Edit Hoan Kich Mot Vai Chuong 8

Giang Hà nhìn chằm chằm đồ ăn trên giá nướng, thật lâu đều không có tiếng người nói chuyện. 

Xa xa truyền đến tiếng nói của mọi người, nhóm người Nguyễn Triết Tục đã đi dạo trở về, Giang Hà cúi thấp đầu:

"Vân Dương tại sao... Không tiếp tục với Nguyễn tiền bối?"

Thu Sinh buồn cười nói: "Ngươi thật là cái gì cũng không biết a, Tiểu Nguyễn ở nghi thức trao giải, khi cầm cup ảnh đế tỏ tình với Vân tổng. "

Giang Hà kinh ngạc nói: "Tại sao..."

Thu Sinh nói: "Vân tổng cự tuyệt, Nguyễn gia tự nhiên liền đè xuống chuyện này," nàng nghiêng đầu liếc nhìn đoàn người sắp tới gần, thúc giục: "Còn có cái gì muốn hỏi, hỏi mau, sau đó không có cơ hội nha. "

Giang Hà muốn hỏi rất nhiều, cuối cùng cái gì đều không nói ra được, lúng túng nói: "Hắn sau đó lại không có tin tức gì, là bởi vì Vân Dương sao?"

Thu Sinh nói: "Đương nhiên, Vân tổng đem tất cả kịch bản của Tiểu Nguyễn ném cho ngươi, Tiểu Nguyễn cũng không cần phải đóng phim. "

Giang Hà còn không có phản ứng lại, Thu Sinh thanh âm lại tiến vào lỗ tai của hắn, hắn nghe thấy Thu Sinh nói:

 "Dù sao Tiểu Nguyễn là vì Vân tổng mới diễn phim. "

Bữa tiệc nướng này, Giang Hà một bộ dáng mất tập trung mà ăn. Nguyễn gia tiểu thiếu gia, Giang Hà tự nhiên là nghe qua, là người trẻ tuổi ưu tú giống như Tạ Thụy Thừa, chỉ là không có lộ diện nhiều, không nghĩ tới dĩ nhiên lại là Nguyễn Triết Tục. Giang Hà thực sự nghĩ không ra, Nguyễn gia gia nghiệp to lớn, muốn có tài nguyên không phải là cuồn cuộn không ngừng mà đến sao? Tại sao phải để Vân Dương bao dưỡng hắn?

Hắn nghĩ như thế, trên đường về Nguyễn Triết Tục đến chỗ hắn trò chuyện, hắn cứ như vậy hỏi ra lời.

Nguyễn Triết Tục nở nụ cười: "Ngươi biết?" Hắn nói, "Tài nguyên tự nhiên là nhiều, nhưng cũng không phải là kịch bản Vân Dương viết."

Giang Hà hỏi: "Vậy cũng không cần thiết... Bao dưỡng đi?"

Nguyễn Triết Tục nói: "Đương nhiên là cần, ta không chỉ muốn kịch bản, ta còn muốn hắn. "

Giang Hà ngẩn người, Nguyễn Triết Tục nói trắng ra như thế, làm hắn muốn đáp lời nhưng không biết nói như thế nào, hắn hỏi: "Ngươi yêu Vân Dương?"

Nguyễn Triết Tục không trả lời, tiến đến bên tai hắn nhỏ giọng nói:

 "Giang Hà, ngươi cần phải quyết đoán thêm a, nếu cứ như vậy ngươi sẽ bị mất quyền thi đấu. "

...........................................................................................

Người đại diện nhìn Giang Hà đang ngồi xuất thần, không nhịn được thở dài: 

"Cho ngươi đi ra ngoài buông lỏng một chút, làm sao ngược lại lại càng không có tinh thần?"

Giang Hà phục hồi lại tinh thần, nói xin lỗi: "Xin lỗi..."

Người đại diện phất tay một cái, nói:

 "Bộ phim phía trước muốn tuyên truyền, tuần sau có một chương trình cần tham gia, ngươi nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, có thể không?"

Giang Hà không lên tiếng, người đại diện lại khuyên hắn: 

"Đây là kịch bản Vân tổng rất thích, nhất định phải tuyên truyền thật tốt, ngươi nói có đúng hay không?"

Giang Hà gật gật đầu, đáp lại, hắn ghét người đại diện phiền.

Người đại diện không thể làm gì khác hơn là trước tiên để hắn một mình suy nghĩ, nhưng mới đứng lên Giang Hà lại ngăn cản hắn, Giang Hà nói:

"Ta muốn đi tìm anh ấy. "

Người đại diện tự nhiên biết "Anh ấy" là ai, chỉ là... Hắn nói: "Ta gọi điện thoại hỏi một chút. "

Giang Hà nói: "Không cần, nếu anh ấy không có thời gian ta sẽ trở về. "

Người đại diện nâng điện thoại di động nói: "Vậy hỏi trước tiên hỏi Vân tổng đang ở nơi nào có được hay không?"

Giang Hà ánh mắt thâm trầm: "Bây giờ anh ấy không ở công ty sao?"

Người đại diện khóc không ra nước mắt, ở là ở, thế nhưng...

Giang Hà nói: "Ta muốn đi công ty. "

Người đại diện không thể làm gì khác hơn là đi lấy xe, trên đường muốn lấy điện thoại di động ra gởi tin nhắn qua, lại bị Giang Hà cản lại, nói lúc lái xe xem điện thoại di động không tốt. Người đại diện đầu đầu mồ hôi lạnh chỉ có thể hy vọng vị kia không ở trong công ty làm chuyện gì khác người .

Giang Hà đem vẻ mặt của người đại diện đều nhìn ở trong mắt, nội tâm đang suy nghĩ rốt cuộc là ai, đi tới trước cửa phòng làm việc của Vân Dương, hắn nghe thấy bên trong có tiếng nói.

"Lần trước đã nói với ngươi như thế nào?" Đây là giọng của Vân Dương, lạnh lùng, còn mang theo điểm thiếu kiên nhẫn.

"Ngài lần trước nói..." Hình như là đang nói chuyện của công ty, người này phỏng chừng chột dạ, âm thanh càng ngày càng nhỏ, Giang Hà không nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Giang Hà đứng ở ngoài cửa không có quấy rầy Vân Dương làm việc, một lát sau âm thanh trao đổi thật giống ngừng lại, Giang Hà đang muốn đẩy cửa đi vào, lại nghe thấy Vân Dương quát lên:

"Cút ra ngoài. "

Thanh âm của người thứ ba vang lên đến: "Làm việc đã lâu như vậy, đến nghỉ ngơi một chút đi. "

Vân Dương nói: "Không cần, ngươi lăn xa..."

Một trận ầm ầm tiếng vang, như là tiếng đồ vật rơi trên mặt đất, Giang Hà đứng ở một bên, một người vội vội vàng vàng từ trong phòng chạy ra, đi gấp liền không nhìn thấy Giang Hà, đụng phải người đại diện đang đi tới, hai người không biết nói cái gì, người đại diện sau khi cùng người kia khoát tay áo một cái hướng lại đây, nói với Giang Hà :

 "Vân tổng đang rất bận, ngươi..."

Còn chưa dứt lời, trong phòng truyền đến lúc cao lúc thấp tiếng rên rỉ, người đại diện lúng túng đứng tại chỗ, lôi kéo Giang Hà rời khỏi. Giang Hà thả xuống mắt, hiếm thấy cố chấp, hắn hỏi: 

"Bên trong là ai?"

Người đại diện nghiêm mặt nói:

 "Giang Hà, ngươi cùng Vân tổng không có nhiều quan hệ, hắn với ai ở chung, đều là chuyện của hắn."

Giang Hà hất tay của người đại diện ra, che mặt: "Nhưng tôi yêu anh ấy a. "

Người đại diện nói: "Nguyễn Triết Tục cũng yêu Vân tổng, Khưu Úc cũng yêu Vân tổng, ai không  yêu Vân tổng?"

Giang Hà trầm mặc, người đại diện cho rằng đã thuyết phục được hắn, tiếp tục nhỏ giọng lẩm bẩm:

 "Vừa bắt đầu đã cùng ngươi nói, một cái giao dịch mà thôi, chớ để ở trong lòng, ngươi..." 

Giang Hà rõ ràng không nghe lọt tai, hắn mở cửa đi thẳng vào, người đại diện đi theo hai bước muốn đem Giang Hà lôi ra, giương mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc lại lặng lẽ lùi ra, đem cửa lặng lẽ đóng lại.

Xung quanh bàn làm việc được đặt ở chính giữa văn phòng tán lạc rất nhiều thứ, bút, giấy, còn có hộp đựng bút. Tập tin vẫn được đặt chỉnh tề ở trên kệ trang trí trong góc, trên bàn còn đặt máy vi tính, Vân Dương đang ngồi trên bàn, từ góc độ của Giang Hà nhìn sang, chỉ có thể thấy bóng lưng của hắn cùng đôi chân trần trụi bị tách ra đặt ở trên bàn.

Vân Dương nghe thấy tiếng cửa mở, gian nan uốn éo đầu, nhìn thấy người tới, không nhịn được quát lớn nói: 

"Cút ra ngoài. "

Âm thanh khàn khàn, mang theo thở dốc, một chút khí thế cũng không có. Lúc này người đang chui đầu vào giữa hai chân Vân Dương ngồi thẳng lên, một đôi mắt ngăm đen mang theo mãnh liệt tình dục nhìn về phía Giang Hà.

Tạ Thụy Thừa nhìn thấy Giang Hà, trong mắt dâng lên một chút nho nhỏ kinh ngạc, cân nhắc nói: 

"Đến rồi? Đồng thời?"

Vân Dương nghe vậy bắt đầu giãy dụa, trong miệng không có mấy sức lực kêu: 

"Ngươi, đi ra ngoài, ai muốn cùng các ngươi cùng nhau?"

Hắn hai chân đều bị Tạ Thụy Thừa gắt gao ấn chặt, động cũng không nhúc nhích được, muốn đạp người trước mặt một cước cũng không làm được.

Giang Hà không nói gì, chỉ lặng yên nhìn, Tạ Thụy Thừa cúi đầu hống Vân Dương:

 "Lần trước mấy người đồng thời em không phải thật vui vẻ sao? Lần này đổi một người, ngoan, nghe lời. "

Giang Hà hỏi: "Lần trước?"

Tạ Thụy Thừa ngoài miệng cùng Giang Hà nói chuyện, ánh mắt lại mang theo ý cười cùng cưng chiều mà nhìn Vân Dương:

 "Ra ngoài chơi thời điểm, Khưu Úc còn có Ngũ Thanh, chúng ta bốn người chơi cực kỳ hài lòng, có đúng hay không, Dương Dương?" Tạ Thụy Thừa nói một chữ liền dựa vào gần Vân Dương một chút, nói xong một câu, liền dán vào Vân Dương môi hôn xuống.

Giang Hà vẫn đứng tại chỗ, hắn không biết Tạ Thụy Thừa nói là lúc nào, thế nhưng trực giác làm hắn nghĩ rằng đó là đoạn thời gian hắn nằm viện.

Tạ Thụy Thừa kỹ thuật hôn chắc hẳn phải rất tốt, Giang Hà trơ mắt mà nhìn Vân Dương vừa bắt đầu khước từ, đến bây giờ cả người đều treo ở Tạ Thụy Thừa trên người. Tạ Thụy Thừa như là sợ hắn thấy không rõ lắm, đem Vân Dương hai chân vòng ở chính mình trên eo, một cái tay nâng Vân Dương mông, một cái tay vịn vào lưng Vân Dương, ôm lấy Vân Dương hướng về ghế salon bên cạnh Giang Hà đi tới. Giang Hà liền nhìn thấy rõ Vân Dương trên mặt hiện lên vẻ động tình màu hồng.

Tạ Thụy Thừa động tác cực kỳ không thành thật, sau khi đem Vân Dương phóng tới trên ghế salon, hai cái tay liền tiến vào trong quần áo của Vân Dương, quần áo bị kéo lên, lộ ra một đoạn trắng nõn vòng eo, Giang Hà ánh mắt nhìn chằm chặp vào nơi hắn từng đụng vào, từng liếm láp qua da dẻ.

Đại khái là ánh mắt của hắn quá mức rõ ràng, Tạ Thụy Thừa nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó buông tha Vân Dương môi, quay đầu ngậm Vân Dương vành tai liếm liếm:

 "Giơ tay, bảo bảo. "

Vân Dương bị hôn đến chóng mặt, ngoan ngoãn giơ tay lên, ngoài miệng còn nhớ đến phản bác:

"Đừng gọi ta như vậy. "

Tạ Thụy Thừa nở nụ cười, đem Vân Dương quần áo cởi xuống, tiện tay để ở một bên, hắn lau đi vệt nước dính vào đôi môi hồng hào của Vân Dương, cúi người lại hôn lên, từ môi một đường đi xuống gặm cắn, hầu kết, xương quai xanh, ngực, đầu vú, lưu lại một chuỗi vết đỏ, cuối cùng hôn đến Giang Hà vừa nhìn chằm chằm phần eo, lại ngẩng đầu lên, trên da thịt trắng nõn liền hiện ra một đóa hồng mai.

Tạ Thụy Thừa động tác trên tay cũng không ngừng lại, ở Vân Dương trong người khắp nơi châm lửa, rên rỉ lại tiếp tục từ trong miệng Vân Dương phát ra, Tạ Thụy Thừa vừa nghe thanh âm này, hoàn toàn nhịn không được, từ Vân Dương trong người đứng dậy, cởi quần của chính mình, lại cởi xuống Vân Dương quần, qua loa cho mình khai thác hai lần liền muốn cưỡi lên đi.

Vân Dương đẩy một cái, lúc này mới nhớ lại bên cạnh còn có người:

 "Không được, có người đấy. "

Tạ Thụy Thừa phát ra hai tiếng cười: 

"Bảo bảo còn không có quen thuộc sao."

Ý tứ trong lời nói khiến Vân Dương lườm hắn một cái. Vân Dương nói:

 "Ngươi kêu hắn đi ra ngoài. " 

Tạ Thụy Thừa hướng về miệng hắn hôn lên hai cái, trên tay nắm Vân Dương hạ thân nhẹ nhàng tuốt động:  "Liền để hắn xem, " hắn cười, "Anh nhịn không được, em đều chảy nước. " 

Giang Hà nhìn Tạ Thụy Thừa sắp muốn đem Vân Dương hạ thân nuốt vào, quỷ thần xui khiến mở miệng nói:

"Không phải nói muốn cùng nhau sao?"



Bất ngờ chưa!!! hihi!!

Happy New Year 2021! Chúc tất cả năm mới an lành, vui vẻ, thành công!

loading...