Chương 13

Trà Cúc Dưa Leo

Sở Huyền thấy hôm nay thời tiết thật tốt, vòng một vòng sau nhà đi đến sau vườn, ngồi ở râm mát trong đình, gió thổi ấm áp.

Xa xa truyền đến một trận âm thanh.

"Hôm nay phải lên tinh thần hoàn toàn biết không? Nhan tiên sinh sắp trở lại rồi."

Sở Huyền lắc lư cẳng chân, lâm vào trầm tư. Trong sách Nhan Ba thật sự là ngay lúc này trở về. Lúc sau khi biết nguyên chủ mất tích nên chửi Nhan Mộng Sinh, mấy lời gì mà tổn thương đả kích tinh thần người khác đều nói ra, liên quan mẹ hắn cũng nhục mạ, cũng chính là một hồi chỉ trích này làm Nhan Mộng Sinh không còn một chút cảm tình nào, cũng sau vì vậy mà giết cha.

Nhưng mà hiện tại cậu không chết, Nhan Ba kia trở về còn không phải là tới xem cậu sao?

Ký ức nguyên chủ quá ít, trong truyện đối với Nhan Ba miêu tả cũng rất ít, chỉ là nói hắn là người có tâm kế có mưu tính, là người đàn ông cực kì yêu mối tình đầu Sở Dao, nên nếu cậu tùy tiện gặp Nhan Ba sẽ không bại lộ cái gì đi?

Sở Huyền nhìn di động màn hình phát ngốc, suy nghĩ bay thật sự xa......

Vẫn là một tiếng tiếng chim hót đem suy nghĩ của cậu kéo về, Sở Huyền đem smart phone bỏ vào trong túi, về tới phòng mình.

Sở Huyền nằm trên giường càng ngày càng buồn ngủ, cuối cùng thật sự chống đỡ không được mà ngủ trưa, một giấc ngủ dậy đã hơn 2 giờ chiều. Ngồi dậy duỗi người, còn chưa gấp chăn, bỗng chốc nghe được cách đó không xa có tiếng còi xe, trong lòng trầm xuống, hẳn là Nhan Ba đã trở lại đi?

Tùy tiện tìm quần áo ở tủ quần áo, lúc mặc quần áo cậu liền suy nghĩ, chủ động đi nghênh đón Nhan Ba có thể có điểm cộng hay không đây?

Nhưng là nếu mà chủ động nghênh đón, Nhan Ba vốn dĩ đã thiên vị nguyên chủ, làm không tốt Nhan Mộng Sinh còn sẽ ghen ghen ghét mình, lỡ như ghen ghét dữ dội giết mình thì làm sao bây giờ? Mặc dù quan hệ của cậu với Nhan Mộng Sinh hiện tại có chút hòa hoãn......

Rất nhanh, có người tới dạy cậu làm như thế nào.

Cửa bị gõ hai tiếng, ngay sau đó truyền đến âm thanh non nớt lại lạnh lùng của Nhan Mộng Sinh : "Ra ngoài, người nọ đã trở lại, chúng ta đi đón thôi."

Nhan Mộng Sinh ở ngoài cửa dựa tường ôm cánh tay, biểu tình trên mặt nhìn không ra vui buồn, chỉ có kia một đôi mắt thâm trầm đang bình tĩnh mà nhìn cửa phòng.

Hắn không cho rằng ba hắn là trở về thăm mình, mục đích chân chính là ở chỗ ...... Đứa bé kia đi. Nhan Mộng Sinh đáy mắt ảm đạm, môi nhấp động hai lần, biểu tình quay về lạnh nhạt.

Vốn đang cho rằng Sở Huyền muốn nướng trong chốc lát, hắn mới vừa nói xong không lâu cửa đã bị mở ra, Sở Huyền bước nhanh đã đi tới, nhẹ giọng nói: "Tới rồi tới rồi."

Nhìn Sở Huyền miễn cưỡng chỉ đến phần eo của mình, Nhan Mộng Sinh nhàn nhạt mà nhìn cậu một cái, vừa định đi phía trước, tay phải đột nhiên bị một bàn tay mềm mại nhỏ xinh nắm, lực đạo thực nhẹ, lòng bàn tay lại rất ấm áp.

Nhan Mộng Sinh theo bản năng liền muốn ném ra, hắn không có thói quen cùng người khác tiếp xúc tứ chi.

"Em sợ té ngã......" Sở Huyền đem tay Nhan Mộng Sinh cầm đến khẩn trương một chút, thanh âm có chút đáng thương lại có chút sợ hãi, giọng sữa ngoạt ngào mà nói: "Anh hai nắm tay em......" Vừa nói còn đáng thương vô cùng mà nhẹ nhàng nhéo một chút mu bàn tay của Nhan Mộng Sinh.

Động tác tay muốn ném của Nhan Mộng Sinh ra hơi hơi dừng lại, hắn đem ánh mắt để trên mặt Sở Huyền, Sở Huyền giương khuôn mặt nhỏ trắng nõn của mình nhìn hắn, ảnh ngược chính mình trong mắt ngập nước.

Tay nhỏ thịt thịt kia còn có chút run rẩy, lòng bàn tay có chút lạnh.

Nhan Mộng Sinh rũ xuống lông mi lại chậm rãi nhấc lên, hít sâu một hơi, dừng hai giây sau hắn nắm lại tay Sở Huyền, không rên một tiếng mà dẫn cậu xuống cầu thang.

Sở Huyền an an tĩnh tĩnh mà bị nắm xuống cầu thang, bại lộ tâm tình lúc này của cậu.

Quả nhiên, trẻ con làm nũng là tốt nhất ——

Nhan Ba mới vừa tiến vào Nhan gia nhìn thấy trước mắt một màn hoang đường này, nói không khiếp sợ là không có khả năng.

Mộng Sinh cùng Tiểu Huyền hai đứa nhỏ này vẫn luôn là như nước với lửa, ai thấy ai cũng đều khó chịu. Đặc biệt là Nhan Mộng Sinh ghét nhất là con nít, như thế nào lại...... Hai người còn nắm tay cùng nhau xuống lầu đây?

Quá hoang đường.

Trong lòng Nhan Ba tuy khiếp sợ, nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài. Đi đến  trước hai người, đầu tiên là nhìn Nhan Mộng Sinh một cái, thấy Nhan Mộng Sinh không có biểu tình gì, hắn liền sờ sờ đầu nhỏ của Sở Huyền, nhìn Sở Huyền, "Tiểu Huyền gần đây có gì vui không? Có hay không không vui nha?"

Sở Huyền ngoan ngoãn mà lắc đầu, lộ ra một nụ cười đáng yêu, "Không có, ba ba con ở chỗ này rất vui vẻ."

Ai biết nói xong câu đó, người đàn ông trước mắt trong ánh mắt tràn đầy không thể tin tưởng, ngay cả miệng hắn đều bởi vì kinh sợ mà chậm rãi mở lớn.

Sở Huyền mặt ngoài thoạt nhìn thực bình tĩnh... Nhưng trên thực tế cậu trong lòng đã bắt đầu......

Đậu má!!! Có phải cậu nói sai lời gì hay không!!! Rốt cuộc câu nào xảy ra vấn đề vậy!

Trong lòng Nhan Ba không riêng gì khiếp sợ, còn có mừng như điên, tuy nói Tiểu Huyền không phải con của mình, nhưng mà hắn vẫn luôn coi như mình sinh ra, đem cậu coi như đứa con của mình cùng mối tình sinh ra, hắn vẫn luôn hy vọng có thể kêu mình một tiếng ba ba.

Lúc trước đứa nhỏ này còn thực sợ người lạ, chỉ kêu hắn là chú, hiện tại rốt cuộc dám mở miệng... Kêu mình là ba!

Nhan Ba kích động mà hốc mắt có chút lên men, rốt cuộc đứa nhỏ này là tưởng niệm duy nhất của mối tình đầu củ hắn để lại cho hắn.

"Tiểu Huyền thật ngoan." Nhan Ba cười khen Sở Huyền, giống như người cha vuốt ve mặt Sở Huyền, kích động mà đem cậu ôm ở trong lòng ngực đã lâu mới đưa khai tay.

Sở Huyền đáp lại một nụ cười càng ngọt.

Nhan Ba cười đến đôi mắt đều cong thành lưỡi liềm, Sở Huyền cảm giác được bên người truyền đến áp suất thấp dày đặc, ép cậu tới mức thở không thông,  tay nhỏ bị nắm cũng bị niết đến càng chặt hơn.

Sở Huyền chịu không nổi loại  cảm giác bị khí thế lăng trì này, ôn thôn nói: "Con muốn cùng anh hai đi ra ngoài dạo, mua ít đồ ăn vặt."


"Được, Tiểu Huyền ở nhà cũng nhàm chán, đi ra ngoài chơi một chút cũng tốt, thích cái gì thì để cho anh con mua." Nhan Ba đứng lên, môi khẽ mở: "Ba ba còn có chút việc phải làm, về sau ngày thường cùng các con đi công viên trò chơi."

Sở Huyền gật gật đầu, lôi kéo Nhan Mộng Sinh ra cửa.

Nhan Mộng Sinh cảm thấy trong lòng bàn tay mình có chút mồ hôi, hắn buông tay nhỏ của Sở Huyền ra, tự mình đi ra trang viên.

Hắn nện bước có chút nhanh, chân ngắn nhỏ của Sở Huyền căn bản theo không kịp, nhìn Nhan Mộng Sinh đi ở phía trước, thầm than quả nhiên là đang ghen tức. Vẫn luôn không chiếm được  yêu thương của cha, bản thân lại dễ như trở bàn tay mà có được, Sở Huyền đổi vị trí của mình tự hỏi, xác thật là tinh thần bị đả kích rất lớn, cũng có chút thay hắn khổ sở.

Nhan Mộng Sinh nhìn thấy gương mặt xa lạ nhưng lại quen thuộc kia , tâm nổi lên từng đợt dao động, rõ ràng là thói quen này, nhưng hôm nay nhìn thấy vẫn là có chút không thích ứng kịp

Còn có......

Đột nhiên nghe được phía sau truyền đến âm thanh hổn hển : "Anh đi chậm một chút, em theo không kịp!"

Nhan Mộng Sinh dừng lại bước chân quay đầu lại nhìn, Sở Huyền chống một bên cây cột há mồm ra thở, khuôn mặt trắng nõn cũng bởi vì đi nhanh mà nóng nảy trở nên phấn hồng, hơn nữa một thân mặc đồ khủng long nhỏ màu xanh non, cả người càng đáng yêu.

Lại không phải sốt ruột đầu thai! Hoàn toàn không bận tâm cảm thụ của chân ngắn nhỏ như cậu mà! Không biết đi xa như vậy cậu rất mệt sao!

"Còn có bao xa a." Nhìn đến thiếu niên cao gầy mặt vô biểu tình đứng cách hai mét chờ mình, cũng không có không kiên nhẫn, Sở Huyền nghỉ ngơi một hồi lâu, cảm giác chính mình lại sống đến giờ mới ra tiếng dò hỏi.

Nhan Mộng Sinh đôi tay cắm vào túi, một bộ lạnh nhạt, giống như đối với chuyện gì cũng không để bụng. "Chính là phía trước." Hắn nói.

Sở Huyền thở dài, chậm rãi đi phía trước.

Nhan Mộng Sinh nhìn vật nhỏ vẻ mặt dẩu miệng nhỏ không vui, hai tay hắn cắm vào túi quần chờ đợi vật nhỏ đi tới, hắn nhìn thấy Sở Huyền trên quần áo có cái mũ khủng long nhỏ, muốn đùa một chút, đem mũ đội lên cho cậu.

Thực sự hay lắm, bắt cậu đi nhanh như vậy còn có tâm tư đùa giỡn cậu? Sở Huyền thở phì phì mà kéo xuống. 

Nhan Mộng Sinh khóe miệng gợi lên một trận tà ác nghiền ngẫm tươi cười, lại mang lên lần nữa.

Sở Huyền: "......" Quá đáng!

Một mang một kéo, ý cười trong mắt Nhan Mộng Sinh càng nặng, cảm thấy đứa nhỏ vẫn là rất đáng yêu, bị khi dễ rất hung dữ, thịt trên má cũng phồng lên, giống như cá nóc.

Chạm vào cậu liền tức giận. Nhan Mộng Sinh sợ cậu quá tức giận, cuối cùng đội mũ cho cậu liền không tính chạm vào nữa, ai biết Sở Huyền vậy mà không có đem mũ tháo xuống.

Sở Huyền đời này kkhông chịu uất khí như vậy đâu.

Nhan Mộng Sinh là con chó!

Ở trong lòng các loại chửi rủa Nhan Mộng Sinh trở mặt không nhận em trai, không kính già yêu trẻ, còn chưa tiếp tục chửi thầm xong, bọn họ cũng đã tới trung tâm mua sắm lớn nhất, dòng người rất nhiều, cậu cảm thấy cần phải theo sát Nhan Mộng Sinh, bằng không cậu liền bị bỏ rơi.

Cũng còn may lầu hai người không có nhiều như tưởng tượng, Nhan Mộng Sinh cầm cái xe đẩy công phu liền phát hiện một thân khủng long nhỏ của Sở Huyền đã hướng khu đồ ăn vặt chạy tới, còn đều là khu thực phẩm rác.

"...... Không cho đi."

Âm thanh lạnh lẽo của thiếu niên không có thể truyền tới lỗ tai Sở Huyền, Sở Huyền đã sắp chạy tới kệ để hàng, muốn đi tìm que cay Vệ Long cậu yêu thích nhất.

Nhan Mộng Sinh nhăn lại mày, nhóc con thật làm người nhọc lòng!

Nhọc lòng thì nhọc lòng, vẫn là đẩy xe đẩy lập tức đuổi kịp theo, đi đến bên cạnh Sở Huyền , liền nhìn thấy hai ba người đang chụp ảnh,  vai chính chính là Sở Huyền mặc quần áo khủng long nhỏ.

Sở Huyền hồn nhiên không biết cậu đang bị người khác chụp lén, ngồi xổm xuống tự chọn lựa que cay, phía sau cái đuôi khủng long nhỏ bởi vì động tác của cậu mà vung vung, đáng yêu cực kỳ.

Mấy cô gái phía sau bị Sở Huyền đáng yêu đến muốn thét chói tai.

Các cô thấp giọng nói: "Bé con này thật đáng yêu a!"

"Làm sao mới có thể nhảy qua việc kết hôn có bé con đáng yêu như vậy đây?"

Sở Huyền đội mũ khủng long nhỏ, cầm đồ ăn vặt trên kệ để hàng, còn có cái đuôi nhỏ màu xanh lục kia, bởi vì quần áo có chút mập mạp, thọat giống như một con khủng long mập.

Bởi vì lúc đứng lên không cẩn thận dẫm cái đuôi, suýt nữa té ngã, xoay vòng tại chỗ, mũ bị thấp xuống, quả thực đáng yêu đến nổ mạnh!

Nhan Mộng Sinh đẩy mua sắm xe đi qua, còn chưa đi đến bên cạnh Sở Huyền, Sở Huyền cũng đã xoay người rời khỏi kệ để hàng. Đầu kia kệ hàng có một cái xe mua sắm bị người đẩy lại đây, Sở Huyền mang mũ chặn tầm nhìn không có thể thấy, mắt thấy thiếu chút nữa liền đụng phải.

Các nữ sinh bắt đầu đối với người  đẩy xe mua sắm đang cúi đầu chơi di động hô to, "Phía trước có trẻ con! Phía trước có trẻ con!"

Sở Huyền mới vừa quay đầu liền phát hiện mình cùng xe mua sắm thật cao sắp phải đụng vào nhau, mà cái xe mua sắm kia trong xe còn có cây kẹo bự bén nhọn thẳng tắp hướng tới hai mắt của mình.

"Anh hai!" Sở Huyền nhắm mắt lại, đầu óc còn chưa phản ứng kịp, miệng nhỏ cũng đã phun ra này hai chữ.

Cũng không biết là do cảm giác an toàn như thế nào, vẫn là gọi theo thói quen hai tiếng anh hai.

"Rầm" một tiếng, đồ ăn vặt đứa nhỏ ôm đều rơi xuống trên mặt đất, các nữ sinh sợ hãi mà bưng kín hai mắt của mình.

Trà Cúc Dưa Leo

loading...

Danh sách chương: