Chương 42 #

Tác giả: Lâm Thược

Edit: Bilun

Nhìn cửa thang máy trước mắt khép lại.

Mặt Ngụy Trạch đen xì, thấp giọng chửi: "Thứ gì vậy! Một đứa hậu bối, không có tí lễ phép nào, tao nhổ vào!"

Người đại diện khuyên nhủ: "Ngụy Trạch, Úc Khải người ta hiện tại danh khí không nhỏ, sau lưng còn có Cảnh Vân Trăn, cậu hà tất phải tranh cãi với cậu ta?"

Ngụy Trạch: "Ông đây không ưa cái loại người này."

Vốn dĩ gã hoàn toàn không quan tâm tới cái loại diễn viên nhỏ bé này.

Tình yêu là gì.

Nhưng trước đó không lâu gã gặp được Úc Tinh Thần.

Tinh Thần của gã.

Có thể coi Ngụy Trạch xuất đạo từ một ngôi sao nhí, gã là con lai, tức là có ngũ quan của người Tây đại lục, lại kết hợp với dáng người thâm thúy của Đông đại lục, năm 6 tuổi giống như một thiên sứ đáng yêu.

Trở thành người mẫu như mẹ gã, từ nhỏ đã trình diễn trên đài chữ T, sau đó lại tiến vào giới giải trí, trở thành diễn viên được gia đình nâng đỡ cũng thuận lợi trở nên nổi tiếng.

Tất cả mọi người đều hâm mộ gã, hâm mộ gia thế hiển hách của gã, còn nhỏ tuổi đã thành đại minh tinh, hâm mộ gã có thể dễ dàng có được những thứ mà người khác cả đời cũng không có được.

Nhưng chỉ có bản thân Ngụy Trạch mới biết, gã sống không hề vui vẻ.

Cuộc đời gã đều bị cha mẹ sắp xếp, gã là một cây hái ra tiền được bồi dưỡng ra.

Hứng thú duy nhất của gã là âm nhạc, tự mình có viết vài ca khúc, nhưng cha mẹ cũng không ủng hộ gã, mỗi ngày thời gian chạy thông cáo kiếm tiền còn không đủ, còn làm âm nhạc cái gì chứ? Hơn nữa vẫn là thể loại ballad không thịnh hành, là việc không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

Bắt đầu từ năm 16 tuổi, gã đã có ý đồ phản kháng cuộc sống bị điều khiển này, gã bắt đầu từ chối đại ngôn, từ chối đóng phim, từ chối tham gia gameshow, từ chối mọi thông cáo và hoạt động.

Gã ra vào các loại quán bar và hộp đêm, uống rượu đánh bạc chơi gái, ăn chơi trác táng, cố ý để truyền thông và paparazzi chụp được.

Nhưng mặc kệ gã làm gì, cha mẹ đều có thể dùng tiền áp xuống cho gã.

Đối với gã cũng là thái độ "muốn gì được nấy dù sao cuối cùng con vẫn phải trở về", sau đó thời gian dài liền trực tiếp áp dụng chế tài kinh tế với gã, thẻ ngân hàng thẻ tín dụng toàn bộ bị đóng băng, khiến gã không thể không trở về.

Cảm giác mỗi ngày như sống trong nhà tù khiến gã không thở nổi, tận đến khi gã gặp được Úc Tinh Thần.

Chương trình ngày hôm đó gã lại bị người nhà mạnh mẽ sắp xếp làm khách mời, mới đầu gã cũng không chú ý tới thanh niên kia, là bài hát khiến gã chú ý.

Bài ballad dịu dàng chứa đầy tình cảm sâu đậm kia cực kỳ giống với ca khúc tâm đắc nhất mà gã viết! Nhưng gã rất chắc chắn bài hát này vẫn luôn ở trong máy tính của gã, gã chưa từng đưa cho bất cứ người nào xem qua.

Tiếng hát du dương của chàng trai đã hát vào trong trái tim gã.

Ngụy Trạch xuống dưới tìm Úc Tinh Thần cùng y giao lưu, bất ngờ phát hiện, không chỉ bài hát kia, mà cái nhìn của bọn họ về âm nhạc, tam quan của bọn họ, thậm chí sở thích đều cực kỳ giống nhau.

Đêm hôm đó bọn họ trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Ngụy Trạch đã biết chàng trai trước mắt không chỉ ưu tú về mặt âm nhạc, mà còn là một thiên tài bắt đầu từ cấp 2 đã nhảy lớp nhiều lần, năm 17 tuổi cũng đã sắp tốt nghiệp đại học.

Bọn họ thêm Wechat đối phương, thường xuyên tán gẫu, đối phương giống như biết được suy nghĩ của gã, không chỉ có cùng sở thích với gã, mà còn an ủi khi gã khổ sở, cổ vũ gã, gã lại lần nữa thử phản kháng cha mẹ, theo đuổi âm nhạc.

Ngụy Trạch như gặp được tri âm, nhận định đây là duyên phận ông trời ban cho gã, không thể tự kiềm chế mà yêu y.

Cho dù biết y có vị hôn phu cũng không quan tâm, vốn gã định giành lấy người, kết quả chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi.

Úc Tinh Thần biến mất.

Mấy năm nay, gã vẫn luôn tìm y.

Tận đến một tuần trước, gã ngẫu nhiên gặp được Úc Tinh Thần ở một buổi hòa nhạc, cuối cùng mới biết được nguyên nhân vì sao lúc trước y đột nhiên không từ mà biệt.

Thì ra là y bị ép rời đi.

Úc Tinh Thần lại không phải con ruột của nhà họ Úc!

Mẹ ruột của Úc Tinh Thần là con gái của một nữ hộ sĩ ở bệnh viện tư nhân cao cấp, người phụ nữ kia chưa kết hôn đã có thai, còn nợ một đống tiền, bà ta không nỡ phá thai, nhưng lại không có cách nào nuôi y, dưới sự trợ giúp của mẹ mình trộm sinh đứa bé ra, sau đó xin bà ta tìm một gia đình có điều kiện tốt nhận nuôi đứa bé.

Mà mẹ của bà ta lại hoán đổi y với thiếu gia nhà họ Úc, người được sinh ra trong bệnh viện vào cùng một đêm cùng một thời điểm!

Để cháu trai của mình trở thành tiểu thiếu gia nhà họ Úc, mà tiểu thiếu gia chân chính của nhà họ Úc lại bị bà ta giao cho một tên buôn người, bị bán cho một gia đình nghèo khó không sinh được con trai!

Tận đến khi Úc Khải bỏ học sau đó tới thành phố làm công, ở trên đường vô ý được quản gia nhà họ Úc nhận ra cuối cùng mới trở về bên cha mẹ thân sinh của mình.

Thân thế được sáng tỏ, Úc Tinh Thần cũng rơi vào lựa chọn tiến thoái lưỡng nan, đối mặt với sự do dự và rối rắm của cha mẹ cùng với sự thù hận của thiếu gia thật sự nhà họ Úc.

Cuối cùng, Úc Tinh Thần lương thiện lựa chọn thành toàn cho bọn họ, một mình rời khỏi nước Thiên Long.

Mấy năm nay chịu không ít đau khổ.

Sau khi Ngụy Trạch biết những việc xảy ra vô cùng đau lòng.

Người tạo nên tất cả những việc này đương nhiên rất đáng giận, nhưng mấy năm nay bà ta đã bất ngờ qua đời, con gái bà ta cũng đã mất tích nhiều năm, muốn quy trách nhiệm cũng không có cách nào.

Nhưng Úc Tinh Thần là vô tội.

Y cũng không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, cũng không thể xuyên qua trở về thay đổi vận mệnh của mình.

Cho nên đây không phải lỗi của y.

Rõ ràng y đã bày tỏ sẽ không tranh đoạt của Úc Khải, trả tất cả mọi thứ cho cậu, còn trốn ra nước ngoài hai năm mới dám trở về.

Úc Khải kia vì sao còn muốn bắt nạt Úc Tinh Thần?

Tuy Úc Tinh Thần không nói, nhưng gã chỉ cần điều tra một chút là biết, Úc Tinh Thần vốn đã thông qua thử kính《 Bạch Châu Lục 》, nhưng Úc Khải lại ỷ vào việc sau lưng có Cảnh Vân Trăn, cư nhiên buộc đạo diễn trực tiếp lấy mất nhân vật của y.

Đối với người như vậy, Ngụy Trạch đương nhiên không có gì để nói.

Người đại diện: "Sao cậu lại có địch ý với cậu ta như vậy? Tuy cậu ta là người mới, những kỹ thuật diễn cũng không tệ lắm."

"Kỹ thuật diễn? Một tên phế vật dựa vào kim chủ nâng đỡ mà thôi, tôi cũng xem cậu ta thử vai, đoạn diễn kia tổng cộng có vài câu thoại như vậy, cậu ta đọc giống như ăn cơm còn không xong, ngữ điệu, trọng âm, phân đoạn đều không có. Với cái trình độ đọc thoại như vậy còn tâng bốc cái gì mà kỹ thuật diễn? Được fan mạnh mẽ tung hô thôi."

Làm sao sánh được với Úc Tinh Thần?

Còn có Cảnh Vân Trăn? Cảnh Vân Trăn là cái thá gì? Ảnh đế thì sao chứ? Nói cho cùng cũng là một diễn viên nhỏ bé, hắn lấy cái gì để đối đầu với truyền thông Mộng Tinh sau lưng gã chứ?

Gã đi tìm đạo diễn, vốn muốn để ông ta trực tiếp thay người, nhưng đạo diễn nói cái gì mà đã chụp ảnh tạo hình, các fan đều rất chờ mong, không thể tùy tiện thay đổi người.

Với cái địa vị của Úc Khải hiện tại có cái gì mà không thể đổi? Chút fan ít ỏi của cậu còn có thể gây ra bọt nước gì lớn chứ?

Ngụy Trạch còn có thể không hiểu ý tứ của ông ta sao? Còn không phải là sợ làm mất mặt Cảnh Vân Trăn? Dù sao Cảnh Vân Trăn đều công khai trên Weibo rất ủng hộ Úc Khải.

Nếu đột nhiên đổi Úc Khải đi, vậy chẳng phải là vả vào mặt Cảnh Vân Trăn sao?

Vậy được.

Một khi đã như vậy, gã tự mình động thủ, dám bắt nạt người của gã, đương nhiên gã muốn giúp y lần lượt trả thù lại hết.

Bên kia, Úc Khải cũng nắm được chuyện xưa của Ngụy Trạch và Úc Tinh Thần từ hệ thống, toàn bộ một đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Ngươi là nói, trong một chương trình Úc Tinh Thần đã hát một bài hát do Ngụy Trạch viết ra?"

Tiểu hệ thống:【Đúng vậy, thế nào, có phải cảm thấy rất thần kỳ không, duyên phận trời cho!】

Úc Khải: "Ta không cảm thấy."

Nói thật nếu ngày nào đó đột nhiên có người nói ra ý nghĩ trong đầu cậu, cậu sẽ chỉ cảm thấy rất đáng sợ, nhất định té ngã lộn nhào về nhà kiểm tra máy tính, xem có virus hay không, có dấu vết xâm nhập hay không, còn phải gia cố tường lửa, hiện thực càng phải tránh xa cái người kỳ kỳ quái quái như vậy.

Tiểu hệ thống:【......】

Úc Khải: "Hơn nữa người thường thì cũng thôi......"

Ngụy Trạch tốt xấu cũng là con cháu nhà giàu, còn là một minh tinh đang nổi tiếng, cư nhiên không chút nghi ngờ cảm thấy Úc Tinh Thần là chân mệnh thiên tử của gã, còn lập tức thổ lộ tình cảm với y.

Người lớn ở thế giới này đều không có tính đề phòng như vậy sao?

Đương nhiên, đừng hỏi, hỏi chính là đây là hào quang nhân vật chính!

Tiểu hệ thống:【......】

Được, tìm được nguyên nhân ký chủ nhà nó rõ ràng vẻ ngoài không tồi, IQ cũng cao, nhưng lại độc thân từ trong bụng mẹ rồi!

Căn bản không có tình thú!

Khi nói chuyện với hệ thống, Úc Khải tới hiện trường khởi động máy.

Đây là lần đầu tiên cậu tham dự loại nghi thức này, có hơi tò mò đánh giá bốn phía.

Lần này người đóng vai nam nữ chính đều là diễn viên rất nổi tiếng, nam chính tên Trang Văn Tinh, ngũ quan đoan chính, mày kiếm mắt sáng.

Là hình tượng anh chàng đẹp trai vừa nhìn đã rất chính phái, tính cách có chút cao lãnh, không thích nói chuyện, nhưng cũng coi là lễ phép.

Nữ chính tên Văn Uyển, có một đôi mắt nai to tròn, trong sáng đáng yêu, vừa đẹp vừa linh động, lúc nói chuyện cũng luôn mang theo ý cười, lúm đồng tiền đáng yêu khiến người khác sinh hảo cảm.

Còn nam 2 thì không nói, mặc dù ở trước mặt mọi người, Ngụy Trạch cũng không hề thu liễm, vẫn bày ra cái mặt thối, chỉ kém không viết mấy chữ "Ta ghét cậu ta" lên trên mặt.

Ngoài gã ra, còn có diễn viên không biết là nam số mấy, đột nhiên tiến lại gần dùng cái loại ánh mắt khiến người không thoải mái lắm đánh giá cậu, ghen tị nói: "Ai nha, Úc ca, đã lâu không gặp, hiện tại anh đã là đại minh tinh rồi."

Úc Khải: "......"

Úc Khải: "Không phải chứ, không phải chứ, loại cá này mà Úc Tinh Thần cũng câu?"

Cũng không phải cậu trông mặt mà bắt hình dong, chỉ là dựa theo tình huống mọi khi, mỗi một con cá của Úc Tinh Thần đều là cao phú soái chất lượng không tồi, một khuôn mặt chỉnh dung đầy axit Hyaluronic như vậy nhìn thế nào cũng không giống khẩu vị của Úc Tinh Thần nha.

Hệ thống:【Không, y là Tưởng Hoa là bạn bè plastic của nguyên chủ trước kia, chỉ ghen tị bình thường thôi.】

Kỳ thực không chỉ có Tưởng Hoa, trong đoàn phim có không ít diễn viên nhỏ đều dùng loại ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn chằm chằm cậu.

Dù sao mấy tháng trước Úc Khải chỉ là một người vô danh, kết quả đột nhiên nổi tiếng, có người đồng hành nào mà không hâm mộ chứ?

Thấy Úc Khải lười để ý tới y xoay người đi theo nhân viên công tác chỉ đạo đứng hàng phía trước thắp hương bái Phật, trong miệng Tưởng Hoa bất mãn nói hầm đôi lời: "Chậc chậc, còn chưa nổi được mấy tháng đâu, đã kênh kiệu rồi....."

Khởi động máy đại cát, đốt xong pháo, lấy xong bao lì xì, chụp ảnh chung cũng xong, Úc Khải liền trở về ăn cơm rồi hóa trang.

Buổi chiều và buổi tối có 3 cảnh quay là Úc Khải diễn.

Úc Khải làm cá mặn quan trọng mà quốc gia bảo kê, đãi ngộ cứ gọi là chuẩn cmnr, không chỉ có hai nhà tạo hình riêng còn có cả phòng hóa trang độc lập rộng rãi.

Đáng nhắc tới là, quốc gia ba ba còn chuyên môn thuê người thiết kế riêng cho cậu một chiếc ghế dựa vô cùng thoải mái, không những có thể tùy ý điều chỉnh độ cao, còn có thể mát xa, bên trên còn có chỗ gắn máy tính bảng và đựng đồ ăn vặt.

Ngoài ra, cái ghế dựa này còn có thiết kế rất thông minh, có thể cho Úc Khải ôm gối nửa nằm bên trên ngủ trưa, đồng thời đầu còn không bị trẹo, vị trí trống thuận tiện cho nhà tạo mẫu tóc làm tóc cho cậu, cho dù ăn cơm cũng không ảnh hưởng.

Vài việc có thể tiến hành cùng một lúc, hiệu suất cực cao.

Còn đãi ngộ nào tuyệt hơn để cho cá mặn được ăn ngon ngủ tốt chứ? Úc Khải cực kỳ không tiền đồ mà cảm động.

Quốc gia ba ba tuyệt vời!

"Cậu ngủ một lát đi, hiện tại là cảnh quay của nam nữ chính, nam 2 còn chưa chuẩn bị xong, cậu ta xong tôi sẽ gọi cậu."

"Vâng."

Vì thế Úc Khải ngủ trong chốc lát.

Nhưng đại khái là vì hôm nay có chút hưng phấn, cậu không ngủ bao lâu liền tỉnh, lúc tỉnh lại nam 2 còn chưa chuẩn bị xong.

Úc Khải lười biếng lấy ra di động, mở khung chat với Cảnh Vân Trăn, thấy một vài tin nhắn vừa gửi lúc trước.

Cảnh Vân Trăn: "Tiểu cá mặn, ăn cơm chưa?"

Úc Khải: "Ăn rồi, anh thì sao?"

Cảnh Vân Trăn: "Cậu xem."

Hắn gửi tới một bức ảnh.

Người đàn ông này đã rời đi trước một ngày khi cậu vào đoàn phim, đi tới một hòn đảo ở nước Bắc Mạc quay chụp quảng cáo kính râm.

Hiện tại bên kia đã là hoàng hôn, mặt trời sắp xuống núi, biển rộng, bầu trời, bờ cát đều bị nhuộm một màu vàng óng ánh, như có vô số vì sao rơi xuống thế gian, nổi lên một màu vàng, vô cùng chói mắt.

Cảnh Vân Trăn: "Đẹp không?"

Úc Khải thành thật mà trả lời: "Đẹp."

Cảnh Vân Trăn: "Biết ngay cậu sẽ thích mà, anh đây gửi cho cậu một bức ảnh chung."

Úc Khải: "Hả?"

Ảnh chung?

Cảnh Vân Trăn: "Cậu nhìn kỹ xem."

Úc Khải mới đầu không tìm được, sau lại phóng to lên nhìn kỹ mới phát hiện, Cảnh Vân Trăn cư nhiên thả một con cá mặn gối ôm to đùng ở trên bãi biển.

Chính là Emoji tiểu cá mặn chạy mau kia.

Úc Khải: "???"

Úc Khải: "Cảnh Vân Trăn!!!"

Cái đồ khốn nhà anh!

Cảnh Vân Trăn: "Ơi ~"

Anh còn ơi! Anh còn ơi! Anh cư nhiên còn ơi! Úc Khải tức giận!

Úc Khải đang định rời khỏi WeChat, kết quả đối phương giống như đoán trước được, gửi tới một bức ảnh khác.

"Đây, tặng cho cậu một món quá, chờ lúc về tôi mang tới thăm ban cho cậu."

Đó là một hộp sô cô la vị dâu tay được đóng gói tinh mỹ.

Như vậy còn tạm được!

Úc Tiểu Khải rất dễ dỗ miễn cưỡng tha thứ hắn.

Đường Hân Nhiên rót một ly nước mang tới, cúi đầu nhìn thấy khóe miệng Úc Khải vô thức hơi nhếch lên, trêu chọc: "Á à, lại đang nói chuyện với Cảnh Vân Trăn sao? Hai đứa đúng là không nỡ cách xa nhau dù chỉ một ngày nha?"

"Mới không phải." Úc Khải lập tức tắt khung chat, có chút giấu đầu lòi đuôi ngồi thẳng lên, giải thích: "Khụ, em chỉ là nghĩ lát nữa đã bắt đầu quay rồi, cho nên muốn tìm chút cảm giác."

"Thật không? Nếu cậu muốn tìm cảm giác, chi bằng thử cái này xem?" Đường Hân Nhiên lấy ra một cái hộp lớn bằng bàn tay từ trong túi: "Vốn dĩ ngày hôm qua định đưa cho cậu xem."

Úc Khải nhìn thứ màu đen tròn dẹt mà Đường Hân Nhiên lấy ra từ trong hộp, tò mò hỏi: "Đây là cái gì vậy?"

Đường Hân Nhiên: "Máy chiếu thực tế ảo."

Úc Khải: "A, đã làm ra rồi sao?!"

Lúc trước chọn một trong ba phần thưởng, bọn họ chỉ đạt được camera thời gian, nhưng —— cái khác không đại biểu bọn họ có thể lấy miễn phí.

Kỹ thuật thực tế ảo ở thời đại hiện tại vốn dĩ đã có, chỉ là chưa đủ hoàn thiện, trình độ tinh xảo và chân thật đều có hạn.

Máy chiếu thực tế ảo này vốn là cái bán thành phẩm, nhân viên kỹ thuật cầm nó đi tìm Úc Khải, để Úc Khải giao tiếp với hệ thống một chút, thành công lấy được miễn phí một đống kỹ thuật cốt lõi.

Sau đó tạo ra nó.

"Không sai, nhân viên nghiên cứu để tôi mang tới đây, cho hệ thống xem, còn có chỗ nào có thể cải tiến."

Đường Hân Nhiên đang định mở ra cho Úc Khải xem một chút, ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói đầy chán ghét của Ngụy Trạch.

"Sao lại thế? Các người cư nhiên để tôi và người khác dùng chung một cái phòng hóa trang?"

"Xin lỗi." Nhân viên công tác xin lỗi nói: "Bên cạnh căn cứ điện ảnh không phải còn chưa trang hoàng xong sao? Phòng hóa trang tạm thời được chuyển đi, tôi bảo họ lập tức dọn chỗ cho ngài."

"Anh còn muốn tôi chờ bọn họ?!"

Vốn dĩ cái tên Ngụy Trạch này tự mình nói muốn ngủ trưa, dậy rồi mới hóa trang, kết quả ai biết gã lại đột nhiên xuất hiện chứ.

Loại hành vi này hiển nhiên không chuyên nghiệp, làm gì có ai đang làm việc lại chạy đi ngủ chứ?

Ngày thường Ngụy Trạch thích bắt bẻ, phải ở khách sạn tốt nhất, cà phê phải tự tay xay, đón sân bay phải trải thảm đỏ, tự dưng đến muộn về sớm là việc thường xuyên.

Nhưng ai bảo Ngụy Trạch không chỉ nổi tiếng, mà gia đình còn có tiền chứ? Nhà làm phim đều phải cho gã mặt mũi, một nhân viên công tác nho nhỏ nào dám đắc tội gã?

Ngay từ đầu Ngụy Trạch cố ý kéo dài thời gian, chuẩn bị ra oai phủ đầu với Úc Khải một cái, dù sao Úc Khải chỉ là một nam 3 nhỏ bé, trong mắt gã, cậu diễn đều phải phụ thuộc vào gã.

Gã không đi, Úc Khải cũng chỉ có thể chờ, đối với diễn viên mà nói, phải chờ đợi cả một ngày ở phim trường là trạng thái rất tiêu hao, đặc biệt là người mới, rất ảnh hưởng tới tinh thần và diện mạo.

Nhưng người đại diện nói cái gì mà như vậy sẽ liên lụy toàn bộ đoàn phim, người khác sẽ có ý kiến với gã, mạnh mẽ đẩy gã lại đây.

Được rồi, Ngụy Trạch khó chịu mà tới, kết quả lại phát hiện cư nhiên còn bắt gã dùng chung một phòng hóa trang với đám diễn viên nhỏ bé khác? Ha, có ý gì vậy?

Càng khiến gã tức giận hơn là, gã mở cửa phòng hóa trang, phát hiện Úc Khải đang nằm ở trên ghế đặc chế chơi đến là vui vẻ.

Mỏi mệt? Không tồn tại.

Có giấc ngủ, có đồ ăn vặt ăn, còn có phim để xem.

Úc Khải chờ đợi thật sự rất vui vẻ có được không!

Nhưng ngược lại là Ngụy Trạch, bị cmn người đại diện càu nhàu sắp xếp cả một buổi trưa, không nghỉ ngơi tốt, tâm trạng rất bực bội, giống như tức khắc tìm được nơi phát tiết, không khách khí nói với nhân viên công tác: "Tôi muốn phòng hóa trang này."

Nhân viên công tác khó xử: "A đây là......hay là ngài đi phòng bên cạnh đi, cũng rất rộng rãi....."

"Không." Ngụy Trạch mạnh mẽ lặp lại một lần: "Tôi chỉ muốn cái phòng hóa trang này."

Úc Khải ngáp một cái, chỉ vào tấm thẻ trên cánh cửa: "Ngụy lão sư, đây phòng hóa trang của tôi, ngài không biết chữ sao?"

Ngụy Trạch vươn tay trực tiếp gỡ xuống thẻ tên trên cửa phòng hóa trang, vênh váo tự đắc nói: "Mày hiện tại đi ra ngoài."

Úc Khải: ?

Úc Khải: "Tại sao?"

Ngụy Trạch: "Chỉ bằng tao muốn dùng."

Úc Khải: "......"

Cậu chưa từng gặp được người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy bao giờ.

Nếu là ngày thường, Ngụy Trạch công nhiên đoạt phòng hóa trang của người khác như vậy, diễn viên mới bình thường chỉ sợ sẽ không dám phản bác, chỉ có thể ngoan ngoãn nhường ra.

Dù sao nếu đắc tội lão đại, về sau có thể không lăn lộn được nữa.

Nhưng rất đáng tiếc hôm nay nơi này là cá mặn quốc gia bảo kê.

Cậu nhìn Đường Hân Nhiên ở phía sau, Đường Hân Nhiên hiểu rõ lấy ra một bản hợp đồng bày trên bàn.

Úc Khải: "Ngụy lão sư, phòng hóa trang này là của tôi."

Ngụy Trạch không kiên nhẫn nói: "Tao nói, hiện tại tao muốn dùng."

Úc Khải: "Phòng hóa trang này bao gồm tường và sàn nhà đều bị chúng tôi mua rồi."

Ngụy Trạch: ???

Gã tức đến bật cười: "Mày nghĩ tao là thằng ngu à?"

Ông chủ của phim trường sao có thể bán riêng một phòng hóa trang được chứ? Huống chi cho dù muốn bán, cậu ta là cái thá gì? So được với gã sao?

Úc Khải chỉ vào hợp đồng: "Tự anh xem."

Ngụy Trạch mặc kệ cậu, đang muốn đuổi cậu ra ngoài.

Người đại diện bên cạnh cầm lấy bản hợp đồng kia, sau đó ngây ra như phỗng ngay tại chỗ.

Hắn khiếp sợ phát hiện, thật đúng là hợp đồng mua bán nhà đất, không chỉ cái phòng hóa trang này, tính cả phòng vệ sinh bên cạnh kia cũng đều là của Úc Khải!

"Ngụy Trạch, chết tiệt, hình như thật đấy......"

"Như này mà anh cũng tin?"

"Bên trên có con dấu!"

Cái gì? Ngụy Trạch không tin cướp lấy hợp đồng, phát hiện trên hợp đồng ghi rõ ràng khu vực này thuộc về Úc Khải, bên dưới có dấu đỏ vô cùng rõ ràng.

Hợp đồng có thể là giả, nhưng ai lại dám làm giả con dấu chứ!

Phim trường Giang Thành là trường quay lớn nhất cả nước, trên cơ bản các loại phim cổ trang lớn bé đều quay chụp ở nơi này.

Cho nên suy xét đến việc tương lai Úc Khải có thể thường xuyên đóng phim ở đây, việc di chuyển  đồ đạc thật sự rất phiền toái, người khác có thể tùy tiện ra vào cũng không quá an toàn.

