Chương 11

Trà Cúc Dưa Leo

Sau trò hề lần này qua đi, lại lần nữa sàng chọn hai người làm khác vào Nhan gia, chẳng qua lần này người làm cũng không phải dựa vào quan hệ tiến vào, mà là chân chính có năng lực lao động, chịu được khổ nhọc không chơi trò khôn vặt.

Hai người giúp việc mới, một người gọi là chị Tuệ, một người là Linh Tử, hai người đều rất tốt, như là chị gái nhà kế bên giống nhau, Sở Huyền đối với các cô còn có chút hảo cảm.

Vốn dĩ nhà họ Nhan có tới hai quản gia, nhưng một nam quản gia có quan hệ với A Cầm đều bị sa thải, hắn đối với A Cầm làm việc nói chuyện trước nay đều là mở một con mắt nhắm một con mắt,  sau khi tra ra còn phát hiện người hầu dựa vào chức vị trong Nhan gia giấu tiền, bị Nhan Mộng Sinh không chút do dự đuổi đi.

Sau khi đã giải quyết những người không vừa mắt, ngay cả cơm chiều cũng cảm thấy rất thơm.

Sở Huyền trở về phòng chơi game, sau khi chơi khoảng nửa giờ, trên tầng hai không có âm thanh gì, cậu nghiêng tai cường điệu nghe ngóng, Nhan Mộng Sinh hình như đã vài ngày cũng không có quăng đập đồ vật lung tung rồi. Mới vừa xuyên qua tới mấy ngày nay, âm thanh quăng ngã đồ vật  thật là làm nhân tâm kinh run sợ, làm cậu lo lắng đề phòng vài ngày.

Chơi game một lúc cho vui, chơi đến ván cuối rồi ngừng chơi, xuống giường đi lấy cái máy tính bảng chuẩn bị xem video một lát, đột nhiên nghe được cách vách truyền đến thứ gì rơi trên mặt đất, còn lăn lộc cộc lộc cộc một chút.

Mới vừa còn nghĩ đến nói Nhan Mộng Sinh gần đây còn rất yên ổn, quả nhiên là người không thể khen nổi mà.

Sở Huyền vẫn chưa để ý tới, ai biết có phải Nhan Mộng Sinh ở trong phòng quăng thứ gì hay không, huống chi, lúc trước chính là bởi vì thân thể này tùy tiện xông loạn vào phòng hắn, còn xém nữa đem cậu hù chết.

Nghĩ đến đây, nhớ lại ngày đó Nhan Mộng Sinh biểu tình trên mặt hung ác nham hiểm hung ác , Sở Huyền có chút co rúm lại, đem cái chân lộ ở ngoài chăn rụt trở về.

Sở Huyền ở trong cái chăn ấm áp cuộn thành một đoàn, cứng nhắc xem video, nhưng cậu lại không có tí tâm trạng  xem, ý nghĩ bay xa.

Bỗng nhiên nhớ tới...... Buổi tối lúc ấy Nhan Mộng Sinh sắc mặt trắng hơn bình thường một chút, lên cầu thang nện bước cũng có chút nặng nề, lúc ấy còn tưởng rằng là hắn không nghỉ ngơi tốt.

Chẳng lẽ Nhan Mộng Sinh thật là thân thể không thoải mái?

Ngay cả thân thể không thoải mái, chính mình hiện tại lại đi hỏi thăm, nói không chừng Nhan Mộng Sinh não hung thành giận lại chuẩn bị trói cậu lại xử chết a, cậu không cần thiết đi lo chuyện bao đồng đâu.

Tuy trong truyện nói Nhan Mộng Sinh là vai ác cố chấp làm nguời khác khiếp sợ,hầu hết thời gian trên mặt hắn toàn là vẻ lạnh nhạt, trên thực tế có bệnh bao tử rất nghiêm trọng, thời điểm rất nghiêm trọng thậm chí sẽ ho ra máu hôn mê.

Đương nhiên, có nhiều người đọc không quá đau lòng cho cái vai ác làm nhiều việc ác này, cho nên tác giả chỉ là sơ lược, nhưng chính là một bút miêu tả này làm Sở Huyền ấn tượng khắc sâu.

Cậu lúc ấy một chút cũng không mềm lòng cũng không đau lòng, còn phun tào Nhan Mộng Sinh không chăm sóc tốt thân thể của mình, đều là tự làm tự chịu.

Sở Huyền rũ đôi mắt, nằm ở trên giường nhắm hai mắt  không ngừng hồi tưởng, từ sau khi xuyên qua tới nay, trừ bỏ lần đầu tiên gặp mặt, Nhan Mộng Sinh không còn có đối với mình làm việc gì không tốt.

Còn bảo hộ cậu một lần......

Quyết định đi xem một cái, chỉ nhìn một cái thôi.

Lông mày của Sở Huyền suýt nữa xoắn lại với nhau, củng cố tinh thần xong sau đó quyết định là đẩy cửa phòng ra chậm rãi đi tới trước phòng của Nhan Mộng Sinh .

Tay cậu nắm tay nắm cửa lạnh lẽo, cậu không đoán được cảnh tượng đằng sau cửa, khả năng sẽ là Nhan Mộng Sinh đáy mắt hàm chứa sát ý nhìn mình, cũng có thể là cái gì đó khác ......

Sở Huyền trộm mà ấn xuống then cửa tay đẩy cửa ra.

Sau khi đẩy cửa ra đầu tiên là nhìn thấy trên mặt đất một cái đèn bàn loại nhỏ lăn xuống. Tầm mắt vừa chuyển, nhìn đến Nhan Mộng Sinh ôm bụng, mồ hôi đầy đầu mà tưạ trên đầu giường,  sắc mặt tuấn mỹ một mảnh tái nhợt, biểu tình thoạt nhìn vạn phần thống khổ.

Nhưng mặc dù là đau đến như vậy, hắn cũng lộ ra ánh mắt hung ác, nhìn chằm chằm cậu mở cửa.

Ánh mắt kia rõ ràng là đang nói, không cho tới gần hắn.

Sở Huyền cắn cắn răng hàm sau, hít sâu một hơi mới dám vào phòng . Nếu là cậu muốn xoát hảo cảm, đi ngăn cản vai ác hắc hóa, vậy nhất định phải học được da mặt dày đi tới gần làm hắn ấm áp.

Cậu đi đến trước giường, khuôn mặt nhỏ đáng yêu phấn nộn đưa lại gần, đôi mắt nai con lập loè vài cái, âm thanh tràn ngập lo lắng: "Anh làm sao vậy?" Sở Huyền tay nhỏ đáp ở trên mép giường Nhan Mộng Sinh, mắt trông mong mà nhìn hắn.

"Hiện tại," Nhan Mộng Sinh nói này hai chữ đều phảng phất dùng toàn thân sức lực, hoãn một hồi lâu mới nói: "Rời đi."

Nhìn Nhan Mộng Sinh đau đến nói không ra lời, Sở Huyền biết kia nhất định rất đau, nếu là không kịp thời uống thuốc nhất định sẽ đau đến ngất xỉu đi, vẫn là lựa chọn nhẫn nại đi hỏi.

"Anh hai, anh là đau dạ dày sao? Em đi tìm thuốc cho anh nha." Sở Huyền ngoan ngoãn mà dương khuôn mặt nhỏ, nháy con mắt nhìn hắn, hắn có thể nhìn ra tới Nhan Mộng Sinh hiện tại trong ánh mắt cũng không ác ý, mà là vì đã lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được tình cảm gia đình nên hắn không muốn người khác bố thí cho mình cảm giác ít ỏi và tầm thường đó. Sở Huyền thật sự cảm thấy hắn thực đáng thương, rõ ràng là một công tử sống trong biệt thự cao cấp, lại sống thành một con soái hoang dại cô độc đối người tràn ngập phòng bị.

Nhan Mộng Sinh nghe âm thanh Sở Huyền mềm mại ẩm ướt, hơi hơi nâng lên mí mắt, lộ ra con mắt đen nhánh như mực, hốc mắt còn phiếm nảy sinh ác độc, móng tay tay phải đã hoàn toàn bấm sâu vào lòng bàn tay, để lại thật dấu ấn thật sâu.

"Đừng bắt tao đuổi mày đi." Lời nói tuy rằng hơi thở mong manh, bên trong ngữ khí mệnh lệnh không thể khinh thường, đây là Nhan Mộng Sinh đối với Sở Huyền hạ tối hậu thư.

Sở Huyền biết hắn khẳng định sẽ không nói, rũ xinh đẹp đôi mắt chớp chớp, đột nhiên nghĩ đến  ở phòng khách trên tủ có một hộp sơ cứu. Lập tức đứng lên, nhìn  Nhan Mộng Sinh trên giường, hít sâu một hơi, ôn thôn thôn nói: "Chờ em đem thuốc cho anh nha, anh ngàn vạn đừng té xỉu a!" Giọng nói lạc, Sở Huyền liền chạy đi ra ngoài, còn có thể nghe được bước chân "Đùng đùng đùng" xuống lầu.

Nhan Mộng Sinh: "......"

Nhìn bóng dáng nho nhỏ rời đi, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác khó tả, như có một dòng nước ấm áp chạy tới, gợn sóng lăn tăn.

Nhan Mộng Sinh buông xuống con ngươi,  hô hấp nhợt nhạt, môi mỏng hơi hơi nhấp. Hóa ra được người quan tâm là cảm giác này, hắn thật sự...... Đã lâu không cảm nhận được.

Sở Huyền đi xuống lầu thẳng đến phòng khách, trên ngăn tủ có rượu cũng có mặt vài đồ vật khác ,cậu tập trung tìm một lát, phát hiện thuốc ở ngăn tủ tầng thứ ba, khoảng cách mặt đất có ước chừng cao khoảng 1m7 .

Phòng khách không có người, Sở Huyền phí thật lớn sức lực mới đưa ghế dựa thật nặng dời qua tới. Cậu trèo lên, đạp lên trên ghế bắt đầu đi lấy túi sơ cứu kia, phát hiện vẫn là với không tới.

Cậu lại thường xuyên tự mình trèo lên ghế dành cho em bé đặt ở trên ghế, lần này cậu hơi hơi nhón chân liền đủ tới rồi.

Lúc Sở Huyền trèo xuống dưới phát hiện ghế dựa bốn chân cũng không có thấp như vậy, làm cậu hơi phát hoảng. Mới vừa thật cẩn thận trèo xuống ghế nhỏ, đang muốn đem ghế nhỏ đặt ở trên mặt đất, ghế dựa đột nhiên nghiêng một cái, Sở Huyền mất đi cân bằng, toàn bộ thân thể nhỏ bé từ ghế trên té xuống.

Mặt đất là gạch men sứ, âm thanh ngã xuống cũng không lớn, lại thật đau.

Lần này ngã, Sở Huyền kỳ thật cũng không muốn khóc, nhưng mà thân thể này đau đớn quá mức, dường như đối với đau đớn phá lệ mẫn cảm. Cậu khi còn nhỏ chân bị gạch ném tới, chân chảy rất nhiều máu cũng chưa bao giờ than đau cả mà.

Sở Huyền chậm rãi bò dậy, che lại đầu gối bên đùi phải đầu gối , toàn bộ vành mắt đều đau đến đỏ, hơi nước dâng lên, nước mắt cũng dâng lên, ánh lên lập loè trong suốt

Giống như nhụy hoa đào hồng phấn bao quanh khuôn mặt làm người trìu mến,  một khuông nước mắt như vậy, càng  làm người ta tan nát cõi lòng.

Sở Huyền ngã xuống cũng không buông thuốc trong tay ra. Đứng lên dùng  mu bàn tay phải  lau một chút nước trên vành mắt , khập khiễng mà chạy tới máy lọc nước rót một ly nước ấm.

Máy lọc nước là hôm nay mới vừa mua về, không nghĩ tới nhanh như vậy đã dùng.

Đùi phải của Sở Huyền bị rơi rất đau, không có chút sức lực, cho nên lên cầu thang tốc độ cũng chậm một chút, thanh âm nhẹ hơn chút.

Cậu đẩy cửa ra, đi đến chỗ Nhan Mộng Sinh, đem nước cùng thuốc đưa cho hắn.

Nhan Mộng Sinh trước tiên không có chú ý đến thuốc, mà là phát hiện tư thế đi đường của Sở Huyền thực không thích hợp, hơn nữa hốc mắt hồng hồng, trên lông mi còn treo nước mắt, chóp mũi cũng hồng nữa.

Khóc?

Sở Huyền nâng lên khuôn mặt đáng yêu phấn nộn, lộ ra một cái nụ cười thực ngoan ngoãn, lời nói còn có chút rung rung, "Anh hai mau uống thuốc đi."

Loại  khóc thút thít này sau còn tươi cười nở rộ thật sự là làm người quá đau lòng, Nhan Mộng Sinh cảm thấy hiện tại tim hắn như là bị nhéo đi, trái tim trong nháy mắt thậm chí làm hắn quên mất hắn còn đau dạ dày.

Thấy Sở Huyền thúc giục, hầu kết Nhan Mộng Sinh nhấp lên nhấp xuống, đáy mắt lập loè, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, đem thuốc bỏ vào trong miệng, một ly nước ấm xuống bụng, dạ dày bên trong ấm áp không ít, đau đớn cũng giảm bớt hơn phân nửa.

Không riêng gì dạ dày ấm áp, tâm tình cũng như dần tốt lên.

Đem ly nước đặt trên tủ, Nhan Mộng Sinh vừa định muốn nói nhóc làm sao vậy, bỗng chốc chú ý tới cánh tay phải Sở Huyền lộ ra có dấu vết trầy da, da thịt non mịn lại có dấu trầy da càng có vẻ nhìn thấy ghê người, thậm chí ẩn ẩn muốn xuất huyết, dấu vết càng ngày càng hồng, thoạt nhìn đáng sợ cực kỳ.

Sở Huyền nhìn thấy tầm mắt Nhan Mộng Sinh phóng tới trên cánh tay của mình, không dấu vết mà đem cánh tay buông lỏng, làm bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra.

Vừa rồi còn không có bị thương, mà đó chính là do cậu tự mình làm bản thân mình bị thương.

Lông mi của Nhan Mộng Sinh khẽ run, mày cực nhẹ mà nhăn lại.

Hắn khẽ thở dài, cả người vô lực gian nan mà đứng lên, từ bên trong ngăn kéo lấy ra một hộp y tế, chính là một cái động tác đơn giản như vậy, trên trán hắn đã tràn ra nhè nhẹ hơi mỏng mồ hôi lạnh.

Nhan Mộng Sinh lấy ra thuốc mỡ trị thương bên trong, động tác xoay người cực nhẹ cực kỳ ôn nhu kiểm tra đầu gối đùi phải của Sở Huyền một chút cùng một mảnh đỏ rất lớn ở cánh tay bên phải.

Sở Huyền lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ôn nhu như vậy của Nhan Mộng Sinh,  biểu tình ôn nhu này đem khuôn mặt tuấn mỹ đều nhu hòa không ít.

Nhan Mộng Sinh mở ra bình thuốc mỡ nhỏ, ánh mắt dừng lại ở trên bình nhỏ hai giây, cuối cùng cùng Sở Huyền bốn mắt nhìn nhau.

"Cảm ơn."

Đôi mắt Sở Huyền trừng lớn, bên trong chứa đầy kinh ngạc,  khuôn mặt phấn hồng hồng, rất là đáng yêu. Cậu không thực sự  quá quen với việc Nhan Mộng Sinh như vậy, nói giỡn: "Chỉ là cảm ơn không có ích lợi gì sao?"

Nhan Mộng Sinh đem  tay nhỏ của cậu kéo qua, mí mắt lười nhác nhấc lên, thanh âm tản mạn đạm nhiên.

"Bằng không thì sao? Còn muốn lấy thân báo đáp sao?"

Sở Huyền không mặn không nhạt mà liếc hắn một cái. Vẫn là thôi đi, rõ là ngay cả bản thân cậu cũng không cần.

Trà Cúc Dưa Leo

loading...

Danh sách chương: