Edit Xuyen Nhanh Cuu Vot Cuoc Doi Nhan Vat Chinh Tg1 Tong Tai Nhat Rac 3

Edit by tieunhimbien

Trịnh Li trái phải đều không có việc gì, về nhà cũng là một mình đợi, dứt khoát không trở về nhà, đi theo phía sau thiếu niên kia, cứ một lúc lại hỏi vài câu.

Ước chừng là vì cắn người miệng mềm nên chờ ăn xong bánh trứng, thiếu niên vẫn không hề nói một lời, cuối cùng cũng cho Trịnh Li biết tên của hắn.

Hắn nguyên bản tên Giang Kiêu, nhưng sau khi bị lừa bán lại sửa lại, bây giờ kêu Chu Tuấn Lâm.

Trịnh Li hỏi ra tên Chu Tuấn Lâm, còn những cái khác vẫn hoàn không biết —— Chu Tuấn Lâm chỉ chuyên tâm nhặt rác, cũng không cùng cô nói chuyện phiếm, nhưng cô vẫn luôn đuổi theo hỏi không ngừng.

Dù sao bọn họ cũng đã nhận thức nhau, đương nhiên có thể chậm rãi trở nên quen thuộc…… Trịnh Li đối với chính mình có tin tưởng.

Có chí thì nên, cô nhất định sẽ làm Chu Tuấn Lâm cảm nhận được thành ý của mình!

Trịnh Li đi theo Chu Tuấn Lâm một giờ liền mệt mỏi, dứt khoát không cần khẩn trương như vậy, ngồi lên một cái tượng ở quảng trường mua sắm huyện H nghỉ ngơi một lúc —— lúc này, Chu Tuấn Lâm đang ở trong một đám thùng rác ở quảng trường, cô ngồi bên này vừa lúc có thể nhìn đến.

“Chủ nhân chủ nhân, ngài đã tìm được mục tiêu nhiệm vụ, thì tại sao không nói cho hắn biết thân thế của mình? Chỉ cần mục tiêu trở về Giang gia, nhiệm vụ cũng sẽ hoàn thành hơn phân nửa a ~” Đản Đản nhảy tới nhảy lui trước mặt Trịnh Li.

Trịnh Li cạn lời, liếc mắt nhìn Đản Đản một cái: “Ngươi nghĩ cũng quá tốt đẹp!”

Trên mặt Đản Đản xuất hiện một dấu “?” lớn, Trịnh Li thấy thế, liền thấp giọng giải thích: “Ta tuy vẫn luôn nằm bệnh nhưng xem qua rất nhiều sách, cung đấu trạch đấu lại càng nhìn một đống, nếu Chu Tuấn Lâm hiện tại có thành tích tốt EQ cao, lại thực tự tin, giúp hắn về Giang gia xác thật có lợi, nhưng hắn hiện tại lại là một bộ dáng như vậy……”

Đản Đản đã đem sự tình đơn giản mấy năm nay của Chu Tuấn Lâm kể cho Trịnh Li, mà sau khi nghe qua, cô lại quan sát bộ dáng của Chu Tuấn Lâm hiện giờ , đối với hắn đã có hiểu biết nhất định.

Chu Tuấn Lâm chỉ ở thôn nhỏ trên núi đọc sách mấy năm, sơ trung cũng chưa tốt nghiệp, còn luôn sinh hoạt như tầng lớp dưới của xã hội, dù là học thức hay kiến thức, đều khẳng định không có bao nhiêu.

Tính ra, tính tình hắn còn có điểm quái gở, không thích nói chuyện, cả người nhìn âm u……

Bộ dáng hắn như vậy, nếu là cha mẹ ruột nhất định sẽ không ghét bỏ, nhưng họ đều đã qua đời, còn với những người khác…… Bọn họ chỉ cảm thấy hắn làm Giang gia mất mặt đi?

Ông hắn chưa từng nuôi qua đứa cháu này, cho dù có cảm tình, cũng không được sâu, càng đừng nói đến người bà nội tràn ngập ác ý với hắn kia.

Nếu lúc này cho Chu Tuấn Lâm về Giang gia, đừng nói đến việc đi lên con đường nguyên bản trở thành nhà giàu số một thế giới, hắn không chừng còn bị hại chết sớm hơn

Nếu không bị hại chết, có bà nội hắn động điểm tay chân, cuối cùng cũng bị dưỡng đến yếu đuối tự ti, hoặc dứt khoát đi học cái xấu.

Giang Kiêu ở Giang gia lớn lên, từ nhỏ đã rất xuất sắc, dễ dàng so với tất cả anh chị em họ hàng đều giỏi hơn , còn Chu Tuấn Lâm ở hiện tại, chỉ biết bị những người đó hãm hại mà thôi

Trịnh Li cùng Đản Đản đem hết các khả năng này nói nhỏ

Nghe Trịnh Li nói xong, Đản Đản trên mặt lộ ra bốn chữ “Bừng tỉnh đại ngộ” , sau đó sùng bái mà nhìn về phía Trịnh Li: “Chủ nhân ngài thật lợi hại!”

Trịnh Li có chút đắc ý, sau đó lại khẽ nhíu mày nhìn Đản Đản: “Đản Đản, người khác không nhìn thấy ngươi, không nghe được ngươi nói chuyện phải không?”
“Đương nhiên! Là một thiết bị trí năng hỗ trợ nhân viên của Thế Quản Cục, ta có khả năng áp đảo thiên đạo của thế giới này, cũng chỉ có chủ nhân ngài trong thế giới này có thể nhìn thấy ta!” Đản Đản rất đắc ý.

“Vậy ta có thể dùng sóng điện não cùng ngươi giao lưu không? Bên ngoài ta cứ lầm bà lầm bầm, người khác sẽ cảm thấy ta rất kỳ quái.” Trịnh Li lại nói, cô trước kia không nghĩ tới việc này, nhưng bây giờ vẫn luôn nói chuyện…… Người xung quanh đi qua đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô!

“Không thể a chủ nhân, ta không có biện pháp đọc tư duy của ngài.” Trứng gà đáng thương vô cùng nhìn Trịnh Li: “Ta cũng chỉ là một hệ thống phụ trợ……”

“Được rồi……” Trịnh Li thở dài.

“Chủ nhân ngài yên tâm, ta sẽ không quấy rầy ngài lúc làm nhiệm vụ! Thời điểm cần thiết còn có thể tắt máy! Ngài ấn một chút cái nút trên đỉnh đầu là được a ~” Đản Đản lại nói.

“Được.” Trịnh Li gật đầu, nhưng cảm thấy cái mình cần hẳn không phải cái này.

Thời điểm cô tắm rửa có thể đem Đản Đản để ngoài cửa là xonh, lúc nào cần dùng đến tắt máy?

Trịnh Li ngồi bên cạnh ước chừng nửa giờ, nhìn thấy Chu Tuấn Lâm xách theo túi da rắn định đi nơi khác liền vội vàng từ bức tượng nhảy xuống đuổi theo

“Cô nên về nhà.” Đúng lúc này, Chu Tuấn Lâm đột nhiên quay đầu nói.

Trịnh Li lúc này mới phát hiện thời gian đã không còn sớm, bởi vì đang là mùa đông nên mặt trời xuống núi sớm, xung quanh đều đã tối sầm.

Nếu cô vẫn không trở về nhà, sợ là bảo mẫu sẽ gọi điện thoại cho ba cô.

“Tôi đi về trước, mai lại gặp!” Trịnh Li chào Chu Tuấn Lâm chào một câu rồi mới rời đi.

Chu Tuấn Lâm nhìn cô rời đi, không chút do dự xoay người, đi đến trạm thu mua phế phẩm của huyện H.

Lúc Trịnh Li về đến nhà, bảo mẫu đã làm xong đồ ăn tối, bà ta ban đầu còn một bộ dáng nơm nớp lo sợ, sau khi nhìn thấy Trịnh Li hoàn toàn thay đổi trang phục lại kinh ngạc đến hai mắt đều mở to

Trịnh Li tùy ý cho bà ta đánh giá, sau đó xem đồ trên bàn ăn.

Cơm là cơm nguội từ trưa, cũng chỉ hâm nóng một chút, mà đồ ăn…… Một bát nước cải trắng luộc, một bát canh đậu hũ, còn có một bát thịt kho tương.

Trịnh Li không cách nào nói kia là một bát thịt kho tàu, nó rõ ràng là thịt dùng nước nấu chín, xong đảo thêm vài giọt nước tương!
Nhìn mấy miếng thịt bóng nhẫy ngâm mình trong bát nước tương, Trịnh Li lập tức hết muốn ăn.

So với ăn cái này, cô nguyện ý tiêu tiền bên ngoài mua thức ăn nhanh về còn hơn

“Bác về sau không cần nấu cơm cho cháu.” Trịnh Li nhìn về phía bảo mẫu kia, cô thật sự ăn không vô mấy thứ này……

“Như vậy sao được, ba mẹ cháu cho tiền……”

“Ba mẹ cháu cho bác bao nhiêu tiền?” Trịnh Li tò mò hỏi.

“Một tháng tám trăm khối tiền lương, cộng thêm tám trăm khối tiền đồ ăn.” Bảo mẫu nói.

“Như vậy đi, bác từ giờ đừng tới nấu cơm, đưa tiền cho cháu tự mua đồ ăn là được!” Trịnh Li lập tức nói, hiện giờ giá cả rất thấp, bên ngoài ăn một bát mì sợi Lan Châu cũng chỉ cần ba đồng tiền, cơm hộp năm đồng tiền là có thể mua được, cô một tháng tám trăm khối tiền đã có thể ăn rất khá.

Nhưng bảo mẫu kia rõ ràng có chút không muốn.

Trịnh Li chú ý tới, nhíu mày: “Bác mua bông cải một tháng cũng không đến tám trăm đi?”

Bảo mẫu chột dạ, vẻ mặt đều không che dấu được một chút.

Bà ta chột dạ, Trịnh Li liền có tự tin, lại nói: “Bác nói nếu cha cháu biết bác lấy tiền đồ ăn, ông ấy có đổi một bảo mẫu cho cháu không?”

“Đừng…… Đừng như vậy……” Bà bảo mẫu vội vàng nói, mặt đầy lo lắng.

“Vậy bác đưa tiền cho cháu tự mua đồ ăn! Như vậy bác bình thường vẫn có thể tới, những việc bác làm khác cũng không quan hệ.” Trịnh Li trực tiếp làm một quyết định khác. Giữa trưa cô đã muốn đưa bảo mẫu này đi nơi khác, như vậy cô làm cái gì cũng tiện, thậm chí có thể đưa Chu Tuấn Lâm về nhà…… Hiện tại việc này rốt cuộc cũng thành.

“Vậy tiền lương thì sao?” Bảo mẫu lại hỏi, tám trăm khối tiền lương không tính là nhiều, nhưng chỉ cần làm cơm quét tước vệ sinh cho một tiểu cô nương, thật sự là phi thường nhẹ nhàng.

“Tiền lương bác cầm.” Trịnh Li nói.

Bảo mẫu trên mặt vui vẻ, vội vàng đồng ý.

Đã qua vài ngày tháng đầu, bảo mẫu ấp úng nói cô đã mua một ít gia vị, cuối cùng chỉ cho Trịnh Li có bảy trăm.

Trịnh Li cũng không so đo, sau khi đem tiền thu về, cầm theo cả chìa khóa nhà từ chỗ bảo mẫu.

“Là tự cháu không cần ta quản, tiền lương……” Lúc bảo mẫu lại hỏi thêm một lần, muốn cùng Trịnh Li bảo đảm.

“Cháu đã nói, cha cháu cho bác tiền lương thì bác cầm, nhưng tốt nhất bác đừng nói chuyện của cháu với ông ấy, nếu không, tiền lương cũng đừng hòng!” Trịnh Li đầy minh bạch nói.

“Được được, ta nhất định sẽ không nói.” Bảo mẫu liên tục gật đầu bảo đảm.

Đuổi bảo mẫu đi xong, Trịnh Li liền cẩn thận sửa sang lại đồ vật của Khương Bội Bội một chút, đem tất cả đồ không dùng tới sang phòng cách vách, rồi gọi Đản Đản tới, nghiên cứu thêm công năng của nó một chút.

Đản Đản vẫn còn rất nhiều công năng……

Nó có thể làm đồng hồ báo thức, có thể giúp đỡ rà quét văn kiện cùng chứa đựng, có thể chụp ảnh, có thể giúp đỡ chỉ đường, thậm chí còn có thể chiếu sáng……

“Ngươi có internet không? Trình độ khoa học kỹ thuật của ngươi hẳn là cao hơn rất nhiều so với thế giới này đi? Có thể kết nối đến máy tính của người khác rồi sáng chế ra mấy trò chơi kiếm tiền không?” Trịnh Li tò mò hỏi, nếu Đản Đản có bản lĩnh như vậy, kiếm tiền chỉ là việc trong một giây, Chu Tuấn Lâm cũng có thể dễ dàng trở thành nhà giàu số một thế giới.

Trên mặt trứng gà bỗng trống rỗng, một lát sau, nó mới lộ ra vẻ khóc thút thít: “Chủ nhân, thực xin lỗi, ta cũng không có bản lĩnh như vậy…… Ta chỉ là một cái thiết bị phụ trợ, chỉ có thể cung cấp cho nhân viên Thế Quản Cục tư liệu cùng trợ giúp liên lạc về Thế Quản Cục thôi……”

Đản Đản nói, còn khụt khịt: “Chủ nhân ngài đừng ghét bỏ ta……”

“Không có việc gì, ngươi đã có năng lực lắm rồi!” Trịnh Li vội vàng an ủi đối phương, kỳ thật Đản Đản nhà cô đã rất tốt, ít nhất sẽ không giống hệ thống nào đó hạn chế bức bách cô.

Đản Đản thực mau được an ủi, thấy nó không “Khóc”, Trịnh Li ngồi vào trước bàn ăn cơm.

Tuy rằng này đồ ăn rất khó ăn, nhưng nghĩ đến Chu Tuấn Lâm, cô liền cảm thấy ăn chút thức ăn như vậy không là gì.

Chu Tuấn Lâm đến đồ ăn người khác ném xuống cũng phải ăn, cô có cái gì phải bắt bẻ?

Bất quá, thịt mỡ cô thật sự ăn không vô……

Trịnh Li nghĩ nghĩ, dứt khoát không ăn bát thịt kia, mà đem nó cho vào hộp, thuận tiện đem cơm dư cũng trộn vào —— bảo mẫu kia từ trưa đã nấu một nồi cơm to, cô ăn hai bát cũng chỉ hết hơn nửa.

Trộn tốt thịt cùng cơm, Trịnh Li đi ra ngoài, tính đi tìm Chu Tuấn Lâm. Cha mẹ nuôi Chu Tuấn Lâm đối với hắn rất không tốt, lúc này có lẽ hắn còn không được ăn cơm.

Rất nhiều đứa trẻ sau khi bị bán, gia đình mua chúng cũng đối xử không tồi, nhưng Chu Tuấn Lâm vận khí không tốt.

Mẹ nuôi ban đầu của hắn cũng không phải người bây giờ.

Người mẹ nuôi ban đầu ấy không thể sinh, liền bỏ ra một vạn đồng tiền mua Chu Tuấn Lâm, bà tuy rằng không đối với Chu Tuấn Lâm đến mức đào tim đào phổi, nhưng vẫn còn tính không là tồi, ít nhất lúc ấy, Chu Tuấn Lâm còn không thiếu cái ăn cái mặc, nhưng vào năm thứ tư thu dưỡng Chu Tuấn Lâm , bà xảy ra tai nạn xe cộ, bị người đâm mà chết.

Thủ phạm bồi thường mười vạn khối, sau đó, cha nuôi Chu Tuấn Lâm  liền cầm số tiền này, cưới một lão bà mới, không đến hai năm còn sinh một đứa con trai béo mập.

Nếu Chu Tuấn Lâm là con ruột, không phải mẹ kế thì sẽ là cha kế, huống chi Chu Tuấn Lâm còn không phải thân sinh! Nếu không phải vì hắn tuổi tác lớn, lại có tên trong hộ khẩu nên không tiện bán, cha mẹ nuôi hắn khẳng định sẽ đem qua tay mà bán đi!

Mà đúng là bởi vì không thể bán, cảm thấy mệt mỏi, hai người liền đối Chu Tuấn Lâm khắt khe đủ điều.

------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Vẫn là tùy cơ rơi xuống bao lì xì ~ tác giả quân mỗi ngày buổi sáng xem trước một ngày đổi mới chương bình luận, thuận tiện phát bao lì xì ~
Cảm ơn thân nhóm địa lôi ~
Luân hồi ném 1 cái địa lôi
Tiểu viện tử ném 1 cái địa lôi
Ăn thịt dương ném 1 cái địa lôi
Hừ hừ ái quyết đại ném 1 cái địa lôi
Hừ hừ ái quyết đại ném 1 cái địa lôi
Hừ hừ ái quyết đại ném 1 cái địa lôi

*****
Lời của tác giả mình xin phép không edit nhé ( vì không hiểu lắm ^_^ )

loading...