Chương 57: Mưa gió sắp đến

Tối hôm nay trong tộc có một pha hành động tập thể, cùng nhau xóa ký ức của những người đi qua đường.

Sự tồn tại của tộc sói là bí mật đối với con người, con người rất nhạy cảm với những sinh vật thông minh khác với mình và khả năng chịu đựng của bọn họ cũng rất thấp, bởi vậy muốn tồn tại ở thế giới con người thì phải che dấu sự tồn tại của mình.

Cũng may tộc nói lớn mạnh, tộc nhân đông đảo và đoàn kết.Dù có xảy ra chuyện chỉ cần nói một tiếng trong Nhóm Tổ Ấm của Sói, nếu có con sói nào đó rảnh sẽ đến giúp đỡ ngay, mấy trăm năm qua sống rất hòa hợp với nhau.

Tối hôm nay ở bên ngoài quá hỗn loạn, Cố Hoài Bích không đưa Biên Biên về trường học mà đưa cô tới nơi ở hiện tại của cậu.

Biệt thự được trang trí rất đẹp, nghe nói là mời nhà thiết kế nội thất trong tộc đến thiết kế, người này vừa nghe nói là đi thiết kế nhà cho đại ca thì kích động đến độ thức trắng mấy hôm liền.

Còn có hoa trong vườn, hoa tú cầu, hoa lan, hoa hồng... Đều là do người trong tộc nhận trồng.

Cố Hoài Bích nhân tài trong tộc rất nhiều, cái gì cũng làm, nghề nào cũng có. Do ưu thế bẩm sinh nên tạo ra khá nhiều nhà vô địch thể thao xuất sắc, có điều tên những người đó là bí mật của tộc chờ cô gả vào mới có thể nói cho cô biết.

Biên Biên cảm thấy mỗi khi Cố Hoài Bích nói đến những việc này ánh mắt ôn hòa đi nhiều.

Trong quá khứ cậu chỉ có một mình trên thế giới này, cậu không được thấu hiểu hay chấp nhận nên mãi giấu mình trong bóng tối nhiều năm.

Bây giờ cậu có đồng loại của mình, bọn họ tin tưởng cậu, sùng bái cậu và yêu thương cậu.

Cố Hoài Bích đã từng nói với cô rằng phải cố gắng trở thành kiểu người mình muốn và Biên Biên tin giờ Cố Hoài Bích đã làm được điều đó.

"Vậy em đã nhớ lại hết rồi?" Cố Hoài Bích kéo Biên Biên ngồi xuống mép giường mình, muốn giúp cô nhớ lại chuyện quá khứ.

"Em có nhớ có một lần chúng ta trèo tường ra ngoài đi chơi không?"

"Nhớ chứ, anh nói anh rất ít khi đi ra ngoài, em đưa anh đi ngồi thử bánh xa đu quay, sau đó về nhà em còn bị cô Đỗ đánh lòng bàn tay".

" Vậy em có nhớ nguyên nhân lần đầu tiên chúng ta cãi nhau không?"

Biên Biên suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu: "Làm gì có ai nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt này!"

Cố Hoài Bích nhíu mày nói: "Anh nhớ, anh nhớ lần đầu tiên mình cãi là vì Tiết Thanh; lần đầu tiên em cho anh đã tặng cho anh một tấm thiệp chúc mừng tự vẽ; lần đầu tiên..."

Chợt Biên Biên đưa tay giữ đầu cậu lắc qua lắc lại: "Đầu anh là cái kho lưu trữ thông tin à, mấy việc nhỏ nhặt thế này mà nhớ kỹ ghê."

"Đó không phải việc nhỏ, đây là những chuyện em làm cùng anh."

Cậu nhớ tất cả những gì đã làm cùng cô, nhớ rõ từng chi tiết nhỏ trong những tháng ngày sống cùng cô, từng việc nhỏ gom góp lại thành con sông lớn trong lòng cậu, hòa vào xương máu của cậu.

Những điều này đã chứng minh tầm quan trọng của cô.

Biên Biên nhìn đôi mắt màu quả phỉ trong trẻo không nhiễm một hạt bụi của người đàn ông trước mặt. Cô giữ đầu cậu, thuận thể kề sát lại hôn một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên môi cậu.

Đây là lần đầu tiên Biên Biên chủ động hôn môi Cố Hoài Bích.

Đầu Cổ Hoài Bích "Ong" một tiếng, lúc cô dời sau đầu cô ấn mạnh vào, Biên Biên lập tức dùng tay che lại.

"Anh... đừng cắn em."

Con người của Cố Hoài Bích kề sát Biên Biên ngập tràn khát vọng: "Không cắn."

Biên Biên bỏ tay ra, cậu giữ cằm cô, nâng đầu cô lên hôn xuống cánh môi mềm mại.

"A, đau!"

"Anh không có cắn."

"Anh có cắn!"

"Có sao?"

"Có cắn! Đồ lừa đảo!"

Biên Biên có chút sợ cậu, cuối cùng cô cũng biết tại sao sói bọn họ có nhiều người hay bị rách môi rồi cả uống nước nóng cũng đau, thì ra là do khi bọn họ hôn môi toàn cắn nhau.

Tuy nhiên khi Cố Hoài Bích bí mật lên kế hoạch làm thế nào để vô tình lăn giường thì chuông cửa vang lên.

Lawrence đi cùng với một nhóm các trưởng bối lại đây để báo cáo về chuyện tối hôm nay, đồng thời cùng thảo luận về các
biện pháp đối phó.

Biên Biên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cửa sổ, con ngươi long lanh cứ như vậy nhìn cậu, Cố Hoài Bích thật sự không muốn
buông tha cô dễ dàng như thế.

Nhưng cậu cũng không thể là nhóm trưởng bối ngoài cửa.

"Đêm nay ngủ ở đây đi."

"Không cần đâu, em về trường"

"Ký túc xá đã đóng cửa"

"Chưa mà, hiện tại mới 9 giờ."

"Đóng"

Cậu cực kỳ bá đạo yêu cầu cô: "Ở lại."

Chuông cửa tiếp tục vang, Lawrence cũng không ngừng thúc giục: "Sao mà chưa mở cửa nữa, đại ca có ở trong không đấy?"

Cổ Hoài Bích đóng cửa phòng ngủ lại, nhìn cô đầy lưu luyến, "Cộp" một tiếng, cửa bị khóa lại.

Biện Biên:......

Ngoài phòng khách, Cố Hoài Bích ngồi ở cuối bàn dài, Lawrence và các trưởng bối chia nhau ra ngồi hai bên.

"Người tấn công Lý Mục có dính máu sói trên người, chúng ta đuổi theo mùi, nơi cuối cùng mùi biến mất là ở số 38 Lang Hoàn Đài."

Lawrence nhìn người đàn ông phụ trách điều tra, hỏi: "Cậu chắc chắn là Lang Hoàn Đài?"

"Đúng vậy."

Phòng khách chìm vào yên lặng, tất cả mọi người đều biết, Lang Hoàn Đài là chỗ ở của Lục Diễn mà Lục Diễn là một trong những huyết tộc đời đầu.

Huyết tộc khác với tốc sói, tộc sói tin vào sức mạnh và xem trọng năng lực. Còn huyết tộc thì tin rằng thời gian là sự lắng đọng của trí tuệ, cũng là nguồn gốc của vạn vật trong vũ trụ, bởi vậy bọn họ coi trọng những người lớn tuổi hơn.

Lục Diễn là một trong số ít huyết tộc thế hệ đầu tiên trên thế giới, ngay cả một con sói trưởng thành cũng không dám xuống tay bừa bãi với cậu ta.

Bọn họ sống đã nhiều năm nên có nhiều năng lực mình không lường trước được, những con sói nhỏ khờ khạo không cẩn thận sẽ bị bọn họ giết chết.

Do đó tộc sói không tùy tiện xông vào Lang Hoàn Đài của Lục Diễn là quyết định hoàn toàn chính xác.

Cố Hoài Bích từ từ đứng dậy và lấy một viên kim cương máu được cắt gọt tinh xảo trong túi ra.

Ở đây không có ai không nhận ra chiếc nhẫn ấy, đây là chiến lợi phẩm Vua Sói nhận được vào trăm năm trước khi tộc nói chiến thắng huyết tộc, viên kim cương máu được ngưng tụ từ máu của huyết tộc thế hệ đầu.

Viên kim cương này được truyền qua nhiều đời thủ lĩnh tộc sói. Lúc này, Cố Hoài Bích lấy chiếc nhẫn này ra nghĩa là hòa bình được duy trì trăm năm nay có lẽ đã đến hồi kết thúc.

"Lawrence, phái người ngoại giao của tộc cầm cái này đi đàm phán với bọn họ, tổ chức một cuộc họp cấp cao." Cố Hoài Bích nghiêng đầu nhìn Lawrence: "Đàm phán lần cuối trước khi tuyên chiến"

"Nếu bọn họ không đồng ý?"

Ánh mắt Cố Hoài Bích lạnh đi: "Vậy thì trực tiếp cắn đứt cổ bọn họ."

...

Các trưởng bối lại bắt đầu cãi nhau. Sau đó chia làm hai phe, một phe muốn đánh, một phe muốn hòa.

Trong các cuộc họp sẽ luôn có các ý kiến trái chiều, nhưng mọi chuyện trong tộc đều do Vua Sói quyết định cho nên mặc kệ bọn họ nói cỡ nào thì cuối cùng vẫn do Cổ Hoài Bích quyết định.

Cũng không ai hy vọng xảy ra chiến tranh, vốn sinh tồn trong xã hội loài người đã không dễ dàng gì rồi, mấy năm nay khó khăn lắm gia tộc mới lớn mạnh, kiếm được chút tiền, cuộc sống của mọi người khá giả hơn chút, chẳng ai mong cuộc chiến với huyết tộc nổ ra lúc này.

Tộc sói là một tộc có ý chí chiến đấu rất mạnh mẽ, không bao giờ bỏ cuộc. Huyết tộc khiêu khích hết lần này đến lần khác, nếu tộc sói không ra mặt, chỉ sợ đám người chết này lại ngang ngược hơn.

Lúc mọi người tan họp đã là rạng sáng, tộc sói đều là cú đêm, càng muộn càng có tinh thần. Mấy năm gần đây có không ít người già bắt đầu sùng bái những bài tập dưỡng sinh, đổi đồng hồ sinh học của mình thành trước 10 giờ tối phải lên giường ngủ.

Bọn họ cãi nhau đến 12 giờ, nhóm sói già chống gậy quay về ngủ, nhóm trẻ thì tiếp tục hoàn thành công việc của hôm nay, bảo đảm phải hết sức cẩn thận để không xảy ra lỗi.

Lúc Cố Hoài Bích trở lại phòng ngủ, Biên Biên đã ngủ say trên giường.

Cậu đi đến trước mặt cô, ngồi xuống nhìn cô một lúc lâu.

Biện Biên giống như con mèo nhỏ nằm trên giường, mái tóc dài mềm mại xả tán loạn quanh cổ, hẳn là cô ngủ thiếp đi, lúc này trông Biên Biên có chút thơ ngây, trong tay còn cầm ttạpchí, chắc là lấy trên kệ sách của cậu.

Cố Hoài Bích nhẹ nhàng cất tạp chí về chỗ cũ, sau đó tắt đèn lên giường, kéo Biên Biên lại gần mình rồi đặt đầu cô lên bụng mình. Đối với sói mà nói, bụng là nơi mềm mại nhất của chúng cũng là nơi yếu ớt nhất, chỗ này vừa mềm vừa mỏng manh, chính là muốn để dành cho người mình yêu và tin tưởng nhất.

Cố Hoài Bích không ý thức được là mình đang ở hình dạng con người nên cơ bụng tám múi của cậu chẳng mềm mại gì, nửa đêm đã làm Biện Biên tỉnh dậy.

Biên Biên mơ mơ màng màng đẩy cậu ra, sờ soạng kéo gối lót đầu tiếp tục ngủ, chẳng được bao lâu, Cố Hoài Bích ở phía sau lại ôm cô, tựa cằm lên bả vai Biên Biên giống như ôm búp bê.

Ban đêm yên tĩnh, Biên Biên có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đều của cậu, nghe rất yên lòng.

**

Hai ngày sau, Biên Biên gửi bức ảnh chụp chung của mình và Cố Hoài Bích cho Cố Thiên Giác, định xem thử phản ứng của cô ấy.

Cố Thiên Giác xem ảnh chụp, hết sức hoảng sợ: "Cậu... cậu cậu cậu, từ khi nào mà cậu quen anh trai tớ!"

Trái tim Biên Biên đập dữ dội: "Cậu nhớ ra rồi?"

"Đây không phải là anh trai Cố Hoài Nhu của tớ à?" Cổ Thiên Giác kích động nói: "Tại sao hai người lại ở chung vậy, các cậu đã quen nhau bao lâu rồi? Thế mà cậu dám gạt tớ!"

Biên Biên chợt nhớ ra Cố Hoài Bích có một người anh sinh đôi tên là Cố Hoài Nhu, lần trước có nghe Đỗ Uyển Nhu nói, anh ta là anh em sinh đôi với Cố Hoài Bích, hai người trông rất giống nhau, có điều sau đó Cố Hoài Bích hình như đã làm anh ta bị thương cho nên Đỗ Uyển Nhu đưa anh ta đến Anh, hiện tại hẳn là còn ở Úc.

"Anh ấy không phải anh trai Cố Hoài Nhu của cậu." Biên Biên giải thích: "Anh ấy tên là Cố Hoài Bích, Hoài Bích trong Hoài Bích kỳ tội"

Cố Thiên Giác nhíu mày: "Ừm... biểu cảm với ánh mắt quả thật không giống lắm, tớ cũng nhiều năm chưa gặp anh Cố Hoài Nhu, không ngờ trên đời này có một người giống hệt như thế, đến tên cũng giống, như sinh đôi ấy."

Bọn họ là sinh đôi mà!

Lawrence đã từng nói, bị xóa ký ức chỉ là tạm thời quên thôi, nếu người đó quan trọng với mình thì một ngày nào đó mình
sẽ nhớ ra. Tất nhiên là những người liên quan nếu như đã quên thì quên, quên rồi cũng không có ảnh hưởng gì.

Cố Thiên Giác đã từng rất ngưỡng mộ và yêu quý người anh trai này, rồi sẽ có một ngày sớm thôi, cô ấy sẽ nhớ ra giống cô.

Trong lớp thực hành vào thứ ba, mọi người đang bàn tán chuyện ngày hôm qua Lục Diễn ở phòng thí nghiệm làm đổbình acid trong phòng suýt nữa gây ra tai nạn. Lục Diễn bị giáo sư mắng quá trời, cậu ta nói là bởi vì gần đây mệt mỏi, không nghỉ ngơi tốt cho nên giáo sư cho cậu ấy viết đơn xin
nghỉ phép, bảo cậu ấy trở về nghỉ ngơi khi nào khỏe thì lại đến.

Hứa Kỳ không tin Lục Diễn là không được khỏe, huyết tộc không giống tộc sói, họ không cần nhiều thể lực cho nên bọn họ ngủ rất ít, không phải nghỉ ngơi nhiều. Huống chi Lục Diễn là người cẩn thận cỡ nào, trước giờ chưa từng có sai sót dù là một sai sót nhỏ, sao có thể không cẩn thận làm vỡ acid nguy hiểm như vậy chứ.

Chắc chắn là đã xảy ra chuyện!

Hứa Kỳ nghe nói quan hệ hai tộc gần đây khá căng thẳng, câu lạc bộ sói đã cắt đứt tất cả mối quan hệ với câu lạc bộ nghiên cứu máu, thậm chí vì câu lạc bộ nghiên cứu máu muốn tham gia liên hoan giữa các câu lạc bộ mà câu lạc bộ sói đã từ chối tham gia liên hoan.

Kim cương máu biến mất gần trăm năm qua đã xuất hiện trở lại cho thấy hai tộc sắp đánh nhau, câu lạc bộ sói tốt nhất nên giữ mình trong sạch, không được qua lại với kẻ thù.

Thế nên Thạch Tuấn và Vân Cảnh có ý tốt nhắc nhở Hứa Kỳ đừng có mà qua lại với Lục Diễn nữa, nếu không trận chiến nổ ra Hứa Kỳ sẽ bị bắt tế trời, trị cô ấy tội phản bội tộc.

Hứa Kỳ đành phải nhờ Biên Biên giúp, bí mật hỏi thăm tin tức từ Cố Hoài Bích giúp cô ấy, Hứa Kỳ có bạn thân là bạn gái của Vương, "Tài nguyên" tốt như thế làm sao mà không tận dụng cho được.

Vì thế vào buổi sáng cuối tuần Biên Biên đi nghe giảng môn Kinh tế học với Cố Hoài Bích, sau đó lại lấy bánh sầu riêng ra mời cậu ăn, nói là mình cùng bạn cùng phòng đến tiệm bánh ngọt làm, bảo cậu nếm thử.

Cố Hoài Bích vừa ngửi mùi đã chết khiếp, vì tránh "Thuốc độc" trí mạng này, cậu đành phải kể rõ đầu đuôi cho Biện Biên nghe, tất nhiên là nội dung chỉ trong giới hạn cho phép để Biên Biên nói lại cho con sói lại trong phòng cô bớt lo.

"Huyết tộc giải thích nói chuyện đêm đó là sự cố ngoài ý muốn, Lý Mục và người đàn ông huyết tộc cãi nhau trong quán cà phê, hai bên đều có chút nóng nảy nên mới đánh
nhau làm lộ thân phận."

"Thực tế thì sao?"

"Thực tế thì... tộc sói kiên nhẫn hơn bất cứ tộc nào khác, dù có cãi nhau dữ dội cỡ nào cũng không được phép mạo hiểm biến thành hình sói để lại hậu quả nghiêm trọng cho sau này. Mà quan trọng hơn là, bình thường huyết tộc không có can đảm đơn phương khiêu khích tộc sói, bọn họ biết là một khi động mạch bị cắt đứt thì sẽ khiến cho dòng máu quý giá của bọn họ bắn tung tóe lên cao tận hai mét"

Cố Hoài Bích hờ hững nói: "Thế nên có lẽ huyết tộc đã chuẩn bị kế hoạch từ trước rồi, vì vậy em nên bảo bạn cùng phòng của mình tránh xa Lục Diễn ra, hai bên sắp chiến nhau rồi."

Biên Biên thuật lại lời của Cố Hoài Bích cho Hứa Kỳ nghe, sau một lúc trầm mặc thì Hứa Kỳ nghiêm túc nói: "Nhờ cậu chuyển lời cho đại ca là, ba mươi tuổi cát bụi công danh, tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt*, Hứa Kỳ tớ sinh là sói của tộc sói, chết là sói của tộc sói, tớ sẽ không bỏ của chạy lấy người vào lúc then chốt đâu."

*三十功名尘与土,八千里路云和月
(Trích bài thơ "Mãn giang hồng" của Nhạc Phi - bản dịch của Nam Trân thivien.net)

Biện Biên:......

"Ui, khí thế hào hùng thế này thì cậu tự mình đi mà thể hiện tấm lòng chân thành của cậu với đại ca của cậu đi."

Tối hôm đó, người cha cơ bắp của Hứa Kỳ chặn đường con gái mình và khiêng Hứa Kỳ trên vai xoay người đi một mạch, các bạn nữ giật cả mình, không biết còn tưởng rằng tên biến thái nào đó vào trường.

Hứa Kỳ hét lên: "Cha, cha làm gì đó, mau thả con xuống, xấu hổ quá!"

"Về nhà với cha."

"Về nhà cái gì mà về, con còn muốn đi học mà!"

"Không được, mất mạng đấy." Cha Hứa Kỳ là kiểu người nói ít làm nhiều, Hứa Kỳ còn chưa thu dọn đồ đạc đã bị cha mình vác về nhà.

Sau đó Hứa Kỳ nhắn tin cho Biện Biên, nói không biết cha mình nghe mấy tin đồn nhảm nhí ở đâu, nói cô ấy yêu đương với người huyết tộc nên muốn nhốt cô ấy lại, đỡ phải bị người ta lừa đến mất cái mạng nhỏ.

Hứa Kỳ cực kỳ bực, nói cho cô ấy không chịu nói lý lẽ gì hết, bình thường ông rất nghe lời mẹ Hứa Kỳ nhưng giờ mẹ cô ấy khuyên sao cũng chẳng được, ông nói muốn cấm cửa Hứa Kỳ, khi nào qua sóng gió sẽ cho Hứa Kỳ ra ngoài.

Trong điện thoại, Hứa Kỳ gần như bật khóc: "Chờ sóng gió qua chẳng biết phải chờ tới khi nào, tính tình cha tớ cứng nhắc, ai nói cũng nghe không lọt tai, (-- ngoại trừ đại ca ca ca ca)."

Biên Biên thấy Hứa Kỳ thêm dấu ngoặc, lại thấy cô kéo dài đại ca ca ca ca một tràng, Biên Biên biết Hứa Kỳ đây là muốn Biên Biên đi tìm Cố Hoài Bích nói giúp cho cô ấy.

Biên Biên không nghĩ là Cố Hoài Bích sẽ nghe lời cô nói đâu, nói không chừng Hứa Kỳ bị nhốt là do Cổ Hoài Bích âm thầm bày trò, nếu không thì cha Hứa Kỳ là một người cuồng vợ đến vậy làm sao mà không nghe lời bà ấy nói chứ?

Hứa Kỳ khá thân thiết với Lục Diễn, còn đeo trang sức người ta đeo mấy trăm năm trên cổ, nói hai người không có gì ai mà tin.

Cố Hoài Bích rất bao che cho người của mình, AC đứa nhóc trong tộc bị người huyết tộc làm bị thương nặng, cậu còn lấy ra cả viên kim cương máu đã biến mất gần thế kỷ qua ra không ngần ngại khiêu chiến với huyết tộc.

Cậu sẽ không để người nhà mình bị thiệt một chút nào.

Cũng may mà chưa hết một tuần Kỳ đã được thả về trường.

Hứa Kỳ đấu trí đấu dũng với nhà với cha mình, năm lần bất chấp nguy hiểm leo tường ra ngoài, hành động đó làm cho cô ấy nhận ra cách nhốt con trẻ ngăn chúng nó yêu đương là chuyện ngu ngốc cỡ nào, càng nhất thì nó càng chống đối, cuối cùng làm ra những chuyện nguy hiểm.

Hứa Kỳ được thả ra nhưng phải đeo một chiếc chuông báo thông minh trên cổ, cha cô đã mua nó, chỉ cần cô ấy ra khỏi phạm vi trường học, chuông báo sẽ gửi tin nhắn cho cha cô ấy.

Vì chuyện này mà Hứa Kỳ bị Thạch Tuấn và Tôn Gia Bình cười nhạo một thời gian dài.

Tộc sói và huyết tộc đang trong thời gian đàm phán, kết quả cụ thể như thế nào không ai biết cả, có điều theo Thạch Tuấn dò hỏi từ chỗ nào đó, nói gần đây trong huyết tộc đang đấu đá nội bộ.

Không ai biết tình hình cụ thể là như thế nào, nhưng có vẻ như sắp có gió to mưa lớn đến, giờ hai phe trong trường gươm súng sẵn sàng, tình hình là gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Đầu tháng ba, cuối cùng thì Biên Biên và Hứa Kỳ cũng gặp được Lục Diễn sau một thời gian dài, cậu ta gầy đi rất nhiều, tâm trạng cũng không tốt lắm.

Chiều hôm đó sau khi kết thúc lớp thực hành, đợi mọi người ra ngoài hết, Lục Diễn giữ Biên Biên lại, cậu ta đóng cửa phòng thí nghiệm, nói có chuyện phải nói với cô.

"Bây giờ anh không có cách nào để gặp được Cố Hoài Bích, anh có chuyện cần nói cho cậu ta biết, mong em có thể chuyển lời, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến mấy ngàn mạng người của huyết tộc."

Trông Lục Diễn cực kỳ nghiêm túc, làm Biên Biên không khỏi lo lắng, cô chăm chú nghe cậu ta nói, không dám bỏ sót chữ nào.

Lục Diễn nói thẳng vào vấn đề: "Mấy năm nay, huyết tộc vẫn luôn nghiên cứu về lĩnh vực gen sinh học, muốn thay đổi mã gen bị khiếm khuyết của mình. Mới đây có tin là máu sói có thể khiến bọn anh trở lại làm người."

Lục Diễn vừa nói vừa bước đến bên bàn dài làm thí nghiệm và kéo Hứa Kỳ đang trốn dưới bàn ra.

Hứa Kỳ có chút xấu hổ khi nhìn thấy Lục Diễn, có điều lại không kiểm soát được cảm xúc của mình: "Đã có được cơ thể bất tử thì không thể nào có được tận hưởng thế giới như con người, càng không thể nào có được cơ thể mạnh mẽ như tộc sói được, trên thế giới này nào có chuyện đẹp cả đôi đường như thế!"

Đúng vậy, bất cứ điều gì có sự sống đều ngắn ngủi, huyết tộc có cơ thể bất tử, thì định mệnh là bọn họ không thể nào có được sự sống.

"Nhưng đã có người thành công."

"Cái gì?!"

"Gần đây huyết tộc xuất hiện một người đàn ông, hắn ta có gen của sói nên trở nên rất mạnh, người thì tràn đầy sức lực, thể là hắn ta nói cái gì mọi người trong tộc đều nghe theo."

Biện Biên từng nghe Hứa Kỳ nói rằng máu sói giống như thuốc độc đối với huyết tộc, nó sẽ đốt cháy trái tim bọn họ thành tro.

Trên thế giới này làm sao có người huyết tộc có gen sói mà bất tử được chứ?

"Sự xuất hiện của hắn ta đã bắt đầu khiến cho một số người huyết tộc tin là máu sói có thể giúp bạn anh sống lại"

"Cho nên dạo này mới có nhiều sói bị huyết tộc tấn công"

Lục Diễn nói với Hứa Kỳ: "Hai kẻ tấn công em ở dưới khu thí nghiệm lần trước định hút máu em đấy."

"Thế còn anh thì sao?" Hứa Kỳ nhìn Lục Diễn: "Anh có muốn trở thành người không?"

Lục Diễn ngồi ngược sáng bên cửa sổ, làn da tái nhợt của cậu ta như trong suốt.

"Ngàn năm là một thời gian rất dài, anh chẳng còn nhớ cảm giác khi làm người là như thế nào. Anh cũng không ngốc đến
mức tin vào mấy nói nhảm nhí như vậy."

"Huyết tộc đã sống hàng ngàn năm nên không có cách nào tận hưởng cuộc sống như con người bình thường. Mọi thứ trên đời đều có cách vận hành riêng và thực hiện nhiệm vụ riêng của mình, ai thay đổi quy luật ấy tất sẽ phải chịu trừng phạt."

Lục Diễn nói với Biên Biên: "Huyết tộc không muốn đánh nhau với tộc sói, anh cũng không muốn để những tộc nhân vô tội
chết, nên là mong em chuyển lời cho Cố Hoài Bích, chuyện nội bộ của huyết tộc, bọn anh sẽ tự giải quyết, xin cậu ta cho anh chút thời gian, đừng làm tổn thương tộc nhân của anh."

Biên Biên gật đầu: "Em giúp anh chuyển lời."

"Cảm ơn" Lục Diễn nói xong, thoáng nhìn Hứa Kỳ bằng ánh mắt thắm thiết rồi xoay người muốn đi.

Chợt Hứa Kỳ gọi Lục Diễn lại: "Tôi còn có thể gặp lại anh không?"

Lục Diễn quay đầu nhìn Hứa Kỳ, ánh mắt thâm tình: "Con sói nhỏ, yêu hận đối với anh mà nói đều rất xa xỉ."

Bọn họ có cô độc làm bạn trong nhiều năm qua.

Dù Hứa Kỳ có cỡ nào cũng biết là Lục Diễn đang từ chối khéo, mắt Hứa Kỳ phiếm hồng nhưng cô ấy đã ngước đầu lên cố gắng tránh không để nước mắt rơi xuống.

Sói không bao giờ khóc, dù có bị huyết tộc từ chối cũng không khóc.

Hứa Kỳ đi đến trước mặt Lục Diễn, lấy một chiếc răng sói sắc nhọn dài bằng ngón tay cái trong túi ra đưa cho Lục Diễn.

"Tôi không có gì đáng giá để tặng cho anh, cái này... cái này là răng sữa của tôi, anh nhận lấy đi."

Răng sói rất quý, đối với huyết tộc thì răng nanh sói là thứ bọn họ nằm mơ cũng muốn. Răng nanh sói, có thể giúp bọn họ che giấu mùi trong bóng tối, tránh bị khứu giác nhạy bén của tộc sói ngửi thấy, đây là cọng rơm cứu mạng đấy.

Vả lại, răng nanh sói cũng là vật nguy hiểm đối với huyết tộc, nếu bị nó cắt vào người, trong chốc lát sẽ bị đốt thành tro.

Lục Diễn nhận lấy quà của Hứa Kỳ, cậu ta cẩn thận gói nó vào trong khăn tay cất vào túi.

"Con sói nhỏ, cảm ơn em"

"Đừng cảm ơn, anh đã tặng tôi cây thánh giá, coi như tôi tặng quà lại cho anh." Hứa Kỳ miễn cưỡng cười nhưng trông khá nhăn nhó: "Vậy tạm biệt"

"Tạm biệt."

Hứa Kỳ xoay người, nắm tay Biện Biên kéo Biên Biên lao ra khỏi phòng học.

Biên Biên nhìn thấy nước mắt trên khóe mắt Hứa Kỳ.

Lục Diễn nhìn bóng lưng rời đi dứt khoát của Hứa Kỳ, cậu ta sờ lên trái tim mình, trái tim này đã ngủ say từ lâu, vừa rồi... Dường như đã đập.

Sự sống đối với Lục Diễn chỉ là một khoảnh khắc mong manh, cậu ta đã quá quen với chia ly, bất kỳ tình cảm bó buộc nào cũng rắc rối cả.

Lục Diễn tự nhắc nhở mình vô số lần, đừng hy vọng gì cả, trở ngại của bọn họ không phải là mâu thuẫn gia tộc mà là dòng thời gian vô tận và nỗi buồn không được già đi.

Nhưng nếu ngày mai sẽ chết thì sao?

Lục Diễn không biết.

Nếu không có ngày mai, đó hẳn là chuyện rất khủng khiếp đối với tất cả mọi người, nhưng với Lục Diễn thì có lẽ nó là một sự
giải thoát.

Nếu không có ngày mai. Trước khi bình minh, Lục Diễn chỉ muốn ngủ trong vòng tay ấm áp của người mình yêu chứ không phải trong quan tài lạnh lẽo.

loading...

Danh sách chương: