164. TỎA UY CHẤN

Edited by Bà Còm in Wattpad



Trời đổ tuyết càng lúc càng lớn từ sau giờ Ngọ qua hết một đêm. Hôm sau sáng sớm tinh mơ khi mọi người rời giường, phát hiện toàn bộ kinh thành đều bị bao phủ một màu trắng xóa. Bình dân bá tánh gấp rút quét sạch tuyết trên mái hiên phòng ngừa nhà sập, những người còn lại thì cào sạch trước cửa sau hè. Trước phủ Triệu Vương, ba gã hôm qua ăn bốn mươi gậy rồi bị ném ra ngoài vẫn không có bất cứ kẻ nào dám tới gần xem xét, ở một đêm ngoài trời biến thành ba người tuyết đóng băng.

Khi trời đổ bão tuyết khiến không ít khất cái chết vì đông lạnh sẽ được sai dịch đưa ra bãi tha ma, dù vậy ba bộ người tuyết kia vẫn không có sai dịch nào dám tùy tiện thu dọn, ngược lại tất cả đều thận trọng để mặc đó không chú ý tới, sợ làm phủ Triệu Vương tức giận. Một loạt hành động hôm qua trong phủ Triệu Vương đương nhiên được lan truyền ồn ào huyên náo khắp kinh thành.

Trong Đông Cung, Thái tử dùng cả một đêm ở thư phòng khua chiêng gõ mõ ngầm truyền một loạt mệnh lệnh, lúc này vành mắt đen thùi mà về chính điện của Thái tử phi, ngồi xuống nhàn nhạt hỏi: “Sự tình lần này có quan hệ đến ngươi hay không?”

Thái tử phi nghe xong giật mình, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu: “Điện hạ cho rằng thiếp trở thành kẻ ngu dốt vậy sao? Làm chuyện thấy rõ sẽ bị lòi tẩy này có chỗ tốt gì cho thiếp? Lúc trước bị một lần thất sách cũng vì gã Cảnh Khoan miệng lưỡi trơn tuột . . .”

“Ngươi còn dám đổ tội cho Cảnh Khoan!” Thái tử thấp giọng gầm lên, thấy Thái tử phi lập tức ngậm miệng, hắn cười lạnh nói, “Cảnh Khoan tốt xấu gì cũng đã theo ta nhiều năm, lại bị chiêu thức ngu xuẩn của ngươi kéo cho ngã ngựa! Lần này không phải ngươi làm là tốt nhất, nhân dịp này ta có thể rửa sạch Tam pháp ty!”

Thái tử nói xong liền đứng dậy, vừa đi tới cửa thì dừng bước chân, cũng không quay đầu lại chỉ nói: “Lần này Triệu Vương Thế tử phi Chương thị gây náo động như vậy, không những chưa từng khiến phụ hoàng tức giận, ngược lại phụ hoàng còn tán thưởng không ngừng. Nàng ta lập tức diện thánh rồi dùng thủ đoạn lôi đình trị gia, tuy xử trí đều là hạng người không quan trọng mấy, nhưng đối với người khác làm sao không phải là một cảnh báo lớn lao? Tuổi còn trẻ mà có thể lôi ra thủ đoạn như vậy, sau này nếu ngươi tiếp cận nàng ta thì nhớ rõ dùng đầu óc nhiều hơn. Nàng ta không phải hạng người dễ sống chung, trước đó bọn Cảnh Khoan sở dĩ rơi vào kết cục như vậy, khả năng cực lớn là vì nàng ta trộm tấu chương của Trương Xương Ung cho nên tin tức đã bị rò rỉ.”

Nói xong lời này, hắn chẳng thèm quay đầu lại xem Thái tử phi có phản ứng thế nào, lập tức nghênh ngang mà đi. Thái tử phi ngây ngốc ngồi ngẩn người một hồi lâu, lúc này mới lộ ra vẻ mặt vừa kinh vừa giận, đột nhiên đập bốp xuống tay vịn một cái thật mạnh.

“Hóa ra là nó phá đám chuyện tốt của ta!”

Đa tạ vào ɯattρad tiếp thêm tinh thần cho bà còm

Trong chính phòng Ninh An các của phủ Võ Ninh Hầu, Thái phu nhân dùng xong cơm sáng thì bên ngoài thông báo Vương phu nhân tới. Bà gật đầu ý bảo mời người tiến vào, xua tay ra hiệu cho tức phụ nhi mình coi trọng nhất không cần đa lễ, kêu người ngồi xuống rồi quan tâm hỏi: “Bên phủ Triệu Vương có tin tức gì mới hay không?”

“Nương, nghe nói bên kia cả đêm yên ắng không có chuyện gì.” Vương phu nhân đáp lời, thấy Thái phu nhân hơi trầm ngâm bèn nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi nói một cách tán thưởng, “Tuy trước kia chúng ta đã biết tính tình nàng cương liệt quả quyết, nhưng thực sự không ngờ lại ra tay 'sấm rền gió cuốn' đến thế. Chỉ nội việc hôm qua nàng tiến cung trần cáo trước rồi về nhà thống trị nội vụ, không những rất có kết cấu mà còn không chút nào nương tay, có thể nhìn ra nàng suy nghĩ vừa mau lại vừa chu đáo. Triệu Vương Thế tử quả thật là người có phúc mới được một Thế tử phi như vậy.”

“Triệu Vương Thế tử thật sự rất có phúc.” Thái phu nhân thở dài, thấy vẻ mặt Vương phu nhân không được tự nhiên, bà cười trấn an, “Yên tâm, lời này của ta không phải trách con. Dũng khí và thủ đoạn như vậy chỉ kết hợp rất tốt với nhóm long tử phượng tôn, nhưng nếu gả cho Minh nhi thực sự không xứng đôi. Phía trên Minh nhi còn có đại ca, Công chúa tuy là kim chi ngọc diệp lại thông tuệ thấu hiểu đại thể, nhưng xét về tâm kế thủ đoạn thì xác thật không thể bằng được Triệu Vương Thế tử phi. Một nhà chúng ta quan trọng nhất là hòa thuận một lòng, không thể giống Triệu Vương Thế tử thân là đích trưởng tử của Triệu Vương mà người lại có chút ngờ nghệch. Xác thật phải cần một vị Thế tử phi như vậy để tọa trấn.”

Nghe bà mẫu nói thế, Vương phu nhân mới yên tâm thả xuống tảng đá lớn trong lòng, vội cười phụ họa: “Dù sao cũng là nương có kinh nghiệm thâm hậu, con lại chẳng nghĩ nhiều được như vậy.”

“Con không cần nâng lão bà này lên cao, hiện giờ con một mình phải cai quản hai phủ, lại còn xử lý gọn gàng ngăn nắp, với Cố gia mà nói thì tức phụ như con cũng là đại công thần.” Thái phu nhân cười nói, chợt như thuận miệng nhắc tới, “Minh nhi có tin gì không?”

Nhắc tới Cố Minh nhi tử ruột thịt không chịu làm huân vệ mà bướng bỉnh muốn đi Quảng Tây bình loạn, sắc mặtVương phu nhân tức khắc ảm đạm vài phần, sau một lúc lâu mới cố nặn ra nụ cười: “Chỉ có lá thư gởi về nửa tháng trước, nói cái gì mà hết thảy đều tốt. Nương cũng không cần quá nhớ hắn, tốt xấu gì bên kia còn có Xương Bình Bá là bạn cũ của lão gia dòm chừng, sẽ không có việc gì đâu ạ.”

“Trên có Đại ca cưới Công chúa lại được Hoàng Thượng yêu thích, dưới có ấu đệ tuổi còn nhỏ mà được các đại nho thưởng thức, ở giữa là các ca ca đệ đệ thứ xuất đều có tiền đồ, Minh nhi là đích tử lại lọt ở giữa như vậy đã biểu hiện thật xuất sắc rồi.” Thái phu nhân mỉm cười liếc nhìn Vương phu nhân một cái rồi lại quan tâm hỏi, “Nhưng còn Ngọc nhi và Du nhi hiện giờ theo con học quản gia, hai đứa có chút tiến bộ nào không? Ta không ngờ Du nhi lại chịu chủ động học cái này, khiến cữu mẫu con đây vất vả rồi.”

“Nào có ạ, tuy Du nhi thân thể mảnh mai, nhưng làm việc thật ra rất dụng tâm.”

Vương phu nhân nghĩ đến Cố Ngọc khác hẳn ngày xưa chỉ thích quan tâm đến son phấn hương lộ linh tinh, hiện giờ lại chịu để tâm nghiên cứu sổ sách và học hỏi quản lý việc nhà, trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Cho nên cách bà đối xử với Trương Kỳ cũng khác, lúc đầu thờ ơ lạnh nhạt thì nay dĩ nhiên có cái nhìn mới. Vì thế khi Thái phu nhân hỏi thăm sự tình của Trương Kỳ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Vương phu nhân cũng vui vẻ tỉ mỉ giải thích kỹ càng khiến Thái phu nhân rất cao hứng, nấn ná non nửa canh giờ mới ra ngoài.

Vương phu nhân vừa đi, Thái phu nhân vui tươi hớn hở nắm chặt Phật châu nở nụ cười. Sở mụ mụ đứng bên cạnh biết bà đang hứng chí, đưa đến một chén trà hạnh nhân rồi cười nói: “Thái phu nhân đang phấn khởi vì chuyện của biểu tiểu thư?”

“Con bé chịu dụng tâm, ta đương nhiên rất vui, hơn nữa hiện giờ sức khỏe con bé có chuyển biến tốt đẹp, mẫu thân con bé ở dưới chín suối cũng được an lòng.” Thái phu nhân nhẹ nhàng lần Phật châu trong tay, chợt trầm ngâm nói, “Thục phi nương nương nói đúng, thay vì bắt buộc Nhị tức phụ nhi đáp ứng việc hôn nhân này, còn không bằng nhìn xem Du nhi có thể làm cữu mẫu nhận ra những đức tính tốt. Nếu không mai này sớm hay muộn ta phải xuôi tay rời đi, nếu Nhị tức phụ nhi không cam tâm tình nguyện thì bà bà và tức phụ sẽ có hiềm khích, có giai ngẫu cũng biến thành oán ngẫu.”

“Thái phu nhân đương nhiên cơ trí.” Sở mụ mụ nịnh hót một câu. Lại mụ mụ đứng bên cạnh cũng hiểu ý khen, “Nếu nói ra thì dưỡng nữ của Nhị cô thái thái mà còn có thể được tiền đồ như ngày hôm nay huống chi nữ nhi ruột thịt?”

“Các ngươi đừng tưởng làm Triệu Vương Thế tử phi là dễ.” Thái phu nhân thu hồi gương mặt tươi cười, lắc đầu thở dài, “Con bé bộc lộ mũi nhọn như vậy, khó tránh khỏi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Triệu Vương Thế tử là hậu bối, nếu con bé có thể sớm truyền ra tin mừng thì tốt quái, nếu không thể sẽ khó tránh khỏi có người muốn cắm tay chân vào. Hơn nữa, chờ đến sang năm Uyển Bình Quận Vương phi vào cửa còn chưa biết thế nào.”

Truyện được làm bởi nhà bαcοm2 ở ɯattραd

Trắng đêm Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ không về, mãi đến giờ Ngọ hôm sau mới giục ngựa hồi phủ. Trước khi vào cửa hắn nhịn không được dừng ngựa nhìn thoáng qua ba cỗ người tuyết mà kinh thành đang bàn tán ồn ào khắp nơi, khẽ hừ một tiếng rồi phóng ngựa vào cửa. Nhưng hắn không lập tức tiến đến nhị môn mà đi đến chỗ Tổng quản Hạ Dũng. Mới vừa đến nơi, hắn thấy Hạ Dũng vội vàng ra đón. Nhảy xuống ngựa, nhìn Hạ Dũng cuống quít hành lễ, hắn liền vươn tay đỡ người lên.

“Hạ Tổng quản, hôm qua cả buổi tối ta đến phủ Định Viễn Hầu lãnh giáo binh pháp với lão Hầu gia, nhưng sáng hôm nay vừa về tới cửa đã thấy bên ngoài có ba cỗ thi thể, đây là chuyện gì?”

Mặc dù biết rõ chuyện ngày hôm qua náo động lớn như vậy tất nhiên đã truyền khắp kinh thành, không có đạo lý gì mà phủ Định Viễn Hầu lại không biết, nhưng nếu Trần Thiện Duệ đã hỏi thì Hạ Dũng dĩ nhiên chỉ có thể thuật lại sự tình từ đầu chí cuối. Tuy Trần Thiện Duệ đã nghe đại đa số chi tiết, nhưng khi nghe nói lúc ấy Trần Thiện Chiêu đi ngang qua pháp trường ở đê Thái Bình thế nhưng hoàn toàn nghe theo Chương Hàm câm lặng không có bất kỳ phản ứng gì, hắn vẫn nhịn không được cười khẩy một tiếng nhưng che lấp ngay. Đợi nghe kể một màn Chương Hàm thống trị nội vụ, ánh mắt hắn lập tức lập loè.

“Không thể tưởng tượng được hôm qua Đại tẩu lại bày ra tính tình lớn như vậy.” Trần Thiện Duệ liếc xéo Hạ Dũng một cái rồi cười như không cười nói, “Hơn nữa, ngay cả mặt mũi của Hạ Tổng quản mà cũng bị ném xuống đất.”

“Vốn chính là tiểu nhân phạm phải sai lầm, chỉ tính là lỗi sơ suất mà sơ sẩy thì vẫn còn nhẹ, không thể trách Thế tử phi.”

Hạ Dũng nói một cách khiêm tốn nên Trần Thiện Duệ cũng không nhiều lời, chỉ an ủi khuyên giải Hạ Dũng vài câu, sau đó lên ngựa quay lại rời đi. Lúc này, mấy quản sự đứng phía xa xa mới sán lại gần, trong đó có một người cười cầu tài nói với Hạ Dũng: “Hạ Tổng quản, Quận vương nói lời này đủ có thể thấy rất quan tâm đến ngài . . .”

“Câm mồm!” Hạ Dũng lạnh lùng ngắt lời, sau đó nhìn chung quanh những người khác một vòng, vẻ mặt nghiêm khắc răn dạy, “Thế tử phi xử sự theo lẽ công bằng, huống chi ba kẻ 'ăn cây táo, rào cây sung' kia sớm nên loạn côn đánh chết! Nếu ai còn tiếp tục nói bậy về vấn đề này, ta sẽ bất chấp giao tình bao nhiêu năm giữa chúng ta!”

Thấy Hạ Dũng phất tay áo bỏ đi, mấy quản sự hai mặt nhìn nhau, cười giả lả rồi từng người trở về vị trí tiếp tục công việc. Chỉ là, trong lòng mọi người vẫn không tránh được suy nghĩ về thái độ của Trần Thiện Duệ hôm nay, cùng với thủ đoạn lôi đình của Chương Hàm hôm qua, cộng thêm tình cảnh Lý côn công đưa nàng từ trong cung trở về cùng ba mươi khoảnh ruộng đất phong thưởng.

Mời vào ɯattραd thăm nhà bαcοm2

Chương Hàm ngồi trong phòng kiểm tra sổ sách, nghe nói Trần Thiện Duệ tối hôm qua đưa tin báo là ở lại phủ Định Viễn Hầu đã trở về, nàng không khỏi ngẩng đầu liếc về phía Trần Thiện Chiêu đang nằm lệch trên giường đọc sách, sau đó mới phân phó cho Thẩm cô cô: “Phái người đi Ứng Thiên phủ nha nói một tiếng, bảo bọn họ phái mấy sai dịch mau chóng dọn dẹp ba cỗ tử thi kia đến bãi tha ma!”

Chờ Thẩm cô cô vừa đi, Trần Thiện Chiêu ngồi dậy, cười tủm tỉm nhìn Chương Hàm chọc ghẹo: “Chúc mừng Thế tử phi, chúc mừng Thế tử phi. Từ nay về sau, ngài ở kinh thành chính là uy chấn bát phương!”

loading...

Danh sách chương: