Chương 102: Lão đại tinh đạo tự chui đầu vào lưới 7

Sau trận chiến Tễ Nguyệt thành danh, thay thế Âu Dương Hiên trở thành thư tử hot nhất Học Viện Đế Quốc. Nhưng đồng thời Tễ Nguyệt cũng bận rộn, ngoại trừ khóa học cơ giáp ra, y còn có một khóa học riêng biệt.

Ban đầu là thư phụ của Lâm Uyên gọi y đi học, Tễ Nguyệt còn tưởng rằng là đến khảo nghiệm y, biểu hiện đặc biệt ra sức, bất quá sau đó y dần dần phát hiện ra manh mối, các thầy cô của y lai lịch đều rất lớn, hơn nữa nội dung giảng dạy không chỉ liên quan đến cơ giáp, còn có ngự quốc chi đạo, cái nhìn đại cục, cân bằng chi đạo, tình huống cơ bản của các tinh cầu có quan hệ với Thủ Đô Tinh...

Nhớ tới những lời y nghe lén lúc trước, Tễ Nguyệt trong lòng khẽ động, sau này Lâm Uyên muốn làm quân vương, thư tử của hắn nhất định phải là quân chủ, chẳng lẽ y học những thứ này là vì muốn bồi dưỡng ra một quân chủ?

Tễ Nguyệt huấn luyện xong khóa học, cơ bắp toàn thân vừa xót vừa đau, sau khi trở về ký túc xá thu dọn sạch sẽ thỏa đáng, liền đi xuống dưới lầu ký túc xá của Lâm Uyên, gõ quang não, "Xuống đây, tôi ở dưới lầu của anh." Vừa bá đạo vừa quyết đoán.

Dưới ký túc xá của hùng tử, dáng người thon dài thẳng tắp của Tễ Nguyệt đứng thẳng, thu hút sự chú ý của hùng tử và thư tử đi ngang qua.

Lâm Uyên còn chưa kịp trả lời, Tễ Nguyệt bên kia đã cúp máy, Lâm Uyên nhìn quang não cực kỳ cạn lời, Tễ Nguyệt đây là tật xấu gì, luôn cảm thấy từ ngày trên sô pha trở đi, hành vi của Tễ Nguyệt càng làm cho hắn muốn đỡ trán.

"Học trưởng, Tễ Nguyệt đứng dưới lầu."

"Tễ Nguyệt thật sự đối với anh tình thâm, thật hạnh phúc a, nếu có một thư tử có thể yêu em như vậy thì tốt biết bao."

"..." Nhìn vẻ mặt hoài xuân của đám hùng tử này, vẻ mặt cảm động ngượng ngùng như tiểu cô nương, Lâm Uyên có một loại cảm giác mọi người đều say chỉ ta tỉnh. Nhưng đây mới là hệ thống giá trị bình thường của thế giới này, tuy rằng hắn cảm thấy không thích hợp, nhưng cũng không đến mức chê bai nó.

Lâm Uyên vừa ra khỏi cửa lớn, liền nhìn thấy Tễ Nguyệt đang bày tư thế dựa vào tường, mặc đồng phục màu trắng lam của hệ cơ giáp, cao ngất đẹp trai, đồng phục vừa người giống như quân phục phác họa ra dáng người hoàn mỹ của Tễ Nguyệt, eo thon chân dài.

Tễ Nguyệt liếc mắt một cái liền thấy Lâm Uyên, nở nụ cười chói mắt, lộ ra một hàng răng trắng lấp lánh, "Uyên nhi, nơi này."

Lông tơ trên cánh tay Lâm Uyên đều dựng thẳng lên, mặt lạnh không để ý tới Tễ Nguyệt.

Tễ Nguyệt đi ngược lại phía trước Lâm Uyên, đối mặt với Lâm Uyên, tính tình tốt nói: "Uyên nhi, anh đừng tức giận, tôi là bởi vì huấn luyện mới không đi cùng anh được, anh xem tôi vừa kết thúc liền đến bồi anh, đừng tức giận được không? Thời điểm không có việc gì đều thuộc về anh."

"......" Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt há miệng khép lại vài cái, vẫn là không biết nên nói như thế nào để Tễ Nguyệt đừng coi hắn như bạn gái. Rõ ràng Tễ Nguyệt đối với hắn theo cách tương tự như bạn trai đối với bạn gái trong thế giới hiện đại. Nhưng Tễ Nguyệt thoạt nhìn có vẻ rất hưởng thụ.

"Nguyệt nhi, em không cảm thấy gọi như vậy rất kỳ quái sao?"

Tễ Nguyệt nhíu mày, thoạt nhìn rất hung dữ, thô giọng nói: "Gọi Nguyệt Nhi cái gì, nghe có vẻ hùng pháo hề hề." Tễ Nguyệt hổ mặt, liếc xéo Lâm Uyên một cái, tràn đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịch, "Hùng tử các anh chính là phiền toái, được rồi được rồi, cùng lắm thì cho anh gọi Nguyệt Nguyệt. Như vậy cũng được rồi."

Biểu tình cùng ngữ khí này của Tễ Nguyệt khiến Lâm Uyên rất muốn làm y khóc cạn. "Tóm lại, không được gọi tôi là Uyên nhi nữa, gọi tôi Lâm Uyên là được rồi."

Tễ Nguyệt hiểu rõ nhìn Lâm Uyên, tiến đến bên tai hắn mập mờ nói: "Tôi biết, anh muốn tôi ở trên giường gọi anh là Uyên nhi phải không?"

"Tễ Nguyệt!" Ngón tay Lâm Uyên giật giật, có chút nghiến răng nghiến lợi nhéo nhéo mặt Tễ Nguyệt để trút giận. "Em thật sự muốn lên trời rồi."

Bị hắn đưa lên mặt trời à? Tễ Nguyệt thấy Lâm Uyên thẹn quá hóa giận, không tiếp tục kích thích hùng tử, Lâm Uyên tuy rằng ở trên giường rất lãng, phóng đãng lại nóng bỏng, nhưng dưới giường lại rất rụt rè quạnh quẽ, nếu y nói chuyện cười người lớn, không chừng hùng tử sẽ thẹn thùng không để ý tới y.

Sau khi Tễ Nguyệt mang theo Lâm Uyên hứa hẹn xong, lại đưa Lâm Uyên về dưới lầu ký túc xá, trước khi đi còn an ủi hôn hôn Lâm Uyên, "Anh ngoan một chút, chờ tôi bận rộn xong trận này, liền hảo hảo bồi thường cho anh."

Lâm Uyên vừa không khống chế được, liền cắn rách môi Tễ Nguyệt.

Tễ Nguyệt liếm liếm môi, buồn cười nói: "Tiểu dã miêu. Tôi hứa tôi sẽ đến với anh càng sớm càng tốt. Đừng cáu kỉnh được không?"

Quả thật rất nhanh đã tới bồi, hệ cơ giáp phải cử hành huấn luyện sinh tồn, phải tổ đội với hùng tử của hệ tinh thần cùng nhau hoàn thành. Thành tích này sẽ làm tài liệu tham khảo cho thành tích tốt nghiệp của hùng tử, đối với thư tử của hệ cơ giáp mà nói càng trọng yếu.

Những năm trước đây huấn luyện sinh tồn, rất nghiêm khắc rất vất vả, nhưng các thư tử đều rất chờ mong, cùng nhau trải qua nguy hiểm cùng hoạn nạn, rất dễ rơi vào bể tình, dựa theo kinh nghiệm trước kia mà nói, đây là một cơ hội tốt để quyến rũ hùng tử.

Tễ Nguyệt đối với đám thư tử ôm tâm tư nhỏ cười nhạt, hời hợt lại ngây thơ, nên nghiêm túc huấn luyện, mà không phải đem tâm tư đều đặt ở trên người hùng tử, cũng không phải đi chơi.

Tránh đi những thư tử đang hưng trí bừng bừng đàm luận về hùng tử, Tễ Nguyệt cùng Lâm Uyên dùng quang não xem video, tình ý miên man nhìn Lâm Uyên, "Anh đừng sợ, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt anh, chỉ cần tôi còn có thể động, sẽ không để cho anh bị bất kỳ một chút thương tổn nào."

Còn, còn có thể như vậy? Các bạn cùng phòng nghe lén phía sau Tễ Nguyệt khiếp sợ, học được một tay, trách không được bọn họ còn độc thân, công phu ngoài miệng vẫn còn kém xa.

loading...

Danh sách chương: