170. BỊ AI TẬP KÍCH?
Edited by Bà Còm in Wattpad
Hoa Ý đỡ Trúc Tình đứng dậy, nhìn tỷ tỷ từ trước đến nay tương đối cường thế với mình nhưng hiện giờ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Hoa Ý đương nhiên biết tâm ý của Trúc Tình đối với Triệu Tam Bảo. Hai tỷ muội trêu ghẹo nhau trong lúc riêng tư cũng từng nhắc qua tiểu tử khôn lanh này. Tính cách Trúc Tình tương đối cứng nhắc vậy mà Triệu Tam Bảo mỗi lần đều có thể nháo đến mức khiến nàng dở khóc dở cười, trong lòng đã sớm gieo tình đối với tiểu tử kia. Theo Hoa Ý biết, Triệu Tam Bảo cũng có tình ý với Trúc Tình, chỉ là hai người đều chưa đâm thủng tầng giấy cửa sổ, phải chờ Trúc Tình hai mươi tuổi đến lúc tìm người tương xứng thì mới cùng phu nhân đề thân. Khổ nỗi, lúc nãy Hoa Ý liếc về phía Triệu Tam Bảo, một mảng đỏ thắm ở đũng quần vô cùng chói mắt, sao có thể . . . sao có thể bị thương ở ngay chỗ đó chứ? Hiện giờ Trúc Tình dựa ở cạnh cửa, ngay cả lời nói cũng không thốt lên được. Tạ Hộ ở bên trong nhìn trong chốc lát cũng cảm thấy trong lòng không dễ chịu. Nàng biết Triệu Tam Bảo đời trước phong cảnh vô hạn, lên được tới vị trí Tổng quản Thái giám, thời gian hầu hạ Ngự tiền lâu hơn nàng rất nhiều, nhưng nàng vẫn không biết rốt cuộc Triệu Tam Bảo đã bị hoạn khi nào? Hóa ra vụ này là không phải do hắn tự nguyện, mà là trước khi vào cung bị trọng thương như vậy tạo thành. Quả nhiên vẫn trốn không khỏi bàn tay tạo hóa. Người nâng Triệu Tam Bảo về thuật lại cho Tạ Hộ, bọn họ bị tập kích trên phố Chu Tước, Nhiếp Nhung bảo hộ Thẩm Hấp đi trước, bọn họ lưu lại cản đường, sau khi Triệu Tam Bảo bị thương thì bọn họ liền nâng người rút lui đưa về. Hỏi lại Thẩm Hấp và Nhiếp Nhung đi đâu, các hộ vệ đều nói sau khi bọn họ tách ra liền không gặp lại, giống như đã biến mất khỏi kinh thành. Tạ Hộ rời phòng Triệu Tam Bảo, đứng ở cửa như suy tư gì. 'Sống thấy người, chết thấy xác', Thẩm Hấp không thể vô duyên vô cớ biến mất như vậy, hơn nữa không hề lưu lại bất luận manh mối gì. Nếu vậy thì người bắt đi Thẩm Hấp phải có một bối cảnh vô cùng hùng hậu. Nhưng phóng mắt nhìn khắp toàn bộ kinh thành, Tạ Hộ cảm thấy trừ phi là Thiên Hòa Đế, nếu không bất kỳ là ai đều không dễ dàng lặng lẽ bắt cóc Thẩm Hấp, đã vậy còn không lưu lại một chút manh mối nào. Cho nên, hành động lần này đến tám phần có thể là do Thẩm Hấp tự chủ quyết định, bằng bản lĩnh của Thẩm Hấp thì chỉ có chính bản thân muốn tránh không cho người tìm được, do đó các thị vệ được bồi dưỡng tỉ mỉ mới có khả năng tìm không thấy chủ nhân. Chỉ là, Thẩm Hấp vì sao lại muốn trốn đi? Tạ Hộ nghĩ cả trăm lần cũng không có đáp án. Mãi đến khi tin tức Thẩm Hấp mất tích được truyền ra thì Tạ Hộ mới có chút hiểu được.
Hoa Ý đỡ Trúc Tình đứng dậy, nhìn tỷ tỷ từ trước đến nay tương đối cường thế với mình nhưng hiện giờ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Hoa Ý đương nhiên biết tâm ý của Trúc Tình đối với Triệu Tam Bảo. Hai tỷ muội trêu ghẹo nhau trong lúc riêng tư cũng từng nhắc qua tiểu tử khôn lanh này. Tính cách Trúc Tình tương đối cứng nhắc vậy mà Triệu Tam Bảo mỗi lần đều có thể nháo đến mức khiến nàng dở khóc dở cười, trong lòng đã sớm gieo tình đối với tiểu tử kia. Theo Hoa Ý biết, Triệu Tam Bảo cũng có tình ý với Trúc Tình, chỉ là hai người đều chưa đâm thủng tầng giấy cửa sổ, phải chờ Trúc Tình hai mươi tuổi đến lúc tìm người tương xứng thì mới cùng phu nhân đề thân. Khổ nỗi, lúc nãy Hoa Ý liếc về phía Triệu Tam Bảo, một mảng đỏ thắm ở đũng quần vô cùng chói mắt, sao có thể . . . sao có thể bị thương ở ngay chỗ đó chứ? Hiện giờ Trúc Tình dựa ở cạnh cửa, ngay cả lời nói cũng không thốt lên được. Tạ Hộ ở bên trong nhìn trong chốc lát cũng cảm thấy trong lòng không dễ chịu. Nàng biết Triệu Tam Bảo đời trước phong cảnh vô hạn, lên được tới vị trí Tổng quản Thái giám, thời gian hầu hạ Ngự tiền lâu hơn nàng rất nhiều, nhưng nàng vẫn không biết rốt cuộc Triệu Tam Bảo đã bị hoạn khi nào? Hóa ra vụ này là không phải do hắn tự nguyện, mà là trước khi vào cung bị trọng thương như vậy tạo thành. Quả nhiên vẫn trốn không khỏi bàn tay tạo hóa. Người nâng Triệu Tam Bảo về thuật lại cho Tạ Hộ, bọn họ bị tập kích trên phố Chu Tước, Nhiếp Nhung bảo hộ Thẩm Hấp đi trước, bọn họ lưu lại cản đường, sau khi Triệu Tam Bảo bị thương thì bọn họ liền nâng người rút lui đưa về. Hỏi lại Thẩm Hấp và Nhiếp Nhung đi đâu, các hộ vệ đều nói sau khi bọn họ tách ra liền không gặp lại, giống như đã biến mất khỏi kinh thành. Tạ Hộ rời phòng Triệu Tam Bảo, đứng ở cửa như suy tư gì. 'Sống thấy người, chết thấy xác', Thẩm Hấp không thể vô duyên vô cớ biến mất như vậy, hơn nữa không hề lưu lại bất luận manh mối gì. Nếu vậy thì người bắt đi Thẩm Hấp phải có một bối cảnh vô cùng hùng hậu. Nhưng phóng mắt nhìn khắp toàn bộ kinh thành, Tạ Hộ cảm thấy trừ phi là Thiên Hòa Đế, nếu không bất kỳ là ai đều không dễ dàng lặng lẽ bắt cóc Thẩm Hấp, đã vậy còn không lưu lại một chút manh mối nào. Cho nên, hành động lần này đến tám phần có thể là do Thẩm Hấp tự chủ quyết định, bằng bản lĩnh của Thẩm Hấp thì chỉ có chính bản thân muốn tránh không cho người tìm được, do đó các thị vệ được bồi dưỡng tỉ mỉ mới có khả năng tìm không thấy chủ nhân. Chỉ là, Thẩm Hấp vì sao lại muốn trốn đi? Tạ Hộ nghĩ cả trăm lần cũng không có đáp án. Mãi đến khi tin tức Thẩm Hấp mất tích được truyền ra thì Tạ Hộ mới có chút hiểu được.
*Edited by Bà Còm*
Thiên Hòa Đế biết tin Thẩm Hấp mất tích liền tức khắc xuất động Ngũ thành và Kim Ngô tiến hành lục soát tìm người trong toàn thành. Trong đế đô có rất nhiều trường hợp nhất thời 'trông gà hoá cuốc' làm cho nhân tâm hoảng sợ, ngay cả dân chúng tầng chót nhất đều biết Hoàng Thượng giận dữ, đang xét từng nhà tìm người. Trong thành binh mã di chuyển, nơi nơi ầm ĩ oanh động, cách thức tìm người giống như vậy quá mức 'lao sư động chúng', làm người không khỏi hoài nghi chẳng lẽ là Hoàng Thượng bị mất Hoàng Thái tử? Tạ Hộ và Khang Ninh trước tiên được Thiên Hòa Đế đón vào trong cung bảo vệ, tuy rằng không diện kiến Thiên Hòa Đế, nhưng Tổng quản Thái giám Lý Mậu lại được phân công tới hầu hạ Tạ Hộ. So sánh với quang cảnh ngoài cung 'thần hồn nát thần tính', không khí trong cung thực sự rất thái bình. Tạ Hộ tuy có lo lắng nhưng cũng biết, chuyện này không phải nàng lo lắng là có thể giúp được gì -- Thẩm Hấp đây là muốn làm khó dễ một ai đó, mà người này rất có khả năng là Túc Vương. Quả nhiên, sau khi Thiên Hòa Đế nổi giận phái ra Ngũ thành và Kim Ngô đi lục soát, mấy canh giờ sau Thẩm Hấp đã được bọn họ tìm thấy, bị nhốt ở trong một tòa viện tam tiến vùng ngoại ô; mà chủ nhân phía sau màn của tòa nhà này, trải qua điều tra lại được một kết quả cũng thực ý vị sâu xa, hóa ra là một tòa nhà ghi tạc dưới danh nghĩa của Túc Vương. Thẩm Hấp bị tập kích rồi mất tích, sau đó được Ngũ thành cùng Kim Ngô phát hiện bị nhốt trong tòa nhà đứng tên Túc Vương, chuyện này bản thân đã lộ ra huyền bí.*Đăng tại Wattpad*
Trong Nguyên Dương điện, Thẩm Hấp và Túc Vương sóng vai đứng dưới long án. Vẻ mặt Túc Vương vô cùng phẫn nộ, trần tình với Thiên Hòa Đế: “Phụ hoàng, chuyện này rõ ràng chính là người có tâm tính kế nhi thần, nhi thần dù cho hồ đồ đến mức nào cũng sẽ không tập kích Đại Hoàng huynh, hơn nữa còn giấu trong tòa nhà đặt dưới danh nghĩa chính mình. Thỉnh phụ hoàng minh giám!” Thẩm Hấp mũi mắt xem tâm không nói lời nào, đôi mày Thiên Hòa Đế nhíu lại hỏi Túc Vương: “Không phải ngươi thì tại sao lại xuất hiện trong nhà của ngươi? Thủ lãnh đạo tặc tập kích trên phố Chu Tước bị đánh gục đúng là người trong phủ Túc Vương. Hiện giờ ngươi cãi lại, có từng nghĩ tới giải thích một chút hai vấn đề này không?” Túc Vương lòng đầy căm phẫn nhìn thẳng Thiên Hòa Đế nói: “Phụ hoàng, nhi thần không có gì phải giải thích. Trong chuyện này, người sáng suốt vừa thấy liền biết là có người vu oan hãm hại nhi thần.” Túc Vương nói xong liền quỳ gối bộp một tiếng dưới long án của Thiên Hòa Đế, khóe mắt liếc một cái về phía Thẩm Hấp vẫn đứng ngạo nghễ trầm mặc không nói, trong ánh mắt lộ ra một cỗ oan uổng nhưng đồng thời 'gãi đúng chỗ ngứa' chỉ trích Thẩm Hấp, ý tứ kia thật quá minh xác, quả thực chính là gián tiếp chỉ trích chuyện này là do Thẩm Hấp vu oan giá họa cho hắn. Thiên Hòa Đế mím chặt đôi môi không nói gì, ánh mắt chuyển qua chuyển lại trên người hai nhi tử ở dưới long án, chỉ thấy Thẩm Hấp mũi mắt xem tâm, đôi tay hợp lại nhập trong tay áo, giống như không nghe Túc Vương nói, càng thêm không nghe ý tứ chỉ trích trong lời nói của hắn. “Ngươi nói có người vu oan ngươi, vậy sao không vu oan cho trẫm, không vu oan cho những người khác, cố tình muốn vu oan ngươi?” Sau một lúc ngắn ngủi trầm mặc, Thiên Hòa Đế rốt cuộc mở miệng. Túc Vương nghe Thiên Hòa Đế nói xong, đột nhiên trong lòng dấy lên cảm giác chua xót, hiếm khi ngẩng đầu chính diện nhìn vào mắt Thiên Hòa Đế, rồi lại quay đầu nhìn nam nhân dáng đẹp như tùng đứng thẳng phía dưới long án, quanh thân tản ra một cỗ quý khí vô biên. Túc Vương cắn chặt hàm dưới, cuối cùng vẫn không nói ra suy nghĩ trong lòng. Thiên Hòa Đế lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Hấp vẫn luôn trầm mặc hỏi hắn: “Ngươi có gì muốn nói hay không? Chuyện này ngươi là người thấy rõ ràng nhất.” Thẩm Hấp giương mắt nhìn thẳng vào Thiên Hòa Đế, trong mắt vị Đế Vương trung niên thấy được một sự chờ đợi. Đôi môi Thẩm Hấp khẽ mở, ngoài dự đoán của mọi người nói: “Nhi thần tại sự kiện này tương đối bị động, không đảm đương nổi ba chữ ‘rõ ràng nhất’, mặc dù vậy, tuy rằng không có mười phần chứng cứ, nhưng . . .” Thẩm Hấp tạm dừng, trong Nguyên Dương điện an tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe, Thiên Hòa Đế và Túc Vương đều lẳng lặng chờ đợi lời nói kế tiếp của Thẩm Hấp. Sau khi giọng nói thanh nhã lại vang lên ở trong điện, Túc Vương kinh ngạc trừng lớn hai mắt, mà trong mắt Thiên Hòa Đế lại hiện lên vẻ vừa lòng: “. . . đây thật sự là vu oan giá họa. Nhi thần tin tưởng, Nhị Hoàng đệ sẽ không dùng thủ đoạn vụng về như vậy để làm chính mình hãm sâu vào vũng bùn. Cho nên nhi thần tin tưởng vững chắc, chuyện này không có quan hệ với Nhị Hoàng đệ .” “. . .” Túc Vương kinh ngạc đến cực điểm nhìn Thẩm Hấp khó có thể tin. Nếu một khắc trước có người nói với hắn Thẩm Hấp sẽ thay hắn nói chuyện, Túc Vương nhất định sẽ đập tên kia mấy roi, chỉ là, thanh âm của Thẩm Hấp hãy còn ở bên tai . . . khiến hắn muốn làm bộ không nghe thấy cũng không được. Thiên Hòa Đế nghe Thẩm Hấp nói xong lại vô cùng vừa lòng. Mặc dù Thẩm Hấp giữ im lặng thì cũng đủ chứng tỏ hắn rộng lượng. Tuy rằng hắn không nói ra cái gì mà "huynh đệ máu mủ tình thâm", chỉ là hắn không nhân cơ hội này mà 'bỏ đá xuống giếng' cũng đã đáng quý rồi. Vốn dĩ chính là như vậy, bọn họ tuy là huynh đệ không cùng mẫu, nhưng rốt cuộc hai người họ cũng không phải cùng nhau lớn lên, muốn nói đến vụ cảm tình thì dĩ nhiên không hề có. Nếu Thẩm Hấp múa mép nhắc đến "huynh đệ máu mủ tình thâm" thì ngược lại sẽ khiến người nghe hoài nghi, nhưng hiện giờ hắn như đang trần thuật sự thật, dùng suy nghĩ của một người bình thường mà giải thích chuyện này, đối với Thiên Hòa Đế mà nói thật sự khiến ngài rất vui mừng. Thiên Hòa Đế vung tay lên cho cả hai nhi tử đều lui ra. Để cho bọn họ lui xuống cũng không phải đại biểu chuyện này cứ giải quyết như thế. Thẩm Hấp nếu đã là Đại Hoàng tử nhập vào tông phổ của Hoàng thất, vậy thì tấm thân tôn quý của hắn sẽ không dung thứ bất cứ người nào xâm phạm. Người dám làm ra vụ này dĩ nhiên phải chịu trừng phạt xứng đáng. Thiên Hòa Đế âm thầm kêu tới Nghiêm Tung thủ lĩnh Hắc Giáp Kỵ, lệnh hắn âm thầm tra rõ vụ này. Bên ngoài Nguyên Dương điện, Túc Vương và Thẩm Hấp cả hai không quấy rầy nhau đi tới. Thẩm Hấp bước chân như gió, Túc Vương theo sát phía sau, thỉnh thoảng đánh giá bóng dáng của Thẩm Hấp. Lời nói vẫn luôn nghẹn ở cõi lòng từ trong Nguyên Dương điện làm Túc Vương nhịn không được gằn giọng kêu Thẩm Hấp lại: “Hừ, việc này rốt cuộc là ai làm thì trong lòng người ấy liền tự hiểu rõ! Đừng tưởng rằng ở trước mặt phụ hoàng thay ta nói chuyện thì ta liền cảm kích ngươi, ta sẽ không bị người khác oan uổng một cách vô ích. Nếu ngươi muốn lợi dụng cơ hội này đả kích ta, quả thực là si tâm vọng tưởng!” Thẩm Hấp nghe được hắn mở miệng liền dừng bước chân, sau đó đứng yên một chỗ nghe Túc Vương nói cho xong cũng không tỏ thái độ gì, chỉ phất tay áo một cái rồi đi ra Hoàng cung, không hề quay lại nhìn Túc Vương ở sau lưng hắn. Nhìn bóng dáng Thẩm Hấp rời đi, Túc Vương cắn chặt hàm răng, trong ánh mắt phụt ra tia tức giận lạnh băng. Sự tình lần này tuy nói không phải hắn làm, chính là đối với hắn mà nói lại chưa chắc không phải là một chuyện tốt, ít nhất nếu kế tiếp hắn thật sự động thủ thì tối thiểu có thể xóa đi một ít hoài nghi, mà chỉ cần phụ hoàng không hoài nghi hắn trước tiên, chờ hắn thu thập Thẩm Hấp xong hắn cũng không cần phải lo gì nữa, vị trí Thái Tử vẫn sẽ thuộc về hắn mà thôi. Sau khi quyết định chủ ý như vậy, Túc Vương cũng phất tay áo một cái rồi rời khỏi Hoàng cung.*Edited by Bà Còm*
Thẩm Hấp trở về liền lãnh Tạ Hộ và Khang Ninh ra cung. Tạ Hộ thấy phu quân liền biết chuyện hôm nay hết thảy đều là một hồi 'sợ bóng sợ gió'. Trở lại Thương Lan Uyển, Tạ Hộ giao Khang Ninh cho nhũ mẫu ôm đi chơi, chính mình theo sau Thẩm Hấp vào thư phòng. “Chuyện này rốt cuộc là thế nào đấy ạ?” Tạ Hộ rót cho Thẩm Hấp một chén nước rồi vội vàng hỏi. Mặc dù Thẩm Hấp không có bị thương, nhưng Tạ Hộ không tin đây là ngoài ý muốn, dĩ nhiên muốn dò hỏi tới cùng. Thẩm Hấp ôm nàng vào lòng nhưng lại không nói lời nào, chỉ lẳng lặng ôm nàng. Đầu Tạ Hộ bị Thẩm Hấp áp sát vào ngực, thân mình không nhúc nhích được , trong tai nghe tiếng tim đập có quy luật của phu quân, tâm tư bất an của nàng lập tức liền trầm tĩnh lại. “Chuyện này chúng ta không cần phải xen vào, đương nhiên có phụ hoàng làm chủ. Chúng ta nhúng tay nhiều ngược lại không tốt.” Tạ Hộ dĩ nhiên cũng minh bạch làm gì nàng có quyền để nhúng tay, chỉ muốn biết một ít nội tình để có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt, lần sau lại có sự kiện đột phát kiểu này thì nàng có thể không cần lo lắng cho phu quân như vậy. Bất quá, nếu Thẩm Hấp nói như thế thì Tạ Hộ cũng không tiện hỏi nhiều, cho dù trong lòng biết việc này có ẩn tình nhưng cũng không hề thắc mắc, bởi vì chỉ có nàng biết, người nam nhân trước mắt rốt cuộc có bao nhiêu cường đại, luôn vững vàng như một bức tường thành kiên cố không thể phá vỡ nổi. Thẩm Hấp nói không có việc gì vậy nhất định là không có việc gì, Tạ Hộ vô luận là đời trước hay một đời này đều không có lý do để hoài nghi quyết định Thẩm Hấp đưa ra, không có người nào tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Thẩm Hấp hơn nàng, cho dù không nói gì với nàng nhưng nàng cũng vẫn luôn tin tưởng như cũ.loading...
Danh sách chương:
- GIỚI THIỆU
- 1. MỞ ĐẦU
- 2. TRÙNG SINH
- 3. HOÀN TOÀN TỈNH NGỘ
- 4. DƯỠNG THÂN
- 5. HOA Ý, TRÚC TÌNH
- 6. RĂN DẠY GIÁO HUẤN
- 7. NĂM LƯỢNG VÀNG
- 8. QUÝ TRỌNG TÌNH THÂN
- 9. TRỪNG TRỊ LẬP UY
- 10. NHẤN MẠNH LÒNG TRUNG THÀNH
- 11. DUYÊN PHẬN NÔ TỲ
- 12. CHUYỆN TÌNH CẢM
- 13. QUỲ XUỐNG
- 14. CUỘC SỐNG MÊ MUỘI
- 15. CÁI GỌI LÀ KỲ NGỘ
- 16. MƯỢN CƠ HỘI NHỤC MẠ
- 17. LỘ VẺ SẮC SẢO
- 18. LẠI LÉN RA KHỎI HẦU PHỦ
- 19. ĐỐI MẶT TRONG THƯ PHÒNG
- 20. THĂNG CHỨC THÀNH CÔNG
- 21. KIẾP NÀY GẶP LẠI
- 22. CẦM TÂM BÓNG HÌNH XINH ĐẸP
- 23. TRUYỀN TAI TIẾNG
- 24. MƯU TÍNH KHI BƠI THUYỀN
- 25. CÓ TÂM TÍNH KẾ
- 26. KHINH NGƯỜI QUÁ ĐÁNG
- 27. HÔN SỰ CỦA NHI NỮ
- 28. BÍ MẬT LẬP KẾ SINH NHAI
- 29. TRÊN ĐƯỜNG NGẪU NHIÊN GẶP ĐƯỢC
- 30. LUẬN TRÀ PHẨM NGƯỜI
- 31. THI ĐẬU TRẠNG NGUYÊN
- 32. HỈ SỰ NẠP THIẾP
- 33. THĂM VIẾNG DƯƠNG CHÂU
- 34. BIỂU CA BIỂU MUỘI
- 35. NGƯỜI RÀNH NGHỀ THEO TỚI
- 36. NÔ DUYÊN CHƯA CẠN
- 37. THỬ TIẾP XÚC THÂN CẬN
- 38. BÍ MẬT KINH THIÊN
- 39. CHỜ ĐƯỢC TIN LÀNH
- 40. CHUYỆN LÀM SAU KHI HỒI KINH
- 41. NGỌC CHẤT TRƯỜNG TIÊU
- 42. BẮT CHƯỚC BỪA
- 43. TÀNG LONG ẨN PHƯỢNG
- 44. ĐÁNH CỜ TRONG ĐÌNH
- 45. MỌI VIỆC TRONG PHỦ
- 46. TỤ HỘI NGẮM HOA
- 47. ĐỘNG TÌNH TRONG THƯ PHÒNG
- 48. ĐI CHÚC TẾT
- 49. LÝ DO CỰ TUYỆT
- 50. ĐỐI TƯỢNG ĐỂ SI MÊ
- 51. MỘT KHÚC THÀNH DANH
- 52. TỚI CỬA CẦU HÔN
- 53. BẮT CÓC ĐƯA VÀO HOA LÂU
- 54. PHÁT HIỆN CỦA THẨM HẤP
- 55. ĐƯỢC GIẢI CỨU
- 56. TUNG CHIÊU CHIẾM HỮU
- 57. CỰ TUYỆT THẲNG THỪNG
- 58. GẬY ÔNG ĐẬP LƯNG ÔNG
- 59. HÔN SỰ CỦA CÁC CÔ NƯƠNG
- 60. BỊ "BẮT CÓC" VÀO TRÚC LÂU
- 61. MUỐN GẢ CHO LOẠI NGƯỜI NÀO?
- 62. HÔN SỰ TRẮC TRỞ
- 63. TIN TỨC KINH THIÊN ĐỘNG ĐỊA
- 64. KHÍ PHÁCH CỦA VÂN THỊ
- 65. TẠ THIỀU HIẾN VẬT QUÝ
- 66. ĐẾN NGÀY XUẤT GIÁ
- 67. BÊN TRONG HỈ PHÒNG
- 68. ĐÊM ĐỘNG PHÒNG
- 69. TÂN NƯƠNG KÍNH TRÀ
- 70. RA OAI PHỦ ĐẦU
- 71. HAM MUỐN CHIẾM HỮU
- 72. TRONG THƯ PHÒNG
- 73. TÂM TƯ RỐI RẮM
- 74. NGÀY LẠI MẶT
- 75. KHÔNG THỂ DỪNG ĐƯỢC
- 76. BỀ MẶT HÒA THUẬN
- 77. TIỂU CÔ, TIỂU THÚC
- 78. GIAO HẾT CHO NÀNG
- 79. KIỀM CHẾ KHÔNG ĐƯỢC
- 80. PHẢI Ở BÊN TA CẢ ĐỜI
- 81. ẤM ÁP TRƯỚC CƠN GIÔNG BÃO
- 82. MỖI NGƯỜI MỘT VIỆC
- 83. LÉN LÚT TRAO QUÀ
- 84. DẠY NÀNG PHÁT TIẾT
- 85. ĐỪNG ĐỂ BẤT KỲ AI KHI DỄ NÀNG
- 86. NỮ NHÂN THƯỜNG THÍCH THỨ GÌ?
- 87. MÓN QUÀ BẤT NGỜ
- 88. NHẬN SỰ TRỪNG TRỊ
- 89. CÙNG NHAU DẠO PHỐ
- 90. GIỚI THIỆU BẰNG HỮU
- 91. TẠ NGỌC CAY NGHIỆT
- 92. CHÀNG LÀ NAM NHÂN LỢI HẠI NHẤT
- 93. MẪU THÂN ĐẾN THĂM
- 94. THÂN PHẬN ĐẶC THÙ
- 95. TIỂU TỬ CƯỜNG NGẠNH
- 96. BÍ MẬT THÂN THẾ CỦA TRƯỜNG THỌ
- 97. GẶP MẶT LỤC CHÂU
- 98. BÍ ẨN VỀ LỤC CHÂU
- 99. CÁI CHẾT THƯƠNG TÂM
- 100. THỔ LỘ BÍ MẬT
- 101. TRƯỜNG THỌ PHẢN KHÁNG
- 102. THU NHẬN TRƯỜNG THỌ
- 103. Y PHỤC THÊU TIỂU MIÊU
- 104. TẠ NGỌC BỊ TỪ HÔN
- 105. TẠ THIỀU NẠP THIẾP
- 106. MỖI NGƯỜI MỘT CẢNH NGỘ
- 107. BẰNG HỮU TỤ HỘI
- 108. NGỰA GẦY DƯƠNG CHÂU
- 109. NHỊ HOÀNG TỬ THẤT LỄ
- 110. TỰ NẤU BỮA TỐI
- 111. DỌN ĐẾN QUẢNG ĐÔNG
- 112. MỘT NGÀY Ở THÔN TRANG
- 113. ĐI GẶP NGOẠI TỔ
- 114. NÀNG NẤU CƠM NGƯƠI RỬA CHÉN
- 115. NGUYÊN NHÂN XA CÁCH
- 116. QUÝ CÔNG TỬ XUỐNG RUỘNG
- 117. NỐI LẠI TÌNH THÂN
- 118. BỊ ÁM SÁT
- 119. CHÚNG TA CÓ HÀI TỬ
- 120. TỰ TAY CHĂM SÓC
- 121. TÍNH KHÍ CỦA TRƯỜNG THỌ
- 122. DẠY DỖ TRƯỜNG THỌ
- 123. TỚI LÀM THUYẾT KHÁCH
- 124. CHIA SẺ BÍ MẬT VỚI NÀNG
- 125. NAM NHÂN QUYẾT KHÔNG DÙNG CHUNG
- 126. HOÀNG TỬ BẠCH MÃ XUẤT HIỆN
- 127. ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG
- 128. CHUẨN BỊ VÀO CUNG
- 129. DIỆN KIẾN HOÀNG HẬU
- 130a. NGƯỜI TRONG KÝ ỨC (1)
- 130b. NGƯỜI TRONG KÝ ỨC (2)
- 131. CÙNG NHAU ĂN HÀNG
- 132. LÃO THÁI QUÂN BỊ UẤT ỨC
- 133a. NHỊ THIẾU PHU NHÂN CẦU CỨU (1)
- 133b. NHỊ THIẾU PHU NHÂN CẦU CỨU (2)
- 134. ĐẦU SỎ GÂY RỐI
- 135. NGÀY THÁNG DƯỠNG THAI
- 136. VƯỢT CẠN KHÔNG MỒ CÔI
- 137. MỘT NHÀ BA NGƯỜI
- 138. TẠ GIA TỚI THĂM
- 139a. MỖI NGƯỜI CÓ CÁCH NGHĨ RIÊNG (1)
- 139b. MỖI NGƯỜI CÓ CÁCH NGHĨ RIÊNG (2)
- 140a. TIỆC RƯỢU TRĂNG TRÒN (1)
- 140b. TIỆC RƯỢU TRĂNG TRÒN (2)
- 141a. BẮT ĐẦU LẬP KẾ HOẠCH (1)
- 141b. BẮT ĐẦU LẬP KẾ HOẠCH (2)
- 142. ĐI SĂN MÙA THU
- 143. BỊ THƯƠNG NẶNG
- 144. TA LÀ CHA CỦA CON!
- 145. GIAO PHÓ CHO HOÀNG THƯỢNG
- 146. TỔ PHỤ VÀ TÔN NHI
- 147. KHÔNG BIẾT TỰ LƯỢNG SỨC
- 148. BAN TÊN ĐỔI HỌ
- 149. HẬU CUNG XÔN XAO
- 150. YÊU QUÁI TỪ PHƯƠNG NÀO TỚI
- 151. THAY ĐỔI THÂN PHẬN
- 152. VỀ LẠI THƯƠNG LAN UYỂN
- 153. TIỆC MỜI HUYNH ĐỆ
- 154. CẢM THẤY BẤT AN
- 155. TÌNH HÌNH CỦA TẠ GIA
- 156. CẤT NHẮC TẠ THIỀU
- 157. MUỘI MUỘI CÓ PHÚC
- 158. BÍ ẨN TRONG THẨM PHỦ
- 159. BẮT ĐẦU ĐIỀU TRA
- 160. NỮ GIA CÁT LƯỢNG
- 161. MANH MỐI TỪ CÂY TRÂM BẠC
- 162. LIÊN TIẾP CÓ NGƯỜI BỊ HẠI
- 163. NGƯỜI MANG ĐẾN AN TÂM
- 164. GIA SỰ VÀ ĐẠI SỰ
- 165. TÂN DI NƯƠNG VÀO CỬA
- 166. THỜI KHẮC NGỌT NGÀO
- 167. NGHỊ SỰ TRONG THƯ PHÒNG
- 168. TÚC VƯƠNG TỐ CÁO
- 169. ĐỜI TRƯỚC, ĐỜI NÀY
- 170. BỊ AI TẬP KÍCH?
- 171. CẦU KHẨN VÀ UY HIẾP
- 172. UẤT HẬN KHÔNG THỂ LỘ
- 173. ĐIỀU TRA CHUYỆN LẠC THỊ
- 174. VẠN THỊ BỊ DỌA
- 175. MANH MỐI TỪ VẠN THỊ
- 176. SỰ THẬT TỞM LỢM
- 177. THƯỢNG TỐ ĐẠI HOÀNG TỬ
- 178. LẠC TƯỚNG VÀO TRIỀU
- 179. QUYẾT ĐẤU GIỮA HAI THẾ LỰC
- 180. CÂN BẰNG THẾ CỤC
- 181. KHUYÊN BẢO UYÊN ƯƠNG
- 182. LƯỠNG TÌNH TƯƠNG DUYỆT
- 183. VẠCH MẶT LẪN NHAU
- 184. LO LẮNG CHO TRƯỜNG THỌ
- 185. BẤT NGỜ ĐẾN LIÊN TIẾP
- 186. BỨC TRANH VÀ HỘP THƯ
- 187. CHIA ĐỀU GÁNH NẶNG
- 188. BÍ MẬT VỠ LỞ
- 189. TRỪNG TRỊ THÍCH ĐÁNG
- 190. ĐẠI KẾT CỤC
- Ngoại truyện 1. ĐẠI ĐIỂN PHONG HẬU
- Ngoại truyện 2. VƯỢT CẠN LẦN NỮA
- Ngoại truyện 3. NHI TỬ SONG SINH
- Ngoại truyện 4. KẾT THÚC VIÊN MÃN