Chương 112 : Viện quân
Edit : Hà ThuBinh sĩ dưới trướng Chu Tuân toàn thân đều mặc huyền giáp, cưỡi chiến mã, trên người khoác mảnh trời chiều, nhanh như cơn bão lớn xông thẳng vào trận địa của địch, tựa như những thần binh từ trên trời giáng xuống.Binh sĩ của Đột Kỵ Thi đánh chiến ác liệt cả một ngày mà còn chưa đánh hạ được thành Linh Châu, đang định rút quân thì chợt thấy binh mã đột ngột xông đến, lại nghe thấy tiếng quân Yến đang sôi sục reo hò ầm ĩ. Dù nghe không hiểu bọn hắn đang reo hò cái gì, nhưng cũng biết là quân cứu viện đã tới, lập tức hỗn loạn trận cước.Chỉ huy tướng lĩnh Đột Kỵ Thi công thành là A Tất Kết bị đánh cho trở tay không kịp. Đợi hắn lấy lại tinh thần, tập hợp xong binh sĩ để chống cự thì viện quân của Đại Yến đã tới ngay trước mắt.Đột Kỵ Thi lấy nhiều địch ít nên lúc gặp nguy vẫn không hoảng loạn, lập tức nghênh địch, cho quân tả hữu vây quanh hai bên bọc cánh đánh vây công. Cho dù một ngàn kỵ binh của Chu Tuân có dũng mãnh thiện chiến như thế nào cũng không thể nào đánh lại được số lượng quân địch nhiều gấp mười lần mình.Tuy nhiên, khí thế của quân tiếp viện Đại Yến lại vô cùng mạnh mẽ. Đột Kỵ Thi thấy những người này chỉ hung hăng đánh về phía trước, phía sau chỉ sợ là còn trọng binh, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong một khắc chần chờ, đã bỏ lỡ đi cơ hội tốt nhất.Không chờ bọn họ bày trận xong, quân Yến đã chạy đến trước mặt. Thẩm Nghi Thu ở giữa đại quân, thân mang áo giáp cưỡi chiến mã.Mặc dù có bốn đội binh tinh nhuệ bảo vệ nàng rất chặt chẽ ở giữa, nhưng việc xuyên qua cơn mưa kiếm và mũi tên vẫn rất nguy hiểm.Nàng chỉ có thể đè thấp thân mình xuống, ôm chặt lấy cổ ngựa.Tiếng gió, tiếng trống trận, tiếng vó ngựa, tiếng gào thét, tiếng binh khí va chạm vào nhau, còn có mạch đập của trái tim nàng đang nhảy lên thình thịch, tất cả hòa thành một dòng sông lớn đang chảy cuồn cuộn, không ngừng gào thét ở bên tai nàng. Máu tươi cùng những bộ phận cơ thể rời rạc nàng chóng lướt qua tầm mắt nàng.Giống như có một bàn tay lạnh lẽo đang nắm chặt lấy trái tim nàng, khiến toàn thân nàng rét run.Lúc này nàng mới hối hận ngày xưa lúc mình đi theo Thái tử học võ, luôn luôn trốn tránh không chịu khổ luyện. Bây giờ cho dù nàng có biết cưỡi ngựa bắn cung, nhưng nàng cũng đâu dám tự tay lấy đi tính mạng của người ta?Thẩm Nghi Thu cũng chẳng biết làm sao, vừa nghĩ tới đây, nàng cảm thấy huyết dịch toàn thân như đã ngừng chảy.Binh sĩ xung quanh chém giết đến đỏ cả mắt, bọn hắn để trường đao nằm ngang trước người, cả đường giục ngựa phi nước đại, vừa "thu hoạch" đầu của quân địch, giống như những lưỡi liềm sắc bén cắt lấy từng gốc lúa vậy.Bọn hắn giống như đã hòa thành một thể với binh khí, chính bản thân bọn họ cũng trở thành những lưỡi kiếm sắc lạnh khiếp người.Cùng lúc đó, quân coi giữ thành mở cửa thành xông ra ngoài, cùng với quân cứu viện đánh trước bọc sau, cắt quân Đột Kỵ Thi đang vây thành ra làm hai nửa.Tướng quân Đột Kỵ Thi A Tất Kết thấy đằng sau mình không có đại quân nào đánh tới, lúc này mới biết mình bị lừa gạt. Không chờ hắn đem một lòng đầy lửa giận phát tiết ra ngoài, đã nghe thấy một âm thanh xé vải sắc bén vang lên. Một mũi tên lạnh lẽo xuyên qua không khí bay tới, chuẩn xác đâm thẳng vào mắt trái của hắn.A Tất Kết hét lớn một tiếng, rơi từ trên lưng ngựa xuống, sau đó trên cổ lập tức lạnh toát, đầu đã bị mạch đao của quân Yến chém xuống.Chu Tuân đem đầu của A Tất Kết cắm trên mũi đao rồi giơ trường đao lên cao.Binh sĩ Đột Kỵ Thi nhìn thấy đầu của tướng lĩnh, quân tình lập tức tan rã, đâm quàng đâm xiên.Chu Tuân cũng không ham chiến, cưỡi ngựa đi đầu, điều khiển tướng sĩ dưới trướng nhanh như chớp vượt qua cầu hào, như con rồng đen khí thế mà bơi vào cổng thành.Đợi đến khi đội tướng sĩ cuối cùng tiến vào trong thành, liền lập tức hạ lệnh cho quân thủ thành đóng cổng thành lại.Thẩm Nghi Thu lúc này mới cởi mũ giáp nặng nề ra, lau lau mồ hôi trên trán, thở phào một cái.Trái tim lúc nãy đóng băng bây giờ mới khôi phục lại cảm giác, đập điên cuồng như nổi trống.Chu Tuân sai người treo đầu A Tất Kết lên trên tường thành, cởi mũ giáp xuống, tung người xuống ngựa, tiến lên phía trước hành lễ với Tạ thứ sử một cái:- Chu mỗ phụng mệnh của Thái tử điện hạ, dẫn binh đến đây chi viện bảo vệ thành Linh Châu.Tạ thứ sử vốn cho rằng đám đông là của viện binh đến, không nghĩ lại là nhóm Chu Tuân đi rồi còn quay lại, tâm không khỏi trầm xuống.Các tướng sĩ thủ thành cũng dần tỉnh táo lại từ những hưng phấn sục sôi, phát hiện ra quân cứu viện mà bọn hắn mỏi mắt mong chờ chỉ có chừng một ngàn người thì bỗng dưng trầm mặc hẳn. Bọn hắn ngửa đầu, lẳng lặng nhìn chăm chú những người khoác kỵ binh huyền giáp này.Vô số ánh mắt nặng nề rơi lên người Chu Tuân, trầm mặc như núi. Hắn mấp máy môi, chần chờ trong nháy mắt, sau đó cất giọng nói:- Viện quân của Bân Châu chỉ ít ngày nữa là tới, xin chư vị hãy cố gắng trấn thủ Linh Châu, chờ quân cứu viện tới phá vòng vây.Các tướng sĩ thủ thành lúc này mới hô lên từng trận reo hò mừng rỡ như nước thủy triều.Thần sắc của Tạ thứ sử cũng khẽ buông lỏng. Hắn nghĩ Chu Tuân là thân tín của Thái tử, tất nhiên biết rõ nội tình, nhưng lại không biết đây chỉ là suy đoán của Chu Tuân, nói ra cũng chỉ là vì muốn trấn an lòng quân mà thôi.Tạ thứ sử vừa trông thấy Chu tướng quân, tựa như tìm lại được xương cốt của chính mình. Hắn liên tục nói cảm tạ, nhưng lập tức như chợt nhớ ra cái gì, liền hạ thấp giọng hỏi:- Sao Chu tướng quân đi rồi mà còn quay lại? Nương nương không sao chứ?Lời còn chưa dứt, Thẩm Nghi Thu đã tung người xuống ngựa đi về phía bọn họ. Nàng cũng mặc huyền giáp giống như các binh lính khác, trong ngực ôm mũ trụ, hướng Tạ thứ sử thi lễ một cái:- Tạ thứ sử từ khi chia tay đến giờ vẫn bình an chứ?Sắc mặt Tạ thứ sử lập tức tái mét:- Lâm... Lâm công tử sao cũng ở đây?Thẩm Nghi Thu nói:- Tạ sứ quân không cần phải lo lắng, đây là quyết định của bản thân ta. Nếu điện hạ có trách tội xuống, ta sẽ một mình gánh chịu.Ngừng một chút lại nói:- Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, có thể mượn quý phủ để thương nghị chút không?Tạ thứ sử vội nói:- Xin mời Lâm công tử cùng Chu tướng quân.Dứt lời hạ lệnh cho quân coi giữ mang cấm vệ binh mã đi cắm trại hạ trại.Thẩm Nghi Thu trở mình lên ngựa, đi theo Chu Tuân cùng Tạ thứ sử đến phủ thứ sử.Cho tới lúc này, nàng mới có thời gian để nhìn ngắm xung quanh.Mấy ngày trước thành Linh Châu còn đang bừng bừng sức sống, bây giờ đã trở thành một mảnh hỗn độn. Tường thành đã bị xe bắn đá của Đột Kỵ Thi đập nát tạo thành mấy khe hở, quân phòng thủ đang đứng đan xen che kín lỗ thủng.Bốn phía trong thành tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, những thi thể chưa kịp chôn chất thành đống dưới chân tường. Dân phu đem những thi thể của quân thủ thành đặt lên xe ba gác rồi kéo đi chôn, vẻ chết lặng trên mặt còn nhiều hơn vẻ buồn bã.Có người đang kêu rên, có người lại khóc nức nở. Gió lạnh đem những âm thanh của bọn họ thổi vào trong lòng của người khác.Thẩm Nghi Thu ngồi trên ngựa quay đầu lại, ánh mắt đi qua tường thành, trông thấy núi Hạ Lan dưới ánh nắng chiều tà, hình dáng giống như một con tuấn mã.Nàng hướng về phía phần mộ của phụ mẫu, ở trong lòng yên lặng nói:- A da a nương, hai người nhất định phải phù hộ cho bách tính Linh Châu.-----Mỗi ngày đều có ngựa của tướng quân đưa thư tình báo tới Linh Châu.Hầu như bức thư nào cũng mang tin xấu mới. Định Viễn thất thủ, quân Tân Bảo chưa đánh trận nào đã xin hàng. Hoài Viễn thất thủ, hai vạn binh lực Sóc Phương toàn quân gần như bị diệt trong một trận chiến... Thiết kỵ của Đột Kỵ Thi đi gần một ngày đã tới thành tiếp theo, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi quân binh đã tới dưới thành Linh Châu.Mà truyền lệnh từ thành Lương Châu tới quân nhu Sóc Phương phải mất bốn ngày. Quân Sóc Phương ở cách xa ba ngàn dặm, hy vọng duy nhất bây giờ chính là viện binh của Bân Châu.Ban ngày hắn cùng Đại hoàng tử cò kè mặc cả, khua môi múa mép với nhau. Ban đêm lại vô cùng lo lắng cho thành Linh Châu đang bị vây hãm, chưa được mấy ngày đã gầy đi rất nhiều.Vào ngày thứ mười sau khi Đột Kỵ Thi tiến vào biên ải, hắn mới nhận được tin tức từ Chu Tuân, biết được hắn mang theo chín trăm binh mã trở về Linh Châu, trong lòng mới hơi yên tâm hơn chút.Chín trăm người này nhìn qua tuy chỉ như hạt cát trong sa mạc, nhưng từng người đều có thể lực vượt trội, võ nghệ cao siêu, có thể lấy một địch mười trong nhóm tinh nhuệ.Càng quan trọng hơn đó là, Chu Tuân là một vị tướng dũng cảm, nhanh nhẹn thông minh. Có hắn ở đó, mấy ngàn binh lực của thành Linh Châu cũng không đến mức chia năm xẻ bảy nữa.Mà không để ý đến sự an nguy của mình, để Chu Tuân cùng chín trăm tướng sĩ trở về Linh Châu, chính là Thái tử phi của hắn.Hắn rốt cuộc đã hiểu rõ câu nói ngày đó của Trương hoàng hậu, rằng vợ chồng là một thể, phải dựa vào nhau, giúp đỡ lẫn nhau, đi hết cả đời người.Bức thư báo bình an đầu tiên của Thẩm Nghi Thu cũng tới cùng ngày này.Sau đó, mỗi một ngày hắn đều nhận được thư của nàng. Trong thư thường thường chỉ có mấy lời nói ngắn gọn, đơn giản như nói cho hắn biết đã tới dịch quán nào, thế nhưng lại khiến cho hắn yên tâm hơn rất nhiều.Lại trôi qua thêm bốn năm ngày nữa, hắn đoán chừng quân tiếp viện của Bân Châu đã chuẩn bị đầy đủ lương thực, đồ quân dụng chuẩn bị xuất phát rồi. Đang nghĩ tới đây, liền có thị vệ đến bẩm, nói thư hồi âm của Bân Châu tới.Uất trì Việt vôi vàng mở phong thư ra, đưa mắt nhìn lướt qua trên giấy viết thư, sắc mặt lập tức trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1 : Trượt chân
- Chương 2 : Trùng sinh
- Chương 3 : Hoa yến
- Chương 4 : Tuyển phi
- Chương 5 : Trận chiến
- Chương 6 : Làm mai
- Chương 7 : Nhìn nhau
- Chương 8 : Ghen
- Chương 9 : Hôn sự
- Chương 10 : Kế hoạch
- Chương 11 : Đắc ý
- Chương 12 : Phong thưởng
- Chương 13 : Gặp mặt
- Chương 14 : Kinh ngạc
- Chương 15 : Chân tướng
- Chương 16 : Quyết tâm
- Chương 17 : Bói toán
- Chương 18 : Lòng tin
- Chương 19 : Lựa chọn
- Chương 20 : Cũ mới
- Chương 21 : Từ hôn
- Chương 22 : Đại hôn
- Chương 23 : Động phòng
- Chương 24 : Mẹ chồng
- Chương 25 : Dị mộng
- Chương 26 : Sủng hạnh
- Chương 27 : Lập uy
- Chương 28 : Gõ
- Chương 29 : Thăm viếng
- Chương 30 : Ô nhiễm
- Chương 31 : Manh mối
- Chương 32 : Cưỡng chế
- Chương 33 : Người nhà
- Chương 34 : Ôm ấp
- Chương 35 : Đêm dài
- Chương 36 : Thể chất
- Chương 37 : Lương đệ
- Chương 38 : Thăm dò
- Chương 39 : Ấm lạnh
- Chương 40 : Thê thiếp
- Chương 41 : Vẽ mày
- Chương 42 : Cung yến
- Chương 43 : Gây khó dễ
- Chương 44 : Ra tay
- Chương 45 : Thuốc tốt
- Chương 46 : Tức giận
- Chương 47 : Hồi cung
- Chương 48 : Quyết định
- Chương 49 : Triệu kiến
- Chương 50 : Ép trả nợ
- Chương 51 : Chuyện cũ
- Chương 52 : Lên chức
- Chương 53 : Câu tâm
- Chương 54 : Tập võ
- Chương 55 : Thăm bệnh
- Chương 56 : Biểu muội
- Chương 57 : Lên án mạnh mẽ
- Chương 58 : Đêm lạnh
- Chương 59 : Đệ đệ
- Chương 60 : Huynh đệ
- Chương 61 : Tiểu thúc
- Chương 62 : Hạ lễ
- Chương 63 : Sinh nhật
- Chương 64 : Nguyện vọng
- Chương 65 : Tâm ý
- Chương 66 : Tiểu Hoàn
- Chương 67 : Tuyết đầu mùa
- Chương 68 : Trạng nguyên
- Chương 69 : Trân bảo
- Chương 70 : Tâm sự
- Chương 71 : Suối nước nóng
- Chương 72 : Ái mộ
- Chương 73 : Hẹn hò
- Chương 74 : Khuyên giải
- Chương 75 : Chỉ trích
- Chương 76 : Mỉa mai
- Chương 77 : Giải toả nghi ngờ
- Chương 78 : Phong ba
- Chương 79 : Đào nguyên
- Chương 80 : Thổ lộ tâm tình
- Chương 81 : Lộ tẩy
- Chương 82 : Từ biệt
- Chương 83 : Tranh giành tình cảm
- Chương 84 : Nổi giận
- Chương 85 : Ngày ba mươi Tết
- Chương 86 : Ác mộng
- Chương 87 : Chỉ trích
- Chương 88 : Từ hôn
- Chương 89 : Quyết định
- Chương 90 : Do dự
- Chương 91 : Từ biệt
- Chương 92 : Dự cảm
- Chương 93 : Gửi gắm tình cảm
- Chương 94 : Nụ hôn đầu tiên
- Chương 95 : Mất tích
- Chương 96 : Mai phục
- Chương 97 : Cân nhắc
- Chương 98 : Phỏng đoán
- Chương 99 : Môi giới
- Chương 100 : Tầm mắt
- Chương 101 : Điều tra
- Chương 102 : Manh mối
- Chương 103 : Đón tiếp
- Chương 104 : Trừ gian
- Chương 105 : Về nhà
- Chương 106 : Thượng tị
- Chương 107 : Tặng đao
- Chương 108 : Chia cách
- Chương 109 : Sinh biến
- Chương 110 : Quyết định
- Chương 111 : Hi vọng
- Chương 112 : Viện quân
- Chương 113 : Mượn binh
- Chương 114 : Thủ thành
- Chương 115 : Bất ngờ làm phản
- Chương 116 : Đêm trước
- Chương 117 : Thành phá
- Chương 118 : Viện quân
- Chương 119 : Sinh cơ
- Chương 120 : Mưa to
- Chương 121 : Giành lại
- Chương 122 : Thức tỉnh
- Chương 123 : Tỉnh ngộ
- Chương 124 : Chia tay
- Chương 125 : An ủi
- Chương 126 : Ý chỉ
- Chương 127 : Trả thù
- Chương 128 : Lộ tẩy
- Chương 129 : Tranh chấp
- Chương 130 : Quay đầu
- Chương 131 : Hứa hẹn
- Chương 132 : Chuyện xấu
- Chương 133 : Sắc phong
- Chương 134 : Hầu hạ
- Chương 135 : Chữa bệnh
- Chương 136 : Tín nhiệm
- Chương 137 : Hiến tù binh
- Chương 138 : Sâu mọt
- Chương 139 : Thả thuyền
- Chương 140 : Trúng gió
- Chương 141 : Kết cục
- Chương 142 : Báo ứng
- Chương 143 : Tiểu Khuyết
- Chương 144 : Phiên ngoại một
- Chương 145 : Phiên ngoại hai
- Chương 146 : Phiên ngoại ba
- Chương 147 : Phiên ngoại bốn
- Chương 148 : Phiên ngoại năm
- Chương 149 : Phiên ngoại sáu