Chương 98. Alpha hay Omega (3)
17/12/2020
Edit: Nhật Nhật (wattpad: yuukute)
Khúc cuối đây. Lát nữa sẽ bonus thêm cho các thím đồ tráng miệng nhá :)))))
...
"An Lan... Ba biết trong lòng con khó chịu, nhưng mà con cũng đừng buồn quá, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, có khi tuần sau đã nghiên cứu được thuốc giải cho con rồi cũng nên."
"Con không có khó chịu đâu."
Tuyệt vọng thực sự, là lúc ở trên đảo bị Lâm Hoài Ân ép buộc, trong cái đêm mưa gió ấy, tưởng chừng như bản thân sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Ngoại trừ sống chết, quả thực không có vấn đề gì quá lớn.
"Không khó chịu là tốt rồi... Chúng ta phải luôn hướng đến tương lai tươi đẹp phía trước! Cho dù có thực sự thành omega, vậy cũng có thể sống một cuộc đời rực rỡ huy hoàng!"
An Lan nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Ba, ba có phải có hiểu lầm gì về omega không vậy? Con xem omega như Tiểu Kiều, cuộc sống cũng đặc sắc lắm mà!"
"A, không hiểu nhầm, không hiểu nhầm."
"Ba, thi đấu bắn súng mùa sau, ba nhớ phải đi đăng ký cho con đấy."
"Được, được, nhất định sẽ đi đăng ký cho con."
"Mẹ, con muốn ăn tôm rang hành."
"Trên cổ con bị thương, không thể ăn tôm rang hành được, món đó nóng..."
"Vậy ăn canh cá mực thịt viên."
"Được được được, canh cá mực thịt viên! Tối về mẹ sẽ ngâm cá mực cho con."
An Nguyên cùng mẹ về nhà chuẩn bị cơm nước, trước khi về An Lan lại nhắc thêm lần nữa: "Chị, nhớ mang cặp sách tới cho em đó."
"Biết rồi, nói hoài nói mãi, bộ trong cặp sách của em có bảo bối gì à?"
"Thư trung tự hữu Hoàng kim ốc*, đương nhiên là có bảo bối rồi."
*Dịch nghĩa: Trong sách tự có nhà vàng. Đây là câu thơ trích trong bài Lệ học thiên của vua Tống Chân Tông – Triệu Hằng, vị vua thứ ba của triều Bắc Tống, Trung Quốc nên mình để nguyên Hán việt, câu thơ có ý muốn học sinh xưa chuyên cần học tập rồi sẽ thành tài.
Chờ trong phòng yên tĩnh trở lại, ba An cũng có hơi lúng túng, chỉ có An Lan nằm ở trên giường, điện thoại cũng bị tịch thu mất, nói là chơi điện thoại suốt không tốt cho vết thương trên gáy cậu.
"Ba, cho con xin năm xu chuyện* thôi có được không?" An Lan xoay người lại.
*Đây là một câu thoại xuất phát trong tiểu phẩm hài "Làm thêm giờ /钟点工/" của Tống Đan Đan và Triệu Bản Sơn, biểu đạt khát vọng muốn có người làm bạn, nói chuyện cùng.
"Nhà mi chỉ muốn nói với ba mình có năm xu chuyện thôi ấy hả? Ít nhất cũng phải nói được năm mươi tệ chứ?"
"Vậy nói năm mươi tệ chuyện đi. Ba, con liệu có chết sớm không?" An Lan hỏi.
"Phỉ phui cái mồm, làm sao có chuyện đó được! Con ngoại trừ tin tức tố hơi loạn ra... Nhưng cái khác hoàn toàn không có vấn đề... Thật đấy! Người kia, ba của Cố Lệ Vũ ấy cũng đã đảm bảo rồi, nếu sở nghiên cứu không làm ra được thuốc giải, vậy phòng nghiên cứu tư nhân của nhà họ sẽ nghiên cứu riêng một loại thuốc để con lại thành alpha."
"Ặc... Cái này... Phân hóa tới tới lui lui như vậy, không có lợi cho sức khỏe tâm lý đâu ba." An Lan lại kéo kéo ba cậu, nhỏ giọng hỏi, "Cố Lệ Vũ đâu rồi ạ? Sao từ lúc mọi người tới con không thấy cậu ấy đâu hết vậy?"
