Chương 19: Dính Dính*

*贴贴: Là một thuật ngữ được sử dụng trên Internet, 贴贴 thực chất có nghĩa là "gắn bó" với ai đó, thể hiện rằng bạn muốn xích lại gần người ấy hơn...

Lục Tầm cùng Diệp Dao đi vào trường cấp ba, vừa đi vừa cảm khái.

"Cậu có nhớ không, trước đây thầy chủ nhiệm toàn đến đây bắt cặp tình nhân, khung cảnh cũng khá náo nhiệt." Lục Tầm nhớ lại chuyện trước đây, "Cậu và tôi đứng xem trò vui, lại còn không bị bắt. "

Trường trung học của Diệp Dao không có chỗ khuất như lùm cây, nhưng có một hồ phun nước có nước nhưng không bao giờ phun, đèn ở quanh đây không được bật quanh năm, vì vậy các cặp đôi trong trường rất thích hẹn hò ở nơi này lúc đêm.

Bởi vì ở đây mát mẻ, trước khi trở lại ký túc xá sau buổi tự học buổi tối, Diệp Dao và Lục Tầm sẽ đứng ở đây để hóng mát và trò chuyện, tình cờ chứng kiến ​​nhiều lần thầy chủ nhiệm đi bắt người.

"Thật ra thầy cũng nghi ngờ chúng ta." Diệp Dao cười nói, "Thật kỳ lạ, không hiểu sao thầy lại nghĩ vậy."

"Đúng vậy, hai nữ sinh ôm nhau, nắm tay thì ông ấy không hoài nghi, ông ấy chính là đang kỳ thị!" Mặt Lục Tầm đầy vẻ bức xúc với bất công.

Cổng trường không đóng, mấy thiếu niên lẻn vào sân bóng rổ của trường chơi, bầu không khí vui vẻ trên sân phía xa mơ hồ truyền vào tai Diệp Dao.

Không biết là ai thừa dịp nghỉ đông không ai quản, ở dưới một cây đại thụ làm một cái cái xích đu, nhìn rất rắn chắc, mà độ rộng chỉ đủ ngồi một người.

Diệp Dao nhìn cái xích đu, rồi nhìn Lục Tầm.

"Đi bộ mệt phải không?" Lục Tầm nhìn mặt liền đoán ý, "Ngồi đi, tôi không mệt, tôi có thể đẩy phía sau cho cậu."

"Tôi ngồi một mình thì nói làm gì," Diệp Dao nhẹ giọng nói, "Quên đi, chúng ta cùng nhau tìm một chỗ khác ngồi đi."

"Nơi khác không có ai dọn, đều bẩn, chỉ có chỗ này sạch sẽ." Lục Tầm trên mặt lộ ra một nụ cười nhếch mép, "Thật ra không phải là chúng ta không thể ngồi cùng nhau trên cái xích đu này, còn phải xem bạn học Diệp có nguyện ý hay không."

Lục Tầm vừa nói, rồi trực tiếp tiến lên một bước ngồi lên xích đu, sau đó vỗ vỗ đùi, hướng Diệp Dao mời: "Mời bạn học Diệp đi, ghế VIP thoải mái linh hoạt, còn cung cấp sưởi độ 36 không nguội, sưởi ấm cậu cả mùa đông mà không lạnh!"

Lục Tầm nói chuyện kiểu tán tỉnh đã thành thạo, với cả hắn cũng không thực sự muốn tranh giành với Diệp Dao, theo thói quen bình thường, Diệp Dao có lẽ sẽ đấm hắn, rồi thừa dịp này hắn sẽ giả vờ chạy trốn, nhường vị trí cho Diệp Dao.

"Được." Diệp Dao nói.

"Vẫn là anh Diệp lợi hại, đàn em bái phục, xin chịu thua ...... cậu nói gì cơ?" Lục Tầm ngừng nói.

Diệp Dao đi về phía trước vài bước, trực tiếp ngồi vào chỗ VIP chuyên dụng.

Cậu không có khách khí mà giả tạo ngồi, vững vàng đem toàn bộ cân nặng đều giao cho Lục Tầm.

Cả người Lục Tầm đều choáng váng.

Diệp Dao ngồi ở trên đùi hắn.

Diệp Dao, ngồi ở, trên đùi hắn!

Lục Tầm lập tức có chút luống cuống tay chân, cuối cùng đưa tay nắm ở eo Diệp Dao, đem Diệp Dao ôm sát.

Dù sao thì Diệp Dao cũng là một người trưởng thành cao 1,8 mét, có thể nhẹ đến đâu thì cũng sẽ không nhẹ như lá mà bay, nhưng Lục Tầm sợ Diệp Dao sẽ bị gió đông thổi bay đi, cho nên ôm chặt lấy cậu.

"Không ấm, không cảm nhận được nhiệt độ ổn định." Diệp Dao chỉ trích, "Cậu quảng cáo sai sự thật."

Giọng nói của Lục Tầm có chút căng thẳng: "Sao lại là quảng cáo sai sự thật? Gói hàng còn chưa mở ra. Làm sao có thể cảm nhận được nhiệt độ qua bốn chiếc quần. Khi về nhà và mở gói hàng ra, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ không đổi, nhiệt độ ba mươi sáu độ."

Diệp Dao cười lạnh một tiếng: "Làm trò."

Lục Tầm dùng sức đạp chân trên đất, cái xích đu liền chậm chậm bắt đầu lay động.

Khi độ lắc của xích đu dần dần tăng lên, quán tính cũng dần dần tăng lên, Diệp Dao từ từ dựa vào Lục Tầm.

Lục Tầm, người vừa nãy vẫn còn đầy những lời lưu manh, lúc này đã mất chức năng ngôn ngữ.

Mặc dù mặc mấy bộ quần áo mùa đông dày cộp, nhưng Lục Tầm lại cảm thấy mùi thơm và hơi ấm của người trong lòng khiến cả người hắn nóng bừng.

"Lắc chậm như vậy, không dùng lực một chút nào sao, còn chưa ăn sao?" Diệp Dao lại nói.

Nếu những lời khiêu khích và châm chọc như vậy đến từ người khác, có lẽ Lục Tầm sẽ đánh người đó cho đến khi nhìn thấy hắn thì phải đi đường vòng trong vòng ba năm, nhưng nếu Diệp Dao nói ra những lời đó, thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.

Giọng điệu Diệp Dao nói với hắn thêm vài phần thân mật.

Khóe miệng Lục Tầm nhếch lên, lộ ra nụ cười chân thành: "Được, cậu muốn nhanh như vậy, tôi sẽ thỏa mãn cậu."

*

Chơi đùa một lúc xong, Diệp Dao và Lục Tầm hài lòng trở về.

Diệp Dao như thể được đả thông hai mạch nhâm đốc, có thể nói là chơi vô cùng vui vẻ.

Quả nhiên dứt bỏ lo lắng sau là có thể muốn làm gì thì làm! Thậm chí còn không cần lo lắng rằng chính mình sẽ càng lún sâu, bởi vì qua hết một tháng này cậu sẽ bắt đầu chạy trốn! Thanh thản.

Diệp Dao vui vẻ đi tắm, Lục Tầm thì ở trong phòng ngủ của hai người chỉnh lý lại giường chiếu, dò xét gian phòng của Diệp Dao.

Đồ vật của hắn đều bị chuyển đi nơi nào, làm sao có thể thu dọn sạch sẽ như vậy?

Lục Tầm cởi áo khoác của mình ra treo lên trên ghế Diệp Dao thường ngồi, rồi xếp lại hai cái gối ở trên giường, đem hai cái gối dựa vào nhau, lúc này mới hơi hơi hài lòng.

Thu dọn giường xong, Lục Tầm chuyển tầm mắt đến tủ đầu giường, tiếp tục nhíu mày lại.

Những đồ khác thì không tính, nhưng bức ảnh chụp chung kia sao cũng có thể bỏ đi? Trước đây hắn phải nhìn mấy lần mới có thể ngủ được?

Đương nhiên đây là tật xấu hồi cấp ba, lên đại học hắn học xong liền ôm Diệp Dao ngủ, cho nên cũng không cần nhìn cái ảnh chụp chung.

Mà ảnh đấy vẫn rất quan trọng, nó là ảnh chụp chung của hắn và Diệp Dao, sao có thể dọn đi?

Diệp Dao tắm xong đi ra, chỉ thấy Lục Tầm ngồi xổm ở vị trí đầu giường, xem bóng lưng giống như một con chó lớn bị lạc.

"Cậu ngồi xổm ở nơi đó làm gì?" Diệp Dao nói

Lục Tầm quay đầu lại, ánh mắt u oán: "Nếu như tôi nhớ không lầm, nơi này cần phải còn một thứ."

"Vậy cậu nhớ nhầm rồi." Diệp Dao nói.

"..." Lục Tầm cũng không giả ngu, "Tại sao lại bỏ bức ảnh đi? Đây chính là kết tinh thời thanh xuân của chúng ta."

Diệp Dao đã chuẩn bị thật lâu, chậm rãi trả lời: "Tôi thấy quá xấu, không thích nữa."

Lục Tầm không biết nó xấu chỗ nào, bất kể ở thời kỳ nào, hắn đều thấy Diệp Dao rất đẹp trai, nhưng nếu Diệp Dao đã nói như vậy, hắn cũng không thể làm gì được.

"Vậy chụp cái mới?" Lục Tầm hỏi.

Diệp Dao suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Được, coi như giữ lại làm kỷ niệm, cậu đi tắm trước đi, tắm xong chụp ảnh."

Lục Tầm vội vã vào phòng tắm, vừa tắm rửa vừa suy nghĩ về bố cục của bức ảnh sắp chụp.

Đây không phải là một bức ảnh chụp chung bình thường, đây là trong phòng ngủ, hắn và Diệp Dao đều mặc đồ ngủ, ý nghĩa không hề bình thường!

Bọn họ chụp rất nhiều ảnh, đại bộ phận đều là đi bên cạnh nhau hoặc là hắn khoác vai Diệp Dao, nhưng mà không có ngoại lệ, đều là chụp cùng nhau ở ngoải đường.

Vị trí của bức ảnh cho thấy lần này là gì? Cho thấy mối quan hệ của họ ngày càng thân thiết, đó cũng là lý do tại sao Diệp Dao ngồi trên đùi hắn mà đung đưa.

Lục Tầm chưa bao giờ để ý đến tư thế chụp ảnh, nhưng hiện tại thật sự rất khó để hắn tìm ra một tư thế chụp ảnh hoàn hảo, vậy nên hắn một tay tắm rửa, một tay lướt điện thoại.

Hắn tìm kiếm tư thế của bạn bè trong ảnh chụp nhóm, có lẽ là do phần mềm tra cứu thấy hắn là nam, nên tất cả ảnh hiện ra lúc đầu đều là ảnh chụp nhóm của các bạn nam, những ảnh chụp nhóm này có thể tóm tắt rất đơn giản- bạn trông thật tuyệt vời, và tôi cũng vậy, nhìn vô cùng mạnh mẽ, chúng ta mà hợp lại, thì chính là hai vị vua giáng lâm.

"Bị điên hả, ai muốn chụp cái này." Lục Tầm thấp giọng mà chửi một câu, tiếp tục tìm kiếm【bạn bè có quan hệ tốt nhất tạo dáng chụp ảnh chung 】

Ảnh hiện ra lần này đã thay đổi, so với những bức ảnh giả vờ đẹp trai, lạnh lùng trước đây, sự tương tác giữa hai người được chú trọng nhiều hơn. Ví dụ như nắm đấm đụng nhau, nắm cổ tay nhau hoặc là nháy mắt với nhau.

Lông mày anh tuấn của Lục Tầm cau lại, hắn cảm thấy những bức ảnh chụp chung này có gì đó thiếu sót khiến hắn không hài lòng.

Hắn cần những bức ảnh đẹp hơn, thân mật hơn, mấy bức chụp giữa những người bạn bình thường như thế hắn không muốn chụp cùng với Diệp Dao.

Không tìm được bức ảnh ưng ý, nán lại trong phòng tắm cũng một lúc lâu, Lục Tầm tắt nước nóng, mặc quần áo, cau mày bước ra khỏi phòng tắm.

Diệp Dao một tay chống đầu nằm ở trên giường nghịch điện thoại di động, ngước mắt nhìn Lục Tầm từ phòng tắm đi ra, vẫy tay ra hiệu.

Lục Tầm đi tới bên người Diệp Dao, Diệp Dao đưa tay ra, giúp Lục Tầm chỉnh lý lại áo bởi vì sốt ruột mà bị nhét bừa vào trong quần.

Động tác của cậu không nhanh không chậm, ngón tay trắng nhỏ cách một tầng áo ngủ thật mỏng, xẹt qua cơ bụng của Lục Tầm.

"Gấp gáp như vậy làm cái gì, " Diệp Dao nhìn Lục Tầm từ dưới lên trên, môi đỏ tựa như cười nhạt, "Sợ tôi chạy à?"

Lục Tầm suýt nghẹn thở, suýt chút nữa ngón tay Diệp Dao lướt qua cơ bụng của hắn, huyết dịch của hắn dâng trào.

Đàn ông hai mươi tuổi đi đường còn có thể biến dạng, Diệp Dao không hề kinh ngạc: "Đã bao lâu rồi cậu không tự mình xử lý, cho cậu nửa giờ đi toilet nhé?"

"Không được, lãng phí thời gian." Lục Tầm cau mày từ chối, "Chỉ muốn cùng cậu chụp một bức ảnh chung mới."

Hắn không vui khi phải giảm thời gian dành cho Diệp Dao trong nửa giờ một cách vô ích.

Lục Tầm đến một bên giường khác, tiến vào trong chăn, dựa vào Diệp Dao.

Hắn không sợ lạnh, mùa đông nhiệt độ cũng vẫn luôn hơi cao, bởi vậy sau khi lên giường liền tự giác đi tìm chân Diệp Dao, che ấm chân của Diệp Dao.

"Cậu nghĩ chụp như nào là được?" Diệp Dao hỏi.

"Không biết nữa." Lục Tầm mở điện thoại ra, cho Diệp Dao xem lịch sử hắn đã tìm kiếm, "Bọn họ chụp ảnh không đẹp."

"Tôi đã tìm kiếm trên các ứng dụng khác, cậu kiểm tra xem cậu thích kiểu nào." Diệp Dao đặt điện thoại của mình trước mặt Lục Tầm.

Lục Tầm vừa ngẩng đầu.

【chụp ảnh với bạn thân của mình như thế nào? Cả nhà cùng tham khảo nhé! 】

Hình ảnh đi kèm là hình ảnh hai cô gái dễ thương chụm đầu vào nhau, một bên má chạm má, cười hạnh phúc.

Gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lục Tầm đã nhận ra tư thế này.

Hắn chưa từng ... đăng ảnh như thế này với Diệp Dao.

"Cậu thích cái này à?" Diệp Dao cười khẽ.

Lục Tầm hít sâu một hơi, khống chế bản thân không nhảy dựng lên ôm Diệp Dao, sờ sờ nắm tay Diệp Dao, khàn giọng nói: "Dao Dao..."

Lục Tầm vừa nhìn thấy Diệp Dao thay đổi góc độ của đầu, một giây sau, liền ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc.

Gò má mềm mại trơn trượt áp sát vào má hắn, mỗi lần cọ xát lại như mang theo dòng điện trăm ngàn vôn.

Có một tiếng nổ trong đầu Lục Tầm, tất cả những suy nghĩ của hắn đều dễ dàng bị lấy đi.

----------------------------------------------------------------------------------------------

loading...

Danh sách chương: