Chương 47: Ngọt không?

Gần đến kỳ nghỉ hè, thời tiết càng nắng nóng gay gắt hơn.

Máy điều hòa trong phòng học chạy cả ngày, nước trong bình nóng lạnh cũng hết sạch.

Bên ngoài trời nắng chói chang, tụi Phương Kỳ Dương không muốn ra ngoài ăn trưa, lại ngán ngẩm không muốn ăn ở canteen, thế là gọi điện đến nhà hàng đặt đồ ăn để họ mang đến cổng trường, túi lớn túi nhỏ đồ ăn mang vào phòng học.

Kê mấy bàn học lại với nhau, mở hộp cơm dùng một lần ra, các món ăn bên trong rất phong phú hình thức cũng rất đẹp, trải đầy lên bàn học.

Lúc đang ăn dở, tụi Tống Oanh cũng từ canteen trở về, cô ngồi ở một bên bàn đọc sách cùng một chiếc cốc nước màu xanh da trời bên cạnh, đọc một lúc lại chậm rãi nhấp một ngụm nước.

Lúc ăn uống bọn họ cũng không phát ra tiếng động lớn, thỉnh thoảng mới vang lên tiếng nói chuyện, phần lớn là Phương Kỳ Dương nói chuyện với Trương Trạch, Lâm Tống Tiện vẫn duy trì thói quen ăn không nói ngủ cũng không nói.

"Hôm nay tan học đi chơi bóng không? Lâu rồi không vận động." Phương Kỳ Dương vừa nói vừa gắp thịt lợn băm bằng đũa.

Trương Trạch miệng bên trong đang nhai nuốt, lời nói có chút mơ hồ "Không đi, thời tiết nóng như vậy, ra để mà phơi chết à."

"Thịt lợn cũng không tệ lắm nhỉ, lần sau lại gọi thêm..."

Bọn họ câu được câu chăng, Lâm Tống Tiện lại rất trầm mặc, chuyên tâm ăn thức ăn trước mặt xong, lấy khăn giấy lau miệng.

"Anh Tiện, cậu ăn no chưa?" Phương Kỳ Dương nhìn thoáng qua hỏi.

"Tôi no rồi."

"Hương vị thế nào?"

"Hơi mặn." Lâm Tống Tiện nói, bất giác nhìn xung quanh, Phương Kỳ Dương như nghĩ ra điều gì đó vỗ trán.

"Này, quên mua nước." Cậu ta nói, đá vào người bên cạnh.

"Hoa Tử, mau ăn xong xuống siêu thị mua vài chai nước uống đi." Cậu bạn kia đã ăn gần hết, nghe vậy nuốt nốt miếng cơm, kéo ghế ra đứng dậy.

"Các cậu muốn uống gì?"

"Nước lạnh."

"Tôi muốn coca lạnh."

"Tôi một chai thảo mộc để hạ hỏa."

"Tôi gì cũng được." Lâm Tống Tiện đáp, thuận tay cầm cốc nước trên bàn Tống Oanh nhấp một ngụm.

Động tác của anh quá mức tự nhiên, mấy người còn chưa lấy lại tinh thần, vẫn đang đếm số lượng đồ uống bên cạnh anh, Phương Kỳ Dương thất thanh khi nhìn thấy cảnh này, mở to mắt mấy giây.

"Anh Tiện, anh Tiện..." Phương Kỳ Dương nội tâm lộn xộn.

Nếu cậu ta không bị hoa mắt, mép cốc mà Lâm Tống Tiện uống vừa rồi chính là nơi mà Tống Oanh đã chạm vào cách đấy không lâu, đây chính là...

Lâm Tống Tiện sắc mặt như thường uống hai hớp như không có chuyện gì, uống xong mới trả lại cốc cho Tống Oanh về lại vị trí ban đầu.

Anh nhìn Phương Kỳ Dương giải thích "Tôi khát."

"........."

Tống Oanh nhìn chằm chằm vào chiếc cốc kia.

Cô nhớ lại hình ảnh đôi môi anh chạm qua vừa nãy.

Đó là nơi mà cô vừa uống mà.

Đây chẳng lẽ là hôn gián tiếp sao.

Cả ngày hôm nay Tống Oanh lúc uống nước tâm thần không yên cứ mất tập trung, đầu óc rối bời hỗn loạn, ánh mắt chớp chớp ra vẻ vô tội của Lâm Tống Tiện, lời nói của anh cũng như bình thường.

Thỉnh thoảng, lúc hai người đang ngồi làm bài tập cạnh nhau anh vô tình chạm vào khuỷu tay cô, Tống Oanh sẽ mất tập trung vài giây. Tiết tự học buổi tối lúc đi lấy nước, Điền Gia Gia gọi cô mấy lần cô đều không nghe thấy.

"Nhân Nhân, cậu đang ngẩn người cái gì vậy?" Cậu ấy lên giọng, Tống Oanh chợt bừng tỉnh, nắm chặt chiếc cốc trong tay, hé môi.

"À, vừa rồi tớ đang suy nghĩ về chuyện khác thôi."

"Cả ngày hôm nay cậu cứ mơ mơ hồ hồ ấy, cậu có sao không?"

"Không sao." Cô lắc đầu cười với cậu ấy.

Điền Gia Gia nghi ngờ nhìn, hai người bước vào phòng học, Tống Oanh đi phía sau bực bội xoa đầu, tự đánh nhẹ vào mình.

Mau kiềm chế lại đi, Tống Oanh.

Mau chóng quên đi mớ bòng bong này trong đầu nhanh.

Lúc bước đến cửa lớp, cô vừa lúc đụng phải Lâm Tống Tiện và Phương Kỳ Dương ở hành lang, hai người họ hình như kéo nhau ra hành lang hít thở, lười biếng dựa vào đó, tư thế tuỳ ý.

Tống Oanh cúi đầu vẻ mặt lờ đờ, nhìn thấy Lâm Tống Tiện, cô liếc nhanh rồi thu mắt lại, có vẻ hơi né tránh.

Nhìn thấy bộ dạng của cô, Phương Kỳ Dương nhớ tới chuyện mà ai đó đã làm, không khỏi nhíu mày lên tiếng bất bình thay Tống Oanh.

"Tôi nói này, Anh Tiện, cậu có thể kiềm chế một chút, đừng luôn làm những chuyện hiểu lầm đó nữa, tôi cảm thấy cậu đang đùa giỡn với tình cảm của em gái Tống đấy."

Lâm Tống Tiện "?"

Anh ghét bỏ ánh mắt của cậu ta, phảng phất nói "Cậu đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy."

Phương Kỳ Dương ý thức được, tự tin giải thích lý do.

"Rõ ràng là chính cậu nói, tình bạn giữa hai người trong sáng đến mức không thể thuần khiết hơn. Yêu đương vũ nhục cậu đấy à cơ mà?"

"Nhìn xem, cậu không có ý tứ gì với người ta sao cứ thích làm mấy cái loại chuyện đó thế... Nghiêm túc đấy, động tay động chân lại là cốc của người khác, ai mà chịu được, quá phận... "

"Quá mức sao? "Lâm Tống Tiện dường như chìm trong suy nghĩ, hơi hoang mang hỏi cậu ta.

Phương Kỳ Dương hất cằm lên chắc nịch, lớn tiếng nói "Đương nhiên! Làm gì có cô gái nào gặp tình huống này mà không suy nghĩ chứ!"

"Ồ." Lâm Tống Tiện gật đầu nói một cách như được khai sáng "Vậy lần sau tôi sẽ chú ý."

Hả?

Phương Kỳ Dương nhìn anh nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Khi tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Tống Tiện bước vào lớp, cậu ta nhìn theo bóng lưng của anh, Phương Kỳ Dương bấy giờ mới bất tri bất giác ngộ ra một điều...

...Sao lại cảm thấy tên này có vẻ đang cố ý nhỉ?

.........

Gần đây, có một vụ việc là các nữ sinh bị quấy rối bất thường gần trường Cẩm Giang, tin tức này cũng xuất hiện trên bản tin địa phương, cảnh sát vẫn chưa bắt được ai.

Nhà trường đưa ra thông báo, dặn các em học sinh khi ra vào trường phải chú ý hơn, tốt nhất nên mang theo đồ tự vệ, không nên về muộn một mình.

Tống Oanh trên đường về nhà, tình cờ gặp một nữ sinh bị quấy rối, cô sợ hãi đến nỗi ám ảnh tâm lý suốt mấy ngày liền không hết. Lâm Tống Tiện nghe được chuyện đó, mấy ngày nay tan học đều đưa cô về nhà.

Hôm nay là thứ sáu, Tống Chí Lâm đi công tác, Phan Nhã đi làm vẫn chưa về. Tống Oanh và Lâm Tống Tiện ở bên ngoài giải quyết bữa tối. Sau khi ăn một nồi ma lạt thang(*), cô vừa vặn có thứ cần mua, cả hai lại cùng đi mua đồ trong khu mua sắm.

(*) Ma lạt thang (麻辣燙, malatang) là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.

Rạp chiếu phim ở ngay bên cạnh, bên ngoài có treo những tấm áp phích lớn, một vài bộ phim mới nhất được bàn luận sôi nổi, trong đó có một bộ phim khoa học viễn tưởng, Tống Oanh đã xem rất nhiều bài bàn luận về phim này trên mạng cô rất có hứng thú, không thể không nhìn lại tấm áp phích hai lần.

"Vẫn còn sớm, có muốn ghé vào xem phim không?" Lâm Tống Tiện ở bên cạnh nói, Tống Oanh chỉ chần chừ một giây rồi gật đầu.

"Được."

Mua vé xong đi vào rạp, người còn chưa tới nhiều, ghế đỏ trong rạp vẫn còn nhiều chỗ trống, ánh đèn trắng, có chút vắng vẻ.

Cả hai ngồi bên trong mặc bộ đồng phục học sinh, hơi lạc quẻ so với xung quanh.

Lâm Tống Tiện mua một hộp lớn bắp rang bơ và coca, Tống Oanh đặt nó lên tay vịn ở giữa.

Coca vừa ngọt lại man mát, phim bắt đầu chiếu, cả rạp được tắt đèn bóng tối bao trùm, chỉ có ánh sáng từ màn hình lớn chiếu vào, phản chiếu lên khuôn mặt.

Bên tai vang lên lời thoại của diễn viên khắp xung quanh, tình tiết phim rất hấp dẫn, ống kính mang đậm tính tường thuật, kỹ năng diễn xuất của từng diễn viên rất tốt.

Mọi người đều chăm chú xem, Tống Oanh nhìn chằm chằm màn hình, đưa tay lấy bắp rang.

Trong bóng tối, cô vô tình chạm vào mu bàn tay của người kia, tay anh vẫn ấm dưới điều hoà mát lạnh, Tống Oanh nhanh chóng thu tay, quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Lâm Tống Tiện.

"Xin lỗi..." Cô vội vàng xin lỗi, Lâm Tống Tiện không nói lời nào, một lúc sau, tay anh đặt trong hộp bắp rang giơ lên, đầu ngón tay cầm một viên bắp rang, nhẹ nhàng nhét vào miệng cô.

Trong rạp nửa sáng nửa tối, Lâm Tống Tiện mỉm cười với cô, nhẹ hỏi hai từ "Ngọt không?"

......

Vị ngọt trong miệng theo cô trong suốt bộ phim.

Buổi chiếu phim kết thúc, lúc này cũng đã chín giờ, bên ngoài trời đã tối hẳn.

Trung tâm mua sắm gần nhà cô, chỉ mất mười phút đi bộ ra cửa sau đi qua một tiểu khu, băng qua một con hẻm nhỏ ở giữa, đèn ở ngã tư đã cũ kỹ vẫn chưa được sửa chữa, có lẽ do kết nối điện kém, cứ luôn nhấp nháy.

Tống Oanh vốn đi sau Lâm Tống Tiện hai bước, lúc đang đi đến con hẻm tối, anh dừng lại vươn tay ra sau nắm cổ tay cô, kéo cô đi về phía trước.

"Thật ra tôi có thể nhìn rõ đường mà..." Tống Oanh nói nhỏ, cảm thấy vùng da bị anh nắm nóng ran.

"Tôi nhớ cậu sợ bóng tối."

"Một người mới sợ." Còn một câu mà cô không nó ra vẫn nuốt lại trong miệng, có cậu thì sẽ không tối.

"Sao lá gan cậu lại nhỏ như vậy." Anh cười nhạo cô "Sợ bóng tối, sợ độ cao, sợ giáo viên đồ nhát gan."

"Đúng vậy, cậu thì can đảm." Cái gì cũng dám làm.

"Cũng không phải."

Hai người vừa đi qua con hẻm này vừa nói chuyện, con đường mở rộng, cổng tiểu khu ngay trước mặt, đèn đường sáng choang.

Lâm Tống Tiện đưa cô tới cửa, sau đó mới buông tay cô ra, sắc mặt Tống Oanh có chút mất tự nhiên, ánh mắt nhìn xuống "Tôi vào đây."

"Cứ đi như vậy sao?" Anh không nhịn được muốn trêu chọc cô.

"Hả?" Tống Oanh ngơ ngác nhìn lên, suy nghĩ một hồi "Cậu về nhà một mình cẩn thận nhớ chú ý an toàn."

"Còn gì nữa không?"

"...Hôm nay cảm ơn cậu."

"Không còn gì thật à?" Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn cô.

"..." Tống Oanh im lặng vài giây.

"Bắp rang rất ngọt ăn rất ngon."

Khoé miệng Lâm Tống Tiện cong lên, đôi mắt không giấu được ý cười.

Anh đút hai tay vào túi quần, đột nhiên tiến lại gần cúi xuống, đuôi mắt tìm đến mắt cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.

"Nhân Nhân, cậu đáng yêu thật đấy."

.....

Ở cuối con đường phía trước, bóng lưng của cô gái giống như một con nai đang chạy trốn, hoảng sợ, nhảy vào rừng rậm chạy trốn về phía sâu trong rừng.

Màn đêm dày đặc, Tống Oanh biến mất bên sau cánh cửa.

Lâm Tống Tiện đứng thẳng thắt lưng, cúi mặt xuống, rút tay từ trong túi ra xoa xoa sống mũi, giọng nói mơ hồ mang theo ý cười, tự nói một mình.

"Không thể bắt nạt cậu ấy được."

Kỳ nghỉ hè lại đến như đã hẹn.

Cuộc sống của Tống Oanh gần đây đã êm đềm hơn nhiều, tâm tính Lâm Tống Tiện cũng đã ổn định lại khá nhiều, một số hành động khiến cô bối rối trước đây cũng không thường xuyên xảy ra nữa. Sau khi đến kỳ nghỉ, cũng đã một thời gian dài hai người không gặp nhau rồi.

Anh gửi cho cô một tin nhắn ngay trước kỳ nghỉ, nói rằng anh sẽ đi chơi xa, tín hiệu có thể không tốt. Đừng lo nếu như cô không thể liên lạc được với anh.

Thật khó hiểu.

Lúc cô trả lời lại, cũng đã một ngày kể từ khi cô nhận được tin rồi.

Buổi chiều tà, những đám mây bao phủ tận chân trời, một vùng mây hồng rộng lớn lộng lẫy, hùng vĩ lãng mạn.

Tống Oanh thường nhận được những tấm bưu thiếp khiến cô không hiểu nổi gửi từ khắp nơi, có núi, có biển, có đại dương, có tuyết và có cả rừng, bên dưới là những dòng chữ viết tay cùng chữ ký quen thuộc.

Đôi khi chỉ có một vài từ được viết nguệch ngoạc, đôi khi là một đoạn dài lấp đầy toàn bộ bưu thiếp, hai từ kết thúc luôn giống nhau.

——A Tiện.

Chữ cũng như người, mạnh mẽ nhiều lực, nét bút trùng trùng điệp điệp, giống như gương mặt hăng hái tràn đầy sức sống của anh.

Một tuần sau, Tống Oanh vô tình nhìn thấy đoạn chat trong nhóm lớp, mới biết Lâm Tống Tiện đang đi du lịch một mình, là đi chu du khắp thế giới trong kỳ nghỉ hè này.

_Hết chương 47_
Editor: Vitamino

loading...

Danh sách chương: