Chương 10: Hiệu ứng cầu treo

Gió biển thổi trên nền trời xanh, trong tiếng sóng lớn, hải âu hót lướt nhanh qua mặt biển.

Chương Bách loạng choạng ngã mạnh lên boong tàu cứng nhắc, tiếng ngã phịch vang lên rất lớn. Cậu ta giãy giụa bò dậy, gương mặt đầy vết bầm tím, vẫn cố nhịn đau, cuống quýt quỳ xuống khóc lóc, "Chử thiếu gia! Chử thiếu gia! Cầu xin anh! Cầu xin anh tha cho tôi! Tôi sẽ trả lại anh tất cả số tiền! Xin anh tha cho tôi!"

Đằng sau cậu ta là một hàng vệ sĩ lạnh lùng nghiêm nghị đang đứng im phăng phắc, người nào cũng cao lớn cường tráng, đeo kính râm, toàn thân toát ra khí thế nguy hiểm không dễ chọc.

Chử Nhược Chuyết cười lạnh, ung dung ngồi trên nơi cao nhất, hắn mặc quần đùi bãi biển rộng rãi rất hào nhoáng, người cởi trần khoe cơ bụng màu lúa mạch rất đẹp, đeo kính râm, dửng dưng nhìn Chương Bách, nói: "Thấy cậu chủ tao ngây thơ ngu ngốc lắm đúng không? Tiêu tiền như nước lắm đúng không? Đưa tiền cho mày mà mày dám ăn chặn cả hai đầu? Di cư? Chắc là mày không biết ra nước ngoài hành động tiện hơn nhiều đâu nhỉ? Không có nhiều camera, chỉ riêng cái bộ dạng mới nhập cư của mày, chuốc rượu rồi quẳng xuống vùng biển quốc tế thì ai thèm quan tâm đến mày? Con gái mày đâu? Vợ mày đâu?"

Cả người Chương Bách run bần bật, biết đối phương nói thật. Sáng nay cậu ta ra ngoài một mình, trên đường bị người ta trùm bao bố rồi lôi thẳng lên du thuyền, suốt cả chặng đường sau đó không biết bị kéo đến đâu. Đường bờ biển của nước G rất dài, ra biển quá dễ dàng, nếu thật sự chuốc say rồi quẳng xác xuống vùng biển quốc tế, cậu ta lại không quen nhiều người ở nước G, chết là chết thôi, ai sẽ tìm lại công bằng cho cậu ta đây?

Chỉ trách cậu ta bị quỷ ám, cứ tưởng rằng tên cậu ấm họ Chử trước mặt bình thường chỉ biết cười tít mắt, không đa nghi gì hết, lúc nào cũng trưng ra cái vẻ công tử nhà giàu quần là áo lượt nông cạn, đập tiền dửng dưng như không. Trước đây cũng vậy, Chử Nhược Chuyết hé lộ tiền tiêu vặt của mình tận mấy triệu, chút tiền này hắn hoàn toàn bồi thường nổi, không hiểu sao lại lật mặt nhanh như thế, tìm thấy cậu ta chuẩn xác, trả thù vừa nhanh vừa độc.

Cậu ta chỉ có thể liều mạng dập đầu, "Tôi sai rồi! Tôi bị quỷ ám! Tôi có nỗi khổ tâm trong lòng! Lúc mùa bão sắp tới, tôi mới phát hiện ra tất cả hợp đồng đều quên mất không có điều khoản bất khả kháng, tôi sợ quá nên mới không dám nói với anh."

"Lúc đó có người liên lạc với tôi, nói chỉ cần tôi thả một lọ trứng côn trùng vào vườn chuối thì tiền sẽ lập tức vào tay ngay, đồng thời gã có thể sắp xếp cho cả gia đình tôi di cư... Tôi đang nghĩ không biết phải đối mặt với anh thế nào... Bị quỷ ám rồi... Thật sự xin lỗi Chử thiếu gia! Gia nghiệp nhà anh lớn, có thể bù tổn thất được, khi ấy tôi cũng là được ăn cả ngã về không thôi! Anh không thèm để ý đến nó, tổn thất đối với anh mà nói không có gì quá quan trọng, nhưng tôi đã lỗ vốn vì dự án của anh, nghề này của tôi cũng không có khả năng tìm được việc làm! Cầu xin anh giơ cao đánh khẽ, khoan hồng độ lượng... Tôi làm trâu làm ngựa cho anh, nhất định sẽ giúp anh kiếm lại khoản lỗ!"

Chương Bách gào lớn, mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi, sau khi ra nước ngoài cậu ta hoàn toàn không dám đọc tin tức, cũng không biết cuối cùng Chử Nhược Chuyết thế nào. Nhưng cậu ta học nông nghiệp, đương nhiên biết sau khi dẫn sâu bệnh ngoại lai vào thì nó càng nguy hại và khó tiêu diệt hơn sâu bệnh bản địa đến mức nào.

Chử Nhược Chuyết cười, "Ở đây rồi mà còn luyên thuyên à? Thả trứng sâu mà còn cần mày? Ai mà không biết thả chứ? E rằng vẫn là mày thôi, một kẻ học nông nhưng mưu mô nham hiểm. Biết chỗ tao ở gần núi, chưa chắc bão đã có thể quật đổ vườn chuối nên mày mới đưa ra chủ ý cho người ta. Nếu không sao có thể chọn chính xác loài côn trùng ngoại lai không có thiên địch trong nước thế này? Ngay từ ban đầu đã muốn lừa tao vào chỗ chết!

Hắn chửi: "Đồ chó chết táng tận lương tâm! Cố ý bỏ qua điều khoản bất khả kháng, thằng nhãi nhà mày lừa tao, còn dám nhận tiền hoa hồng rồi mới chạy, đúng là quân ăn cắp gan to bằng trời! Lại còn nỗi khổ tâm trong lòng? Đệt mợ! Thiếu gia tao có cả trăm biện pháp trị mày, chích cho mày một nhát thật thoải mái thì sao? Dù sao thứ này cũng hợp pháp ở nước G."

Mặt Chương Bách xám ngoét, cậu ta tê liệt trên đất, "Van xin anh, Chử thiếu gia, tiền tôi nhất định trả anh! Tiền đối phương cho tôi tôi cũng trả anh! Những khoản khác tôi viết giấy nợ! Tôi sẽ viết giấy nợ cho anh!"

Chử Nhược Chuyết cười ha ha, "Thiếu gia tao không thiếu tiền, cơn giận này tao nuốt không trôi——Loại người như mày, tiền như thế cũng dám cầm, ngu xuẩn một cách đáng chết."

Hắn vung tay, mấy vệ sĩ tiến lên, nhấc Chương Bách giống như xách con gà, trói cậu ta vào chiếc móc sắt cuối cùng của sợi dây dài, ném tõm xuống biển rộng, nghe thấy đối phương kêu lên vô cùng thảm thiết, một lát sau lại kéo lên, đang kéo giữa chừng lại thả cậu ta xuống biển ngâm một lần nữa.

Chử Nhược Chuyết lạnh lùng chứng kiến, chỉ cảm thấy không còn thú vị nữa, xoay người đi vào trong khoang thuyền.

Bên trong khoang thuyền rộng rãi là phòng tiếp khách, một người đàn ông ngồi tập trung đọc sách trên ghế sô pha. Hắn mặc áo sơ mi quần dài với chất liệu cao cấp, vô cùng sạch sẽ phẳng phiu, tay áo xắn lên lộ ra chiếc đồng hồ đắt đỏ. Dường như tiếng gào khóc thảm thiết bên ngoài hoàn toàn không quấy rầy đến hắn, đôi mắt toát ra khí chất lạnh lùng.

Chử Nhược Chuyết đi vào cười nói: "Lâm Diệc Cẩn, tiến sĩ Lâm, sao cậu chịu khó thế, lúc nào cũng thấy bận? Làm tôi xử người quấy nhiễu đến cậu cũng thấy ngại, cảm ơn cậu đã cho tôi mượn du thuyền."

Lâm Diệc Cẩn lạnh nhạt nói: "Không sao, dù sao bến cảng cũng đang rảnh rỗi. Chú ý vừa phải thôi, đừng có thật sự xử chết cậu ta."

Chử Nhược Chuyết đặt mông ngồi xuống, tháo kính râm ra vứt lên trên, cầm chai rượu vang ướp lạnh để gần đó nốc ừng ực vài ngụm rồi mới nói: "Yên tâm, dọa cậu ta thôi, bắt cậu ta nhả ra hết hoa hồng tôi chia cho, đêm nay sẽ tống về, nếu không ông đây thật sự không nuốt trôi cục tức này, thật sự bị thằng nhãi này chơi một vố lớn."

Lâm Diệc Cẩn nói: "Có lẽ do lũ anh em họ của cậu xúi giục."

Chử Nhược Chuyết nói: "Chắc vậy, nhưng hỏi không ra, nếu đối phương dám làm, dĩ nhiên kế hoạch phải không có sơ hở gì, không tra được gì hết. Cũng chỉ là một ổ rắn chuột(*) trong gia tộc lớn nhà tôi thôi, không sao. Cậu thì sao? Bác sĩ cũng phải tốt nghiệp chứ? Khi nào về nước? Lần trước hình như có nghe loáng thoáng hai anh em kế nhà cậu cũng về nước đúng không? Cậu học hết bằng này đến bằng khác rồi, thạc sĩ rồi cả tiến sĩ, gia nghiệp nhà cậu thật sự không cần cậu bận tâm sao?"

(*) Chỉ những người xấu câu kết với nhau, hoặc hai người có quan hệ họ hàng với nhau cùng làm những điều xấu.

Lâm Diệc Cẩn lạnh nhạt nói: "Không có hứng thú, tôi đã nhận một chức vụ giảng dạy ở nước G, không có ý định về nước."

Chử Nhược Chuyết nghĩ một lúc, nói: "Không tranh giành cũng tốt, dù sao bên ông ngoại cũng để cậu thừa kế, đơn giản hơn nhiều, ở nước ngoài tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, về nước không có tự do, ầy. Như tôi, chẳng qua chỉ muốn chứng minh bản thân, suýt chút nữa ngã một cú đau, may lần này nhờ vả được Thịnh Vô Ngung giúp đỡ, nếu không lần này tôi thật sự ngã đau."

Lâm Diệc Cẩn khẽ nhúc nhích hàng lông mày, "Ông mời được cả Thịnh Vô Ngung sao?"

Chử Nhược Chuyết nói: "Ầy, còn phải cảm ơn cậu bạn nông dân cho tôi trọ, cậu ấy nhắc tôi có thể xem thử kiểm soát sâu bệnh bằng phương pháp sinh học, còn nhắc tôi hình như có công ty khoa học kỹ thuật chuyên về mảng này. Tôi vừa nghe đã nhớ ra, chẳng phải Thịnh Vô Ngung có thành lập Khoa học kỹ thuật Đom Đóm sao? Dù sao cũng đường cùng rồi, cứ thử xem sao. Gọi thử một cú điện thoại, không ngờ Thịnh Vô Ngung đồng ý ngay, thật sự là không ngờ tới, lần này nợ ân tình lớn, sau đó tôi định chia hoa hồng cho anh ấy, nhưng người ta không nhận, chỉ lấy mấy thùng chuối tiêu hồng."

Lâm Diệc Cẩn nói: "Có thể nợ ân tình của Thịnh Vô Ngung thì cũng xuất sắc đấy, bao nhiêu người muốn lấy lòng anh ta còn không được."

Chử Nhược Chuyết hít sâu một hơi, ngửa đầu ra sau, nghe thấy âm thanh bên ngoài đã dừng lại, nghĩ chắc tốp vệ sĩ nghe theo chỉ thị của mình nên có chừng có mực. Tiếng hải âu và tiếng sóng biển vang vọng đằng xa khiến lòng người tĩnh lặng, suy nghĩ cũng cởi mở hơn. Hắn chậm ra thở ra, nhìn Lâm Diệc Cẩn, "Diệc Cẩn, tôi nhớ trước đây cậu từng có bạn trai, cậu xác nhận cảm giác của mình với đồng tính bằng cách nào vậy? Có giống phụ nữ không? Nhìn thấy rồi nổi phản ứng?"

Lâm Diệc Cẩn mặt mũi vô cảm, "Sao đột nhiên hỏi vụ này, không phải cậu là trai thẳng sao? Mấy năm đại học liền không thấy cắt đứt với bạn gái."

Chử Nhược Chuyết thở dài, lát sau lại thở dài một lần nữa, thấy Lâm Diệc Cẩn chỉ đọc sách, cũng không nói lời nào, không thể làm gì khác đành chủ động nói: "Chủ nông trường mà tôi vừa nhắc đến đó, cậu ấy là một quân nhân giải ngũ, trước đây tôi ở tạm chỗ cậu ấy, thấy cậu ấy nấu nướng rất ngon, cũng rất săn sóc, đợt bão lần này, cũng may nhờ cậu ấy nhắc nhở nên tôi mới cảnh giác, cũng là cậu ấy phát hiện ra sâu bệnh... Nói thật Thịnh Vô Ngung giúp là ơn lớn, nhưng nếu không có cậu ấy nhắc nhở thì tôi sẽ lơ tơ mơ bỏ qua những điểm đáng ngờ, có khi bây giờ đã bị khởi tố cũng nên. Đưa giống loài ngoại lai vào, trước đây tôi đều không rõ, cái gì cũng giao hết cho thằng nhãi đó, sợ là tất cả chứng cứ nằm trong tay bọn họ."

Lâm Diệc Cẩn nói: "Quân nhân giải ngũ? Ông có cảm giác với cậu ta à?" Hắn nhìn Chử Nhược Chuyết, ánh mắt hết sức kỳ lạ, quân nhân giải ngũ chắc là cao lớn thô kệch lắm, còn Chử Nhược Chuyết thì trông da mỏng thịt non...

Chử Nhược Chuyết cũng không để ý đến ánh mắt kỳ quặc của bạn cũ, hơi xuất thần trong chốc lát, "Cậu ấy đẹp lắm, không phải kiểu ẻo lả đâu... Cũng không phải có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là thấy ở cùng cậu ấy rất thoải mái, khi ấy chỉ cảm thấy có thể làm bạn bè. Sau đó tôi có livestream, cậu biết sao không, fan thấy trai đẹp là gì cũng dám nói, có người hỏi cậu ấy thích gu con gái thế nào, cậu ấy thẳng thắn nói mình thích đàn ông... Tôi cũng không ngờ cậu ấy vô tư như thế..."

Lâm Diệc Cẩn cười nói: "Cố ý rồi, chắc là để ý cậu, xuất thân như thế cơ mà, trong nước vẫn còn bảo thủ lắm, hôn nhân đồng tính cũng chỉ mới thông qua một năm, làm gì có ai vô duyên vô cớ tự nói xu hướng tính dục của mình trước mặt người lạ, lòng dạ người này sâu lắm đấy."

Chử Nhược Chuyết hơi chần chừ mới nói: "Thật ra tôi cũng từng nghĩ thế... Sau đó lại cảm thấy... cảm thấy là do tôi nghĩ nhiều, người ta chỉ thẳng tính mà thôi. Cậu ấy đối xử với tôi không có bất cứ điểm nào mập mờ, nhưng tôi nợ cậu ấy ân tình lớn như thế, lại còn tư lợi phỏng đoán cậu ấy nên khó tránh có cảm giác phụ lòng người ta——Hơn nữa đúng là tôi thật sự có cảm giác với cậu ấy, lúc đó thậm chí còn dao động, cảm giác như nếu đối phương thật sự có ý với mình, với diện mạo và vóc dáng như thế, có lẽ thử cũng không sao..."

Lâm Diệc Cẩn mỉm cười, nói: "Cậu cảm thấy con người cậu ta không tệ, có ấn tượng tốt, cảm kích. Có phải lúc cậu sốt sắng nhất trong những ngày mưa bão, cậu lo lắng đề phòng sợ vườn chuối bị phá, lúc ấy cậu ta tốt với cậu lắm đúng không? Đúng rồi, cậu còn nói cậu ta nấu cơm ngon, lúc cậu sợ hãi lo lắng nuốt không trôi, cậu ta nấu bát mỳ gì đó cho cậu ăn..."

Chử Nhược Chuyết trợn to hai mắt, "Sao cậu biết?"

Lâm Diệc Cẩn cười hờ hững, "Không phải chính cậu vừa tự nói sao? Rất dễ đoán được——Hiệu ứng cầu treo(*), cậu tự tra cứu thêm đi."

(*) Hiện tượng hai con người cùng trải nghiệm cảm giác lo âu sợ hãi với nhau thì họ sẽ dễ đồng cảm và có thể nảy sinh tình cảm với đối phương hơn. Nhịp tim đập nhanh khi cùng trải qua sợi hãi sẽ làm bạn dễ dàng liên tưởng chúng với nhịp đập tình yêu.

"Trong tình huống lo lắng sợ hãi kích thích, tim sẽ đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, tâm trạng lên voi xuống chó, lo được lo mất, đúng lúc này gặp được một người đàn ông đẹp, lại còn giúp đỡ cậu rất nhiều. Cậu vốn đã chịu sự dằn vặt, tinh thần mệt mỏi, một thân một mình, trong lòng bất giác sinh ra sự ỷ lại vào cậu ấy. Ờm, hơn nữa cậu ấy còn vừa mới thừa nhận mình là đồng tính luyến ái, cậu vốn dĩ không nghĩ đến khía cạnh này giờ rất tự nhiên bị người ta dẫn dắt, lẫn lộn phản ứng sinh lý do căng thẳng gây nên với cảm giác đối với cậu ấy, cậu sẽ nhầm lẫn mình có cảm tình với người ta."

"Là trường hợp rất điển hình của hiệu ứng cầu treo, cậu cứ bình tĩnh một thời gian, gặp gỡ mấy cô gái xinh đẹp là sẽ quên mấy chuyện đó thôi."

Chử Nhược Chuyết thở phào, "À... Hóa ra là vậy! Không hổ là học sinh giỏi bằng kép ngành Tâm lý học!" Hắn nghĩ một hồi rồi nói: "Nhưng mà... có lẽ không phải cậu ấy cố ý đâu, thái độ của cậu ấy luôn rất bình thản và tự nhiên, ở chung với cậu rất thoải mái."

Lâm Diệc Cẩn cười nói: "Những người ở tầng lớp thấp nhất của xã hội có trực giác nhạy bén và khả năng thiên bẩm về phương diện này. Họ không cần học bất kỳ lý thuyết nào, tự nhiên biết ai là người xứng đáng để họ đeo bám, những người ưa nhìn thì sẽ càng biết sử dụng điểm mạnh hiếm hoi duy nhất của bản thân, hoàn toàn không cần học mà vẫn biết cách thu hút cậu, tính cách cũng rất thận trọng nghiêm túc."

Chử Nhược Chuyết đảo mắt nhìn hắn, bỗng nhiên cảm khái, "Cậu lạnh lùng thế này, khó mà tưởng tượng nổi cậu yêu đương với người ta thế nào. Nếu như ai thành đôi với cậu, cậu đều phân tích tâm lý và hành động của đối phương thì có phải mệt mỏi lắm không hả? Trên đời làm gì có người nào hoàn hảo chứ?"

Lâm Diệc Cẩn cũng không bận tâm, lại mở sách trong tay ra lần nữa, "Ai quan tâm."

loading...

Danh sách chương: