Phiên ngoại 1 - 2

Phiên ngoại 1:

Chẳng ai nghĩ tới, Uy Vũ tướng quân được triều đình mới phong chức cho lại làm lễ lớn như vậy để đón tiếp con trai mới ra đời của hắn.

Sau đó người ở chỗ này mỗi khi nhắc đến việc này liền cười to không ngớt, Lý Phong còn có vẻ mặt như vậy. Lúc đó ba tiểu tử bị Lý Phong đột nhiên xuất hiện làm kinh ngạc nhảy ra sau một cái, sau đó vội vã kéo hắn chạy về phía gian nhà, vừa chạy vừa báo cho hắn, "Ca sao đang sinh con a, vừa mới sinh một đứa, còn một đứa chưa thấy ra a!"

"Con... Con ta? ! Hai... Hai đứa? !" Ai tới nói cho hắn, một đường không ngừng không nghỉ chạy về, nhưng lại nhìn thấy tình cảnh ca nhi hắn mong nhớ ngày đêm sinh con, tại sao không ai nói cho hắn biết Minh ca nhi mang thai lại còn có hai đứa? Bằng không hắn sẽ ngay cả tiệc mừng cũng đều không có tâm tư tham gia trực tiếp chạy về rồi.

Rốt cục cũng tiêu hóa tin mừng cực lớn này, Lý Phong không chút suy nghĩ hướng về phía gian nhà gào lên, "Minh ca nhi, ta là A Phong, ta đã trở về, ngươi không cần phải sợ a...", hắn sao quên được tình cảnh lần trước sinh con cùng lai lịch của Đường Xuân Minh.

Hắn xuất hiện quá quá bất ngờ, vì vậy ngoài phòng cũng không ai có thể ngăn được hắn, cứ để hắn thoải mái mà xông vào.

Đường Xuân Minh nghe được tiếng la liền mê man, sau đó phản ứng lại liền mắng: "Tên khốn khiếp nhà ngươi còn biết trở về a, ta còn tưởng rằng ngươi ở kinh thành bên vui đến quên cả trời đất không muốn trở về đây nữa..."

Mắng người cũng là vô cùng tức giận, bởi vì khí lực mắng người này mà đứa bé thứ hai liền đi ra, ngay ở trước mặt Lý Phong oa oa khóc nỉ non.

"Phốc!" Trong sân, mọi người còn đứng ngẩn ngơ ở chỗ đó, còn chưa tỉnh lại từ một màn bất ngờ này, sau đó nghe được tiếng bật cười từ đằng sau, xoay người lại nhìn, trong sân không biết lúc nào đã có một hán tử xa lạ đứng đó, cũng phong trần mệt mỏi.

Nhìn thấy một sân người rốt cục nhìn vào mình, người đến chắp tay sung sướng nói: "Tại hạ là Diêu Linh bằng hữu của Lý Phong, trở về cùng Lý Phong, Lý Phong cũng không biết phu lang nhà mình đang sinh con cho hắn a, hahah..." Biết Lý Phong thời gian dài như vậy, chưa từng thấy một mặt như vậy của Lý Phong, nhìn hắn thất thố như vậy cũng khó trách hắn không muốn ở kinh thành mà vội vã trở về, nhưng mà kinh hỉ lần này thực sự là khiến người vừa mừng vừa sợ a.

Người đến phong trần mệt mỏi, nhưng lời nói lại vô cùng hiền hòa, khiến mọi người trong sân thở phào nhẹ nhõm cũng nở nụ cười mời hắn vào trong, Lý Chính đương nhiên đem hắn dẫn đến chỗ bên người Hà lão, nghĩ đến bằng hữu của A Phong Hà lão hẳn sẽ biết một ít. Quả nhiên, Hà lão thấy người đến liền cười ha ha bắt chuyện với hắn, vị Diêu Linh công tử này cũng vô cùng quen thuộc mà chào Hà lão, trong lời nói còn có ý nói đến chuyện cười của Lý Phong.

Sản ma ma rốt cuộc cũng đi ra khỏi phòng báo tin mừng, Đường Xuân Minh sinh được một tiểu tử một tiểu ca nhi, tiếng khóc ban đầu vang dội đến mức khiến Lý Phong ngã ngồi xuống đất không phải là tiểu tử mà chính là tiểu ca nhi, khi hai đứa nhỏ được thu thập sạch sẽ ôm ra khỏi phòng cũng đã khóc mệt nên đang ngủ, sản ma ma chỉ cho mọi người biết đứa nào là tiểu ca nhi, đứa nào là tiểu tử, còn nói tiểu ca nhi còn ầm ĩ hơn tiểu tử, tiểu tử vô cùng yên tĩnh.

Lý Phong cũng rốt cục cũng đi ra, nhìn hai đứa nhỏ một trái một phải cũng không biết nên nói gì cho phải, hiện tại còn đang chìm trong kinh hãi cùng đại hỉ, còn không tin được mắt cùng tai của mình, hắn đi ra ngoài đánh giặc, Minh ca nhi lại sinh cho hắn hai đứa nhỏ, ca nhi tiểu tử đều đủ hết. Lau mặt, thầm nghĩ: A Lâm cùng A Sâm đâu? Nhanh gọi bọn nó về xem hai đệ đệ, cũng không biết A Sâm còn nhớ mặt cha nó không, ta phải nhanh chóng tắm rửa chút, trên người đều là tro bụi, vừa nãy Minh ca nhi ở bên trong cũng không dám lại gần, chỉ cách một khoảng nói mấy câu, nhìn hắn ngủ mới ra ngoài.

"Ha ha, chúng ta trở về , nghe động tĩnh còn tưởng rằng có ai đến đây, không nghĩ tới A Phong ngươi lại trùng hợp như vậy." Trương Trường Minh cùng ca nhi nhà mình trong tay ôm A Sâm đi vào, bọn họ ở trong nhà Trương Tú dễ dàng chú ý đến động tĩnh bên ngoài hơn chỗ đang căng thẳng này, liền đoán người có người đến lại nghe được tiếng trẻ con khóc liền vội vàng mang hai đứa nhỏ đến.

Lý Phong trở vào nhà nhanh chóng tẩy rửa rồi đổi một thân quần áo sạch sẽ ra ngoài,nhìn thấy hai đứa nhỏ cũng vô cùng cảm khái, hiện tại... Hắn thành cha của bốn đứa nhỏ, một đời này... Vô cùng viên mãn rồi!

"Cha!" A Lâm mặc dù giữa đường nhận cha, nhưng tình cảm với Lý Phong vô cùng sâu sắc, thường xuyên nhớ cha, nhìn thấy cha đột nhiên trở về liền vô cùng vui mừng kêu lên.

"Ca, đây là cha chúng ta sao? Sao cha lại có râu mép ?" A Sâm nghi ngờ nhìn hán tử một chút cũng không đẹp trai này, sao không giống như cha đẹp trai như trong ấn tượng của nó chút nào.

"Ha ha..." Trong sân liền có tiếng cười lớn, còn không phải là vừa mới chạy về còn chưa kịp cạo sao.

A Lâm vốn nắm tay đệ đệ hướng về phía cha đi đến, nghe đươc lời của đệ đệ liền dừng lại nghiêm túc giải thích với đệ đệ, "Đây chính là cha của chúng ta, còn râu mép... Khẳng định là cha vội vàng chạy về xem a mẫu nên không kịp cạo, đúng không cha?"

"Đúng, A Lâm thật thông minh." Lý Phong bị con trai nghi ngờ khiến cho tâm hồn bị tổn thương lập tức được một đứa con khác chữa trị, tiến lên ôm lấy tiểu hỗn tử A Sâm một cái, còn dám nghi ngờ cha nó, cố ý dùng râu cọ cọ vào mặt nó, "Nói, ta có phải là cha không? Còn nhận ra cha không?"

"A —— không muốn, người là cha con ——" A Sâm kêu lên như quỷ kêu, nhưng mà ai cũng có thể nhìn thấy được nó chơi vô cùng vui vẻ, trong chốc lát, Lý Phong lại dùng một cánh tay khác ôm A Lâm lên, ban đầu A Lâm còn có chút gò bó, cảm giác mình đã là người lớn không nên để cha ôm, nhưng là rất nhanh liền cùng A Sâm chơi đùa, cảm giác xa lạ do rời nhà một năm rất nhanh liền biến mất, từng đứa từng đứa kêu "Cha" vô cùng vui vẻ, đặc biệt là A Sâm, chơi đùa với râu mép của cha.

Vương Anh ôm tiểu ca nhi mới sinh trong lồng ngực, thấy cảnh này liền nở nụ cười, ca tế về không chăm sóc đến hai đứa nhỏ của mình trước mà là tăng cường tình cảm với A Lâm A Sâm, hắn không cần lo lắng sau này A Phong sẽ thiên vị hai đứa nhỏ sau này.

Mọi người thấy Lý Phong về liền không cần lo lắng trong nhà không có ai chăm sóc, liền dần dần rời đi, để người nhà bọn họ đoàn tụ.

Lý Chính mang Trầm phu lang cùng hai tiểu tử nhà mình rời đi trước tiên, trước khi rời đi còn muốn gọi Lý Phong muốn nói cái gì, nhưng suy nghĩ một chút vẫn thôi, chờ mấy ngày liền biết, khi đó càng thêm kinh hỉ đi. Ngày hôm nay mình đạt được niềm vui bất ngờ như vậy, cũng nên để bọn họ nếm thử tư vị này.

A Lâm A Sâm cùng cha nháo loạn một hồi liền nhớ đến hai tiểu đệ đệ, rời đi ôm ấp của cha, lúc này Lý Phong mới rảnh rỗi ngắm cẩn thận hai đứa bé còn nhỏ hơn, hai bất ngờ kinh hỉ, trực tiếp mỗi tay ôm một đứa, vì đã quen ôm A Sâm, cũng không giống như trước không dám ôm trẻ mới sinh nữa. A Lâm vô cùng biết điều, đứng bên cạnh vui sướng hài lòng nhìn hai tiểu đệ đệ, A Sâm liền trực tiếp dùng ngón tay chạm chạm khuôn mặt hai tiểu đệ đệ, nói, "Sao bọn đệ đệ đều ngủ, một chút cũng không chịu chơi cùng ca ca?"

"Đại đệ ngươi cẩn thận một chút, đừng làm đau tiểu đệ." A Lâm vội càng kéo tay A Sâm, tên gọi cũng thay đổi, từ đây, nó có đại đệ, còn có hai tiểu đệ, nó nhất định sẽ giúp đỡ a mẫu chăm nom tất cả đệ đệ thật tốt.

Diêu Linh về cùng Lý Phong cũng biết chuyện này liền tiến lại xem trẻ con, nhìn thấy ngạc nhiên, "A Phong, hai đứa nhỏ này gọi là gì?"

Tên? Lý Phong lúc này mới nhớ ra hai đứa nhỏ vẫn chưa có tên đâu. trước đó hắn không hề có chút tin tức nào, làm gì nghĩ đến tên của con, không khỏi nhìn về Hà lão cũng Vương Anh, lại nhìn hai đứa nhỏ, nói: "Trước kia Minh ca nhi có nói đùa, nói sau A Lâm A Sâm còn thiếu một A Mộc, nhưng..."

Nhưng hiện tại có hai đứa nhỏ, muốn gọi thế nào a?

"A Mộc?" Miệng Diêu Linh giật giật, gia đình nhà này đều liên quan đến gỗ sao.

Hà lão vung vung tay nói: "Không cần nhìn ta , cái này là chuyện của người cha, chính ngươi từ từ suy nghĩ là được." Đối với danh tự A Mộc này, hắn cũng không thể ra sức, hơn nữa đoán được danh tự A Mộc này chắc chắn phải rơi vào một trong hai đứa nhỏ, vì sao? Vừa nhìn liền biết Phong tiểu tử này nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Minh ca nhi.

Lý Phong khó xử, nhìn hai đứa nhỏ trên tay, tiểu ca nhi sinh ra còn nặng hơn tiểu tử một chút, nếu không chờ Minh ca nhi tỉnh lại liền hỏi hắn đi. Thời gian dài như vậy Minh ca nhi khẳng định đã nghĩ tới, nghĩ như vậy liền đem hai đứa nhỏ giao cho Vương Anh, vừa mới sinh ra vẫn không nên ôm ra ngoài tránh trúng gió, bên ngoài nhiệt độ không thấp.

&&&

Đối với Diêu Linh đi theo cùng mình, Lý Phong cũng không giới thiệu với người trong thôn, nhưng mọi người cũng đều rõ ràng trong, đây nhất định là một công tử đại gia, phong độ khí thế kia rõ ràng không giống như Dư Mộ trước đây đã tới.

Đường Xuân Minh đương nhiên biết người này, A Phong lên chiến trường cũng có nguyên nhân vì người này, A Phong có thành tựu ngày hôm nay ngoại trừ nhờ Hà lão thì chính là người này, vì vậy cách cửa sổ cảm ơn hắn.

"Đường phu lang khách khí , ta cũng chỉ là giúp đỡ ban đầu, thành tựu của A Phong đều là do tự thân cố gắng, huống hồ hắn cũng trợ giúp ta rất nhiều, một lời cảm ơn cũng nói không hế, bây giờ ta xem A Phong như đệ đệ, không bằng gọi Đường phu lang một tiếng đệ sao đi." Trong lòng Diêu Linh không phải là không hiếu kỳ với vị Đường phu lang này, đặc biệt thời gian sinh con trước đó trung khí mười phần chửi bậy thực sự là khiến cho hắn mở rộng tầm mắt, đối ngược hoàn toàn với giọng nói ôn hòa thái độ hào phóng hiện tại, nói vậy cũng là người thú vị, cũng không giống ca nhi nhà nông như trong tưởng tượng.

"Vậy ta cùng A Phong liền trèo cao , Diêu đại ca, " Đường Xuân Minh bên trong con ngươi khẽ chuyển, có tiện nghi không lấy là đứa ngốc, mọi người đều như vậy trước tiên khéo léo khách khí từ chối, trước tiên kéo quan hệ làm chỗ dựa đã, "Trong nhà tùm la tùm lum , Diêu đại ca đừng ghét bỏ, có nhu cầu gì cứ việc nói cùng A Phong."

"Được, đệ sao, ta sẽ không khách khí cùng A Phong." Diêu Linh cười cợt.

Đảo mắt song thai đã đến lễ tắm ba ngày , lần này, còn náo nhiệt hơn lần A Sâm tắm ba ngày nhiều lắm, khi đó dù sao cũng đang trong hiếu kỳ nên không thể trắng trợn đãi khách, chỉ mời những nhà quen biết qua náo nhiệt một chút.

Ngày hôm đó, ngay từ sáng sớm khách đã không ngừng tới cửa, không có lúc ngừng lại.

Đối với người trong thôn mà nói, Lý Phong và Đường Xuân Minh chính là đại kim chủ của bọn họ, dù là hoa màu hay là xưởng rượu đều không thể tách khỏi hai người này, đặc biệt là Lý Phong lên chiến trường đánh một vòng mà khi trở về không bị thương chút nào, người trong thôn đều biết đó là đánh thắng trận, tuy không biết Lý Phong có được thăng quan tiến chức hay không, nhưng nhà dù sao cũng sẽ không kém, đương nhiên là muốn tạo quan hệ với phu phu bọn họ.

Dù là tự giác hay không, đều ý thức được phu phu Lý Phong cùng Đường Xuân Minh không phải là nhân vật nhỏ, ngay cả Vương Xuân Hoa nhảy nhót thoải mái ở Triệu gia, bây giờ dù hắn có gian to hơn nữa cũng không dám đến trước mặt Đường Xuân Minh gây chuyện, hắn hận không thể để cho Đường Xuân Minh không nhớ đến ra được người như hắn. Nhà Lý Hạ Căn càng không cần Lý Phong đứng ra, người của Lý gia đều tự giác ngăn chặn động tác của bọn họ, đã sớm ra nghiêm lệnh với bọn họ, nếu như bọn họ dám làm gì nữa thì trục xuất khỏi gia tộc, vì vậy dù cho bọn họ không cam lòng cũng chỉ đành thu tay lại, bây giờ người của Lý gia ai cũng chướng mắt bọn họ.

"Đằng lão bản, Tề chưởng quỹ, Trần chưởng quỹ, các ngươi đều đến rồi, mau mau mời vào!"

Đằng Dục đến thấy Lý Phong còn kinh ngạc một chút, cho rằng người này vẫn còn đang ở kinh thành a, không nghĩ tới lại chạy về nhanh như vậy, nhìn thấy Lý Phong vô cùng nhiệt tình, hắn biết được Lý Phong lập công lớn, phía trên còn ban cho hai chữ "Uy Vũ".

"Dung đương gia, ngày hôm nay khách đến nhiều, không thể chiêu đãi chu toàn, vẫn mong bỏ qua cho!"

"Làm gì, ngươi đi đón những khách khác đi, ta đi gặp Minh ca nhi ." Sau khi Dung Nguyệt đến liền đem người bỏ lại, trực tiếp đến chỗ phòng Đường Xuân Minh, những người bên ngoài đến làm khách đều là hán tử, hắn cũng không tiện ở đấy, nhìn thấy hai đứa nhỏ càng cảm thấy đáng yêu, Đường Xuân Minh trực tiếp trêu ghẹo bảo hắn sinh một đứa đi.

"Đó là Huyện thái gia đi, A Phong, Huyện thái gia đến rồi, đang hướng về bên này." Trương Trường Minh đang đứng ở cửa đón khách nhìn thấy vậy liền nhanh chóng gọi, quan phụ mẫu đến đương nhiên không giống như người bình thường.

Vậy mà chờ khi Lý Phong đi ra, Huyện thái gia này liền vội vàng tiến lên hành lễ với Lý Phong, nào dám để Lý Phong tự mình ra đón hắn, thận phận địa vị ngày hôm nay đều khác biệt vô cùng lớn, vị này rất được bệ hạ coi trọng a.

"Sử đại nhân khỏi khách khí, Lý Phong vẫn là hán tử nông thôn, chỗ này không cần làm mấy hư lễ kia." Lý Phong khách khí nói.

"Được rồi, Lý tướng quân, Sử mỗ liền tuân theo , kính xin Lý tướng quân mau mau chuẩn bị tiếp thánh chỉ, ta đến trước để thông báo Lý tướng quân một tiếng." Huyện thái gia nào dám thật sự không khách khí, nhưng mà ngoài miệng vẫn đáp ứng, vị này ở trong kinh chính là Uy Vũ tướng quân, sau đó bệ hạ lại cho thánh chỉ đến chỗ này, chính là người không biết tình hình cũng đoán được vì này đã lọt vào mắt xanh của bệ hạ.

Việc này Lý Phong cũng rõ ràng , sau khi sắp xếp cho Huyện thái gia xong liền vào phòng Đưỡng Xuân Minh nói cho hắn một chút, hắn đã sớm nói với Đường Xuân Minh, thánh chỉ trong kinh đến, thứ nhất là phong Minh ca nhi thành Cáo mệnh, thứ hai là tăng chỗ dựa cho bọn họ, rượu Đường Ký của thôn Bình Sơn chính là cống tửu đích thân hoàng thượng điểm danh, cái này là do Lý Phong không làm quan tận triều đình nên hoàng đế cố ý ban thưởng cho hắn, đương nhiên trong đó không thiếu công lao của chính bản thân nó, rượu Đưởng Ký thực sự chất lượng vô cùng tốt, tiệc mừng trong kinh thành trước đó cũng dùng rượu Đường Ký, danh tiếng của rượu này đã thực sự nổi tiếng trong kinh thành.

Lúc hắn rời kinh, người đến đây ban thánh chỉ cũng đi, nhưng mà hắn cùng Diêu tướng quân đi một đường không dừng lại, người phía sau phải từ từ chạy, đương nhiên là đến sau rồi.

"A? Đến rồi sao? Cần ta chuẩn bị gì không?" Đường Xuân Minh nói giỡn với Dung Nguyệt, còn nói là Triệu vương có gửi lễ vật đến cho hai đứa nhỏ, nghe Lý Phong nói như vậy có chút sốt sắng, hắn dù thế nào cũng sẽ không thể nghĩ được sẽ có ngày này, hơn nữa cáo mệnh cũng kém xa thành công của Đường Ký bởi vì dù sao cũng là lợi ích thực tế, A Phong nói với hắn, trừ khi có chiến tranh, bằng không hắn không cần phải vào kinh thành nhận mệnh, chỉ cần ở thôn Bình Sơn, vì vậy cáo mệnh có lợi ích gì chứ? Hắn không cần đi giao tiếp với mấy người quan to quyền quý.

"Không cần lo lắng, tình huống của ngươi bây giờ đặc thù, chỉ cần dập đầu hành lễ với bệ hạ liền được, nhưng mà, phúc khí của ngươi thật tốt, thời gian này cũng thật đúng lúc." Dung Nguyệt nói, hắn nghe được Lý Phong chạy về đúng hôm sinh con, còn bị dọa giật mình, ngay cả giết địch trên chiến trường cũng không đổi sắc, nhưng lúc đó đứng cũng không vững.

"Vậy thì tốt, không cần đi ra gặp người là được." Đường Xuân Minh sờ sờ mặt của mình, hiện tại thật sự không có cách gặp người , trên người còn có một vị chua.

Thánh chỉ không chỉ có quan hệ đến Đường Xuân Minh, còn quan hệ đến xưởng rượu trong thôn, vì vậy Lý Phong mời Lý Chính cùng các tộc lão trong thôn đến, Lý Chính vốn ở trong phòng nói chuyện uống trà với Hà lão, nghe nói vậy liền rơi cả chén trà trong tay xuống, nước trà chảy đầy bàn.

Tay Lý Chính đều run lên, âm thanh cũng run lên, không dám tin tưởng hỏi: "Đây là thật sự? Thật sự ban thánh chỉ đến thôn ta ?"

Các tộc lão khác cũng không tốt hơn hắn chút nào, kích động đến con mắt đều muốn lòi ra , bọn họ đời đời kiếp kiếp nào có được phong quanh như vậy.

"Thánh chỉ đến —— "

"... Phong Lý Đường thị tứ phẩm cáo mệnh —— "

"... Phong nhưỡng tửu Đường ký là cống tửu Đường ký cống tử —— "

"Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế —— "

"Chư vị xin đứng lên, bệ hạ còn ban thưởng chữ tự tay người viết, chư vị không nên trì hoãn, nhanh chóng nhận."

.

.

Phiên ngoại hai

Ngự bút thân đề bảng hiệu "Cống tửu Đường ký " treo lơ lửng trên cửa chính của xưởng rượu, vinh dự ấy khiến cho toàn bộ thôn Bình Sơn vui mừng khôn xiết, thật lâu sau cũng không thể bình thường.

Ngày đó Lý Chính cùng các tộc lão khấu đầu tạ thánh ân lệ nóng doanh tròng, lúc chiêu đãi khách đến từ tám phương thì sống lưng thẳng tắp. Quá khứ, bọn họ còn lo lắng xưởng rượu nho nhỏ này có thể bị người ngoài để ý không, nhưng mà hiện tại có bảng hiệu treo lên, không ai dám khiêu khích hoàng quyền, xưởng rượu Đường Ký trực tiếp rơi vào thôn Bình Sơn.

Những làng khác đều vô cùng hâm mộ, nhưng mà thôn bọn họ không thể có được một tam phẩm Uy Vũ tướng quân, ngay cả phu lang hắn cũng được tứ phẩm cáo mệnh, láng giềng hàng xóm vô cùng hâm mộ lại đố kỵ Đường Xuân Minh, ca nhi tái giá lại có được vận may một bước lên trời như vậy, tìm khắp toàn bộ Khánh quốc chỉ sợ cũng không tìm được người thứ hai.

Những nhà cùng ca nhi bởi vì lúc trước Lý Phong có bộ dáng hung thần ác sát nên không thể lọt nổi mắt đều hối hận đến thối ruột rồi, nếu như bọn họ không ghét bỏ bộ dáng của Lý Phong, dưới cái nhìn của bọn họ vinh dự này nên đều thuộc về bọn họ, còn có phú quý đầy trời kia.

Như vậy, dưới tình huống không nhiều người biết nội tình trong này Đường Xuân Minh liền thành đối tượng đố kỵ của mọi người, nhưng mà hầu hết người ở thôn Bình Sơn lại coi đây là chuyện đương nhiên, bọn họ biết được, có Đường Xuân Minh mới có rượu cống Đường Ký như bây giờ, lại còn sinh được song phượng thai, cái này chính là phúc phận của hắn, hắn cùng Lý Phong thật sự là vô cùng xứng đôi.

Mà Đường Xuân Minh được rất nhiều người ước ao đố kỵ, hiện tại lại vì tên của cặp sinh đôi mà biến phiền đây.

Cặp sinh đôi được mọi người quan tâm không bao lâu liền biểu hiện ra tính cách không giống bình thường, ca nhi như... Tiểu tử, tiểu tử như... ca nhi, trước khi có tên gọi Đường Xuân Minh liền dùng cái tên Tiểu Tam Tiểu Tứ để gọi cặp sinh đôi, Tiểu Tam bá đạo, bú sữa mẹ nhất định phải bú trước, không hề có ý tứ nhường nhịn, nếu như không cho nó ăn no trước tiên, vậy thì chờ nó khóc vang trời đi, cần phải chiều theo ý nó mới được. Tiểu Tứ ngoan hơn nhiều, phần lớn thời gian đều yên lặng, không đòi bú sữa mẹ, không đòi người ôm, chỉ có khi Tiểu Tam khóc không ngừng mới hùa theo động cổ một chút, Đường Xuân Minh không biết vì sao có thể từ trong tiếng khóc nghe được những ý tứ khác nhau: nhanh chóng dỗ Tiểu Tam đi, đừng có mà làm phiền ta.

"Ta thấy tiểu ca nhi tính cách như a mẫu, tính tình Tiểu Tứ lại vô cùng giống A Phong." Vương Anh không chút khách khí kết luận.

"Hắn giống ta?" Đường Xuân Minh không dám tin tưởng chỉ vào Tiểu Tam cuối cùng cũng đã chịu ngủ, tính cách tiểu bá vương này lại giống mình? Hắn có lúc nào bá đạo không nói lý như vậy? Dưới cái nhìn của hắn, Tiểu Tam còn khó trông hơn A Sâm lúc trước nhiều, quay lại nhìn, Đường Xuân Minh nhanh chóng quyết định đem tên tiểu hỗn đản chuyển đến đầu Tiểu Tam, dưới cái nhìn của hắn, tiểu ca nhi phải giống như A Lâm vậy, hoặc là như Tiểu Tứ cũng tốt, trông cũng bớt việc, bằng không hắn còn có thể làm được chuyện khác sao? Sau này nhất định không sinh con nữa!

Lý Phong đúng là đối với người nào đó vô cùng thoải mái, kỳ thực ca nhi không dễ mang thai như vậy, như Đường Xuân Minh trong mấy năm sinh được bốn thật sự quá nhiều, cũng bởi vậy, trước đó Lý Phong còn cho rằng sau khi có A Sâm Minh ca nhi sẽ không thể mang thai nhanh như vậy, chờ Minh ca nhi có thời gian thích ứng mà A Lâm A Sâm cũng lớn hơn một chút, khi đó lại muốn một đứa nhỏ thì chắc Minh ca nhi cũng sẽ không phản đối. Vì vậy, hắn đối với hai đứa này thực sự là vô cùng bất ngờ đến hài lòng, nhưng mà cũng bởi vì tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng của Minh ca nhi ngày hôm ấy bị dọa sợ, lần này trở về liền tìm Hà lão hỏi với thể chất của Minh ca nhi thì biện pháp tránh thai thế nào, hắn cũng không muốn Minh ca nhi lại chịu đựng thống khổ như vậy, đặc biệt là lần này hắn không có ở bên người Minh ca nhi, trong lòng cực kỳ hổ thẹn.

Hắn vô cùng ngưỡng mộ Minh ca nhi, dù không có con ruột của mình nuôi A Lâm A Sâm hắn cũng vô cùng tình nguyện, huống hồ hiện tại lại còn có hai, hắn còn có gì không vừa lòng.

A Sâm ban đầu mỗi ngày đều xoay xung quanh hai đệ đệ, lúc bú sữa mẹ cũng nhìn chằm chằm, lúc khóc thét thì học động tạc người lớn vỗ nhẹ dụ dỗ, lúc ngủ thì nằm bên cái nôi sau khi Dung Nguyệt biết Đường Xuân Minh mang song thai thì cho người làm, nhưng mà trẻ con tuổi này dù có kiên trì hơn nữa nhưng sau khi biết được hai đệ đệ còn phải một thời gian dài nữa mới có thể bước đi chơi đùa cùng mình, liền chạy ra ngoài chơi đùa, nhưng mà vẫn có chút thay đổi, sau khi về nhà liền nhanh chóng chạy đến bên người hai đệ đệ nhìn đầu tiên, thường thường vỗ ngực nhỏ nói mình là tiểu hán tử sau này phải bảo vệ hai đệ đệ.

Nhưng mà tên không thể không lấy, chỉ kêu Tiểu Tam Tiểu Tứ, Tiểu Tứ còn được, nhưng mà Tiểu Tam, nghe rất khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Gọi A Miểu thì sao? A Miểu? Lý Miểu?" Đầu óc Đường Xuân Minh không muốn nghĩ đến những cái phức tạp, liền giống như A Lâm cùng A Sâm, sau khi nói xong ước ao nhìn về phía A Phong cùng Hà lão, lúc lấy cái tên này hắn vẫn muốn nhận được sự tán đồng.

"Hừm, như vậy bớt việc, sau này hai đứa nhỏ cũng có tên." Vương Anh vô cùng đồng ý nói.

Đường Xuân Vanh đúng là ngứa ngáy muốn lấy hai cái tên thật dễ nghe cho tiểu chất tử, nhìn ca ca lấy tên gì vậy, nghe liền biết là lười nghĩ, chẳng lẽ giống như a mẫu nói sau này bọn nhỏ đều dùng một từ mà ra?

Ánh mắt Hà lão nhất thời trở nên vi diệu, A Phong mới lấy thuốc từ chỗ hắn xong, chẳng nhẽ hai người vẫn còn chưa thống nhất sao?

Đường Xuân Minh lại hung hăng: "Sinh? Ai nói còn muốn sinh, không được, kiên quyết không sinh, bốn đứa nhỏ đã đủ nhiều, lấy tên như vậy là để đứa nhỏ không có vẻ quá khác so với những huynh đệ khác." Nói xong còn nhìn về phía A Phong, dùng ánh mắt uy hiếp hắn, nếu như Lý Phong dám nói với hắn một chữ "sinh", hắn... Được rồi, đánh không đánh lại, nhưng mà sau này đừng hòng lăn giường với hắn, lăn giường không phải là vì để chế tạo trẻ con.

Tiếp nhận được uy hiếp Lý Phong liền đầu hàng: "Không sinh, chúng ta không sinh, bốn đứa bé đã đủ , liền theo A Minh ngươi gọi là A Miểu, nhưng mà tên này cho Tiểu Tam hay Tiểu Tứ?"

"Híc, cái này không biết , theo trình tự thì đến lượt Tiểu Tứ, không thì xem bọn nó có phản ứng thế nào?" Đường Xuân Minh đề nghị.

"Ca, đứa nhỏ nhỏ như vậy có thể nghe hiểu được sao?" Đường Xuân Vanh đều cảm thấy suy nghĩ của ca thật là lạ.

"Không thử sao biết có được hay không, ta thấy có thể được." Hà lão vuốt râu cười, rất có hứng thú tham gia vào.

Mấy người lớn liền cùng ngồi xuống trước mặt hai đứa nhỏ, ngay cả A Lâm A Sâm đều tham gia trò vui. Đường Xuân Minh khuyến khích A Lâm A Sâm thay nhau gọi hai tên này, xem đứa nào có phản ứng đầu tiên liền quyết định, nếu như đều có phản ứng, thì... Bắt tên?

"A Mộc, A Mộc..."

Tiểu Tứ mở mắt mặt không có cảm xúc nhìn về hai ca ca cùng mấy người lớn kia, sau đó lại nhắm mắt quay đầu đi.

... Cái này là phản ứng gì? Tại sao có loại có cảm giác như ... bị khinh bỉ?

"... A Miểu, A Miểu?"

"Phốc" một tiếng, Tiểu Tam đi ngoài , sau đó, Tiểu Tam thấy người lớn đều không phản ứng, không giúp nó đổi tã sạch, lập tực liền lên tiếng chuẩn bị khóc.

"Đến đây, đến đây, mới lớn như vậy liền khó tính, chậm chút cũng không được." Đường Xuân Minh liền nhanh chóng mang tã sạch đến, Lý Phong thì lại ra ngoài lấy nước ấm, nếu như không rửa sạch cho Tiểu Tam nó sẽ làm ầm ĩ khắp nhà, qua mấy lần cha mẹ nó cũng hiểu rõ được tính tình này của nó, chí có thể nói hai đứa nhỏ này đều có cá tính, khác với tất cả mọi người.

A Sâm ghét bỏ nhăn cái mũi nhỏ, chỉ trích đệ đệ: "Tiểu Tam thật thối a, tùy tiện đi ngoài, không tốt."

A Lâm vội vàng giúp A Mẫu dỗ Tiểu Tam: "Không khóc a, Tiểu Tam ngoan, không cần nghe A Sâm nói, tiểu Tam mới không thúi."

Nhưng mà Tiểu Tam lại gào khan mãi đến tận khi cái mông nhỏ được rửa sạch sành sanh rồi lại đổi tã mềm mới ngừng lại, con ngươi đen nhánh không có tia tạp chất nhìn hai ca ca mới đánh giá nó, mà Tiểu Tứ từ đầu đến cuối đều dùng cái mông nhỏ của nó quay về phía huynh đệ mình, ngay cả con mắt cùng không mở, không bị ảnh hưởng chút nào. Nhìn thấy dáng vẻ kia của Tiểu Tứ, Đường Xuân Minh đều có có lo lắng tiểu tử này có phải là quá yên tĩnh hay không, sau này lớn lên không phải cũng thế chứ.

Chờ đến khi Tiểu Tam vui vẻ phun bong bóng, mấy người lớn mới nhớ đến mục đích ban đầu, Đường Xuân Minh nói với Lý Phong, "Bọn nó... Vậy cũng coi như là mỗi người đều có phản ứng chứ hả?"

Đường Xuân Vanh nhịn cười liên tục.

Lý Phong cũng cố nén cười nói: "Vậy cũng tốt, Tiểu Tam liền gọi Lý Miểu, Tiểu Tứ là Lý Mộc, cái này cũng rất tốt."

&&&

Một năm sau.

Đến lượt cặp sinh đôi chọn đồ, căn nhà gần với cửa thôn Bình Sơn lần thứ hai náo nhiệt lên, bình thường mọi người đều vô cùng hiếm thấy long phượng thai, hơn nữa địa vị của Lý Phong cùng Đường Xuân Minh bây giờ, sinh nhật một tuổi của hai đứa nhỏ đương nhiên sẽ vô cùng náo nhiệt. Không chỉ có người quen biết không hẹn mà cùng đến, liền ngay cả một ít gia đình thương gia cũng đặc biệt đến cửa tặng lễ, hi vọng tạo quan hệ với gia đình này cùng thôn Bình Sơn.

Nhưng mà một năm này, dùng từ phát triển thần tốc để hình dung sự thay đổi của thôn Bình Sơn cũng không quá đáng. Trong thôn từng nhả từng nhà gạch to mái đỏ khiến người ngoài nhìn vào lác mắt, ngay cả con đường dẫn ra cửa thôn cũng được tu sửa lại, trải đá xanh bằng phẳng, trời mưa cũng không cần lo lắng trời lầy lội không dễ đi, mà con đường đá xanh này chính là dẫn tới xưởng rượu Đường Ký.

Trong thôn cũng xây dựng một khu chuyên môn để làm lớp học, lúc học đường mới khánh thành Lý Chính lại mời tới một vị phu tử, giúp vị phu tử cũ cùng dạy học, cũng đem phí dạy học của bọn họ tăng lên gấp đôi. Điều này khiến cho hai vị phu tử không có ân oán nào, chỉ cần có bảng hiệu Đường Ký, bọn họ cũng đồng ý đến thôn Bình Sơn dạy học.

Bọn nhỏ trong thôn đến trường cũng lần thứ hai được giảm phí, nhưng mà cùng với việc tăng số lượng lớp học, lớp học cũng lập ra quy định nghiêm ngặt, dùng biện pháp thưởng phạt để ràng buộc bọn nhỏ trong học đường. Học đường này cũng hấp dẫn những đứa nhỏ khu vực khác đến đây học, nhưng mà bọn nhỏ ngoài thôn cũng không được hưởng phúc lợi như trong thôn, những vẫn có người đồng ý đem con đưa đến đây, không chỉ vì phu tử tốt, mà dính chút phúc khí chữ của hoàng đế cũng tốt.

Một năm trước trong thôn còn cần hán tử ra ngoài đẩy mạnh tiêu thụ rau dưa, nhưng đến bây giờ, bọn họ đã sớm không cần chạy ra bên ngoài, những thương gia nghe danh mà đến cùng những gia đình giàu có đã sớm bao trọn rau dưa trong thôn, hiện tại thôn Bình Sơn mỗi ngày có thể nhìn thấy xe ngựa chạy đến, trẻ con trong thôn cũng không tò mò nhìn ngựa bên ngoài nữa, nhưng mà, hai con ngựa nhà Lý Phong vẫn là hai con ngựa đẹp nhất trong lòng bọn trẻ con, dù sao ngựa nhà ai lại biết trông trẻ ngậm trẻ con trong miệng lúc ẩn lúc hiện chứ?

"Đến rồi, song sinh ra rồi, ai nha, cặp sinh đôi này thật sự là vô cùng có tinh thần, nhìn xem bước đi lưu loát như thế nào kìa."

"Cũng thật là lớn lên rất dễ nhìn a, đều lấy ưu điểm của cha cùng a mẫu, sau này khẳng định là tiểu tử cùng ca nhi tuấn tú a."

"Đúng vậy, cũng phải xem là con nhà ai chứ, hai đứa nhỏ này khẳng định không kém hơn so với trẻ con trong thành."

"Có nghe hay không, hai đứa nhỏ kia căn bản không phải là do Uy Vũ tướng quân sinh, mà là đời trước để lại."

"Xì, chuyện này có ai không biết chứ, nhưng mà Uy Vũ tướng quân này đúng là rộng lượng, coi hai đứa nhỏ thành con đẻ, hai đứa nhỏ cũng coi hắn như cha đẻ, lời này đừng nói trước mặt người thôn Bình Sơn, người thôn Bình Sơn bao gồm cả Lý gia cũng không muốn nghe, người Lý gia đã sớm chấp nhận rồi, ngươi cẩn thẩn để họ nghe được lại không vào được thôn này đâu."

...

Lý Phong ở bên ngoài đãi khách, Đường Xuân Minh mang theo hai đứa nhỏ mặc quần áo mới đi ra ngoài, cặp sinh đôi cũng không cần ôm, tự mình đi đằng trước, hai ca ca ở bên chăm sóc, ngày hôm nay nhiều người, cũng đừng để cho đệ đệ của bọn nó bị người khác đụng phải.

Nhìn thấy trong sân nhiều người như vậy, tiểu tam A Miểu trong mắt tràn đầu hưng phấn, tiểu tứ A Mộc lại không có chút hứng thú nào liếc mắt nhìn một cái rồi tự đi đường của mình. Nhưng mà tiểu tam thân là ca ca, bây giờ đã biết chăm sóc đệ đệ mình, tuy rằng vội không chịu nổi, nhưng cũng nín nhịn chờ tiểu tứ chậm rì rì cùng đến.

Đi tới cái bàn được mọi người vây xung quanh, hai đứa nhỏ đã được báo cho mục đích lần này có phản ứng khác nhau, A Miêu không chờ được nữa muốn bò lên bàn, nhưng mà bản thân cao có hạn, liền đưa tay hướng về phía Lý Phong đứng một bên kêu to, : "Cha, cha, ôm một cái, bắt."

"Ôi, cái miệng nhỏ này biết nói thật nhiều nha, bây giờ mới vừa tròn một tuổi đã nói chuyện rõ ràng như vậy."

A Mộc bình tĩnh đứng một bên, cái gì cũng không nói, chỉ ngẩng đầu nhìn a mẫu nó, nhưng mà Đường Xuân Minh lại muốn nó chủ dộng mở miệng cầu người nên không định làm, Lý Phong đã đem A Miểu đặt lên bàn để đây các loài đồ vật, lại cúi người muốn ôm A Mộc, Đường Xuân Minh cảm giác mình bị vật nhỏ này khinh bỉ, nhanh chóng ôm lấy A Mộc trước khi Lý Phong ôm lấy, nhắc nhỏ, "Con trai a, bảo con mở miệng nhờ người khó như thế sao?"

Tiểu tam từ sớm đã biết mở miệng nói chuyện, điểm ấy giống như A Sâm, nhưng mà tiểu tứ lại chậm chạp không nói chuyện, mãi đến một ngày nghe được cặp sinh đôi nói chuyện mới phát hiện, tiểu hỗn đản này đã sớm biết nói, nhưng vẫn không muốn mở miệng nói cho người lớn nghe, làm hại người lớn lo lắng một trận. Nếu như đổi là nhà khác thì tròn một tuổi chưa mở miệng là chuyện rất bình thường, sẽ không có ai lo lắng, nhưng mà ở gia đình nhà hắn trước kia có hai đứa nhỏ so sánh, không nói chuyện ngược lại có vẻ không bình thường lắm, Đường Xuân Minh rảnh rỗi liền chân nhắc có phải mình tạo áp lực gì cho tiểu tứ nên đã để lại bóng ma gì hay không.

Ngày ấy, tiểu tứ vốn luôn ngoan ngoãn không gây chuyện lần đầu tiên bị a mẫu nó đánh mông, ai bảo đứa nhỏ này khiến cho hắn lo lắng không thôi, xem người lớn lo lắng thú vị sao?

Tiểu Tam ở trên bàn hưng phấn đông sờ tây sờ, đối với cái gì cũng đều cảm thấy hứng thú, cái gì cũng muốn bắt, còn nhớ kỹ phải chăm sóc đệ đệ, vì vậy kiềm chế lại tâm tình muốn chờ tiểu tứ đến rồi cũng bắt.

"Tiểu tứ, lấy, lấy!" Tiểu Tam khua tay múa chân.

Dung Nguyệt đứng bên cạnh nói chuyện cùng Đường Xuân Minh: "Ngươi để tiểu tam làm nghĩa tử của ta đi , xem tính cách của hắn thật là thích hợp a, vừa nhìn liền khi lớn lên nhất định là người dám làm ." Đối với tiểu ca nhi tính tình còn bá đạo hơn tiểu tử, Dung Nguyệt vô cùng yêu thích, vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên bảo Đường Xuân Minh để tiểu tam thành nghĩa tử của hắn.

"Cút!" Đường Xuân Minh tức giận quăng cho Dung Nguyệt một câu, sau đó hướng về Tiểu Tứ đang đặt mông ngồi trên bàn không để ý đến chuyện gì: "A Mộc, nhanh lên, bắt sớm xong sớm."

Tiểu tứ liền ngẩng đầu nhìn a mẫu lại nhìn cha một chút, thấy cha cũng gật đầu, liền tiền tay bắt lấy một tứ, cũng mặt kệ là lấy được cái gì liền ôm lấy, được rồi, xong việc! Sau đó lại ngồi một chỗ nhìn cha, hắn không hi vọng gì vào a mẫu,vẫn là cha đáng tin cậy hơn.

"A, đây là bắt được cái gì a?"

Đường Xuân Minh cũng nhanh chóng lấy đồ trong tay tiểu tứ ra xem là cái gì, dù sao cũng không thể quá kém đi, trong sân còn có nhiều người nhìn như vậy, chờ đến khi Đường Xuân Minh nhìn, nhất thời có chút mê man, ai lại thả cái này lên bàn? hắn rõ ràng không có bỏ cái này vào a, "Đây là người nào thả a? Ta không nhớ có cái này, tiểu tứ, chúng ta lại lấy một cái khác có được không?" Đường Xuân Minh dỗ con trai mình, hắn thực sự không có cách nào đối với đứa con này.

"Phốc, ha ha..." Không ít người đều nở nụ cười, lấy cái gì? Không biết tên quỷ nào giỡn lại thả một chén ngọc uống rượu vào, kết quả là bị tiểu tứ chộp lấy, cái này là thế nào a? Nhưng mà nghĩ đến rượu cống Đường Ký ở thôn Bình Sơn, rượu cống này đều dựa vào tay nghề cất rượu của Đường Xuân Minh, có người liền cười nói, "Đường phu lang có người nối nghiệp rồi, không lo sau này không có rượu ngon, rượu cống Đường Ký này sẽ được truyền xuống thật lâu a."

"Phốc, có thể cũng là một quỷ rượu." Dung Nguyệt che miệng cười nói.

"Cút!" Đường Xuân Minh lần thứ hai tức giận hướng Dung Nguyệt kêu, mà con trai của hắn trực tiếp quay đầu ra một bên, không để ý đến a mẫu không giữ chữ tín này.

Tiểu tam mặc kệ tiểu tứ lấy được cái gì, chỉ cần đã cầm là tốt rồi, sau đó nó mới động, một đường trắng trợn vơ bắt, cái gì cũng ôm vào ngực mình, sau đó mọi người thấy được, tất cả những đồ nó lấy được đều đặt vào trong ngực của đệ đệ, của đệ đệ chính là mình, nói chung, thứ tốt liền để đệ đệ cùng mình chia sẻ.

"Phốc, ha ha... Ta đã nói tiểu tam nên làm nghĩa tử của ta, xem bộ dáng ôm đồ này đã là bản năng, từ nhỏ liền biết đem thứ tốt lấy về người mình."

... Cút!

Đường Xuân Minh vô lực đỡ trán, Lý Phong ngược lại vui cười hớn hở , A Sâm càng vui hơn , còn ở bên cạnh tham gia trò vui chỉ xem thứ nào tốt để tiểu tam đi lấy, tiểu tam trực tiếp đem đồ vật nhị ca chỉ ném cho nhị ca, A Sâm lấy được liền vui vẻ khen tiểu tam.

loading...

Danh sách chương: