Chương 47

TraCucDuaLeo

Sở Huyền không biết Nhan Mộng Sinh sẽ ra nước ngoài cho đến khi cậu nhìn thấy Nhan Mộng Sinh thu dọn hành lý.

"Anh hai, anh muốn xuất ngoại bao lâu a?" Sở Huyền ngồi ở trên giường, hai chân ngắn nhỏ đung đưa lay động.

Nhan Mộng Sinh gấp một chiếc áo sơ mi nhỏ màu xanh lam, nhẹ nhàng nói: "Có thể sẽ mất vài năm."

Sở Huyền gật gật đầu, mặc dù nghĩ rằng Nhan Mộng Sinh sẽ ra nước ngoài vài năm và có thểcậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ và trở về thế giới thực, nhưng có một chút luyến tiếc trong lòng.

"Tiểu Huyền sẽ nhớ anh." Sở Huyền nói.

Động tác trên tay của Nhan Mộng Sinh chậm lại, mí mắt rủ xuống khiến người ta không nhìn rõ tia sáng trong mắt hắn, hắn bâng quơ đáp lại.

Trong nháy mắt, đã đến ngày Nhan Mộng Sinh lên máy bay, Sở Huyền cùng Nhan Ba cùng đến sân bay với hắn.

Nhan Ba dặn dò một chút sự tình, còn có nói bên kia có người tiếp ứng cùng sắp xếp cho hắn, Nhan Mộng Sinh toàn là câu có câu không mà nghe.

Sau khi Nhan Ba nói xong, Sở Huyền đi đến bên cạnh Nhan Mộng Sinh, nhẹ nhàng kéo bàn tay to của hắn.

Nhan Mộng Sinh rũ xuống ánh mắt nhìn Sở Huyền đang ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lông mày và ánh mắt đều dịu dàng.

"Anh ở bên kia phải chú ý thân thể đó." Sở Huyền nãi âm mềm mại.

Nhan Mộng Sinh nhẹ xoa nhẹ tóc của cậu một chút, thanh âm tản mạn: "Yên tâm."

Thời gian đã tới, Nhan Mộng Sinh kéo vali đi hướng bên trong, chỉ thấy bóng lưng của hắn biến mất ở bên trong, không quay đầu lại lấy một lần. .

Sở Huyền có chút thất vọng, hắn cứ đi về phía trước mà không quay lại nhìn họ.

Nhưng không sao, hoàn thành nhiệm vụ và về nhà sớm là ưu tiên hàng đầu.

Sau khi trở về nhà, đột nhiên không có ai để cãi nhau với cậu nữa, dường như có một khoảng trống lớn trong cuộc sống của cậu, phải mất một thời gian để quen với điều đó.

......

Khi Nhan Mộng Sinh không ở nhà, Sở Huyền thỉnh thoảng đến chơi với Xa Ôn Thư, không có việc cùng nhau đi mua sắm nếu anh ấy không có việc gì làm.

Xa Ôn Thư không bao giờ thấy cậu phiền phức, và hầu như đáp ứng các yêu cầu của cậu, sự dịu dàng của anh ta thực sự rất khiến người hài lòng.

Sở Huyền cùng Xa Ôn Thư đến một nhà hàng gà rán, cùng ngồi một bàn, sau khi một vài miếng gà rán được dọn lên bàn, Xa Ôn Thư cẩn thận đeo găng tay dùng một lần cho Sở Huyền rồi tự đeo vào.

Lần này, Xa Ôn Thư xắn tay áo và đeo găng tay dùng một lần, Sở Huyền nhìn thấy rõ ràng rằng cổ tay phải của anh ta thực sự là một hình xăm, vẫn là một chiếc đầu lâu rất hung ác.

Sở Huyền ngẩn người cầm gà rán, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, người hiền lành như vậy lại có sở thích xăm mình sao? Nhưng anh ấy không có bất kỳ hình xăm nào khác, vị trí của hình xăm này cũng rất bí mật ...

"Tiểu Huyền sao không ăn đi?" Xa Ôn Thư giọng ấm áp.

"Anh ơi, anh có một hình xăm trên cổ tay." Sở Huyền cùng Xa Ôn Thư bốn mắt nhìn nhau, có thể thấy rằng người kia hơi ngạc nhiên, sau đó cụp mắt xuống.

Nụ cười trên mặt Xa Ôn Thư gần như biến mất, khi anh nhìn thấy bàn tay của Sở Huyền đang cố gắng kéo tay phải của mình, anh theo bản năng muốn trốn đi, nhưng anh lại nghe thấy câu tiếp theo, "Đau không?"

Xa Ôn Thư lần này vẫn im lặng, trên mặt không có biểu cảm gì, ý cười khóe miệng cũng đè ép đi xuống.

Sở Huyền thấy phản ứng của anh, không cần nghĩ cũng biết.

"Nếu đau, tại sao phải xăm?" Thanh âm Sở Huyền mềm mại, đôi mắt to xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc.

Lộ ra hình xăm trên cổ tay, ánh mắt của Xa Ôn Thư tầm mắt gắt gao rơi vào hình xăm, ánh mắt điên cuồng đè nén oán hận trong mắt.

—— Kiếp trước, mình rất tin tưởng Nhan Mộng Sinh như vậy, nguyện ý kết bạn với hắn, hoàn toàn  đổi lấy tấm chân tình này để lấy tình bạn hiếm có này. Nhưng cũng chính vì tôi quá quan tâm đến tình bạn này và những lời nói của Nhan Mộng Sinh mà cuối cùng đã bị chèn ép, chán nản và tự sát ở kiếp trước.

Lý do anh ta xăm chiếc đầu lâu này là để giữ cho anh ta không quên tất cả những điều ở kiếp trước, và kiếp này để Nhan Mộng Sinh nợ máu trả bằng máu.

Anh khẽ đảo mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo và phấn nộn của Sở Huyền tất cả những gì anh làm với cậu trước đây đều là để xem Nhan Mộng Sinh quan tâm đứa trẻ này đến mức nào, nếu thật sự để ý đến vì đứa nhỏ này mà không tiếc hy sinh tánh mạng, vậy kế tiếp liền khai triển kế hoạch báo thù.

Tuy rằng Nhan Mộng Sinh đã ra nước ngoài, nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ quay lại ...

"Tiểu Huyền còn nhỏ, không hiểu chuyện của người lớn." Xa Ôn Thư nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Huyền với giọng nói từ tính và dịu dàng.

Xa Ôn Thư không muốn nói bất cứ điều gì, vì vậy Sở Huyền cũng ngừng hỏi.

Nhưng là Sở Huyền càng nhìn cái đầu lâu xấu xí, cậu càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng sau đó cậu nhất thời không thể nói ra.

......

Đã một năm trôi qua, bộ phim cổ trang cổ trang mà cậu tham gia cũng được phát sóng, phản hồi và danh tiếng rất tốt, Yến Phù cũng nhờ bộ phim này giành được rất nhiều giải thưởng, thuận lợi lọt vào hàng ngũ nam minh tinh.

Có lẽ một hai năm nữa cậu có thể rời đi thế giới trong sách, nchậm nhất cũng không quá ba năm......... Sở Huyền nằm ở trên giường nghĩ như vậy.

Kết quả là trong chớp mắt...

Khi Sở Huyền còn học tiểu học., Nhan Mộng Sinh đã quay lại năm lần khi

Ở trung học cơ sở, Nhan Mộng Sinh đã trở lại bốn lần.

Lần cuối cùng Nhan Mộng Sinh là vào năm nhất trung học, sau đó Nhan Mộng Sinh phải làm việc chăm chỉ để điều hành công ty, và cậu cũng rất bận học nên hai người luôn bỏ lỡ nhau.

Sở Huyền một lần nữa học chương trình giáo dục bắt buộc chín năm và giáo dục trung học ba năm, đến mức cái gì đã học cũng muốn phun ra hết, mỗi lần thi cử đều là tùy tiện đáp đề, không bao giờ ôn tập trước khi thi, nhưng từ nhỏ đến lớn đều được khen là học giỏi, thậm chí còn đỗ được trường "Đại học Thanh Hoa Bắc Đại".

Tổng cộng mười năm này, nhưng đã Sở Huyền phát điên, trong lòng cậu chỉ có một nghi ngờ ...

Tại sao ... mẹ kiếp không thể quay lại!

Tại sao! ! !

Vào khoảnh khắc nhận được thông báo nhập học, Sở Huyền suy sụp, không rõ có vấn đề ở đâu.

Cậu đã điều tra nhiều lần, Phương Trân đã lăn ra nước ngoài, Tề Trấn Hà cũng chia tay với Phương Trân, không rõ vấn đề gì, Tề Văn Thành cũng không có bị Nhan Mộng Sinh làm tổn thương, Nhan Ba vẫn sống khỏe mạnh và Xa Ôn Thư cũng không có giống như trong cốt truyện, còn như cũ cùng Nhan Mộng Sinh là bạn bè.

Những viên ngọc trai đáng lẽ ra phải biến mất, nhưng viên ngọc trai này dường như lại mọc trên cổ tay cậu mà sinh trưởng.

Sở Huyền nằm ngủ trên bệ cửa sổ, trông có vẻ chán nản, thậm chí có chút bơ phờ.

Người ở đằng xa dường như phát hiện ra cậu mà đi lại chỗ cậu.

Sở Huyền tay chống cằm, nheo mắt nhìn người vừa đến, người này mặc một chiếc áo hoodie kẻ ca rô trắng vàng, quần soóc denim và một đôi giày thể thao màu trắng. Sau khi nhìn thấy bóng dáng đó, Sở Huyền từ từ cụp mắt xuống, vẻ mặt vẫn ủ rũ.

"Làm sao vậy? Gần đây sao lại buồn như vậy?" Tề Văn Thành đi tới bên cạnh cậu, thấy cậu nhận được giấy báo nhập học, nói: "Rõ ràng là chuyện tốt mà."

Sở Huyền uể oải ngước mắt lên, thở dài nói: "Anh à, anh không hiểu em đâu."

Tề Văn Thành nhìn mái tóc quăn màu nâu tự nhiên của Sở Huyền, không thể không xoa xoa, bị Sở Huyền xua tay, lười biếng nói: "Đừng làm phiền nữa."

Tề Văn Thành ngồi xuống bên cạnh cậu, nhìn người thiếu niên có làn da trắng nõn và vẻ ngoài ấm áp trước mặt, không khỏi hỏi: "Có chuyện gì, nói cho anh biết đi?"

Sở Huyền thở dài trong lòng, nhưng không hiện rõ trên mặt, từ trên ghế đứng lên, "Không có việc gì, anh à, cùng em ra ngoài đi dạo đi."

"Được."

Sở Huyền cùng Tề Văn Thành đi tới một công viên lớn gần đó, vừa đi vừa tán gẫu.

"Tiểu Huyền ba có biết rằng em được nhận vào trường đại học này không?" Tề Văn Thành hỏi.

Sở Huyền lắc đầu, "Em không nói cho ông ấy."

 "Nếu nói với ba về điều này, ông ấy sẽ rất vui."

Sở Huyền không hé răng.

Tề Văn Thành thấy Sở Huyền không hứng thú lắm với chủ đề này, nghĩ ra điều gì đó và hỏi: "Em có nhớ anh trai mình không?"

"Cũng không nhiều lắm." Sở Huyền thản nhiên nói, cậu không thể nói là rất nhớ, nhiều lắm là cậu chỉ nhớ một chút, càng thêm tò mò là hắn gần đây thế nào thôi.

Nhưng điều khó hiểu là vào lần ở trường trung học đó Nhan Mộng Sinh đem cậu ôm rất chặt, sau khi ôm cậu, vẻ mặt của hắn dường như... Vùng vẫy, và có một cảm giác mơ hồ muốn trốn thoát. Cuối cùng, cuối cùng Nhan Mộng Sinh rời khỏi đất nước mà không nói bất cứ điều gì.

Tề Văn Thành: "Anh nghe ba nói rằng bây giờ cậu ta đã biến công ty nhỏ của mình thành một công ty niêm yết và quy mô hoạt động rất lớn, thậm chí có thể cạnh tranh giành khách hàng với Nhan thị, ba còn rất vui mừng."

Sở Huyền không mặn không nhạt mà trả lời, phụ họa một câu, "Là rất lợi hại."

Có một người cha có tất cả các điểm kỹ năng để kiếm tiền, tự nhiên đứa trẻ sẽ không kém xa, nếu so sánh, hắn còn phải tốt hơn Nhan Ba.

"Đúng rồi, tiểu Huyền cuối tháng sau hẳn là sinh nhật của em đúng không?" Tề Văn Thành quay đầu nhìn Sở Huyền, "Muốn quà gì?"

Đầu óc Sở Huyền đều nghĩ chính là phải về nhà phải về nhà, vì thế nghe thấy cái vấn đề này liền theo bản năng phải trả lời.

"Em phải về nhà."

Tề Văn Thành: "?"

Đợi Sở Huyền phản ứng lại, chớp chớp mắt, hơi hơi mỉm cười: "Món quà gì đều được, anh mua em đều thích."

Tề Văn Thành cười, vỗ nhẹ hạ đầu của cậu, "Miệng này, em học của ai vậy? Thật ngọt ngào."

Sở Huyền quay đầu nhìn Tề Văn Thành, cười tà ác, "Dù sao em cũng không học từ anh, anh à, anh đã từng có quá khứ đen tối đó đó."

Tề Văn Thành tươi cười cứng đờ, "Lịch sử đen tối gì?"

"Trước kia anh đặc biệt thích nói anh không đẹp trai lắm, nhưng hầu hết mọi người không thể so sánh với anh, còn nói, anh thích mang dép lê, căn bản không ảnh hưởng việc dẫm chân ga Maserati... Nhưng có vẻ anh chưa thực hiện được......" Sở Huyền còn chưa nói xong, liền thiếu chút nữa bị Tề Văn Thành khóa miệng.

Bị phanh phui lịch sử đen tối, lỗ tai Tề Văn Thành ngượng ngùng ửng hồng, vẻ mặt nghiêm nghị như cán bộ già, "Đừng nói nữa, nói nữa là không có quà sinh nhật đâu."

Lúc trước hắn cũng không biết học nghệ thuật ngôn ngữ từ ai, lúc vẫn còn học cấp hai trong một thời gian dài và luôn bị đứa trẻ tiểu Huyền này cười nhạo.

Sở Huyền mỉm cười: "Được rồi, được rồi, em không nói nữa."

Sau khi ăn cơm ở bên ngoài trở về Nhan gia, về đến nhà phát hiện Nhan Ba đang ngồi trên ghế sô pha.

không ngờ hôm nay lại đột nhiên trở về, "Ba, hôm nay không có nhiều việc như vậy, ba về sớm sao không thông báo cho Tiểu Huyền và con? Hai chúng con đi đón ba."

Nhan Ba tháo kính xuống đặt lên bàn, vẻ mặt ân cần nói: "Không, hôm nay tôi không bận công việc, nghe nói thư mời nhập học của Tiểu Huyền đã được gửi xuống, nên quay lại uống một chút."

"Nào, để ba xem con vào trường đại học nào."

Sở Huyền lấy giấy báo nhập học từ ngăn kéo ra, Nhan Ba nhìn vào tờ giấy báo tinh xảo, suýt nữa phá lên cười.

"Tiểu Huyền của chúng ta cũng rất lợi hại." Nhan Ba cười hiền lành, "Một tháng nữa sẽ là sinh nhật của con, ba sẽ tặng con một món quà sinh nhật lớn."

Sở Huyền cười nói cảm ơn.

......

Nước ngoài.

Một người đàn ông đẹp trai đang ngồi trên ghế chủ, đôi chân dài đi giày da màu đen đang giẫm lên sàn nhà, những ngón tay thon dài đang cầm một tài liệu để kiểm tra, trước mặt hắn là trưởng phòng phụ trách sổ kế hoạch, đầu anh hơi cúi xuống, bầu không khí cô đọng tới mức không dám hó hé một lời.

Nam nhân đặt tài liệu trước mặt bàn, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào tài liệu, giương đôi mắt hung hãn lạnh lùng, giọng nói bá đạo không thể phủ nhận.

"Một lần nữa sửa một phần cho tôi." Thanh âm lạnh như băng, khiến lòng người đập thình thịch.

Người đàn ông trả lời ngay lập tức, lấy hồ sơ và rời khỏi văn phòng tổng tài.

Người đàn ông ngồi trên ghế xoa trán, vẻ mặt chán nản vì những chuyện như vậy, chợt nhớ ra điều gì đó, mở điện thoại lên xem ngày.

[Vẫn còn một tháng trước khi tiểu gia hỏa trở thành người lớn.]

Nghĩ lại, bọn họ đã gần ba năm không gặp, lại nghĩ đến cái ôm lúc trước, nguyên nhân cơ bản khiến hắn không trở về Trung Quốc, chính là bởi vì hắn cảm thấy tình cảm của mình đối với đứa nhỏ kia rất kỳ quái.

Bây giờ cho dù không phải là sinh nhật của Tiểu Huyền sinh nhật, hắn cũng muốn đi trở về.

Bởi vì nhớ cậu.

 Đôi mắt vốn hẹp hòi và lạnh lùng của người đàn ông giờ trở nên dịu dàng, mang theo một tia mong đợi nhàn nhạt.

loading...

Danh sách chương: