Chapter 67-70 : Yếu đuổi cũng là một kiểu tự vệ

Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)

"Đàn Nhi khấu kiến Vương Gia." Khúc Đàn Nhi bước tới giữa phòng rồi dừng lại, hướng Mặc Liên Thành cúi xuống, ánh mắt liếc sang Mặc Tĩnh Hiên đang ngồi bên kia, muốn mở miệng, nhưng lại không rõ thân phận của hắn, nhất thời cũng không nói được gì.

"Thì ra là Bát tẩu, ta là Mặc Tĩnh Hiên, xếp thứ mười bốn, Bát tẩu gọi ta Thập Tứ được rồi." Mặc Tĩnh Hiên sang sảng cười một tiếng, ngược lại cũng không lộ vẻ lạ lẫm. Từ cái liếc mắt vừa rồi của nàng, hắn cũng biết nàng đang nghi hoặc.

"Hóa ra là Thập Tứ Vương đệ, Đàn Nhi bất chợt qua đây, không biết có quấy rầy Vương Gia không?" Khúc Đàn Nhi cười nhẹ, ánh mắt quay lại nhìn Mặc Liên Thành, có chút lo lắng hỏi.

"Bát tẩu đừng quá lo, kỳ thật Bát ca và ta cũng không có việc gì, chỉ là tùy tiện tâm sự một chút thôi, nếu Bát tẩu đến rồi, vậy không bằng cũng cùng ngồi xuống tâm sự đi." Mặc Tĩnh Hiên cười đến tùy ý.

"Đàn Nhi không dám, Đàn Nhi chỉ là phụ nữ, không dám tham dự chuyện của nam nhân, phụ thân có dạy, những chuyện của Vương Gia không phải Đàn Nhi nên hỏi, mà Đàn Nhi cũng không được hỏi."

"Cái đó. . ." Mặc Tĩnh Hiên khóe miệng giật giật, quái dị nhìn chằm chằm vào Khúc Đàn Nhi.

Mà trước bàn sách, Mặc Liên Thành ngồi từ đầu đến cuối đều không mở miệng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Khúc Đàn Nhi, nhưng cũng chỉ một cái thoáng qua, không dừng lại thêm.

"Vương Gia có lẽ chưa ăn sáng, Đàn Nhi đã mang chút điểm tâm qua đây, Vương Gia dùng một chút trước, nếu như không có việc gì, Đàn Nhi không quấy rầy thêm nữa, Vương Gia nếu có việc, thì bảo nha hoàn thông báo một tiếng, Đàn Nhi lập tức sẽ tới." Khúc Đàn Nhi đi đến trước bàn sách, đem đĩa đặt xuống, khẽ cúi đầu, bày ra một bộ dạng dịu dàng ngoan ngoãn.

Nói xong, không đợi Mặc Liên Thành trả lời, liền trực tiếp quay người, tiến đến từ đâu ra bước ra từ đó.

"Bát tẩu không ở lại sao?" Mặc Tĩnh Hiên gương mặt vẫn là hơi khó tả, thật sự là hoài nghi những việc vừa diễn ra trước mắt.

"Không đâu, Đàn Nhi biết rõ, Thư Phòng không phải là nơi Đàn Nhi nên ở lại, nhưng mà "

"Đã đến rồi thì ở lại đây đi." Mặc Liên Thành không nhanh không chậm mở miệng, đầu khẽ ngẩng lên, ánh mắt nhìn chăm chú sau lưng Khúc Đàn Nhi, bởi vì hắn câu nói này, mà thân thể nàng rõ ràng trở nên cứng ngắc."Vâng." Khúc Đàn Nhi, đang đối diện với cánh cửa, dắt dắt khóe miệng.Sau một khắc, lúc nàng quay người lại, tất cả lại khôi phục tại chỗ.Sau đó. . ."Nhưng mà không biết Đàn Nhi nên ngồi ở đâu đây?""Mệt mỏi quá." Mặc Tĩnh Hiên bất thình lình toát ra một câu, chỉ là nói đến mơ hồ, người nghe cũng không quá rõ ràng."Thập Tứ Đệ đang nói cái gì vậy?" Khúc Đàn Nhi nghi ngờ nhìn Mặc Tĩnh Hiên."Ta nói, trà này thơm quá, thật lâu không uống trà ngon như vậy."

"Ồ, vậy thì Thập Tứ Đệ uống nhiều một chút."

"Được." Mặc Tĩnh Hiên nghe xong, khóe miệng càng co rút đến lợi hại.

"Qua đây thay Bản Vương mài mực." Mặc Liên Thành nhàn nhạt nhìn Khúc Đàn Nhi, đầu tiếp tục cúi xuống chậm rãi vẽ tranh của mình.

"Vâng." Khúc Đàn Nhi khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời, dáng dấp vợ tốt điển hình, mặc kệ là âm thanh, hay thái độ, tất cả đều giả bộ hoàn mỹ đến bất chấp. Nàng không khỏi muốn tự khen mình, xem ra nàng thật đúng là có thiên phú diễn kịch, thật là ân hận lúc đầu tại sao không đi làm diễn viên chứ?

Sau đó, cúi đầu, chậm rãi đi qua, liếc nhìn tình huống trên mặt bàn, cũng không hỏi thêm nữa, trực tiếp cầm mực đầu chậm rãi cọ xát lấy mực.

Một vòng, hai vòng, ba vòng. . .

Mỗi lần mài được vài cái cái, lại nhìn xuống chân dung trước mặt Mặc Liên Thành.

"Bát tẩu, bình thường tẩu hay bận rộn cái gì vậy?" Mặc Tĩnh Hiên tựa như trong lúc lơ đãng hỏi.

"Bận rộn, không dám không dám, chỉ là lúc nhàn rỗi lại xem sách, lại đọc ngũ giới, thỉnh thoảng thưởng hoa, rồi học chút thêu thùa thôi." Khúc Đàn Nhi suy nghĩ một chút, nhàn nhạt trả lời.

"Ồ, hóa ra Bát tẩu có thói quen thật không giống nhau ah." Mặc Tĩnh Hiên nói xong, lại trầm mặc, đối với phương thức đối đáp này, thật sự là không chịu được, càng không chịu được Khúc Đàn Nhi mở miệng, mặc kệ là ngữ khí, hay thái độ, đều cẩn thận từng li từng tí.

"Vương Gia thích vẽ tranh sao?" Khúc Đàn Nhi nhẹ giọng hỏi, kỳ thật nàng muốn nói vẽ xong chưa để nàng còn trở về.

"Ừm."

"Vương Gia thích vẽ tranh gì?" Nàng chẳng quan tâm hắn thích vẽ cái gì, cũng chẳng muốn đứng một bên nhìn hắn vẽ. Hắn ngồi vẽ tranh không mệt, nàng đứng nhìn con mắt ngại mệt mỏi thương yêu.

"Cái gì cũng vẽ được."

"Vậy tranh này của Vương Gia hẳn là cũng vẽ sắp xong rồi, không bằng ăn một chút gì rồi vẽ tiếp đi."

"Không cần."

"Vương Gia chắc khát nước rồi, hay là uống chén trà trước đi."

"Không cần."

"Vương Gia cũng ngồi cũng mệt mỏi a, vậy không bằng nghỉ một lát."

"Không mệt."

"Cái kia. . . Thập Tứ Đệ, nước trà tràn ra rồi kìa." Khúc Đàn Nhi nói đến một nửa, quay đầu sang nhìn thấy chính Mặc Tĩnh Hiên mắt thất thần, miệng há hốc, vừa lấy trà, vừa nhìn bọn hắn bên này, ngay cả châm trà cũng đầy tràn đầy nước ra ngoài mà không biết.

"Ách, nha." Mặc Tĩnh Hiên giật mình, lập tức lấy lại tinh thần, buông ấm trà ra.

"Vương. . ."

"Khởi bẩm Vương Gia, Vân phu nhân đến."

Khúc Đàn Nhi nói được nửa câu, liền bị âm thanh ở cửa ra vào cắt đứt.

"Ừm, để cho nàng đi vào." Mặc Liên Thành liếc nhìn Khúc Đàn Nhi, ánh mắt chuyển hướng tới cửa, chỉ là nhàn nhạt quét mắt một vòng, cũng không để ý tới.

Không bao lâu, ngoài cửa đi vào một nữ tử trẻ tuổi, nùng trang diễm mạt, dáng người bốc lửa, mỗi một bước đi, vòng eo sắp theo gió đong đưa, mà trên mặt hiện ý cười, điệu đến sắp nhỏ nước.

"Ưu Liên khấu kiến Vương Gia, khấu kiến Thập Tứ Vương Gia." Vân Ưu Liên đi vào Thư Phòng, hơi cong người, hướng Mặc Liên Thành cùng Mặc Tĩnh Hiên thỉnh an, ánh mắt chuyển qua Khúc Đàn Nhi, trong mắt lóe lên một vòng âm tàn, nhưng ngay lúc đó thấp đầu xuống đem ánh mắt này ẩn xuống.

"Có việc gì không?" Mặc Liên Thành không ngẩng đầu, nhàn nhạt hỏi.

"Hồi Vương Gia, thiếp thân mấy ngày nay đều không thấy Vương Gia, trong lòng nhung nhớ, cho nên hôm nay thiếp thân không mời mà tới, mong rằng Vương Gia chớ trách." Vân Ưu Liên ung dung cười một tiếng, lắc lắc vòng eo liền hướng bên cạnh Mặc Liên Thành đi đi qua.

". . ." Khúc Đàn Nhi trừng mắt, khó tin nhìn cử động cảu Vân Ưu Liên, không bỏ qua mỗi một biến hóa nào trên mặt nàng ta.

Ôi trời ơi, cái nữ nhân này, điệu bộ này. . . Cái vòng eo kia vặn sắp gãy rồi, còn đong đưa nữa chứ?

Cái nữ nhân này tuy đẹp, nhưng đẹp dung tục quá, khi cười nhìn đến quá giả, làm người ta cảm thấy chướng mắt, nếu như vừa rồi ngoài cửa không hô hào Vân phu nhân, nàng thật sự là hoài nghi Vân Ưu Liên là từ kỹ viện nào đó đi ra.

"Ừm." Mặc Liên Thành cười nhạt một tiếng, mặc kệ là cái gì trả lời, thái độ cũng chỉ lộ ra bình đạm, có trả lơi cũng đều ít nói triệt để.

"Vương Gia, ngài còn chưa ăn sáng sao?" Vân Ưu Liên lắc lắc vòng eo đi đến bên cạnh Mặc Liên Thành, ánh mắt nhìn tới điểm tâm trên mặt bàn liền hiện ra một mặt chán ghét: "A..., Vương Gia, ngài sẽ không phải ăn loại đồ ăn sáng này chứ, may mà thiếp đã sớm chuẩn bị, đây là bách hợp cháo thiếp tự tay cho ngài, ngài nếm thử xem, xem có hợp khẩu vị hay không."

Vân Ưu Liên căm ghét liếc nhìn điểm tâm trên mặt bàn, quay đầu lại, lấy chén nha hoàn cầm trên tay bưng qua trước mặt Mặc Liên Thành.

"Để đó đi." Mặc Liên Thành xua xua tay, ánh mắt vẫn chuyên chú vẽ tranh, tựa như không muốn ngừng tay tới.

"Không được, Vương Gia, ngài không ăn một chút sao đuọc, không tốt cho thân thể, cái này là thiếp đã dụng tâm làm, Vương Gia sao có thể như vậy." Vân Ưu Liên nói xong, trong mắt hơi hiện ẩm ướt, tựa như đau lòng nói với Mặc Liên Thành.

Xoẹt xoẹt xoẹt! Cái nữ nhân này, diễn còn lố hơn cả nàng?

Khúc Đàn Nhi lắc đầu, bờ môi động động, không nói gì, tiếp tục mài mực.

"Vương Gia, ngài uống chút đi." Vân Ưu Liên bất mãn, nhất định để Mặc Liên Thành húp cháo không thành.

"Ôi, ta bụng vừa vặn đang đói, Bát ca đã không uống, vậy không bằng để Thập Tứ Đệ ta uống đi." Mặc Tĩnh Hiên thật sự là không nhìn được đi qua, mà bụng cũng đúng lúc là đói thật.

"Xin lỗi Thập Tứ Vương Gia, nếu như Thập Tứ Vương Gia thật muốn ăn cháo, vậy để Ưu Liên sai hạ nhân xuống mang một bát cho ngài đến đây đi." Vân Ưu Liên không cần nghĩ ngợi, liền trực tiếp cự tuyệt.

"Vậy thì thôi, không cần." Mặc Tĩnh Hiên nhún nhún vai, lười đi để ý loại chuyện nhỏ nhặt này, phối hợp châm trà uống.

"Vương Gia, đây là nha hoàn viện nào, thiếp thân chưa thấy bao giờ, có phải mới tới hay không Nhưng mà, nhìn nha hoàn này bộ dạng không có gì đặc biệt, hay là để cho thiếp thân thay Vương Gia đổi nha hoàn tay chân linh hoạt khác đến đây đi, tránh nàng làm việc không tốt làm Vương Gia tức giận." Vân Ưu Liên trừng mắt nhìn Khúc Đàn Nhi. Bởi Khúc Đàn Nhi vừa gả vào Vương Phủ không lâu, mà nàng ta làm cao, căn bản không có đi Tuyết Viện thỉnh an, cho nên hôm nay thấy Khúc Đàn Nhi còn tưởng rằng là nha hoàn, nhưng tuyệt mỹ nha hoàn như thế này cũng là kình địch của nữ nhân trong Bát Vương Phủ.

"Ta không phải nha hoàn." Khúc Đàn Nhi nhẹ giọng trả lời, cúi đầu, tiếp tục mài mực. Tuy là trả lời Vân Ưu Liên nhưng ánh mắt lại chưa từng nhìn tới nàng, ngược lại trực tiếp đem nàng không nhìn đến triệt để.

"Không phải nha hoàn, vậy sao ngươi lại ở trong thư phòng? Hơn nữa còn giúp Vương Gia mài mực, xem ra ngươi chính là bộ dạng nha hoàn, muốn dáng người không có dáng người, muốn nhan sắc không có nhan sắc, chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi là Vương Phi sao."

"Ta xác thực không phải nha hoàn."

"Nàng đúng là Vương Phi của Bản Vương."

Khúc Đàn Nhi cùng Mặc Liên Thành cùng lúc nói.

Giống nhau đến quỷ dị, nửa phần bất mãn đều không có, làm người ta nghi ngờ, hai người có biết tức giận hay không?

Khúc Đàn Nhi quét mắt Vân Ưu Liên, ánh mắt chuyển qua Mặc Liên Thành, cũng không nói thêm cái gì, lại lại tiếp tục cọ xát lấy mực.

Cái nữ nhân này, cứ mở miệng là lại làm người ta cảm thấy chán ghét. . . Đủ hung hăng.

"Ơ! Hóa ra, nàng là Tứ Tiểu Thu từ Khúc Phủ gả tới à, vậy muội muội thỉnh an Vương Phi, nhưng mà, muội muội nghe nói, Vương Phi lúc ở nhà mẹ đẻ không được sủng ái, không có nghĩ đến tới Bát Vương Phủ rồi mà cũng không thể làm Vương Gia sủng ái, nha, tỷ xem cái miệng ta này, lại làm cho tỷ không vui rồi, nếu là nói phải cái gì đắc tội Vương Phi, Vương Phi đừng trách phạt." Vân Ưu Liên lạnh nhạt liếc nhìn Khúc Đàn Nhi, lời nói chanh chua, không giữ nửa phầ mặt mũi cho nàng.

"Sao thế được." Khúc Đàn Nhi cười nhạt một tiếng, thái độ tốt, tính tình tốt liền biểu lộ trên mặt như chưa từng biến đổi.

Cái nữ nhân này, muốn nói cứ nói đi, không cần nói ác như vậy a, ta trả lại khinh bỉ cho nàng ta đây.

Lão hổ không phát uy, người ta lại tưởng mèo bệnh. . . nhưng nàng chịu đựng. Có hai tên họ Mặc ở đây, nàng cũng không muốn chết quá sớm, khó nhìn lắm.

"Không có thì tốt, tỷ cũng biết, muội muội cái miệng này mới mở miệng ah, nói cái gì mà nói, đắc tội người nào có khi không biết, nếu là. . ."

"Ừm, là rất làm cho người ta chán ghét." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu, lại cho nàng một cái khẳng định trả lời.

Chỉ là, Khúc Đàn Nhi vừa mới nói xong, Vân Ưu Liên cả khuôn mặt đều trở nên xanh ngắt.

"Sắc mặt cô nhìn không tốt vậy, có phải không thoải mái hay không? Nếu không để nha hoàn đi mời đại phu tới xem một chút." Khúc Đàn Nhi một mặt lo âu nhìn nàng, giống như sợ nàng hô hấp không thuận một cái lại ngã xuống.

"Vương Phi nói đùa, ta làm sao lại không thoải mái đây?" Vân Ưu Liên âm tiếu, ánh mắt quét về phía Khúc Đàn Nhi, trong mắt lóe lên một vòng hận ý.

"Vương Gia, mực đã mài xong." Khúc Đàn Nhi nhìn Mặc Liên Thành nhanh nhanh vẽ xong đi, lạnh nhạt nói, từ đầu đã không quan tâm hắn vẽ cái gì, nhưng cái này nhìn kỹ một chút, Mặc Liên Thành vẽ thứ bên trọng thứ đáng chết gì nhìn quen mắt thật, hình như. . . Móa, căn bản chính là cảnh vật trong Tuyết Viện của nàng mà.

Nàng choáng, phiền muộn, không có nghĩ đến, hắn vậy mà vẽ về một chỗ không lọt, một đường không kém.

Chỉ là. . . Lại mài mực tiếp, nàng sợ sẽ để cái cô thị thiếp kia lườm chết mất thôi.

Nữ nhân trừng nữ nhân, quả nhiên không phải hung ác bình thường, hơn nữa, cái người đang trừng mắt đối diện nàng, là một nhân vật điển hình.

"Mài từ tế đi." Mặc Liên Thành nhàn nhạt trả lời, vẫn là thờ ơ vẽ tranh.

"Không bằng thiếp thân thay Vương Gia mài mực đi." Vân Ưu Liên nghe xong, thấy Mặc Liên Thành muốn tiếp tục vẽ, lập tức liền chạy tới chỗ Khúc Đàn Nhi.

"Cảm. . ." Khúc Đàn Nhi vốn muốn nói tiếng cảm ơn, sau đó tiện đem đại vị nhường cho, nhưng mà lời nói còn chưa có "cảm" hết, Vân Ưu Liên đã đi tới, không nói hai lời, cứng rắn là muốn đem thỏi mực mài trong tay nàng đoạt lấy.

Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục. . .

Vân Ưu Liên liền xem như không có ôn tồn đi, nhưng động tác cũng nên ôn nhu một chút a, sồn sồn như không tha cho cái mài mực í.

Có thể hết lần này tới lần khác. . .

"Không cần, ta tự làm là được rồi." Kết quả, Khúc Đàn Nhi vốn định buông tay, nhưng thấy thế lại thay đổi, đem mực đầu cầm thật chặt, mà động tác mài mực không ngừng, ngược lại dụng tâm hơn một chút.

"Không phiền phức, dù sao ta cũng hầu hạ Vương Gia quen rồi, lần này, Vương Phi, tỷ buông tay đi, để muội muội làm là được." Vân Ưu Liên âm hiểm mà trừng đi qua, duỗi đi qua giật đồ tay lúc này cũng càng dùng sức chút.

Trái lại một bên đang vẽ tranh, Mặc Liên Thành, có vẻ như chưa từng chú ý tới một bên hai nữ nhân sắp đánh nhau, thần sắc chuyên chú, tiếp tục vẽ lấy, ngẫu nhiên còn đem bút lông hướng nghiên thai phía trên điểm mực một chút, sau đó lại tiếp tục vẽ tranh.

Đột nhiên, hình hình trong Thư Phòng khá là quái dị.

Một bên tranh đoạt đến kịch liệt, một bên họa đến không chút nào phân tâm, mà một bên khác đang xem kịch chính là Mặc Tĩnh Hiên cùng Kính Tâm, hai người đều nhìn chằm chằm nhất động nhất tĩnh tràng diện, yên lặng im lặng.

"Khụ khụ, ta nói, ngươi tên gì?"

"Hồi Thập Tứ Vương Gia, nô tỳ tên là Kính Tâm." Kính Tâm trả lời.

"Vậy ngươi có phải nên đi qua giúp đỡ chủ tử nhà ngươi đang bận rộn vậy không?" Mặc Tĩnh Hiên hơi quất lấy môi, quái dị nhìn Kính Tâm.

"Nô tỳ hữu tâm vô lực, vậy không biết Thập Tứ Vương Gia tại sao không đi nói Vương Gia mở miệng?"

"Khụ, kỳ thật Bản Vương cũng là hữu tâm vô lực."

Sau đó, hai người lần nữa trầm mặc.  


Editor: Hằng Dâu (@HangDau522)

"Tiếp tục mài." Mặc Liên Thành gảy nhẹ lấy lông mày, tiện tay hướng nghiên thai điểm một chút mực lại tiếp tục vẽ tranh.

"Vâng, Vương Gia, thiếp thân thay ngài mài mực." Vân Ưu Liên nghe xong, lập tức đáp lời, sau đó, sau một khắc, càng là cố sức cướp mực đầu trong tay Khúc Đàn Nhi.

Chỉ là. . .

"Ồ, cô muốn mài, vậy thôi để cô mài đó." Không ai nghĩ đến, Khúc Đàn Nhi nói buông tay liền buông tay, một chút cho người khác ngẫm nghĩ tâm lý chuẩn bị đều không có, tốc độ buông tay quá nhanh, mà động tác đoạt lấy của Vân Ưu Liên cũng đủ hung ác, sau đó. . .

Bịch!

Mực đầu ứng bàn mà lên, theo động lực, trực tiếp hướng nơi nào đó bay ra ngoài.

"Ah, y phục của ta." Vân Ưu Liên thét lên một tiếng, khó tin nhìn y phục trên người đầy bút tích, mà bộ y phục này là làm thủ công đắt tiền, đặc biệt là hoa bó bạc lớn mà người ta phải đứng yên làm.

"A..., chuyện gì xảy ra, mực đầu làm sao lại bay ra đó." Khúc Đàn Nhi có vẻ như cũng bị kinh hãi lắm, nhìn quần áo Vân Ưu Liên, lại liếc nhìn mực đầu bị ném trên mặt đất không người hỏi thăm.

Hắc hắc, nàng đã biết, kết quả sẽ như thế này mà.

Vừa rồi nàng chỉ là không cẩn thận, lại có chút cố ý, dùng nhiều chút khí lực mài một thanh mực đầu, sau đó lại buông tay, để người kia đến đoạt, kết quả tốt. . . Đại công cáo thành.

"Ngươi, ngươi cố ý! Có phải cố ý muốn nhìn ta xấu mặt hay không? Coi như ngươi là Vương Phi đi, thì cũng không thể như thế này này ah, mặc dù ta chỉ là cái thị thiếp, nhưng cũng có tôn nghiêm, không thể tùy tiện bị người khi dễ." Vân Ưu Liên giận dữ, chỉ Khúc Đàn Nhi một trận lên án, lại hốc mắt hồng hồng, chuẩn bị muốn rơi xuống hạt mưa.

"Ngươi. . ." Khúc Đàn Nhi nhất thời sững sờ.

Nàng vốn cho rằng Mặc Liên Thành sẽ mở miệng, kết quả, Mặc Liên Thành cái tên này hai tai như không nghe thấy việc bên cạnh, mà bức tranh kia đã sớm nên hoàn thành rồi chứ lại vẽ mãi như mãi mãi cũng không xong vậy. Cái tên này không ra, cũng không để ý tới, trách không được, cái này đàn bà đanh đá sẽ phách lối như vậy, nguyên lai. . . Bị người tung.

Vân Ưu Liên còn tại gọi, "Làm sao bây giờ? Quần áo đều như vậy, lát nữa làm sao trở về?"

"Y phục của ta cũng bị dính chút mực đó nha." Khúc Đàn Nhi khẽ run run nói, nhìn quần áo trên người mình, cũng một mặt ai oán.

"Nếu như không phải ngươi đột nhiên buông tay, sự việc làm sao lại biến thành như thế này này, ngươi căn bản chính là tại đố kị ta được Vương Gia sủng ái, cho nên ngươi nhìn ta không vừa mắt có phải không?" Vân Ưu Liên thấy Mặc Liên Thành không mở miệng, cũng không cần đi để ý tới các nàng, liền càng thêm lớn mật, mạnh mẽ lên án.

"Ta. . ." Nàng, nàng choáng ah, cái nữ nhân này đã xong chưa vậy? Nàng đều đã nhẫn đến trình độ này rồi, còn không được?

"Vương Gia, ngài phải làm chủ cho thiếp thân, bộ y phục này là thiếp thân đặc biệt cho làm, còn tiêu rất nhiều ngân lượng đó, hiện tại không có, muốn thiếp thân làm sao đây." Vân Ưu Liên khóc lóc kể lể nhìn về phía Mặc Liên Thành.

"Tất nhiên người nào làm bẩn, vậy để người đó giải quyết đi." Mặc Liên Thành nhàn nhạt trả lời,  mấy nét bút sau cùng, hiển nhiên lại vẽ càng thêm cẩn thận.

"Tạ ơn Vương Gia." Vân Ưu Liên vui vẻ, sắc mặt càng thêm hung hăng.

Bỗng nhiên, Khúc Đàn Nhi đôi mắt đẹp lóe lên, góc miệng nhỏ nhắn nhanh chóng câu lên một vòng nụ cười quỷ quyệt. Nàng bất thình lình thay đổi sắc mặt, yếu ớt nói: "Xin lỗi Vương Gia, xin lỗi Ưu Liên muội muội, ta thật sự không phải cố ý, đều là Đàn Nhi sai, nếu không phải do Đàn Nhi, cũng sẽ không làm bẩn quần áo của Ưu Liên muội muội, càng sẽ không quấy rầy đến tâm tình của Vương Gia, là Đàn Nhi sai, đều do Đàn Nhi."

Khúc Đàn Nhi quyết định đi một con đường bi tình lộ tuyến (HD: khổ nhục kế ạ) , đè thấp tiếng nói, thuận tiện cũng đem giọng mũi nói, mà một câu cuối cùng vậy mà đều loáng thoáng có thể nghe ra được khóc lóc kể lể.

Nói xong, tay nhỏ bất thình lình bụm mặt, khóc chạy về phía cửa.

"Chủ tử, chờ nô tỳ." Kính Tâm thấy Khúc Đàn Nhi đi, lập tức cũng cùng chạy theo.

"Vương Gia, đều do thiếp thân, vậy thiếp thân cũng trở về." Vân Ưu Liên thấy Khúc Đàn Nhi đi, trong lòng tức giận còn chưa phát tiết hết, lại không muốn cứ như vậy buông tha nàng, nói với Mặc Liên Thành một tiếng, liền cũng ra ngoài.

"Bát ca, không tới xem trò hay nữa à?" Mặc Tĩnh Hiên nhịn xuống không dám cười lớn, hướng Mặc Liên Thành xem xét, ánh mắt lại nhìn chòng chọc hướng cửa ra vào, sợ lát nữa lại bỏ lỡ cái gì đặc sắc.

"Bản Vương còn đang vẽ tranh?" Mặc Liên Thành gảy nhẹ lông mày, không để ý đến hắn ta nói, không nhanh không chậm đem bức tranh đã vẽ xong dựng lên, để Mặc Tĩnh Hiên có thể nhìn càng rõ ràng một chút.

Mặc Tĩnh Hiên nhìn một cái, khóe miệng co quắp một trận, không lời nào để nói, chỉ vì Mặc Liên Thành họa bên trong họa lại là chân dung hai nữ nhân vừa rồi, một người cúi đầu  giống Khúc Đàn Nhi, một người chống eo tựa như đang giận mắng, giống Vân Ưu Liên, chỉ là. . . Tại sao các nàng vừa rồi lại không thấy được?

Mặt khác bên kia, Khúc Đàn Nhi bụm mặt chạy ra khỏi Thư Phòng, xác định đằng sau không có ai, nhún nhún vai, lại đem tay buông ra, chậm rãi đi tới, trên mặt không dứt ý cười.

"Chủ tử, ngài không có sao chứ, vừa rồi Vân phu nhân kia thật sự là quá phận, đến nô tỳ nhìn cũng thấy không được." Kính Tâm đi theo sau lưng, lo lắng hỏi.

"Ừm, nàng ta đúng là rất đáng giận." Khúc Đàn Nhi trả lời, tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở, chỉ là, tuyệt mỹ biểu hiện trên mặt lại sắp vặn vẹo thành một khối.

Đang liều mạng chịu đựng cơn cuồng tiếu, nhin cười đến méo mó.

"Chủ tử, cô cũng đừng tức giận, tránh làm tổn thương tới thân thể." Kính Tâm tức giận nói xong.

"Ta bây giờ nhìn rất giống đang giận sao?" bả vai Khúc Đàn Nhi run lẩy bẩy, nhẹ giọng.

"Chủ tử vừa mới khóc chạy đi ra mà."

"Ý em là nói, ta vừa mới diễn quá đạt sao?"

"Vâng. . ."

"Ha ha, ta nói nè Kính Tâm, đến em cũng bị lừa gạt, em nhìn xem, ta bây giờ là rất giận sao? Hơn nữa còn khóc đến rất thương tâm sao, không phải chứ?" Khúc Đàn Nhi cười lớn, xoay người lại, đắc ý nhìn Kính Tâm. Cái gì mà khóc chạy ra ngoài? Cái gì mà bị người ta chọc giận? Thì ra. . . Nàng thật đúng là có thiên phú diễn kịch.

"Cái đố không phải là thật sao?" Kính Tâm cũng sửng sốt.

"Đương nhiên, nếu không. . ."

"Vương Phi đâu rồi, đi được nhanh như vậy à, là chạy đi vào bên trong rồi sao?"

Đột nhiên, có tiếng Vân Ưu Liên truyền tới, vừa vặn cắt ngang suy nghĩ của Khúc Đàn Nhi, nàng còn không kịp xả ra cười lớn đều phải nín lại.

Hỏng bét!

Khúc Đàn Nhi thầm kêu một tiếng không ổn, không ngờ tới Vân Ưu Liên lại còn đuổi theo, nhưng cũng may là cả người Kính Tâm vừa vặn che tầm nhìn phía nàng, nếu không Vân Ưu Liên vừa đến đã thấy được nàng một mặt đắc ý, khẳng định sẽ tức giận đến thổ huyết.

"Không biết ngươi tới còn có chuyện gì sao?" Ngữ khí thay đổi, Khúc Đàn Nhi sâu kín hỏi.

"Tuy nhiên ngươi là thiên kim của Khúc Thượng Thư đại nhân, hiện tại là Bát Vương Phi, nhưng dù sao ta tới đây sớm hơn ngươi, tuổi tác cũng nhiều hơn ngươi, ta có thể gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, đó là nể mặt ngươi, đừng tưởng rằng ta là đang sợ ngươi." Vân Ưu Liên âm hiểm cười, đỡ tay nô tì đi tới.

"Phải, ngươi nói phải, ta mặc dù là Vương Phi, nhưng ta biết ta không được sủng ái." Khúc Đàn Nhi khẽ cúi đầu, nhẹ giọng trả lời, tiêu chuẩn thụ giáo tư thái.

"Mọi người tất nhiên đều ở trong một Vương Phủ, vậy sẽ phải ở chung với nhau thật tốt, không muốn ỷ vào bản thân là Vương Phi là có thể không cần để ý gì, dù nói thế nào, Vương Gia cũng không phải là của một mình ngươi, mà ngươi cũng không thể độc chiếm Vương Gia, coi như ta chịu thì các tỷ muội khác trong Vương Phủ cũng không chịu."

"Phải, ngươi nói phải." Khúc Đàn Nhi gật gật đầu thụ giáo. Chỉ là, Vân Ưu Liên con mắt nào trông thấy nàng ỷ vào thân phận Vương Phi muốn làm gì thì làm? Nếu quả thật nói có người như vậy, nàng đề cử Vân Ưu Liên là một đại biểu tốt nhất về muốn làm gì thì làm.

Đến mức mà dù Mặc Liên Thành coi như là tặng cho nàng đi, nàng đều ngại nhìn mệt mắt đây.

"Tất nhiên không được sủng ái, thì đừng chiếm lấy vị trí Vương Phi không buông, người không nên là ngươi, đừng có cố ngồi trên đó, cẩn thận ngồi quá cao. . . Sẽ ngã chết ngươi đó."

"Ngươi ý là để cho ta rời đi?" Khúc Đàn Nhi sững sờ ngẩng đầu nhìn xem nàng.

"Làm sao, không bỏ được sao? Ngươi cho rằng cái vị trí Vương Phi này có thể ngồi lâu dài sao? Sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đẩy xuống, đến lúc đó, ngươi coi như sẽ chết thảm hại hơn."

"Vậy làm sao bây giờ?" Khúc Đàn Nhi lo sợ hỏi.

"Vậy dễ thôi, chỉ cần ngươi nói với Vương Gia, ngươi không muốn làm Vương Phi, để hắn thôi ngươi thả ra phủ, không phải là việc trở nên đơn giản sao."

"Nhưng. . ."

"Nhưng mà cái gì, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Thức thời thì cút ra khỏi Bát Vương Phủ, nếu không đến lúc ta sai người kéo đi đó." Vân Ưu Liên hung tợn trừng đi qua.

"Ồ, vậy ta biết rồi." Khúc Đàn Nhi cúi đầu xuống, nhẹ giọng đáp lời.

Quả thực, nàng là biết rõ nữ nhân này, muốn đuổi người cũng không cần đuổi trắng trợn như thế chứ, tốt xấu gì nàng trên danh nghĩa cũng vẫn là Vương Phi, vây là phạm thượng, không có tôn ti gì cả.

"Vân phu nhân, cô hù dọa chủ tử nhà ta, hơn nữa Vương Gia cũng không nói không cần chủ tử nhà ta, cô sao có thể. . ." Kính Tâm đột nhiên cũng học bộ dáng Khúc Đàn Nhi, ngữ khí bắt chước được bảy tám phần, tiêu chuẩn dễ khi dễ hình. Đồng thời, lúc Vân Ưu Liên không nhìn thấy liền nháy mắt với Khúc Đàn Nhi, ra hiệu chỗ tối còn có những người đang nhìn.

"Im miệng, ngươi là cái thứ, nơi này có phần cho ngươi nói chuyện sao? Cút ngay, để đến lúc ta tức giận, ta. . ."

"Vân phu nhân tha mạng, nhưng nô tỳ nói câu này đều là tình hình thực tế, kính xin Vân phu nhân không nên làm khó chủ tử nhà ta." Kính Tâm đầu tiên cắt lời Vân Ưu Liên trước, sau đó, đợi nàng ta định mở miệng nói nửa còn lại, cũng tới cắt ngang luôn.

"Nô tỳ đáng chết, xem ta đánh chết ngươi."

"Đừng đánh Kính Tâm! Ta sẽ không đoạt Vương Gia với ngươi, ngươi thích thì cứ lấy đi." Khúc Đàn Nhi nhanh chóng đem Kính Tâm kéo ra phía sau, ngay sau đó e ngại nhìn Vân Ưu Liên. Nôn ra máu, kịch này quả nhiên không phải người bình thường có thể diễn, suy nghĩ một chút, những diễn viên diễn các vở bi kịch lụy tình, nàng hiện tại đang được tự thể nghiệm cái loại cảm giác đó, thật đúng là đáng thương thay các nàng.

"Tốt nhất là như vậy, nếu không, các người cứ chờ xem." Vân Ưu Liên hung hăng trừng Kính Tâm, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng Khúc Đàn Nhi, nhưng cũng không tốt hơn chỗ nào.

Đi thong thả, không tiễn. . .

Khúc Đàn Nhi động động bờ môi, chỉ là dùng môi mấp máy nói đối với bóng lưng Vân Ưu Liên.

"Bát tẩu tại sao phải sợ Vân phu nhân như vậy?" Mặc Tĩnh Hiên nhàn nhạt từ phía sau cây đi ra, cười nhạt nhìn Khúc Đàn Nhi.

Khúc Đàn Nhi vẫn chưa trả lời, một người khác đã tức giận mở miệng.

"Nếu không, ngài còn muốn để Đàn Nhi mắng nhau với nàng ta trước mặt ngài hay sao?" Tô Nguyệt Lạp mặc một bộ váy áo xanh cẩm tú, chậm rãi đi ra, có một loại nữ tử thành thục lại có vẻ lười biếng, nàng đối với vừa một màn vừa trông thấy kia, gương mặt tinh xảo cũng trở nên chút khó coi. Gặp ánh mắt của Thập Tứ, đột nhiên hào phóng, có lẽ đã sớm gặp qua Thập Tứ gia, nhưng mà đối với hắn lại như không có cái gì tốt để chờ đợi.

"A, cô là ai?" Mặc Tĩnh Hiên vừa thấy Tô Nguyệt Lạp, con mắt chợt sáng rõ lên.

"Là nhân vật nhỏ giống như chúng ta không dám làm phiền Thập Tứ Vương Gia nhớ nhung." Tô Nguyệt Lạp đôi mắt đẹp nhàn nhạn liếc nhìn Mặc Tĩnh Hiên, bình thản trả lời.

"Cũng khó nói, không chừng ta còn thực sự coi trọng cô đây."

"Tạ ơn Vương gia, tiểu nữ nhận không nổi."

"Tô Nguyệt Lạp, là tỷ muội tốt của ta, nàng không phải là nha hoàn." Khúc Đàn Nhi không nhanh không chậm hướng phía bọn hắn nói chen vào, đối với phương thức nói chuyện của hai người này, ngược lại cũng thấy vui mắt.

Rõ ràng lần đầu tiên gặp mặt, lại không có nghĩ đến, hai người có thể hợp với nhau như vậy.

"Đàn Nhi, cô nói cho anh ta những thứ này làm gì?" Tô Nguyệt Lạp bất mãn.

"Tại sao không thể nói cho ta biết."

"Được rồi, các ngươi cũng đừng tranh cãi nữa, không biết Thập Tứ Vương Gia tìm Đàn Nhi có việc gì?" Khúc Đàn Nhi bất đắc dĩ kéo Tô Nguyệt Lạp, sợ nàng nói thêm gì nữa đi.

Tô Nguyệt Lạp mặc dù bất mãn, nhưng vẫn là im miệng.

"Đến xem trò vui thôi, nhưng mà, Bát tẩu, tẩu cũng quá thoáng rồi, cũng quá dễ lừa, nàng ta nói để tẩu rời đi, tẩu liền rời đi thật sao?" Mặc Tĩnh Hiên nhún vai, không dài dòng, trực tiếp nói rõ.

"Nàng muốn, vậy ta liền cho, có cái gì không đúng sao?" Khúc Đàn Nhi hơi có chút nghi hoặc.

"Không thể nào, chẳng lẽ Bát tẩu không muốn làm Vương Phi sao?"

"Ta không muốn." Quả thực, nếu như có thể lựa chọn, nàng tuyệt đối sẽ không tới nơi này.

"Vậy tại sao Bát tẩu lại gả cho Bát ca?" Mặc Tĩnh Hiên càng không hiểu.

"Hắn muốn cưới, phụ thân đại nhân cũng bắt ta gả, vậy ta liền gả đi thôi."

"Nếu như Bát ca thật sự nói muốn thôi tẩu, tẩu sẽ không phải cũng không nói hai lời liền đóng gói trở về đi."

"A, cái đó mà là thật, Đàn Nhi sẽ cảm tạ Vương Gia khai ân." Nếu quả thật có việc tốt như vậy thì tốt quá rồi, chỉ là đến lúc ra đi nàng nhất định sẽ đòi Mặc Liên Thành chút tiền bồi thường tổn hại thanh xuân. . . Ví dụ như đem chiếc giường lớn trong phòng hắn đưa cho nàng là được rồi.

"Bát tẩu không giống loại người dễ dàng như vậy?

"Vậy thì Thập Tứ Vương Gia nói xem ta là loại người gì đây?" Khúc Đàn Nhi tốt tính tiếp tục cùng hắn kéo dài câu chuyện.


"Bát tẩu, diễn như vậy có phải rất mệt mỏi không?" Mặc Tĩnh Hiên như có điều suy nghĩ.

"Ngài thử một chút thì biết." Mệt mỏi? Nàng mệt muốn chết được.

Chỉ là . . . chờ một chút, hắn hỏi lời này là có ý gì?

"Nhưng ta thấy Bát tẩu giả bộ ngược lại rất vui, cảm giác không có mệt mỏi, kỳ thật phải nhịn cười lâu như vậy cũng rất là mất sức, dùng để đối phó với nữ nhân kia, ta thấy, nàng chưa hẳn có thể đấu được với tẩu." Mặc Tĩnh Hiên trầm tư, tựa như cũng tưởng tượng lấy ngày nào đó đến.

". . ." Khúc Đàn Nhi hơi hơi híp mắt, hoài nghi theo dõi hắn.

Nhịn cười?

Đáng chết, hắn như vậy mà lại nhìn thấy.

"Nhất định là Thập Tứ Vương Gia vừa mới nhìn nhầm rồi, Đàn Nhi làm sao lại cười được đây."

Mặc Tĩnh Hiên bật cười, "Ha ha! Bây giờ ta mới phát hiện, ta càng ngày càng thích Bát tẩu rồi đó, nói chuyện với tẩu, so các nữ nhân khác thoải mái hơn nhiều, nếu như tẩu không phải người của Khúc gia thì tốt quá rồi, đáng tiếc. . . Nhưng cũng không vấn đề, chỉ cần Bát tẩu tâm hướng về Bát ca là được rồi."  

loading...

Danh sách chương: