Chương 135. Phiên ngoại 4 _ Tiêu Lẫm x Diệp Tịch Vụ
/TIÊU LẪM VÀ DIỆP TỊCH VỤ_CHÀNG YÊU NGƯƠI, CŨNG CHÍNH LÀ YÊU TA/
"Điện hạ, Diệp tam tiểu thư đang chờ ngài ở ngoài." Ám vệ ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói.Tiêu Lẫm ngẩng đầu, ngoài cửa sổ một cơn mưa mùa hạ đến vừa nhanh vừa vội, hồng y thiếu nữ đứng dưới mái hiên, quát lớn tỳ nữ bên người.Tỳ nữ bộ dạng ủy khuất, ngồi xuống cho thiếu nữ đạp lên váy.Thiếu nữ kia mặt mày xinh đẹp, mang theo sự kiêu ngạo không ai bì nổi. Tiêu Lẫm nhìn trong chốc lát, thong dong nói: "Đi đi."Hắn cùng thuộc hạ đi đường vòng, không đi từ Thận Hình Ti đại môn. Thị vệ miễn cưỡng cầm ô, trường thân ngọc lập Lục điện hạ bước lên xe ngựa.Không ai quan tâm đến cô nương đang chờ hắn ở cổng Thận Hình Ti.Tiêu Lẫm nhắm mắt dưỡng thần, vẻ mặt bình thản.Hắn đối với bất kỳ cô gái nào trên thế gian này cũng không thiên vị, dĩ nhiên cũng không có thành kiến.Hắn chỉ duy nhất không thích Diệp Tịch Vụ.Vị tam cô nương nhà Diệp Khiếu này, tùy hứng ương ngạnh, tâm địa ác động, hắn từng tận mắt nhìn thấy Diệp Tịch Vụ oán hận đang cắt nát y phục của tỷ tỷ.Một nữ tử yếu đuối bên cạnh thần sắc ảm đạm, không dám ngăn cản nàng.Cô nương nhà người ta đều trọng danh dự, chỉ có nàng là không quan tâm, mở miệng một tiếng là điện hạ thật dễ nhìn, điện hạ là tốt nhất, ta chỉ muốn gả cho chàng."Ngươi là nữ tử, không nên nói những lời này."Nàng cười lộ ra hàm răng trắng tinh tế, lắc đầu: "Vì sao lại không nên, thích là thích, chán ghét là chán ghét, dựa vào cái gì nam tử có quyền biểu đạt, còn nữ tử lại không thể!""Ngươi nếu như không bịt miệng mình lại, sau này sẽ hối hận."Nàng hợp tình hợp lí nói: "Ta không nói ra, mới là hối hận."Tiêu Lẫm lúc đang ở ngoài cùng điều tra bản án lương bổng, vừa quay đầu lại, liền sẽ trông thấy nàng. Chỉ là nàng tính tình thực sự táo bạo, không phải đang chọt đâm thì cũng là đang quở trách hạ nhân.Dần dà, hắn đối với nàng càng ngày càng không thích.Bánh xe ngựa lăn trên đường, đi vào cửa cung, Hoàng hậu cùng Cửu công chúa đang uống trà, nhìn thấy hắn thì thân mật vẫy tay gọi hắn: "Lẫm nhi, mau tới đây."Cửu công chúa cười khúc khích, tròng mắt chuyển động: "Hoàng huynh trở về cung, có người chỉ sợ đang ở Thận Hình Ti uổng công đợi một hồi rồi."Tiêu Lẫm liếc nhìn nàng ta một cái, nhíu mày nói: "Muội đã nói với nàng ta là ta ở Thận Hình Ti?"Cửu công chúa làm mặt quỷ: "Muội cùng nàng ta đánh cược nha, Diệp Tịch Vụ cho tới bây giờ vẫn không biết xấu hổ, vừa mới nghe được tin tức đã lập tức chạy tới chờ mong rồi."Hoàng hậu thở dài một tiếng, nói với Tiêu Lẫm: "Diệp tam cô nương rất lâu trước kia đã vừa ý con, Lẫm nhi, trong lòng con cũng rõ ràng, Diệp Đại tướng quân nắm binh quyền trong tay, con cưới Diệp tam cô