Q2-Chương 5: Hoạ vô đơn chí

Bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ một ngày, cho đến khi thương tích của đại bộ phận thành viên đều không còn đáng lo ngại, Nguyệt Diệu Thần hạ lệnh tiếp tục đi. Người mạnh nhất trong đội ngũ thuộc hàng trung đẳng này là Hàn Hi Bạch và Nguyệt Diệu Thần, vì thế, khu vực lịch lãm của bọn họ chỉ giới hạn trong nửa phía trước của khu rừng, còn nửa khu phía sau là địa bàn của huyền linh huyễn thú cấp cao và huyền linh thiên thú, bọn họ không thể bước vào.

Gió nhẹ phất phơ bay qua hàng cây, làm lá cây rung động phát ra những tiếng "xào xạc", không khí lành lạnh làm cho người ta cảm thấy phấn chấn, thoải mái. Buổi sáng trong rừng yên tĩnh đến mức khi bước chân đạp lên bụi cỏ có thể nghe được âm thanh "sàn sạt" rõ ràng, mười người Tần Ly cứ như vậy tiếp tục đi về phía trước. Ai cũng vô cùng cẩn thận, đề cao cảnh giác, liên tục quan sát tình huống xung quanh, tuy rằng phần lớn huyền linh thú ở khu vực này cấp bậc không quá cao, bình thường cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không loại bỏ khả năng xuất hiện tình huống giống như lần hội ngộ Bích Lân Xà vừa rồi.

Đi khoảng nửa canh giờ, bỗng nhiên mây đen ùn ùn kéo trới, dày đặc đến tận chân trời, trời ngày một tối dần, cuồng phong nổi lên mang theo đất cát táp vào mặt mọi người khiến bọn họ khó có thể mở mắt.

"Tất cả mọi người tập hợp lại đây, xem ra trời sắp đổ mưa to, trước hết chúng ta tìm chỗ dựng trại tránh né một chút rồi tính tiếp." Nguyệt Diệu Thần la to về phía cả đội.

Trong lúc hắn nói, mọi người chỉ thấy một tia sét xẹt ngang qua mở đầu cho một loạt các đợt sấm gào thét vang rền cả một góc trời, sau đó mưa rơi tầm tã như trút nước.

Tục ngữ có câu: "Họa vô đơn chí(1)." Mọi ngươi đang bối rối tìm nơi trú mưa, chợt nghe từ đằng xa truyền đến âm thanh "rầm rập" rung động cả mặt đất.

(1): Nguyên câu: Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai. Có nghĩa là xui xẻo đến không chỉ đến một mình, may mắn không bao giờ quay lại lần thứ hai.

"Không tốt, là một đàn huyền linh thú, mọi người chuẩn bị chiến đấu!" Nguyệt Diệu Thần cầm lấy thiên phẩm bảo khí của mình là một thanh cương kiếm(2), hắn vận đủ linh lực truyền vào trong, thanh kiếm liền lóe lên hào quang màu xanh biếc. Sau đó, hắn triệu hồi huyền linh huyễn thú ngũ giai – Tật Phong Báo, một con báo lớn màu đen ngẩng đầu chờ đợi, cả người tản mát hơi thở mạnh mẽ. Nó đứng chắn trước mặt chủ nhân, nhằm bảo vệ chủ nhân của nó, toàn thân rơi vào trạng thái chuẩn bị, chờ lệnh phát động của Nguyệt Diệu Thần.

(2): Cương = thép

Không ngờ chiếc quạt xương rồng luôn nằm trên tay Hàn Hi Bạch là một kiện thiên phẩm bảo khí, huyền linh thú của hắn cũng là một con huyền linh huyễn thú cấp năm, đó là một con tuyết lang xinh đẹp dị thường, toàn thân mang bộ lông trắng như tuyết, lại vô cùng mềm mại, mắt đỏ nhìn chằm chằm vào động tĩnh phía trước.

Nghe được lời nói của Nguyệt Diệu Thần, mọi người triệu huyền linh thú của mình ra, toàn bộ linh khí bảo khí trên người bọn họ cũng đều được chuẩn bị sẵn sàng.

