Chương 232-235: Để Bản Vương hầu hạ nàng thay quần áo (1-4)

Editor: Hằng Dâu

Một lúc lâu sau mới thấy một nha hoàn từ trong sảnh đi ra, chính là nha hoàn bên cạnh Đại Phu Nhân. Nàng ta kéo giọng về phía Khúc Đàn Nhi nói lớn, "Đại Phu Nhân hỏi, Tứ Tiểu Thư đã suy nghĩ kĩ chưa?"

"Chủ tử, người bên trong đang hỏi chuyện." Kính Tâm giật giật góc áo Khúc Đàn Nhi nhắc nhở.

"Nghe thấy rồi, nhưng không phải gọi ta." Tứ Tiểu Thư gì chứ? Nàng là Bát Vương Phi.

Phụt! Cái tên nô tì này hỏi cũng đủ hung hăng đó. Tưởng mình là chủ nhân hay sao? Chủ nào tớ nấy đúng là không sai.

"Đại Phu Nhân đang hỏi chuyện đấy." Nha hoàn nào đó lại giật cuống họng hô.

Nhưng. . . Không ai để ý tới.

"Ngươi điếc hay câm? Ta đang hỏi ngươi đó, tại sao không trả lời?" Đại Phu Nhân đi ra, chỉ vào Khúc Đàn Nhi trực tiếp mắng chửi.

"Đại Phu Nhân hỏi cái gì?" Khúc Đàn Nhi bình tĩnh tỏ vẻ nghi ngờ nhìn lại. Trò giả ngu này ai lại không làm, chỉ sợ có làm được không thôi. . . Nàng tự nhận, nàng giả bộ rất thành công.

"Ta đang hỏi ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

"Ồ. . . Vậy sao?" Khúc Đàn Nhi bừng tỉnh gật đầu, không nói gì tiếp.

Nàng cố ý, tuyệt đối cố ý.

"Ngươi " Đại Phu Nhân giận dữ, hỏa khí lại không có chỗ phát tiết, tay áo hất lên, tức giận quay người trở về phòng.

Đổ thêm dầu vào lửa. Tức giận thì cho bà ta tức giận luôn.

Mưa rơi chưa có dấu hiệudừng lại. Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi chiều, rồi cũng tới chạng vạng tối.

Khúc Đàn Nhi ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên cảm thấy nàng bây giờ cũng hơi nhàm chán.

Nàng ung dung xếp bằng ngồi xuống, "Kính Tâm, nói chuyện gì giết thời gian đi."

"Chủ tử, cô không buồn sao?" Kính Tâm ngạc nhiên.

"Tại sao phải buồn?"

"Vương Gia không tới . ."

"Ha ha, lúc ra cửa ta gọi Thị Tuyết không nói cho hắn, em không nhớ à?"

"Vậy sao "

"Không đến càng tốt." Nàng cảm thấy. . . những người trong Khúc Phủ hôm nay có mục đích khác, bất an trong lòng không cách nào vơi bớt. Mục tiêu của Khúc Phủ, không có gì quan trọng hơn việc trợ giúp Đại Vương Gia lên ngôi Thái Tử, để Khúc Phán Nhi làm Thái Tử Phi, từ đó lên làm Hoàng Hậu. Bọn họ tính toán đến nàng, có khả năng nhất là muốn giăng bẫy Mặc Liên Thành? !

Bất thình lình, Khúc Đàn Nhi giật mình!

Bọn hắn đang giăng bẫy Mặc Liên Thành sao? Không. . . Rất không có khả năng.

Nàng nhíu mày, rất nhanh lại bỏ qua ý tưởng này. Như vậy có phải ngây thơ quá không? Lừa nàng đến Khúc Phủ thì ảnh hưởng gì đến Mặc Liên Thành? Cứ coi như Mặc Liên Thành đến thì có lợi gì cho bọn họ?

"Chủ tử, hay là trở về đi. Loại tình huống này dù sao chúng ta cũng quen rồi, Đại Phu Nhân đang cố ý nhắm vào chúng ta, thì chúng ta đi bọn họ cũng sẽ không làm gì Cửu Phu Nhân đâu." Kính Tâm muốn đỡ Khúc Đàn Nhi lên.

"Kính Tâm, có gì đó không đúng lắm. . . Nhưng ta không nghĩ ra, không thích hợp ở chỗ nào." Khúc Đàn Nhi không để Kính Tâm đỡ lên, ngược lại vẫn tiếp tục quỳ. Từ lúc nàng quỳ xuống, nàng đã hiểu, Đại Phu Nhân cố ý chỉnh nàng. Nhưng tại sao không phải hôm nào khác lại chọn hôm nay?

"Nhưng. . ."

"Chắc người trong kia cũng đang bất an không kém?" Khúc Đàn Nhi nghi ngờ nhìn vào trong phòng, đột nhiên thấy không ổn. Lại quay sang nói "Kính Tâm, trời sắp tối rồi. . ."

"Vương Gia " Kính Tâm cả kinh nói.

"Nếu biết trời sắp tối thì nàng nên trở về sớm chút chứ."

Sau lưng nàng vang lên tiếng nói nhàn nhạt, có vẻ hơi xúc động, lại giống như đang đè nén lửa giận, tràn ngập khí tức nguy hiểm.

Mặc Liên Thành nhanh chân bước vào tới.

___
Editor: Hằng Dâu

"Ngài. . ." Khúc Đàn Nhi sững sờ.

Bỗng nhiên quay đầu, vừa vặn nghênh tiếp khuôn mặt tuấn tú tràn đầy phẫn nộ của Mặc Liên Thành.

Trong mưa, một nam tử tuấn mỹ giận dữ như vậy trông cũng đặc biệt vừa yêu tà vừa mê người. Làm sao bây giờ? Nàng nhìn hắn say đắm quên luôn cả tình cảnh của mình lúc này, tim đập thìch thịch, trong đầu như bị chập mạch, một mảnh trống không.

Thật quá yêu nghiệt, quá đẹp trai. . .

"Quỳ thích lắm à?" Mặc Liên Thành trầm mặt.

"Ta không nói vậy." Khúc Đàn Nhi lấy lại tinh thần, nhếch môi, tuy tỏ vẻ trầm mặc, nhưng ánh mắt lại lộ ra tâm tình của nàng lúc này.

"Đứng lên."

"Không được. . ." Khúc Đàn Nhi đột nhiên đem ánh mắt nhìn về phía trong phòng. Nàng lại chờ, chờ người bên trong lúc nào sẽ lăn đi ra.

Mặc Liên Thành nhíu mày, nhanh chóng thu lại lửa giận, "Cần người đỡ nàng?"

Khúc Đàn Nhi im miệng không trả lời.

"Nhìn xem, người đỡ nàng tới rồi." Mặc Liên Thành nhìn mấy người vội vàng chạy ra, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh.

"Đúng là ra rồi." Khúc Đàn Nhi cười, lại âm trầm.

Lúc này

"Đàn Nhi, trời mưa lớn như vậy, tại sao con lại quỳ ở đây?" Đại Phu Nhân nghe được tin Mặc Liên Thành đến, lập tức vọt ra sảnh, giả bộ một mặt kinh hoảng, vừa vặn đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Mặc Liên Thành. Bà ta nói xong, liền hướng Khúc Đàn Nhi xông tới, trong lòng mặc dù không muốn, nhưng cũng ngại Mặc Liên Thành đang ở đây, không thể không đưa tay đỡ Khúc Đàn Nhi dậy.

Chỉ là. . .

"Tổn thương nàng, Bản Vương sẽ bắt ngươi hoàn trả gấp mười lần."

Đại Phu Nhân tay định duỗi ra, cuối cùng lại bị Mặc Liên Thành nói như vậy, tay liền dừng tại giữ không trung, tiến thoái lưỡng nan.

". . ." Khúc Đàn Nhi khóe miệng kéo một cái. Mặc Liên Thành lời nói đủ hung ác. Mặc dù vậy nàng không muốn hắn giúp mình. Chút thù hận này, nàng muốn giữ lại sau này có cơ hội, tự mình đi tính, thế là, chậm rãi nói khẽ: "Vương Gia, ngài chớ dọa Đại Nương ta. . . Đàn Nhi về sau, tự sẽ hiếu kính lão nhân gia."

Mặc Liên Thành hơi sững sờ, tiếp lấy, nhàn nhạt lộ ra ý cười.

Quả nhiên, nữ nhân này không dễ chọc.

"Đàn Nhi, tại sao còn quỳ đó không đứng dậy đi, trời mưa lớn như vậy, đừng để Bát Vương Gia cũng bị ướt chung." Đại Phu Nhân nhất thời xấu hổ, không nghe được ý tứ trong lời nói của Khúc Đàn Nhi, chỉ muốn tránh Mặc Liên Thành, hung ác trừng mắt nhìn Khúc Đàn Nhi. Nói xong, tay đang duỗi ra quyết định tiếp tục đưa ra đỡ.

"Đại Phu Nhân, ngươi phải nhớ kỹ, thê tử của Bản Vương, ngươi không có tư cách đụng." Kết quả, Mặc Liên Thành lại lần nữa chậm rãi nói, bình tĩnh đến mức làm người khác run sợ. Hắn cúi người, lấy áo choàng khẽ quấn vào người Khúc Đàn Nhi, trực tiếp ôm lên.

Đại Phu Nhân đứng bất động tại chỗ, kinh hãi, vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Bên trong nghe được tin Khúc Giang Lâm cũng chạy ra, tựa như kinh sợ nói: "Bát Vương Gia đến thăm, sao không vào trong đại sảnh ngồi một chút?"

"Không cần, cửa Khúc Phủ quá cao, người của Bát Vương Phủ vào không nổi."

Mặc Liên Thành hừ lạnh một tiếng, hờ hững quay người, vừa định cất bước rời đi.

Kính Tâm lại ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Vương Gia, Cửu Phu Nhân vẫn còn bị nhốt ở trong phòng."

Mặc Liên Thành nhíu mày, dừng bước lại, lại cúi đầu nghi ngờ nhìn bóng dáng trong ngực đang hơi nhíu mày, nàng chẳng lẽ bởi vì Cửu Phu Nhân mới có thể nhẫn? Thị Tuyết cũng nói, dường như Đại Phu Nhân mang Cửu Phu Nhân ra uy hiếp nàng tới đây. Không khỏi thêm, hờ hững xoay người lại, u mâu chăm chú nhìn vào Đại Phu Nhân, cười như không cười hỏi: "Nhạc mẫu của Bản Vương gần đây vẫn khỏe chứ?"

___
Editor: Hằng Dâu

"Hồi Bát Vương Gia, Cửu Phu Nhân vẫn rất tốt." Đại Phu Nhân giật mình, bị dọa đến hồn phi phách tán.

"Vậy là tốt rồi, Bản Vương hi vọng bà lúc nào cũng hảo hảo sống tốt." Mặc Liên Thành ý tứ cảnh cáo nói một câu, lại cúi đầu nhìn bộ dáng trong ngực, nhanh chân hướng ngoài cửa đi tới.

"Thần tiễn Bát Vương Gia." Khúc Giang Lâm giật mình, lập tức chạy tới muốn tiễn người.

"Khúc đại nhân, không cần tiễn ta, giữ lại chút khí lực trở về phòng đi."

Mặc Liên Thành xa xa ném lại một câu, Khúc Giang Lâmlập tức cả kinh, thất linh bát lạc.

Chỉ là, sau khi Mặc Liên Thành rời đi, đáy mắt của ông ta lại hiện lên vẻ hả hê. . . Cuối cùng ai là người thắng cuộc?

Mà Mặc Liên Thành cùng Khúc Đàn Nhi, trên đường đi, cũng không ai mở miệng, không khí vô cùng ngột ngạt.

Xuất phủ, lại vào phủ, thẳng về Tuyết Viện.

"Không ai được vào." Mặc Liên Thành vừa dứt lời, cửa phòng đóng lại, đem đám người chặn ở bên ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại hai người.

Khúc Đàn Nhi rụt cổ, nhất thời cảnh giới lại có cảm giác đại nạn kéo đến. Lùi một bước, giữ khoảng cách, không muốn gần cái thứ nguy hiểm nào đó.

"Nàng đem lời nói của Bản Vương vào tai này ra tai kia đúng không?"

Mặc Liên Thành nguy hiểm nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của nàng, bước chân cũng chầm chậm lại gần.

"Ta không có." Kể cả nếu có thì chết nàng cũng sẽ không thừa nhận.

Hắn tiến, nàng lui.

Hắn lại tiến, nàng lại lui.

"Không có sao?"

"Tin hay không tùy ngài." Khúc Đàn Nhi vội vàng nói.

"Vậy Bản Vương nhìn lầm sao? Không phải nàng vừa từ Khúc Phủ trở về à?"

"Ầy, Thành Thành ah, đừng nóng giận." Khúc Đàn Nhi khuôn mặt nhỏ tranh thủ nịnh nọt cười một tiếng, "Nếu đổi lại là ngài, có thể không đi sao? Đại Phu Nhân nói, nếu như ta không đi, bà ta sẽ để Cửu Phu Nhân. . . à mẫu thân ta, ba bái chín khấu đến mời ta. Ta cũng phải vì mặt mũi ngài suy nghĩ chút chứ, phải không nào?"

"Cho nên?"

"Không có cho nên."

"Ai bảo nàng quỳ?"

"Ai cần ngươi lo." Khúc Đàn Nhi thuận miệng liền nói thầm.

Nhưng, Mặc Liên Thành nhướn mày một cái, Khúc Đàn Nhi lại vội vàng nói: "Là Đại Phu Nhân á. Ta không quỳ, bà ta để nha hoàn lôi mẫu thân quỳ thay ta." Nói đi nói lại thì dù sao đây cũng không phải bí mật gì. Mặc Liên Thành muốn biết, chỉ cần tùy tiện tìm người hỏi một chút, cũng có thể biết rõ, vậy thì tự khai vẫn hơn.

Đột nhiên, nàng nhìn thấy Mặc Liên Thành cử động, hỏi: "Ngài muốn làm gì?"

"Nàng cho rằng Bản Vương sẽ làm gì?" Mặc Liên Thành nhíu mày quay người, đi đến trước tủ quần áo, tiện tay lấy ra một bộ y phục, lại đi tới trước mặtnàng, miệng liền phủ lên cười nhạt, khoan thai tiếp tục nói: "Đương nhiên là hầu hạ ái phi. . . thay quần áo ướt đi rồi."

Khúc Đàn Nhi đột nhiên rùng mình.

Quả thực là rất lạnh, bị dầm nưa một ngày đã đành, lại thêm lời này của tên Mặc Liên Thành nữa.

"Ngài ra ngoàitrước đi." Nàng vùng vẫy giãy chết.

"Thay quần áo trước."

"Vậy... vậy ngài cũng phải đi ra ngoài." Nói đùa gì chứ, thay quần áotrước mặt hắn, da mặt nàng còn chưa có dày đến thế.

Mặc Liên Thành nhướn mày, phút chốc thân hình lóe lên, ngón tay như bạch ngọc, điểm lên người Khúc Đàn Nhi một cái. Trong chốc lát, thân thể nàng không thể động đậy, huyệt vị bị điểm trúng, mà cánh tay dài kia duỗi ra, trực tiếp đưa nàng kéo vào ngực, chậm rãi tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu, "Nếu nàng không muốn thay, thì để Bản Vương giúp nàng."

"Không, không cần, ta có thể tự làm được." Nàng kinh dị nói!

"Muộn rồi."

Sau đó, y phục ẩm ướt trên ngườiKhúc Đàn Nhi rơi ra theo động tác của Mặc Liên Thành , từng cái từng cái nhanh chóng tróc ra.

Cho tới khi chỉ còn lại một kiện áo lót mỏng trong cùng, Mặc Liên Thành ánh mắt khẽ động, bàn tay trắng nõn đặt ở vạt áo, có chút chần chờ.

___
Editor: Hằng Dâu

Mà khuôn mặt Khúc Đàn Nhi lúc này đỏ như quả táo chín, nghiến răng, ánh mắt nén giận nói: "Mặc Liên Thành, đồ khốn, buông tay ra, nghe chưa? Nhanh buông ta ra "

Tiếng chửi rủa bất thình lình bộc phát, nhưng cũng rất nhanh dừng lại!

Không ngờ, Mặc Liên Thành vừa vặn cúi đầu xuống, trực tiếp hôn lên môinàng. Tất cả lời nói, bỗng chốc dừng lại khi đặt môi lên.

Có một dòng điện trong nháy mắt tập kích đại não nàng, thời gian cũng giống như dừng lại.

Nhân sinh biệt khuất nhất là lúc nào? Khúc Đàn Nhi cảm thấy, chính là lúc này! Không thể động đậy, muốn chạy trốn khẳng định có tâm không đường, nhưng, lại chỉ có thể nghĩ không thể làm! Đây cũng là một loại dày vò tư tưởng? !

Lòng ngứa ngáy, nạo a nạo cái kia một loại hình.

Mặc Liên Thành một bên vong tình hôn môi, mút vào, ngón tay ngọc vẩy một cái, bộ quần áo sau cùng trên người Khúc Đàn Nhi cũng rơi xuống đất. Sau đó, cây trâm cài trên tóc nàng cũng bị hắn gẩy ra, rơi xuống, lại từ giữa ngón tay, có một cỗ ấm áp từ trong lòng bàn tay chảy qua, nước mưa trên tóc lại thần kỳ chậm rãi bốc hơi.

Khúc Đàn Nhi kinh ngạc!

Nội lực, thì ra còn có công dụng này? ! So với mấy sấy hiện đại còn nhanh hơn.

Bất thình lình bên hông căng thẳng, Khúc Đàn Nhi chỉ cảm thấy bản thân nhẹ bẫng, sau một khắc, cùng hắn song song lăn đến trên giường. . . Khúc Đàn Nhi trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn hắn, khóc, cho dù đến giờ phút này, nàng vẫn không thể động đậy!

Đáng xấu hổ ah đáng xấu hổ!

Nàng vừa định mở miệng, lại để lưỡi của hắn cuốn trong miệng một cái, tất cả lời nói đều biến thành ừ ah ah.

Mặc Liên Thành tên này thật sự coi nàng là món ăn? Món ăn a? Làm sao tiến bộ nhanh như vậy? (PS: Kỳ thật, kỹ thuật thì nữ nhân đen tối này cũng không hiểu nhiều, chỉ là cảm giác lúc đó nhanh chóng đến, cũng khắc sâu, tiêu hồn làm nàng đầu óc hỗn loạn tưng bừng, càng ngày càng không cách nào suy nghĩ bình thường được, chỉ có thể mặc cho hắn xâm nhập động chân động tay. Tự nhiên cảm thấy tên nào đó có chút tiến bộ. . . )

Khúc Đàn Nhi khuôn mặt nhỏ càng ngày càng đỏ, đột nhiên, vậy mà cảm thấy cánh tay mình có thể di động.

Thân thể khẽ run, muốn đẩy hắn ép trên người mình ra, nhưng lúc khi giơ tay lên, lại phát hiện, căn bản không có khí lực, có lẽ nên nói, nàng là đang do dự muốn đẩy hay không đẩy ra đây. . . CMN, nàng cũng là người bình thường đó được không, cũng có thất tình lục dục. Ô ô! Dục vọng bị kéo lên đến như này rồi, làm sao bây giờ?

Nàng hô hấp dồn dập, dưỡng khí chậm rãi mất dần, sắp bị người ta làm cho ngạt thở.

Mặc Liên Thành lúc nàng sắp ngạt thở, cũng đột ngột đem môi dời đi, dọc theo gò má nàng một đường hôn xuống cổ, xương quai xanh, hướng xuống dưới. . .

"Mặc. . . Liên Thành. . . Ừ. . ."

"Nếu nàng không muốn, có thể bảo ta ngừng lại." Mặc Liên Thành có chút khó khăn nói ra, tiếng nói khàn khàn trầm thấp, ngẩng đầu, nhìn chăm chú con người đen nhánh của nàng, giống như sói tới trong đêm, mang theo khát vọng nồng đậm. Mà trên ngực áo bào hơi mở, lộ ra những cơ múi câu người, thật là quá đẹp!

Khúc Đàn Nhi cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ đáng thương.

Cự tuyệt gì chứ? Nàng dám cự tuyệt sao? Ánh mắt kia giống muốn ăn thịt người mà. . .

"Cái kia, chờ một chút "

"Bản Vương không cho phép cự tuyệt."

Sau một khắc, Mặc Liên Thành tên này quả nhiên không có cho nàng cơ hội cự tuyệt.

Lần nữa hôn lên môi nàng, đoạt đi tất cả kháng cự của nàng.

Khúc Đàn Nhi mặt xạm lại.

Liền biết rõ, tên này nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, nhưng kì thực gian trá cực kì.

Chỉ là, hắn hôn, nhỏ vụn, nhu hòa, hôm nay còn có vẻ đặc biệt có kiên nhẫn. Hơn nữa, một đôi ấm áp ngọc chưởng, lại giống như ẩn chứa một mồi lửa mầm, không ngừng trên cơ thể nàng du tẩu, vuốt ve.

(còn tiếp)

loading...

Danh sách chương: