Chương 92: Chúng ta có thể hoàn thành chuyện lần trước bị cắt ngang.
Edit: RyPhó giám đốc Đường: "Cậu là nhân bản à?"Khương Thần: "Cút."Phó giám đốc Đường: "Vậy rốt cuộc cậu làm thế nào mà?"Khương Thần: "Tham gia thí nghiệm đóng băng."Đại não đang hỗn loạn của ngài phó giám đốc dường như cũng bị bốn chữ kia đóng băng luôn, ông thoáng tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn túm lấy Khương Thần không chịu buông tay.Phương Cảnh Hành nhân lúc này mời Đỗ Phi Chu vào, đóng kín cửa, ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống nói chuyện, tiện thể thừa cơ cứu Phong Ấn Sư nhà mình ra khỏi bàn tay ma quỷ của người nào đó.Từ đầu đến cuối Đỗ Phi Chu đều không mở miệng, nhưng hốc mắt đỏ hoe hiện hữu trên khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc cho thấy ông rất không bình tĩnh.Đến khi ngồi xuống ghế sô pha rồi, ông mới tìm về được giọng nói của mình, khàn khàn hỏi: "... Thí nghiệm đóng băng?"Khương Thần nhẹ nhàng gật đầu, đơn giản khái quát lại mọi chuyện.Phương Cảnh Hành ở bên cạnh bổ sung thêm vài câu về hiệp nghị bảo mật và tình huống trước mắt, giải thích cho họ hiểu tại sao hôm qua không nói thẳng trong game và tại sao mấy lần trước phải giấu diếm.Đại não của ngài phó giám đốc đã chết máy một nửa, nửa còn lại miễn cưỡng giúp ông ta bắt được mấu chốt.Thằng nhãi này là bản gốc chứ không phải là nhân bản hay phục chế hay bị ghép linh kiện vào... Thông suốt được cái này, tâm tình ông lập tức như đê vỡ, vội ôm chầm lấy người ta, thoáng cái đã lệ rơi lã chã.Trên thế gian này, sinh ly tử biệt là điều khiến người ta xé lòng nhất.Bạn thân đã qua đời giờ bỗng xuất hiện trước mắt, còn là dáng vẻ hoạt bát như năm nào, có là ai cũng không chịu được.Đỗ Phi Chu cũng không chịu nổi, đứng dậy đi tới, ôm lấy Phong Ấn Sư của bọn họ.Khương Thần kiên nhẫn đến bất ngờ, vươn tay vỗ lưng hai người.Cho đến khi thấy tên họ Đường kia cứ rấm rứt mãi, cậu mới không nhịn được mà đốp cho một câu: "Đừng có khóc, gọi bố đi."Ngài phó giám đốc nức nở gào lên: "Gọi em gái mày ấy!"Khương Thần rút lấy hai tờ giấy ăn, đưa cho mỗi người một cái.Rốt cuộc thì số tuổi của Đỗ Phi Chu và ngài phó giám đốc cũng không phải là để trưng, họ cố gắng đè nén cảm xúc, nhìn chằm chằm người bạn thân trở lại từ cõi chết. Khương Thần cũng bình tĩnh hơn, sai AI đi rót nước cho bọn họ.Hai người cầm ly nước, còn chưa kịp nghĩ ra nên hỏi gì thì thấy Phương Cảnh Hành đột nhiên vươn tay qua nắm lấy cằm Khương Thần, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu.Khương Thần hỏi: "Sao?"Phương Cảnh Hành quan sát đi quan sát lại. Có thể là do phó giám đốc Đường kích động quá nên không chú ý, cũng có thể là do móng tay cào phải, trên mặt Khương Thần có vài vệt đỏ.Anh nhẹ nhàng xoa lên rồi buông tay: "Không có gì."Ngài phó giám đốc: "..."Đỗ Phi Chu: "..."Chuyện ngày hôm nay có kích thích quá lớn, giờ gặp phải màn này, vẻ mặt hai người chỉ có thể dùng từ chết lặng để hình dung.Ánh mắt của phó giám đốc Đường đảo qua đảo lại giữa cả hai, ông hỏi: "Hai người đang hẹn hò thật à?"Khương Thần "ừ" một tiếng.Não ngài phó giám đốc vẫn chưa tỉnh hẳn, vô thức nói: "Giỏi gớm, trâu già gặm..."Nói được một nửa, nhìn lại quả nhan sắc đỉnh cao mơn mởn của bạn thân, ông vội nuốt mấy từ cuối vào.Khương Thần nhìn ông chằm chằm: "Nói nốt đi."Phó giám đốc Đường cúi đầu uống nước, giả chết.Phương Cảnh Hành làm một cọng "cỏ non", lập tức cười thành tiếng.Anh cảm thấy Phong Ấn Sư nhà mình với mấy người bạn này chơi với nhau thật quá vui, không chỉ có những quả trứng màu nho nhỏ trong quá khứ, mà còn không ngừng chế tạo ra trứng mới.Đỗ Phi Chu mặc kệ người nào đó ở bên cạnh, dù gì cũng là cán bộ kì cựu, ông hỏi vài vấn đề được quan tâm như có di chứng gì không, bệnh tình như thế nào, bác sĩ nói sao, vân vân.Khương Thần trả lời từng câu.Đỗ Phi Chu yên lòng gật đầu, lại hỏi: "Cậu định quay lại thi đấu à?"Khương Thần nói: "Tôi vẫn còn thiếu một chức quán quân thế giới nữa."Đỗ Phi Chu và ngài phó giám đốc nghe vậy thì kích động, cảm nhận được luồng nhiệt huyết đã lâu rồi không sôi trào.Là Phong Ấn Sư màu đen đã biến mất 30 năm, là Thần Huy Lan Nhạc năm đó trở lại đấu trường, khung cảnh ấy chỉ cần thử tưởng tượng thôi đã cảm thấy nước mắt rưng rưng.Phó giám đốc Đường nói: "Phải đấu! Anh tới trường quay cổ vũ cho mày luôn!"Đỗ Phi Chu thì hỏi một vấn đề trọng yếu: "Có thể sử dụng thân phận cũ để trở lại không?"Khương Thần đáp: "Chưa biết, phải xem bọn họ định công khai thế nào đã."Trong lúc bọn họ nói chuyện, cửa phòng vang lên tiếng gõ, nhân viên công tác mang đồ đã được kiểm tra vào.Khương Thần hỏi: "Gì vậy?"Vẻ mặt ngài phó giám đốc trở nên vi diệu, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Ờ thì... Anh nghĩ là lần đầu gặp chú mày nên mua chút quà."Khương Thần liếc cha già kia một cái, cầm đồ lên đọc giới thiệu, "à" một tiếng: "Bổ não."Phương Cảnh Hành: "..."Đỗ Phi Chu: "..."Giỏi thật.Ngài phó giám đốc cố gắng giải thích: "Thì lúc đó anh nghĩ mày còn đang đi học nên muốn bồi bổ cho mày thôi."Mặt Khương Thần không cảm xúc: "Tự mang về mà đớp, già rồi coi chừng bị đãng trí đấy."Phó giám đốc Đường cũng không chịu kém cạnh: "Thôi mày cứ giữ lại mà xài, đông lạnh những ba mươi năm mà, não teo lại còn có tí tẹo. Giống con cua ấy, bỏ vào tủ đá lâu là không còn tí gạch nào luôn."Khương Thần nhìn tên già này chằm chằm, có hơi muốn đập cái túi đồ này vào mặt lão.Ngài phó giám đốc chợt nhớ ra một chuyện: "Ê lần trước có phải mày cố tình thả chó cắn anh không?"Khương Thần nói: "Chứ không thì giữ anh lại ăn Tết à?"Phó giám đốc Đường: "Anh chỉ kể lại mấy lần nghịch ngu của mày thôi mà?"Khương Thần: "Vậy còn chưa đủ à?"Ngài phó giám đốc: "Nhưng anh có nói sai quái đâu, anh bắt mày cưỡi heo à!"Khương Thần: "..."Đỗ Phi Chu nở một nụ cười thật khẽ. Mặc dù đôi mắt vẫn còn hoe đỏ, nhưng vẻ mặt vui vẻ vô cùng.Phương Cảnh Hành cũng cười, thầm thấy may mắn vì phó giám đốc Đường có tính cách như vậy. Chứ đối mặt với một khoảng trống 30 năm cảnh còn người mất, có lẽ bọn họ sẽ không thể nhanh chóng tìm lại sự thân thiết như ngày trước.Phó giám đốc Đường nhìn bộ dạng lạnh nhạt hiện lên chút khó chịu của Khương Thần, chỉ cảm thấy hoài niệm vô cùng, cảm khái xoa đầu cậu.Khương Thần đẩy tay ông ra, ghét bỏ.Ngài phó giám đốc nói: "Sờ một tí thì làm sao? Mày không biết năm đó mày chết đám anh em khóc nhiều đến mức nào đâu, cả lão Đỗ nữa."Ông vỗ vai chủ tịch liên minh: "Năm nào cũng đi tảo mộ cho chú mày, thế mà cuối cùng lại là gửi gắm sai... Ấy phỉ phui, lần gửi sai này cũng tốt."Đỗ Phi Chu cười gật đầu.Gửi sai cũng rất tốt, ít ra người vẫn còn đây.Khương Thần nói: "Đợi tôi ra viện rồi lại mời tất cả mọi người ăn cơm."Ngài phó giám đốc: "Nói thế nghe còn được."Đỗ Phi Chu hỏi: "Chừng nào thì được ra viện?"Khương Thần đáp: "Sắp rồi."Viện nghiên cứu không có gì để chơi, bọn họ bèn kể cho nhau nghe về mấy chuyện trong quá khứ. Giữa chừng ngài phó giám đốc tinh mắt nhìn thấy bộ bài mạt chược, thế là bốn người ra bàn ngồi chơi mạt chược.Khương Thần nhìn sang Đỗ Phi Chu: "Anh học khi nào vậy?"Trong ấn tượng của cậu, Đỗ Phi Chu không biết mấy thứ này.Đỗ Phi Chu nói: "Về sau có học, nhưng cũng chỉ biết chút chút thôi."Ngài phó giám đốc xen vào: "Đừng có tin lời lão ấy, lần trước bọn anh đánh với nhau toàn là lão ý thắng thôi."Đỗ Phi Chu nói: "Lần đó là do may mắn thôi."Ông nhìn sang Khương Thần: "Trưa nay có thể ra ngoài ăn không, hay là không được ra ngoài?"Khương Thần nói: "Tốt nhất là không ra khỏi cửa."Ngài phó giám đốc hỏi: "Vậy gọi đồ ăn về được không?"Khương Thần: "Được."Phó giám đốc Đường gật gù, cảm thấy như vậy cũng ổn, không đến mức như ngồi tù.Bọn họ chơi hai ván, Khương Thần không thắng nổi ván nào.Nhưng từ ván sau cậu bắt đầu thắng liên tục, ngài phó giám đốc một lời khó nói hết nhìn Phương Cảnh Hành, thầm nghĩ đang đánh bài hay là yêu đương vậy, cứ cống bài cho thằng nhóc kia ăn là sao?Phương Cảnh Hành phát hiện ra ánh nhìn của ông, vô tội hỏi: "Có chuyện gì sao tiền bối?"Khương Thần bình tĩnh uốn nắn: "Gọi anh hai."Phương Cảnh Hành rất biết vâng lời: "Có chuyện gì vậy anh hai?""..." Phó giám đốc Đường bị nội thương: "Không có gì."Đỗ Phi Chu và phó giám đốc Đường đều là người bận rộn, ở lại ăn trưa với Khương Thần xong thì ra về. Trước khi đi, mỗi người lại ôm cậu một cái.Trước lúc ăn Phương Cảnh Hành đã biết bọn họ phải đi nên đã gọi điện về nhà, ăn xong thì theo bọn họ xuống lầu, dẫn hai người kia ra cổng chính.Ngài phó giám đốc kinh ngạc: "Bãi đỗ xe ở bên kia mà?"Phương Cảnh Hành nói: "Cháu gọi tài xế trong nhà đến, ông ấy sẽ đưa mọi người về ạ."Ngài phó giám đốc hỏi: "Cậu không về à?"Phương Cảnh Hành mỉm cười: "Dạ không, cháu ở lại chơi với anh ấy."À, bạn trai.Hai người đờ đẫn nhìn anh một cái rồi ngồi vào xe nhà họ Phương.Phó giám đốc Đường trơ mắt nhìn ô tô lái ra khỏi viện nghiên cứu, như ông ba già gả con gái đi, lo lắng nhìn sang Đỗ Phi Chu: "Thằng bé đó thế nào, có tin đồn gì xấu không?"Đỗ Phi Chu đánh giá: "Rất tốt, không có tin đồn gì xấu."Ngài phó giám đốc hỏi lại: "Thật không?"Thấy Đỗ Phi Chu gật đầu ngài phó giám đốc mới nói: "Vậy là tốt rồi."Hai người lại im lặng.Một lát sau, không hẹn mà cùng nhìn nhau.Phó giám đốc Đường vỗ tay lên đùi, đè nén nỗi chua xót lại đang chực trào, khe khẽ thầm thì: "Cậu ấy còn sống."Đỗ Phi Chu cũng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.Quá tốt rồi, hai người nghĩ.Cậu ấy còn sống.Đội trưởng Khương còn sống tiễn bạn về xong thì xuống lầu cho vịt ăn.Phương Cảnh Hành trở lại cho vịt ăn cùng cậu, sau đó nắm tay cùng nhau đi dạo trong vườn hoa một vòng rồi mới về phòng, ra hiệu cho Khương Thần nghỉ trưa.Khương Thần nói: "Cậu có thể sang phòng bên cạnh ngủ."Phương Cảnh Hành cười nói: "Em có lựa chọn khác không?"Hai người đối mặt vài giây, Khương Thần lấy ra áo ngủ lần trước Phương Cảnh Hành để lại đây, ném vào người anh.Phương Cảnh Hành thành công giành lấy cho mình nửa cái giường, thay áo ngủ xong lập tức trèo lên. Anh biết Khương Thần sẽ thấy không quen, bèn đề nghị: "Em đọc sách cho anh nghe nhé?"Khương Thần nói: "Bật truyện lên nghe là được rồi*."*Tui chém gió đấy, nguyên văn là 那光顾着听故事了Phương Cảnh Hành và cậu mở miệng cùng lúc, anh nói nốt câu còn lại: "Ví dụ như Toán Cao Cấp chẳng hạn."Khương Thần: "... Được, cậu đọc đi."Thế là Phương Cảnh Hành lên mạng tìm mấy đoạn giải thích, tươi cười đọc cho cậu nghe.Cái này có hiệu quả siêu nhanh, vốn dĩ Khương Thần đã hình thành đồng hồ sinh học, giờ phút này dây thần kinh lại được chất giọng mềm ấm vỗ về, cộng thêm được nghe một đoạn sách trời, cậu lập tức ngủ mất. Phương Cảnh Hành thấy nhịp thở cậu đều đều, thử gọi một tiếng, thấy không đáp lại thì cười tắt điện thoại, ôm người vào lòng.Giấc ngủ này của Khương Thần rất sâu, lúc mở mắt ra đã đối diện với khuôn mặt tai họa của Phương Cảnh Hành.Cậu giật mình, sau đó mới nhớ ra chuyện trước lúc ngủ, thấy Phương Cảnh Hành đang ôm mình thì tạm thời không tránh mà khẽ nhích lại gần quan sát đối phương.Nam thần của liên minh khi ngủ thì cực kì tĩnh lặng. Không phóng túng cũng chẳng dụ người, chỉ lặng lẳng khép hai mắt, cực kì hiếm thấy.Khương Thần không khỏi xích lại gần hơn nữa.Đúng lúc Phương Cảnh Hành tỉnh lại, mơ hồ cảm nhận được động tĩnh ở bên cạnh nên mở mắt ra nhìn thử, hai ánh mắt va vào nhau, cả hai đều khẽ giật mình.Khương Thần bình tĩnh lùi lại: "Dậy rồi à?"Phương Cảnh Hành thấy cậu định ngồi dậy, lập tức thò tay kéo người vào lòng.Khương Thần hỏi: "Làm sao?"Phương Cảnh Hành vùi đầu vào cổ cậu: "Chưa tỉnh ngủ."Giọng nói còn mang theo chút khàn khàn lúc mới tỉnh, khiến nửa mặt Khương Thần tê dại, cậu không cảm xúc nói: "Vậy ngủ tiếp đi."Phương Cảnh Hành nói: "Ngủ cùng em đi."Khương Thần không chịu, nhưng đẩy mấy cái vẫn không đẩy được ra, bèn để kệ cho anh ôm.Phương Cảnh Hành ôm Khương Thần chớp chớp mắt cho tỉnh rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu.Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở giao hòa.Khương Thần đối diện với đôi mắt thâm thúy của Phương Cảnh Hành, cố gắng giữ bình tĩnh: "Đang làm gì đó?"Phương Cảnh Hành nói: "Em cảm thấy... Chúng ta có thể hoàn thành chuyện lần trước bị cắt ngang."Khương Thần vô thức nhớ tới lúc ở thang máy, trái tim bỗng lỡ một nhịp.Một giây sau, người trước mặt lại gần, tiếp đó là một xúc cảm mềm mại lạ lẫm xuất hiện trên môi. Hàng mi khẽ run, Khương Thần nhắm lại hai mắt._______________________________Bộ này xưng hô hơi loạn chút, tui để xưng hô của Khương Thần với Đỗ Phi Chu và giám đốc Đường là tôi - anh (vì cảm giác với tính máu ăn thua thanh niên này mà xưng em thì không hợp lí lắm, với người nhà lại khác). Đỗ Phi Chu sẽ xưng anh gọi cậu với Khương Thần sau khi rõ thân phận, giám đốc Đường là xưng anh - mày. Tui đang hơi băn khoăn chuyện xưng hô của Khương Thần với Phương Cảnh Hành sau khi chuyển chính thức, Khương Thần sẽ không xưng em nhưng để Khương Thần xưng anh gọi Phương Cảnh Hành là em cứ thấy sao sao... Chẳng lẽ để tôi - cậu mãi...
loading...
Danh sách chương:
- Văn Án
- Chương 1: Lưu Quang Toái Tinh Thưởng Kim Tường, kim sinh bất hối lai Du Mộng.
- Chương 2: Phương Cảnh Hành khiêm tốn thỉnh giáo: "Xin hãy giải thích một chút."
- Chương 3: Khương Thần cổ vũ cho anh
- Chương 4: Yêu five, đợi cậu online
- Chương 5: Phương Cảnh Hành tính đủ đường
- Chương 6: Du Mộng phiên bản thực tế ảo, chính thức mở server.
- Chương 7: Đại lão, đây là lần đầu em chơi game này,...
- Chương 8: "Nếu để cho tôi biết cậu lừa tôi, cậu chết chắc."
- Chương 9: Lần này tôi nhất định sẽ không để cho cậu chạy mất nữa!
- Chương 10: Cứ gọi anh là được, từ nay về sau anh bảo kê cậu.
- Chương 11: Thế đã làm xong bài tập chưa?
- Chương 12: Có thể ngày mai đội trưởng Phương sẽ thổ lộ với người ta!
- Chương 13: Tao giết bọn mày!
- Chương 14: Hôm nay nếu không có Tạ Thừa Nhan, cậu chết chắc.
- Chương 15: Cái hệ thống mất dạy này quá vô nhân tính.
- Chương 16: Bờ sông là một hồi tĩnh mịch đến nghẹt thở.
- Chương 17: Đây là muốn play 18+ hả?
- Chương 18: Các vị... Là anh hùng của đại lục Du Mộng sao?
- Chương 19: Lần này tiêu đáng đồng tiền bát gạo lắm bạn hiền.
- Chương 20: Cái acc beta kia ông cho ai mượn?
- Chương 21: Tôi thích bang này.
- Chương 22: Hai mắt Phương Cảnh Hành sáng ngời: "Là cậu ta."
- Chương 23: Hỏi thế gian tình là chi? Mà khiến người ta nguyện thề sống chết.
- Chương 24: Hóa ra lần trước chọn "không giúp" bị hố ở chỗ này!
- Chương 25: Chúc mừng người chơi đã hoàn mỹ hoàn thành cốt truyện!
- Chương 26: Thập Phương Câu Diệt: Cố lên.
- Chương 27: Mặt Tạ Thừa Nhan đần ra.
- Chương 28: Tạ Thừa Nhan dạt dào tình cảm mà gọi: "Cậu nhỏ!"
- Chương 29: Toàn bộ khung cảnh duy mỹ vô cùng.
- Chương 30: Anh em đâu, lên!
- Chương 31: Đó là Phong Ấn Sư đầu tiên của liên minh.
- Chương 32: Cảm ơn vì lời mời, không đánh, tôi còn có việc.
- Chương 33: Khương Thần nói ra lời từ tận đáy lòng: "Còn trẻ thật tốt."
- Chương 34: Chúc mừng người chơi phát hiện ra phó bản ẩn [Động Đạt Long]!
- Chương 35: Tổ trưởng Trần muốn tạm dừng dự án này
- Chương 36: Sao nghe ấy ấy thế?
- Chương 37: Phong Ấn Sư... Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Chương 38: Phương Cảnh Hành nói: "Con muốn gặp cậu ấy."
- Chương 39: Phương Cảnh Hành không nhịn được mà vươn tay, ôm chặt cậu vào lòng.
- Chương 40: Anh ghen.
- Chương 41: Đỉnh vãi đạn, đào mộ NPC luôn.
- Chương 42: Lần đầu tiên trong đời đội trưởng Phương thò chân...
- Chương 43: Tạ Thừa Nhan, ông giỏi lắm.
- Chương 44: Cậu là Khương Thần.
- Chương 45: Phương Cảnh Hành nhìn khuôn mặt xuất sắc này của tiền bối,...
- Chương 46: Muốn tìm một nơi đất lành chim đậu tử tự vì tình cùng anh.
- Chương 47: Đang đấm nhau thì boss tự dưng chạy mất
- Chương 48: Đám Khương Thần tập hợp lại cùng xuất phát, đi vào phó bản.
- Chương 49.5: Chúc mừng người chơi đã bấm vào nút tự huỷ
- Chương 49: Chúc mừng người chơi đã thành công vượt qua phó bản ẩn!
- Chương 50: Cậu lên loa nói mình trị hết bệnh rồi.
- Chương 51: Tôi có người bạn hôm nay ăn sinh nhật.
- Chương 52: Cô Vấn bị Thập Phương Câu Diệt tàn nhẫn đè chết.
- Chương 53: Chúc cậu sinh nhật vui vẻ. ----- Thập Phương Câu Diệt.
- Chương 54: Phương Cảnh Hành nhìn đi nhìn lại cái chữ "có" kia hồi lâu.
- Chương 55: Bởi vì người ta thích anh mà
- Chương 56: Vậy cậu có biết tôi là ai không?
- Chương 57: Chào tiền bối
- Chương 58: Cậu à, cậu không phản đối chứ?
- Chương 59: Cả đám xôn xao, phấn khởi đợi Đại Tiểu Thư đập chim.
- Chương 60: Đại Tiểu Thư thảm vãi, tôi sẵn sàng làm chim cho cổ
- Chương 61: Cậu, chúc cậu ngủ ngon.
- Chương 62: Chúc mừng người chơi đã hoàn thành cốt truyện [Phồn Hoa]
- Chương 63: Đội trưởng Phương cuối cùng cũng nhận ra...
- Chương 64: Tôi thắp nến ước nhé
- Chương 65: Ám Minh: Vì Thần
- Chương 66: Cậu cười một tiếng rất khẽ.
- Chương 67: Chúc mừng người chơi đã thành công...
- Chương 68: Phong cách của cậu rất giống với Thần Huy Lan Nhạc.
- Chương 69: Tôi với ông gọi thử một tiếng xem sao
- Chương 70: Trong đầu cả bốn đều lóe lên một chữ
- Chương 71: Nhận nhiệm vụ tình nhân.
- Chương 72: Để chú kể cho mấy đứa nghe chuyện của chú và tên đó
- Chương 73: Khương Thần : "..."
- Chương 74: Tôi nói thật, tức là thật.
- Chương 75: Cả đội quân của Như Ý chết hết.
- Thông báo
- Chương 76: Chào buổi sáng
- Chương 77: Khương Thần cho ông ba chữ: "Bạn trai tôi."
- Chương 78: Vl, không biết xấu hổ hả!
- Chương 79: Mới có vài phút thôi mà sao trông nó lại như thế này!
- Chương 80: Khiến người ta vô thức sinh ra mấy phần lưu luyến.
- Chương 81: Vị đại lão là tiêu điểm chú ý lại đang lười biếng muốn đình công.
- Chương 82: Đánh cốt truyện, đánh trong cô đơn hiu quạnh.
- Chương 83: Cậu bật nhạc cho tôi nghe
- Chương 84: Có hơi muốn cho nó vào nồi.
- Chương 85: Hai đại lão đang bị một người cá đuổi giết
- Chương 86: Cốt truyện này tên là tình cảm chân thành, đọc mà khắc cốt ghi tâm.
- Chương 87: Anh ta đã sơ ý gây ra chuyện lớn ở bên ngoài
- Chương 88: Em không mang kem đánh răng.
- Chương 89: Nếu không thì tôi --- CHẾT, KHÔNG, NHẮM, MẮT!!
- Chương 90: Dự án này kết thúc rồi.
- Chương 91: Trông nhóc... Rất giống tên đó.
- Chương 92: Chúng ta có thể hoàn thành chuyện lần trước bị cắt ngang.
- Chương 93: Thần Huy Lan Nhạc ----!!
- Chương 94: Rau xanh trong miệng số 10 lập tức rơi mất.
- Chương 95: Kim Cạnh Liên Minh, danh bất hư truyền.
- Chương 96: Mau lên, đẩy xe lăn tới đây!
- Chương 97: Chúc mừng anh ra viện.
- Chương 98: Hương Thảo Ngọt Ngào: Anh bảy của chú đây.
- Chương 99: Làm người không thể ăn cháo đá bát!
- Chương 100: Tên đầu sỏ gây tội lại hoàn toàn không biết...
- Chương 101: Lần này Niên Thú hết bug rồi.
- Chương 102: Cuộc Chiến Ngai Vàng.
- Chương 103: Trẫm sắp băng hà rồi.
- Chương 104: Con nhỏ này không phải là trà xanh bình thường đâu!
- Chương 105: Cùng đón xem liệu hôm nay Thập Phương Câu Diệt...
- Chương 106: Khương Thần rất thản nhiên: Nhớ.
- Chương 107: Thập Phương Câu Diệt, cậu sẽ tham gia thi đấu chứ?
- Chương 108: Ngày hôm đó, cả liên minh Du Mộng đều trở nên điên cuồng.
- Chương 109: Thần Huy Lan Nhạc, hoan nghênh cậu trở về.
- Chương 110: Giải đấu mùa thu cuối cùng cũng chính thức mở màn
- Chương 111: Phong Ấn Sư thu tay lại đứng thẳng, nhã nhặn đẩy kính mắt.
- Chương 112: Tôi trở lại rồi.
- Chương 113: Đi, anh đây gánh cậu.
- Phiên ngoại 1: Bữa tiệc sau trận chung kết (1)
- Phiên ngoại 2: Bữa tiệc sau trận chung kết (2)
- Phiên ngoại 3: Bữa tiệc sau trận chung kết (3)
- Phiên ngoại 4: Quá khứ và hiện tại
- Phiên ngoại 5: Hoạt động trong game (1)
- Phiên ngoại 6: Hoạt động trong game (2)
- Phiên ngoại cuối: Hoạt động trong game (3)
- Chương 121: Ngoại truyện phúc lợi ~