Đàn huyền linh thú chạy tới chỗ bọn họ đang đứng. Phần lớn đều là huyền linh thú cấp tám cấp chín, có một ít huyền linh huyễn thú trộn lẫn bên trong. Tuy rằng cấp bậc toàn chỉnh thể không cao nhưng số lượng vô cùng khổng lồ, nếu không cẩn thận sẽ lâm vào nguy hiểm.

Trong tay Tần Ly cầm một thanh đoản chủy(3), linh lực của nàng bao trùm toàn thân đoản chủy, nàng chuẩn bị dùng công pháp võ công kiếp trước để nghênh chiến. Hiện tại nàng không thể thi triển bí quyết Huyền hỏa, bất kì loại lửa nào cũng không chịu được cơn mưa lớn thế này, vì thế nàng buông tha cho việc sử dụng công kích linh kỹ.

(3): dao ngắn

"Ly nhi, lát nữa theo sát ta, ta bảo hộ ngươi." Tần Tiêu Vũ vận chiến khí, chiến khí màu vàng bao phủ toàn thân.

"Tiểu huynh đệ, theo sát phía sau chúng ta, ngàn vạn lần đừng rời khỏi chúng ta." Nguyệt Diệu Thần nói xong, lập tức cùng Hàn Hi Bạch và Tần Tiêu Vũ vây quanh Tần Ly, đưa Tần Ly vào chính giữa ba người.

Đàn thú đã tới trước mặt mọi người, mọi người cùng tập hợp lại một chỗ, tạo thành đội hình hỗ trợ nhau, cấp bậc cao đi cùng cấp bậc thấp, ai cũng đề cao tinh thần chuẩn bị chém giết tạo thành một đường giữa. Huyền linh thú thật sự rất nhiều, căn bản không kịp thi triển linh kỹ, vì thế mọi người chỉ có thể cầm vũ khí chém giết. Trong rừng tối lóe ra hào quang muôn màu từ cơ thể bọn họ, đem máu tươi của huyền linh thú nhuộm mình thành một thân đỏ chói.

"Thống khoái(4), đã lâu rồi không chém giết đã tay thế này!" Hàn Hi Bạch hét lớn.

(4): sung sướng, thỏa mãn

"Đúng vậy, đây mới là thí luyện chân chính, chỉ có như vậy mới có thể trưởng thành." Nguyệt Diệu Thần phụ họa.

"Hai vị huynh trưởng không thể chỉ biết có mình thống khoái như vậy được, tiểu đệ đây cũng đã lâu rồi không được chiến đấu!" Tần Ly nói xong, lách mình ra khỏi vòng bảo hộ, vận Mê tung bước(5) nàng linh hoạt di chuyển trong đàn thú dữ, khi thì xuất hiện bên trái khi thì xuất hiện bên phải. Nàng mạnh mẽ giơ tay chém giết, thuần thục đâm vào những điểm yếu của từng loại huyền linh thú. Chỉ một lát sau, số lượng huyền linh thú chết dưới tay nàng đã theo kịp bọn họ.

(5): mê tung = khiến cho người khác không nhìn kịp tung tích của mình

Đám người Nguyệt Diệu Thần thấy Tần Ly ra khỏi vòng bảo hộ, trong lòng hoảng sợ không thôi, sợ nàng bị huyền linh thú đả thương. Bọn họ định kéo nàng trở lại vòng bảo hộ, bọn họ lại nhìn thấy một màn ngoài ý muốn, áo trắng nàng tung bay, một nửa như yêu, một nửa như tiên nhân vùng vẫy trong biển thú, mỗi lần ánh sáng xanh phát ra từ đoan chủy xoẹt qua, là lại có thêm một huyền linh thú ngã xuống.

Cõ lẽ ngay tại một khắc này, hình ảnh xinh đẹp kia đã gieo vào lòng ba người bọn họ. Bóng trắng yêu dị kia cứ như vậy mà chiếm giữ một vị trí quan trọng trong tim bọn họ, không thể xóa nhòa.

"Tiểu huynh đệ, không ngờ ngươi lại lợi hại như vậy, ha ha... Được rồi, chúng ta tỷ thí xem ai giết được nhiều thú hơn." Nguyệt Diệu Thần cười nói. Hắn vốn cho rằng bản lĩnh luyện dược của Tần Ly dường như rất lợi hại, nhưng hắn không tưởng tượng được nàng đã đạt tới cảnh giới đại huyền linh sư. Vốn dĩ ai cũng công nhận hắn và Hàn Hi Bạch là thiên tài, nhưng so với Tần Ly, thì thiên tài như bọn họ tính là cái gì?

Có lẽ là bị Tần Ly kích thích, tuy rằng mọi người đều bị thương, nhưng những nỗi đau đó không hề ảnh hưởng tới họ, ngược lại, càng làm họ thêm tham chiến, liều chết mà tiến lên.

Không biết qua bao lâu, rốt cục mọi người cũng đã mở được đường máu. Lúc này, mưa cũng đã tạnh dần, Nguyệt Diệu Thần dẫn mọi người đi tìm một nơi tương đối an toàn, chuẩn bị cắm trại trú mưa, tiện thể nghỉ ngơi một chút, vết thương trên người cũng cần được xử lí.

Nguyệt Diệu Thần tìm mãi cuối cùng cũng tìm được một khu đất trống đủ rộng, mọi người bắt đầu dựng trại.

Quần áo trên người Tần Ly ướt đẫm, chuẩn bị thay quần áo khác. Vừa mới cởi áo khoác, thì Nguyệt Diệu Thần xông vào. "Tiểu huynh đệ..."

Tần Ly nhanh chóng lấy quần áo che người lại, xoay người nói: "Thần ca ca, phiền ngươi lần sau trước khi vào thì nói một tiếng.

"Đều là tiểu nam hài, phiền toái như vậy làm gì, Chẳng lẽ ngươi là nữ nhi sao? Ha ha" Nguyệt Diệu Thần vô tâm vô phế cười lớn.

Đầu Tần Ly đầy hắc tuyến, chỉ có thể nói: "Ngươi tìm ta có việc gì sao?"

"À, bọn họ hầm canh làm ấm người, ngươi có muốn uống một chén hay không? Vừa rồi ngâm nước mưa lâu như vậy, sợ hàn khí xâm nhập thân thể." Nguyệt Diệu Thần cảm giác được Tần Ly đang mất hứng, không biết mình đã chọc gì tới nàng, khiến hắn hơi đau đầu, chỉ có thể cười cười.

"Được, ta thay xong quần áo sẽ ra." Tần Ly nhìn thấy Nguyệt Diệu Thần như vậy, cũng không có động tác gì khác.

Nguyệt Diệu Thần thấy vậy, cười gượng hai tiếng rồi nhấc chân bước ra ngoài.

Vốn dĩ khi nàng đi riêng cùng Tần Tiêu Vũ, Tần Ly không cảm thấy bất tiện gì cả, nhưng bây giờ nàng phát giác chuyện này thật sự rất phiền toái. Nếu về sau nàng muốn đi nhà xí hoặc là tắm rửa, thì lúc nào cũng phải đề phòng mấy người này sao? Ai, đau đầu.

Tần Ly thay xong quần áo, sau đó bước ra ngoài, Hàn Hi Bạch nhìn thấy nàng, liền múc một chén canh đưa cho Tần Ly, nói: "Tiểu huynh đệ, trên người ngươi có một chút vết thương cần phải xử lí một chút, lát nữa ta giúp ngươi băng bó."

Vừa rồi trong quá trình liều chết giữa đàn huyền linh thú, mọi người ai cũng bị thương ít nhiều, Tần Ly được bọn Nguyệt Diệu Thần bảo hộ, xem như là ít bị thương nhất, nhưng ở cánh tay lại có vài vết thương nhẹ.

"Không cần đâu, để Tiêu Vũ băng bó giúp ta là được rồi. Nhưng ngươi và Thần ca ca lại thay ta cản không ít công kích. Ở đây ta có một ít Nguyên Linh đan, ngươi cầm lấy, phân cho mọi người đi." Tần Ly lấy một bình sứ trắng trong ngực ra, đưa cho Hàn Hi Bạch.

loading...

Danh sách chương: