251. ĐÁNH CƯỢC

Edited by Bà Còm in Wattpad




Lâu Khánh Vân nhìn chằm chằm Tiết Thần một hồi lâu, sau đó mới thở ra một hơi gật đầu nói: “Nàng nói cũng không phải không có lý, vậy . . . hiện tại phải tính như thế nào? Nhu tỷ nhi dường như đã để tâm tới hắn, cha lại nói như vậy, nương thì không làm chủ, hiện giờ tiểu tử kia lại cự tuyệt ta, làm sao bây giờ?”

Tiết Thần đi đến trước cửa sổ phía tây, cúi người nhìn cây hoa nhài đã nở hoa rồi than: “Ai nha, làm việc tốt thật quá gian nan!” (Chị làm việc xấu thuận tay hơn nhiều 😂)

Lâu Khánh Vân đi đến sau lưng ôm bụng nàng, đặt đầu lên trên hõm vai cọ xát cổ nàng. Tiết Thần cũng dứt khoát dựa vào trong lòng ngực Lâu Khánh Vân, nhìn ngắm bầu trời bên ngoài cửa sổ trong chốc lát mới nói: “Bất quá, nếu có thể kích thích hắn mau tranh công huân . . . Ta thấy chuyện này còn phải do chàng ra mặt nói với hắn.”

Lâu Khánh Vân đang cắn cắn cổ Tiết Thần, nghe vậy ngẩng đầu: “Nói như thế nào?”

Tiết Thần xoay người, chớp chớp mắt nhìn rồi duỗi tay câu cổ Lâu Khánh Vân kéo xuống, ghé vào bên tai phu quân thầm thì mấy câu. Trên mặt Lâu Khánh Vân hiện ra vẻ chần chờ: “Được không chứ?”

Tiết Thần buông tay: “Được chứ, để xem biểu hiện của hắn. Nếu hắn làm được thì chúng ta gả Nhu tỷ nhi cho hắn, nếu không làm được thì bắt hắn phải ngoan ngoãn ở rể. Cho hắn thời hạn một năm là đủ.”

Bởi vì Tiết Thần cũng không xác định một đời này Giang Hoài Tín có thể lập được công huân giống như đời trước hay không, cho nên muốn Lâu Khánh Vân đi đánh cược với hắn một phen -- nếu trong vòng một năm hắn có thể lập được công huân, như vậy Nhu tỷ nhi có thể gả đi một cách phong cảnh; ngược lại nếu chưa đạt được thành tựu thì hắn phải chấp nhận ở rể. Tiết Thần nói như vậy cũng không phải xem trọng thân phận và công huân của Giang Hoài Tín, chỉ là thay đôi phu thê tương lai này chọn cho bọn họ con đường càng tốt hơn để đi mà thôi. Nếu Giang Hoài Tín có thể tự mình lập được công huân, như vậy sau này Nhu tỷ nhi gả cho hắn cũng sẽ không chịu ủy khuất; mà nếu hắn không thể làm được, khi đó ở rể Lâu gia - xét theo thân phận thứ tử thứ phòng mà nói - xác thật cũng là cho hắn một lối tắt để lập nghiệp.

Sau khi Lâu Khánh Vân đáp ứng thì chuyện này liền quyết định như vậy. Lâu Khánh Vân đi thương lượng với Lâu Chiến về vụ đánh cược này, Lâu Chiến thật ra có chút ngoài ý muốn về việc Giang Hoài Tín cự tuyệt ở rể, phá lệ khen vài câu. Lâu Khánh Vân bàn với Lâu Chiến về đề nghị của Tiết Thần, Lâu Chiến cũng tỏ vẻ đồng ý. Ngày hôm sau, Lâu Khánh Vân lại vời Giang Hoài Tín đến Đại Lý Tự, nói cho hắn nghe điều kiện này, Giang Hoài Tín có chút do dự, Lâu Khánh Vân liền ở bên cạnh khích lệ, cuối cùng khiến cho Giang Hoài Tín đồng ý. Sau đó, Lâu Chiến bèn kêu Tiết Thần làm bà mối, thỉnh mẫu tử bọn họ nhập phủ, xem như chính thức đề cập chuyện hôn nhân của hai đứa nhỏ. Lâu gia cũng không khách khí, tuy nói là gia đình phía cô nương nhưng trước sau vẫn đứng ở vị trí chủ đạo. Cung di nương dĩ nhiên là vui mừng không thôi, tỏ vẻ tức giận đối với việc nhi tử không đồng ý vào ở rể, nói thẳng nhi tử không hiểu chuyện, vân vân . . . Tiết Thần phải lén chỉ điểm vài câu thì Cung di nương mới không tóm cổ nhi tử nhét vào Lâu gia ngay lập tức.

Hai bên xác định hôn sự, lặng lẽ trao đổi thiếp canh, cũng không cho những người khác biết được, chờ đến một năm sau thì mới đến quyết định công bố gả cưới như thế nào. Giang Hoài Tín lưu lại kinh thành thêm vài ngày, trăm ngàn lo lắng cáo từ Nhu tỷ nhi, sắp xếp ổn thỏa cho Cung di nương, sau đó một thân một mình về Nhữ Nam tiếp tục đầu quân dưới trướng Giang Chi Đạo. Tuy rằng trước đó thiếu niên này vẫn còn mơ hồ với tương lai của mình . . . nhưng thành tựu trong vòng một năm sẽ trực tiếp liên quan đến gia đình và  tiền đồ sau này của hắn, vì thế Giang Hoài Tín tất nhiên là tập trung tinh thần dốc hết sức lực.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Bụng bầu bảy tháng của Tiết Thần trông như muốn lâm bồn, lúc này mọi người mới rõ ràng ý thức được thật sự nàng đang hoài song thai. Hiện giờ nàng cũng không cách nào luyện được nhu thuật, mỗi ngày chỉ có thể duỗi chân khom lưng một chút, ngoài ra thì chỉ còn cách để Hạ Châu hoặc Lâu Khánh Vân nâng đỡ đi dạo trong vườn.

Lý Mộng Oánh đã được chín tháng, hai người bụng không phân cao thấp. Hiện giờ Lý Mộng Oánh mỗi ngày đều ở riệt trong viện, chỗ nào cũng không dám đi, đúng là không thể so được với sự năng động của Tiết Thần, cũng một phần vì thân thể nàng ta yếu ớt. Tiết Thần dẫn theo Hạ Châu mang mấy mẫu thêu yếm tới viện cho Lý Mộng Oánh, thấy nàng đang đỡ eo dựa vào nhuyễn tháp cũng không cần nàng đứng lên nghênh đón, liền đi qua nói: “Lúc này muội mới chín tháng, mãi cho đến khi sinh muội không tính đi ra ngoài sao?”

Lý Mộng Oánh nắm tay Tiết Thần ngồi xuống, phân trần: “Muội không khỏe được như Đại tẩu, hiện giờ hắn ở trong bụng cũng không náo loạn nhưng thân mình lại càng lúc càng nặng nề. Sức lực của muội vốn dĩ đã yếu ớt, lúc này mà dùng hết thì khi lâm bồn phải làm sao bây giờ?”

Tiết Thần cười nói: “Muội cứ càng nằm nhiều thì càng suy yếu. Nếu hiện tại muội không kiên trì vận động thì chờ đến khi sinh xong, muội còn phải nằm trên giường rất lâu, khi đó mới khổ đấy.”

Tuy biết đạo lý này nhưng Lý Mộng Oánh vẫn cảm thấy không muốn động, nàng tự mình lười nhác nên Tiết Thần cũng không tiện nói nhiều, hai người ghé vào nhau bàn về mẫu thêu. Lý Mộng Oánh vẫn luôn nhớ rõ khi nàng vừa gả vào Lâu gia là được Tiết Thần một tay giúp đỡ nên nàng mới không đến nỗi xảy ra sự cố, tất nhiên đối với Tiết Thần rất là tin phục. Sau khi chọn xong màu sắc và hoa văn cho các mẫu thêu, Lý Mộng Oánh liền chủ động nhận làm phần thêu thùa.

“Đúng rồi, lần trước yến khách trong phủ Thái Tử, muội thai nghén lợi hại nên không thể tham dự, sau đó Thái Tử Phi lại đơn độc mời muội đến chơi, chuyện này tẩu biết chứ nhỉ.”

Tiết Thần ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu xác nhận: “Biết, muội đã nói với ta rồi, như thế nào, nàng lại mời muội nữa à?” Thái Tử Phi Tô thị và Lý Mộng Oánh khi còn là cô nương cũng được xem như tài nữ nổi danh trong kinh thành, qua lại thân thiết với nhau hơn chút cũng là dễ hiểu, Tiết Thần cũng không cảm thấy kỳ quái.

Lý Mộng Oánh khó xử ‘Ừ’ một tiếng: “Thì chỉ mấy ngày trước thôi, nàng lại phái người tặng thiệp mời lại đây. Thân mình của muội thật sự là nặng nề, tự mình đi lại trong viện đều ngại mệt đến hoảng, vì thế liền từ chối không đi.”

Tiết Thần nghe nàng nói như vậy, không khỏi buông xuống khung thêu trên tay, ngẩng đầu hỏi: “Muội từ chối lời mời của Thái Tử Phi?”

“Ừ, từ chối! Muội cảm thấy Thái Tử Phi dường như thay đổi rất nhiều so với lúc trước, nói chuyện làm bộ làm tịch, luôn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng biểu hiện thân phận. Huống chi, nàng kêu muội đi thật ra cũng không có chuyện gì, thuần túy chính là muốn để muội giúp tiếp khách. Nàng mở tiệc chiêu đãi đông người, muội cũng không nói được vài câu với nàng ta, vả lại muội cũng không thích nghe đề tài bàn luận của nàng ta và bọn họ, cho nên dứt khoát từ chối. Muội đã tới gần ngày sinh sản nên cũng không sợ đắc tội nàng ta.” Lý Mộng Oánh vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm quan sát biểu tình Tiết Thần, muốn từ đó có thể phán đoán cách làm của mình là đúng hay sai.

Không ngờ Tiết Thần nghe xong cũng không có phản ứng gì, chỉ lơ đãng gật đầu: “Được thôi, muội không muốn đi thì cũng không ai bức được muội.”

Lý Mộng Oánh nhẹ nhàng thở ra: “Đại tẩu đúng là đại tẩu, lúc nào cũng bình tĩnh. Tẩu không hỏi muội xem các nàng nói gì đó mà muội không thích nghe à?”

Tính tình Lý Mộng Oánh cũng khá dịu dàng, đề tài có thể khiến nàng nghe không nổi là đủ thấy được đám người Thái Tử Phi nói chuyện có bao nhiêu quá mức.

Tiết Thần cong môi cười, bởi vì mang thai mà da thịt càng trở nên trắng nõn như được mạ một lớp trân châu sáng bóng: “Thì đơn giản chính là nói chút nhàn thoại về ta và Trưởng Công chúa chứ gì.”

Nhàn thoại về Lâu gia thì đám phụ nhân cũng không dám nói, vì thế nàng và Trưởng Công chúa liền biến thành tấm mộc cho Lâu gia. Tụ hội của các phụ nhân thâm trạch thì chẳng phải lúc nào cũng muốn dẫn đề tài lên người các nàng hay sao?

Lý Mộng Oánh hâm mộ Tiết Thần rộng rãi: “Nếu Đại tẩu đã biết thì muội cũng không thuật lại nữa, không thôi lại có vẻ như muội không phóng khoáng. Bất quá, lần trước muội đến viện của Thái Tử Phi còn gặp một vài phu nhân nữa. Lúc đầu muội cũng  không biết lai lịch của các phu nhân kia, chỉ tưởng là nhà bình thường mà thôi, sau đó nghe Triệu ca nhi mà muội mới biết được, hóa ra những phu nhân mà Thái Tử Phi tiếp xúc gần đây đều có quan hệ tốt với bên kia.”

“Bên kia?” Tiết Thần nhíu mày khó hiểu.

Lý Mộng Oánh ghé sát vào nàng nhỏ giọng: “Chính là . . . bên phía Hữu tướng. Hiện giờ Thái Tử Phi qua lại thân mật với trưởng tức của Tín Quốc Công phủ và Ngũ cô nương của Uy Viễn Hầu phủ . . . Hai người này tuy nói lúc xưa có lui tới với Thái Tử Phi, nhưng đó đã qua lâu rồi, hiện giờ với thân phận và địa vị của Thái Tử Phi, có phải không nên tiếp xúc nhiều với các nàng? Vì thế mới nói, Thái Tử Phi cùng với những người này kết giao, có thể đưa ra đề tài hay về Lâu gia chúng ta mới lạ.”

Tiết Thần nghe đến đó liền hạ ánh mắt, trầm ngâm một lát bèn lầm bầm lầu bầu nói một câu: “Ai nha, thiên đường có lộ thì không chịu đi!”

Lý Mộng Oánh không nghe rõ hỏi lại: “Đại tẩu nói cái gì?”

Tiết Thần lắc đầu: “Không có gì. Ta chỉ nói Thái Tử Phi kết giao với ai chúng ta cũng quản không được, chúng ta cứ an tâm sinh hạ hài tử khỏe mạnh thì chính là công thần của Lâu gia, chuyện khác đều để cho nam nhân đi đảm đương không phải sao? Triều đình có hướng gió gì, ai cùng ai qua lại với nhau, chúng ta cũng không làm chủ được.”

“Ừ, muội cũng hiểu. Chỉ là nhịn không được muốn báo cho Đại tẩu biết mà thôi.” Lời nói của Lý Mộng Oánh làm trong lòng Tiết Thần ấm áp, nàng vốn lớn hơn Lý Mộng Oánh hai tuổi, coi nàng ta giống như muội muội của mình.

Hai người lại bàn về chuyện ở cữ trong chốc lát, sau đó Tiết Thần liền cáo từ. Khi rời khỏi viện vừa vặn gặp Triệu ca nhi bèn dừng lại nói với Triệu ca nhi vài câu. Đơn giản chỉ là nhắc nhở Triệu ca nhi chú ý đến Lý Mộng Oánh nhiều hơn, đừng để cho nàng suốt ngày nghẹn ở trong phòng, thường xuyên lôi kéo nàng ra bên ngoài đi dạo một chút, hoạt động dãn gân dãn cốt sẽ tốt hơn.

Triệu ca nhi đáp ứng, Tiết Thần liền đi về viện.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Lâu Khánh Vân hẳn là cùng trở về với Triệu ca nhi, thấy Tiết Thần liền chạy tới đỡ nàng, một tay nhịn không được xoa xoa bụng nàng, đỡ nàng ngồi xuống mới nói: “Bụng của nàng lúc này còn hai tháng nữa mà không khác gì thời điểm sắp sinh Tuân ca nhi, làm sao mà chịu đựng nổi đây.”

Tiết Thần tiếp nhận chén nước Lâu Khánh Vân đưa tới, trêu ghẹo: “Cũng đâu phải là chàng chịu, là ta chịu đựng mà, chàng than thở cái gì.”

“Chậc chậc chậc, ta đang quan tâm nàng đấy, lại thành ra ta không đúng?” Lâu Khánh Vân ngồi xuống bên cạnh nàng. Tô Uyển cũng lập tức bưng đến chén nước cho Thế tử, bởi vì Tiết Thần không thể uống trà, cho nên hết thảy đồ uống trong Thương Lan uyển đều biến thành nước, ngẫu nhiên thêm chút mật ong hay hoa khô. Hôm nay chén này chỉ là nước trắng, Lâu Khánh Vân uống cảm thấy lạt lẽo bèn  đặt sang bên cạnh, chuyên tâm hầu hạ phu nhân.

Tiết Thần lườm người nào đó một cái: “Chàng quan tâm cũng vô dụng, lại không thể để chàng sinh. Ta nhìn bụng của Oánh tỷ nhi, coi bộ sắp sinh đến nơi rồi, sau khi nàng sinh xong là đến lượt ta. Nếu chỉ có một đứa thì ta còn không khẩn trương, nhưng lần này lại thêm một đứa, cũng không biết có thể thuận lợi giống sinh Tuân ca nhi hay không.”

Lâu Khánh Vân vỗ ngực nói: “Yên tâm đi. Có tướng công nàng ở đây, ta bảo đảm sẽ thuận lợi!”

Tiết Thần bật cười: “Chàng làm thế nào có thể bảo đảm thuận lợi? Chàng lại không phải ma ma hộ sinh.”

Hai người ghé vào nhau nói giỡn vài câu, Lâu Khánh Vân chợt nhớ ra một vấn đề bèn báo cho Tiết Thần: “À đúng rồi, mười ngày sau Đại Vương tử Hán Sát Nhĩ của Nam Cương muốn tới thăm Tiêu Quốc, trong cung đã hạ mệnh lệnh, toàn bộ tam phẩm trở lên đều phải tham gia Quốc yến. Bụng của nàng quá lớn, ta đã thay nàng xin phép vắng mặt, đến lúc đó nàng cũng đừng đi.”

Tiết Thần giật mình nhíu mày hỏi: “Chàng nói cái gì? Nam Cương Đại Vương tử muốn tới Tiêu Quốc?”

Này, này . . . chuyện này tới cũng tới quá đột nhiên. Phải biết rằng, đời trước Nhị Hoàng tử khởi binh tạo phản, phía sau ngoại trừ có Lý Đạt đi theo thì binh lực lớn nhất để duy trì cho hắn chính là đến từ Nam Cương, mà Nam Cương Vương tử theo hắn đánh vào kinh thành, hình như tên là cái gì Sát Nhĩ . . .

Nhưng, nhưng một đời này sao hắn lại tới nhanh như vậy? Tiết Thần không khỏi chần chờ, tuy nhiên, một đời này có quá nhiều sự tình mất đi khống chế, làm ký ức Tiết Thần bắt đầu có chút hỗn loạn. Nàng không dám xác định, Đại Vương tử kia rốt cuộc là thật sự tới đưa cống phẩm, hay vẫn là giống đời trước có âm mưu quỷ kế khác không thể cho ai biết?

Lâu Khánh Vân thấy Tiết Thần đột nhiên ngây dại, không khỏi thò qua hỏi: “Nàng làm sao vậy? Như thế nào lại không nói gì?”

Tiết Thần trao cho hắn một ánh mắt vô cùng hoảng sợ, Lâu Khánh Vân nhớ tới, vào thời điểm Tiết Thần nói với hắn vụ núi Vòi Voi sẽ sụp đổ, dường như cũng là biểu tình này. Chẳng lẽ . . .

loading...

Danh sách chương: