Tập 149 : Khó bề phân biệt

Thời gian đi như bay, trước một khắc vẫn là tháng ba mùa xuân, sau một khắc đã là đầu mùa hạ rực rỡ.

Thiếu đi một ít lạnh của mùa xuân, thêm một chút nóng của mùa hè.

Trong sức nóng của mùa hạ đi mưu cầu danh lợi, ở phía đông nam của đại lục Vong Xuyên lúc này càng nóng hơn.

Không phải là khí hậu thay đổi mà do trình độ bạo loạn làm cho người khác có cảm giác như vào giữa hè.

“Sao lại biến thành cái dạng này”Tông chủ Hải Thần tông đứng ở trong Đông Nam, nhìn cảnh trước mắt, bởi vì va chạm nhỏ mà nổi giận, dẫn đến một hồi bạo loạn, lông mày nhíu lại thật sâu.

“Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái nên mới phái con ta đi tìm ngươi.” Tông chủ Lăng Nam đang đứng ở bên cạch Tông chủ Hải Thần tông, lông mày cũng đồng dạng nhíu chặt.

Một cái ma sát nhẹ nhàng mà tính toán cái gì.

Nhưng là trước mắt bọn họ nhìn thấy đấy, đã có mười một người chết, vô số người bị thương, hơn nữa còn thêm bao nhiêu người bị lôi kéo vào.

Cái thần thái chọc giận và động tác, giống như là có thâm cừu đại hận, không chết không ngừng.

Cảm giác kia làm cho hai Tông chủ đều thấy sợ hãi.

Tông chủ đứng tại trên tường thành cao cao nhìn dân chúng phía dưới.

Mười chỗ thì có chín chỗ động thủ còn lại một chỗ bị đả thương không nhấc nổi tay lên.

Vốn là những thế lực nhỏ này không có lẫn vào giữa lục tông quyết liệt và Vọng THiên Nhai và Địa Ma Hỏa chiếm đoạt thiên hạ, theo lý thuyết lúc này có lẽ phải là vô cùng tốt, rất nhàn nhã mới phải.

Hiện tại mười thất chín không*(mười nhà thì có chín nhà trống rỗng vì bị vơ vét. Câu thành ngữ này dùng chỉ tình trạng của một địa phương sau một cuộc tàn phá, một cuộc tấn công … của kẻ địch hoặc kẻ cướp), khắp nơi một mảnh tường đổ.

So với lục tông bọn hắn còn thảm hại hơn.

Nhìn thấy tình cảnh như thế, Tông chủ Hải Thần Tông cau mày lại.

Quả nhiên giống như lời nói của Thiếu chủ Lăng Nam, không có từ ngữ nào miêu tả được không khí loại này.

Tự mình quan sát ở đây , cảm giác lại không giống lắm.

Cái nơi này gọi là bạo động gì, nơi này còn loạn hơn gấp mấy lần Địa Ma Hỏa nổi tiếng hỗn loạn ở đại lục Vong Xuyên này.

Đây quả thực là địa ngục nhân gian.

Đây không phải là khoa trương, các loại bạo động tiếp tục tái diễn.

Như vậy, những người bình thường lẫn vào quần ẩu thì cách tử vong không xa.

Tông chủ Hải Thần tông hít sâu một hơi.

Quay đầu lại nhìn gia chủ Lăng Nam.

Mặt đối mặt, trong mắt của hai tông chủ hiện cảm xúc sợ hãi không xác định.

“Ngươi chưa nhìn thấy cái chỗ kia”Một lúc sau, đột nhiên Tông chủ Hải Thần tông đè thấp giọng xuống nói với gia chủ Lăng Nam.

Gia chủ Lăng Nam nghe thấy thế thì sắc mặt chấn động trong nháy mắt.

Sau đó hít sâu một hơi rồi lắc đầu:”Ta sợ ta không phán đoán được.”

Thiếu chủ Lăng Nam ở bên cạch hai người mà nghe cũng không hiểu.

Tông chủ Hải Thần tông suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói:” Hãy rút người của ngươi đi, chúng ta đi nhìn xem”

Gia chủ Lăng Nam không hề chần chờ mà trực tiếp gật nhẹ.

Hắn để cho Tông chủ Hải Thần tông tới , chủ yếu là muốn đi xem cái chỗ kia.

Hắn sợ chỉ mình hắn thì không đoán được. Hơn nữa là vì hắn không dám đi một mình.

Gió đầu mùa hè chậm rãi thổi qua, không có phần sảng khoái an nhàn mà chỉ có âm trầm thiết huyết.

Thiếu chủ Lăng Nam thấy vậy thì cũng không có ngăn cản, hai tông chủ liên thủ thì thiên hạ này chỉ có Vọng Thiên Nhai kia có thể ngăn cản còn chỗ khác không cần cân nhắc nguy hiểm.

Tận cùng Đông Nam đại lục Vong Xuyên. Tuy nói là rất xa, không xác định được vị trí.

Song, lúc này hai Tông chủ đang ở chỗ này , đi đến nơi tận cùng cũng không phải là việc gian nan lắm.

Gió thổi qua ngày, sương mù bay lượn lờ, che dấu cả giang sơn trong mông lung. Ánh sáng chiếu rọi xuống. Cùng với ánh trắng mờ ảo đặc biệt sáng rọi, nếu đứng ở bên ngoài tận cùng thì giống như có cung điện ẩn ở bên trong. Thần thánh mà đẹp đẽ.

“Chính là ở chỗ này?”

Dựa vào con đường mà tổ tông ghi chép lại, tìm được nơi tận cùng Đông Nam , Tông chủ Hải Thần tông nghiêng đầu nhìn gia chủ Lăng Nam.

Tuy nhiên Lăng Nam có bề dày trăm ngàn năm lịch sử lại không biết chỗ này, nhưng Tông môn của bọn hắn lại thuộc phía nam nêm nhất định biết nhiều hơn cho với hắn.

Mắt của gia chủ Lăng Nam đang nhìn một mảnh đầm lầy, tầng tầng bọt nước di chuyển trước mắt. Ngang dọc trước mặt bọn họ, ngăn cản một phương đại lục gọi là Kính Hồ.

Tổ phổ*(tờ giấy của tổ tông để lại) của tông môn có nói, tận cùng Đông Nam, nước Đoạn Thiên Nhai, hoa trong gương, trăng trong nước, quy về cực hạn.

Lập tức gật đầu nói:”Chính là chỗ này.”

Tông chủ Hải Thần tông nghe thấy thế thì hay tay chắp đằng sau lưng, ánh mắt sắc bén nhìn Kính Hồ sương mù mênh mông mờ ảo trước mặt.

Kính hồ, nghe nói cái hồ này rộng mấy chục vạn dặm, đây chính là hồ lớn nhất đại lục Vong Xuyên.

Hồ nước hình tròn bao quanh lấy. Ở trong hồ nước có một khu đất rộng tươi tốt. Khu đất này là nơi truyền thừa của các đời tông chủ của Lục tông, là cấm địa không được cho phép vào.

Ánh mặt trời sáng lạn, ánh sáng màu vàng phủ xuống khắp nơi, phảng phất nơi này là trời đất mới bắt đầu, một địa phương cực kỳ an tĩnh, ẩn chứa tất cả tuyệt đẹp và ưu nhã.

Gió thổi qua, gợn sóng dập dờn, tuyệt đẹp không nói lên lời.

“Ngươi xem” Đang ở trong tiên cảnh đẹp đẽ như vậy, đột nhiên Tông chủ Hải Thần Tông cúi người, vạn phần nghiêm túc nói với gia chủ Lăng Nam.

“Cái gì?” Gia chủ Lăng Nam thấy thế cúi người xuống, theo hướng ngón tay chỉ của Tông chỉ Hải Thần tông. Sóng lăn tăn, ánh sáng chiếu rọi mặt hồ, làm gì có dị thường.

Nhưng gia chủ Lăng Nam hiểu rõ Tông chủ Hải Thần tông được trời ưu ái có thiên phú về khống chế nước, họ rất nhạy cảm đối với nước. Tông chủ Hải Thần tông nhất định phát hiện ra cái gì, lập tức nhìn kỹ lại.

Sau khi nhìn một cách chăm chú thì sắc mặt của Tông chủ Lăng Nam đột nhiên thay đổi:”Nước là màu đen đó.”

“Đúng, là màu đen” Tông chủ Hải Thần tông từ từ đứng thẳng người, sắc mặt lúc này cực kỳ khó coi.

Trước mặt hồ hiện ra chính là sóng xanh mênh mông bát ngát, nhìn cái xanh biếc kia làm cho người rất thỏai mái vui vẻ. Nhưng hãy xem kỹ lại đi, ở phía dưới sóng nước kia lại là màu đen. Không nhìn ra màu đen còn may, nếu nhìn ra màu đen rồi thì sẽ thấy trong không khí lan tràn ra khói màu đen, loáng thoáng lườn lờ trước mắt gia chủ Lăng nam.

Gia chủ Lăng Nam đột nhiên rùng mình, trừng mắt không dám tin.

“Làm sao lại trở lại… chuyên này…” Giọng nói của gia chủ Lăng Nam có chút bất ổn.

Sắc mặt của Tông chủ Hải Thần tông lúc này cực kỳ khó coi, hít sâu một hơi rồi mới nói:”Ngươi hãy nói cho thế chất*(cháu) tất cả tình huống trước mắt, nhưng bảo hắn đừng có hành động gì. Về phần này, trước tiên chúng ta cứ ở đây nhìn xem, vạn nhất chỉ là do ta hoa mắt hoặc chúng ta tính sai rồi, cái kia…” Còn chưa nói xong thì gia chủ Lăng Nam cũng ngộ ra ý tứ của Tông chủ Hải Thần tông.

“Tốt. chúng ta hãy xác định lại một chút.” Gia chủ Lăng Nam cũng hít sâu một tiếng, đè sự khiếp sợ và kinh hoàng trong lòng xuống, trầm giọng nói.

Tuy nhiên hai đại Tông chủ không có nhìn lầm, nhưng đi lại ở cái địa phương này nhất định phải thận trọng. Nếu không hậu quả truyền đi….

Phong chợt thổi, rõ ràng là đầu mùa hạ nhưng lại lạnh thấu xương.

Nhưng mà tại đằng kia được ánh sáng chiếu xạ, hai tông chủ được bao phủ trong ánh sáng màu vàng, nhưng lại là đen đấy.

Gió thổi qua ngày, đầu mùa hạ thật xinh đẹp. Mà lúc này Vọng Thiên Nhai bận rộn và nhàn nhã vẫn như trước.

Tại hậu hoa viên tẩm cung của Vân Thí Thiên. Dương liễu mền mại nhảy múa theo gió, hoa bay đầy trời, nhẹ như mây bay. Lúc này theo gió mà xuống, giống như mùa hạ nổi lên màn mưa trắng, vạn phần xinh đẹp.

“Rất hỗn loạn” Lạc Vũ đang ngồi trong lương đình ở hoa viên, vừa ăn đào tươi vừa kinh ngạc nhìn Phong Vô Tâm.

Phong Vô Tâm nhẹ gật đầu cười nói:”Đúng thế, mghe nói thế lực xuống dốc của Tứ tông rất nhiều địa phương rơi vào bạo loạn. Thời gian dài như thế mà còn chưa có xử lý xong thật là cho người ta coi thường,”

“Cũng không phải, ta còn nghe nói Lăng Nam và Già Diệp Tháp hai cái mất thế lực này nhìn trúng quốc thổ của một đám thế lực nhỏ ở phía đông nam đại lục. Nhưng hiện tại không có chiếm đoạt được mà còn bị cái bạo loạn kia là cho người ngã ngựa đổ, thật sự rất buồn cười.” Vân Khung nói tiếp lời nói của Phong Vô Tâm, cười.

“Không phải đâu.” Lạc Vũ nhướng mày.

Cho dù Lăng Nam và Già Diệp Tháp không có sinh ra thế lực mới nhưng cái lực lượng tông môn kia vẫn còn phải có. Không bắt được tiểu quốc kia thì không nói đến, ngược lại làm cho sứt đầu mẻ trán, có lầm hay không.Lúc nào rồi mà hai tông này lại vô năng như vậy.

“Không phải như thế nào?” Vân Khung lấy ra một quả đào rồi cắn.

Lạc Vũ nghe xong chỉ im lặng lắc đầu.

Vọng Thiên Nhai và Địa Ma Hỏa bọn hắn đã thu thập xong hỗn loạn. Từng mục hành động đang được áp dụng vững bước.

Tuy nhiên đang ở trong giai đoạn tuần trăng mật nên nàng không hỏi đến những chuyện này, nhưng chuyện cần biết thì nàng cũng biết.

Bọn họ đã thu thập xong rồi mà lục tông vẫn còn loạn, xem ra bọn họ đả kích lục tông quá thảm rồi.

“Cái bạo động này có chút kỳ quặc” Thời điểm Lạc Vũ đang nghĩ thì Vân Thí Thiên tựa một bên ghế lạnh lùng xen vào một câu.

“Kỳ quặc?” Lạc Vũ quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên :”Vì sao?”

Một tay Vân Thí Thiên ôm lấy eo Lạc Vũ, nhìn xem Lạc Vũ ăn quả đào, một bên lông mày nhíu lại, lắc đầu nói:”Nghĩ không ra”

Lạc Vũ nghe thế nhướng mày lên nhìn Vân Thí Thiên. Nàng nhớ rõ cái này không phải là lần đầu tiên Vân Thí Thiên nói ra bạo động có chút kỳ quặc. Lúc trước bọn họ chưa có áp đảo Lục tông, bạo lộ phát sinh ra, hình như Vân Thí Thiên đã từng nói qua.

Song bọn họ mượn cơ hội này thế nên giờ càng ngày càng tốt.

“Chúng ta đấy…”

“Đừng , đó là chuyện của người khác, quản hắn khỉ gió kỳ quặc hay không kỳ quặc” Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên lời còn chưa nói hết, Vân Khung ở một bên đã tiếp lời.

Cũng không phải là thế lực ở trong phạm vi của bọn họ xảy ra vấn đến, chẳng lẽ còn thò một tay tới thế lực Lục tông.

Chuyện của người khác, bỏ qua. Lạc Vũ nghe thế thì chần chờ trong nháy mắt, mắt nhìn Phong Vô Tâm và Vân Thí Thiên.

Phong Vô Tâm lắc đầu:” Mặc kệ, không liên quan tới chúng ta.”

Vân Thí Thiên luôn trầm ngâm, nghe thế cũng không trả lời, song hắn cũng ngầm đồng ý lời nói của Phong Vô Tâm và Vân Khung.

Lập tức chuyển sang chủ đề khác, tiếp tục nói chuyện. Lạc Vũ thấy thế cũng không thèm nói nữa, tựa vào trong ngực Vân Thí Thiên tiếp tục ăn đào. Chuyện của Lục tông, nàng quản không được.

Dương liễu tung bay liên tục. Vào đêm, sau khi Lạc Vũ và Vân Thí Thiên triền miên xong thì mệt mỏi ngủ qua đi.

Ngoài cửa sổ gió mát từng cơn, thổi qua ngọn cây xào sạt.

Lạc Vũ vừa xoay người, trước mắt mờ mịt đột nhiên tối sầm lại, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt mình.

Lông mày Lạc Vũ sắc nhọn, lập tức ngồi dậy, hai con mắt như chim ưng khóa chặt bóng người đang từ trong bóng tối sâu hút đi ra.

“Liễu Bích Dao?” Trong bóng tối đen kịt, nhìn rõ người đi vào, Lạc Vũ mở to mắt.

Liễu Bích Dao, có ý tứ gì, sao nàng ta có thể đến đây?

Không phải nàng ta đã chết rồi sao, sao lại tìm đến tận cửa rồi.

Lạc Vũ đang hoài nghi, Liễu Bích Dao chậm rãi tiến đến nhìn Lạc Vũ rồi lạnh lùng nở nụ cười:”Quân Lạc Vũ, không ngờ là ta đi”

“Ngươi chưa chết?” Sắc mặt của Lạc Vũ lạnh lẽo.

“Như thế nào, Sợ?” Khóe miệng Liễu Bích Dao cong lên.

“Sợ?” Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, từ trên giường đứng lên:”Ngươi còn sống ta còn không sợ, huống chi ngươi bây giờ”

Lông mày lãnh khốc, Lạc vũ đấu mắt với Liễu Bích Dao, một bước cũng không nhường cho.

Liễu Bích Dao nghe thấy thì sắc mặt đen lại, nheo mắt:”Khá lắm, nữ nhân nói khoác không biết ngượng mồn này, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi mà có thể thu thập bản nữ vương, nằm mơ.”

Lại nói, Liễu Bích Dao cười lạnh một tiếng:”Quân Lạc Vũ, những ngày an nhàn của ngươi cũng không còn mấy ngày, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ tìm ngươi tính sổ đấy.”

Lạc Vũ nghe thấy thế lông mày nhíu lại, năm ngón tay lập tức mở ra, một đạo nội lực rải lên trên:”Cần gì về sau, hiện tại tính sổ cũng được.”

Dứt lời, cũng không đợi Liễu Bích Dao nói nhiều, tay vung lên, một đạo kiếm khí chém tới Liễu Bích Dao. Nữ nhân này sớm đã chết rồi, hôm nay lại tìm nàng. Xem ra có điều kỳ lạ.

Tuyệt đối không thể cho nàng ta chạy thoát, hôm nay nhất định phải diệt nàng ta.

Chém ra một kiếm khí, Lạc Vũ chưa ra sát chiêu thứ hai. Thì chỉ thấy kiếm khí xẹt qua thân thể của Liễu Bích Dao. Mà Liễu Bích Dao không hề có phản ứng gì, cười lạnh như trước nhìn nàng.

Trong lòng Lạc Vũ rùng mình, sao Liễu Bích Dao lại mạnh hơn nàng.?

“Hừ, chỉ bằng chút tài mọn của người mà muốn đấu với ta, quả thực làm trò cười cho người trong nghề.” Dứt lời, Liễu Bích Dao lại lần nữa cười lạnh nhìn Lạc Vũ:”Ngươi và Vân Thí Thiên chờ đó cho ta. Liễu Bích Dao ta không phải là người dễ ăn hiếp như thế, tất cả các ngươi lấy được hôm nay, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn thuộc về ta. Ta muốn nghiền xương hai ngươi thành tro, giải mối hận trong lòng ta”

“Hãy bớt nói nhảm đi, hôm nay ngươi đừng nghĩ…”

“Đi nha”

Lạc Vũ lạnh lùng còn chưa nói xongm trong bóng tối vô tận vang lên một giọng nói nho nhã, rất nhạt như gió xuân. Nhưng nghe vào trong tai Lạc Vũ thì lại có một tia quen thuộc.

Lạc Vũ sững sờ quay đầu nhìn về phía mới phát ra âm thanh. Nhưng chỉ thấy ánh sáng đen tối lóe lên, Liễu Bích Dao ở trước mặt đột nhiên biến mất hoàn toàn không thấy rồi.

“Liễu Bích Dao…” Lạc Vũ kinh hãi, rõ ràng ở trước mặt nàng mà có thể tự nhiên biến mất, không khỏi rống to một tiếng mau chóng đuổi theo.

“Vũ nhi làm sao thế?” Sau khi rống lên thì truyền đến bên tai Vân Thí Thiên, ngay sau đó thân thể bị đẩy.

Lạc Vũ trợn mắt, thấy Vân Thí Thiên đáp lời ở trước mặt không khỏi kinh ngạc, xung quanh làm gì có Liễu Bích Dao. Nàng đang nằm mơ. Lạc Vũ lắc lắc đầu, chậm rãi ngồi dậy.

“Mơ thấy Liễu Bích Dao hả?” Vân Thí Thiên cũng ngồi dậy theo, nhìn xem Lạc Vũ. Sao Lạc Vũ lại mơ thấy Liễu Bích Dao?

Lạc Vũ cầm chặt lấy tay của Vân Thí Thiên, nhíu mày trầm giọng nói:”Có mơ thấy một giấc mơ rất kỳ quái.” Rất chân thực, chân thực đến nỗi nàng tưởng rằng nằm mơ cũng rất khó khăn.

Nhưng là cái này thực sự chỉ là mộng. Lạc Vũ cau mày, nói mộng cảnh với Vân Thí Thiên. Muốn nói là ngày nghĩ cái gì thì đêm mơ cái đó, nhưng Lạc Vũ cũng sẽ không nhớ đến Liễu Bích Dao.

Muốn nói trong lòng Lạc Vũ có thẹn nên nằm mơ thấy Liễu Bích Dao đến đòi nợ. Lạc Vũ tuyệt đói sẽ không có xấu hổ, càng không có huyền huyễn đến trình độ kia.

Nhưng mà cái mộng này….

“Cái mộng này làm cho ta cảm thấy rất thật” Lạc Vũ nhìn qua Vân Thí Thiên. Nàng không phải là người mê tín, nhưng mộng này thật sự không nói rõ nhưng có đôi khi nó sẽ báo trước một thứ gì đó. Mà cái mộng này rất thật, có thể hay không…

“Ta nghe thấy thanh âm cuối cùng kia rất quen thuộc…” Lạc Vũ rời giường đứng bên cửa sổ, hít sâu một hơi không khí trong lành, nhìn trăng sáng ở trên trời cao kia.

Vân Thí Thiên không có mở miệng mà chỉ đứng ở sau lưng Lạc Vũ, hắn biết Lạc Vũ đang suy nghĩ nên hắn không quấy rầy.

Ánh trăng sáng tỏ mà âm u, tựa như quân tử như ngọc, ôn nhuận tứ phương.

Quân tử như ngọc, ôn nhuận tứ phương? Trong lòng lóe lên bốn chữ này, Lạc Vũ đột nhiên xoay người lại, ánh mắt chống lại Vân Thí Thiên:”Là Đế Phạm Thiên. Đúng. Tuyệt đối là giọng nói của Đế Phạm Thiên, ta sẽ không nghe nhầm”

“Đế Phạm Thiên?” Vân Thí Thiên có chút kinh ngạc rồi.

Đế Phạm Thiên kia đã chết bao lâu rồi, tại sao…

“Quá kỳ quái rồi.” Lạc Vũ dựa bên cửa sổ, trầm giọng nói:”Đế Phạm Thiên nhất định có liên quan đến Liễu Bích Dao. Cho dù ta có trí tưởng tượng phong phú, cũng không thể nghĩ tới khả năng bọn họ ở cùng nhau, huống chi Đế Phạm Thiên đã chết.. Ồ…”

Nói đến đấy Lạc Vũ đột nhiên ngừng lại, sắc mặt nghiêm túc nhìn Vân Thí Thiên. Vân Thí Thiên nhìn vào mắt Lạc Vũ, nói tiếp những lời của Lạc Vũ. Gằn từng chữ một:”Nhưng không thấy thi thể của hắn”

Lạc Vũ không có mở miệng mà chỉ nhìn Vân Thí Thiên. Trong mắt Vân Thí Thiên đều có kinh ngạc và nghiêm túc giống như nàng. Sự tình đôi khi có thể trùng hợp, nhưng tuyệt đối không thể có xảo hợp.

“Người tới, gọi Phong Vô Tâm tới” Giọng nói của Vân Thí Thiên lạnh như băng vang vọng trong bầu trời đêm im ắng.

“Hãy đào mộ của Liễu Bích Dao lên cho ta, ta muốn nhìn thấy thi thể.”

Gió đêm mát lạnh, rõ ràng là đầu mùa hạ nhưng tối nay lạnh như đầu mùa xuân.

Cái kia có một loại âm trầm không nói lên lời.

Chỗ quy tang của Vọng Thiên Nhai, Vân Thí Thiên, Lạc Vũ, Phong Vô Tâm, Vân Khung, Yến Trần đều đứng ở chỗ này.

Bọn hắn nhìn một đám thị vệ Vọng Thiên Nhai đang mở quan tài khám nghiệm tử thi. Hào khí sâm nghiêm, không có bất kỳ người nào lên tiếng.

Gió mùa hạ thổi vù vù qua, rõ ràng rất nóng nhưng lại làm cho người ta không có cảm giác ôn hòa.

Lạc Vũ nhà chúng ta nghĩ thế nào lại mở nắp quan tài khám nghiệm tử thi rồi hả? Chẳng lẽ hận Liễu Bích Dao đến mức này? Tiểu Ngân ngồi một bên nắm đàu.

Không đến mức đó, Lạc Vũ là người thắng đó. Tiểu Hồng dùng móng vuốt lấy cằm nhỏ, nhìn xem một đám người.

Muốn nói Lạc Vũ thua, hiện tại phát rồ, cho nên mới ghi hận nhưng đều không phải a, Liễu Bích Dao còn kém xa so với Lạc Vũ nhà bọn họ.

Cái này, thật sự không cần phải ghi hận. Ta cảm thấy có thể là chuyện khác, Tiểu Hồng ra kết luận. Tiểu Ngân không rõ điều này có thể có chuyện gì.

Song cũng mở to mắt ra, đứng ở xa nhìn lại.

“Bẩm Quân vương, đã đào xong”

“Như thế nào” Lạc Vũ mở miệng nói trước.

Người kia bẩm báo có chút xấu hổ:”Bên trong không có người.”

Oanh. Lời này vừa nói ra, mặc dù mọi người không nói gì nhưng khí tức kia oanh một phát. Không có, rõ ràng bên trong không có người.

“Điều này sao có thể, lúc trước ta tự mình giám sát đấy.” Phong Vô Tâm không tin dụi dụi mắt, bước nhanh đến tự mình xem xét.

Lúc trước hắn nhớ tới một mảnh tình cũ cho nên mới tự mình vì Liễu Bích Dao quy tang. Hôm nay…. Hôm nay lại….

Ah , không có người, Liễu Bích Dao không thấy hả, Tiểu Ngân ở phía xa xa cũng ngạc nhiên rồi.

Cái này tốt rồi, náo nhiệt, Tiểu Hồng quơ móng vuốt lên, phản ứng đầu tiên tới.

Đứng tại huyệt, sắc mặt Lạc Vũ rất khó coi, thấy vậy chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Vân Thí Thiên.

Đáy mắt hai người hiện lên nồng đậm đề phòng và nghi kỵ Đế Phạm THiên chết sau đó thì không thấy đâu, Liễu Bích Dao rõ ràng là…

Mà hai người kia là chết dưới mắt bọn họ đấy, quả thực….

Lạc Vũ nắm chặt tay. Nàng biết rõ cho dù là xã hội hiện đại, như thế lực Ấn Độ Mật Tông đã có thuật giả chết, hô hấp đình chỉ, vùi sâu vào trong đất, bẩy bẩy bốn chính ngày lại lần nữa sống lại. Chẳng lẽ ở đây cũng có. Hơn nữa hai người bọn họ nhìn lầm.

“Có vấn đề” Khiếp sợ qua đi, Vân Khung và Phong Vô Tâm cũng kịp phản ứng, xụ mặt xuống nhìn về phía Lạc Vũ và Vân Thí Thiên.

Lạc Vũ nhớ lại giấc mơ đêm qua cùng với tình huống hiện tại, lông mày nhíu chặt lại.

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, xem ra…

“Hồi cung thảo luận chính sự” Trong không khí lạnh như băng, Sắc mặt Vân Thí Thiên lãnh khốc, sát khí quanh thân sắc bén bay lên.

Gió nhẹ thổi, phất quả cả thiên hạ.

Một mảnh im lặng. Mà cái kia thẩm thấu vào trong lòng mỗi người, âm trầm.

Mà trong thời gian ở Vọng Thiên Nhai Vân Thí Thiên và Lạc Vũ phát hiện ra vấn dề thì ở rất xa trong phủ Tử Diễn quốc công chủ Phi Vũ quốc , Quân Nhiêu Thiên lại rất vui mừng và khẩn trương.

Bảo khố Quốc Công Chủ

Quân Nhiêu Thiên nhìn cái túi gấm mà cha hắn để lại cho hắn thì thào một câu”Rốt cục cũng tìm được rồi.”

Từ khi ở Hải Thần tông gặp Lạc Vũ, hắn vẫn nhớ kỹ vấn đề Lạc Vũ hỏi hắn.

Lạc Vũ không hỏi thì hắn cũng không biết có cái gì. Lạc Vũ hỏi thì hắn nghĩ rất kỹ có gì đó không ổn.

Bởi vậy từ Hải Thần tông trở về mà bắt đầu tìm kiếm cái truyền thừa này, không có việc quan trọng thì không thể mở túi gấm.

Nghĩ rằng, năm đó cho rằng Tử Diễn Quốc Công chủ sẽ không có nguy cơ gì, không để ý đền đồ vật này, hiện tại mất thời gian để tìm.

Mà giữa thiên hạ đại loạn này có 1 bảo mệnh như vậy.

Phi Vũ quốc bọn họ tuy nhỏ, cũng không phải ở trong phạm vi thế lực xung đột. Bởi vậy cũng không có tổn thương lớn nhưng cũng bị ảnh hưởng đến. Một phen náo động như vậy, đúng lúc này lại tìm thấy.

Gõ gõ mật tín trong tay, Quân Nhiêu Thiên có vẻ khẩn trương. Dù sao cha hắn không cho hắn xem đồ vật này, nhất định trong đó có bí mật gì đó.

Nhưng là lúc này đã không giống như ngày xưa.

Lúc đám cưới của Lạc Vũ không thèm mời tới nửa người Tử Diễn Quốc Công chủm coi bọn họ như người xa lạ rồi.

Mà lúc này thế lực của Lạc Vũ như mặt trời ban trưa, Quân Vân cũng có địa vị cao. Hắn không cầu có thể tôn quý như thế, chỉ cần một chút quan tâm của Lạc Vũ thì tốt rồi, có Lạc Vũ bảo kê thì Tử Diễn Quốc Công chủ bọn hắn sẽ lên một tầng cao mới.. Bởi vậy cái mật tín này là cơ hội để tiếp xúc Lạc Vũ, vậy hắn phải xem trước một chút.

Trong lòng xác định, Quân Nhiêu Thiên từ từ mở túi gấm trong tay ra, đọc nhanh như gió. Nương theo ánh mắt di chuyển của Quân Nhiêu Thiên, hắn có chút khẩn trương thì chuyển thành kinh ngạc, Sau đó rung động, kinh hãi, lo sợ không yên… đủ loại thần sắc. Cuối cùng lại trở về khiếp sợ.

“Thì ra thế, thì ra thế…” Nhìn hết tất cả, Quân Nhiêu Thiên nắm chặt mật tín trong tay.

Quân Vân đứa con thứ năm của hắn, Quân Lạc Vũ con gái của Quân Vân, nhất mạch của bọn hắn truyền thừa xuống huyết mạch, cái bớt trên người bọn họ.

Hóa ra, hóa ra trên người Lạc Vũ rõ ràng…

Gió hè thổi vù vù qua, xoáy lên quá nhiều, quá nhiều.

loading...

Danh sách chương: