Chương 7: Không hổ là cậu
Không coi trọng, đã hiểu chưa?Vừa dứt lời, Trình Thịnh đứng một bên xem náo nhiệt suýt nữa không giữ được thăng bằng, bắt đầu nghi ngờ tai mình có vấn đề.Mạc Thành Hoàn kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, trong đầu liên tục phát lại câu nói vừa rồi. Tại sao mỗi một chữ hắn đều hiểu được, nhưng khi ghép lại với nhau lại không hiểu nổi ý của cậu ta?“Nói vậy, có phải là hơi bất lịch sự không nhỉ?” An Nhu khẽ mím môi, ánh mắt hàm chứa ý cười, nói chậm hơn: “Phải nói là tôi cảm thấy, hình như anh không phù hợp với gu của tôi cho lắm.”Mạc Thành Hoàn há miệng muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên phát hiện không biết mình nên nói gì.Tại sao lại khác với kiếp trước?Xảy ra vấn đề ở chỗ nào?Là vì không gặp mặt ư? Hay là ảnh chụp có vấn đề?“Vậy... vậy thì cậu muốn kết hôn với ai?” Lần đầu tiên trong đời Mạc Thành Hoàn hỏi một câu lắp bắp như thế. Khi vừa hỏi xong câu này, dường như có thứ gì đó bị rút ra khỏi thân thể hắn ta, chỉ để lại một khoảng trống.“Chắc anh cũng biết anh ấy.” An Nhu vẫn giữ nụ cười thỏa đáng: “Mạc Thịnh Hoan.”“Mạc Thịnh Hoan?” Trình Thịnh suýt nữa hét lên một tiếng, đưa mắt đối diện với bạn thân: “Đó... đó không phải là chú hai của cậu sao?”Mạc Thành Hoàn nhìn chằm chằm vào An Nhu, cứ như thể trong khoảnh khắc đã nghĩ thông suốt nguyên do chuyện này.“Không hổ là cậu.”An Nhu thấy trong mắt Mạc Thành Hoàn dâng lên mấy phần trào phúng, che giấu cơn tức giận, dần dần lại gần cậu, hạ giọng nói: “Vì ích lợi, không ngờ cậu lại đồng ý gả cho một kẻ tâm thần!”Quả nhiên.Anh ta vẫn cho rằng là vì những vật ngoài thân đó.Tâm trạng của An Nhu đã rất bình thản rồi, thậm chí không hề gợn sóng. Đây chính là lối suy nghĩ của chồng trước, tất cả đều bắt nguồn từ lợi ích.Tay sai của chủ nghĩa tư bản thấy anh ta cũng phải giơ ngón cái lên, khen anh ta thông minh vãi chưởng.“Thưa anh.” An Nhu kéo xa khoảng cách với Mạc Thành Hoàn, vẻ mặt thản nhiên.“Chúng ta chẳng qua mới gặp mặt lần đầu thôi, tôi muốn kết hôn với ai là quyền của tôi, không liên quan gì tới anh, cũng không đến lượt anh phê phán tôi. Còn anh, nói chú của mình như thế mà không thấy cắn rứt lương tâm à?”Kiếp trước Mạc Thịnh Hoan qua đời, để lại toàn bộ di sản của mình cho Mạc Thành Hoàn giúp anh ta thành công nắm giữ nhà họ Mạc, tài sản hơn chục tỷ, bây giờ anh ta lại nói chú mình bệnh tâm thần?“Chú ta luôn luôn sống trong quá khứ, thậm chí không có dũng khí rời khỏi cái mai rùa đó.” Mạc Thành Hoàn vẫn giữ bình tĩnh, trong mắt là cảm xúc cố gắng che giấu.“Thậm chí anh ta còn không thể cùng cậu chụp ảnh kết hôn. Ngoài tiền ra, tôi thật sự không biết anh ta có thứ gì đáng để cậu gả cho anh ta cả.”Nghe lời nói châm biếm của Mạc Thành Hoàn, An Nhu càng bình tĩnh hơn.“Này anh, mời anh rời khỏi nơi này, đừng ngồi trên vị trí của vị hôn phu của tôi. Lát nữa chúng tôi còn phải chụp ảnh chứng nhận kết hôn nữa.”An Nhu nhếch môi cười: “Mà cho dù không chụp ảnh được, chẳng lẽ tôi còn không biết photoshop hay sao?”Trình Thịnh cảm thấy cằm của mình đã rớt xuống đất luôn rồi. Thấy sắc mặt Mạc Thành Hoàn âm u, Trình Thịnh lập tức kéo bạn thân của mình từng bước ra khỏi phòng khách.“Cậu nên vui vẻ mới đúng!” Trình Thịnh cố gắng an ủi người anh em tốt: “Bây giờ cậu không cần lo cậu ta sẽ hút máu cậu nữa, cũng không cần sợ cậu ta sẽ bám lấy cậu không buông tha, còn sinh con cho cậu!”Mạc Thành Hoàn không nói một lời, đôi mắt nhìn chằm chằm An Nhu, nghiến răng.Thư ký Lý cầm di động đứng trên tầng hai im lặng nhìn thấy hết sự việc. Mặc dù không nghe rõ cho lắm, nhưng thoạt nhìn hiệu quả thị giác vô cùng tốt.Trò hề đã kết thúc, thiếu niên ngồi lại vị trí cũ, bình tĩnh tiếp tục uống trà ăn bánh, không hề bị ảnh hưởng chút nào.Lần đầu tiên ông ta thấy cậu chủ bé chịu thiệt thòi. Tính cách của thiếu niên này... không tầm thường đâu.Thư ký Lý đẩy gọng kính, xuống lầu chào An Nhu một tiếng rồi lái xe đến chỗ ở của cậu chủ Thịnh Hoan.Ông cụ Mạc đang ở trong thư phòng, sốt ruột cuống cả lên nhìn thằng con trai hờ hững đọc sách, miệng suýt nữa thì nổi phồng rộp.“Con à, khoảng cách rất gần, ba hứa cả quá trình sẽ không vượt quá nửa tiếng, không ảnh hưởng tới thời gian đọc sách của con đâu. Đi theo ba được không?”“Ông chủ, cậu chủ Thịnh Hoan.” Thư ký Lý gõ cửa thư phòng, vẻ mặt nghiêm túc đi vào phòng, ngập ngừng nhìn cậu chủ Thịnh Hoan đang chuyên tâm đọc sách.“Đã xảy ra chuyện gì?” Ông cụ Mạc cau mày, thấy sắc mặt của thư ký thì biết ngay không phải là chuyện tốt lành gì.“Ông chủ, xảy ra một chút chuyện, chúng ta ra ngoài nói chuyện.” Thư ký Lý nháy mắt với ông cụ Mạc.“Cậu làm việc cái kiểu gì vậy? Chỉ là đăng ký giấy chứng nhận thôi mà cũng làm không xong!” Ông cụ Mạc tức giận vô cùng: “Hôm nay tôi sẽ không nể mặt cậu đâu. Cậu nói cho tôi nghe xem đã xảy ra chuyện gì?”“Không phải là chuẩn bị có vấn đề, mà là cậu chủ nhỏ Thành Hoàn…” Thư ký Lý ngập ngừng nhìn thoáng qua Mạc Thịnh Hoan.“Thành Hoàn? Thành Hoàn thì sao?” Ông cụ Mạc bình thường vẫn rất quan tâm tới đứa cháu trai này.“Hình như cậu ấy có thiện cảm với cậu chủ An Nhu.” Thư ký Lý lấy di động của mình ra, mở đoạn video mà mình quay được lúc đứng trên tầng hai cho ông cụ Mạc xem. Màn hình di động hơi nghiêng để chú rể cũng có thể nhìn thấy.Trong video, Mạc Thành Hoàn chỉ vào máy ảnh trong phòng khách, chủ động lại gần thiếu niên, thậm chí còn kề sát bờ vai của thiếu niên. Thiếu niên không hài lòng dời người đi, Mạc Thành Hoàn lại tiếp tục lại gần, thiếu niên tiếp tục dời đi.Cảnh tượng cứ như đang đùa giỡn con trai nhà lành.“Thành Hoàn... không thể nào.” Ông cụ Mạc hơi chần chừ: “Thành Hoàn là do tôi nuôi từ nhỏ tới lớn, thằng bé đã quen giữ khoảng cách với bất cứ ai, sẽ không làm như vậy.”“Trong đó có chút hiểu lầm.” Thư ký Lý nói thẳng: “Chắc là cậu chủ nhỏ Thành Hoàn còn cho rằng mình là vị hôn phu của cậu An. Cậu An bảo mình chọn cậu chủ Thịnh Hoan, sau đó cậu chủ nhỏ Thành Hoàn rất không vui.”Ông cụ Mạc lâm vào trầm tư. Thằng bé Thành Hoàn này, chẳng lẽ là... trúng tiếng sét ái tình với An Nhu?Thế này thì quá lắm!Vậy phải làm sao bây giờ?“Hay là...” Thư ký Lý nhìn lén Mạc Thịnh Hoan đang đọc sách ở bên cạnh: “Tạm thời dừng hôn sự này lại?”“Thế sao được...” Ông cụ Mạc cau mày. Thằng bé nhà họ An này đúng là rất được lòng người, nhưng không ngờ Thành Hoàn cũng có hảo cảm với nó.Ông cụ Mạc còn chưa dứt lời thì người bên cạnh đột nhiên đứng dậy. Ông cụ Mạc và thư ký Lý hoảng sợ, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan vẻ mặt lạnh nhạt rút một cuốn sách từ trên giá sách, sau đó ngồi về chỗ cũ tiếp tục mở ra đọc.Ông cụ Mạc còn cho rằng cuối cùng con trai cũng có phản ứng, nhưng kết quả lại khiến người ta tan nát cõi lòng.Cũng đúng, kỳ tích nào có dễ dàng xuất hiện như vậy.“Ông chủ, làm sao đây?” Thư ký Lý liếc nhìn Mạc Thịnh Hoan, cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ.“Nếu tôi đã nói với thằng bé nhà họ An là Thịnh Hoan, vậy thì phải là Thịnh Hoan.”Ông cụ Mạc thở dài: “Nếu lúc đó Thành Hoàn không rời đi thì không chừng đã có kết cục khác, nhưng bây giờ nói gì cũng đã trễ rồi.”Thư ký Lý bình tĩnh gật đầu: “Tôi nghe theo ông chủ.”“Thịnh Hoan à, ba biết con vẫn oán trách ba.” Ông cụ Mạc xoay người, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía con trai: “Nhưng hận ba thì hận, chuyện này không liên quan gì tới thằng bé nhà họ An. Nếu con chấp nhận hôn sự này thì hãy phản ứng cho ba biết, cho dù chỉ là một chút, giơ ngón út lên một chút thôi cũng được.”Thư phòng lâm vào tĩnh lặng, ông cụ Mạc nhìn chằm chằm bàn tay của con trai. Một phút trôi qua, ba phút trôi qua, mười phút trôi qua, ngón tay thon dài vẫn không hề nhúc nhích.Ông cụ Mạc gần như tuyệt vọng, mỏi mệt nhắm mắt lại, vẻ mặt tang thương.“Ông chủ.” Thư ký Lý bất chợt lên tiếng: “Ngài nhìn cuốn sách đi!”Ông cụ Mạc mở mắt ra, nhìn vào cuốn sách trong tay con trai thì nhất thời đôi mắt trợn tròn, hô hấp dồn dập.Chính giữa quyển sách kẹp một cánh hoa mong manh, là màu hồng mềm mại trái ngược với giấy trắng mực đen.Trên bàn thủy tinh còn đang cắm đóa hoa ngày hôm qua thiếu niên mang tới, màu sắc của cánh hoa giống hệt với cánh hoa trong cuốn sách.“Vừa rồi tôi đã nghĩ tại sao đã mười mấy phút trôi qua mà cậu chủ Thịnh Hoan không lật qua trang khác.” Lần đầu tiên thư ký Lý vô cùng cảm động vì trí thông minh của mình.“Cậu chủ Thịnh Hoan đã đồng ý từ đầu rồi, chỉ là không có cách nào nói thẳng với ngài thôi.”Mạc Thịnh Hoan rũ mi mắt nhìn trang sách, cánh hoa màu hồng bị trang sách hút mất hơi nước, vẫn giữ nguyên màu sắc mờ nhạt như lúc mới gặp, còn có mùi hương thoang thoảng.“Vậy thì còn chờ gì nữa!” Ông cụ Mạc lau mặt, cố nhịn cười, sau đó nghiêm túc: “Còn không mau dẫn Thịnh Hoan đi chụp ảnh chứng nhận kết hôn!”Thư ký Lý cẩn thận rút cuốn sách trong tay Mạc Thịnh Hoan: “Cậu chủ, xin đắc tội.”...Tình huống hiện tại của Mạc Thịnh Hoan không có cách nào đến chụp ảnh chứng nhận kết hôn, An Nhu hoàn toàn thông cảm. Nhìn bối cảnh màu đỏ được treo sau lưng, An Nhu đã bắt đầu tra tìm kỹ xảo photoshop. Nhưng không ngờ ngay sau đó, thư ký Lý mở cửa phòng, nở nụ cười đứng một bên.Ánh sáng bên ngoài rất đẹp, tất cả mọi người nhìn về phía cửa, ông cụ Mạc nở nụ cười tươi roi rói cầm tay một người bước vào đại sảnh.Ánh nắng dời bước lên người của người đàn ông, để lộ hình dáng anh ta, vóc dáng cao gầy đập vào mắt mọi người, hoa văn chìm được thêu trên bộ vest màu xám cứ như sống động, dải ngân hà như lưu chuyển theo sự thay đổi của ánh sáng, vô cùng đáng chú ý.Gương mặt khiến mọi người kinh diễm không giấu được khí chất lạnh nhạt, đôi môi nhạt nhẽo có vẻ lạnh lùng, đôi mắt đen như mực đẹp không sao tả xiết của người đàn ông không có sự sống động như người bình thường mà nhạt nhẽo vắng lặng, cứ như không có linh hồn.Đại sảnh phút chốc lặng ngắt như tờ. Ông cụ Mạc ưỡn thẳng lưng, nắm tay Mạc Thịnh Hoan từng bước lại gần An Nhu.An Nhu vứt bỏ hình ảnh người cha già dắt tay cô dâu bước lên thảm đỏ, nhanh chóng đứng dậy. Trước mắt bao người, ông cụ Mạc đưa bàn tay của Mạc Thịnh Hoan cho An Nhu.Nhớ lại việc gây thương tích cho người khác mà thím Dương từng kể, An Nhu hít sâu một hơi, cố gắng tiếp nhận bàn tay mảnh khảnh trắng nõn này một cách cẩn thận.Ngón tay hơi lạnh lẽo, nhưng rất mềm mại, chủ nhân của bàn tay vẫn giữ bình tĩnh, không có dấu hiệu nổi điên đánh người.An Nhu thở phào nhẹ nhõm. Thư ký Lý tiến lên cởi áo vest cho Mạc Thịnh Hoan, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong.An Nhu ngồi bên trái Mạc Thịnh Hoan. Mặc dù không rõ đối phương có nghe được hay không, nhưng cậu vẫn ôn hòa nhắc nhở: “Dựa theo quy định chụp ảnh thì tôi đứng trước mặt anh, vai của anh hơi kề vào sau vai trái của tôi, nghiêng người về phía tôi.”Lời nói này quen tai vô cùng. Trình Thịnh đứng bên cạnh cẩn thận nhìn về phía Mạc Thành Hoàn, phát hiện vẻ mặt của bạn thân không hề thay đổi, nhưng bàn tay đang siết chặt, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào mặt bên của thiếu niên không hề dời mắt.Mạc Thịnh Hoan không có phản ứng, An Nhu tự nhủ một tiếng “đắc tội”, sau đó khẽ điều chỉnh thân thể cho Mạc Thịnh Hoan để bả vai của anh kề sát vào vai trái của mình.“Mau, mau chụp đi!” Ông cụ Mạc kích động vội vàng nói.“Rồi, giữ chặt softbox*, hai chú rể nhìn sang bên này, cười lên nào.” Nhân viên công tác bấm nút shutter*.Đèn flash sáng lên, người đứng đằng sau vai An Nhu khẽ nhúc nhích, chậm rãi nghiêng người về phía cậu.==========*Softbox: đèn chiếu sáng dùng khi chụp ảnh*Shutter (màn trập): là bộ phận rất quan trọng của máy ảnh, giúp điều tiết lượng ánh sáng đến bộ cảm biến.Tốc độ màn trập (Shutter Speed) là thời gian màn trập đóng/mở để ánh sáng đi vào tiếp xúc với tấm phim (đối với máy ảnh chụp phim) hoặc cảm biến (với máy ảnh kỹ thuật số).
loading...
Danh sách chương:
- Giới thiệu
- Chương 1: Chồng trước cút con mẹ nó đi!
- Chương 2: Mưu tài hại mệnh
- Chương 3: Đoạn tuyệt quan hệ
- Chương 4: An Lâm
- Chương 5: Kết hôn với chàng tiên
- Chương 6: Hình như anh có chút hiểu lầm
- Chương 7: Không hổ là cậu
- Chương 8: Hội chứng OCD bức tử
- Chương 9: Đại Lang uống thuốc
- Chương 10: An - đoá hoa giao tiếp - Nhu
- Chương 11: Thắng lợi trở về
- Chương 12: Cuộc sống tốt đẹp
- Chương 13: Kéo cậu xuống nước
- Chương 14: Chú Mạc là thiên tài
- Chương 15: Tặng lại quà
- Chương 16: Thiếu niên mỹ lệ động lòng người
- Chương 17: Cậu An, cậu đẹp trai quá!
- Chương 18: Nắm tay
- Chương 19: Cùng làm kiểm tra với chồng
- Chương 20: Cậu cũng có chỗ dựa
- Chương 21: Bạch nguyệt quang thêm thức ăn chăn nuôi
- Chương 22: Cậu chủ rất quan tâm đến cậu
- Chương 23: Tăng fans
- Chương 24: Cậu hai Mạc Thịnh Hoan ra cửa
- Chương 25: Vượng thê
- Chương 26: Em là bông hồng của chú
- Chương 27: Thủ thuật phòng lừa bịp
- Chương 28: Đại lão đứng đầu bảng fan
- Chương 29: Thế giới phồn hoa
- Chương 30: Cái đồ chó độc thân nhà cậu
- Chương 31: Lão thần tiên
- Chương 32: Thế giới tưởng tượng
- Chương 33: Em trai thất lạc
- Chương 34: Cởi thắt lưng của chú
- Chương 35: Mua đứt tình thân
- Chương 36: Cháu có thể đầu hàng không?
- Chương 37: Hai đứa trẻ
- Chương 38: Tổ ba người ăn chực
- Chương 39: Phương án điều trị
- Chương 40: Chàng tiên cười rồi
- Chương 41: Chuyện cũ năm xưa
- Chương 42: Chồng
- Chương 43: Dạy dỗ tra nam
- Chương 44: Cút xa một chút
- Chương 45: Nhu Nhu
- Chương 46: Fan dì?
- Chương 47: Người tới ăn vạ phải không?
- Chương 48: Gen đầu bếp
- Chương 49: Nghiệt súc chạy đi đâu
- Chương 50: Khoe cơ bắp
- Chương 51: Kỳ tích y học
- Chương 52: Tém tém lại chút đi người anh em
- Chương 53: Thổ hào đánh nhau
- Chương 54: Ba con tâm sự
- Chương 55: Bí mật hào môn
- Chương 56: Đàn violin
- Chương 57: Hoàn tiền
- Chương 58: Chó ngáp phải ruồi
- Chương 59: Cậu xứng sao?
- Chương 60: Sênh Sênh bảo bối
- Chương 61: Tạo quan hệ với em rể
- Chương 62: Em sẽ ở bên chú cả đời
- Chương 63: Người khác họ
- Chương 64: Chụp ảnh
- Chương 65: Thằng khốn kiếp nào tặng ba con sói thế!
- Chương 66: Dựa vào đại thụ
- Chương 67: Buổi trình diễn vào tù
- Chương 68: Không đường thối lui
- Chương 69: Vô hiệu hóa hôn nhân
- Chương 70: Con rể nhà họ Bạch
- Chương 71: Thế tấn công mãnh liệt
- Chương 72: Hôn đến bật khóc
- Chương 73: Người đẹp ngủ trên giường
- Chương 74: Đậu hũ thơm ngon mời em ăn
- Chương 75: Đứng tại chỗ nâng cao chân
- Chương 76: Ăn cơm chó đã chưa?
- Chương 77: Quan hệ hữu nghị của hai nhà
- Chương 78: Bảo bối chống lạc
- Chương 79: Ông lão cool ngầu
- Chương 80: Chung sống hòa thuận
- Chương 81: Thằng nhóc này cũng được đấy
- Chương 82: Ăn bậy
- Chương 83: Ngâm nước lạnh
- Chương 84: Đứa trẻ ở bể bơi
- Chương 85: Giáo dục tri thức
- Chương 86: Học, học nữa, học mãi!
- Chương 87: Cho Hoan Hoan một lớp son môi
- Chương 88: Trả lại nhà họ Mạc cho chú
- Chương 89: Bù đắp sinh nhật?
- Chương 90: Từng là chồng chồng
- Chương 91: Cuối cùng cũng có chỗ dùng
- 🍡 Chương 92 (H): Tất cả là của tôi
- Chương 93: Tới đây chơi nào
- Chương 94: Là ông xã của em
- Chương 95: Thời kỳ sự nghiệp lên cao của chàng tiên
- Chương 96: Vị tổng tài từ trên trời rơi xuống
- Chương 97: Chỉ là tác dụng tâm lý?
- Chương 98: Ngồi xuống ôn lại chuyện cũ
- Chương 99: Vừa nhanh lại vừa yếu!
- Chương 100: Giao nộp tiền lương
- Chương 101: Kem nhiều nước
- Chương 102: Mang thai
- Chương 103: Lặp lại đời trước
- Chương 104: Muốn ăn món mẹ nấu
- Chương 105: Căn hộ cao cấp
- Chương 106: Ám sát thất bại
- Chương 107: Chúng ta ly hôn đi!
- Chương 108: Hôn mê ba ngày
- Chương 109: Hấp hối bật dậy
- Chương 110: Chạy bộ
- Chương 111: Sao lại thơm ngần ấy!
- Chương 112: Tự mình xuyên sách
- Chương 113: Ngọt thật là ngọt
- Chương 114: Anh trai muốn bỏ nhà ra đi
- Chương 115: Phim hoạt hình cho Nhu Nhu
- Chương 116: Em không sợ
- Chương 117: Gọi mẹ
- Chương 118: Mẹ là mẹ ruột của con đây!
- Chương 119: Mạc Đoá Đoá mất tích
- Chương 120: Có cháu rồi!
- Chương 121: Sửa di chúc
- Chương 122: Gọi "ông xã"
- Chương 123: Sao không cưới người khác
- Chương 124: Nếu thời gian có quay trở lại
- Chương 125: Kỷ niệm ngày kết hôn
- 🚗 Chương 126 (H): Tất cả là lỗi của tôi
- Chương 127: Không trèo cao nổi
- Chương 128: Lông mi giống ba
- Chương 129: Khiến chú có cảm giác an toàn
- Chương 130: Sắm vai nhân vật
- Chương 131: Anh nhân viên làm phản
- Chương 132: Không từ thủ đoạn
- Chương 133: Làm phản theo phe khác
- Chương 134: Xuất hiện rồi
- Chương 135: Tai mèo tình thú
- Chương 136 (H): Kêu meo meo
- Chương 137: Liên hoàn kế
- Chương 138: Chuyên gia dinh dưỡng
- Chương 139: Nhu Nhu giả bệnh
- Chương 140: Ra tay lúc nào?
- Chương 141: Mẹ chồng
- Chương 142: Châu chấu cuối thu