nương là lựa chọn tốt nhất."Tiêu Lẫm lạnh lùng nói: "Không có khả năng." "Lẫm nhi có người trong lòng sao?""Cũng không." Tiêu Lẫm khảy lư hương, thấp mắt nói, "Tóm lại sẽ không là Diệp tam."Trong lòng Tiêu Lẫm không coi trọng ngôi vị hoàng đế, hắn sinh ra vinh sủng thêm thân, chỗ vui chỗ ác thuần nát đến cực điểm, với hắn mà nói, ai làm Hoàng đế cũng không quan trọng, chỉ cần Hạ quốc hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp.Chỉ là một Diệp Tịch Vụ có thể mang đến lợi ích, hoàn toàn không đủ để khiến hắn dao động.Ngày thứ hai Diệp Tịch Vụ bị bệnh, nàng ở Thận Hình Ti chờ Tiêu Lẫm, tùy tùng của Cửu công chúa ra vẻ cùng tùy tùng của Tiêu Lẫm lừa gạt nàng, nói Lục điện hạ còn đang ở bên trong xử lý công sự, Diệp Tịch Vụ chờ đến tối vẫn không chờ được Tiêu Lẫm.Sau khi Tiêu Lẫm biết chuyện, quở trách Cửu công chúa làm loạn.Cửu công chúa khinh thường bĩu môi.Từ lúc Diệp Tịch Vụ đến tuổi cập kê, đối với Tiêu Lẫm tình căn thâm chủng, đã làm ra không ít trò cười. Cửu công chúa chán ghét Diệp Tịch Vụ, một con gái của thần tử, thân phận quá cao quý, cho dù thân là công chúa được sủng ái nhất, cũng phải vì phụ thân Diệp Tịch Vụ nắm binh quyền trong tay mà nhường nhịn nàng ba phần.Cửu công chúa thường thường mượn tên tuổi Tiêu Lẫm để ra vẻ uy nghiêm của mình.Tiêu Lẫm trong lòng băn khoăn, bước vào phủ tướng quân thay Cửu công chúa tạ tội.Thiếu nữ ốm yếu nghe nói hắn tới, lông mày đều giãn ra, vui vẻ vội vàng để người khác trang điểm cho nàng, nghe thấy Tiêu Lẫm ở sau tấm bình phong nhận lỗi với nàng rồi liền đi, Diệp Tịch Vụ gấp đến độ không thèm trang điểm, vội vàng lao ra, ngăn hắn lại: "Tiêu Lẫm, chàng chờ một chút."Nàng hiện đang mang bệnh, không chút phấn son, Tiêu Lẫm trông thấy một gương mặt thuần khiết ngây ngô.Nàng vẫn kiệt ngạo gan lớn, luôn luôn tự mình gọi thẳng tên của hắn.Khuôn mặt Diệp Tịch Vụ nhỏ nhắt gầy gò, đôi mắt trong tron, trong mắt ánh lên chút ươn ướt như mèo con, chăm chú nhìn hắn."Chàng chờ một chút, ta có thứ cho chàng." Nàng giơ tay lên, mong chờ cười nói, "Cầm lấy."Tiêu Lẫm thấp mắt, là một cái túi thơm màu xanh đen.Phía trên có thêu mấy thanh trúc thẳng tắp, lá trúc sinh động như thật."Mấy ngày trước đây sinh nhật điện hạ, cha nói điện hạ không tổ chức, ta đã chuẩn bị lễ vật cho chàng, nhưng vẫn không có cơ hội đưa đến."Tiêu Lẫm trầm mặc, sinh nhật hắn... cũng không phải là không tổ chức, chỉ là không mời Diệp gia Tam tiểu thư mà thôi. Diệp tướng quân cùng Diệp phu nhân vì thương nữ nhi nên đã nói một lời nói dối đầy thiện ý.Nhìn ánh mắt của cô gái trước mặt, Tiêu Lẫm nói: "Túi thơm là đồ riêng tư, Tam tiêu thư vẫn nên tặng cho phu quân say này.""Chàng sẽ không lấy ta sao?" Hắn nghe thấy thiếu nữ hỏi, "Chàng vì sao lại không cưới ta? Chàng biết rõ, lấy ta, tương đương với việc có binh quyền! Cho dù là như thế cũng không được sao? Tiêu Lẫm lạnh mặt nói: "Không được."Nàng vòng đến trước người hắn, cắn răng ngang ngược nói: "Chàng nói không được liền không được sao, chàng chờ xem Tiêu Lẫm, ngày mai ta lập tức đi cầu Hoàng thượng ban hôn."Tiêu Lẫm cũng bực: "Ngươi dám!" "Chàng xem ta có dám hay không!"Thiếu nữ nhe răng trợn mắt, giống như một sư tử con đang ốm yếu lại cố gắng giơ lên móng vuốt.Tiêu Lẫm đưa tay, dùng tay không bóp nát bình hoa trong phòng, thanh âm lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi không ngại sau đại hôn sẽ giống như bình hoa này, thì có thể thử một chút."Nhóm tỳ nữ bị dọa đến thét lên.Diệp Tịch Vụ sững sờ nhìn chỗ mảnh sứ vỡ: "Chàng... chán ghét ta như vậy sao?""Cực kỳ chán ghét, Diệp Tam cô nương, người sang ở chỗ tự mình hiểu lấy."Lúc hắn ra khỏi cửa, Diệp Tịch Vụ ném túi thơm xuống đất, hung hăng đạp mấy phát: "Chán ghét thì chán ghét, ai mà thèm, ai mà thèm!"Bọn nha hoàn ai cũng không dám ngăn nàng, cũng không ai dám xen vào lúc hốc mắt nàng đang đỏ lên.Tiêu Lẫm không quay đầu lại.Một năm đó, ngay cả chính hắn cũng nghĩ rằng sẽ chán ghét người này cả một đời.*Lúc đang diệt cướp vào mùa đông, Tiêu Lẫm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn xâm nhập vào ổ sơn tặc, phát hiện bên trong có đang bố trí binh lực gần bằng cả một tiểu quốc, người bên cạnh bán đứng hắn, tất cả đều là âm mưu của Nhị hoàng tử. Tiêu Lẫm vì thoát khỏi truy kích, rơi xuống vách núi, dữ nhiều lành ít.Dưới vách núi gió thổi dữ dội, phía sau một cục đá ở chỗ khác, lộ ra một nữ tử dưới trời đông lạnh đến run bần bật.Thiếu nữ cầm đầu hoảng loạn chạy đến bên vách núi, quỳ xuống nhìn."Điện hạ, Tiêu Lẫm...""Tam tiểu thư!" Hỉ Hỉ cùng Xuân Đào lo lắng, muốn kéo nàng đi: "Tam tiểu thư, chỗ đó nguy hiểm lắm."Tam cô nương nhà bọn họ nói không còn nhớ thương Lục điện hạ, vậy mà lại nhịn không được trong lúc trên đường cùng tổ mẫu đi dâng hương, lặng lẽ chạy đến tìm Tiêu Lẫm, không ngờ lại nhìn thấy một màn này.Diệp Tịch Vụ đỏ hốc mắt, liếc nhìn cây leo bên cạnh đang rũ xuống, đột nhiên nói: "Ta xuống dưới tìm chàng!" "Tam tiểu thư, tuyệt đối không được, nô tỳ cùng Hỉ Hỉ sẽ về Hoàng thành gọi người tới.""Chờ các ngươi một đi một về cũng đã mất ba ngày!"Nếu như Tiêu Lẫm ngã bị thương, nằm ở bên dưới vách núi không ai giúp hắn, hắn ăn cũng không có, căn bản không sống nổi ba ngày."Nơi này có rất nhiều cây, chàng ấy còn nội lực, nhất định có cơ hội sống sót."Diệp Tịch Vụ quấn dây leo vào hông mình, không chút do dự xuống vách núi thăm dò."Tam tiểu thư..."Diệp Tịch Vụ không nghe, giày thêu của nàng trên nham thạch trơn trượt, nàng rưng rưng, nén sợ hãi xuống, từng chút đi xuống dưới.Nàng không biết một người sợ chết như mình lại lấy đâu ra nghị lực để đi tìm một người căn bản không thích nàng.Không thích nàng thì cũng thôi đi, ngay cả binh quyền của cha nàng cũng không thích.Tiêu Lẫm đúng là đồ có mắt không tròng, bị vậy là đáng đời!Trong nội tâm nàng mắt hắn đáng đời, nhưng vẫn kiên định đi xuống vách núi tìm người.Dần dần, hai nha hoàn không còn nghe thanh âm của nàng nữa, ngón tay non mịn cũng bị mài mòn dần, Diệp Tịch Vụ không biết mình đã xuống bao sâu.Lẫn theo nhánh cây bị gãy tìm đến nơi hắn rơi xuống, cuối cùng chiều dài dây leo cũng không còn đủ.Nàng cóng đến run rẩy."Tiêu Lẫm, Tiêu Lẫm..."Cuối cùng chân bị trượt, Diệp Tịch Vụ hét lên một tiếng rồi không còn ý thức.Giữa không trung, huyết nha lít nha lít nhít bay tới, đỡ lấy thân thể của nàng, cùng nàng rơi xuống vách núi. Có ai đó tựa hồ đang nhẹ giọng nói: "Ngươi không thể chết, nếu ngươi chết, ta làm sao ra khỏi Hạ cung."Diệp Tịch Vụ không chết, ở dưới vực sâu cũng đã nếm đủ đau khổ rồi.Khi nàng tỉnh lại, trời đang có tuyết rơi, nàng cuộn mình trong sơn động, ở bên trong tìm được Tiêu Lẫm đang ở một góc dùng góc áo để băng bó vết thương.Cảm giác vui sướng lóe lên trong đầu: "Quá tốt rồi, ta biết mà, ta biết mà, chàng sẽ không sao mà."Thế nhưng khi đó nàng cũng không biết, đối địch với nàng là một người vô cùng cường đại.Một phàm nhân như nàng, trong mắt bọn họ chỉ là một vai hề đang nhảy nhót.Nàng và Tiêu Lẫm bỏ lỡ, tất nhiên cũng là vận mệnh chú định một người khác trả thù nàng.Một hồi lâu sau, Diệp Tịch Vụ đã chữa khỏi vết thương, trông thấy một nữ tử mỹ mạo đang rúc vào người Tiêu Lẫm.Tiêu Lẫm buộc lại áo choàng cho nàng ta, nhẹ giọng dặn dò gì đó, nữ tử tròn mắt, dịu dàng cẩn thận, trong mắt ngập tràn tình ý nồng đậm.Diệp Tịch Vụ nhìn hắn cùng Diệp Băng Thường, cả người rốt cuộc không có cách nào bước đến một bước.Tiêu Lẫm chưa từng nhìn nàng như vậy, từ một khắc này, nàng liền biết nàng đã thua.Thua một cách triệt để.Đời này của nàng, không thể có được tình yêu của Tiêu Lẫm.*"Nhưng ngươi có thể." Lê Tô Tô, ta muốn ngươi đoạt được tình yêu của chàng, chàng yêu ngươi, cũng chính là yêu ta.Một đời người hiếm có cơ duyên, lúc nhường lại thân thể, Cửu Thiên Câu Ngọc vỗ về nàng: "Cảm ơn ngươi, ác hồn."Diệp Tịch Vụ chỉ cười.Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy, có thể có được thân thể của người khác? Câu Ngọc đã từng trước chủ nhân đời trước Sơ Hoàng lập ra Thần thề, không cho Tô Tô biết thân phận thật sự của nàng, bảo vệ nàng lớn lên.Thần nữ Sơ Hoàng vì con gái mới sinh ra đã chết yểu liền thu thập tàn hồn suốt vạn năm, nhưng vẫn thiếu một sợi ác hồn.Sợi ác hồn này đã bị bỏ lại ở nhân gian năm trăm năm trước, đầu thai thành còn gái nhà tướng quân Diệp Tịch Vụ.Nàng quái đản, tàn nhẫn, cố chấp.Câu Ngọc mang Tô Tô xuyên qua thời không, trong lòng cất giấu rất nhiều bí mật không thể nói.Thí dụ như khi linh hồn của Tô Tô hoàn chỉnh, Thần thể sẽ trùng sinh.Diệp Tịch Vụ biến thành ác hồn, trở về trong thân thể Tô Tô, hoàn chỉnh thất tình lục dục, nhưng Tô Tô lại coi là, từ đầu đến cuối đều chỉ là một cuộc trao đổi như Câu Ngọc nói.Nàng giúp Diệp Tịch Vụ bảo vệ cha và tổ mẫu, vì Tịch Vụ cho nàng mượn thân thế.Tô Tô cũng không biết, đó chính là hồn phách thiếu thốn của nàng đầu thai thành.Cho nên nàng sẽ có tình cảm với tổ mẫu, sợ hãi đen tối cùng cực, muốn cứu vớt Diệp Tịch Vụ của quá khứ, kiên quyết muốn nhìn thấy Vĩnh Sinh hoa nở rộ.Diệp Tịch Vụ vốn là một phần của nàng.Diệp Tịch Vụ cũng không nói ra yêu cầu này, nàng ác liệt lại ngang bướng nghĩ, Tiêu Lẫm, chàng chỉ sợ còn không biết, Thần nữ hoàn chỉnh sẽ tốt bao lần.Hay cho đến giờ phút này dù chàng bị Diệp Băng Thường phản bội vẫn cực kỳ chán ghét ta. Cuối cùng sẽ có một ngày, chàng sẽ không còn cách nào khác mà thích Thần nữ Lê Tô Tô, từ đó cũng sẽ thích cả sợi ác hồn là ta nữa.Thế nhưng Lê Tô Tô không thích chàng, ác hồn duy nhất tiêu tán ở thế gian này lại kiên quyết đi tìm chàng.Chàng nói xem, có châm chọc không?Cũng may, chàng nên thấy may mắn, Diệp Tam đời này sẽ không còn quấn lấy chàng nữa.----------------HẾT CHƯƠNG 135----------------
loading...
Danh sách chương:
- Văn án
- Chương 1. Thiếu niên Ma Thần
- Chương 2. Phạt quỳ
- Chương 3: Chiếu cố
- Chương 4. Chán ghét sao
- Chương 5. Quá khứ
- Chương 6. Vu oan
- Chương 7. Kết Xuân tằm
- Chương 8. Bí mật
- Chương 9. Thứ tỷ
- Chương 10. Lóa mắt
- Chương 11. Thoát hiểm
- Chương 12. Nghĩ thoáng chút
- Chương 13. Ý đồ trả thù
- Chương 14. Tà cốt
- Chương 15. Ác mộng
- Chương 16. Bạc tình bạc nghĩa
- Chương 17. Vỡ vụn
- Chương 18. Phẫn nộ của hắn
- Chương 19. Đường đậu
- Chương 20. Chu sa
- Chương 21. Sở ái
- Chương 22. Tỏ tình
- Chương 23. Tàn nhẫn
- Chương 24. Không có thuốc chữa
- Chương 25. Sát ý
- Chương 26. Trùng phùng
- Chương 27. Khó xử
- Chương 28. Bảo vệ
- Chương 29. Thần khí Khuynh Thế Hoa
- Chương 30. Cướp đoạt
- Chương 31. Trong lồng
- Chương 32. Thành toàn
- Chương 33. Trốn thoát
- Chương 34. Tơ tình
- Chương 35. Hành thích vua
- Chương 36. Trở về
- Chương 37. Hiến tế
- Chương 38. Đối nghịch
- Chương 39. Bàn Nhược kiếp phù du
- Chương 40. Trai công chúa
- Chương 41. Hận
- Chương 42. Thần tâm
- Chương 43. Là Tiên
- Chương 44. Chân tướng
- Chương 45. Kết thúc Bàn Nhược kiếp phù du
- Chương 46. Sơ tâm
- Chương 47. Tên khốn
- Chương 48. Bắt được
- Chương 49. Có mưu đồ
- Chương 50. Lễ cập quan
- Chương 51. Trả thù
- Chương 52. Bệnh trạng
- Chương 53. Chiến sự
- Chương 54. Ám sát
- Chương 55. Hoảng loạn
- Chương 56. Mong muốn
- Chương 57. Hòa thân
- Chương 58. Nóng lên
- Chương 59. Tức giận
- Chương 60. Đam mê
- Chương 61. Tâm ý
- Chương 62. Đánh ta
- Chương 63. Phản bội
- Chương 64. Ở cùng ngươi
- Chương 65. Phong vị
- Chương 66. Thương Sinh phù
- Chương 67. Đế Hậu
- Chương 68. Đinh Thần xuất hiện
- Chương 69. Khăn voan
- Chương 70. Ta hận
- Chương 71. Dao động
- Chương 72. Cho ai
- Chương 73. Thần tủy
- Chương 74. Vòng tay Phù Sai
- Chương 75. Vỡ vụn
- Chương 76. Bạc đầu
- Chương 77. Trăm năm
- Chương 78. Vô Tình đạo
- Chương 79. Ngượng ngùng
- Chương 80. Thiếu niên trở lại
- Chương 81. Gặp lại
- Chương 82. Chưa từng mơ
- Chương 83. Hủy hoại
- Chương 84. Ác quỷ
- Chương 85. Ma Hàng
- Chương 86: Đi theo
- Chương 87. Võng
- Chương 88. Thần khí Trọng Vũ cầm
- Chương 89. Đau
- Chương 90. Nhẫn tâm
- Chương 91. Hùng hổ dọa người
- Chương 92. Cửu Mân
- Chương 93. Cộng sinh
- Chương 94. Đồ dỏm
- Chương 95. Hi sinh
- Chương 96. Đồ Thần nỏ
- Chương 97. Bóng tối
- Chương 98. Giao dịch
- Chương 99. Hạn Bạt
- Chương 100. Ghen ghét
- Chương 101. Trảm Thiên kiếm
- Chương 102. Mộng đẹp
- Chương 103. Tiện nữ
- Chương 104. Thẹn thùng
- Chương 105. Ghen
- Chương 106. Biện pháp
- Chương 107. Hợp Linh (Vô thức mỉm cười với hắn)
- Chương 108. Nhiều năm
- Chương 109. Giằng co
- Chương 110. Thiên Sát Cô Tinh
- Chương 111. Nhất niệm
- Chương 112. Hứa hẹn
- Chương 113. Bán Thần (Diệp Tịch Vụ đã trở lại)
- Chương 114. Đường về (Ngươi cảm thấy may mắn, hay là thất vọng?)
- Chương 115. Kế sách (Thiếp có thể vì Ma Quân...)
- Chương 116. Tiếc rẻ (Cứ chờ xem, Tẫn cẩu)
- Chương 117. Âm u (Người sống vĩnh viễn tranh không thắng người chết)
- Chương 118. Đáp lễ (Vốn dĩ Đạm Đài Tẫn biết, cái gì cũng biết)
- Chương 119. Trở về tìm hắn (Ngươi có nguyện ý rời khỏi Ma Vực không?)
- Chương 120. Cùng Bi
- Chương 121. Cứu ai (Vẫn là lựa chọn cứu sư huynh)
- Chương 122. Vãng Sinh hoa (Tịch Vụ, ngươi xem, Vĩnh Sinh hoa cũng đang nở)
- Chương 123. Lục giới là địch (Cũng là một đời một kiếp)
- Chương 124. Thức tỉnh
- Chương 125. Kết cục - Phần đầu (Đừng sợ, lần này ngươi không còn một mình nữa)
- Chương 126. Kết cục - Phần cuối (Sẽ không vì người như hắn mà rơi lệ)
- Chương 127. Tiểu Đế Cơ
- Chương 128. Gặp nhau
- Chương 129. Sính lễ
- Chương 130. Hôn kỳ
- Chương 131. Đại kết cục
- Chương 132. Phiên ngoại 1 _ Tiêu Dao tông
- Chương 133. Phiên ngoại 2 _ Tiêu Dao tông
- Chương 134. Phiên ngoại 3 _ Tiêu Dao tông
- Chương 135. Phiên ngoại 4 _ Tiêu Lẫm x Diệp Tịch Vụ
- Chương 136. Phiên ngoại 5 _ Sơ Hoàng x Đế Miện
- Chương 137. Phiên ngoại 6 _ Tiểu Tô Tô x Ma Thần Đạm Đài Tẫn
- Chương 138. Phiên ngoại 7 _ Lê Tô Tô x Đạm Đài Tẫn
- Chương 139. Phiên ngoại 8 _ Lê Tô Tô x Đạm Đài Tẫn
- Tâm sự mỏng của editor