Ba An giật mình, cúi đầu ghé sát vào tai con trai thầm thì: "Thằng bé đó thực ra vẫn đứng ngoài cửa đấy. Chị gái con cứ mặt nặng mày nhẹ với thằng bé, làm người ta ngại không dám đi vào chứ sao."
Biết Cố Lệ Vũ đang đứng ở bên ngoài, An Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, cậu nằm úp mặt lên giường, dùng sức hít hà.
"Con đang ngửi cái gì đấy? Cứ như chó con đang đánh hơi vậy."
"Mùi Long diên hương, cực cao cấp."
"Ba thấy gì đâu."
"Ba không thấy là đúng rồi." An Lan lại nằm xuống. Cố Lệ Vũ thu tin tức tố rất chặt, kín không kẽ hở, một tí cũng không để thoát ra ngoài, đáng ghét.
"Con trai này... Tuy là trước mặt ba với mẹ con, con biểu hiện như không có vấn đề gì, cũng nghĩ rất thoáng. Con thấy mình có biến thành omega cũng không sao, đó là vì bây giờ con đang yêu đương với Cố Lệ Vũ. Nhưng hai đứa tuổi hãy còn nhỏ, chờ lớn lên rồi, trải nghiệm của bản thân bất đồng, cái nhìn đối với mọi chuyện cũng khác đi, chỉ sợ là tới khi đó con sẽ thấy bản thân mình cũng không thích thằng bé kia đến như vậy... Có thể con sẽ thấy hối hận, cũng có thể một ngày nào đó con sẽ tưởng tưởng không biết nếu mình là alpha thì mọi chuyện sẽ như thế nào, thậm chí cảm thấy oán hận tất cả những gì mà bản thân đã phải trải qua. Ba không lo con sẽ trở thành omega hay gì, ba chỉ không muốn sau này con cảm thấy hối hận, sau đó tự làm tổn thương mình, cũng làm người bên cạnh đau khổ."
Ba An bình thường luôn nghe lời mẹ răm rắp, y như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, đây là lần đầu tiên An Lan nghe ba nói những lời như vậy.
"Ba, có lẽ sẽ có một ngày con cảm thấy không thích Cố Lệ Vũ nữa, giống như ba nói ấy, trưởng thành là quá trình thay đổi bản thân, không có gì là mãi mãi không đổi. Nhưng ít nhất con dám chắc một điều — Đó là Cố Lệ Vũ sẽ không để con cảm thấy oán hận trong lòng. Cho nên ba mẹ không cần vì những chuyện chưa phát sinh mà lo lắng đâu."
"Đúng vậy..." Ba An xoa xoa đầu con trai, "Nhà họ Cố rất tốt. Ba của Tiểu Cố thoạt nhìn rất trầm ổn đáng tin cậy, mẹ thằng bé cũng dịu dàng hòa nhã, bọn họ có nói sau này sẽ đối xử với con y như con ruột. Ba sống đến bây giờ, lời nào là thật lòng, lời nào là khách sao, vẫn có thể nhìn ra được."
"À." An Lan cụp mắt, nghĩ thầm trong bụng, hỏa nhãn kim tinh của ba sao lại không nhìn ra "Dịu dàng hòa nhã" của cô Tống trăm phần trăm là máy bay giấy vậy?
Không lâu sau, mẹ An và An Nguyên đưa cơm tối tới, An Nguyên còn đứng ngoài cửa trừng mắt lườm Cố Lệ Vũ một cái rồi mới chịu đi vào phòng.
Mẹ An vội kéo con gái lại, rồi nhỏ giọng hỏi một câu: "Tiểu Cố có muốn vào cùng ăn với mọi người luôn không?"
Có lẽ Cố Lệ Vũ lắc đầu từ chối, nên An Nguyên kéo mẹ An đi vào phòng luôn, rồi ném cặp sách của An Lan qua cho cậu.
"Đây, để chị xem, mi có thể moi nhà vàng từ trong đấy ra không."
Ăn tối xong, ba mẹ An Lan đi về, chỉ có An Nguyên ở lại trông bệnh.
"Chị, em muốn ăn bánh trứng. Hình như ngoài bệnh viện có KFC đấy."
An Nguyên cười lạnh: "Được thôi, để chị gọi ship cho nhé."
"Không được, sao chị lại lười vậy chứ? Ăn tối xong thì ngồi một chỗ sao được, chị ra ngoài dạo hai vòng có thể giảm được mấy lạng thịt đó!"
"Chị tình nguyện béo ra. Mi chính là muốn đuổi chị đi để gọi cái tên ở bên ngoài kia vào chứ gì?"
Mắt An Lan nháy mắt đỏ phừng phừng: "Tên... Tên nào đâu?"
"Cố Lệ Vũ chứ tên nào nữa!" An Nguyên cố ý nói lớn tiếng.
"Cậu ấy không phải tên nào, đó là bạn trai nghiêm chỉnh của em mà, đã công khai trước toàn trường rồi." An Lan nghiêm nghị nói, "Với cả chị như vậy, đặc biệt giống truyện cổ tích, cái gì mà..."
An Lan còn chưa nói hết câu đã bị An Nguyên lườm cho cháy mặt.
"Chị, cho chị một trăm tệ nhé! Chị không phải thích sữa rửa mặt của nhãn hiệu gì đó sao?" An Lan nịnh bợ moi trong cặp sách ra một tờ tiền mệnh giá một trăm tệ.
"Một trăm không đủ."
"Vậy hai trăm?" An Lan lại lấy thêm một tờ nữa ra.
"Hừ, cho mi mười phút. Không được thỏa hiệp, không được nhu nhược, không được..."
"Tuyệt đối tuân thủ." An Lan giơ tay thề.
An Nguyên lúc này mới như chim công, kiêu ngạo đi ra khỏi phòng, hất cằm ra hiệu cho Cố Lệ Vũ đang đứng bên ngoài: "Chị đây có việc phải ra ngoài, mi vào trông thằng bé một lúc."
An Lan ngồi tựa lên đầu giường đợi một lúc lâu mới thấy Cố Lệ Vũ đi vào.
Vẫn là áo phông trắng với quần mềm, An Lan hoài nghi, không biết có phải tên này ngoại trừ đồng phục trường thì trong tủ chỉ có mỗi kiểu quần áo này hay không nữa.
Cố Lệ Vũ ngồi xuống cái ghế kê cạnh giường, cúi đầu, lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu: "Xin lỗi."
"Tớ đợi tám đời rồi mà cậu chỉ muốn nói có thế thôi á hả?"
Yết hầu Cố Lệ Vũ giật giật, không lên tiếng, thoạt trông tội nghiệp y như cún Labrador bị người ta vứt bỏ, lại còn mắc mưa nữa.
"Không đúng... Không phải cậu nên thề thốt cái gì mà cả đời này sẽ đối tốt với tớ hả? Như là phát thề sau này tuyệt đối không bao giờ có người khác, rồi cái gì của cậu cũng là của tớ ấy?" An Lan nghĩ nửa ngày mới rặn được ra mấy lời kịch trong phim drama chiếu lúc tám giờ tối trên ti vi, cậu muốn chọc Cố Lệ Vũ một chút.
"Được." Cố Lệ Vũ trả lời.
An Lan ngây ra như phỗng, cảm giác hưng phấn khi trêu chọc đối phương ít đi phân nửa.
"Này, Cố Lệ Vũ, làm phiền cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tớ đây này, đó là phép lịch sự tối thiểu đấy có biết không."
An Lan bò dậy, ngồi xếp bằng đối diện với Cố Lệ Vũ rồi đưa tay nâng cằm đối phương lên, hai người bốn mắt nhìn nhau. Lúc này An Lan mới phát hiện hai mắt Cố Lệ Vũ đầy tơ máu, giống như đã mấy đêm không ngủ, còn khóc thảm thiết một hồi.
"Cậu đang áy náy cái gì?" An Lan nhẹ giọng hỏi, thậm chí còn có ý muốn dỗ dành đối phương.
"Ba cậu nói không sai, hiện tại cậu ở bên cạnh tôi nên mới cảm thấy có phân hóa thành omega cũng không sao. Nhưng sau này trưởng thành rồi, cậu sẽ còn gặp gỡ những người khác nữa, bọn họ có lẽ sẽ vì cậu là omega mà coi thường cậu, bời vì cậu là omega sẽ có người cảm thấy cậu không thể đảm nhận được một số trọng trách. Cậu sẽ... Khi cậu phải chịu quá nhiều cái nhìn phiến diện bất công, cậu sẽ thấy hối hận, tại sao..."
"Tại sao lại muốn nhào lên chặn viên đạn kia chứ gì? Nếu là cái đó thì tớ vĩnh viễn sẽ không hối hận, bởi vì cậu là người mà tớ yêu, hành động đó là bản năng của tớ. Cho dù có lặp lại một ngàn lần một vạn, chỉ cần lúc đó tớ còn yêu cậu, tớ sẽ vẫn làm như thế."
Ngón tay An Lan chẽ chạm lên trên trán của Cố Lệ Vũ, cậu không biết cái tên ngốc nghếch này đã đứng chờ ở ngoài cửa bao nhiêu lâu, người này vẫn rất để ý đến chuyện phân hóa của An Lan, bởi vì cậu ta chưa từng coi An Lan như một thứ đồ trang sức mang theo bên người, Cố Lệ Vũ luôn chỉ lo An Lan ở bên cạnh mình sẽ thấy không được là chính bản thân cậu, cái Cố Lệ Vũ theo đuổi đơn thuần chỉ là tình yêu mà không phải sự thỏa hiệp vì mạnh yếu cá nhân.
"Ầy, cậu còn nhớ tờ thăm cậu ký cho tớ lúc trước không? Cậu nói chỉ cần tớ viết yêu cầu của mình lên trên đó thì cậu nhất định sẽ làm nó cho tớ ấy." An Lan kéo cặp của mình qua, moi tờ thăm được cậu kẹp trong sách ra.
An Lan cầm lấy tay của Cố Lệ Vũ rồi nhét mảnh giấy cho cậu ta.
"Chuyện đã đáp ứng thì nhất định phải làm được." An Lan nghiêm túc nói.
Cố Lệ Vũ mở tờ giấy thăm trong tay ra, bên trên An Lan viết: Tớ rất thích cậu.
Phía dưới là chữ ký của Cố Lệ Vũ.
"Đây là yêu cầu của cậu sao?" Cố Lệ Vũ ngước mắt lên hỏi.
"Đúng, đây chính là yêu cầu của tớ, cậu phải làm cho tớ lúc nào cũng thấy thích cậu."
Đôi mắt của Cố Lệ Vũ bị nước làm cho ươn ướt, "Đây mà cũng tính là yêu cầu à."
"Đây không phải yêu cầu khó nhất sao? Đâu phải ai tớ cũng thích. Nếu trong quá trình trưởng thành mà tính cách tớ thay đổi, vậy cậu càng phải trở nên tốt hơn, bên ngoài có thế nào, cậu vẫn phải là người xuất sắc nhất, như vậy mới có thể làm cho tớ lúc nào cũng thích cậu được. Hơn nữa cậu còn phải tin tưởng tớ, tin tưởng dù tớ có là alpha hay omega thì vẫn xuất sắc giống như cậu, để tớ thấy được giá trị của mình, lúc nào cậu cũng ôm mặc cảm áy náy trong lòng như vậy, tớ không thích đâu."
Cố Lệ Vũ chậm rãi siết chặt bàn tay của mình, nắm chặt lấy tờ giấy thăm kia.
"Cố Lệ Vũ, tuy là số muối chúng ta ăn còn không nhiều bằng số cơm mà ba mẹ ăn..."
"Phải là chúng ta ăn cơm còn không nhiều bằng số muối ba mẹ ăn." Cố Lệ Vũ đột nhiên mở miệng chỉnh lời của An Lan.
An Lan đơ ra một lúc, rồi phất phất tay: "Ý tớ chính là vậy đó. Tớ chỉ muốn nói là, nếu tớ phân hóa thành alpha, sau đó mỗi ngày đều nhìn thấy những omega khác vây quanh, dùng pheromone của họ hấp dẫn cậu, tớ sẽ ghen đến chết mất thôi. Mỗi ngày bọn họ đều nhắn nhủ trong nhóm chat, nói tớ cẩn thận không kẻo sẽ bị cậu đánh dấu, mà tớ thì vĩnh viễn sẽ không thể bị cậu thực sự ký hiệu, đố kỵ sẽ làm tớ cảm thấy chúng ta không thể ở cùng nhau nữa, sau đó ngày nào cũng cãi vã với cậu, tự hỏi, tại sao lúc đó cậu không khiến tớ phân hóa thành omega?"
Cố Lệ Vũ hơi ngây ra, không biết có phải đang nghĩ đến cảnh An Lan vì đố kỵ mà xa cách mình, muốn chia tay với mình không.
"Lại nói, nếu tớ tiếp tục làm một beta, nghe người khác nói đến mùi vị pheromone của cậu, hiếm có thế nào, thơm thế nào, mà cả đời này tớ cũng không thể cảm giác được, tớ sẽ không chỉ thấy ghen tỵ với omega mà ngay cả alpha cũng cảm thấy đố kỵ. Rồi lại nghe nói alpha cao cấp có thể dùng pheromone để hấp dẫn omega khác, tớ thì lại không thể ngửi thấy nó, cậu nói coi, lúc đó có khi nào tớ sẽ hoài nghi trong lòng, vẻ lạnh lùng cấm dục của cậu chỉ là diễn bên ngoài thôi không, thực ra bên trong lại phóng đãng, ngông cuồng? Có khi bồ nhí bên ngoài đủ để làm một đội bóng mà tớ còn không biết ấy chứ."
"Tôi sẽ không thế." Cố Lệ Vũ nói chắc nịch.
"Ý tớ muốn nói là, cho dù làm alpha hay beta, cuối cùng trong lòng vẫn sẽ có điều tiếc nuối. Cuộc sống sau này của cậu và tớ sẽ vì chuyện đó mà xảy xa những vấn đề không mong muốn, mà những vấn đề đó, có khi cần hao phí cả một đời mới có thể khắc phục hoặc thích nghi được. Cho nên, nếu tớ thật sự phân hóa thành omega, vậy thì có khác gì mấy với alpha hay beta đâu?"
Cố Lệ Vũ ôm lấy An Lan.
"Nếu cậu không để ý, vậy tôi cũng không sẽ không bận tâm cái nhìn của người khác."
"Thế không phải là được rồi sao." An Lan mỉm cười, vỗ vỗ lưng Cố Lệ Vũ.
"Nếu cậu để ý đến cái nhìn của người khác, vậy tôi sẽ cố gắng thay đổi thế giới này."
An Lan nhoẻn miệng cười, nghiêng đầu hôn lên vành tai Cố Lệ Vũ một cái: "Cố Lệ Vũ như thế này, tớ rất thích, rất thích."
_____________________
Canh cá mực thịt viên
_____________________
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Mở Đầu
- Chương 1. Sao tôi lại ngửi được mùi pheromone
- Chương 2. Tôi thích sự tự chủ
- Chương 3. Mùi thơm
- Chương 4. Ai uy hiếp bạn cùng bàn của tôi?
- Chương 5. YY vạn tuế, chém gió không có tội
- Chương 6. Dấu hiệu mang thai
- Chương 7. Nhắc nhở định hướng
- Chương 8. Ai đang nhìn tôi
- Chương 9. Pheromone mùi trúc xanh
- Chương 10. Cậu là Alpha?
- Chương 11. Đừng sợ, tôi ở đây
- Chương 12. Vết cắn
- Chương 13. Đại nạn không chết tất có hậu phúc
- Chương 14. Hứa Tinh Nhiên VS Tiếu Thần
- Chương 15. Ai đập?
- Chương 16. Thả người qua, là để lấy mạng người ta
- Chương 17. 'Xung quan nhất nộ vi lam nhan' [1]
- Chương 18. An Lan VS Lý Chấn Nam
- Chương 19. Tôi không đánh dấu cậu đâu
- Chương 20. Phỏng đoán đầu tiên: Rốt cuộc là ai?
- Chương 21. Cậu điên rồi
- Chương 22. Cờ sao đỏ [1] cậu giấu chỗ nào rồi?
- Chương 23. Nịnh nọt
- Chương 24. Cố Lệ Vũ VS Hứa Tinh Nhiên
- Chương 25. Một ngày nào đó con sẽ giống như ta
- Chương 26. Tiến hóa là gì?
- Chương 27. Sinh nhật vui vẻ
- Chương 28. Thẳng thắn thành khẩn
- Chương 29. An Lan áp chế pheromone
- Chương 30. Bom nổ chậm
- Chương 31. Tập hợp khiến trái tim rung động
- Chương 32. Mỹ nhân kế
- Chương 33. Phản ứng kích ứng [1]
- Chương 34. Vô thức phóng thích
- Chương 35. Cậu hy vọng đó là tôi sao?
- Chương 36. Cổ của tôi khá đẹp
- Chương 37. Truyền thuyết trung cổ
- Chương... Thử nghiệm
- Chương 38. Yêu là phóng túng
- Chương 39. Ký hiệu
- Chương 40. Long diên hương [1]
- Chương 41. Số độc đắc
- Chương 42. Mùi Alpha
- Chương 43. Mì ăn liền tình anh em
- Chương 44. Cậu dẫn theo mấy người đến ăn sáng rồi?
- Chương 45. Chàng trai trên mây
- Chương 46. Khép lại
- Chương 47. Đổi chỗ ngồi
- Chương 48. Vẹn toàn ba bên càng khó
- Chương 49. An Lan, cậu tỉnh rồi.
- Chương 50. Golden apple
- Chương 51. Ba loại mùi vị
- Chương 52. Không rảnh
- Chương 53. Đồng minh or Kẻ địch
- Chương 54. Giai đoạn nhạy cảm của Tiếu Thần
- Chương 55. Uống rượu độc giải khát [1]
- Chương 56. Tôi ở đây, đừng sợ
- Chương 57. Thế như chẻ tre
- Chương 58. Trở về
- Chương 59. Hỏi nhanh đáp nhanh
- Chương 60. Buông tay
- Chương 61. Không sao, cậu ta sẽ vĩnh viễn nhớ con
- Chương 62. Nụ hôn ở cổng trường
- Chương 63. "Công chúa" quá quyến rũ
- Chương 64. Tôi thích cậu
- Chương 65. Dấu răng của cậu
- Chương 66. Phải khống chế điểm thật tốt
- Chương 67. Ý đồ xấu, cậu muốn nghe không
- Chương 68. Cố Lệ Vũ... thật muốn chết mà
- Chương 69. Khó lòng đề phòng
- Chương 70. Đêm huyền bí
- Chương 71. Farewell,
- Chương 72. Độc chiếm ánh mắt của cậu.
- Chương 73. Câu lạc bộ MMA*
- Chương 74. Có thế nào cũng không được đánh vào mặt
- Chương 75. Đối thủ của cô là tôi
- Chương 76. Cố Lệ Vũ và Tiêu Vân.
- Chương 77. Không muốn cậu phải chịu đau.
- Chương 78. An Lan ký hiệu
- Chương 79. Kỳ mẫn cảm của Cố Lệ Vũ
- Chương 80. Tớ giúp cậu
- Chương 81. Tượng vàng Oscar cho diễn viên xuất sắc nhất
- Chương 82. Lật ngược
- Chương 83. Cố Vân Lễ
- Chương 84. Bé ngoan
- Chương 85. Thông tin trong chiếc đồng hồ quả quýt
- Chương 86. Hứa Tinh Nhiên và Hứa Trọng Sương
- Chương 87. Tôi thực sự rất yêu cậu
- Chương 88. Thỏa hiệp hay cứng rắn
- Chương 89. Một bụng ý xấu
- Chương 90. Mười vạn câu hỏi vì sao
- Chương 91. Đậu hũ
- Chương 92. Bắt cóc
- Chương 93. Huấn luyện
- Chương 94. Cậu chết dí ở đâu rồi
- Chương 95. Chọn bình thường
- Chương 96. Blue pearl
- Chương 97. Chú là ba nuôi của nhóc
- Chương 98. Alpha hay Omega (1)
- Chương 98. Alpha hay Omega (2)
- Chương 98. Alpha hay Omega (3)
- Hồi cuối.
- Ahihi