Full Dich Nu Vuong Phi Nam Quang Chuong 40 Tieu Tuc Phu

Bóng đêm mông lung nhưng ở trong kinh thành từng dãy đèn lồng treo lên, sáng như ban ngày.

Nhìn người bán hàng rong xung quanh ra sức thét, Vân Tuyết Phi không khỏi cảm thán: "Còn náo nhiệt hơn ban ngày!" Sau đó quay đầu hỏi: "Nghĩ như thế nào lại dẫn ta ra ngoài dạo chợ đêm?"

Con ngươi lưu ly sáng trong vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, như một ao nước trong, nhìn vào lòng người, cực kỳ thoải mái.

Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng trả lời: "Mặc dù hai chúng ta là phu thê, nhưng chưa từng cùng đi ra ngoài dạo chơi, đúng lúc hôm nay có thời gian, vừa đúng bù lại tiếc nuối này!"

Phu thê là không sai, nhưng chỉ là mặt ngoài, sao hắn có thể nói phu thê thuận miệng tự nhiên như thế? Vân Tuyết Phi, đối với người ngoài người này là chính nhân quân tử, nhưng thực ra chính là vô lại thêm lưu manh.

Liếc thấy đỏ ửng nhàn nhạt, Tư Nam Tuyệt cười nói: "Được được, theo sát ta. . . ta sẽ bảo vệ ngươi tốt!"

Vân Tuyết Phi kinh hãi ngẩng đầu lên sững sờ nhìn hắn, thì ra hắn biết nàng sợ hãi trong lòng, khắp đêm lạnh như băng.

"Người ám sát đêm đó, ngươi điều tra chưa?" Mặc dù cực kỳ không muốn nghĩ đến, nhưng vẫn muốn biết bàn tay đen phía sau màn, quy mô ám sát lớn như vậy, thế lực của người sau lưng không thể không khiến nàng kiêng kỵ, nếu không bắt được người này, sợ rằng nàng và Hạ Hầu Cảnh đều cũng không an toàn.

"Lệnh bài trên người thích khách đến từ Hoàng cung!" Tư Nam Tuyệt đột nhiên nói.

Đầu ầm ầm hết sạch, nàng dừng bước lại, rõ ràng xung quanh rất náo nhiệt, toàn thân nàng lại rét run, nếu như ám sát nàng, cực kỳ có hiềm nghi là Mộ Dung Thanh Y, dù sao lần trước nàng từng nhục nhã mẫu thân nàng ta, sao nàng ta bỏ qua được? Nhưng nếu như mục tiêu là Hạ Hầu Cảnh thì sao? Như vậy muốn giết hắn chính là? Nàng không dám nghĩ tiếp, trong tiềm thức không muốn nghĩ người kia kinh khủng như vậy.

Tư Nam Tuyệt nhìn sắc mặt của nàng trắng bệch, đắm chìm trong cảm xúc của mình, hắn đưa tay trắng nõn thon dài ra bao lấy tay nhỏ bé của nàng ở lòng bàn tay.

Đột nhiên ấm áp từ trên tay truyền đến, kéo nàng từ suy nghĩ lạnh lẽo ra ngoài.

Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng cười nói: "Nghĩ gì thế? Mọi chuyện đã có ta, không cần lo lắng!"

Một nụ cười kia phong hoa tuyệt đại, hai mắt lóe sáng như ngọn lửa trong đêm tối, sưởi ấm áp trái tim lạnh buốt của nàng.

Xung quanh cũng truyền đến tiếng rút khí, kèm theo lời nói nũng nịu nhỏ nhẹ của nữ nhân, Vân Tuyết Phi mới chú ý đến ánh mắt ghen tỵ mãnh liệt phóng tới trên người mình.

Tư Nam Tuyệt dắt tay Vân Tuyết Phi, từ từ đi về phía trước, làm như không thấy ánh mắt mến mộ và tiếng kinh thán xung quanh, ràng buộc trong tay là gánh nặng ngọt ngào cả đời này của hắn.

Sắc mặt Vân Tuyết Phi đỏ hồng, khẽ quét nhìn xung quanh, nhìn những thiếu nữ kia nhìn chằm chằm mình, nàng mất tự nhiên muốn rút tay khỏi bàn tay kia, nhưng hơi sức không bằng người.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm ngào ngạt đặc trưng của thức ăn, tiếng thét sau cao hơn tiếng trước khiến cho đêm này cực kỳ náo nhiệt.

Đột nhiên một tiếng 'ừng ực', ở trong tiếng hét to náo nhiệt nơi này có vẻ cực kỳ đột ngột, nhìn ánh mắt Tư Nam Tuyệt tràn đầy ý cười, Vân Tuyết Phi nóng nảy đỏ mặt, vội vàng che bụng, ánh mắt liếc lung tung, chỉ không dám nhìn người nam nhân trước mắt này: "Hình như ta hơi đói bụng rồi ~"

"Ừ, chúng ta đi ăn cái gì!" Tư Nam Tuyệt nhìn ánh mắt hốt hoảng chột dạ của nàng, trong mắt thoáng qua một chút ánh sáng rực rõ không dễ phát hiện.

Ánh trăng mê người, đồ vật rực rỡ muôn màu khiến người choáng váng hoa mắt, Vân Tuyết Phi tò mò nhìn trái nhìn phải.

Đi không bao lâu, vào một quán mì nhỏ biển hiệu là Tự Lai Thục.

Bên trong rất nhỏ, chỉ có ba cái bàn, mấy người ngồi lẻ tẻ, Tư Nam Tuyệt vừa mới đi vào, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Lão bản là một ông lão năm sáu chục tuổi, thấy Tư Nam Tuyệt đi tới, thân thiết kêu: "Hoan nghênh hoan nghênh ~ tới ~ ngồi ~, không ngờ tiểu tử ngươi thật sự mang nàng dâu tới!"

Vân Tuyết Phi nghe từ nàng dâu này, trong lòng lại quẫn bách, nàng ngẩng đầu lên nhìn Tư Nam Tuyệt, lại bắt được một đường cong còn chưa tiêu tan.

Không để ý đến ánh mắt nghi ngờ của Vân Tuyết Phi, Tư Nam Tuyệt lôi kéo nàng trực tiếp ngồi xuống ở bàn trống phía trước, nói đơn giản một câu: "Như cũ!"

Vừa ngồi xuống, Vân Tuyết Phi liền liếc nhìn xung quanh, mặc dù vị trí nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, không ngờ Tư Nam Tuyệt sẽ mang nàng tới chỗ này ăn cơm.

Chỉ chốc lát sau, vợ ông lão Tiền thị bưng cái khay tới đây, phía trên để nước canh nóng hổi, còn có hơn mười đĩa rau xà lách nhỏ, có mặn có chay.

"Đến, cẩn thận kẻo nóng ~" Tiền thị dịu dàng lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu nương tử nếm thử một chút, ăn rất ngon đấy, nhớ ăn nhiều !"

Xưng hô như thế khiến Vân Tuyết Phi không được tự nhiên, nàng đỏ mặt xấu hổ cười nói: "Cám ơn ~" Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt dò xét đến từ bốn phía.

Đợi sau khi Tiền thị bày biện xong rồi rời khỏi đây, Tư Nam Tuyệt đưa tay trắng nõn như ngọc ra, bỏ một đĩa rau xà lách nhỏ vào trong nước canh vẫn còn ở sôi, ánh mắt chuyên chú giống như đang làm một chuyện rất thần thánh.

Mùi thơm xông vào mũi Vân Tuyết Phi gợi lên cảm giác thèm ăn, nàng nuốt nước miếng một cái, tha thiết mong chờ nhìn đôi tay không ngừng bận rộn.

Đợi sau khi tất cả chuẩn bị xong, mùi thơm càng thêm nồng nặc trôi lơ lửng ở xung quanh, Tư Nam Tuyệt cười nhìn chú mèo ham ăn trước mắt, múc một muỗng nước canh thổi nguội sau đó đút tới khóe miệng Vân Tuyết Phi: "Nếm thử một chút ~"

Mặc dù vẫn mất tự nhiên trong nháy mắt, nhưng nghĩ đến còn nói thêm gì nữa, trước kia sớm làm qua, không để ý tới ánh mắt mập mờ xung quanh, nàng hé miệng uống một hớp, nhất thời nước canh mỹ vị lan rộng ra, Vân Tuyết Phi cho hai chữ đánh giá: Cực phẩm!

Nhìn ánh mắt sáng trong khát vọng trước mắt, Tư Nam Tuyệt đưa cái muỗng tới, dặn dò nói: "Ăn rất ngon, không nóng!"

Sau khi càn quét một hồi, Vân Tuyết Phi vỗ vỗ bụng phình, ợ lên no nê, trong miệng còn lưu lại nước canh mỹ vị, đợi khi nàng nhìn về phía Tư Nam Tuyệt, mới phát hiện hình như nam nhân đối diện vẫn chưa ăn, thức ăn vừa đưa tới đều bị một mình nàng ăn hết.

Lập tức thấy xấu hổ, Tư Nam Tuyệt có đồ ăn tốt đều cho nàng, còn nàng lại tự ăn một mình, như vậy thật là quá đáng, nàng liếm liếm miệng, đè lại chột dạ trong lòng, cẩn thận hỏi thăm: "Ngươi có đói hay không, có muốn gọi một phần nữa tới đây hay không?"

Nhìn nữ tử trước mắt lười biếng giống như con mèo, vừa rồi đầu lưỡi phấn hồng, thật giống như một cây đuốc liếm ở trong lòng hắn, nhưng đương sự dường như không biết, ánh mắt đáng thương tội nghiệp, làm cho người ta càng muốn giày xéo một phen.

loading...