Edit Hoan Nu Phu Ac Doc Cuoi Voi Ta Xuyen Nhanh Long Nu Da Bach Chuong 178 De De Muon Leo Giuong

Bởi vì buổi tối vận động một phen, cho nên Đào Nhiên sáng sớm ngủ tương đối chìm, cho đến trời sáng choang còn không dậy nổi. Hắn chưa tỉnh ngủ Quỳ Thanh Thanh cũng sẽ không đánh thức hắn, hiện tại tiểu tử này là người của mình, Quỳ Thanh Thanh chỉ nghĩ cẩn thận thương yêu hắn.

Nàng nằm ở bên cạnh Đào Nhiên, nhìn Đào Nhiên hơi quệt mồm ngủ, một loại cảm giác thỏa mãn không nói ra được vờn quanh nàng, Quỳ Thanh Thanh nhìn một chút liền không nhịn được muốn cười, lại sợ phát ra âm thanh đánh thức Đào Nhiên, chính đang nín khổ cực, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới cổ họng bể nồi bể chảo của Lão Trương, "Quỳ Thanh Thanh! Người đâu?!"

Quỳ Thanh Thanh sợ hết hồn, lập tức đi nhìn Đào Nhiên, thấy hắn vẫn ngủ yên, lúc này mới an tâm. Quỳ Thanh Thanh nghiêng đầu qua hướng về bên ngoài trừng mắt một cái, sau đó rón rén xuống giường, bắt đầu dè dặt cẩn thận mặc quần áo.

Lão Trương chờ đến không nhịn được, lại lớn tiếng kêu: "Ngủ chết rồi à?! Mau ra đây!"

Quỳ Thanh Thanh: "..." Nếu như cho nàng một cơ hội, nàng nhất định phải đánh Lão Trương đến không thể tự lo liệu sinh hoạt.

Lúc này Đào Nhiên trên giường đã cau mày hừ hừ, dáng vẻ khó chịu như mệt hết sức lại cứ bị ồn ào. Khuôn mặt nhỏ nhắn trứu lại, thật là làm Quỳ Thanh Thanh đau lòng đến không thể đau lòng hơn. Nàng vội vàng đem y phục lấy ra ngoài mặc, mặc xong áo lót, chính đang thắt đai lưng Lão Trương đột nhiên từ phía sau lưng nhô ra nói: "Tại sao cô lại ở chỗ này mặc quần áo?"

Quỳ Thanh Thanh trợn to mắt, ngón trỏ che trước môi nói: "Suỵt..."

Lão Trương: "Suỵt?"

Nói thế nào hắn cũng là một đại lão gia sắp bốn mươi tuổi, loại chuyện này dĩ nhiên hắn hiểu. Lão Trương liền mặt biến sắc, lộ ra thần sắc thô bỉ nói: "Oh yo, giỏi cho cô a Quỳ Thanh Thanh, lại ở trên giường giấu người. Là ai vậy, sẽ không phải là Lão Lý chứ? Ta sớm đã nhìn ra cô thèm thuồng cơ bụng tám múi của hắn."

Quỳ Thanh Thanh một đầu bốc hỏa: "Đừng nói chuyện."

"Sao ta lại không thể nói chuyện?" Lão Trương mặt không phục nói: "Mọi người đều là người quen cũ có cái gì mà giấu giếm? Không phải là chút chuyện này thôi sao, khinh thường Lão Trương ta không sinh hoạt giới tính sao?"

Quỳ Thanh Thanh hận không thể một mồi lửa nướng chín Lão Trương, lúc này từ trong phòng truyền ra một thanh âm: "Ồn ào chết."

Toàn thân Lão Trương chấn động một cái, thanh âm này sao không giống như Lão Lý?

Đào Nhiên mặc quần cụt rộng thùng thình, áo sơ mi trên người không cài nút lộ ra khuôn ngực gầy nhỏ, hắn buồn ngủ mông lung đi ra nói: "Sáng sớm ồn ào gì thế?"

Lão Trương trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, trái tim co rúc một trận, trong miệng một câu đều không nói ra được. Sau đó hắn liền đảo mắt nhìn chằm chằm Quỳ Thanh Thanh, phảng phất như đang nói biểu đệ ngươi mà ngươi cũng có thể hạ thủ được, Quỳ Thanh Thanh ngươi quả thực không phải là người! Ngươi là súc sinh mặt người dạ thú!

Quỳ Thanh Thanh mặt mo có chút không nhịn được, dự định một hồi nữa giải thích với lão Trương, lúc này nàng hướng về Đào Nhiên cười nịnh nọt nói: "Không sảo nữa không sảo nữa, ngủ tiếp đi."

"Không ngủ được nữa." Đào Nhiên mặt không vui, hắn đi tới ôm eo Quỳ Thanh Thanh, ở trên mặt nàng hôn một cái, còn chưa ngủ đủ giọng có chút khàn khàn nói: "Sáng sớm muốn ăn gì, tôi làm cho."

Quỳ Thanh Thanh: "Canh thịt viên..."

Đào Nhiên đi xuống lầu làm canh thịt viên, lão Trương trợn đôi mắt chó đã sắp bị lóe mù, không thể tưởng tượng nổi nói: "Mẹ ôi, đây cũng quá loạn đi?"

"Hắn không phải biểu đệ tôi, bọn tôi không có liên hệ máu mủ." Quỳ Thanh Thanh đầy mặt ngọt ngào khi yêu nói: "Kỳ thực thân phận thật của hắn là chồng nuôi từ nhỏ của tôi."

Lão Trương: "..." Lão Trương mặt biểu tình ngươi có phải nghĩ ta ngốc lắm không.

Sau đó hắn nói: "Dù sao cũng làm không ra em bé, mấy người muốn làm thế nào không liên quan ta, ta đến tìm cô là bởi vì lão đại có tin tức."

Lão đại hắn nói dĩ nhiên chính là Tần Khắc, Quỳ Thanh Thanh nói: "Tìm được hắn rồi?"

"Nghe nói hắn gần đây đem nhóm người kia làm cho sứt đầu mẻ trán, bọn họ đã thả ra tin tức, nhất định phải giết Tần lão đại."

Quỳ Thanh Thanh cau mày đang suy nghĩ là chuyện gì, Lão Trương là lão nhân của trấn nhỏ, hiểu rất rõ chút tâm tư trước kia của Quỳ Thanh Thanh đối với Tần Khắc. Hiện tại Quỳ Thanh Thanh đã có tiểu bạch kiểm, hắn chỉ sợ Quỳ Thanh Thanh không còn tình cảm với Tần Khắc sau đó thấy chết không cứu, lão Trương nói: "Thế nào, cô có dự định đi cứu lão đại không?"

"Đó là đương nhiên." Không nói cái khác, dù chỉ để báo ân cứu mạng năm đó nàng cũng đi a, càng huống chi tình cảm nhiều năm sống chung với nhau như vậy, so với người thân cũng đã không sai biệt lắm. Quỳ Thanh Thanh nói: "Ông đi triệu tập nhân thủ, không cần quá nhiều, chúng ta lần này không thể cứng rắn với bọn họ."

Lão Trương đi, ở trên lầu đụng phải Đào Nhiên đã làm xong canh. Đào Nhiên bưng chén canh nói: "Có muốn ăn chung không?"

Lão Trương nhìn canh nuốt ngụm nước miếng, sau đó tiếc nuối cười nói: "Được rồi, chờ lần sau đi."

Nhìn hắn đi, Đào Nhiên lòng nói lần sau chưa chắc ta đã có loại tâm tình tốt này đâu. Hắn lộ ra một nụ cười ngọt ngào hướng về trên lầu kêu: "Mau xuống dùng cơm a."

Quỳ Thanh Thanh cũng nhịn không được bật cười, "Tới đây tới đây!"

Quỳ Thanh Thanh xuống uống canh, Đào Nhiên nói: "Trong thôn không có gạo, những ngày qua không phải ăn thịt thì chính là ăn rau củ dại, có chút ngấy, để tôi nghĩ biện pháp đi làm chút lương thực."

Quỳ Thanh Thanh yêu thương nhìn Đào Nhiên nói: "Chuyện này cậu không cần quan tâm, giao cho tôi làm đi. Cậu hiện tại chủ yếu nhất là phải dưỡng tốt thân thể, con thú lông lá kia của cậu làm tuyệt dục chưa? Làm cho nó đi, đồ cắt đi nấu canh uống."

Bên ngoài Lông Mượt chính đang chơi đùa đột nhiên cảm giác hoa cúc chợt lạnh, không nhịn được run lập cập.

Đào Nhiên: "..."

Tuy rằng rất không muốn nói, nhưng Đào Nhiên vẫn là nói: "Chị... tối hôm qua không hài lòng sao?"

"Hả?" Quỳ Thanh Thanh nhớ tới bộ dáng cường thế của Đào Nhiên tối hôm qua, mặt ửng đỏ nói: "Hài lòng."

Đào Nhiên liền buồn bực, "Hài lòng làm gì còn muốn nấu canh bổ cho tôi?"

Quỳ Thanh Thanh: "Đây không phải là muốn để cho cậu luôn tiếp tục giữ vững sao."

Đào Nhiên: "..." Đào Nhiên giật giật khóe miệng một cái, có một bạn gái vĩnh viễn không biết đủ như vậy, cũng không biết là may mắn hay xui xẻo.

Hắn nói: "Chị muốn đi ra ngoài à."

Quỳ Thanh Thanh: "Đúng vậy, Tần Khắc có tin tức, tôi dẫn người ra ngoài tìm hắn."

Vừa nghe tên Tần Khắc, Đào Nhiên liền có chút mất hứng. Nhưng mà để biểu hiện làm một nam nhân đại độ, Đào Nhiên vẫn là rất dè đặt nói: "Ừm, cần tôi bồi chị cùng nhau không?"

Quỳ Thanh Thanh khua tay lên, "Không cần, tôi dẫn người đi cứu là được, cậu cứ chờ ở trong thôn đi."

Đào Nhiên: "..."

Quỳ Thanh Thanh: "???"

Đào Nhiên: "Hừ!"

Quỳ Thanh Thanh: "???"

Đào Nhiên cơm cũng không ăn, bực bội đứng lên liền rời đi. Quỳ Thanh Thanh ở phía sau kêu: "Đi làm gì đó?"

Đào Nhiên: "Đi làm tuyệt dục cho Lông Mượt!"

"Ờ." Quỳ Thanh Thanh hài lòng, còn dặn dò: "Thừa dịp tươi mới hầm luôn!"

Đào Nhiên quả thực tức chết, Quỳ Thanh Thanh nữ nhân này ăn trong chén nhìn trong nồi, có tiểu thịt tươi mình đây còn nghĩ đến lão thịt muối Tần Khắc kia. Đây là nghĩ muốn trái ôm phải ấp hưởng tề nhân chi phúc a, Đào Nhiên quả thực không thể nhẫn nhịn, hắn dự định tạm thời không để ý tới Quỳ Thanh Thanh, hắn muốn cho Quỳ Thanh Thanh biết bản thân cũng có tính tình.

Quỳ Thanh Thanh ăn điểm tâm, lau miệng một cái, tự nhận là vô cùng săn sóc rửa chén. Sau đó nhấc chân đi tìm Lão Trương, Đào Nhiên ở bên ngoài kỳ kèo rất lâu mới trở về, hắn cố ý tránh trên núi muốn nhìn bộ dáng gấp gáp của Quỳ Thanh Thanh khi không thấy được hắn. Kết quả sau khi trở lại sân nhà vắng vẻ, một bóng người cũng không có.

Bắt một người hỏi, nàng đã mang người đi tìm Tần Khắc.

Đào Nhiên: "Hừm..."

Quả thực không thể nhẫn nhịn! Oa a a a a!!!

Quỳ Thanh Thanh ở bên ngoài hắt hơi một cái, nói: "Hôm nay không biết thế nào, bị cảm sao?"

Lão Trương nói: "Tình nhân nhỏ kia của cô cũng không phải dễ chọc, về sau còn không minh bạch với lão đại, coi chừng hắn giết chết hai ngươi a."

"Ai cùng Tần Khắc không minh bạch?" Lời này Quỳ Thanh Thanh không thích nghe, "Trước kia là Tần Khắc thích người khác, bây giờ là lão nương di tình biệt luyến, từ đầu tới đuôi minh bạch, quả thực không thể minh bạch hơn."

Lão Trương vội vàng nói sang chuyện khác: "Cô nói xem lão đại đây là thế nào? Cho dù muốn báo thù cũng phải tìm các anh em cùng đi báo thù a, tự mình một người sờ mó vớ vẩn cái gì chứ?"

"Có thể là bởi vì không tìm được chúng ta, thôn trang nhỏ phía sau núi lớn, ai có thể tìm được?" Quỳ Thanh Thanh suy nghĩ một chút nói: "Bất quá bây giờ thôn còn chưa khôi phục tốt, không phải lúc báo thù, nên chờ đến lúc bọn họ cùng chính phủ đánh lưỡng bại câu thương hẵng báo thù sau."

"Đúng thế a." Lão Trương nói: "Lão đại sẽ không lại ở bên ngoài đánh hư đầu óc đi?"

Bọn họ biết Tần Khắc gần đây đang hành động lớn, cho nên một đám người liền chờ ở chỗ này, dù sao hắn sớm muộn cũng sẽ ra. Cũng không biết Tần Khắc tính toán thế nào, liên tiếp đợi ba ngày, làm đám người Quỳ Thanh Thanh chờ đến mặt vàng người gầy, Tần Khắc rốt cục mới xuất hiện. Không chỉ có hắn, sau lưng hắn còn có đủ loại người dị năng đi theo nhiều đếm không hết.

Mắt thấy Tần Khắc chạy ở phía trước, phía sau đủ loại dị năng toát ra hào quang hoa mỹ.

Quỳ Thanh Thanh mãnh liệt co quắp khóe miệng, sau đó nói: "Mọi người lên! Xử bọn chúng! Bảo vệ Tần Khắc!"

Toàn thân Lão Trương kim quang chợt lóe, xông lên phía trước nhất nói: "Đi theo phía sau lão tử lên!"

Quỳ Thanh Thanh ném một hỏa cầu to lớn đỏ như máu ra ngoài, hỏa cầu chao đảo một đường, dọc đường đều dấy lên hỏa hoạn. Dấu hiệu dị năng này quả thực không thể quen thuộc hơn, Tần Khắc đại hỉ, thật nhanh chạy về phía Quỳ Thanh Thanh bọn họ. Quỳ Thanh Thanh một phen níu lại Tần Khắc nói: "Ngươi sao lại làm thành như vậy?"

Tần Khắc không kịp giải thích: "Khoan nói đã, bắt bọn họ, phải sống phải sống!"

Lão Trương lòng nói xem ra lão đại bị kích thích quá lớn, lại còn muốn bắt sống về từ từ hành hạ.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

loading...