Chương 99: Đến Tây Bắc (2)

Edit: Tiểu Pi
Beta: Quanh

Số lượng đồ vật tịch thu được từ chỗ huyện lệnh và bà cốt nhiều hơn Tần Dục nghĩ rất nhiều.

Hai người này xây một tòa nhà rất lớn ở trong núi, nhìn bề ngoài nó rất bình thường, nhưng sau khi đào sâu ba thước đất thì đào được vô số vàng bạc.

Nhìn số vàng bạc này, rồi nhìn lại những bá tánh đang phải mặc quần áo rách nát của huyện Vạn Sơn, Tần Dục có cảm giác nói không nên lời.

“Vương gia, chúng ta thu được rất nhiều tiền! Chuyến đi Tây Bắc lần này ngài cũng không cần buồn rầu nữa rồi……” Kim Nham mang theo rất nhiều rương vàng bạc trở về, mặt mày vui mừng nói, đang nói đến một nửa lại dừng, sau đó cung kính đứng thẳng người lên.

Thì ra Quốc sư cũng đang ở đây! Có phải bộ dáng vừa rồi của hắn đã để lại ấn tượng không tốt với Quốc sư?
Kim Nham có chút buồn bực, mà cũng thật lòng vui thay cho Tần Dục.

Hắn bảo vệ Tần Dục một đường đến Tây Bắc, tất nhiên Tần Dục mang theo đồ vật gì hắn đều biết, vì vậy mà hắn phát hiện…tựa hồ Đoan Vương rất nghèo.

Vàng bạc mang đến Tây Bắc rất ít đã đành, khi Đoan Vương rời kinh đã đem một số đồ vật không có giá trị giao dịch như đồ cổ hay tranh quý đều đổi thành vàng bạc, sau đó còn… Ở trên đường đi, ngài còn bán đi một ít gia cụ và vật trang trí.

Đoan Vương nghèo thành như vậy, lần này hắn giúp ngài thu về không ít vàng bạc, hẳn là hắn rất có năng lực đúng không?   

Tên huyện lệnh huyện Vạn Sơn và bà cốt này có không ít thuộc hạ. Hơn nữa sau khi cướp đoạt tài sản của bá tánh trong huyện, bọn họ bán hết chúng để đổi lấy vàng bạc, mà số vàng bạc này đều bị bọn họ chôn giấu dưới tòa nhà, có đến hơn bảy mươi vạn lượng.

Một vạn lượng là một ngàn cân, nói cách khác, số bạc này khoảng bảy vạn cân, một chiếc xe ngựa có thể chở tối đa là hai ngàn cân, nếu dùng xe ngựa vận chuyển đi thì phải cần đến ba mươi lăm chiếc!

Tịch thu được không chỉ là bạc mà còn có lương thực cùng một ít đồ vật khác, giá trị của những thứ kia cũng xa xỉ không kém…

Nhiều đồ vật như vậy không thể chỉ trong chốc lát là dọn xong, cho nên bọn họ cũng thôi không động thân.  

Tần Dục đành ở lại huyện Vạn Sơn thêm hai ngày để chờ viện binh đến. Mà hai ngày này, “Quốc sư” và hắn cứ như hình với bóng.

Dù sao Lục Di Ninh cũng là nữ tử, Tần Dục không để ý thì những người khác cũng để ý, có vài trường hợp Tần Dục không tiện dẫn nàng đi cùng, nhưng Quốc sư thì lại khác. Không có nơi nào mà Quốc sư không thể đi.

Sau khi phát hiện ra điều này, Lục Di Ninh không chịu cởi quần áo của quốc sư ra, nàng còn phát hiện càng ngày càng nhiều cái lợi mà bộ quần áo Quốc sư này mang lại cho mình.   
Có áo choàng che khuất nên nàng có thể nhìn chằm chằm vào Tần Dục mọi lúc, còn có thể làm lơ các loại ánh mắt của người khác…… Không, sau khi nàng biến thành Quốc sư, đã không còn bao nhiêu người dám nhìn chằm chằm vào nàng nữa.

Tất cả những điều này khiến nàng rất hài lòng, dù sao Lục Di Ninh cũng không sợ nóng nên dứt khoát cả ngày đều mặc quần áo của Quốc sư.

Lục Di Ninh thật sự chơi rất vui, Tần Dục lại có chút không vui. Khi hắn đi xem nhóm Cấm vệ quân bị thương thì Lục Di Ninh cũng theo hắn tới đó.

Tần Dục nhìn đám người trước mặt vì bị thương nên quần áo không chỉnh tề, thấy các chiến sĩ Cấm vệ quân để lộ thân trên hoặc là lộ ra hai chân đầy lông thì tâm tình hắn cực kỳ không tốt.

Tuy rằng bọn người kia không thể đánh giặc nhưng so với hắn thì dáng người tất cả đều hoàn hảo hơn, Lục Di Ninh nhìn những người này nhiều rồi chướng mắt hắn thì làm sao bây giờ?

Tần Dục luôn luôn rất tự tin nhưng hắn cũng sẽ tự ti, thân thể hiện tại của hắn làm hắn tự ti.

Lục Di Ninh cũng không biết suy nghĩ của Tần Dục, nàng nhìn một vòng, phát hiện có người bệnh sắp chết nên tiến lên hỗ trợ trị liệu một chút, làm xong nàng liền nhìn chằm chằm vào Tần Dục, hoàn toàn không chú ý tới những ánh mắt càng ngày càng rực lửa của đám Cấm vệ quân đang nhìn về phía mình.

Tần Dục càng không vui.

Chờ Lục Di Ninh cùng Tần Dục vừa đi, nhóm cấm vệ quân đó liền nhanh chân vây quanh người bệnh vừa rồi.

Trước đó quân y nói người này sống không nổi nhưng hiện tại đã khá hơn nhiều, hẳn là có thể qua được cửa tử này.  

“Quốc sư quá lợi hại!”

“Trách không được bệ hạ vẫn muốn cho ngài ấy vào cung ở!”

“Nếu có thể học được chút ít bản lĩnh của Quốc sư thì tốt rồi!”

……

Mọi người đang nghị luận sôi nổi, đột nhiên có người nói: “Hình như Vương gia không thích quốc sư thì phải?”

Mọi người cùng nhau trầm mặc.

Vừa rồi Vương gia… Tựa hồ không vui?

Quả thật là Tần Dục rất không vui, vừa về phòng đã kéo tay Lục Di Ninh lại.

Vẻ mặt Lục Di Ninh mờ mịt nhìn Tần Dục.

Vốn dĩ Tần Dục muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy biểu cảm như vậy của nàng, rồi lại cảm thấy mình có chút khó hiểu.

Có rất nhiều chuyện Lục Di Ninh không biết, sao hắn lại tức giận với nàng?

Tay Lục Di Ninh vừa mềm vừa mịn, Tần Dục kéo tay nàng qua, cuối cùng kìm chế không được nên hôn lên tay nàng một cái.

“A!” Lục Di Ninh sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng rút tay mình về.

Nàng cảm thấy trên tay nổi lên một trận tê dại, cảm giác tê dại lan vào trong lòng nàng, làm nàng cảm thấy rất kỳ quái.

Chỉ là, sau khi nàng rút tay về, lại muốn để Tần Dục hôn mình nhiều hơn.

Hiện tại nàng lại đưa tay ra cho Tần Dục hôn tiếp còn kịp không?

Lục Di Ninh có chút mờ mịt, sau đó hạ quyết tâm, dứt khoát bắt lấy tay Tần Dục rồi đặt lên đó vài cái hôn.

Nàng càng hôn càng nghiện, còn thuận tiện cắn một cái.

Cắn rồi nhìn lại dấu răng trên tay Tần Dục, Lục Di Ninh sửng sốt, sau đó vội vàng bỏ chạy.

Tần Dục: “…” Đột nhiên hắn cảm thấy mình như tiểu cô nương sàm sỡ rồi bị vứt bỏ vậy.

“Thọ Hỉ.” Tần Dục gọi một tiếng để Thọ Hỉ tới đẩy mình đi.

Sau khi Lục Di Ninh chạy ra từ phòng của Tần Dục, nàng cũng không biết mình có thể đi nơi nào.

Suy nghĩ một lúc, nàng liền đi tìm Hồ đại phu và Hồ phu nhân. Kết quả, khi gần đến nơi nàng mới nhớ mình còn đang mặc quần áo của Quốc sư.

Chuyện Vương phi chính là Quốc sư chỉ có Thọ Hỉ, Triệu Nam, hai thị vệ tâm phúc của Tần Dục biết, những người khác đều không biết, cả Hồ đại phu và Hồ phu nhân cũng không biết…

Lục Di Ninh đứng yên, sau đó bước chân trấn định bước vào bên trong.

Hồ đại phu và Hồ phu nhân đang chẩn trị cho những bá tánh của huyện Vạn Sơn.

Đa số trên người những người này đều có bệnh hoặc thương tích, phu thê Hồ đại phu không có khả năng trị liệu cho tất cả mọi người nên cũng chỉ trị cho những những người có tình huống nghiêm trọng. Hơn nữa, bởi vì thói quen mà trị cho người già và trẻ em trước.  

Kết quả bởi vì cách làm này mà bọn họ rước lấy bất mãn của người nào đó.

“Mấy lão già này nên chết sớm mới phải, còn đám tiểu tử sắp chết thì cho chết, sao các người trị cho bọn họ mà không trị cho chúng ta?” Một nam tử bị thương phẫn nộ nhìn Hồ đại phu.

Càng là địa phương nghèo thì càng không màng đến liêm sỉ lễ nghĩa, bá tánh huyện Vạn Sơn này chưa bao giờ được giáo dục tử tế.

Đặc biệt có một vài nam tử trong đó, đừng thấy bọn họ nghe lời Huyện lệnh và bà cốt, cũng cúi đầu bái lạy Quốc sư mà lầm, bản chất thật sự của bọn họ đều là những kẻ hung ác, thậm chí có tên đã từng giết người.

“Kính già yêu trẻ……” Hồ đại phu nói, lời còn chưa dứt thì tên nam nhân đã xông về phía trước, muốn đoạt lấy thuốc trên tay Hồ đại phu: “Mặc kệ thế nào, giúp ta trị liệu trước!”

“Ngươi làm gì vậy!” Hồ phu nhân đứng bên cạnh theo bản năng đi qua ngăn cản, lại bị người ta vung tay lên đẩy ra.

“Ngươi… Ngươi mau dừng tay!” Hồ đại phu hoảng sợ quát lớn, mà ông vừa dứt lời, người đối diện đã bị bay ngược văng ra ngoài.

Hồ đại phu quay đầu mới phát hiện Quốc sư đang đứng trước mặt mình, ngài thong thả ung dung thu hồi chân lại.

Quốc sư mặc một thân áo đen, Hồ đại phu đang ngồi xổm nên cảm thấy người này đặc biệt cao lớn, Hồ phu nhân cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Còn nam tử bị đá ra ngoài, lúc này nào còn có bộ dáng hung ác? Hắn từ trên mặt đất bò dậy, liền nằm sấp xuống liên tục dập đầu với Lục Di Ninh.

Lục Di Ninh cũng không nói lời nào, đá hắn qua một bên rồi chậm rãi đi vào trong, những bá tánh huyện Vạn Sơn khi nhìn thấy nàng đều quỳ đầy ra đất.

Rất nhanh Tần Dục cũng theo tới, vừa tới đã nghe thuật lại chuyện vừa rồi.

“Thọ Hỉ, ngươi tìm thái giám trong phủ đến để phân loại những bá tánh trước kia đã từng làm thổ phỉ ở huyện Vạn Sơn, tất cả đều phân ra hết.” Tần Dục phân phó.

Số thái giám hắn đem đến Tây Bắc không nhiều lắm, nhưng tất cả đều đã được tuyển chọn ra, nhìn người rất chuẩn, ít nhất thì chuyện này tuyệt đối có thể làm được.

Sau khi làm xong chuyện này… bên Tây Bắc đang thiếu bá tánh, cũng thiếu người làm việc, để đám nam nhân này đi làm cu li cũng là một biện pháp không tệ.

“Dạ, Vương gia.” Thọ Hỉ lên tiếng.

Tần Dục phân phó xong liền nhìn Lục Di Ninh đang đứng cách mình không xa, tuy rằng hắn không nhìn rõ biểu tình của nàng, nhưng Tần Dục có thể cảm giác được hẳn là nàng cũng đang nhìn mình.

“Quốc sư, nên ăn cơm thôi.” Tần Dục nói.

Lục Di Ninh gật đầu, vội vàng đi đến bên cạnh Tần Dục, sau đó lại chột dạ liếc mắt nhìn tay Tần Dục một cái.

Tay Tần Dục thật xinh đẹp, ngón tay thon dài… Đột nhiên Lục Di Ninh lại muốn cắn thêm một cái nữa quá đi.

Thọ Hỉ mang theo đám thái giám bận rộn suốt một ngày đã phân bá tánh huyện Vạn Sơn thành hai nhóm, cùng lúc đó, Tần Dục sai Triệu Nam phái người đi tìm viện binh cũng đã đến.

Khi nhìn thấy viện binh, biểu cảm của Tần Dục có hơi cứng nhắc.

Hắn chưa từng nghĩ rằng nhóm viện binh đến đây lại là những cử nhân ở Vạn Thư Lâu bị hắn phái người đưa đến Tây Bắc, càng không nghĩ tới… cử nhân ở Vạn Thư Lâu cũng đến đây.

Thời gian của Tần Dục rất gấp gáp nên rất nhiều chuyện không thể làm chu toàn được, căn bản cũng không thể đi thuyết phục hết đám cử nhân ở kinh thành đều theo mình đi Tây Bắc, vì vậy hắn mới dùng biện pháp như vậy.

Hắn đã giải quyết xong chuyện đám cử nhân sống chết cũng không chịu đi Tây Bắc, không nghĩ tới hiện tại, đám cử nhân này đều nhận mệnh, còn có người một lòng muốn xây dựng Tây Bắc.

Tâm tình của Tần Dục có chút phức tạp, đồng thời hiện giờ cũng là thời điểm bọn họ nên rời đi.

Khi tới huyện Vạn Sơn, quân đội của Tần Dục đã rất lớn, mà lúc rời đi quân đội của hắn còn lớn hơn nữa. Phía sau hắn là một đoàn người thật dài.  

Cùng lúc đó, Tần Dục nhận được một tin tức: Vĩnh Thành Đế băng hà.

loading...

Danh sách chương: