Edit Truoc Ngay Cong Khai Lao Cong Mat Tri Nho Nhap Loan Chuong 14 Han Cung Muon An

Buổi tối ngày thứ hai tại khách sạn, ông chủ và nhân viên cuối cùng cũng được ăn một bữa tối phong phú.

Xét thấy Khương Hành và Lý Quân vẫn luôn ở phòng bếp, mọi người cũng không dám vào quấy rầy bọn họ, còn cảm thấy ông chủ để cho bọn họ thay phiên nhau nấu cơm, tối nay vừa lúc đến lượt Lý Quân, khiến người bất ngờ chính là Lý Quân người vẫn luôn không thể hiện bản thân cư nhiên lại làm ra một bàn ăn tối phong phú!

Bọn họ nhìn thấy đồ ăn trong tủ lạnh đều hoa hết mắt, đều chọn thứ đơn giản nhất để làm, còn Lý Quân lại đem tất cả đồ ăn ra chế biến cùng nhau, liếc mắt một cái liền khiến người muốn động đũa, nước miếng chảy ròng ròng. Sau hai ngày đói bụng, mọi người có nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy thơm ngon ngào ngạt, huống chi mỗi một món ăn ở đây đều đầy đủ cả sắc hương vị.

Làm ông chủ khách sạn, Khương Hành hôm nay rốt cuộc có thể đàng hoàng gọi nhân viên và khách nhân ngồi xuống ăn cơm.

Tối nay Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh cũng không vào bếp rửa lấy một cọng rau, hai người lúc này vội vàng múc canh cho mọi người, đặc biệt là Lương Chỉ Duyên, ý thức được sự khác biệt giữa cơm nhà của mình với cơm nhà của Lý Quân, ngoại trừ buồn bực ra, chỉ có thể làm bản thân thoạt nhìn càng hiền huệ, cô vẫn còn tồn tại ảo tưởng không thực tế với vị nam thần Khương Hành này.

Ngoài canh ra, Khương Hành còn mở một bình rượu vang đỏ, chúc mừng khách sạn bọn họ thành công khai trương, tâm tình tốt hắn còn nói vài câu qua loa mang tính hình thức.

"Cảm ơn Hoàng lão sư đã trở thành vị khách đầu tiên của khách sạn chúng ta, cũng cảm ơn mọi người hai ngày nay đã nỗ lực, cùng với Lý Quân đã cống hiến một bàn đồ ăn ngon cho mọi người tối nay."

Các công nhân khác không được ông chủ khen ngợi, khó chịu thì khó chịu, nhưng bọn họ cũng không làm gì được, ở mặt bếp núc này đúng là không bằng người được, tốt xấu gì thì ông chủ cũng đã cảm ơn bọn họ hai ngày nỗ lực, cũng không hoàn toàn quên mất bọn họ.

Hoàng Tâm Nhuế xoay người nói với hắn: "Cảm ơn Khương Lão sư đã tiếp đãi chu đáo, tôi đã có một thời gian rất vui vẻ ở đây hôm nay, rất lâu rồi chưa được yên bình như vậy." Xưng hô cũng đã sửa lại, còn có cái gì không rõ: "Trước khi đi tôi nhất định phải mang đi ít bắp ngô và đỗ lạc mới được, cũng để cho người nhà tôi nếm thử."

Khương Hành chạm ly với cô, không nhiều lời.

Tối này Lý Quân làm đầu bếp cũng có chút đói, cúi đầu uống canh vịt nấu vải thơm nồng ngọt ngào, tự mình nấu cũng không khoe khoang.

Khách sáo vài câu, mọi người bắt đầu nếm thử những món ăn đã chờ sẵn trên bàn từ lâu.

Trong giây phút này trong lòng mọi người đều là như này:

Ăn ngon!

Ăn ngon!

Thật quá ngon!

Còn vì lời khen ngợi của ông chủ Khương Hành mà xuất hiện vài giây khúc mắc đã sớm theo vị thơm nồng của canh vịt trôi xuống bụng!

Sau khi cơm no rượu say, mọi người đều không muốn nhúc nhích, thật sự là ăn đến no căng, mỗi một đĩa đồ ăn đều bị ăn sạch bách, từ trước tới giờ chưa từng nghĩ qua có thể ăn đến ngon như vậy, hôm nay thật đúng là một ngày may mắn.

Tổ tiết mục còn đang quay chụp, ăn no xong đương nhiên không thể lập tức thu chén bát về phòng nghỉ ngơi.

Hà Uyển Tinh hiện tại càng lúc càng có cảm tình với Lý Quân: "Anh Quân, anh học nấu ăn như thế nào vậy?"

Lý Quân cả buổi tối không nói gì, anh cũng không đoạt nổi bật, lúc này đột nhiên bị hỏi tới, mới chậm rãi trả lời cô: "Vì khi còn nhỏ liền thích nấu cơm, nên đi theo bà ngoại vào bếp, cũng muốn giảm bớt một ít gánh nặng cho bà, tự nhiên như vậy mà biết."

Hai người bọn họ vừa lúc ngồi gần nhau, Hà Uyển Tinh ngồi bên trái Lý Quân, còn người ngồi bên phải anh là Khương Hành.

Hà Uyên Tinh: "Bà ngoại em cũng biết làm rất nhiều món ăn ngon, khiến em nhớ nhất chính là bánh ngô, đến bây giờ vẫn còn dư vị vô cùng."

Nói đến đề tài này, mọi người bắt đầu nhớ lại ký ức khi còn nhỏ của mình và trưởng bối.

Lâm Lập Thư: "Điều tôi nhớ nhất chính là bà nội làm bánh bao cho tôi, sau đó bà sinh bệnh nằm trên giường liền chưa làm lần nào nữa."

Từ trước tới nay Hoàng Tâm Nhuế chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội nói chuyện, tới chương trình hai ngày, dù thế nào cô cũng muốn lưu lại chút ấn tượng khi tham gia chương trình: "Còn bà ngoại tôi, khi còn nhỏ thích nhất là thắt bím tóc cho tôi..." Nói đến đây, hốc mắt của cô đỏ hoe bắt đầu khóc.

Rõ ràng mọi người đang nói về chuyện các trưởng bối làm đồ ăn gì ngon cho bọn họ, Hoàng Tâm Nhuế cô khóc cái lông gì, chúng tôi cũng không phải làm chương trình bi kịch quy mô lớn, thống nhất phong cách một chút có được không?

Ngoại trừ Lâm Lập Thư đưa ra khăn giấy, ai cũng không dám hỏi thêm, người ta đang tán gẫu vui vẻ ngươi tự nhiên lại muốn bán thảm, bị điên à.

Khương Hành hơi hơi nhíu mày, hiển nhiên không quá thích Hoàng Tâm Nhuế đột nhiên làm ra vẻ, còn Lý Quân tính cách thiết lập là người tàng hình, có thể không phản ứng liền không phản ứng.

Lương Chỉ Duyên vốn đã rất khó chịu vì Hoàng Tâm Nhuế xuất hiện làm giảm đi cảm giác tồn tại của cô, còn Hà Uyển Tinh, đơn thuần không biết phải an ủi như thế nào, cô vẫn luôn là hình tượng vui vui vẻ vẻ, chưa từng bán thảm lần nào.

Nước mắt vẫn đang chảy xuống, Hoàng Tâm Nhuế chứng mình một phen kỹ thuật khóc tại hiện trường, có lẽ rất nhanh sẽ có đạo diễn tới tìm cô làm nữ chính.

Trong lúc nhất thời bầu không khí tại hiện trường lâm vào xấu hổ, người còn xấu hổ hơn cả bầu không khí chính là Hoàng Tâm Nhuế, tổ tiết mục này mời loại người gì tới vậy, không biết tìm chút cộng hưởng với cô sao? Lúc này không phải mọi người cùng một khối khóc lóc bị thương một chút hay sao?

Đúng lúc này có thứ tới giải vây, di động của khách sạn bọn họ vang lên, di động đặt trong tầm tay Lương Chỉ Duyên, cô nhận điện thoại, còn cất cao thanh âm, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Hoàng Tâm Nhuế: "......" Cô có chút hối hận đã tham gia cái chương trình này!

Lương Chỉ Duyên trò chuyện với người ở đầu bên kia xong, sau đó nói với bọn họ: "Hai vợ chồng khách nhân tới, đang ở cửa."

Khương Hành liền đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đi nghênh đón họ một chút."

Lý Quân đứng dậy đi theo Khương Hành, dáng vẻ ông chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, những nhân viên khác sao có thể để tụt lại, Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh cũng đi theo.

Người đứng lên cuối cùng là Lâm Lập Thư, Hoàng Tâm Nhuế có khóc đẹp tới mức nào cũng vô dụng.

Hoàng Tâm Nhuế: "......" Tôi vẫn còn đang khóc đây này!

Vợ chồng khách nhân là từ sân bay tới đây, tổ tiết mục lái xe đi đón, lúc này bỏ hành lý xuống.

Đám người Khương Hành vừa ra sân liền nhìn ra đôi vợ chồng này là ai, người tới là một vị đạo diễn phim nổi tiếng mà hắn quen biết và người vợ đã kết hôn nhiều năm của anh ta.

Khương Hành hơi có chút kinh ngạc: "Sao lại là các vị?"

Lý Thù Minh, đạo diễn phim, 45 tuổi, dáng người được bảo dưỡng rất tốt, hắn và Khương Hành đã từng hợp tác qua, phim của hắn nổi tiếng dẫn theo hắn cũng nổi tiếng theo, đại khái là trong nhóm đạo diễn đứng đầu trong đông đảo giới đạo diễn, scandal trong giới giải trí không ngừng, chưa từng nghe hắn ở trước mặt công chúng truyền thông nói về vợ mình, cũng chưa bao giờ để ý tới tai tiếng.

Khương Hành kinh ngạc không phải vì Lý Thù Minh tham gia chương trình, mà là hắn lại mang theo vợ tham gia chương trình.

Vợ của Lý Thù Minh, là một người phụ nữ miền Nam duyên dáng, vóc dáng không cao và vẻ ngoài không mấy nổi bật. Dấu vết năm tháng nhợt nhạt khắc trên trên người cô, cô ấy có một nét quyến rũ khác với những cô gái trẻ tuổi khác, khí chất của nàng rất tốt, có lẽ bởi vì đường xá xa xôi, trên mặt có vài phần mệt mỏi, nụ cười cũng là nhàn nhạt.

Máy quay chỉ lướt qua mặt cô một chút, trọng điểm vẫn là chú ý tới Khương Hành và Lý Thù Minh đang ôm xã giao.

Lý Thù Minh vỗ vỗ vai Khương Hành: "Đã nhiều năm không gặp."

Khương Hành: "Đúng vậy, không nghĩ tới là các vị, chúng tôi vừa dùng bữa xong."

Lý Thù Minh: "Tôi không ngại dùng cơm thừa."

Bọn họ ở đoàn phim đều là ăn cơm hộp, kỳ thật cũng không có bao nhiêu yếu ớt như trong tưởng tượng.

Khương Hành tiếc nuối nói: "Tiếc quá, chúng tôi ngay cả đồ ăn thừa cũng không còn."

Trong khi hai người tán gẫu, Lý Quân tiếp nhận vali hành lý của vợ Lý Thù Minh- Hạ An Mẫn: "Để tôi giúp chị."

Hạ An Mẫn ngẩng đầu nhìn Lý Quân, lễ phép nói lời cảm ơn.

Lý Quân mỉm cười nhìn về phía cô: "Các vị đã ăn cơm tối chưa?"

Hạ An Mẫn nói: "Ăn cơm trên máy bay."

Lý Quân nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt cô, nói: "Tủ lạnh có mì, nếu các vị không ngại, tôi có thể làm cho các vị một bát mì."

Hạ An Mẫn cũng coi như một nửa người trong giới giải trí, nhưng cô chưa từng gặp qua Lý Quân, lại cảm thấy người thanh niên này cho cô cảm giác rất thoải mái, chưa từng có vẻ nịnh nọt lấy lòng, giống như cùng hàng xóm thảo luận thời tiết hôm nay tốt xấu thế nào vậy.

Hạ An Mẫn: "Vậy thì làm phiền, nếu thuận tiện tôi có thể chuẩn bị cùng với cậu."

"Được." Lý Quân không nghĩ nhiều: "Không biết phu nhân xưng hô như thế nào."

Hạ An Mẫn nói: "Cậu có thể gọi tôi là chị Hạ, không nói đến tuổi tác, chúng ta có thể trở thành bạn tốt."

Lý Quân cười cười, lúc này cũng không khiêm tốn: "Tôi tên Lý Quân, các vị có ăn kiêng cái gì không?"

Hạ An Mẫn: "Tôi dưỡng sinh, khẩu vị thanh đạm, lão Lý có lẽ khẩu vị nặng một chút, tùy tiền làm làm là được rồi."

Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh giới thiệu bản thân với vợ chồng Lý đạo diễn xong, hai người liền đi thu dọn bát đũa.

Hoàng Tâm Nhuế lau xong nước mắt vội vàng tiến lên giới thiệu bản thân, cô không nghĩ tới người đến là Lý Thù Minh đạo diễn, trang điểm có chút lem nhem, thoạt nhìn có chút dọa người, thiếu chút nữa bị tức đến nội thương, vì sao không ai nói cho cô Lý đạo diễn cũng tới, cô muốn làm nữ chính trong phim của Lý đạo diễn!

Khương Hành mang theo vợ chồng hai người đi tới  phòng của hai người, Lý Quân và Lâm Lập Thư hỗ trợ xách hành lý, hai người rất nhanh liền lui ra ngoài trước, trong phòng thật sự không chứa được nhiều người như vậy, vừa cả minh tinh lẫn người quay phim.

Trước khi rời đi Lý Quân nghe thấy Lý Thù Minh và Khương Hành khen vài câu về phong cảnh của khách sạn không tồi gì đó.

Việc quan trọng hơn lúc này của bọn họ là trước đi thu dọn bàn ăn.

Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh càng ngày càng làm việc nhanh nhẹn, đã đem rác rưởi trong phòng bếp phân loại và sắp xếp gọn gàng, đeo gang tay rửa bát, Lý Quân tiến vào còn thiếu chút nữa bị đuổi ra.

Lý Quân cười nói với các cô: "Lý đạo diễn bọn họ còn chưa dùng cơm chiều, tôi làm cho bọn họ hai bát mì."

Cảm giác của Lương Chỉ Duyên đối với Lý Quân có chút mâu thuẫn, anh ta biết nấu ăn như vậy, vì sao tối hôm qua không giúp cô? Vì sao tối nay lại đột nhiên trở nên tích cực như vậy? Cô cứ cảm thấy Lý Quân tâm cơ thâm trầm, không thể thâm giao, cô gái ngốc Hà Uyển Tinh này cư nhiên còn khen anh ta lợi hại, cũng không nghĩ tới sự xấu hổ mà hôm qua các cô đã gặp phải là ai ban tặng sao, nếu là Lý Quân nói thẳng anh ta biết nấu cơm, tối hôm qua cũng không đến mức xấu hổ?

Càng nghĩ càng cảm thấy mình suy đoán của mình rất có lý, khi Lương Chỉ Duyên lại ngẩng đầu lên, nụ cười với Lý Quân đều có vài phần không chân thật.

Lý Quân cúi đầu xử lý một quả dưa chuột trong tay, chỉ ăn một bát mì kỳ thật vẫn hơi đơn điệu một chút, nếu hôm nay anh đã vào bếp, vậy lại làm thêm nhiều một chút gì đó cũng không có gì, so với ở bên ngoài nói chuyện phiếm với mọi người, anh càng nguyện ý ở trong phòng bếp.

Một lát sau, Hạ An Mẫn xuất hiện ở cửa: "Lý Quân, có cần hỗ trợ không?"

Lý Quân cười nói: "Chị, chị ngồi đi, em trộn cho hai người một phần dưa góp."

Hạ An Mẫn nhìn thấy Lý Quân bưng một đĩa dưa chuột vừa mới trộn xong, nhìn có vẻ rất ngon miệng.

"Vậy bọn chị sẽ đợi, đưa dưa chuột chị cầm lên cho." Sau đó cô liền đi ra ngoài, kỳ thật vừa rồi cô cảm thấy một người đàn ông trẻ tuổi mà xuống bếp có chút không yên tâm, nhưng hiện tại cô yên tâm rồi, dưa góp này trộn còn ngon hơn cô làm.

Làm hai bát mì ngon kỳ thật nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng không khó, mì có thể luộc chín,  gia vị  như nào mới là vấn đề lớn.

Hạ An Mẫn khẩu vị thanh đạm, Lý Quân không cho gì nhiều, chỉ cho một thìa nước tương, một thìa dấm, vài giọt dầu mè, lại cho vào mì sợi đã luộc chín, hành lá thái nhỏ, liền có thể mang ra.

Còn Lý Thù Minh khẩu vị nặng, anh dùng thịt xào còn dư lại tối nay băm vụn ra, cho thêm nước tương và ớt xào vào xào, sau khi xào xong trực tiếp đổ lên trên mì sợi đã đặt sẵn trong bát, lại cho thêm chút hành lá thái nhỏ, trông rất hấp dẫn.

Lý Quân đem hai bát mì đặt lên khay, lấy hai cái thìa mang sang nhà ăn, đũa đã được Hạ An Mẫn cầm đi trước.

Lúc này đĩa dưa góp đã trống không, chỉ còn lại một chút nước chấm và một cái tăm.

Có ba người ngồi trên bàn cơm, vợ chồng Lý Thù Minh và Khương Hành, anh đã đoán được cái tăm kia là của ai.

Khương Hành ngửi được mùi thơm của mì liên tục nhìn về bát mì của Lý Thù Minh, hắn cũng muốn ăn.

Hắn liếm liếm môi, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Quân, mà tầm mắt của Lý Quân lại nhẹ nhàng dừng ở trên bụng hắn.

Khương Hành theo bản năng hóp hóp bụng: "......" Hôm nay quần áo hơi chật, có, có cái gì mà nhìn.

loading...