Cho nên dứt khoát tìm ông chủ phim trường, mua luôn phòng hóa trang lớn nhất và cả phòng vệ sinh bên cạnh trong căn cứ này, còn cải tạo một phen để nó đảm bảo sự an toàn và thoải mái nhất khi Úc Khải sử dụng.

Cho nên đừng nói Ngụy Trạch muốn cướp, cho dù có là ông chủ tới cũng không thể bắt cậu đi.

"Được, mày chờ đó cho tao!"

Ngụy Trạch đã bao giờ bị mất mặt như này đâu? Đương nhiên gã không thể chịu đựng, ngay tại chỗ móc ra di động gọi điện cho ông chủ phim trường.

Biết gã là con trai của chủ tịch công ty truyền thông Mộng Tinh, ban đầu đối phương còn khách khí với gã.

"Alo, chú Vương, có phải chú bán phòng hóa trang đầu tiên ở tầng một của phim trường cho Úc Khải đúng không?"

"Đúng vậy, không sai." Vương tổng sớm đoán được có lẽ sẽ có người xác nhận với ông chuyện này.

"Được, vậy chú trả tiền lại cho cậu ta, sau đó bán phòng hóa trang cho tôi, tôi trả giá gấp 5 lần."

Vương tổng: "......"

Vương tổng: "Không được đâu, giao dịch của chúng tôi đã kết thúc, cậu muốn mua cũng phải tìm Úc Khải mà mua, chứ không phải tôi."

Ngụy Trạch: "10 lần!"

Vương tổng: "Không được."

Ngụy Trạch: "15 lần!"

Vương tổng: "......"

Ngụy Trạch: "20 lần!"

Vương tổng: "......"

Vương tổng hết chỗ nói rồi, đứa cháu trai này là nghe không hiểu tiếng người hay là làm sao?

Ngụy Trạch: "Hoặc là chú Vương, chú trực tiếp ra cái giá đi, tôi tuyệt đối đáp ứng."

Vương tổng hoàn toàn mất kiên nhẫn: "Ngụy Trạch, rốt cục cậu muốn làm gì? Cáu kỉnh tới tận chỗ tôi gây sự à? Cậu đừng nói nữa, không bán."

Nói xong trực tiếp cắt đứt điện thoại.

"Tút —— tút ——"

Ngụy Trạch: "Alo ——!"

Hôm nay lần thứ hai bị tát vào mặt, còn bị giáo dục một phen trước mặt mọi người, sắc mặt Ngụy Trạch khó coi tới cực điểm.

Thấy gã đã tiếp nhận sự thật, Úc Khải ở bên cạnh lại tiến vào trạng thái ăn dưa xem kịch đúng lúc giơ lên tay phải đang nắm hạt dưa chìa ra ngón tay út, chỉ vào phía cửa: "Ngụy Trạch tiên sinh, hiện tại mời anh thong thả rời khỏi địa bàn của tôi, nhớ đóng cửa lại."

"Mày!" Giờ phút này, vẻ mặt của Ngụy Trạch không phải nói có bao nhiêu đặc sắc, vừa đỏ vừa xanh, phẫn nộ xoay người đi ra ngoài.

"Xin lỗi....." Người đại diện xấu hổ tới mức không biết nói gì mới được, đi theo sau ra ngoài, còn không quên đóng cửa cho bọn họ.

Úc Khải có chút thông cảm với người đại diện này, quản lý một nghệ sĩ não tàn như vậy, chỉ sợ mỗi ngày đều phải dùng ngón chân luyện tập moi đất.

Tiểu hệ thống xem kịch đến sung sướng lại bắt đầu cười lớn ha ha ha.

【Ký chủ, kỹ thuật diễn của cậu đúng là càng ngày càng tốt, có một nói một, vừa rồi ngón tay út kia của cậu chìa ra quá nhanh nhẹn ha ha ha! 】

【Có lẽ gã ta sắp bị tức chết rồi!】

Xin lỗi, có tiền không nhất định có thể muốn làm gì thì làm, nhưng quốc gia ba ba nhất định có thể.

Cá mặn nhai kẹo cao su.gif

loading...

Danh sách chương: