Edit Toi Bo Chay Sau Khi Nguoc Bon Ten Tra Cong Chuong 19 Loi Thach Dau

Edit - beta: Axianbuxian12

Ngày hôm đó Tiền Lý sau khi bị dạy dỗ, tìm một lý do, đổi một người khác sang đây. Có lẽ là sợ Lộ Nhậm trả thù, hoặc có lẽ là tự ý thức được không đánh lại Kỷ Kiêu, tóm lại là Tiền Lý vài ngày sau đều chưa từng xuất hiện.

Hôm nay thì hay rồi, hình như đã hoàn toàn quên mất chuyện ở khoá võ đạo thực tiễn rồi, mang theo vẻ mặt gợi đòn, nghênh ngang mà xuất hiện ở trước mặt Lộ Nhậm.

"Vị trí này tốt đó, cậu qua bên kia ngồi đi." Tiền Lý gõ gõ mặt bàn, rất là không khách khí.

Lộ Nhậm vẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, lạnh giọng nói: "Cậu chắn gió rồi, cút ra xa một chút."

Tiền Lý vốn là nhìn Lộ Nhậm kiêu căng ngạo mạn khó chịu, cảm thấy cậu chẳng qua là ỷ vào trong nhà mà tác oai tác quái. Bây giờ rớt đài rồi, phượng hoàng cái gì, chẳng qua chỉ là con gà rừng.

Cậu ta sau khi biết được chuyện xảy ra của Lộ gia, lúc ấy liền dâng lên ra một cỗ tức giận, dường như nếu không cẩn thận dạy dỗ Lộ Nhậm một trận thì thật có lỗi với bản thân mình trước kia khom lưng uốn gối.

Tiền Lý tới kiếm chuyện, đã sớm nghĩ xong nên dạy dỗ cái thiếu gia giả không biết tốt xấu này như thế nào rồi.

Ở trước mặt toàn bộ giáo viên và học sinh của trường, đạp Lộ Nhậm dưới chân, làm cậu cuối cùng cũng không dám ngẩng đầu dậy, đây là cách tốt nhất để xả cục tức trong lòng.

Tiền Lý cười lạnh, tháo bảng tên trên túi áo ở ngực xuống, ném lên trên bàn: "Đối với sự vũ nhục của cậu, tôi muốn thách đấu cổ võ."

Động tác chơi game của Lộ Nhậm cuối cùng cũng ngừng lại, cậu ngước mắt lên, nhìn Tiền Lý từ trên xuống dưới một lần.

"Cậu chắc chắn?"

Tiền Lý chỉ coi thái độ của cậu thành là sợ hãi, đắc ý dào dạt: "Nội quy trường học quy định, nếu cậu từ chối thách đấu, phải trừ điểm tích phân."

Lộ Nhậm không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn ta.

Tiền Lý coi loại im lặng này thành sợ hãi, cười không có ý tốt: "Tôi nhớ là điểm tích phân của cậu vẫn luôn sát với mức đạt tiêu chuẩn, lại trừ đi chỉ sợ cũng phải cút ra khỏi trường học?"

"Này, bên kia có chuyện gì vậy?"

"Nếu không nhìn nhầm, là Tiền Lý đang tìm Lộ Nhậm gây chuyện."

"Á? Tôi không hoa mắt chứ? Tiền Lý uống nhầm thuốc rồi à? Tôi nhớ rõ cậu ta nói về sau muốn làm khách khanh[1] của Lộ gia mà."

Tất cả học sinh trong nhà ăn, đều bị biến cố bên này kinh động tới.

Tiền Lý từ trước đến nay an ổn ngồi ở vị trí thứ nhất thành tích võ học, Lộ Nhậm lại là tiểu thiếu gia Lộ gia. Ngày thường Tiền Lý thích bắt nạt kẻ yếu thế nào, khi gặp phải Lộ Nhậm cũng là thật cẩn thận lấy lòng từng li từng tí.

Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?

Có người thính mũi, cảm thấy chắc đã xảy ra chuyện lớn, lén lấy điện thoại ra chụp lén. Loại sự kiện lớn đủ dẫn tới một trận bùng nổ trên diễn đàn trường học, không thể bỏ lỡ.

"Xảy ra chuyện gì vậy." Kỷ Kiêu đi từ xa tới, trong tay cầm khay, trên khay là hai phần cơm một phần canh.

Lộ Nhậm không để Kỷ Kiêu để ý Tiền Lý, hai mắt ánh lên, vẫy tay với Kỷ Kiêu: "Cậu chậm quá đấy, đói chết tôi rồi."

Tiền Lý nổi giận: "Cậu có ý gì! Bây giờ cậu đã không còn là người Lộ gia rồi, đừng hòng lấy đặc quyền ra ép người!"

Nói xong câu kia, toàn bộ nhà ăn ồ lên.

Lời này của Tiền Lý là có ý gì?

Lộ Nhậm? Không phải là người  Lộ gia?

Lộ Nhậm trong trung tâm cơn lốc dư luận, lại nhận cơm Kỷ Kiêu đưa qua, sau đó ghét bỏ cầm bảng tên của Tiền Lý, ném trả lại.

"Cái thứ gì bẩn vậy, ảnh hưởng ăn cơm." Cậu vẫn ngạo mạn như trước, "Thách đấu tôi nhận, quyết định xong thời gian thì cho tôi biết."

Cậu nhận lời thách đấu rồi?

Học sinh trong nhà ăn liên tiếp nghe được hai tin tức chấn động, suýt chút nữa thì mọi người hoài nghi mình đang mộng du.

Lộ Nhậm không phải người Lộ gia, cậu còn nhận lời thách đấu của Tiền Lý? Phải biết rằng võ giả khiêu chiến không đảm bảo an toàn, một phế vật như cậu đây còn không phải tìm chết sao?

Tiền Lý sắc mặt xanh mét, cầm bảng tên, muốn nổi giận, lại thấy Kỷ Kiêu lạnh lùng liếc mắt một cái sang, hắn ta chỉ đành hậm hực bỏ đi.

Trong mấy ngày võ đạo thực tiễn, Tiền Lý đã phát hiện sự chênh lệch thực lực trên thực tế giữa hắn ta và Kỷ Kiêu. Qua biểu hiện khi săn dị thú của Kỷ Kiêu, Tiền Lý tự ý thức được trên thực chiến hắn ta không đánh lại Kỷ Kiêu. Dù sao mục đích đã đạt được rồi, không cần thiết phải đắc tội Kỷ Kiêu.

Lộ Nhậm cuối cùng cũng được yên tĩnh, bắt đầu ăn cơm.

Mùi vị cơm tập thể ở nhà ăn bình thường, Lộ Nhậm ăn nhíu cả mày, vừa ăn vừa ghét bỏ.

"Thịt này sao lại nát như vậy, để vài ngày rồi đi, còn có rau này nữa, héo như vậy, nhìn là chẳng muốn ăn rồi."

Kỷ Kiêu cũng không đáp lại, yên lặng ăn cơm.

Không khí giữa hai người tạm coi là hài hòa, những người khác trong nhà ăn lại vì chuyện lúc nãy vẫn luôn khe khẽ thảo luận, ánh mắt không ngừng dừng trên người Lộ Nhậm.

Lộ Nhậm cũng không thèm để ý những ánh mắt đó, chỉ là thức ăn của nhà ăn thật sự không hợp khẩu vị, cậu cũng không miễn cưỡng, buông đũa xuống.

Kỷ Kiêu hỏi: "Cậu no rồi à?"

Với tính cách Lộ Nhậm, đương nhiên sẽ không nói lời khách sáo.

Cậu liếc cái khay một cái, nói: "Không no, tôi lại không phải con chim nhỏ, ăn có tẹo như vậy sao mà đủ, là do quá khó ăn."

Kỷ Kiêu thấy Lộ Nhậm chọn hết thịt bò trong khay, hắn lặng lẽ đứng dậy, đi lấy thêm một phần thịt bò đặt ở trước mặt Lộ Nhậm.

Lộ Nhậm thấy thế, nhướng mày: "Tôi phát hiện cậu cũng không tệ lắm."

Khóe môi Kỷ Kiêu hơi nhếch lên, đáng tiếc chưa cười được một cái  liền thấy Lộ Nhậm bồi thêm một câu.

"Tôi cũng không nỡ đuổi việc cậu."

"......"

Kỷ Kiêu cúi đầu uống một ngụm canh, mới hỏi: "Nhà cậu xảy ra gì?

"À, đột nhiên phát hiện, tôi không phải con cái Lộ gia, Mục Thanh Đồng mới phải." Lộ Nhậm hời hợt nói ra tin tức chấn động.

Cậu thậm chí còn không hạ thấp giọng, hoàn toàn không để ý những lời này rơi vào tai quần chúng ăn dưa vẫn luôn chú ý đến bên này ở bên cạnh.

Kỷ Kiêu thấy Lộ Nhậm hết sức tập trung ăn thịt bò, không có một chút khó chịu nào, không khỏi có hơi kỳ lạ: "Cậu không buồn chút nào sao?"

Đũa Lộ Nhậm dừng lại, bày ra vẻ mặt mếu máo, nói: "Buồn chứ, buồn lắm luôn, nghĩ đến về sau đều phải ăn đồ ăn khó nuốt như vậy, haiz."

"......" Kỷ Kiêu cảm thấy vấn đề mình vừa hỏi, rất ngớ ngẩn.

Lộ Nhậm ăn nốt miếng thịt bò cuối cùng, buông đũa xuống.

"Đáng tiếc, xảy ra chuyện này, không thể thuê cậu nữa rồi. Suy cho cùng không có đặc quyền, tôi cũng ngại dùng vệ sĩ."

Nói xong câu đó, Lộ Nhậm lấy điện thoại ra, chuyển một số tiền cho Kỷ Kiêu.

Kỷ Kiêu nhìn dãy số 0, sửng sốt một chút: "Đây là?"

Lộ Nhậm nhướng mày, nói: "Thế nào? Chê ít à? Còn không phải là không đủ thời gian sao, hơn nữa trong tay tôi chỉ còn có như vậy thôi, cậu đừng có mà nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

Kỷ Kiêu lắc đầu: "Không cần, cậu bây giờ đang cần dùng tiền."

Lộ Nhậm cả giận nói: "Cậu là đang khinh thường tôi à? Lộ Nhậm tôi, chưa bao giờ ăn quỵt chuyện gì!"

"......"

Lời nói kinh động bốn phía, quần chúng ăn dưa lén quay hình suýt chút nữa thì rớt điện thoại vào bát canh.

Lộ Nhậm mặt không đổi sắc, trừng sang: "Nhìn cái gì, nghe lén nói chuyện là xâm phạm việc riêng tư đó."

Kỷ Kiêu ngây ra một lúc, buông đũa xuống: "Đi thôi."

Lộ Nhậm không hiểu gì, chưa kịp nói thêm cái gì đã bị Kỷ Kiêu nắm cổ tay kéo ra khỏi nhà ăn.

Lộ Nhậm không hiểu ra sao, bị kéo đi mấy chục mét, mới phản ứng lại, thân thể ngả về phía sau.

"Cậu bỏ tay ra! Cậu kéo tôi ra ngoài như vậy, thật là quá mất mặt, sao tôi có thể có lúc phải bỏ chạy chứ!"

Kỷ Kiêu không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước.

Lộ Nhậm bị hắn kéo trên mặt đất sắp mài ra vết rồi, cũng không chống lại được sức lực của Kỷ Kiêu. Cậu nổi giận, mượn lực xoay người liền đá vào hông Kỷ Kiêu.

Kỷ Kiêu nghe tiếng gió phía sau, buông tay ra, nhảy về phía trước một bước.

Lộ Nhậm khom lưng xoay một vòng trên không, sau đó đứng vững lại. Cậu lắc lắc cổ tay: "Có chút thú vị, chúng ta hẹn đánh một trận, thế nào?"

Kỷ Kiêu: "Cậu không đánh lại tôi."

"......" Lộ Nhậm biết lời Kỷ Kiêu nói chính là sự thật, nhưng vẫn không phục, "Điều võ đạo coi trọng không phải là biết khó mà lui, mà nghênh khó mà lên mới có thể đi đến đỉnh cao. Không đánh lại liền không đánh, vậy chẳng phải mãi mãi không đánh lại sao?"

Kỷ Kiêu nghe vậy, cười nhẹ, đang định nói gì đó, đã bị người cắt ngang.

"Lộ Nhậm!"

Cuối con đường, Mục Thanh Đồng đang chạy tới.

Y vẫn là bộ dạng ngốc bạch ngọt kia, thật không nhìn ra thay đổi gì sau khi được Lộ gia nhận về cả.

Lộ Nhậm vừa thấy Mục Thanh Đồng thì đã cảm thấy đau đầu, bây giờ sau khi thoát khỏi cốt truyện rồi càng không muốn phản ứng y.

Lộ Nhậm làm bộ không nghe thấy, xoay người rời đi.

Không ngờ, Mục Thanh Đồng không khuất phục, lại bộc phát ra thực lực xưa nay chưa từng có, lập tức xông tới đây.

Lộ Nhậm nhìn người giang hai tay chặn ở trước mặt mình, rất không kiên nhẫn: "Có việc gì?"

Sắc mặt Mục Thanh Đồng có hơi tái nhợt, hô hấp dồn dập, thở hổn hển vài hơi mới bắt đầu nói chuyện: "Tôi nghe nói cậu muốn đấu với Tiền Lý?"

"Ừ, thì sao?"

"Lộ Nhậm, tôi biết cậu giận tôi, nhưng tình trạng thân thể của cậu......"Y dừng lại một chút, "Không thì như vậy đi, tôi nói cho anh cả biết, bảo anh ấy vẫn nhận cậu làm con Lộ gia, vậy Tiền Lý cũng không dám làm gì cậu."

Lộ Nhậm nghe xong, thu lại tất cả biểu cảm, khó có được nghiêm túc nhìn chằm chằm cẩn thận đánh giá Mục Thanh Đồng.

Cậu không nói chuyện.

Mục Thanh Đồng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mặt không biểu cảm của Lộ Nhậm, người mà vẻ mặt thường ngày luôn vô cùng sinh động, một khi nghiêm túc lên, lại khiến người ta sợ hãi mấy phần.

"Cậu sao vậy, tôi nói sai rồi sao?"

Lộ Nhậm nhìn một lát, đột nhiên mỉm cười.

Cậu cười một lúc, mới lau nước mắt bên khóe mắt, lúc Mục Thanh Đồng cả mặt mộng bức[2] liền hỏi: "Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu một vấn đề."

"Cậu, cậu nói đi." Mục Thanh Đồng bị biểu hiện Lộ Nhậm doạ tới ngoài trả lời theo thì không có suy nghĩ gì hơn.

"Chưa bao giờ cậu cảm thấy phong cách của mình rất là không ăn khớp sao?"

Mục Thanh Đồng ngây ra, hoàn toàn không hiểu Lộ Nhậm có ý gì.

Phong cách? Có ý gì chứ. Không phải là trò chơi yêu đương sao, Lộ Nhậm trước mắt chẳng qua là người công cụ pháo hôi mà thôi, bây giờ còn mất đi tất cả, tại sao vẫn có thể cao cao tại thượng[3] như vậy?

Ánh mắt Mục Thanh Đồng chuyển qua Kỷ Kiêu đang đứng bên cạnh, bỗng nhiên thông suốt.

"Lộ Nhậm, thách đấu võ đạo, Kỷ Kiêu không thể thay cậu tham gia, cậu sẽ bị thương......"

Y càng nói càng chắc chắn, bảo sao Lộ Nhậm chẳng có cái gì vẫn có thể không chút sợ hãi như vậy, hoá ra là được Kỷ Kiêu xem trọng.

"......"

Lộ Nhậm thân là người công cụ trong trò chơi yêu đương đã trải qua vô số lần sống lại, rất nhanh liền bắt kịp suy nghĩ của Mục Thanh Đồng. Được rồi, không cần phải nhiều lời nữa.

Lộ Nhậm cắt ngang: "Về sau cuộc đời Lộ Nhậm tôi thuộc về chính tôi, cậu và anh trai gì đó của cậu kia, đừng tới phiền tôi là được."

Cậu xoay người rời đi, không muốn tiếp tục giao lưu với người tam quan không hợp

Mục Thanh Đồng đuổi theo Lộ Nhậm, nói: "Lộ Nhậm, tôi tìm cậu có chính sự, thật đó, vừa nãy chỉ là nửa đường nghe nói chuyện của Tiền Lý, quan tâm cậu mà thôi. Này, Lộ Nhậm, Hà hiệu phó nhờ tôi bảo cậu đi gặp ông ấy!"

Lộ Nhậm dừng lại, nói: "Về sau có chuyện gì thì nói luôn, đừng làm nhiều chuyện vô ích."

Nói xong, cậu rảo bước rời đi, cũng không thèm quản Kỷ Kiêu đứng ở một bên.

Mục Thanh Đồng nhìn qua, phát hiện lúc này Kỷ Kiêu không đuổi theo Lộ Nhậm, mà nán lại đây.

Trong lòng y mừng thầm, cho rằng cái nhìn của Kỷ Kiêu với Lộ Nhậm đã thay đổi. Suy cho cùng thì Lộ Nhậm trở thành ánh trăng sáng của Kỷ Kiêu, thứ nhất vì hiểu nhầm ân cứu mạng trên hắc phố, thứ hai chính là hào quang tiểu thiếu gia Lộ gia.

Rời khỏi hào quang cao cao tại thượng của Lộ gia, với điệu bộ gọi tới đuổi đi Kỷ Kiêu của Lộ Nhậm. Trừ phi Kỷ Kiêu là M, bằng không tuyệt đối không thể thích loại pháo hôi ngang ngược như Lộ Nhậm này một lần nữa.

Mục Thanh Đồng ngẩng đầu, nhìn về phía Kỷ Kiêu, mang theo chút chờ đợi.

Kỷ Kiêu mở miệng: "Nếu cậu thật sự muốn đạt được thành tựu trên con đường võ đạo, tâm tính bây giờ không thể chống đỡ cậu đi tiếp đâu."

Mục Thanh Đồng: "?"

Kỷ Kiêu: "Lộ Nhậm không giống cậu."

Mục Thanh Đồng: "???"

Kỷ Kiêu thầm thở dài. Hắn nhắc nhở một câu này, là nhớ ân tình Mục Thanh Đồng đã giúp đỡ ở hắc phố, đáng tiếc gỗ mục không thể khắc.

Lộ Nhậm có một câu nói rất đúng, Mục Thanh Đồng này, phong cách rất kỳ lạ, suy nghĩ hình như không giống người bình thường lắm.

***
Chuyện mục giải nghĩa
[1] Khách khanh: 客卿 [kèqīng] là cách gọi các vị quan thời xuân thu, còn để chỉ nhưng người tới làm môn khách cho những gia tộc lớn, và được gia tộc đó nuôi ăn ở.

[2] Cả mặt mộng bức 一脸懵逼
[yī liǎn měng bī] là phương ngữ vùng Đông Bắc, Trung Quốc chỉ trạng thái bị một việc gì đó làm chấn động, kinh ngạc, cạn lời, ngẩn ra hoặc chết lặng.

[3] Cao cao tại thượng 高高在上 [gāogāo zài shàng] vốn là chỉ những người có địa vị cao, ngày nay dùng để chỉ người lãnh đạo không thâm nhập thực tế, rời xa quần chúng.

Cuối tuần đăng một chương o(^^)o

loading...