Q2.Chương 19: Danh chính ngôn thuận
Đã lâu lắm rồi, y chưa từng có giây phút bình yên như vậy.
Y duỗi tay, nhẹ nhàng ôm chặt thân hình nữ tử mà cảm nhận nhịp tim của nàng. Y dựa vào gần nàng: "Ngươi đang khẩn trương sao?" "Vương gia..."
"Vì sao lại khẩn trương? Bổn vương và ngươi, ít nhất là trong lúc này, danh chính ngôn thuận." Y tự mình mở lời nói muốn nàng với Bạc Hề Hành, tuy rằng hắn chưa đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt. Cho nên hiện tại, y có thể coi như hắn đã cam chịu. Nàng nhẹ nhàng đẩy y ra, thanh âm vô cùng nhỏ: "Nô tỳ vẫn là đỡ ngài lên giường nằm thì hơn."
"Bổn vương rất tốt." Y thích ở gần nàng như vậy, y cũng nói không rõ vì sao, chỉ đơn giản là thích.
"Chỉ là, nô tỳ ăn mặc y phục như thế, rất khác biệt."
Y không nhịn được bật cười ra tiếng, cúi đầu nhìn nàng: "Bổn vương cảm thấy rất đẹp."
"Vương gia biết rõ nô tỳ thể rời khỏi nơi này để đi theo ngài, vì sao còn muốn..."
"Chỉ là bổn vương muốn nhìn dáng vẻ ngươi mặc mà thôi." Trên mặt tuy cười nhưng đáy lòng lại bỗng nhiên nhớ tới người đó, nếu nàng ấy mặc vào liệu có đẹp như Toàn Cơ không?
Đáp án, y không thể biết.
Có lẽ, đều đẹp.
"Vương gia..."
"Hửm..." Ngón tay dừng trên môi nàng, y thấp giọng thì thầm: "Ít nhất là hiện tại, hắn không thu hồi lệnh đã ban. Ngươi vẫn là người của bổn vương."
Trong lòng Toàn Cơ thoáng động, cố ý mở miệng: "Vương gia như thế, sẽ làm nô tỳ cho rằng ngài muốn từ diễn thành thật."
"Thật ra bổn vương cũng nghĩ thế." Ý cười cứng ở bên môi, Toàn Cơ không khỏi hoảng loạn mà thu hồi ánh mắt. Y lại nói: "Chẳng qua là ngươi không muốn." Hắn không nói Bạc Hề Hành không bỏ, mà chỉ nói Toàn Cơ không muốn.
Y vẫn nhớ rõ hận thù trong lòng nàng, chỉ là trước sau không hề hỏi nàng tại sao.
Ban đêm, lúc y ngủ, vẫn còn nắm tay nàng.
Toàn Cơ ngồi bên mép giường y thật lâu, nghĩ y đã ngủ say, nàng mới đứng dậy, duỗi tay muốn gỡ bàn tay y ra, lại cảm thấy bàn tay y đột nhiên căng thẳng, mở miệng nói: "Đừng tưởng rằng bổn vương không quên được ngươi."
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, thì ra là y nói mớ.
Toàn Cơ nhẹ nhàng thở ra, nhưng bàn tay lại rút không được, y vội vàng nắm chặt tay nàng: "Bổn vương, quên được... Bổn vương... Vân Nhi vì sao..."
Toàn Cơ chỉ cảm thấy cả người mình cứng ngắc, nàng cứ ngơ ngác như vậy nhìn dung nhan nam tử, trong lòng không khỏi chua xót.
Không quên được, sao lại luôn nói đã quên rồi?
Nỗi hận y đối với nàng, nhất định không hề ít hơn hận thù của nàng dành cho Bạc Hề Hành. Nàng luôn muốn Bạc Hề Hành sống không bằng chết, huống chi là Tấn Huyền Vương đối với nàng?
Trong lòng nàng như bị khối đá đập mạnh vào, nàng có chút đau đớn, lại không thể nói nên lời.
................ Hôm sau, lúc Tấn Huyền vương tỉnh lại, nhìn thấy sườn mặt Toàn Cơ dựa vào mép giường y mà ngủ. Y cả kinh, mới phát hiện một tay y còn nắm lấy cổ tay nàng. Y vội buông lỏng tay, đã thấy chỗ bị y nắm lấy tái nhợt.
"Vương gia..." Toàn Cơ đột nhiên tỉnh lại, thấy y đang chằm chằm nhìn mình.
"Bổn vương..." Y cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nhíu mày nói: "Đêm qua bổn vương nói mở?"
Nàng dường như không muốn nói thật, liền mở miệng: "Không có."
Y nhịn không được mà cười, có hay không chẳng lẽ chính y biết sao? Chỉ những lúc y nói mớ, mới có thể gắt gao mà bắt lấy tay người bên cạnh mà không bỏ. Lúc trước ở vương phủ, mỗi lần y nói mớ, tỳ nữ gác đêm hôm đó sáng hôm sau đều vô cớ mà mất tích. Sau đó y mới biết, là Tần Phái sợ y vô tâm nói ra những lời gì đó không nên tiết lộ ra ngoài. Tân hoàng vừa mới đăng cơ, Tần Phái đương nhiên sẽ không tin bất luận kẻ nào.
Sau đó, y không dám nói mê trong mộng nữa, một đoạn thời gian rất dài, ban đêm y cũng không dám ngủ. Như thế, sau này mới dần dần mà không nói nói mớ.
Chỉ là tối qua, y nhất định đã nói gì đó.
"Nô tỳ đi lấy nước."
"Toàn Nhi." Y gọi nàng lại, chần chờ chút, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Đêm qua, bổn vương, nói cái gì vậy?"
Y duỗi tay, nhẹ nhàng ôm chặt thân hình nữ tử mà cảm nhận nhịp tim của nàng. Y dựa vào gần nàng: "Ngươi đang khẩn trương sao?" "Vương gia..."
"Vì sao lại khẩn trương? Bổn vương và ngươi, ít nhất là trong lúc này, danh chính ngôn thuận." Y tự mình mở lời nói muốn nàng với Bạc Hề Hành, tuy rằng hắn chưa đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt. Cho nên hiện tại, y có thể coi như hắn đã cam chịu. Nàng nhẹ nhàng đẩy y ra, thanh âm vô cùng nhỏ: "Nô tỳ vẫn là đỡ ngài lên giường nằm thì hơn."
"Bổn vương rất tốt." Y thích ở gần nàng như vậy, y cũng nói không rõ vì sao, chỉ đơn giản là thích.
"Chỉ là, nô tỳ ăn mặc y phục như thế, rất khác biệt."
Y không nhịn được bật cười ra tiếng, cúi đầu nhìn nàng: "Bổn vương cảm thấy rất đẹp."
"Vương gia biết rõ nô tỳ thể rời khỏi nơi này để đi theo ngài, vì sao còn muốn..."
"Chỉ là bổn vương muốn nhìn dáng vẻ ngươi mặc mà thôi." Trên mặt tuy cười nhưng đáy lòng lại bỗng nhiên nhớ tới người đó, nếu nàng ấy mặc vào liệu có đẹp như Toàn Cơ không?
Đáp án, y không thể biết.
Có lẽ, đều đẹp.
"Vương gia..."
"Hửm..." Ngón tay dừng trên môi nàng, y thấp giọng thì thầm: "Ít nhất là hiện tại, hắn không thu hồi lệnh đã ban. Ngươi vẫn là người của bổn vương."
Trong lòng Toàn Cơ thoáng động, cố ý mở miệng: "Vương gia như thế, sẽ làm nô tỳ cho rằng ngài muốn từ diễn thành thật."
"Thật ra bổn vương cũng nghĩ thế." Ý cười cứng ở bên môi, Toàn Cơ không khỏi hoảng loạn mà thu hồi ánh mắt. Y lại nói: "Chẳng qua là ngươi không muốn." Hắn không nói Bạc Hề Hành không bỏ, mà chỉ nói Toàn Cơ không muốn.
Y vẫn nhớ rõ hận thù trong lòng nàng, chỉ là trước sau không hề hỏi nàng tại sao.
Ban đêm, lúc y ngủ, vẫn còn nắm tay nàng.
Toàn Cơ ngồi bên mép giường y thật lâu, nghĩ y đã ngủ say, nàng mới đứng dậy, duỗi tay muốn gỡ bàn tay y ra, lại cảm thấy bàn tay y đột nhiên căng thẳng, mở miệng nói: "Đừng tưởng rằng bổn vương không quên được ngươi."
Nàng kinh ngạc nhìn hắn, thì ra là y nói mớ.
Toàn Cơ nhẹ nhàng thở ra, nhưng bàn tay lại rút không được, y vội vàng nắm chặt tay nàng: "Bổn vương, quên được... Bổn vương... Vân Nhi vì sao..."
Toàn Cơ chỉ cảm thấy cả người mình cứng ngắc, nàng cứ ngơ ngác như vậy nhìn dung nhan nam tử, trong lòng không khỏi chua xót.
Không quên được, sao lại luôn nói đã quên rồi?
Nỗi hận y đối với nàng, nhất định không hề ít hơn hận thù của nàng dành cho Bạc Hề Hành. Nàng luôn muốn Bạc Hề Hành sống không bằng chết, huống chi là Tấn Huyền Vương đối với nàng?
Trong lòng nàng như bị khối đá đập mạnh vào, nàng có chút đau đớn, lại không thể nói nên lời.
................ Hôm sau, lúc Tấn Huyền vương tỉnh lại, nhìn thấy sườn mặt Toàn Cơ dựa vào mép giường y mà ngủ. Y cả kinh, mới phát hiện một tay y còn nắm lấy cổ tay nàng. Y vội buông lỏng tay, đã thấy chỗ bị y nắm lấy tái nhợt.
"Vương gia..." Toàn Cơ đột nhiên tỉnh lại, thấy y đang chằm chằm nhìn mình.
"Bổn vương..." Y cúi đầu nhìn bàn tay của mình, nhíu mày nói: "Đêm qua bổn vương nói mở?"
Nàng dường như không muốn nói thật, liền mở miệng: "Không có."
Y nhịn không được mà cười, có hay không chẳng lẽ chính y biết sao? Chỉ những lúc y nói mớ, mới có thể gắt gao mà bắt lấy tay người bên cạnh mà không bỏ. Lúc trước ở vương phủ, mỗi lần y nói mớ, tỳ nữ gác đêm hôm đó sáng hôm sau đều vô cớ mà mất tích. Sau đó y mới biết, là Tần Phái sợ y vô tâm nói ra những lời gì đó không nên tiết lộ ra ngoài. Tân hoàng vừa mới đăng cơ, Tần Phái đương nhiên sẽ không tin bất luận kẻ nào.
Sau đó, y không dám nói mê trong mộng nữa, một đoạn thời gian rất dài, ban đêm y cũng không dám ngủ. Như thế, sau này mới dần dần mà không nói nói mớ.
Chỉ là tối qua, y nhất định đã nói gì đó.
"Nô tỳ đi lấy nước."
"Toàn Nhi." Y gọi nàng lại, chần chờ chút, rốt cuộc mở miệng hỏi: "Đêm qua, bổn vương, nói cái gì vậy?"
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Tiền duyên (1)
- Tiền duyên (2)
- Q1.Chương 1: Chuyện xưa tựa như mây khói
- Q1.Chương 2: Cung nữ Mục Chước
- Q1.Chương 3: Thừa huy Phó thị
- Q1.Chương 4: Dung nhan của nàng
- Q1.Chương 5: Phế phi ở lãnh cung
- Q1.Chương 6: Nàng tên Toàn Cơ
- Q1.Chương 7: Tấu chương hồi kinh
- Q1.Chương 8: Tình yêu khắc cốt
- Q1.Chương 9: Đóa lan hồ điệp
- Q1.Chương 10: Hành lang gấp khúc tương ngộ
- Q1.Chương 11: Nàng không phải người đó
- Q1.Chương 12: Thay nàng cầu tình
- Q1.Chương 13: Người hiểu hắn nhất
- Q1.Chương 14: Thân phụ kỳ hương
- Q1.Chương 15: Càng trần càng hương*
- Q1.Chương 16: Hộ vệ của y
- Q1.Chương 17: Đích tử của tiên đế
- Q1.Chương 18: Ý nghĩ không an phận
- Q1.Chương 19: Tình cảm tỷ muội
- Q1.Chương 20: Sơ triển thân thủ
- Q1.Chương 21: Cùng nhau phẩm trà
- Q1.Chương 22: Ban cho nàng tơ lụa
- Q1.Chương 23: Cả người thủ đoạn
- Q1.Chương 24: Gặp lại Mục Chước
- Q1.Chương 25: Sương mù xem hoa
- Q1.Chương 26: Y hôn nàng
- Q1.Chương 27: Huynh đệ ôn chuyện
- Q1.Chương 28: Ban nữ nhân cho y
- Q1.Chương 29: Tín nhiệm hắn
- Q1.Chương 30: Không hề thoái nhượng
- Q1.Chương 31: Đây là tử tội
- Q1.Chương 32: Giấu đầu hở đuôi
- Q1.Chương 33: Thử lại lần nữa
- Q1.Chương 34: Tới Tường Bình cung
- Q1.Chương 35: Không rời nàng được
- Q1.Chương 36: Thì ra là thế
- Q1.Chương 37: Y và Huệ phi
- Q1.Chương 38: Ngồi chung một kiệu
- Q1.Chương 39: Khống chế không được
- Q1.Chương 40: Tận lực thử một lần
- Q1.Chương 41: Không phụ gửi gắm
- Q1.Chương 42: Suy nghĩ khác nhau
- Q1.Chương 43: Trong lòng hiểu rõ
- Q1.Chương 44: Trở tay không kịp
- Q1.Chương 45: Chút ảo tưởng
- Q1.Chương 46: Vì hắn mà bị thương
- Q1.Chương 47: Để nàng ở lại
- Q1.Chương 48: Bọn họ đều giống nhau
- Q1.Chương 49: Tồn tại dị tâm
- Q1.Chương 50: Thử lẫn nhau
- Q1.Chương 51: Không thể không cứu
- Q1.Chương 52: Một đáp án
- Q1.Chương 53: Vừa là thầy vừa là bạn
- Q1.Chương 54: Mỗi người đều có bí mật
- Q1.Chương 55: Cho y nhược điểm
- Q1.Chương 56: Không bằng hành thích vua
- Q1.Chương 57: Sống không bằng chết
- Q1.Chương 58: Vẫn rất giống
- Q1.Chương 59: Đuổi theo nàng
- Q1.Chương 60: Gọi nàng là Toàn Nhi
- Q2.Chương 1: Trẫm không quen biết
- Q2.Chương 2: Gặp lại Huệ phi
- Q2.Chương 3: Thư tín kịch liệt
- Q2.Chương 4: Dùng người tại đây
- Q2.Chương 5: Hai phi gặp nhau
- Q2.Chương 6: Người đó rốt cuộc là ai?
- Q2.Chương 7: Vết bớt hình hoa mai
- Q2.Chương 8: Cảm giác quen thuộc
- Q2.Chương 9: An tĩnh mà chờ tin lành
- Q2.Chương 10: Thị phi khắp nơi
- Q2.Chương 11: Không hề sợ hãi
- Q2.Chương 12: Từ diễn thành thật
- Q2.Chương 13: Hắn muốn liên hôn
- Q2.Chương 14: Chủ ý hay
- Q2.Chương 15: Muội muội của nàng
- Q2.Chương 16: Thiên ý
- Q2.Chương 17: Lễ vật chúc mừng
- Q2.Chương 18: Dựa theo người mà làm
- Q2.Chương 19: Danh chính ngôn thuận
- Q2.Chương 20: Một tấm vương bài
- Q2.Chương 21: Thỉnh chỉ xuất cung
- Q2.Chương 22: Thay nàng chịu tội
- Q2.Chương 23: Lo lắng cho nàng
- Q2.Chương 24: Đương nhiên là thích
- Q2.Chương 25: Bôi thuốc giúp nàng
- Q2.Chương 26: Ngậm miệng không nói
- Q2.Chương 27: Không dám nói bậy
- Q2.Chương 28: Cho y xuất cung
- Q2.Chương 29: Đều là người của hắn
- Q2.Chương 30: Không yêu giang sơn
- Q2.Chương 31: Ai đã cứu nàng?
- Q2.Chương 32: Ở cạnh bổn vương
- Q2.Chương 33: Bồi dưỡng tình cảm
- Q2.Chương 34: Xa hoa lộng lẫy
- Q2.Chương 35: Quyết định quan trọng
- Q2.Chương 36: Vẫn luôn đúng mực
- Q2.Chương 37: Tỷ muội tình thâm
- Q2.Chương 38: Những hoài tâm sự
- Q2.Chương 39: Đâm ngang giữa đường
- Q2.Chương 40: Thu hết vào mắt
- Q2.Chương 41: Trái tim vẫn còn ở đây
- Q2.Chương 42: Cảm xúc lẫn lộn, nửa vui nửa buồn
- Q2.Chương 43: Cô gia quả nhân*
- Q2.Chương 44: Không biết quý trọng
- Q2.Chương 45: Tô phi nhận sai
- Q2.Chương 46: Không cam lòng ở dưới
- Q2.Chương 47: Vương gia rời kinh
- Q2.Chương 48: Y phục không thể che giấu hết cơ thể
- Q2.Chương 49: Ánh phi có thai
- Q2.Chương 50: Hắn nổi giận
- Q2.Chương 51: Gọi hắn, Vân Khanh
- Q3.P1.Chương 1-10
- Q3.P2.Chương 11-19
- Q3.P3.Chương 20-24
- Giải thích
- Q3.P3.Chương 25: Không có thuốc giải
- Q3.P3.Chương 26: Phong vân quỷ dị
- Q3.P3.Chương 27: Hoa phi sảy thai
- Q3.P3.Chương 28: Giang Ánh Dung điên rồi
- Q3.P4.Chương 29: Thật sự không cam tâm
- Q3.P4.Chương 30: Tự mình dụng hình
- Q3.P4.Chương 31: Quá dễ dàng cho nàng ta
- Q3.P4.Chương 32: Phụ nhân u bế*
- Q3.P4.Chương 33: Tới thăm Trác Niên
- Q3.P4.Chương 34: Chỉ có hận hắn
- Q3.P4.Chương 35: Thưởng đoạt hoàng tử
- Q3.P4.Chương 36: Khôi phục phân vị
- Q3.P4.Chương 37: Thiết yến trên Hành đài
- Q3.P4.Chương 38: Hưng Bình công chúa
- Q3.P5.Chương 39: Không câu nệ tiểu tiết
- Q3.P5.Chương 40: Sư phụ của nàng
- Q3.P5.Chương 41: Không phải kẻ thù
- Q3.P5.Chương 42: Cả đêm không ngủ
- Q3.P5.Chương 43: Phòng họa tương lai
- Q3.P5.Chương 44: Gặp lại Trác Niên
- Q3.P5.Chương 45: Không hãm sâu vào
- Q3.P5.Chương 46: Khởi hành về nước
- Q3.P5.Chương 47: Yên Khương xảy ra chuyện
- Q3.P5.Chương 48: Vương gia, cẩn thận
- Q3.P6.Chương 50-56
- Q3.P7.Chương 57-63
- Q3.P8.Chương 64-70
- Q3.P9.Chương 71-76
- Q3.P10.Chương 77-81
- Q3.P11.Chương 82-88
- Q3.P12.Chương 89-93
- Q3.P13.Chương 94-98
- Q3.P14.Chương 99-103
- Q3.P15.Chương 104-106
- Q3.P16.Chương 107-113
- Q3.P17.Chương 114-122
- Q3.P18.Chương 123-128
- Q3.P19.Chương 129-134
- Q3.P20.Chương 135-140
- Q3.P21.Chương 141-146
- Q3.P22.Chương 147-151
- Q3.P23.Chương 152-156
- Q3.P24.Chương 157-161
- Q3.P25.Chương 162-167
- Q3.P26.Chương 168-174
- Q3.P27.Chương 175-179
- Q3.P28.Chương 180-184
- Q3.P29.Chương 185-190
- Q3.P30.Chương 191: Không màng nhân tình
- Q3.P30.Chương 192: Y rất đau lòng (16+)
- Q3.P30.Chương 193: Không đáng kể
- Q3.P30.Chương 194: Huynh muội tình thâm
- Q3.P30.Chương 195: Chuyện đã đồng ý tuyệt không nuốt lời
- Q3.P31.Chương 196: Bến bờ của nàng
- Q3.P31.Chương 197: Hắn không cam tâm
- Q3.P31.Chương 198: Sẽ không buông tay
- Q3.P31.Chương 199: Không thành vấn đề
- Q3.P31.Chương 200: Không giúp được gì
- Q3.P31.Chương 201: Điều duy nhất sót lại (18+)
- Q3.Phần 32
- Q3.Phần 33 (18+)
- Q3.Phần 34 (18+)
- Q3.Phần 35
- Q3.Phần 36: Hài tử
- Q3.Phần 37
- Q3.Phần 38
- Q3.Phần 39
- Q3.Phần 40
- Q3.Phần 41
- Q3.Phần 42
- Q3.Phần 43
- Q3.Phần 44
- Q3.Phần 45: Vân Tâm bại lộ (Cao trào)
- Q3.Phần 46
- Q3.Phần 47
- Đại kết cục (Thượng)
- Đại kết cục (Hạ)
- Kết thúc
- Đôi lời cuối cùng