Edit Ga Cho Toi Chuong 41 999 Doa Hoa Hong

Cố Trường Đình không rõ Nhiếp Hình trong hồ lô bán cái gì, chỉ đành cầm lấy túi giấy lên ước lượng, quả nhiên rất nặng, bên trong có không ít ảnh chụp.

Cậu đem túi giấy mở ra, sau đó hơi nghiêng, ảnh bên trong liền bị đổ hết ra, không sai biệt lắm có ba bốn mươi tấm, Cố Trường Đình nhìn liếc qua, người trên ảnh vậy mà đều là Triệu Giản.

Trách không được vừa rồi Nhiếp Hình đột nhiên hỏi đến Triệu Giản. Cố Trường Đình trong lòng mặc dù kinh hãi nhưng trên mặt lại không có cái gì thay đổi, cúi đầu cẩn thận nhìn những tấm ảnh kia.

Nhân vật chính trong ảnh đều là Triệu Giản, chỉ là quần áo không giống, khung cảnh không giống, cùng với những người không giống nhau mà thôi.

Trên ảnh đại đa số Triệu Giản đều mặc đồ vét, bề ngoài chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng. Hắn bộ dáng vốn đã phi thường xuất chúng cho nên chỉ cần chú ý ăn mặc một chút thì dễ dàng có thể hấp dẫn người khác.

Trong đó cũng có mấy tấm Triệu Giản mặc áo quần bình thường, chẳng qua cũng rất dễ nhìn, ánh đèn u ám, tựa hồ là đang ở quán bar.

Cố Trường Đình xem qua từng tấm ảnh trong tay, Nhiếp Hình ở đối diện dường như tâm tình rất tốt, vẫn mỉm cười dò xét nét mặt cậu. Chẳng qua Cố Trường Đình không biểu lộ bất kỳ điều gì, vẫn luôn rất tỉnh táo.

Trong ảnh, Triệu Giản dường như cùng với anh chàng nông thôn sức ăn lớn lại thích cười ngây ngô không phải là một, rõ ràng cùng một khuôn mặt nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt, nhưng rõ ràng chính là một người mà.

Nhiếp Hình cười : "Tôi biết Cố tiên sinh cùng Triệu tiên sinh đã kết hôn thế nhưng lòng người khó dò, kết hôn rồi thì thế nào? Cố tiên sinh rốt cuộc hiểu được bao nhiêu về quá khứ của Triệu tiên sinh? Tôi thấy khả năng là bị hắn lừa gạt rất thảm a? Cho nên tôi hôm nay đến đây không có gì ác ý, chỉ muốn giúp Cố tiên sinh thôi."

Cố Trường Đình đem tất cả ảnh chụp nhìn qua một lần, sau đó đem chúng xếp lại gọn gàng nhét vào trong túi giấy, đẩy về phía Nhiếp Hình : "Xem ra Nhiếp tiên sinh hôm nay là đến bàn luận về chuyện riêng của tôi?"

Nhiếp Hình nhíu mày : "Nếu như cậu nhất định muốn nói vậy, thì cứ xem là vậy đi."

Cố Trường Đình đứng lên : "Vậy thì thật là ngại quá, vấn đề của tôi và Triệu Giản cũng không nhọc đến Nhiếp tiên sinh, dù sao tôi cùng Nhiếp tiên sinh cũng không thân quen cho lắm."

Nhiếp Hình không nghĩ tới cậu xem xong những tấm hình kia mà không tức giận, còn đứng lên muốn đi.

Nhiếp Hình cũng đứng lên, đưa tay bắt lấy tay Cố Trường Đình : "Cố tiên sinh, tôi có lời vẫn chưa nói xong, mời cậu ngồi xuống nghe tôi nói xong rồi đi."

Nói thật, Cố Trường Đình đối với Nhiếp Hình ấn tượng đầu tiên rất không tốt. Người này nhìn qua mặc dù có lễ độ thế nhưng lại vô cùng tự tin, cứ như không có chuyện gì là hắn ta không giải quyết được, quá tự tin liền dễ dàng biến thành tự đại, khiến người khác rất không thoải mái.

Có lẽ Nhiếp Gia có vốn liếng để như vậy nhưng Cố Trường Đình lại không thích.

Cố Trường Đình nói : "Nếu như Nhiếp tiên sinh vẫn muốn nói đến chuyện riêng của tôi, như vậy. . ."

"Chuyện riêng?" Nhiếp Hình cười : "Nếu cậu không muốn nói đến chuyện riêng của cậu cùng Triệu Giản, không bằng nói một chút chuyện riêng của chúng ta?"

Cố Trường Đình nhíu mày, muốn vứt bỏ bàn tay Nhiếp Hình đang nắm lấy cổ tay mình, chẳng qua Nhiếp Hình khí lực lớn, làm thế nào cũng giãy không ra.

Nhiếp Hình nói : "Tôi đã quan sát Cố tiên sinh rất lâu, Triệu Giản căn bản không phải người trong tưởng tượng của cậu, cậu cũng thấy đó, người trong những tấm hình này mới thật sự là hắn. Cậu bị hắn lừa gạt lâu như vậy, chẳng lẽ không tức giận? Chẳng lẽ không muốn trả thù sao?"

Cố Trường Đình không vui : "Những chuyện này không liên quan đến Nhiếp tiên sinh, Nhiếp tiên sinh mời anh buông tay?"

Nhiếp Hình nói : "Đương nhiên có quan hệ với tôi, không bằng Cố tiên sinh ly hôn với Triệu Giản đi, tới làm tình nhân của tôi, cậu hẳn là đã từng nghe tới Nhiếp Gia, hiện tại công ty Cố gia đứng trước nguy cơ lớn như vậy, nếu như cậu làm tình nhân của tôi, tôi có thể giúp cậu vượt qua nguy hiểm này, những chuyện đó cũng không tính là gì."

Triệu Giản sau khi gọi điện thoại xong, liền tranh thủ thời gian đi về văn phòng nhưng đi được nửa đường thì gặp Triệu Đan Tình.

Thư ký Triệu Đan Tình nói : "Triệu tiên sinh, Cố tổng không có ở văn phòng, đã xuống lầu đến quán cà phê đối diện gặp khách hàng rồi."

Triệu Giản kỳ quái : "Trước đó có hẹn gặp không? Là khách hàng nào?"

Triệu Đan Tình nói : "Không có hẹn trước, là một vị Nhiếp tiên sinh nào đó đột nhiên gọi điện thoại đến hẹn Cố tổng đến quán cà phê gặp mặt, Cố tổng thấy thời gian gấp gáp liền đi trước, để tôi báo cho Triệu tiên sinh một tiếng."

"Cái gì?" Triệu Giản hiện tại nghe tới họ Nhiếp liền đau đầu : "Nhiếp tiên sinh nào?"

Triệu Đan Tình lắc đầu : "Cụ thể tôi cũng không rõ lắm."

"Tôi biết rồi, tôi hiện tại liền đến đó." Triệu Giản không về phòng làm việc nữa mà vội vàng vào thang máy xuống lầu, chạy đến quán cà phê đối diện.

Triệu Giản đi rất vội vàng, người họ Nhiếp hắn biết cũng không nhiều lắm nhưng đều là gia hỏa khiến người ta vừa đau đầu vừa chán ghét, Cố Trường Đình cùng một vị Nhiếp tiên sinh ở quán cà phê nói chuyện, sao có thể không khiến Triệu Giản lo lắng?

Triệu Giản lập tức chạy đến quán cà phê đối diện đường lớn, còn chưa tiến vào cửa đã nhìn thấy một người cùng Cố Trường Đình lôi lôi kéo kéo, thì ra là Nhiếp Hình.

Nhiếp Hình và Triệu Giản cùng một thế hệ, cùng là Nhiếp Gia đại thiếu gia nhưng cha y không có bản lãnh gì cho nên vị trí gia chủ vẫn do ông nội y đảm nhiệm, nghe nói chẳng mấy chốc sẽ truyền lại cho Nhiếp Hình. Nhiếp Hình cũng được coi là thiếu chủ, ở Nhiếp Gia địa vị không thấp.

Triệu Giản nhìn thấy Nhiếp Hình lôi kéo tay Cố Trường Đình, lập tức nổi giận, đẩy cửa quán cà phê vọt vào.

Nhân viên phục vụ trong quán cà phê đều giật nảy mình.

Nhiếp Hình vừa nói xong, mu bàn tay bỗng nhiên tê rần, bị người dùng lực đẩy mạnh ra. Triệu Giản xông lại đẩy tay Nhiếp Hình, sau đó đem Cố Trường Đình bảo hộ ở sau lưng.

Dường như không chỉ mỗi Nhiếp Hình giật mình mà Cố Trường Đình cũng bị Triệu Giản đột nhiên lao ra làm hết hồn, quan trọng nhất chính là Triệu Giản một thân nộ khí, biểu lộ hung ác, nhìn phi thường hung hãn khiến người khác căn bản không dám lỗ mãng.

Triệu Giản vội vàng đỡ lấy Cố Trường Đình, trên dưới dò xét cậu : "Vợ, em không sao chứ?"

Nhiếp Hình cười, lắc lắc tay mình : "Cố tiên sinh có thể có chuyện gì? Tôi là tới giúp đỡ cậu ấy."

"Nhiếp Hình." Triệu Giản híp mắt quay đầu nhìn y : "Cậu tốt nhất hiện tại lập tức rời đi, nếu không tôi không bảo đảm cậu một giây sau có thể đến bệnh viện hay không đâu. Cậy cho rằng tôi không biết công ty Cố gia đột nhiên có nhiều đối tác rút vốn cùng một lúc như vậy, không phải đều do cậu làm ra hay sao."

Cố Trường Đình không biết chuyện này cho nên rất kinh ngạc.

Nhiếp Hình nói : "Đúng là như vậy, đích thật là tôi tạo áp lực cho bọn họ, chẳng qua đó cũng đều là do cậu a. Nếu như không phải cậu ở bên cạnh Cố Trường Đình thì công ty của Cố gia bọn họ vẫn không có chuyện gì."

Triệu Giản ngứa tay, nhịn không được gắt gao nắm chặt, phát ra tiếng rắc rắc.

Nhiếp Hình cầm lấy túi giấy trên bàn, "Soạt" một tiếng, tất cả ảnh chụp bên trong đều đổ ra, vung vãi cả bàn, bởi vì quá nhiều cho nên rất nhiều ảnh đều rớt xuống đất.

Triệu Giản cúi đầu nhìn, tất cả đều là hình của mình, không phải ở thời điểm sống cùng Cố Trường Đình, mà đa số là ở nước ngoài, còn có một ít là khi hắn vừa về nước.

Nhiếp Hình nói : "Cố tiên sinh bị cậu lừa thảm như vậy, chẳng lẽ tôi không nên nhắc nhở cậu ấy sao? Cậu nói thử xem?"

Triệu Giản nhịn không được, lập tức nâng tay đánh tới.

Trong quán cà phê còn có người khác, tất cả đều giật mình, có người còn thét lên một tiếng.

Nhiếp Hình nhìn thân thủ cũng không tệ, lập tức nghiêng đầu, Triệu Giản một quyền kia không đánh trúng.

Thế nhưng Triệu Giản cũng không dừng lại, lập tức đánh thêm hai quyền. Nhiếp Hình muốn tránh né, tưởng chừng như sẽ thành công, ai ngờ Triệu Giản dùng giả chiêu, y vừa trốn kết quả lại đem mặt đưa tới.

"Bang" một tiếng, gò má Nhiếp Hình ăn ngay một đấm, bị đánh lui lại mấy bước, vịn vào bàn mới không ngã sấp xuống.

"Triệu Giản!"

Cố Trường Đình nhanh tay giữ chặt Triệu Giản : "Đừng đánh nữa."

Triệu Giản mặt lạnh : "Nhiếp Hình, Nhiếp gia các người cách xa Cố Trường Đình một chút, nếu không lần sau một quyền này của tôi sẽ nhằm vào mắt của cậu đấy, Nhiếp gia các người cứ chờ xem."

Nhiếp Hình chịu một quyền, thoạt nhìn rất đau, hít một hơi dường như cũng tức giận, cười lạnh nói : "Cố tiên sinh, cậu còn không biết người yêu của cậu tên thật là gì đi? Để tôi nói cho cậu biết, hắn gọi là Đường Hoài Giản, Triệu Giản cái tên này chẳng qua là dùng để lừa gạt cậu thôi!"

Triệu Giản nghe xong, nắm đấm lại giơ lên thế nhưng hắn còn chưa làm gì đã bị Cố Trường Đình gắt gao giữ chặt.

Cố Trường Đình giữ lấy hắn : "Triệu Giản, chúng ta đi."

Triệu Giản có chút chột dạ, bị Cố Trường Đình lôi kéo. Chút sức lực kia của Cố Trường Đình căn bản không kéo nổi Triệu Giản, chẳng qua cậu vừa mới mở miệng, Triệu Giản liền hít sâu một hơi quay người đi theo Cố Trường Đình.

Nhiếp Hình tựa hồ có chút không cam tâm nhưng cũng không đuổi theo, đưa tay sờ gương mặt bị đánh của mình.

Cố Trường Đình lôi kéo Triệu Giản nhanh chóng ra khỏi quán cà phê, đoán chừng nhân viên phục vụ bên trong đều sắp báo cảnh sát đến nơi rồi.

Hai người qua đường lớn tiến cao ốc công ty Cố gia.

Cố Trường Đình không nói gì, trực tiếp đi vào bên trong, rất nhanh liền đi đến trước thang máy, đưa tay định nhấn nút thang máy.

Thế nhưng khi cậu đưa tay lên liền bị Triệu Giản bắt lại, bởi vậy cũng không nhấn được nút.

Cố Trường Đình không ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không nói gì, biểu lộ đều không có xíu biến hoá nào.

Triệu Giản nhìn thấy, lập tức càng chột dạ, hai tay giang ra đem Cố Trường Đình ôm vào lòng : "Vợ, em giận sao? Em đừng không để ý đến anh. Nếu em tức giận, em liền đánh anh đi, anh đứng cho vợ đánh."

Cố Trường Đình bị hắn ôm lấy, biểu lộ vẫn là rất bình thường : "Buông ra, em không cách nào nhấn nút thang máy."

Triệu Giản nghe xong biết là vợ tuyệt đối tức giận rồi, làm sao cũng không chịu buông tay : "Không buông, vợ em đừng giận mà, là anh sai, em đừng giận."

Lúc hắn đang nói, tựa hồ có tiếng người đi về phía bên này. Đây là thang máy của cao tầng, bình thường nhân viên sẽ không đi thang máy này nhưng tần suất sử dụng cũng không thấp.

Cố Trường Đình nói : "Có người đến, mau buông tay."

"Không buông." Triệu Giản chơi xấu.

Rất nhanh liền nghe được tiếng bước chân, còn có tiếng nói của hai người.

Một người nói : "Tôi nói này Dương Hạo, buổi sáng lúc thấy người phụ nữ tâm thần kia, cậu còn chạy tới làm gì, thật sự là dọa người, người khác trốn còn không kịp đâu."

Một người khác chính là Dương Hạo : "Cô gái kia nói chuyện quá khó nghe, tôi nhịn không được liền. . ."

"Con mọt sách cậu đúng là thích xen vào việc của người khác." Người kia nói.

Hai người cầm một đống tài liệu, tựa hồ là muốn dùng thang máy lên lầu nhưng bởi vì có chỗ ngoặt cho nên chỉ mới nghe được tiếng, từ góc độ của hai bên đều không nhìn thấy nhau.

Cố Trường Đình thoát không được Triệu Giản ôm ấp, mắt nhìn thấy hai người kia sắp tới, Triệu Giản đột nhiên ôm cậu lên một cách dễ dàng, sau đó sải bước đi đến phòng nước bên cạnh.

Triệu Giản ôm lấy người đi vào sau đó dùng một tay đóng cửa, khóa cửa, lúc này mới đem Cố Trường Đình áp lên cửa.

Cố Trường Đình bị đè căn bản không động đậy được : "Anh làm gì vậy, em muốn lên lầu, em còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý."

Triệu Giản vẻ mặt đáng thương : "Vợ ơi, em đừng giận mà, nghe anh giải thích được không? Anh lúc đầu cũng muốn nói rõ với em nhưng không nghĩ tới Nhiếp gia hèn hạ như vậy, thế mà. . ."

Cố Trường Đình giương mắt nhìn hắn một cái : "Giải thích cái gì? Người trong mấy tấm hình kia là anh sao?"

Triệu Giản bị hỏi thẳng chột dạ không dám thở, cũng không dám nói lớn, nhỏ giọng trả lời : "Phải. . ."

Cố Trường Đình nghe xong, cười một tiếng : "Vậy anh nói xem, anh tên là gì?"

Triệu Giản nghe xong gấp gáp nói : "Vợ, anh có CMND, em không thể không tin anh, lại nói, chúng ta giấy hôn thú cũng nhận rồi."

Cố Trường Đình nói : "Em còn tưởng rằng chúng ta lĩnh giấy hôn thú giả đấy."

Triệu Giản càng thêm chột dạ, bắp chân như nhũn ra : "Thật, thật! Không thể thật hơn! Em là vợ anh, không phải giả."

Bên ngoài phòng nước, Dương Hạo cùng đồng nghiệp đang chờ thang máy, hai người cũng không biết trong phòng nước đóng kín cửa đang có người, câu được câu không nói chuyện phiếm.

Phòng nước là phòng không cách âm cho nên Cố Trường Đình có thể nghe rất rõ ràng tiếng của Dương Hạo cùng một người khác, còn cậu lại bị Triệu Giản đặt ở trên cửa, bộ dạng này quá mức xấu hổ.

Cố Trường Đình nhịn không được vùng vẫy, thấp giọng nói : "Anh trước buông em ra."

Triệu Giản không buông tay, ủy khuất nói : "Không được, nếu anh buông ra, em đột nhiên chạy mất thì làm thế nào bây giờ? Em không thể bỏ rơi anh."

Cố Trường Đình lại giương mắt nhìn hắn một cái : "Em chạy đi đâu? Người của Đường gia không phải đều rất thần thông quảng đại sao?"

Triệu Giản nghe xong càng không buông tay : "Vợ ơi anh sai rồi anh sai rồi, anh lúc đầu cũng không muốn lừa dối em đâu, đều là anh không tốt, em đừng giận anh mà."

Triệu Giản nói xong cúi đầu muốn hôn Cố Trường Đình. Cố Trường Đình nghiêng đầu tránh thoát nhưng cũng không tránh được, bị Triệu Giản bắt lấy cánh môi.

Cố Trường Đình cảm giác Triệu Giản ở trên môi mình liếm một cái, rất dễ chịu lại có chút ngứa ngáy, khiến cổ họng cậu nhịn không được rung động.

Mặc dù hai người còn chưa có tiếp xúc quá mức thân mật nhưng hôn thì có rồi. Cố Trường Đình ngây thơ mỗi lần đều sẽ sa vào cái hôn của Triệu Giản. Triệu Giản sớm đã hiểu được làm thế nào thì cậu sẽ thoải mái cho nên lúc này sử dùng hết toàn lực trêu chọc Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình khước từ không được, muốn há miệng nói chuyện, ngược lại bị Triệu Giản đem đầu lưỡi duỗi vào, nhẹ nhàng liếm láp thịt mềm trong cổ họng, làm Cố Trường Đình hai chân đều mềm nhũn, thiếu chút trượt ngã xuống đất.

Phía ngoài Dương Hạo lỗ tai rất thính, đột nhiên thắc mắc : "Hử? Có tiếng gì vậy?"

Đồng nghiệp hỏi : "Tiếng gì, cậu nghe lầm rồi đi?"

"Không, đúng là có tiếng gì đó, không phải tôi nghe lầm." Dương Hạo nói.

Cố Trường Đình nghe Dương Hạo nói thì giật nảy mình, nếu như bị người khác nhìn thấy, cái mặt này của cậu trực tiếp kéo xuống luôn được rồi.

Nhưng may mắn là Dương Hạo cùng đồng nghiệp rất nhanh liền đi vào thang máy, bên ngoài bây giờ không còn ai nữa.

Cố Trường Đình nhẹ nhàng thở ra, nụ hôn này của Triệu Giản còn chưa kết thúc, vẫn đang ra sức lấy lòng Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình đúng là cảm thấy rất thoải mái nhưng trong đầu lại vô cùng tức giận, chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy tức giận không chịu nổi.

Ngay tại lúc Triệu Giản phi thường ra sức, đột nhiên Cố Trường Đình cắn xuống một cái, Triệu Giản không phòng bị, "Tê" một tiếng, bị cắn trúng.

Triệu Giản che miệng : "Vợ, sao em cắn anh."

Cố Trường Đình bị hôn có chút thở không kịp, hít sâu một hơi đột nhiên nhấc chân đạp hắn.

Triệu Giản vội vàng tránh ra, cái này nếu mà bị đạp trúng, xem chừng tính phúc của vợ liền khó giữ a.

Triệu Giản tránh được nhưng cũng sợ Cố Trường Đình chạy mất, liền vội vàng chặn cửa lại.

Cố Trường Đình nhìn hắn chằm chằm : "Tránh ra, em muốn lên lầu."

Triệu Giản lúc này ngoan ngoãn tránh ra, sau đó vội vàng đi theo cậu lên lầu, nghĩ thầm văn phòng so với nơi này an toàn hơn, có thể làm nhiều chuyện mà không có người khác đến quấy rầy.

Hai người lên lầu, Cố Trường Đình vừa tiến vào văn phòng liền đóng cửa, định đem Triệu Giản nhốt ở bên ngoài, nào ngờ Triệu Giản khí lực lớn nhanh chóng đẩy cửa ra, sau đó rất tự giác đi vào khóa cửa lại.

Triệu Giản vội nói : "Vợ ngồi đi, anh rót trà cho em, sau đó để anh giải thích một chút được không?"

Cố Trường Đình nhìn thoáng qua đồng hồ : "Em bề bộn nhiều việc cho anh một phút giải thích."

Triệu Giản nghe xong, vội vàng nói : "Vợ, tên trên chứng minh thư của anh đích thật là Triệu Giản, đây là tên thật, giấy hôn thú của chúng ta cũng là thật, không phải giả. Chẳng qua. . . Là anh đã đổi tên, bởi vì lúc trước cha mẹ ly hôn cho nên anh mới theo họ mẹ, trước đó là theo họ cha. . .họ Đường, gọi là Đường Hoài Giản."

Cố Trường Đình nghe xong cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì.

Trước đó trong hôn lễ, Đường Gia tiểu thiếu gia Đường Quý Khai vô duyên vô cớ xuất hiện, cái này đã khiến Cố Trường Đình cảm thấy rất kỳ quái, sau này còn có lời đồn Đường Gia đại thiếu gia Đường Hoài Giản thầm mến cậu, khiến Cố Trường Đình càng cảm thấy không hiểu.

Chỉ là Cố Trường Đình làm sao cũng không ngờ tới, Triệu Giản mình từ nông thôn mang về lại chính là Đường Gia đại thiếu Đường Hoài Giản.

Cố Trường Đình đánh giá hắn, không xác định nói : "Vậy anh. . . Khi còn bé rốt cuộc có từng đến vùng nông thôn kia chưa?"

Cố Trường Đình đột nhiên có chút hoảng hốt, nếu cậu tìm nhầm người, Đường Hoài Giản không phải là người khi còn bé cậu gặp được. . .

Cố Trường Đình trong lòng rối loạn, cậu hiện tại rất thích Triệu Giản, thật sự thích vô cùng. Triệu Giản đối với cậu cũng rất tốt, nhất là bây giờ Cố Trường Đình một người thân cũng không có, Triệu Giản không chỉ là người yêu, mà còn là người thân cận nhất của cậu.

Nhưng cậu thích Triệu Giản nguyên nhân đầu tiên cũng là bởi vì ngày xưa bọn họ từng gặp nhau cho nên Cố Trường Đình vẫn luôn nhớ mãi không quên, khiến Cố Trường Đình đối với Triệu Giản phi thường có hảo cảm. Nếu như cậu căn bản là tìm nhầm người. . .

Triệu Giản nghe cậu hỏi như vậy nhanh chóng nói : "Là anh là anh, thật sự là anh. Vợ, anh khi còn bé bởi vì quá lì cho nên ông nội còn có mẹ của anh liền quyết định đem anh đưa đến nông thôn nuôi một đoạn thời gian, để anh ở đó rèn dũa, anh ở nông thôn một năm, chính là khi đó gặp được em."

Lúc ấy Cố Trường Đình cũng được đưa đến nông thôn, vừa khéo với thời gian Triệu Giản được đưa đến. Về sau Cố Trường Đình bị đón đi trước, Triệu Giản không bao lâu sau đó cũng rời đi, Cố Trường Đình lại vẫn cho rằng Triệu Giản là được sinh ra ở đó.

Cố Trường Đình nghe hắn nói vậy nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, may mắn mình không có nhận nhầm người.

Triệu Giản nói : "Anh đoạn thời gian trước vẫn luôn ở nước ngoài, sau đó bởi vì phải trở về kế thừa Đường Gia cho nên mới về nước. Anh sau khi về nước liền nghe đến chuyện của em cho nên liền. . ."

Triệu Giản đúng lúc nghe chuyện của Cố Trường Đình. Đồng tiểu thư đào hôn, Cố Trường Đình vẫn luôn nghe ngóng tin tức của đứa bé năm xưa.

Triệu Giản dứt khoát tương kế tựu kế, trở lại chỗ đó để Cố Trường Đình tìm tới mình.

Triệu Giản nói : "Anh lúc đầu muốn nói rõ ràng với vợ nhưng là anh sợ ông nội. . ."

Cố Trường Đình hiểu rõ : "Đúng vậy, người như tôi làm sao có thể xứng với người của Đường gia đâu."

Cố Trường Đình là song tính nhân, từ khi còn bé đã rất tự ti, sau này lớn lên nghĩ thông suốt ngược lại không suy nghĩ nhiều nữa, cậu ở trước mặt mọi người đều rất thản nhiên nhưng duy chỉ có trước mặt Triệu Giản lại vẫn tự ti không khống chế nổi.

Cố Trường Đình không rõ tại sao nhưng trong lòng chính là cảm giác như vậy. Thật ra là do Cố Trường Đình quá để ý đến Triệu Giản cho nên lo được lo mất, cậu không muốn Triệu Giản ghét bỏ cậu.

Cậu trước kia chỉ cho rằng Triệu Giản là anh nông thôn nhưng bây giờ Triệu Giản lại lắc mình biến thành Đường Gia đại thiếu Đường Hoài Giản. Đường gia là thân phận gì? Bóng tối trong lòng Cố Trường Đình lại càng mở rộng.

Triệu Giản vội vàng nói : "Vợ, em đừng nói vậy. Em là bảo bối của anh, không ai so với em tốt hơn, lời anh nói trước kia đều là thật lòng, anh cũng thật lòng thích em."

Cố Trường Đình không xác định nhìn hắn một cái : "Tôi bây giờ có rất nhiều công việc phải xử lý, có thể là tương đối bận rộn, Đường tiên sinh, anh có thể đi ra ngoài trước được không?"

Triệu Giản nghe cậu gọi mình như vậy, lập tức thất hồn lạc phách dáng vẻ ủy khuất, khiến cảm giác áy náy trong lòng Cố Trường Đình bùng lên.

Triệu Giản nghe lời gật đầu : "Vợ, em đừng quá sức, anh ở ngay ngoài cửa chờ em, em có chuyện gì cứ gọi cho anh, có được không?"

Cố Trường Đình không nhìn hắn, nhẹ gật đầu.

Triệu Giản xám xịt ra khỏi văn phòng, sau đó liền ngồi xổm bên ngoài.

Thư ký Triệu Đan Tình đang định tìm Cố Trường Đình xin chữ ký nhưng thoáng thấy Triệu Giản ngồi xổm ở bên ngoài thì liền lập tức lui lại, không biết có phải Triệu tiên sinh cùng Cố tổng cãi nhau hay không, vẫn là lát nữa rồi đến cũng được dù sao cũng không cần gấp.

Triệu Giản ở bên ngoài ngồi xổm nửa ngày, ngồi đến tê chân, rốt cục ngồi không nổi nữa liền dứt khoát vứt bỏ hình tượng đặt mông ngồi xuống đất giống như ông thần giữ cửa.

Ai đi ngang qua bên này đều nhịn không được nhìn Triệu Giản, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cố Trường Đình ở trong phòng làm việc nhưng lại không có tâm tình nào làm việc, tất cả suy nghĩ đều là Triệu Giản.

Cố Trường Đình đúng là tức giận, giận Triệu Giản lừa gạt mình nhưng ngoại trừ tức giận thì còn phát sầu.

Cậu cũng không muốn rời xa Triệu Giản, Triệu Giản là người thân cận duy nhất của cậu bây giờ, nhất là Cố Trường Đình biết, mình thật sự thích Triệu Giản. Huống hồ từ khi hai người kết hôn, Đường Quý Khai nhiều lần giúp đỡ, khẳng định tất cả đều là do Triệu Giản, Cố Trường Đình một bên tức giận một bên lại biết ơn hắn.

Chỉ là lời nói của Triệu Giản vừa rồi cũng làm cho Cố Trường Đình hiểu được, người của Đường gia dường như cũng không hi vọng bọn họ ở bên nhau.

Cố Trường Đình có chút phiền lòng, không biết mình rốt cuộc muốn làm gì.

Triệu Giản ở bên ngoài ngồi xổm, mắt thấy sắp đến giờ tan tầm mà Cố Trường Đình vẫn chưa đi ra, Triệu Giản liền có chút lo lắng, gọi điện thoại cho Cố Trường Đình cậu lại không nhận, gửi nhắn tin cậu cũng không trả lời.

Tểu thư ký Triệu Đan Tình cũng muốn tan tầm, thế nhưng trước khi tan sở lại đột nhiên nhận được điện thoại, nói là Đường Gia Đường Quý Khai tiên sinh đột nhiên đến thăm, nói là muốn cùng Cố tổng bàn một chút chuyện hợp tác.

Đường Quý Khai còn không biết Triệu Giản bên này đã bị lộ, cậu ta chỉ nghe nói Nhiếp gia đang giở trò quỷ cho nên vô cùng lo lắng chạy tới giúp đỡ, đem hạng mục đang hợp tác tăng gấp ba lần vốn đâu tư, như vậy Cố Trường Đình bên này tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.

Đường Quý Khai vui vẻ đến, kết quả khi được Triệu Đan Tình dẫn lên lầu, vừa bước ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Triệu Giản đang ngồi xổm bên ngoài cửa phòng làm việc.

Triệu Đan Tình cũng rất xấu hổ, Triệu tiên sinh đã ngồi như vậy từ trưa đến giờ rồi, không biết đã trêu chọc gì Cố tổng.

Triệu Đan Tình vội nói : "Đường tiên sinh, Cố tổng mời ngài trực tiếp đi vào, có gì cần ngài cứ gọi tôi."

Triệu Đan Tình nhanh chóng chạy về phòng thư ký.

Đường Quý Khai trái phải xem xét, không thấy ai liền ngồi xổm xuống hỏi : "Này này Đường lão đại, anh làm sao vậy? Sao lại ngồi xổm ở đây? Có phải là bị chị dâu phạt không?"

Triệu Giản buồn bã ỉu xìu ngước mắt nhìn thoáng qua Đường Quý Khai, không phản ứng lại cậu ta, chỉ tiếp tục ngồi xổm trên mặt đất.

Đường Quý Khai kỳ quái hỏi : "Rốt cuộc là chuyện gì a, có muốn đi vào với em không, em đây sẽ giúp anh nói tốt vài câu với chị dâu nhưng mà anh sao lại trêu chọc chị dâu vậy hả, nói đi, chắc chắn là anh không đúng, dù gì thì chị dâu cũng là người tính cách ôn nhu như vậy."

Triệu Giản trợn mắt nhìn cậu ta một cái : "Anh bị lộ rồi."

"Ầy, không phải chỉ là bị lộ. . . Cái gì? ! Anh bị lộ!"

Đường Quý Khai đang còn muốn an ủi anh trai của cậu, lời định nói đều đã nghĩ xong, kết quả mới nói phân nửa đột nhiên mắt trợn tròn, cậu hoài nghi là mình nghe lầm rồi. Bị lộ sao?

Đường Quý Khai nhất thời nhảy dựng lên : "Xong xong xong, anh bị lộ? Sao không nói cho em, em còn định tới tìm chị dâu bàn chuyện hợp tác đây, xong xong, em phải nhanh trốn thôi!"

Đường Quý Khai vừa nói xong liền muốn chạy, ai ngờ vừa rồi cậu ta kêu quá lớn, Cố Trường Đình trong văn phòng cũng nghe thấy được. Cửa phòng lập tức mở ra, Cố Trường Đình xuất hiện. Đường Quý Khai đang chuẩn bị tư thế chạy trốn, nhìn lên thấy Cố Trường Đình thì nhịn không được gượng cười mấy tiếng.

Đường Quý Khai nói : "Ai nha, em đột nhiên nhớ ra. . . Nhớ ra có việc gấp còn không lo liệu xong, em đi trước đây!"

Đường Quý Khai nói xong liền chạy mất, phi như tên bay.

Triệu Giản cũng không quản Đường Quý Khai. Vợ thật vất vả mới mở cửa, hắn lập tức nhảy dựng lên chặn cửa lại, không cho Cố Trường Đình đóng lại nữa.

Triệu Giản cúi đầu, một bộ hối lỗi : "Vợ, chúng ta có phải là chuẩn bị về nhà không?"

Cố Trường Đình liếc mắt nhìn Đường Quý Khai hốt hoảng chạy trốn nhưng thực là không khéo, thang máy vừa đi cho nên Đường Quý Khai phải chờ, cậu ta thấy vậy thì dứt khoát không chờ thang máy nữa, trực tiếp chạy thang bộ, vô cùng chật vật.

Cố Trường Đình nhìn Đường Quý Khai chạy mất, liền muốn đóng cửa lại, chẳng qua Triệu Giản cản trở làm cậu đóng không được.

Triệu Giản cười ngây ngô : "Vợ, muộn như vậy rồi, chúng ta về nhà đi, về nhà ăn cơm có được không vợ?."

"Triệu. . ." Cố Trường Đình thở dài, cậu cũng không biết nên gọi Triệu Giản thế nào mới tốt : "Đường tiên sinh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi."

Triệu Giản nghe xong liền nói : "Vợ ơi, em đừng gọi anh như vậy, anh sẽ thương tâm, sẽ khổ sở."

Triệu Giản lại bắt đầu bán đáng thương, còn ra vẻ tội nghiệp.

Cố Trường Đình nói : "Vậy em nên gọi anh thế nào?"

Triệu Giản cái tên này đúng thật là tên trên CMND của hắn nhưng bây giờ Triệu Tức Thu cùng cha của Triệu Giản muốn phục hôn, sau này Triệu Giản cũng sẽ tiếp nhận Đường gia cho nên về sau vẫn sẽ đổi tên lại thành Đường Hoài Giản, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, cũng không thể để gia chủ Đường gia mang họ Triệu, người ngoài nghe thấy sẽ cảm thấy kỳ quái a.

Đường Hoài Giản nói : "Vợ muốn kêu thế nào cũng được."

Cố Trường Đình nói : "Như vậy Đường tiên sinh. . ."

"Vợ ơi. . ." Đường Hoài Giản lớn như vậy rồi còn ra bộ muốn khóc : "Vợ ơi, anh sai rồi, em đừng gọi anh như vậy, anh nói là, em có thể gọi anh là Triệu Giản hay là Đường Hoài Giản đều được. Không không, gọi cả tên lẫn họ đều quá khách khí, bằng không gọi anh là Hoài Giản đi."

Cố Trường Đình thực sự là không gọi được, cảm giác phi thường không được tự nhiên, cái tên này vẫn rất xa lạ.

Đường Hoài Giản nói : "Như vậy đi, nếu không em gọi anh là ông xã đi."

Cố Trường Đình lập tức đỏ mặt, nhịn không được trừng Đường Hoài Giản.

Đường Hoài Giản bị trừng nhưng lại cười, dường như vô cùng cao hứng. Bởi vì lúc trước vợ không biểu hiện thái độ gì, ngay cả trừng hắn cũng không nguyện ý, khiến Đường Hoài Giản phi thường lo lắng, sợ hãi.

Đường Hoài Giản tranh thủ thời gian tiến tới, cẩn thận từng li từng tí níu lấy tay áo Cố Trường Đình : "Vợ, em muốn nói cái gì, em nói đi, chỉ cần chuyện vợ muốn, anh đều đáp ứng."

Cố Trường Đình nhìn hắn nửa ngày không nói gì, sau lại đột ngột lên tiếng : "Em vừa rồi nghĩ rất lâu, suy xét rất lâu, không bằng. . . Chúng ta ly hôn đi."

Đường Hoài Giản nghe xong giống như trời sập đất lún, lập tức ôm chặt lấy Cố Trường Đình, chết sống cũng không buông tay : "Vợ ơi, em đừng nói đùa anh mà, anh sẽ không cùng em ly hôn đâu, em là vợ anh, anh không đi anh không đi."

Cố Trường Đình bị hắn ôm vào lòng, siết đến cơ hồ không thở nổi : "Không phải đã nói là phải nói chuyện đàng hoàng sao? Em là nghiêm túc."

Đường Hoài Giản nói : "Anh cũng nghiêm túc, không ly hôn không ly hôn, anh muốn ở cùng với vợ. Vợ, em chẳng lẽ không thích anh sao?"

Cố Trường Đình thở dài : "Anh là Đường Gia đại thiếu gia, trước đó không phải anh đã nói rồi sao? Người của Đường gia không đồng ý chúng ta kết hôn. Anh cũng biết đó em. . . Thân thể của em. . ."

"Xuỵt —— "

Đường Hoài Giản vội vàng nói : "Vợ, đừng nói nữa, em là bảo bối của anh, anh không cần biết em là người như thế nào, anh đều thích, đây là sự thật, không phải nói dối, cũng không phải nói lời ngon tiếng ngọt. Ông nội trước kia đúng là không đồng ý hôn nhân của chúng ta nhưng ông cũng không có thật sự cự tuyệt, anh đang thuyết phục ông ấy, ông ấy đã dao động rồi."

Cố Trường Đình biết người của Đường gia đều rất lợi hại, mà Đường Hoài Giản lại là người thừa kế của Đường Gia, cậu không muốn miễn cưỡng ở cùng Đường Hoài Giản, như vậy sau này cũng không thể sống yên ổn, hơn nữa còn sẽ liên lụy đến Đường Hoài Giản, như vậy ai cũng không vui vẻ.

Nói không chừng hiện tại Đường Hoài Giản đích thật là thích cậu nhưng sau này mâu thuẫn ngày càng nhiều, ân ái như thế nào rồi cũng phai nhạt.

Cố Trường Đình mặc dù còn trẻ, mới chỉ có hai mươi hai tuổi nhưng cậu từ nhỏ đã không ai chiếu cố, thậm chí có một đống người muốn đạp cậu xuống. Cố Trường Đình đã qua cái tuổi mộng mơ rồi, cậu cảm thấy mình nên nghĩ lâu dài một chút, đúng là cậu thích Đường Hoài Giản cho nên không muốn Đường Hoài Giản một ngày nào đó chán ghét cậu.

Đường Hoài Giản hoảng hốt : "Vợ, em tin anh đi, anh thật sự thích em, ông nội bọn họ cũng thích em, dù sao anh cũng sẽ không ly hôn với em đâu, đánh chết cũng không ly hôn."

Hai người ngay tại cửa phòng làm việc ôm nhau, Triệu Đan Tình bước đến nhìn thấy thoắt cái đỏ mặt, còn tưởng rằng Cố tổng cùng Triệu tiên sinh đang sến sẩm tán tỉnh nhau, ai ngờ lại nghe được một tiếng ly hôn?

Triệu Đan Tình giật nảy mình nhưng vẫn phải lên tiếng : "Cố... Cố. . . tổng, quấy rầy rồi, Triệu tổng đột nhiên đến đây. . ."

Đường Hoài Giản đang quấn lấy Cố Trường Đình cho nên Cố Trường Đình căn bản không nghe thấy lời Triệu Đan Tình.

Triệu Đan Tình có vẻ khẩn trương, quay đầu nhìn thang máy mấy lần. Kết quả thang máy "Đinh" một tiếng mở ra.

Từ trong thang máy bước ra hai người, một người là Đường Quý Khai vừa rồi vụng trộm chạy đi, một người khác chính là mẹ của Đường Hoài Giản, Triệu Tức Thu.

Vừa rồi Đường Quý Khai vội vàng chạy lấy người nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy chuyện này không ổn. Đường lão đại bị lộ, anh ấy lại đần như vậy, vạn nhất Cố Trường Đình không vui muốn đá anh ấy thì phải làm sao.

Kết quả Đường Quý Khai cái khó ló cái khôn, lập tức gọi điện thoại cho mẹ, phát tín hiệu Triệu Tức Thu đến cứu trợ.

Triệu Tức Thu ngay ở bên cạnh đi mua sắm, chọn đồ để tháng sau kết hôn, nhận được điện thoại của Đường Quý Khai thì vô cùng lo lắng, giật mình vội vàng chạy tới đây.

Triệu Tức Thu ở dưới công ty Cố gia gặp được Đường Quý Khai, hai người liền cùng nhau nhanh chóng lên lầu. Hai người này đều có dự án hợp tác với Cố Trường Đình cho nên liền dùng lí do này chạy tới.

Triệu Tức Thu đã gặp qua Cố Trường Đình, cảm thấy con người Cố Trường Đình rất tốt, thiện lương thành thật, so với những kẻ tiếu lí tàng đao kia tốt hơn nhiều. Cho nên khi nghe con trai lớn bị lộ, lại còn không giải quyết được liền tranh thủ thời gian chạy đến giúp đỡ.

Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình nghe được tiếng giày cao gót, lúc này mới phát hiện có người đến.

Cố Trường Đình vẫn chưa biết Triệu Tức Thu là mẹ của Đường Hoài Giản, chỉ biết Triệu Tức Thu là đối tác hợp tác. Thấy có người đột nhiên xuất hiện, cậu liền nhanh chóng đẩy Đường Hoài Giản ra, miễn cho người khác thấy lại chê cười.

Còn Đường Hoài Giản đầu đau muốn chết, mẹ mình sao lại tới đây, không phải là thêm phiền toái sao?

Triệu Tức Thu vừa ra khỏi thang máy liền nghe được Cố Trường Đình nói cái gì mà ly hôn, đem cô dọa cho chết khiếp.

Triệu Tức Thu giẫm lên giày cao gót đi siêu nhanh, tới nơi nắm lấy lỗ tai Đường Hoài Giản, trái phải đánh cho Đường Hoài Giản mấy cái, mặc dù không dùng bao nhiêu sức lực nhưng nhìn thấy vẫn rất đáng sợ.

Đường Hoài Giản bị đánh mấy cái liền ngu luôn.

Triệu Tức Thu vừa đánh hắn vừa nói : "Tiểu Cố à, con xem mẹ đánh nó cho con, ai biểu nói dối, ai biểu nói dối, mẹ giúp con đánh nó thêm mấy cái cho nó nhớ về sau không được nói dối nữa."

Cố Trường Đình trừng mắt, mấy cái đánh kia vang dội muốn chết, Cố Trường Đình thiếu chút tiến lên muốn ngăn Triệu Tức Thu, chẳng qua Triệu Tức Thu lại làm cho cậu sững sờ.

Cái gì mà mẹ, ai là mẹ của ai?

Triệu Tức Thu còn tưởng rằng Đường Hoài Giản bị lộ thì Cố Trường Đình đã biết tất cả mọi chuyện, chẳng qua Cố Trường Đình còn chưa biết Triệu Tức Thu chính là mẹ của Đường Hoài Giản, Đường Bỉnh Kiến là ông nội của Đường Hoài Giản, những cái này còn chưa có khai a, chỉ biết Đường Quý Khai khẳng định là em trai của Đường Hoài Giản, cái này chối cũng không được.

Đường Hoài Giản cũng còn cách nào, vội nói : "Mẹ! Mẹ đến lại còn loạn hơn, đi mau đi mau."

"Con còn dám nói ta? Con nhìn con trở thành bộ dáng gì rồi?" Triệu Tức Thu mắng : "Con còn dám gạt Tiểu Cố nhà chúng ta, xem ta có đánh chết con không. Tiểu Cố con đừng nóng, mẹ xả giận cho con, đến đây, đánh nó đi, đánh thế nào cũng được."

Cố Trường Đình xem như hiểu rồi, nguyên lai vị Triệu tổng này lại là mẹ của Đường Hoài Giản. Cậu lúc này mới nhớ ra, Đường Hoài Giản nói hắn đi theo mẹ cho nên mới đổi thành họ Triệu, gọi là Triệu Giản.

Triệu Tức Thu đánh Đường Hoài Giản xong, sau đó liền lôi kéo tay Cố Trường Đình : "Tiểu Cố, con nghe mẹ nói, con trai ta chính là cái đồ ngốc, nhưng nó là thật sự thích con, điểm này không sai, ta có thể nhìn ra, con cho nó một cơ hội đi, nếu như nó còn dám khi dễ con, con cứ nói với ta, xem ta có đánh chết nó không, còn nữa, sẽ để nó ở trước mặt con quỳ ván giặt đồ, con xem có được hay không?"

Cố Trường Đình mặc dù đã hiểu ra Triệu Tức Thu chính là mẹ của Đường Hoài Giản nhưng cậu vẫn cứ có chút choáng váng. Triệu Tức Thu nhìn như mới ba mươi tuổi, vô cùng trẻ trung, nhìn thế nào cũng không giống là mẹ của Đường Hoài Giản, nói là chị của Đường Hoài Giản nghe còn được. Lại nói người của Đường gia không phải hi vọng bọn họ ki ở bên nhau sao? Nhưng dường như Triệu Tức Thu lại không phải là thái độ kia.

Đường Hoài Giản vội vàng nói : "Vợ, em nhìn đi, nể tình mẹ anh cũng tán thành chúng ta bên nhau, em tha thứ cho anh lần này đi, dù sao anh cũng sẽ không ly hôn đâu, đánh chết cũng không ly hôn."

Cố Trường Đình nhất thời phản ứng không kịp, Đường Hoài Giản lại nói : "Mẹ, ngài đi trước đi, con sẽ nói chuyện với vợ con."

Triệu Tức Thu không yên lòng : "Con đần như vậy ta làm sao yên tâm, nếu không như vậy đi, tiểu Cố con cùng mẹ về nhà."

Cố Trường Đình giật nảy mình, nói tới nói lui sao thành mẹ Đường Hoài Giản dẫn cậu về nhà rồi.

Đường Hoài Giản vội nói : "Mẹ, ngài đừng gây chuyện nữa mà, đi nhanh đi."

Đường Hoài Giản phí sức lực cả buổi mới đem Triệu Tức Thu cùng Đường Quý Khai đuổi đi. Thế giới ngay lập tức liền thanh tịnh. Tiểu thư ký Triệu Đan Tình thì đã sớm bỏ chạy đi đâu mất. Cô dường như phát hiện sự tình khó lường cho nên liền tranh thủ thời gian bỏ trốn, bây giờ chỉ còn lại hai người Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản.

Đường Hoài Giản gượng cười một tiếng : "Vợ, vừa rồi người kia chính là mẹ anh. . . Em trước kia đã gặp qua. Mẹ anh hay thích nói đùa, em tuyệt đối đừng để ý nhưng con người bà kỳ thật rất tốt, em thấy đấy mẹ anh rất thích em, cũng không phản đối anh và em ở cùng nhau."

Nói thật ra Cố Trường Đình đã có chút không rõ được tình huống.

Đường Hoài Giản nhìn Cố Trường Đình ngây người, nhanh chóng giữ chặt tay Cố Trường Đình, sau đó lôi kéo Cố Trường Đình đang không có phản ứng đi thang máy xuống lầu.

Đến khi Cố Trường Đình ngồi vào trong xe mới phản ứng lại được.

Đường Hoài Giản dù sao cũng đã bị lộ liền dứt khoát không giả vờ làm anh nông dân nữa, trực tiếp ngồi vào ghế lái, lái xe mang vợ về nhà.

Lúc Cố Trường Đình hồi thần, Đường Hoài Giản đang gài dây an toàn cho cậu.

Cố Trường Đình ngẩng đầu liền bị Đường Hoài Giản hôn cho một cái. Đường Hoài Giản nói : "Vợ, chúng ta về nhà."

Cố Trường Đình mặc dù giận nhưng cũng không biết nói cái gì cho phải, liền dứt khoát nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Hoài Giản thấy vậy biết vợ vẫn còn tức nhưng trước tiên cứ mang vợ về nhà cái đã, về nhà liền không có ai quấy rầy, cũng không sợ vợ chạy mất.

Đường Hoài Giản nhanh chóng lái xe về nhà. Lúc này trời đã tối, qua giờ cao điểm xe cũng không nhiều, tốc độ đều đều, không bao lâu đã tiến vào tiểu khu.

Cố Trường Đình nhìn Đường Hoài Giản lái xe mà một bụng lửa, nhớ lại trước đó Đường Hoài Giản giả vờ làm tên nhà quê ngây ngốc giống như vậy, kỳ thật căn bản là không phải.

Đường Hoài Giản lúc đầu muốn đem xe vào thang máy chạy lên lầu nhưng không khéo thang máy đã có người dùng, nếu muốn phải chờ rất lâu cho nên dứt khoát đậu xe ở dưới.

Hắn dừng xe xong, sợ Cố Trường Đình bỏ chạy liền tự mình mở dây an toàn cho cậu, sau đó lôi kéo tay Cố Trường Đình : "Vợ, đến rồi, xuống xe đi."

Cố Trường Đình không để ý tới hắn, tự mình xuống xe sau đó đi đến thang máy.

Đường Hoài Giản một tấc cũng không rời theo ở phía sau, ở bên người Cố Trường Đình quay tới quay lui, trái một câu vợ ơi, phải một câu vợ à, giống như bị bật chế độ replay vậy.

Thang máy hai người chờ đến rất nhanh, đinh một tiếng cửa mở ra, ai ngờ một đầu bóng đen từ trong phóng ra.

Cố Trường Đình cắm đầu đi vào, kết quả bị bóng đen kia đụng thiếu chút ngã sấp xuống. Đường Hoài Giản vội vàng đỡ lấy eo Cố Trường Đình, thừa cơ đem người ôm vào trong ngực : "Vợ, em không sao chứ?"

     "Uông —— "

Nguyên lai lại là con Husky kia, nó đột nhiên từ trong thang máy xông ra, lần trước thiếu chút nhào vào người Cố Trường Đình, lần này lại đụng phải chân cậu.

Con Husky kia đụng phải Cố Trường Đình xong còn quay đầu nhìn lại, sau đó ngoắt đuôi, dáng vẻ rất thích thú.

"Đừng chạy, đừng chạy."

Trong thang máy còn có một người khác. Hôm nay Husky không phải một mình ra ngoài tản bộ, chủ nhân của nó cũng đi theo. Chủ Husky đang cúi đầu nhìn điện thoại, kết quả liền không giữ chặt dây xích trên cổ, để nó trốn thoát.

Người kia từ trong thang máy đi ra, lập tức nhìn thấy Cố Trường Đình, ngạc nhiên nói : "Trường Đình? Thật là khéo, cậu về muộn vậy."

Thì ra là Dương Hạo.

Husky nghe được tiếng chủ nhân kêu lập tức quay về, vây quanh Dương Hạo một vòng, dường như rất gấp muốn ra ngoài chơi, nhảy tới nhảy lui, bộ dáng ngốc không thể tả.

Đường Hoài Giản không nghĩ tới lại gặp vị tình địch này, vội vàng lôi kéo Cố Trường Đình vào trong thang máy, cũng không muốn để vợ mình với tình địch nói thêm câu nào.

Dương Hạo dường như rất muốn nói chuyện với Cố Trường Đình, không ngờ cửa thang máy đóng lại rất nhanh, cậu ta căn bản là không có cơ hội đó.

Cửa thang máy đóng lại, Đường Hoài Giản mới xem như nhẹ nhàng thở ra, rốt cục sắp tới nhà rồi.

Chỉ là không khéo, cửa thang máy mở ra, Đường Hoài Giản lại thấy Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình.

Trâu Tung mang theo rất nhiều đồ ăn nói : "Trường Đình cậu về rồi, sao hôm nay về muộn vậy, tôi đã mua rất nhiều đồ ăn rồi, Tống Hữu Trình đúng là quỷ thèm ăn, muốn ăn thịt nướng, không bằng hôm nay chúng ta cùng ăn đi, chứ chỉ có hai người ăn thì thật không có ý nghĩa."

Đường Hoài Giản nghe xong mặt đều mếu, đến đây rồi mà còn bị Trâu Tung quấy rối.

Trâu Tung lại nói : "Trường Đình, cậu bị bệnh sao? Sắc mặt không tốt lắm."

Cố Trường Đình lắc đầu : "Tôi không sao."

Cố Trường Đình mở cửa ra để mọi người đi vào. Trâu Tung thần kinh tương đối thô, không phát hiện được có gì không đúng, chỉ cảm thấy Cố Trường Đình sắc mặt khó coi.

Tống Hữu Trình nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Đường Hoài Giản. Đường Hoài Giản bộ dáng đáng thương, bầu không khí dường như có chút vi diệu.

Tống Hữu Trình nói : "Trâu Tung, bằng không chúng ta về trước đi."

"Sao phải về trước?." Trâu Tung nói : "Anh không phải muốn ăn thịt nướng sao?"

Tống Hữu Trình đích thật là muốn ăn thịt nướng nhưng chỉ là muốn ăn cùng Trâu Tung, bên dưới ngọn nến bầu không khí vô cùng lãng mạn. Ai ngờ Trâu Tung đồng ý, sau đó đi siêu thị mua đồ, kết quả một hai phải đến nhà Cố Trường Đình cùng ăn, nói là nhiều người mới náo nhiệt mà lại tiết kiệm.

Tống Hữu Trình đối với việc này phi thường bất đắc dĩ, lại nhìn Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình bầu không khí không đúng lắm, liền nói : "Anh đột nhiên có chút đau đầu."

"Đau đầu?" Trâu Tung nói : "Chắc chắn là do anh không mặc quần áo đủ cho nên mới cảm mạo đau đầu."

Tống Hữu Trình nói : "Đúng đúng, dù sao anh cũng đau đầu quá, em dìu anh về đi, thịt nướng ngày mai lại ăn."

Trâu Tung nhìn thì tùy tiện nhưng vẫn là đau lòng Tống Hữu Trình. Tống Hữu Trình kỹ năng diễn xuất quá tốt, Trâu Tung tin tưởng không chút nghi ngờ, dứt khoát liền đem đồ ăn để ở nhà Cố Trường Đình, sau đó mang theo Tống Hữu Trình lên lầu.

Đường Hoài Giản nhẹ nhàng thở ra, cho Tống Hữu Trình một cái tán thường.

Kết quả Đường Hoài Giản đi đóng cửa trở về thì không thấy Cố Trường Đình.

Đường Hoài Giản vội đuổi theo lên lầu, quả nhiên thấy Cố Trường Đình đã tiến phòng ngủ chính, đang muốn đóng cửa.

Đường Hoài Giản nhanh chóng chạy tới, đưa tay chen vào khe cửa : "Vợ, đừng đóng cửa!"

Cố Trường Đình nói : "Rút tay ra, nếu không em kẹp tay anh luôn."

Đường Hoài Giản vội vã : "Vợ, em để anh vào đi, có được không?"

"Không, anh hôm nay ngủ ở phòng khách." Cố Trường Đình nói.

"Đừng mà, vợ ơi, anh quỳ ván giặt đồ còn không được sao? Đừng để anh ngủ phòng khách, anh không ôm vợ ngủ không được." Đường Hoài Giản mặt dày mày dạn.

Cố Trường Đình quyết tâm để hắn ngủ phòng khách, làm bộ muốn dùng lực khép cửa, Đường Hoài Giản nhanh chóng rút tay ra, cửa phòng "cạch" một tiếng liền đóng lại.

Cố Trường Đình còn thuận tay khoá cửa phòng, miễn cho Đường Hoài Giản mở cửa đi vào.

Thế nhưng khi Cố Trường Đình khóa cửa xong quay người liền có chút đau đầu.

Cậu lúc này mới nhớ ra, mình hôm trước say khướt đem phòng ngủ làm cho rối tung lên, mặc dù đã dọn dẹp qua nhưng nước quá nhiều cần phải hong khô mấy ngày cho nên hai người sau đó cũng không ngủ gian phòng này nữa, đều ngủ ở phòng cho khách.

Vừa rồi Cố Trường Đình lên lầu liền vô thức tiến vào phòng ngủ chính, lúc này đem mình khóa ở bên trong mới phát hiện phòng ngủ chính không thể ngủ được, thảm còn đang phơi, ga giường ẩm ướt còn chưa trải lên, chăn mền cũng không có. Bây giờ mà muốn ngủ thì chỉ có thể nằm trên đất, thậm chí còn không có chăn.

Cố Trường Đình đúng là tự mình chọc tức chính mình.

Mà Đường Hoài Giản lúc này còn ở bên ngoài cào cửa : "Vợ ơi, em mở cửa đi, anh sai rồi, em nhìn này, anh lấy bàn phím ra rồi, nhà chúng ta không có ván giặt đồ, anh quỳ bàn phím có được không?"

Cố Trường Đình trừng mắt nhìn ván giường trụi lủi nửa ngày, lúc này ra ngoài không được, ở lại cũng không xong, quả thực là tự đào hố chôn mình.

Cố Trường Đình không nguyện ý ra ngoài bởi vì trong lòng có chút không được tự nhiên. Đúng là cậu giận Đường Hoài Giản lừa cậu nhưng vừa rồi lúc Triệu Tức Thu cầu tình cho Đường Hoài Giản, Cố Trường Đình lại cảm thấy có chút may mắn. Cậu còn tưởng rằng Đường Hoài Giản cùng mình đến đây nhất định phải ly hôn nhưng hiện tại xem ra cũng không đến nỗi tệ như vậy.

Cố Trường Đình trừng mắt nhìn cái giường nửa giờ, cuối cùng đói bụng không chịu được, lúc này mới quay người mở cửa ra ngoài.

Cậu nghe bên ngoài đã không còn âm thanh, liền lặng yên không một tiếng động mở cửa, kết quả mở ra hai mắt trợn tròn. Đường Hoài Giản vẫn ở đây chưa đi, còn thật sự cầm một cái bàn phím tới quỳ lên, cũng không biết tháo từ trên cái máy tính nào. Nhìn thật sự rất buồn cười. Dù sao Đường Hoài Giản thân hình cao lớn, hắn quỳ gối trên bàn phím, bàn phím kia gần như không thể nhìn thấy, không biết có chịu nổi gánh nặng hay không.

Cố Trường Đình hai mắt trợn tròn. Còn Đường Hoài Giản nhìn thấy Cố Trường Đình thì tranh thủ bán đáng thương : "Vợ, anh quỳ nửa giờ rồi, đầu gối đau quá, em tha thứ cho anh đi."

Cố Trường Đình vội nói : "Anh nhanh đứng lên cho em!"

Đường Hoài Giản lập tức cười : "Vợ, anh biết ngay là em đau lòng anh mà!"

Cố Trường Đình nói : "Ai đau lòng anh, em là đau lòng cái bàn phím, bị anh quỳ như vậy tuyệt đối bị đè bẹp rồi, anh làm hỏng bàn phím của em, anh lại phải mua lại cái khác."

Đường Hoài Giản : ". . ."

Nguyên lai vợ không phải đau lòng mình mà là đau lòng bàn phím, thế nhưng Đường đại thiếu liền vội vàng tự thôi miên, cũng giống nhau thôi!

Đường Hoài Giản lập tức đứng lên, sau đó cầm bàn phím vỗ vỗ. Hắn quỳ gối trên bàn phím khiến đầu gối in hình mấy cái phím, vừa trắng vừa đỏ, nhìn đặc biệt buồn cười.

Cố Trường Đình đoạt lấy bàn phím xem xét, ở giữa có cái phím đều bị lõm xuống dưới, dùng tay cạy mấy lần mới bắn lên lại, kết quả bắn ra lại không ấn xuống được.

"Vợ ơi, em không tức giận chứ, chúng ta đi ăn thịt nướng đi?" Đường Hoài Giản còn mặt dày tiến lại gần.

Cố Trường Đình thật sự rất muốn cầm bàn phím đập vào mặt hắn.

Đường Hoài Giản thấy vậy vội vàng đem bàn phím ôm tới vỗ vỗ : "Vợ em nhìn đi, không hỏng, vỗ vỗ là tốt liền. Vợ, chúng ta đừng quan tâm tới nó nữa, ăn cơm trước đi, em nhìn xem thịt, đồ ăn đều có sẵn, chúng ta nướng một chút là có thể ăn liền."

Cố Trường Đình thấy Đường Hoài Giản mặt dày mày dạn, thực sự là không có cách nào, nhịn không được nói : "Em nghe người ta nói Đường Gia đại thiếu lợi hại như thế nào nhưng cũng không nghe người ta nói Đường Gia đại thiếu mặt dày như vậy a?"

Đường Hoài Giản cười tiến tới hôn một cái lên tai Cố Trường Đình : "Anh chỉ mặt dày với mình vợ thôi, người khác làm sao biết được."

Đường Hoài Giản da mặt đúng là không phải dày bình thường, thả thính mà mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, cứ xoay vòng quanh Cố Trường Đình, trái một câu vợ thật dễ nhìn, phải một câu thích vợ nhất, nói đến Cố Trường Đình đều không thể làm gì khác chỉ có thể đỏ hết cả mặt.

Cố Trường Đình dứt khoát không để ý tới hắn, đi xuống lầu xem thử đồ ăn Trâu Tung vừa mang tới. Đúng là rất đầy đủ, cái gì cũng có, lại đủ cho cả bốn năm người ăn.

Đường Hoài Giản đi theo bên cạnh Cố Trường Đình, giúp cậu đem lò nướng ra, sau đó đem thức ăn bày biện, toàn bộ quá trình chân chó không chịu được.

Cố Trường Đình không để ý tới hắn, hắn cũng không thèm quan tâm. Nếu Cố Trường Đình nhìn hắn một cái, Đường Hoài Giản liền cười như được mùa.

Cố Trường Đình có chút bất đắc dĩ, muốn giận cũng giận không nổi.

Đường Hoài Giản nói : "Vợ, ăn thịt đi, ăn nhiều một chút."

Đường Hoài Giản đem thịt đã nướng xong gắp hết cho Cố Trường Đình. Cố Trường Đình trong dĩa chất đầy ụ, cảm giác bản thân đây là muốn bị đút cho bể bụng.

Cố Trường Đình đành phải gắp bớt lại cho Đường Hoài Giản, Đường Hoài Giản liền cười nói : "Vợ gắp đồ ăn cho anh, vợ quả nhiên vẫn thương anh."

Cố Trường Đình ăn no, tâm tình dường như tốt hơn một chút, cuối cùng đặt đũa xuống : "Nhiếp tiên sinh kia đến cùng là xảy ra chuyện gì?"

Vừa nhắc đến Nhiếp Hình là Đường Hoài Giản liền muốn nghiến răng nghiến lợi. Hắn vốn muốn cùng vợ thẳng thắn, ai ngờ còn chưa kịp nói, tên Nhiếp Hình kia đã chạy tới quấy rối, còn mang theo một đống ảnh chụp, không tới vài phút liền lột trần thân phận của Đường Hoài Giản.

Đường Hoài Giản vội nói : "Thật xin lỗi em, đều là do anh liên lụy, Nhiếp Gia là hướng về phía anh mà đến cho nên mới tạo áp lực cho đối tác của em, những người kia bất đắc dĩ mới phải chấm dứt hợp đồng rồi rút vốn."

Trước đó khi gặp Nhiếp Hình, Nhiếp Hình đã nói một số câu kỳ quái. Cố Trường Đình khi ấy cũng đã hoài nghi, hiện tại lại nghe Đường Hoài Giản nói như vậy, trách không được đang êm đẹp đột nhiên lại có nhiều người rút vốn như vậy.

Đường Hoài Giản tiếp tục : "Còn có Đồng gia. . ."

Cố Trường Đình nhíu mày : "Đồng gia?"

Đường Hoài Giản tội nghiệp gật đầu : "Đồng gia đột nhiên kiêu ngạo như vậy cũng là bởi vì Nhiếp Gia hứa sẽ làm chỗ dựa cho bọn họ, cho nên người của Đồng gia mới chạy tới làm loạn."

Cố Trường Đình nghe xong, không vui híp híp mắt, trách không được trước đó Đồng gia đã đáp ứng tốt, kết quả Đồng tiểu thư lại chạy tới làm ầm ĩ, người của Đồng gia còn muốn đem chi phiếu bồi thường lấy về.

Đường Hoài Giản nói : "Nhưng vợ đừng lo, anh đã gọi điện an bài tốt, tài chính thiếu hụt ngày mai liền có thể bổ sung, công ty sẽ không có tổn thất gì đâu."

Cố Trường Đình nhìn hắn : "Không cần."

Đường Hoài Giản lông mày xìu xuống, bắt đầu giả vờ ủy khuất : "Vợ, anh không phải cố ý muốn gạt em, người Nhiếp Gia đột nhiên đến gây chuyện, anh không sớm phát giác, vợ em tha cho anh."

Cố Trường Đình nói : "Anh không cần liên hệ tài chính, mặc dù đột nhiên có nhiều người rút vốn nhưng phí bồi thường vi phạm hợp đồng tạm thời đủ để xoay vòng, khoảng thời gian này nếu như em có thể liên hệ được người hợp tác mới, công ty sẽ không có tổn thất gì."

Đúng là như thế, không chỉ không có tổn thất mà còn có thể kiếm hời không nhỏ từ phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Chỉ sợ Nhiếp gia lại từ bên trong cản trở, nếu như không thể tìm được người hợp tác mới thì công ty Cố gia liền thất thoát, còn thất thoát không nhỏ.

Đường Hoài Giản nghe xong liền biết Cố Trường Đình muốn tự mình chống đỡ. Cố Trường Đình từ trước đến nay tính cách chính là như thế, mặc dù nhìn thì rất ôn hoà nhưng kỳ thật tương đối quật cường, không thích dựa vào người khác.

Đường Hoài Giản đưa tay nắm chặt tay Cố Trường Đình : "Vợ, em là vợ anh, anh đương nhiên muốn giúp em, chuyện của em cũng chính là chuyện của anh, không có phiền phức gì hết, vợ, em để anh hỗ trợ đi."

Cố Trường Đình đối với Đường Hoài Giản mặt dày mày dạn cùng ôn ngôn dịu dàng một chút biện pháp chống đỡ cũng không có, trừng mắt không được, nói cũng không xong, dù sao Đường Hoài Giản vẫn sẽ lặp đi lặp lại quấy rầy.

Sau khi ăn cơm, Đường Hoài Giản liền chủ động đi rửa chén, hắn rửa xong liền lên lầu, cũng may vợ không đem hắn nhốt ở bên ngoài.

Dù sao phòng ngủ chính cũng không thể ngủ cho nên Cố Trường Đình đương nhiên không về đó, chỉ có thể về tạm thời ở phòng khách.

Lúc này Cố Trường Đình không khóa cửa nữa, chỉ đem gối của Đường Hoài Giản ném xuống đất.

Đường Hoài Giản nhìn thấy, vợ đây ý là muốn để cho mình ngủ ở dưới đất sao?

Đường Hoài Giản cảm thấy cũng không sao, chờ vợ ngủ rồi, hắn sẽ lặng lẽ bò lên giường là được.

Cố Trường Đình vẫn còn không được tự nhiên, ăn cơm xong thì mới hơn chín giờ. Dù sao cũng không có chuyện gì làm, dứt khoát tắm rửa rồi lên giường nằm chuẩn bị đi ngủ.

Đường Hoài Giản vô cùng đáng thương ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn Cố Trường Đình. Cố Trường Đình nghiêng người liền nhìn thấy, cảm giác mình giống như cũng nuôi một con Husky vậy.

Cố Trường Đình nằm ở trên giường, nghĩ đến lần đầu tiên cậu và Đường Hoài Giản gặp nhau, sau đó lại nhớ đến rất nhiều chuyện khi còn bé, cả bộ dạng khi cậu trở lại nông thôn tìm thấy hắn, vừa buồn cười vừa tức giận. Đường gia đại thiếu gia thế mà lại chạy đến nông thôn đóng vai anh chàng nghèo.

Nghĩ như vậy, Cố Trường Đình đột nhiên liền nghĩ đến một chuyện, nhịn không được trở mình hỏi : "Em hỏi anh. . ."

"Vợ nói đi!"

Đường Hoài Giản xoay người ngồi dậy ngay lập tức, chỉ thiếu điều le lưỡi với Cố Trường Đình nữa thôi. Quả nhiên giống Husky như đúc.

Cố Trường Đình nói : "Vậy lúc anh mang em về nhà có nhiều người thân như vậy là ở đâu ra? Chắc không phải thân thích thật của anh chứ."

Cố Trường Đình vừa hỏi, Đường Hoài Giản liền cảm thấy sau lưng phát lạnh. Sau khi hai người kết hôn đúng là có về nông thôn thăm người thân, gặp một đống cô dì chú bác phi thường náo nhiệt. Ai ngờ chuyện này Cố Trường Đình vẫn còn nhớ.

Đường Hoài Giản cũng không dám lừa gạt Cố Trường Đình nữa, ấp úng nói : "Là. . . là. . . diễn viên Đường Quý Khai tìm đến. . ."

Đường Hoài Giản rất không tốt bụng đẩy em trai ra, để Đường Quý Khai làm bia đỡ đạn.

Cố Trường Đình nghe xong, mắt trợn tròn : "Diễn viên?"

Đường Hoài Giản cụp mắt : "Đúng. . . A. . . , Đường Quý Khai có một công ty giải trí. . ."

Cố Trường Đình tức giận đến không biết nói cái gì cho phải, nửa ngày sau mới nói : "Vậy. . . Đào Kỳ thì sao?"

"Đào Kỳ. . ." Đường Hoài Giản đột nhiên cảm thấy việc mình giả vờ làm anh nông dân liên lụy đến rất nhiều người : "Cậu ấy. . . Cậu ấy vốn chính là con nuôi của Lê tiên sinh. . . A. . . Nhưng cũng là nghệ sĩ của công ty Quý Khai. . ."

" !"

Cố Trường Đình đem gối của mình ném qua, mặc dù trong phòng tối đen không bật đèn nhưng vì Đường Hoài Giản có chuẩn bị cho nên liền tiếp được gối của Cố Trường Đình, nếu không phải là bị nện trúng rồi.

"Vợ ơi anh sai rồi. . ."

Cố Trường Đình cảm giác chính mình sắp bị tức nổ bụng rồi, dứt khoát không để ý tới hắn nữa, ôm chăn đi ngủ.

Đường Hoài Giản chờ Cố Trường Đình ngủ mới bò về lên giường, may mà vợ không có tỉnh. Trong phòng bật điều hoà có chút lạnh cho nên Cố Trường Đình tự động ép sát vào lồng ngực Đường Hoài Giản.

Đường Hoài Giản đắc ý ngủ một giấc. Ngày thứ hai không dám dậy trễ, sáng sớm đã dậy làm đồ ăn sáng, ăn mặc chỉnh tề ghé vào bên giường chờ Cố Trường Đình thức dậy.

Cố Trường Đình vừa mở mắt liền giật nảy mình, nhịn không ghét bỏ ngồi dậy.

Cố Trường Đình hôm nay còn phải đến công ty. Cậu phải nhanh chóng liên hệ với đối tác mới cho nên bận rộn rất nhiều việc.

Đường Hoài Giản chân chó lái xe cho Cố Trường Đình đến công ty.

Xe dừng ở bãi đỗ, sau đó hai người liền tiến vào cao ốc chuẩn bị vào thang máy lên tầng.

Thế nhưng khi Cố Trường Đình vừa tiến vào, nhân viên lễ tân liền vội vàng chạy tới : "Cố tổng, ngài có hàng gửi đến."

Nhân viên lễ tân gọi Cố Trường Đình lại xong liền chạy về lấy ra một đoá hoa hồng siêu lớn.

Cô nhân viên tương đối nhỏ nhắn, đoá hoa hồng lại vô cùng lớn, cô vừa ôm lên liền che hết cả mặt, bước đi thiếu chút còn bị ngã.

Cô gái nhỏ vội nói : "Cố tổng, có người gửi hoa hồng cho ngài."

Cố Trường Đình mắt trợn tròn, nhiều hoa hồng như vậy, đây chắc là 999 đoá hoa hồng trong truyền thuyết đi.

Đường Hoài Giản nhìn thấy lập tức nhíu mày, có người tặng hoa hồng cho Cố Trường Đình, đây là ý gì? Lại thêm một tên muốn đào góc tường, Đường đại thiếu gia sao có thể cao hứng.

Cố Trường Đình có chút choáng váng : "Đây là ai tặng?"

Cô gái nhỏ nói : "Vừa rồi có một vị tiên sinh mang tới, không đợi được Cố tổng nên đi trước, vị tiên sinh đó họ Nhiếp."

Quả nhiên, trên hoa hồng có treo một tấm thiệp nhỏ xíu, phía trên kí tên —— Nhiếp Hình.

loading...