144. CÁ MẶN

Edited by Bà Còm in Wattpad


Ngu Khang An từ chỗ ở của Sở Tu Ninh đi ra, bước chân vẫn vững vàng nhưng tốc độ lại chậm hơn so với khi tới rất nhiều.

Biết ông đang ngẫm nghĩ nên Ngu Thanh chỉ đi theo phía sau không nói một lời.

Hai người đi dọc theo con đường hẹp lát đá cuội, băng qua giáo trường và đài điểm binh, một đường thẳng đến bờ biển.

Nơi đóng quân của Ngu gia binh là pháo đài Nha Lý giáp biển, nằm giữa ranh giới của Chiết Giang và Phúc Kiến. Bến cảng neo đậu rất nhiều tàu chiến có kích thước khác nhau. Lúc này vừa mới vào đêm, đang trong quá trình đổi gác nên chỉ thấy mấy chiếc thuyền tuần tra chậm rãi đi vào cảng, hàng chục binh sĩ xen kẽ lên xuống trông rất trật tự chỉnh tề.

Gió biển ban đêm dịu dàng như lông vũ nhẹ nhàng phất vào mặt. Mặt biển phản chiếu những ngôi sao dầy dặc trên bầu trời lấp lánh tựa như được rắc vụn vàng.

Năm đó, Ngu Thanh lớn lên trong môi trường phú quý của kinh thành, nhưng khi mới chuyển đến đây liền yêu ngay nơi này. Bầu trời trong xanh như được gội rửa, nước biển cũng như được nhuộm xanh, đứng giữa trời đất bao la khiến nàng cảm nhận được thế giới vô cùng rộng lớn mà con người thì quá nhỏ bé, có rất nhiều chấp niệm không đáng kể.

Ngu Khang An chợt hỏi: "Thanh nhi, có phải phụ thân lại làm con thất vọng hay không? ”

“Không có.” Ngu Thanh biết phụ thân hỏi điều gì, chỉ lắc đầu.

Nàng vẫn không cách nào hiểu được chuyện phụ thân lưu đày Đại ca, nhưng từ miệng Sở Thượng Thư biết được phụ thân đã từng cố gắng cứu Đại ca, trong lòng nàng dễ chịu hơn nhiều so với lúc trước -- -- Cha nàng đã không sử dụng bọn họ như một công cụ để chiến đấu.

Đoạn Xung cáo buộc phụ thân bỏ lại huynh ấy trên hoang đảo, cho dù huynh ấy đau khổ van xin thế nào thì phụ thân cũng không hề quay đầu. Hiện tại Ngu Thanh có thể suy đoán được tâm tình của phụ thân lúc ấy, ông không phải máu lạnh mà là không dám quay đầu lại, sợ một khi mình quay đầu thì sẽ mềm lòng.

Ngu Thanh bước nhanh về phía trước cùng ông sánh vai: "Cha, lúc trước ở Ma Phong Đảo, vì sao ngài không giải thích với Đại ca?”

"Chuyện đã đến nước này, phải giải thích như thế nào, tặng không cho hắn một cơ hội xử lý Ngu gia hay sao?" Ngu Khang An đứng thẳng tắp, đăm chiêu nhìn ra biển cả: "Thân là quân nhân của Đại Lương, gia chủ của Ngu gia, nắm trong tay một thiên tài mà ta không thể khống chế nổi, rất có khả năng phát triển thành tai họa, ta không hối hận đã giết hắn. Nhưng là một người cha bỏ rơi nhi tử của mình, ta thật sự đáng chết, nên bị hắn ghi hận.”

Ngu Thanh nghe được thanh âm của ông mơ hồ lộ ra một chút nghẹn ngào, mũi nàng cũng cay cay. Nàng khống chế tâm tình của mình, theo ánh mắt của ông nhìn ra phía xa.

Dọc theo tuyến đường biển này, nơi sâu nhất chính là Ma Phong Đảo. Trên đảo ông có một người bạn tri kỷ và nhi tử ruột thịt, một đời cũng không thể nào buông bỏ được.

Ngu Thanh yên lặng nói: “Ngài sợ Kim gia biết năm đó ngài vứt bỏ Đại ca, cũng một phần vì cảm thấy hổ thẹn với ông ấy, sợ ông ấy sẽ tự trách?”

Ngu Khang An trầm mặc một lát rồi đổi đề tài: “Thanh nhi, con cho rằng ta nên tiếp nhận đề nghị của Sở Thượng Thư hay không?”

“Đề nghị phản bội Viên đảng, đổi thành đứng về phe Sở đảng?”

“Ừ.”

“Nói thật, năm đó ngài một hơi giết nhiều quan chức cấp cao như vậy, nhược điểm này đủ để xét nhà diệt tộc, chúng ta có lựa chọn nào khác hay sao?”

“Thật ra Sở Thượng Thư không phải dùng nhược điểm này để áp chế ta phản chiến, ông ấy muốn báo cho ta ông ấy chuẩn bị ra tay, muốn ta nhận rõ tình thế.” Ánh mắt Ngu Khang An dõi theo ngọn hải đăng lập loè xa xa, khẽ thở dài, “Hai đảng Viên Sở tranh đấu trong triều mười mấy năm rồi, không ai có thể lay động được địa vị của đối phương. Lần này Sở Thượng Thư ra tay tất nhiên là một nước cờ lớn, bất luận thắng hay thua thì thế lực văn võ của Đại Lương sẽ một lần nữa bị cải tổ.”

Ngu Thanh gật đầu: “Vâng.”

Ngu Khang An rất đau đầu: “Mấy năm nay Viên Thủ Phụ giúp đỡ nhà chúng ta không ít, cũng đề bạt ta rất nhiều, phản chiến hại ông ấy, thật sự là . . . Sau khi phản chiến, nếu Sở Thượng Thư bại trận, chúng ta sẽ không còn có chỗ đứng trên triều, sớm muộn gì cũng không thoát khỏi tai kiếp bị xét nhà diệt tộc.”

Ngu Thanh thử nhìn một cách lạc quan hơn: “Cha, nhưng nếu Sở Thượng Thư thắng, Ngu gia đứng giữa sẽ thu lợi rất nhiều.”

“Lợi nhuận" này không phải là tiền bạc.

Ngu Khang An không phủ nhận, quay đầu nhìn nữ nhi: “Nhưng Thanh nhi à, đợi đến khi ông ta giải khai lệnh cấm biển rồi trao quân quyền cho ta, nhất định phải có điều kiện đi kèm, bằng không ông ta sẽ không yên tâm.”

“Liên hôn?”

“Phải, ông ta đã đề cập tới hôn sự này, đương nhiên có nắm chắc gạt bỏ được những ảnh hưởng về vấn đề nữ giả nam lẫn vào quân doanh.”

Ngu Thanh thản nhiên cười: “Cha, con lựa chọn tòng quân với mục đích là trấn thủ biên giới không cho quân xâm lược giẫm đạp, bảo vệ bá tánh không bị khi dễ. Nếu Sở Thượng Thư thật có bản lĩnh khiến cho thiên hạ thái bình, vậy thì tướng quân sẽ được nhàn rỗi, con đi xuất giá thì có sao đâu?” Nàng hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Huống chi con lại gả cho người con thích, không ấm ức chút nào đâu ạ!”

Ngu Khang An khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng. Hồi lâu mới lại nhíu mày hỏi: “Thật ra từ trước tới nay ta vẫn luôn thắc mắc, xung quanh con nhiều nhi lang ưu tú như vậy,  vì sao Thanh nhi chỉ thích một mình thằng nhóc ngốc nhà họ Sở kia, ngoại trừ có một phụ thân lợi hại thì nó chẳng làm nên trò trống gì.”

Ngu Thanh không vui: “Cha nói gì kỳ vậy, Sở Đại của con xuất thân cao quý, dung mạo tuấn tú, bản tính chính trực, tâm địa thuần lương, chịu khó chịu nhọc . . . còn thành thạo khâu vá, xoa bóp gân cốt, ủ rượu pha trà . . . Hiếm có nhất chính là, hắn coi lời Sở Thượng Thư như gió thoảng bên tai nhưng con nói gì thì hắn nghe nấy, tình nguyện đi theo làm tùy tùng cho con. Ngài đi đâu tìm được cho con một nam nhi tốt như vậy?” 😂

Được nhà B.à.C.ò.m ở w.a.t.t.p.a.d edit

Trong phòng sau khi Ngu Khang An đi rồi, Sở Tu Ninh vẫy tay: “A Diễm.”

Tạ Tòng Diễm đứng dậy đồng thời xách lên quân đao dựng ở góc tường, đeo đao lên người rồi đi đến bên cạnh án đài.

Sở Tu Ninh cầm bút nhanh chóng viết một hàng chữ trên giấy Tuyên Thành: “Bí mật đi tìm thứ này, chớ để ai phát hiện, đặc biệt là Cẩm Y Vệ.”

Ánh mắt trầm xuống tựa men gốm đen, Tạ Tòng Diễm nhìn chằm chằm từng chữ trên giấy, hiểu được ý nghĩa của mỗi một từ nên càng khiến hắn choáng váng.

Tạ Tòng Diễm chỉ “Vâng” một tiếng, không dò hỏi dùng để làm gì.

Đang chuẩn bị xoay người ra cửa, Sở Tu Ninh hỏi: “A Diễm, bên người Khấu Lẫm từng có một thân tín gọi là Lục Thiên Cơ, rất tinh thông thuật dịch dung đúng không?”

Tạ Tòng Diễm gật đầu: “Người nọ là Thiên Ảnh phái đến bên người Khấu Lẫm làm mật thám, tên thật là Vương Nhược Khiêm, tiểu công tử của phủ Vương Thị lang cách vách nhà chúng ta.”

Sở Tu Ninh lại hỏi: “Lần trước trong trận diệt phỉ ở Hồng Tụ Chiêu, hắn có chết hay không?”

Tạ Tòng Diễm nhíu mày: “Không rõ ràng lắm, đêm đó đã chết rất nhiều người ở Hồng Tụ Chiêu. Bởi vì đây là dùng hỏa lực để tấn công, thi thể hơn phân nửa đã hoàn toàn biến dạng, hơn nữa đám đồ đệ tà giáo này không có hộ tịch, không cách gì nghiệm chứng xác minh thân phận. Nếu Vương Nhược Khiêm giỏi về dịch dung, chúng ta không biết bộ dáng nguyên bản của hắn nên càng khó phân rõ. Tuy nhiên hắn có bệnh về xương cốt, đêm đó trong số thi thể không có một bộ hài cốt nào phù hợp.”

Thấy Sở Tu Ninh hơi hơi gật đầu, hắn khó hiểu, “Vì sao tỷ phu đột nhiên hỏi tới hắn?”

“Không có việc gì, đệ đi làm việc được rồi.”

Thấy Sở Tu Ninh đưa ánh mắt về hướng Sở Tiêu, Tạ Tòng Diễm không dò hỏi nữa, đi ra cửa.

Trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Sở Tiêu có chút bất an khép nép đứng lên: “Ngài lặn lội đường xa tất nhiên mệt mỏi, xin hãy nghỉ ngơi thật tốt, con xin phép ra ngoài.”

Sở Tu Ninh treo bút lại trên giá bút, đôi mắt nhìn Sở Tiêu không chớp: “Kỳ lạ thật, ta cho rằng khi ta áp chế Ngu Khang An, ngươi sẽ quở trách ta bày ra bộ mặt chính khách quá khó coi.”

Sở Tiêu trong lòng trăm mối ngổn ngang: “Cha, ngài không thể nói chuyện đàng hoàng với con được sao? Ngài đối với ai cũng đều rất ôn hoà, chỉ một mình con là không bao giờ được thấy sắc mặt tốt của ngài. Đã lâu không gặp, ngài không nhớ con một chút nào sao?”

Sở Tu Ninh hiếm khi thấy bộ dáng ấm ức đáng thương này của nhi tử, khẽ cười cười: “Được rồi, con cũng mới vừa rời thuyền, về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong đứng dậy đi về hướng phòng ngủ.

“Cha.” Sở Tiêu đứng yên không nhúc nhích, hô một tiếng.

Sở Tu Ninh đang muốn vòng qua bình phong, dừng chân quay đầu lại.

Sở Tiêu do dự: “Cha . . . thật sự không có lòng nghi ngờ về thân thế của con và muội muội hay sao?”

“Con nghi ngờ à?” Sở Tu Ninh đứng yên hỏi hắn.

“Con không có, nhưng lúc ban đầu muội muội có nghi ngờ qua.” Sở Tiêu nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ăn ngay nói thật, “Muội muội cả ngày suy nghĩ triền miên, khó chịu một thời gian dài, còn vì thế mà giận dỗi muội phu mấy ngày . . .”

Sở Tu Ninh đứng nghe một cách yên tĩnh.

Sau khi nói xong, Sở Tiêu thấp thỏm bất an liếc phụ thân một cái, hỏi lại một lần: “Cha, ngài thành thật nói cho con biết, ngài đã từng nghi ngờ chưa?”

“Sau khi ta biết được chuyện như thế này, có chút khủng hoảng, cũng có chút khổ sở.”

Lúc này gương mặt Sở Tu Ninh hoàn toàn khác hẳn với biểu hiện cơ trí và thong dong như khi nói chuyện với Ngu Khang An, Sở Tu Ninh tháo xuống bộ mặt phòng bị và ngụy trang, hai mắt trong suốt, vẻ mặt lộ ra một chút mỏi mệt, “Lúc nào ta cũng lo lắng hai huynh muội các con sẽ bị người khác lừa dối tin vào những lời nói vô căn cứ này rồi khổ sở trong lòng, vậy sẽ khiến các con bị khủng hoảng . . . Ta sợ mình là một phụ thân bất tài không thể che chở cho các con, lúc nào cũng phải đoán già đoán non xem các con có bị khủng hoảng hay không, có bị đau khổ hay không, thế nên chính mình cũng lâm vào trạng thái khủng hoảng và khổ sở.”

Môi Sở Tiêu khẽ run, muốn lên tiếng nhưng lại không nói gì, đôi mắt từ từ đỏ ửng.

Hãy vào w,a,t,t,p,a,d ủng hộ B,à, C,ò,m

Hai ngày sau, trên Ma Phong Đảo vào lúc chạng vạng, Giang Thiên Dữ lấy máu Khấu Lẫm dưỡng cổ xong rồi, cấy lại vào người Khấu Lẫm dưới tình huống hắn không dùng nội lực để chống cự. Sau đó dựa theo ước định lấy cổ trùng ra khỏi đầu Sở Dao.

Sợ Sở Dao sợ hãi, Khấu Lẫm vốn tính toán để nàng hôn mê lần nữa nhưng nàng kiên quyết không đồng ý nên đành phải thôi.

“Được rồi.” Giang Thiên Dữ cắt một vết trên cánh tay Sở Dao rồi nặn máu, dẫn ra một con trùng thật nhỏ dùng mắt thường gần như nhìn không ra hình dạng. Cổ trùng ra khỏi thân thể của người dưỡng cổ nên đã mất tác dụng, bị hắn dùng hai ngón tay bóp chết.

“Ngươi xác định nàng không có việc gì?” Khấu Lẫm quan sát kỹ lưỡng thần sắc của Sở Dao, chỉ tiếc hận bản thân đã học được đủ loại bản lĩnh mà sao chưa từng học qua y thuật.

“Ta vốn không phải nhắm vào nàng.” Bởi vì sắp sửa ra biển nên Giang Thiên Dữ mặc bộ đồ đen bó sát người, càng làm nổi bật mặt trắng môi đỏ như thoa son phấn, “Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn gây thương tổn cho nàng.”

Khấu Lẫm liếc hắn một cái: “Đủ thấy ngươi có bao nhiêu vô sỉ, nữ nhi của tình nhân trong mộng mà ngươi cũng đành lòng ra tay.”

Giang Thiên Dữ nhíu mày thật chặt: "Thật đúng là quá thế tục! Trong mắt ngươi, quan hệ giữa nam và nữ cũng chỉ tồn tại một loại tình yêu nam nữ thôi sao?"

Khấu Lẫm bật cười: "Đích xác không còn gì khác ngoài tình yêu nam nữ. Chính là loại tình cảm có thể khiến một người nam nhân hao hết tâm lực chuyên nghiên cứu thuật khởi tử hồi sinh hư vô mờ mịt vì một nữ nhân không cùng chung huyết thống, nếu không phải tình yêu nam nữ thì còn có thể là loại quan hệ nào khác?"

Sở Dao ngồi ở mép giường, tròng mắt xoay tròn trong hốc mắt, nghi ngờ bất an.

"Nói thật cho các ngươi biết, thứ ta muốn nghiên cứu không phải là thuật khởi tử hồi sinh." Giang Thiên Dữ thong thả ung dung đứng lên, đưa mắt ra hiệu cho Khấu Lẫm ý bảo đã đến lúc phải đi rồi, "Khởi tử hồi sinh chỉ do đám bàng môn tả đạo dùng để lừa gạt người khác, trên phương diện y học thì không có khả năng làm được, ta sẽ không uổng phí sức lực."

Khấu Lẫm hơi giật mình: "Vậy ngươi . . ."

Giang Thiên Dữ cười lạnh: "Nàng chưa phải thật sự chết; nếu nội trong mười ngày ngươi không trả nàng lại cho ta, khi đó nàng mới chết thật."

"Ba Ngự y đều xác định mẫu thân ta đã thật sự qua đời." Sở Dao lúc ấy tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã biết chuyện này, "Chứng bịnh suy tim không thể nào trị được."

Giang Thiên Dữ nói: "Không sai, với khả năng y thuật hiện giờ thì chứng suy tim thật là không thể trị, năm đó ta đã nghiên cứu rất nhiều biện pháp nhưng đều bó tay. Vì thế ngay trước khi nàng tắt thở, ta gieo cho nàng ba con băng tằm cổ cực hiếm thấy làm máu và nội tạng của nàng đông cứng, khiến nàng ở trong trạng thái đông lạnh."

Nhìn hai người mặt mày mờ mịt, hắn thử giải thích, "Cũng giống như các loài rắn rùa linh tinh gì đó, khi mùa đông rét lạnh thì tiến vào trạng thái ngủ đông, đợi đến khi ấm áp sẽ chậm rãi thức tỉnh."

Khấu Lẫm tặng cho hắn vẻ mặt 'Ngươi cũng quá huênh hoang': "Nếu đúng như thế, vì sao mười mấy năm nhạc mẫu ta còn chưa tỉnh lại?"

Ánh mắt Giang Thiên Dữ trầm xuống: "Nàng tỉnh lại cũng vô dụng, vốn dĩ chỉ còn dư lại một hơi thở cuối cùng, giải cổ xong thì nháy mắt vẫn sẽ chết vì chứng suy tim của nàng vẫn còn đó. Trái tim kia không thể dùng được nữa, cần phải thay vào một trái tim khỏe mạnh."

Khấu Lẫm hoảng hốt hiểu ra, kinh ngạc thốt lên: "Cho nên thứ ngươi nghiên cứu không phải thuật khởi tử hồi sinh mà là muốn đổi tim?"

Thấy Giang Thiên Dữ gật đầu, Sở Dao khó có thể thuyết phục chính mình tin tưởng lời hắn nói, ấp a ấp úng lẩm bẩm: "Ngươi . . . ngươi thật là kẻ điên."

"Từ xưa những nhân vật đại tài đều là kẻ điên." Giang Thiên Dữ coi như mình đang được khen, thần thái sáng láng, "Thời cổ Tào Mạnh Đức có bệnh đau đầu, Hoa thần y đề nghị mổ sọ nhưng lại bị họa sát thân. Ánh mắt của thế nhân luôn quá thiển cận, tóm lại 'khác nghề như cách núi' nên cũng không trách được các ngươi. Ta vẫn luôn tin tưởng vững chắc, linh kiện của một công cụ có thể thay mới thì ngũ tạng con người nhất định cũng có thể thay, chẳng qua yêu cầu kỹ thuật cực kỳ điêu luyện và cao minh mà thôi."

Từ trong cảm xúc trào dâng cao vút của hắn, Sở Dao cảm nhận được một sự hưng phấn gần như điên cuồng khiến nàng hoảng sợ: "Ngươi . . . lôi người sống ra thực nghiệm?"

Giang Thiên Dữ hừ lạnh một tiếng rồi hỏi ngược lại: "Lấy người chết thì thực nghiệm như thế nào?"

Sở Dao hít một hơi thật sâu: "Vậy vì sao phải bắt mỹ nhân sinh vào tháng hai? Làm thực nghiệm thay tim không phải chỉ cần người còn sống là được rồi sao?"

Khấu Lẫm cúi đầu trầm ngâm một lát, hơi nhếch lên khóe môi: "Giang Hộ pháp, thê tử 'hồng hạnh xuất tường' của ngươi sinh nhật vào tháng hai chứ gì?"

Trong nháy mắt sắc mặt Giang Thiên Dữ đen như mực, trừng mắt lườm Khấu Lẫm một cái cảnh cáo. Hắn không thừa nhận, nhưng cũng không mở miệng phủ nhận, xem ra đã bị Khấu Lẫm đoán trúng.

Tâm tư trả thù của hắn thật quá mức biến thái, Sở Dao sởn tóc gáy, da gà nổi lên toàn thân: "Vậy ngươi có thành công hay không?"

"Không có." Sự hưng phấn cuồng nhiệt như sắp bốc khói trên đỉnh đầu Giang Thiên Dữ dần dần bị tắt rụi, ánh mắt rực rỡ lấp lánh cũng từ từ ảm đạm, "Mười mấy năm qua, ta đổi tim sáu bảy trăm lần, chưa hề có một lần nào thành công."

Sáu bảy trăm lần?

Một lần ít nhất hai người, đang sống sờ sờ bị xẻo mất tim?!

Sở Dao suýt ngất mấy lần, may mắn Khấu Lẫm kịp thời ôm lấy vai nàng. Sở Dao cố nén cảm xúc, hỏi: "Như vậy mấy trăm lần qua có tiến triển gì không?"

Giang Thiên Dữ không trả lời, nhìn vẻ mặt nản lòng của hắn chắc hẳn không hề tiến triển.

"Vậy thì mẫu thân ta có khác gì một người hoàn toàn đã chết?" Sở Dao đột nhiên nâng cánh tay, nghiêm khắc chỉ vào hắn, sự phẫn nộ lan tràn từ đầu ngón tay đi khắp người, "Không, thật ra ngươi cũng chẳng thèm để ý mẫu thân ta có thể sống lại hay không! Cái gì mà ân cứu mạng, cái gì mà coi như muội muội ruột thịt, tất cả đều là lấy cớ! Ngươi đơn giản chỉ muốn giương cờ hiệu cứu mẫu thân ta để áp chế một tí xíu lương tâm còn sót lại của một người đại phu vốn dĩ phải có trách nhiệm cứu nhân độ thế, khiến ngươi có thể không bị chướng ngại tâm lý mà không hề cố kỵ đi xẻo trái tim của biết bao nhiêu nữ tử vô tội kia!"

"Ngươi nói hươu nói vượn!" Giang Thiên Dữ bị nàng chọc giận, hai ngón tay kẹp một cây ngân châm sáng lấp lánh muốn đâm vào cổ họng nàng. Khoảng cách đến được cổ họng Sở Dao còn xa thì cổ tay hắn đã bị Khấu Lẫm chộp lấy, ngân châm ngừng giữa khoảng không, khó có thể lại gần nửa bước.

"Ngươi muốn tìm chết hay sao?" Ánh mắt Khấu Lẫm nhìn về phía hắn lộ vẻ lãnh khốc, giọng điệu lạnh hơn ba phần so với cây ngân châm kia.

Khấu Lẫm vẫn chưa dùng sức nhưng năm ngón tay đều bấu vào kinh mạch trên cổ tay của Giang Thiên Dữ. Nhìn Giang Thiên Dữ đau chảy mồ hôi, Khấu Lẫm mới buông tay.

Khấu Lẫm đã trúng cổ, Giang Thiên Dữ tuy đáp ứng không hề nhắc tới việc này trước mặt Sở Dao, nhưng lúc này hắn đang tức giận muốn thúc giục cổ trùng trong thân thể Khấu Lẫm. Tuy nhiên hắn phải nhịn xuống, cổ trùng vừa mới cấy nên chưa hoàn toàn dung hợp, với võ công của Khấu Lẫm, cho dù thúc giục cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Giang Thiên Dữ cắn chặt răng, phất tay áo bỏ đi: "Khấu Chỉ Huy Sứ, chúng ta phải đi rồi!"

Hắn đã ra gian ngoài, Sở Dao vẫn không kiềm được sự tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, chứng suyễn dường như muốn phát tác.

Khấu Lẫm bước nhanh đến bên cửa sổ mở ra, lại rót chén nước đưa nàng uống.

Sắc mặt trắng bệt, Sở Dao chộp lấy tay áo Khấu Lẫm kéo chàng ngồi xuống bên cạnh, thở hổn hển mấy hơi rồi ánh mắt sắc bén lên tiếng: "Chàng không chịu nói cho thiếp nên thiếp đoán không ra chàng sẽ giao dịch thế nào, nhưng chàng tuyệt đối không thể giao thi thể mẫu thân cho hắn. Cho dù phải huỷ hoại cũng không thể giao cho hắn, hãy đáp ứng thiếp!"

"Ta biết rồi." Khấu Lẫm ôm nàng vào lòng ý bảo nàng yên tâm, "Ta đã sớm nghĩ ra kế hoạch, sau vụ này sẽ nhổ tận gốc thế lực của Thiên Ảnh ở vùng duyên hải."

"Gã này thật sự đáng hận!" Sau cơn tức giận, nước mắt Sở Dao từng giọt lăn xuống, "Ngoại tổ . . . Tạ Trình càng đáng hận hơn!"

Mới đầu biết ngoại tổ phụ chính là Ảnh chủ của tổ chức Thiên Ảnh làm bao nhiêu chuyện ác, nàng kinh ngạc nhưng vẫn chưa có cảm xúc quá sâu, nhưng hiện giờ con tim nàng tan nát, "Đánh cắp thi thể của nương ra khỏi phần mộ để lợi dụng đã là máu lạnh, thế mà còn dùng thi thể của nương để lung lạc Giang Thiên Dữ trụ lại Thiên Ảnh, biết rõ hắn lôi nương ra làm ngụy trang cũng để mặc hắn. Ngần ấy năm nương phải lưu lạc bên ngoài, chết mà không an tâm vẫn chưa hết, còn bị một kẻ ác độc lấy thi thể để làm tấm mộc che chắn lương tâm. Nương là người thành kính tin Phật, bị bắt gánh trên lưng sinh mệnh của nhiều người như vậy, làm sao có thể an tâm nơi chín suối?"

Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, Sở Dao nằm trên hõm vai Khấu Lẫm càng không thể nào ngưng khóc, thở hổn hển.

Bàn tay vuốt lưng thuận khí cho nàng, Khấu Lẫm cảm thụ được nỗi thống khổ của Sở Dao, trong lòng vô cùng đau đớn. Ánh mắt thâm thúy, hắn thốt lên lời an ủi như một câu thề: "Nàng yên tâm, không cần biết phải trả giá thế nào, ta nhất định khiến những kẻ này chết không có chỗ chôn."

Vốn dĩ hắn cũng chỉ cảm thấy bọn chúng đáng chết, giống như những tên sát nhân bị hắn tra án cực khổ đến cuối cùng mới bắt được, tội không thể tha. Nhưng hiện giờ hắn lại cảm nhận rõ ràng bọn chúng rất đáng hận, đối với hắn thì nhạc mẫu không phải chỉ là một danh xưng nữa, mà là một người hắn nên đi hoàn thành một phần hiếu đạo.

Bởi vì vừa được giải cổ nên thân thể Sở Dao suy yếu đến cực điểm, khóc một hồi gần như hao hết sức lực. Khấu Lẫm ngồi bên cạnh nàng cho đến khi nàng đi vào giấc ngủ, tém chăn lại cho nàng cẩn thận rồi mới rời phòng.

Vào đọc ở w.a.t.t.p.a.d để ủng hộ b.à.c.ò.m

Giang Thiên Dữ đã chờ bên ngoài hồi lâu, hai người cùng nhau xuống núi ra đảo.

Kim Trấm đáp ứng không nhúng tay, vì thế các thủ vệ của Ma Phong Đảo làm như không thấy. Hai người lên một con đò chèo về hướng Tây Nam, đi không bao xa thì lên một con thuyền cỡ trung đang bỏ neo nơi mực nước sâu hơn.

Trên thuyền đều là người của Giang Thiên Dữ, thành viên của Thiên Ảnh tà giáo. Vài cứ điểm Thiên Ảnh ở vùng duyên hải Đông Nam cũng không phải ở Ma Phong Đảo, nguyên do vì Ma Phong Đảo quản lý nghiêm khắc, xuất nhập thật không dễ chút nào.

Khấu Lẫm theo Giang Thiên Dữ lên thuyền, lưu ý xem bao nhiêu người có mặt, ước chừng khoảng năm mươi, con số không sai biệt lắm theo ước định trước đó. Một lát thuyền của Cẩm Y Vệ tới đón hắn cũng có cùng số người như vậy.

Các thành viên tà giáo có chiều cao và khổ người giống nhau một cách kỳ lạ, ai cũng dùng khăn đen che mặt, mặc đồng phục dạ hành màu đen như đúc với nhau, khiến Khấu Lẫm không thể phân biệt được người này với người kia.

Trong số đó chỉ có ba người là khác biệt -- một nam một nữ mặc y phục trắng và đeo mặt nạ kim loại; dư lại một nam nhân hào phóng lộ mặt, chính là Tam đệ tử Nhạc Đằng của Giang Thiên Dữ.

Khấu Lẫm nghe hơi thở của bọn chúng liền có thể nhận ra, người có võ công kém nhất trên thuyền chính là Giang Thiên Dữ. Còn người có võ công tối cao chính là đôi nam nữ đeo mặt nạ, trước sau trầm mặc không lên tiếng nhưng lại bảo vệ Giang Thiên Dữ một tấc không rời.

Con thuyền chạy suốt một đêm, sáng sớm ngày thứ hai Giang Thiên Dữ ra lệnh dừng thuyền, nói với Khấu Lẫm: "Khấu Chỉ Huy Sứ, ngươi có thể phát tín hiệu."

Căn cứ theo ước định giữa hắn và Khấu Lẫm, địa điểm giao dịch do hắn tuyển chọn.

Không có bất kỳ kiến trúc gì trên biển nên khó có thể định vị, chỉ đoán được vị trí đại khái, ví dụ như ở giữa đảo này và đảo kia kiểu như vậy. Khấu Lẫm đã phái người đến doanh địa Ngu gia truyền tin cho Đoạn Tiểu Giang, đêm qua Đoạn Tiểu Giang chắc hẳn cũng đã xuất phát đi tới vùng biển này.

Khấu Lẫm phóng thích một tín hiệu mật lệnh của Cẩm Y Vệ, để cho bọn họ theo tín hiệu tìm tới.

Khi Khấu Lẫm phóng tín hiệu, mấy người Đoạn Tiểu Giang đang vây quanh cỗ quan tài trong khoang chứa hàng mắt to trừng mắt nhỏ.

Khấu Lẫm và Giang Thiên Dữ đã ước định thế này -- -- Khi nhận được tín hiệu định vị của Khấu Lẫm, đám người Đoạn Tiểu Giang sẽ đưa thuyền đến đó, tới lúc bảo trì một khoảng cách nhất định với thuyền của Giang Thiên Dữ thì dừng lại. Khoảng cách này lấy tiêu chuẩn nếu một người thi triển khinh công cũng không cách gì qua lại giữa hai thuyền. Nói cho dễ hiểu chính là, bất kỳ người trên thuyền nào cũng không thể phi thân từ thuyền mình sang thuyền đối phương. Hai bên đều có cao thủ nhiều như mây, hơn nữa còn có Đoạn Tiểu Giang xuất thân từ môn phái chuyên ăn trộm nổi tiếng dùng khinh công, cho nên khoảng cách này được ước định cực kỳ cách xa, người đứng trên đài quan sát của hai thuyền phải dùng ống kính Tây Dương mới có thể nhìn được đối phương.

-- -- Chờ sau khi hai thuyền đã dừng lại đúng vị trí ước định, Tam đệ tử Nhạc Đằng sẽ lên thuyền nhỏ lại đây kiểm tra "Hàng hóa", chính là kiểm tra xem thi thể của Sở phu nhân có thật ở trên thuyền hay không. Kiểm tra xong Nhạc Đằng sẽ lên vọng đài, khoa tay múa chân ra hiệu cho Giang Thiên Dữ ở trên vọng đài đối diện cầm ống kính Tây Dương quan sát. Xác nhận xong Giang Thiên Dữ sẽ giải cổ cho Khấu Lẫm.

-- -- Giải cổ xong, Khấu Lẫm cũng lên vọng đài ra hiệu cho Đoạn Tiểu Giang. Thiên Ảnh và Cẩm Y Vệ đồng loạt thả người lên thuyền nhỏ.

Kế hoạch này không cần lo lắng Khấu Lẫm và Nhạc Đằng oan gia ngõ hẹp đi ngang qua nhau sẽ ra tay cướp đoạt thi thể, bởi vì Khấu Lẫm sợ nước mà Giang Thiên Dữ cố ý tìm một vùng biển rất sâu và nguy hiểm. Khấu Lẫm ở trên thuyền nhỏ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đương nhiên, Khấu Lẫm sẽ không ngồi chờ chết, kế hoạch của hắn là cái dạng này -- -- Chờ Nhạc Đằng lên thuyền kiểm tra "Hàng hóa" ra hiệu cho Giang Thiên Dữ xong, ngay lập tức lôi Nhạc Đằng vào khoang giết hắn rồi để Lục Thiên Cơ dịch dung giả trang. Vốn dĩ Khấu Lẫm cũng không muốn lợi dụng thi thể của nhạc mẫu, nhưng thuật dịch dung và Súc cốt công của Lục Thiên Cơ có lợi hại bao nhiêu cũng không cách gì giả trang thành một thi thể không có tiếng tim đập và không hô hấp. Chỉ có thể giả trang thành Nhạc Đằng mang thi thể nhạc mẫu về thuyền Giang Thiên Dữ.

-- -- Sau khi trao đổi xong, Lục Thiên Cơ sẽ lên thuyền của Giang Thiên Dữ, đi theo tới cứ điểm của Thiên Ảnh ở vùng biển Đông Nam. Khi biết được vị trí, hắn sẽ thả tín hiệu cho Cẩm Y Vệ tấn công tiêu diệt hang ổ Thiên Ảnh rồi lấy về lại thi thể.

Tuy kế hoạch có chút hung hiểm -- Giang Thiên Dữ y thuật cao siêu nên không chắc chắn hắn có thể nhìn thấu Lục Thiên Cơ ngụy trang hay không? Tuy nhiên Lục Thiên Cơ có tự tin thử một lần, cho dù thất bại cũng nắm chắc có thể toàn thân mà lui.

Vì vậy không hề có một sơ hở nào trong việc thực hiện kế hoạch này.

Chỉ là . . .

Bọn hắn đi thuyền một đêm vào phạm vi của vùng biển ước định. Khi đang chờ đợi tín hiệu của đại nhân, Đoạn Tiểu Giang ngửi được một mùi hôi thối thoát ra từ cỗ quan tài, thật sự nhịn không được phải rút đinh mở nắp -- -- Khấu Lẫm đã phân phó, xác chết mà gặp ánh sáng và không khí là không dễ bảo tồn, trước khi Nhạc Đằng tới kiểm tra thì chớ mở ra.

Thật không ngờ, có mở ra hay không cũng không còn quan trọng, Lục Thiên Cơ, Đoạn Tiểu Giang và Tiểu Hà hiếm khi mặt mày đồng loạt si ngốc. Mấy ngày trước, bọn họ rõ ràng bỏ vào trong quan tài một cỗ thi thể, hiện giờ lại thành một con . . . cá mặn???

Một con cá mặn to đặc biệt, trọng lượng không kém hơn Sở phu nhân, cho nên khi nâng quan tài lên thuyền không nhận ra được sự biến hóa. Trong bụng cá nhét không ít hương liệu để tạm thời ngăn chặn được mùi tanh hôi. Nhưng điều khiến người không thể hiểu chính là, trên miệng con cá còn cắm một thanh kiếm ngắn.

"Sao lại thế này?" Lục Thiên Cơ nhìn về phía Đoạn Tiểu Giang, chính mình hai ngày nay đều ở bên ngoài triệu tập thủ hạ ẩn nấp trong vùng duyên hải, cũng không ở doanh địa canh tử thi.

"Sao lại thế này?" Đoạn Tiểu Giang nhìn về phía Tiểu Hà, chính mình này hai ngày cũng vội vàng triệu tập nhân thủ, canh giữ tử thi lúc có lúc không.

Tiểu Hà toát mồ hôi lạnh đầm đìa: "Trước sau đệ vẫn trừng lớn đôi mắt canh chừng mà, ngoại trừ đi vệ sinh thì chưa bao giờ rời khỏi nửa bước, khi đi vệ sinh cũng kêu A Tùng A Bách tiếp tục canh chừng. Để đệ đi hỏi bọn hắn . . ."

"Đừng hỏi, ngươi có hỏi cũng hỏi không ra, nếu phát hiện dị thường, hai người bọn nó khẳng định sẽ báo." Lục Thiên Cơ nhíu mày, "Xem ra . . ."

Tiểu Hà bị dọa nhảy lên: "Xem ra nữ nhân này là con cá mặn thành tinh!"

Đoạn Tiểu Giang suýt nữa hộc máu, đập một cái sau đầu hắn chửi um lên: "Coi bộ kẻ ra tay có võ công vượt xa chúng ta quá nhiều nên chúng ta không cách gì phát giác! Cá mặn thành tinh? Mệt ngươi cũng có thể nghĩ ra! Sớm bảo ngươi đừng đọc quá nhiều thoại bản ma quái kinh dị mà ngươi không nghe!"

Tiểu Hà bị ăn một cú vào ót ngượng ngùng ngồi xổm xuống.

A Tùng bình bịch chạy xuống khoang đáy: "Tiểu Giang, đại nhân đã phóng ra tín hiệu!"

Đoạn Tiểu Giang che mặt: "Hiện tại làm sao bây giờ hả Thiên Cơ?"

Lục Thiên Cơ cũng phiền muộn nhìn con cá mặn trong quan tài: "Có thể làm sao bây giờ, hãy đi đến đó trước đã."

Mời vào w,a,t,t,p,a,d ủng hộ nhà B,à,C,ò,m

Trên thuyền của Giang Thiên Dữ, Khấu Lẫm phóng tín hiệu vào không trung xong lập tức trở lại khoang.

Thuyền tuy không hề chạy nhưng sóng biển rất lớn, thân thuyền luôn bị sóng biển đập vào khiến con thuyền tròng trành nghiêng ngả, Hai chân Khấu Lẫm nhũn ra, không dám nấn ná ở trên sàn tàu lâu hơn một chút nào.

Giang Thiên Dữ bình tĩnh ngồi trong khoang cười nói: "Quả nhiên, đã là con người thì luôn có nhược điểm."

Nét mặt nhìn không ra khác thường, Khấu Lẫm đi đến ngồi đối diện với hắn: "Con người không chỉ có nhược điểm, còn có tâm địa đen tối. Phu nhân bản quan thường nói con người có ngàn vẻ mặt khác nhau, nhưng tóm lại một nửa là thánh thiện, một nửa là gớm ghiếc, thiện hay ác chỉ xem là gió Đông thổi bạt gió Tây hay gió Tây áp đảo gió Đông mà thôi."

Giang Thiên Dữ nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, nữ tử đeo mặt nạ cầm bầu rượu đứng phía sau lập tức rót đầy.

Khấu Lẫm quan sát hắn: "Thiên Ảnh thích nhất theo dõi những kẻ có tài hoa, có bản lĩnh, thế nhưng gặp phải thời vận không tốt hoặc trải qua cực khổ, luôn bước trên ranh giới giữa chính và tà."

"Chúng ta cũng đã từng theo dõi Khấu Chỉ Huy Sứ." Giang Thiên Dữ chỉ chỉ vào hắn.

"Bản quan biết, khi bản quan trốn khỏi nhà ngục của Đại Lý Tự, cáo Ngự trạng xong được cơ hội xoay người thì các ngươi tới tiếp cận ta, hiệp trợ ta diệt trừ thiến đảng. Vì thế bản quan mới biết có một tổ chức như vậy tồn tại." Khấu Lẫm gật đầu.

"Nhưng chúng ta đã từ bỏ." Giang Thiên Dữ sặc rượu, ho khan vài tiếng rồi nói, "Trải qua phân tích, tính tình của ngươi quá mức độc hành độc đoán, không có cách gì khống chế."

"Bản quan coi như đây là lời khen." Khấu Lẫm hơi híp mắt nói, "Giang Hộ pháp bỏ ra vốn gốc muốn phục hồi sự sống cho nhạc mẫu của bản quan, có thể thấy được lương tri của ngươi chưa hoàn toàn mất đi, không có nhạc mẫu của bản quan để làm một cái cớ thì trong lòng ngươi vẫn thật sự sợ hãi."

"Cốp!" Giang Thiên Dữ lạnh mặt nện chén ngọc trong tay xuống mặt bàn.

Khấu Lẫm thản nhiên cười, khoanh tay trước ngực không nói chuyện nữa.

Ước chừng khoảng hai canh giờ sau, Nhạc Đằng mới từ vọng đài xuống dưới: "Sư phụ, đã nhìn thấy thuyền của Cẩm Y Vệ, Đoạn Tiểu Giang đứng trên vọng đài, đồ đệ đã ra hiệu bảo bọn họ ngưng thuyền."

"Thả thuyền nhỏ, ngươi đi qua được rồi." Giang Thiên Dữ khẩn trương, "Kiểm tra cho thật cẩn thận, lưu ý bọn họ chơi thủ đoạn."

"Vâng, sư phụ." Nhạc Đằng cũng có chút khẩn trương.

Giang Thiên Dữ an ủi hắn: "Yên tâm, lão đại của bọn họ trong tay chúng ta, bọn họ không dám làm gì ngươi đâu."

Nhạc Đằng lại vâng một tiếng rồi rời khỏi khoang.

Mới vừa đi không lâu, một người bịt mặt tới báo: "Giang Hộ pháp, bên đối diện cũng phái một Cẩm Y Vệ lên thuyền nhỏ lại đây."

Giang Thiên Dữ lập tức chất vấn: "Khấu Chỉ Huy Sứ, trong ước định của chúng ta không có điểm này."

Khấu Lẫm cũng không an bài chuyện này, hiểu ngay coi bộ kế hoạch đã xảy ra vấn đề gì đó ngoài ý muốn, nhưng vẫn trấn định nói: "Chắc cũng muốn tới kiểm tra mà thôi, sợ bản quan đã bị ngươi giết chết."

Thấy Giang Thiên Dữ vẫn như đang sắp đối phó với đại địch, hắn khinh bỉ, "Chỉ có một Cẩm Y Vệ mà thôi, các ngươi một thuyền hơn năm mươi cao thủ, sợ cái gì? Chờ hắn tới, bản quan bảo hắn quay về không phải được rồi hay sao?"

Lúc này vẻ mặt Giang Thiên Dữ mới chậm rãi hòa hoãn lại, cầm ống kính Tây Dương chuẩn bị đi lên vọng đài chờ Nhạc Đằng ra hiệu, phân phó một nam một nữ kia: "Canh chừng hắn cẩn thận."

Hai người ôm quyền: "Vâng!"

Một khắc sau, Cẩm Y Vệ kia bước lên thuyền trong sự giám thị chặt chẽ, tiến vào trong khoang hành lễ với Khấu Lẫm: "Đại nhân!"

Là A Tùng ám vệ bên người Khấu Lẫm, nhưng khi ngẩng đầu thì nhanh chóng nháy mắt ra hiệu.

Khấu Lẫm biết ngay là Lục Thiên Cơ. Đồng thời sắc mặt trở nên có chút khó coi, trong kế hoạch Lục Thiên Cơ phải giả trang Nhạc Đằng. Lúc này Nhạc Đằng hẳn là đã bước lên thuyền Cẩm Y Vệ, vậy mà Lục Thiên Cơ lại tới gặp mình, thuyết minh kế hoạch ban đầu khẳng định đã không thể thực hiện được.

"Hai người các ngươi đi ra ngoài, đứng canh ở cửa khoang." Khấu Lẫm nói với một nam một nữ kia.

Hai người bất động.

Khấu Lẫm lạnh lùng gằn giọng: "Các ngươi không biết ta sợ nước? Lo lắng ta nhảy xuống biển? Không ra ngoài thì giao dịch liền hủy bỏ."

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, đi ra ngoài cửa khoang tiếp tục canh chừng.

Khấu Lẫm đứng dậy, thanh âm giảm xuống cực thấp: "Kế hoạch xảy ra vấn đề gì?"

"Không phải kế hoạch, mà là giao dịch không có cách gì hoàn thành." Lục Thiên Cơ xoa xoa huyệt Thái Dương, "Trong quan tài không thấy người chết."

"Không thấy?" Khấu Lẫm hoàn toàn không thể lý giải.

"Biến thành một con cá mặn." Lục Thiên Cơ miêu tả một lần con cá mặn kia.

Khấu Lẫm ngây ngốc, bất chợt quai hàm bạnh ra hỏi: "Thiên Cơ, khi các ngươi đến doanh địa Ngu gia, chắc hẳn đã biết vụ bốn tỉnh liên quân diệt phỉ, nhạc phụ ta thỉnh chỉ giám quân?"

Lục Thiên Cơ nói: "Ta đang muốn nói cho ngươi, mấy ngày trước Sở Thượng Thư đã đến, Tạ Tòng Diễm hộ tống ông ấy tự đi đường biển, đến doanh địa của Ngu gia quân cùng một ngày với chúng ta."

Từ Ma Phong Đảo đến doanh địa đi thuyền phải mất ba ngày, thời gian không đủ nên không thể kịp thời thông tri cho Khấu Lẫm.

Sắc mặt Khấu Lẫm càng thêm âm trầm: "Nhạc phụ ta không triệu kiến các ngươi? Thấy các ngươi khiêng quan tài cũng chưa từng hỏi gì?"

Lục Thiên Cơ lắc đầu: "Xưa nay Sở Thượng Thư vẫn luôn làm theo quy củ, Cẩm Y Vệ làm việc thì ông ấy dĩ nhiên sẽ không hỏi đến."

Ánh mắt Khấu Lẫm sâu thẳm: "Xem ra vụ mộ bị trộm ông ấy quả nhiên đã biết."

Lục Thiên Cơ trong lòng còn nghi vấn: "Khấu Lẫm, ta coi bộ dáng của thi thể kia tương tự với A Dao, không lẽ lại là . . ."

Khấu Lẫm gật đầu: "Chính là nhạc mẫu của ta."

Mặc dù trước đó đã từng suy đoán như vậy, Lục Thiên Cơ vẫn khó nén kinh ngạc: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Sở Thượng Thư ra tay?"

Khấu Lẫm cười lạnh: "Ngoại trừ lão Hồ li, ai mà chơi cái màn trộm thi thể rồi còn thay bằng con cá mặn để châm chọc ta?"

"Châm chọc ngươi?" Lục Thiên Cơ giật mình ngây ngốc rồi bừng tỉnh ngộ ra, "Châm chọc ngươi là con cá mặn không thể bơi dưới nước?" 😂

Khấu Lẫm trừng mắt: "Đại thủ lĩnh, ta biết ngài thông minh, nhưng cần thiết nói trắng ra không?"

Lục Thiên Cơ ngượng ngùng, lại hỏi: "Vậy ông ấy cắm đoản kiếm ngoài miệng cá là có ý gì? Mắng ngươi là đồ tiện nhân? Vì sao phải cắm ngoài miệng cá?"

Khấu Lẫm siết chặt nắm tay bực bội nói: "Khẳng định là do đại cữu tử của ta! Cái tên ngu xuẩn kia đã kể cho ông ấy nghe chuyện lúc trước ta cười trộm ông ấy!"

"Ngươi cười trộm Sở Thượng Thư?"

[Đúng, cười trộm lão Hồ li bị đội nón xanh!] Tuy trong lòng rất tức giận nhưng Khấu Lẫm vẫn chưa nói ra, rốt cuộc vụ cười trộm này hắn đã bị Sở Dao hung hăng giáo huấn một phen, cũng khắc sâu nhận thức được sai lầm.

Lục Thiên Cơ thấy hắn không chịu trả lời cũng không hề hỏi thêm, chỉ nói: "Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Chớ nói kế hoạch đã bị ngâm nước nóng, Nhạc Đằng chắc đã lên thuyền, chúng ta không có 'Hàng hóa' cho hắn kiểm tra, Tiểu Giang sẽ không giữ chân hắn được, trong cơ thể ngươi vẫn còn cổ trùng . . ."

Hỏng bét, chưa từng gặp qua nhạc phụ nào lại chơi đẹp tế tử như vậy, thiệt tình là muốn chơi chết con người ta.

Lục Thiên Cơ đang nôn nóng bỗng nghĩ thông suốt: "Hẳn là không sao, Sở Thượng Thư là người biết nặng nhẹ, dám đào hố cho Cẩm Y Vệ như vậy khẳng định sẽ có hậu chiêu."

Khấu Lẫm xanh mặt: "Nhưng ông ấy nhất định sẽ chờ mặt mũi ta mất hết mới bằng lòng ra tay."

Lục Thiên Cơ vỗ vỗ vai hắn: "Không còn biện pháp nào, chúng ta đã cùng đường rồi."

Khấu Lẫm cảm giác được mình đang hít thở không thông, ngực bị đè nén cực kỳ. Trách không được nhạc mẫu chết vì bị suy tim, ai mà sống chung với lão Hồ li nhất định đều sẽ bị suy tim. 😂

Khấu Lẫm thậm chí có thể phác họa ra hình ảnh lúc lão Hồ li cắm thanh kiếm vào miệng cá mặn ở trong đầu, nhìn được khóe miệng ông ấy gợi lên một nụ cười nhìn như ôn tồn lễ độ nhưng thật ra cực kỳ gian trá -- -- "Coi ngươi càn rỡ coi ngươi kiêu ngạo đây này, hiện giờ ở trên biển, tiện nhân đoản mệnh như ngươi trông giống con cá mặn này không? Cứ tiếp tục càn rỡ, tiếp tục kiêu ngạo đi . . ."

Hừ, được rồi, cứ chờ xem lần này ta sẽ đấu với lão Hồ li như thế nào?!


loading...

Danh sách chương: