Chương 19

Sở Huyền xuống lầu, vươn tay nhỏ đem chén cháo nóng trên bàn mới hâm bưng lên.

"Tiểu Huyền, em muốn đem cháo lên lầu sao? Cái này để chị làm cho, nóng như vậy em cầm không chắc." Linh Tử thấy Sở Huyền muốn xoay người lên lầu, vội vàng gọi cậu lại.

Đứa nhỏ da thịt non mịn, hơn nữa cháo là vừa mới hâm không lâu, khả năng còn có chút nóng.

Sở Huyền lắc đầu, cười lấy một cái rất đáng yêu, "Không sao, không nóng đâu ạ." Giọng nói lạc, Sở Huyền xoay người rời khỏi phòng khách.

Đinh Tiểu Huy cầm chén cháo ăn hết, nhìn thấy Sở Huyền phải đem cháo cho thiếu niên áo đen  kia, kinh ngạc mà chớp chớp mắt.

Nguyên lai cảm tình của hai anh em này cũng không tệ lắm.

Bởi vì tay rất nhỏ, cậu chỉ có thể dùng đôi tay ôm lấy chén, thành chén là có chút nóng, nhưng là cái loại nhiệt độ này có thể chịu đựng. Sở Huyền sợ đi gấp cháo sẽ bắn đến bên cạnh, cậu nhìn chằm chằm mà chậm rãi hướng tới cầu thang đi lên.

Đem cửa đẩy ra, Sở Huyền bước chân ngắn nhỏ đi đến mép giường, vừa thấy, Nhan Mộng Sinh đã chạy đến trên giường, giống như ma ốm dựa vào đầu giường, sắc mặt còn chưa khôi phục lại.

Nhan Mộng Sinh cho tới nay đều là lấy khuôn mặt lạnh băng đối mặt với người khác, lần đầu tiên cho người ta cảm giác nhu nhược đến giống như gió thổi qua liền sẽ bay mất.

Sở Huyền cảm nhận được Nhan Mộng Sinh hướng tới mình vứt tới ánh mắt lười biếng, tầm mắt kia dừng ở trên người cậu không quá lâu liền rời đi, cậu đem chén cháo đặt một bên trên ngăn tủ , lúc sau nhìn thấy cái ngăn tủ một phát đã ngốc lăng.

Vị trí ngăn tủ bị di chuyển sao?

Sở Huyền nhìn cái ngăn tủ kia trầm tư hai giây, lại nhìn nhìn Nhan Mộng Sinh trên giường so với người bệnh rất giống nhau, phỏng chừng nhìn lầm rồi.

Nhan Mộng Sinh thấy Sở Huyền lực chú ý không ở hắn, lại luôn chăm chú nhìn cái tủ, vì chính mình tìm điểm tồn tại cảm, hắn thấp khụ hai tiếng, ho khan như muốn sống lại(??).

Sở Huyền: "......" Đại ca à anh là bị thương ở tay.

Sở Huyền rất muốn phun tào, nhưng là vì chú ý tới "Người bệnh" không vui, vẫn là đem lời nói nuốt ở trong bụng.

"Đừng nhìn ngăn tủ, nhìn anh này." Nhan Mộng Sinh đôi mắt nửa nheo lại suy yếu uể oải, nhưng là âm thanh nghe tới nhưng một chút cũng không chột dạ, ngược lại rất có tinh khí thần.

Sở Huyền không mặn không nhạt "Nga" một tiếng, ở lấy cái muỗng đảo cháo một chút, con mắt hơi hơi dò ra nhìn về phía thiếu niên đan nằm ở trên giường, nhẹ giọng hỏi: "Anh hai, cảm giác anh đã không suy yếu như vậy, giống như tốt hơn rất nhiều, anh hẳn là có thể chính mình ăn cháo đi?"

"Anh mệt."

Nhưng thanh âm là như vậy kiên định, tự tin mười phần.

Sở Huyền: "???"

Sở Huyền không dám tin tưởng mà nâng lên mắt nhìn hắn, người sau mặt không đổi sắc, biểu tình đạm nhiên như gió.

"......"

Vừa mới bắt đầu còn sẽ cảm thấy hắn thân thể không khoẻ, nhưng hiện tại thấy thế nào đều như là đang giả vờ khi dễ chính mình bắt mình phải hầu hạ hắn, sau đó bản thân mình còn không thể vạch trần vị đại ca này.

Sở Huyền vươn tay thịt mum múp một chút lại một chút mà quấy cháo, trên mặt đỏ bừng nhìn không ra được cái gì, chỉ có động tác quấy cháo biên độ chậm rãi trở nên nhanh dần.

Nhan Mộng Sinh ôm cánh tay, mặt mày mang nét cười, khóe môi gợi lên, Sở Huyền sau khi ăn mệt cố ý làm cho động tác nhỏ lại để hắn nhìn rõ ràng.

Gương mặt tối lại, ẩn ẩn còn có thể nhìn đến bên trong đang nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt như quả nho trí khí mà rũ,lông mi dài rậm mà nhẹ nhàng rung động, giống như búp bê Tây Dương.

Nhan Mộng Sinh càng nhìn Sở Huyền như vậy, trong lòng càng cảm giác thú vị, cuối cùng hứng thú kia thậm chí đều lộ ở trên mặt.

Sở Huyền quấy hai lần, múc một muỗng cháo, có mấy viên củ cải hơi vàng lẳng lặng mà nằm ở khắp nơi trong gạo trắng , tinh xảo mê người.

Cậu đem cái muỗng đưa tới trước mặt Nhan Mộng Sinh.

Nhan Mộng Sinh đầu tiên là quét mắt qua cái muỗng cháo, lại nhìn mắt Sở Huyền kia khô cằn giả cười, làm như đang tự hỏi cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, khóe môi nhếch lên, hơi hơi mở ra môi, đem muỗng cháo nhấp đến bên trong miệng, nếm vài cái sau hầu kết lên xuống hai cái, nuốt vào trong bụng.

Cuối cùng còn dư vị trong miệng.

Sau khi Nhan Mộng Sinh ăn miếng cháo xong , rũ mắt thâm thúy, ăn một miếng lúc sau còn tinh tế mà nếm nếm, cả người thoạt nhìn quái đản lại ôn lương, Sở Huyền cảm thấy, lúc này Nhan Mộng Sinh mới như là một thiếu niên bình thường.

"Không nóng sao?" Sở Huyền thấy hắn không nói nóng liền hỏi

"Nóng hay không nóng anh đều ăn xong rồi." Nhan Mộng Sinh nói tiếp, thanh âm trong sáng, cùng Sở Huyền đối diện.

Sở Huyền: "........." Để người trước mắt này nói tiếng người chính là một vấn đề khoa học đáng suy nghĩ sâu xa .

Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Sở Huyền bị tức giận đến biến thành quả đào phấn nộn, Nhan Mộng Sinh thu hồi tâm khiêu khích chơi đùa, lại đùa trong chốc lát sợ là có thể khiến cho Sở Huyền tạc mao.

Lúc Nhan Mộng Sinh cho rằng Sở Huyền sẽ chịu đựng không nói tiếng nào, đột nhiên nghe được nãi thanh nãi khí thanh âm.

"Anh hai nếu là muốn cho em thổi cho thì nói sớm một chút nha, đồ ăn em nếm qua thì có khả năng ăn hơn hơn một chút đi?"

Thời điểm nên không biết xấu hổ thì nên không biết xấu hổ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, thấy Nhan Mộng Sinh không nói tiếng người.

Nhan Mộng Sinh nhìn từ trên xuống dưới đứa nhỏ trước mắt, giật mình ba giây, cũng nghẹn lời một hồi lâu, con mắt đen như mực ở hốc mắt trung hơi hơi xoay chuyển, suy nghĩ nửa ngày vẫn là không nghĩ ra được như thế nào trả lời câu nói kia của Sở Huyền.

Lại không thể tiếp tục ngốc nhìn Sở Huyền, Nhan Mộng Sinh rũ mặt mày, chuyển câu chuyện "Chút nữa cháo sẽ lạnh."

Sở Huyền chọc được mà cười cười.

Đến cuối cùng, Nhan Mộng Sinh húp hết nửa chén, sau lại liền ồn ào cảm thấy lạnh không uống nữa, Sở Huyền nhìn thời gian, đã tới thời gian ngủ rồi.


"Nếu ăn xong rồi, anh nghỉ ngơi cho tốt đi, em cũng trở về ngủ." Sở Huyền tay trái cầm chén cháo , tay thịt nhỏ còn trắng hơn so với màu trắng của muỗng sứ rất nhiều, tay phải sờ sờ dao lam vẫn còn trong túi, phát hiện đồ vật còn ở trong thì nhẹ nhàng thở ra.

"Ân." Nhan Mộng Sinh không chút để ý mà lên tiếng.

Lúc Sở Huyền đi tới cửa, bị âm thanh thanh lãnh phía sau gọi lại.

"Tưởng Huyền."(ở đây là tên của nguyên chủ chứ ko phải tên của thụ đâu nhé)

"Hả?"  Sở Huyền còn đi phía trước một bước mới phản ứng, xoay người, nhìn thiếu niên khôi phục chút khí sắc trên giường, thiếu niên thần sắc lười biếng, đuôi mắt hơi hơi nhíu, biểu tình gọi người xem không rõ ràng.

Sở Huyền tĩnh chờ hắn bên dưới.

Thiếu niên môi đỏ lúc đóng lúc mở, "Anh muốn nghe kia hai chữ."

Hai chữ kia? Sở Huyền hơi hơi suy tư, bừng tỉnh đại ngộ "A" một tiếng, linh mắt cong cong,ngón trỏ tay phải cùng với ngón tay cái đặt chéo nhau, để thành hình trái tim.

"Bắn tim." Âm thanh trẻ con ngọt ngào, làm tâm người ta thản nhiên sinh ra mềm mại tình cảm thương tiếc.

Nhan Mộng Sinh nhấp một chút khóe môi, nhẹ giọng nói: "Không phải cái này."

"Không phải cái này......" Sở Huyền xinh đẹp tròng mắt nhỏ ở hốc mắt tròn đảo quanh một vòng, đột nhiên nghĩ tới Nhan Mộng Sinh nói hai chữ kia, nâng lên đôi mắt linh động có thần, lập loè sao trời quang mang, cánh môi phấn hồng mỉm cười giương lên: "Ngủ ngon."

Thiếu niên mặt mày nhu hòa, khóe miệng giơ lên một cái độ cung cực nhỏ.

"Ngủ ngon."

Nghe được âm thanh của Nhan Mộng Sinh lãnh đạm hóa ôn hòa, Sở Huyền mới mở cửa rời khỏi phòng Nhan Mộng Sinh.

Sở Huyền đi xuống lầu, đem chén cháo đặt tới trên bàn cơm phòng khách, tay phải sờ đến đầu dao lam, trong lòng âm thầm trầm hạ, đem dao lam từ trong túi lấy ra, mặt trên còn dính máu đã khô cạn, chỉ là nhìn liền thấy liền rất ghê người, làm người run rẩy.

Không biết nếu là người khác thấy nếu thứ này, làm không tốt còn sẽ tưởng là hung khí giết người.

Sở Huyền chân mày đều nhíu lại,chứng rối loạn bùng nổ*của Nhan Mộng Sinh không phải một chốc là có thể biến chuyển tốt được, hơn nữa hắn có xu hướng tự sát. Hành vi quá tàn nhẫn quá mức nghiêm trọng, chính mình hiện tại chỉ có thể đem hết toàn lực mới có khả năng đi giúp hắn giảm bớt chứng rối loạn bùng nổ.

Sở Huyền đem dao lam dùng giấy bao lên, lại gấp mấy cái rồi ném tới thùng rác, cậu nhìn vết máu khô cạn trên tay, trái tim vẫn là nhịn không được rùng mình.

Cậu càng ngày càng cảm thấy Nhan Mộng Sinh vốn hẳn là được hưởng sinh hoạt tốt nhất, mà không phải là đắm chìm ở trong đau đớn cùng bệnh rối loạn bùng nổ bóng ma vô pháp thoát ly.

Có lẽ nhiệm vụ chân chính của cậu không phải đi ngăn cản vai ác Nhan Mộng Sinh hắc hóa, vãn hồi một loạt bi kịch, mà là......

Cứu rỗi hắn ——

......

Sở Huyền thay một thân áo ngủ con mèo nhỏ đáng yêu xuống dưới rửa mặt.

Lúc này Nhan Mộng Sinh từ phòng rửa mặt ra,tóc đen  mềm mại như mực màu đen ẩm ướt nướ,  có chút hỗn độn, trên mặt còn có nhàn nhạt vệt nước. Môi mỏng nhạt màu mỏng tước cũng dính thủy quang lấp lánh, cả người thoạt nhìn ôn lương vô hại.

Hắn lập tức lên lầu, Sở Huyền đi vào phòng rửa mặt, tay phải cầm lấy bàn chải đánh răng con thỏ màu xanh đáng yêu của cậu, tay trái cầm cốc nước rót nước, trét kem đánh răng cho trẻ em lên bắt đầu đánh răng.

Trước mắt gương chiếu khuôn mặt đáng yêu của cậu.

Bên trái xoát xoát, bên phải xoát xoát, ở giữa trên dưới xoát xoát, đầu lưỡi nhỏ xoát xoát......

Lúc này Đinh Tiểu Huy cũng đi tới rửa mặt. Phòng rửa mặt gian có đủ không gian lớn, ở bên kia còn có một cái bồn rửa mặt .

Mới vừa tiến vào liền đến chỗ Sở Huyền đang ở đánh răng, Đinh Tiểu Huy đi đến một cái bồn rửa mặt khác, đầu tiên là rửa sạch cái tay, ánh mắt dừng ở trên Sở Huyền trong gương, "Anh còn là muốn biết, em mới vài tuổi, như thế nào liền biết đề cao trung?"

Sở Huyền súc miệng xong, lấy tay dính ướt xoa xoa khóe miệng, nghiêm trang mà hạt bậy bạ: "Thời điểm nhàm chán em sẽ xem qua một ít từ khóa trên mạng."

Đinh Tiểu Huy trợn mắt há hốc mồm, tùy... Tùy tiện nhìn xem liền sẽ như vậy hiểu hết?

Tiểu thiên tài thế nhưng ở bên người mình......

Sở Huyền mở ra vòi nước,tay nhỏ  phấn nộn tiếp theo được nước rửa sạch, hướng trên mặt rửa đi, khuôn mặt lả lướt phấn nộn đầy thủy quang, càng thêm sở sở đáng yêu.

Cậu nhảy xuống ghế, quần ngủ còn có cái đuôi nhỏ đáng yêu, lúc dọn ghế cái đuôi nhỏ màu cam  cũng đi theo uốn éo uốn éo, quả thực đáng yêu đến nổ mạnh.

"Sớm nghỉ ngơi một chút đi, thật vất vả hai ngày nay rồi." Nãi thanh nãi khí khẩu âm lại nói thực trưởng thành lão luyện nói.

"Ách... Được."

So với anh một học sinh cao trung  càng hiểu học sinh cao trung hơn. Đinh Tiểu Huy vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng, nhìn Sở Huyền ra phòng rửa mặt, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

......

Thiếu niên áo trắng một tay chống cằm, mắt phượng buồn ngủ lười biếng mà mở to, đầu ngón tay ở trên mặt bàn vẽ vòng tròn, một vòng lại một vòng.

Biểu tình thoạt nhìn không có hứng thú, đáy mắt lại ngầm lóe sáng.

"Nhan Mộng Sinh, Tưởng Huyền......" Thiếu niên thấp giọng lẩm bẩm nói, đồng thời khóe miệng giơ lên một cái độ cung nhẹ.

"Nếu không phải mình nhớ lầm, rất thú vị."

--------------------------------------------------

*Chứng rối loạn bùng nổ:Thường xuyên trải qua rối loạn cảm xúc: như trầm cảm, lo lắng.Nghiện rượu và các chất kích thích khác.Một số bệnh lí như tăng huyết áp,bệnh tiểu đường, bệnh tim mạch,đột quỵ, cảm giác đau mạn tính... có thể xảy ra.Tự làm hại bản thân: cố ýtự làm tổn thương hoặc tự sát.( cuối cùng thì cũng tìm thấy căn bệnh của ông công,tìm mún lòi con mắt:(()

Cúi cùng thì tui cũng đã trở lại, và ăn hại hơn xưa:)








loading...

Danh sách chương: