhìn Mạnh Trường Dạ nói: "Đi tới phủ các vị đại thần, nói trẫm tối nay mở tiệc, kêu bọn họ nhất định phải tới." Mạnh Trường Dạ lắp bắp kinh hãi, vội đi xuống phân phó. Thiếu Huyên lại lần nữa thúc ngựa về phía trước, Toàn Cơ lại đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng mở miệng: "Lát nữa thiết tiệc cũng không thể để tất cả mọi người biết có hai công chúa. Thiếu Huyên, Hạ Thanh Ninh đang ở trong tay người đó, ta không thể không màng an nguy của hắn." Nàng biết thời điểm vạn bất đắc dĩ, Thiếu Huyên sẽ lựa chọn Tây Lương yên ổn, chỉ là Hạ Thanh Ninh đối với nàng có ơn cứu mạng. Nếu hắn không tới kịp lúc, nàng đã sớm bị hai tên thị vệ Hiển quốc chôn sống. Thiếu Huyên nao nao, cuối cùng cũng gật đầu. Ngựa không thể vào hậu cung, y ôm nàng xuống, lại không cho mũi chân nàng chạm đất. Toàn Cơ cả kinh nắm chặt áo choàng, nhỏ giọng: "Thiếu Huyên, ngài làm gì vậy?" Trong mắt chỉ tràn ngập ôn nhu, y yên lặng nhìn nữ tử trong lòng mình, thấy đáy mắt nàng mang theo kinh ngạc, gương mặt lại đỏ bừng mang theo thẹn thùng. Tâm tình y bỗng nhiên tốt lên, nhẹ giọng nói: "Không có gì, ta chỉ là muốn ôm nàng."
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Tiền duyên (1)
- Tiền duyên (2)
- Q1.Chương 1: Chuyện xưa tựa như mây khói
- Q1.Chương 2: Cung nữ Mục Chước
- Q1.Chương 3: Thừa huy Phó thị
- Q1.Chương 4: Dung nhan của nàng
- Q1.Chương 5: Phế phi ở lãnh cung
- Q1.Chương 6: Nàng tên Toàn Cơ
- Q1.Chương 7: Tấu chương hồi kinh
- Q1.Chương 8: Tình yêu khắc cốt
- Q1.Chương 9: Đóa lan hồ điệp
- Q1.Chương 10: Hành lang gấp khúc tương ngộ
- Q1.Chương 11: Nàng không phải người đó
- Q1.Chương 12: Thay nàng cầu tình
- Q1.Chương 13: Người hiểu hắn nhất
- Q1.Chương 14: Thân phụ kỳ hương
- Q1.Chương 15: Càng trần càng hương*
- Q1.Chương 16: Hộ vệ của y
- Q1.Chương 17: Đích tử của tiên đế
- Q1.Chương 18: Ý nghĩ không an phận
- Q1.Chương 19: Tình cảm tỷ muội
- Q1.Chương 20: Sơ triển thân thủ
- Q1.Chương 21: Cùng nhau phẩm trà
- Q1.Chương 22: Ban cho nàng tơ lụa
- Q1.Chương 23: Cả người thủ đoạn
- Q1.Chương 24: Gặp lại Mục Chước
- Q1.Chương 25: Sương mù xem hoa
- Q1.Chương 26: Y hôn nàng
- Q1.Chương 27: Huynh đệ ôn chuyện
- Q1.Chương 28: Ban nữ nhân cho y
- Q1.Chương 29: Tín nhiệm hắn
- Q1.Chương 30: Không hề thoái nhượng
- Q1.Chương 31: Đây là tử tội
- Q1.Chương 32: Giấu đầu hở đuôi
- Q1.Chương 33: Thử lại lần nữa
- Q1.Chương 34: Tới Tường Bình cung
- Q1.Chương 35: Không rời nàng được
- Q1.Chương 36: Thì ra là thế
- Q1.Chương 37: Y và Huệ phi
- Q1.Chương 38: Ngồi chung một kiệu
- Q1.Chương 39: Khống chế không được
- Q1.Chương 40: Tận lực thử một lần
- Q1.Chương 41: Không phụ gửi gắm
- Q1.Chương 42: Suy nghĩ khác nhau
- Q1.Chương 43: Trong lòng hiểu rõ
- Q1.Chương 44: Trở tay không kịp
- Q1.Chương 45: Chút ảo tưởng
- Q1.Chương 46: Vì hắn mà bị thương
- Q1.Chương 47: Để nàng ở lại
- Q1.Chương 48: Bọn họ đều giống nhau
- Q1.Chương 49: Tồn tại dị tâm
- Q1.Chương 50: Thử lẫn nhau
- Q1.Chương 51: Không thể không cứu
- Q1.Chương 52: Một đáp án
- Q1.Chương 53: Vừa là thầy vừa là bạn
- Q1.Chương 54: Mỗi người đều có bí mật
- Q1.Chương 55: Cho y nhược điểm
- Q1.Chương 56: Không bằng hành thích vua
- Q1.Chương 57: Sống không bằng chết
- Q1.Chương 58: Vẫn rất giống
- Q1.Chương 59: Đuổi theo nàng
- Q1.Chương 60: Gọi nàng là Toàn Nhi
- Q2.Chương 1: Trẫm không quen biết
- Q2.Chương 2: Gặp lại Huệ phi
- Q2.Chương 3: Thư tín kịch liệt
- Q2.Chương 4: Dùng người tại đây
- Q2.Chương 5: Hai phi gặp nhau
- Q2.Chương 6: Người đó rốt cuộc là ai?
- Q2.Chương 7: Vết bớt hình hoa mai
- Q2.Chương 8: Cảm giác quen thuộc
- Q2.Chương 9: An tĩnh mà chờ tin lành
- Q2.Chương 10: Thị phi khắp nơi
- Q2.Chương 11: Không hề sợ hãi
- Q2.Chương 12: Từ diễn thành thật
- Q2.Chương 13: Hắn muốn liên hôn
- Q2.Chương 14: Chủ ý hay
- Q2.Chương 15: Muội muội của nàng
- Q2.Chương 16: Thiên ý
- Q2.Chương 17: Lễ vật chúc mừng
- Q2.Chương 18: Dựa theo người mà làm
- Q2.Chương 19: Danh chính ngôn thuận
- Q2.Chương 20: Một tấm vương bài
- Q2.Chương 21: Thỉnh chỉ xuất cung
- Q2.Chương 22: Thay nàng chịu tội
- Q2.Chương 23: Lo lắng cho nàng
- Q2.Chương 24: Đương nhiên là thích
- Q2.Chương 25: Bôi thuốc giúp nàng
- Q2.Chương 26: Ngậm miệng không nói
- Q2.Chương 27: Không dám nói bậy
- Q2.Chương 28: Cho y xuất cung
- Q2.Chương 29: Đều là người của hắn
- Q2.Chương 30: Không yêu giang sơn
- Q2.Chương 31: Ai đã cứu nàng?
- Q2.Chương 32: Ở cạnh bổn vương
- Q2.Chương 33: Bồi dưỡng tình cảm
- Q2.Chương 34: Xa hoa lộng lẫy
- Q2.Chương 35: Quyết định quan trọng
- Q2.Chương 36: Vẫn luôn đúng mực
- Q2.Chương 37: Tỷ muội tình thâm
- Q2.Chương 38: Những hoài tâm sự
- Q2.Chương 39: Đâm ngang giữa đường
- Q2.Chương 40: Thu hết vào mắt
- Q2.Chương 41: Trái tim vẫn còn ở đây
- Q2.Chương 42: Cảm xúc lẫn lộn, nửa vui nửa buồn
- Q2.Chương 43: Cô gia quả nhân*
- Q2.Chương 44: Không biết quý trọng
- Q2.Chương 45: Tô phi nhận sai
- Q2.Chương 46: Không cam lòng ở dưới
- Q2.Chương 47: Vương gia rời kinh
- Q2.Chương 48: Y phục không thể che giấu hết cơ thể
- Q2.Chương 49: Ánh phi có thai
- Q2.Chương 50: Hắn nổi giận
- Q2.Chương 51: Gọi hắn, Vân Khanh
- Q3.P1.Chương 1-10
- Q3.P2.Chương 11-19
- Q3.P3.Chương 20-24
- Giải thích
- Q3.P3.Chương 25: Không có thuốc giải
- Q3.P3.Chương 26: Phong vân quỷ dị
- Q3.P3.Chương 27: Hoa phi sảy thai
- Q3.P3.Chương 28: Giang Ánh Dung điên rồi
- Q3.P4.Chương 29: Thật sự không cam tâm
- Q3.P4.Chương 30: Tự mình dụng hình
- Q3.P4.Chương 31: Quá dễ dàng cho nàng ta
- Q3.P4.Chương 32: Phụ nhân u bế*
- Q3.P4.Chương 33: Tới thăm Trác Niên
- Q3.P4.Chương 34: Chỉ có hận hắn
- Q3.P4.Chương 35: Thưởng đoạt hoàng tử
- Q3.P4.Chương 36: Khôi phục phân vị
- Q3.P4.Chương 37: Thiết yến trên Hành đài
- Q3.P4.Chương 38: Hưng Bình công chúa
- Q3.P5.Chương 39: Không câu nệ tiểu tiết
- Q3.P5.Chương 40: Sư phụ của nàng
- Q3.P5.Chương 41: Không phải kẻ thù
- Q3.P5.Chương 42: Cả đêm không ngủ
- Q3.P5.Chương 43: Phòng họa tương lai
- Q3.P5.Chương 44: Gặp lại Trác Niên
- Q3.P5.Chương 45: Không hãm sâu vào
- Q3.P5.Chương 46: Khởi hành về nước
- Q3.P5.Chương 47: Yên Khương xảy ra chuyện
- Q3.P5.Chương 48: Vương gia, cẩn thận
- Q3.P6.Chương 50-56
- Q3.P7.Chương 57-63
- Q3.P8.Chương 64-70
- Q3.P9.Chương 71-76
- Q3.P10.Chương 77-81
- Q3.P11.Chương 82-88
- Q3.P12.Chương 89-93
- Q3.P13.Chương 94-98
- Q3.P14.Chương 99-103
- Q3.P15.Chương 104-106
- Q3.P16.Chương 107-113
- Q3.P17.Chương 114-122
- Q3.P18.Chương 123-128
- Q3.P19.Chương 129-134
- Q3.P20.Chương 135-140
- Q3.P21.Chương 141-146
- Q3.P22.Chương 147-151
- Q3.P23.Chương 152-156
- Q3.P24.Chương 157-161
- Q3.P25.Chương 162-167
- Q3.P26.Chương 168-174
- Q3.P27.Chương 175-179
- Q3.P28.Chương 180-184
- Q3.P29.Chương 185-190
- Q3.P30.Chương 191: Không màng nhân tình
- Q3.P30.Chương 192: Y rất đau lòng (16+)
- Q3.P30.Chương 193: Không đáng kể
- Q3.P30.Chương 194: Huynh muội tình thâm
- Q3.P30.Chương 195: Chuyện đã đồng ý tuyệt không nuốt lời
- Q3.P31.Chương 196: Bến bờ của nàng
- Q3.P31.Chương 197: Hắn không cam tâm
- Q3.P31.Chương 198: Sẽ không buông tay
- Q3.P31.Chương 199: Không thành vấn đề
- Q3.P31.Chương 200: Không giúp được gì
- Q3.P31.Chương 201: Điều duy nhất sót lại (18+)
- Q3.Phần 32
- Q3.Phần 33 (18+)
- Q3.Phần 34 (18+)
- Q3.Phần 35
- Q3.Phần 36: Hài tử
- Q3.Phần 37
- Q3.Phần 38
- Q3.Phần 39
- Q3.Phần 40
- Q3.Phần 41
- Q3.Phần 42
- Q3.Phần 43
- Q3.Phần 44
- Q3.Phần 45: Vân Tâm bại lộ (Cao trào)
- Q3.Phần 46
- Q3.Phần 47
- Đại kết cục (Thượng)
- Đại kết cục (Hạ)
- Kết thúc
- Đôi lời cuối cùng