Chương 17:Mày đừng tưởng lão gia cho qua chuyện, tao sẽ để mày yên"
Chỉ là mơ...
Thức dậy mọi thứ sẽ trở lại bình thường, chỉ cần thức dậy, chỉ cần thức dậy... "Chát..t...t!!!" Nhưng cảm giác trong mơ sẽ không chân thật đến như vậy, cô có thể cảm nhận được vị máu trên miệng mình. "Mày câm rồi hả... sao không lên tiếng, có phải xấu hổ quá nên không còn gì để nói" Đây là cái tát thứ hai mà Dục Uyển nhận được từ một người, Lữ Trị tôi đã nhớ kĩ bà. Dục Uyển dù không thích đọc tiểu thuyết nhưng cũng nghe nói thể loại xuyên không gần đây rất thịnh hành, chỉ không ngờ là bây giờ cô lại trở thành nạn nhân của chuyện phi lý này. "Cha, mẹ ! Dục Uyển hành động thiếu suy nghĩ, là anh trai con cũng chịu phần trách nhiệm" Lời nói đại nghĩa này là của Hoắc Khiêm đại thiếu gia, mọi người có thể sẽ bị hắn đánh lừa, nhưng Dục Uyển biết rõ Hoắc Khiêm đang diễn kịch. Hoắc Khiêm chính là một ngụy quân tử, đó là cảm nhận riêng của Dục Uyển sau khi nhớ hết tất cả việc mà hắn đã làm thông qua kí ức của Dục Cô, trước mặt mọi người luôn ra vẽ một chính nhân quân tử, đạo mạo đáng tin cậy, nhưng sau lưng lại làm toàn chuyện xấu. Cách đây một tháng, hắn bị một đám cậu ấm của một trường quý tộc Cris đánh lầm vì tội giành gấu của người ta. Khi sự thật được làm rõ, đám cậu ấm đó sợ đến mức quỳ lại van xin. Trước mặt nhiều người thì Hoắc Khiêm giống như thánh nhân, nói bỏ qua tất cả. Nhưng vừa xoay lưng đã sai thủ hạ đánh người ta đến nhập viện, gãy mấy cái xương sườn, có kẻ còn tàn phế. "Khiêm! Cháu không thể nói vậy được, lần này nó bỏ thuốc cho mấy đứa, lần sau biết nó còn gây ra chuyện động trời gì" Lữ Trị lên tiếng. "Phi! cháu nói gì đi chứ, sao cứ im lặng" Lữ Trị quay sang nhìn Hoắc Phi. "Dù sao con cũng không bị thiệt thòi gì, mọi người muốn giải quyết nó thế nào cũng được, con không ý kiến" Nếu Hoắc Khiêm là ngụy quân tử thì Hoắc Phi chính là ác ma. Hắn sở hữu vẽ đẹp thánh thiện như thiên sứ, da trắng, môi hồng, long lanh hơn cả con gái. Nhưng hành động và lời nói của hắn thì cầm thú vô phương chữa trị. Ba tháng trước, Hoắc phu nhân đi chùa lễ Phật, Hoắc Phi và các cậu ấm cũng đi theo cho vui, vô tình nhắm trúng một tiểu ni cô xinh đẹp. Bọn họ còn đánh cược, xem ai sẽ là người đầu tiên phá cái màng mỏng đó của tiểu ni cô. Người thắng cuộc là Hoắc Phi, sau khi chơi chán còn hào phóng tặng cho đám chiến hữu của mình, một ni cô thiện lương được hắn "đào tạo" chưa tới hai tháng, đã trở nên dâm đãng phóng túng. "con đi xuống lầu trước, mọi người cứ từ từ nói " Hoắc Luật không vui, nhấc người khỏi ghế. Hoắc Luật không giống như Hoắc Phi và Hoắc Khiêm, hai tên kia còn có chút thân thiện giả tạo, Hoắc Luật thì không. Trên gương mặt tuấn mỹ luôn là tà khí chết người, hắn tàn ác, quyết đoán và lạnh lùng nhất trong ba anh em, người mà ai cũng không muốn trở thành kẻ địch. Hoắc Luật có một con ngựa tên là Thần Phong, theo hắn hơn mười năm. Thần Phong là mã thần bách chiến, thắng vô số trận đua. Nhưng hai tháng trước, Thần Phong bị thương trong một trận đua ngựa, bác sĩ nói chân của nó sẽ tàn phế, cũng không thể tham gia thi đấu được nữa. "PẰNG..!!!!" 5 phút sau thì một tiếng nổ vang trời, Thần Phong đã chết dưới cây súng của Hoắc Luật. Kết luận cuối cùng, cả ba anh em họ Hoắc đều là cực phẩm trong bại hoại. Bọn họ xấu xa như vậy, thì dì ruột của họ cũng không phải dạng vừa, đặc biệt là miệng lưỡi, có tính cống kích hơn cả đại bác. " Lão gia, chị cả.. ba đứa nó còn nhỏ không hiểu chuyện nên mới dễ dàng cho qua... lần này nó bỏ thuốc, lần sau có thể là độc dược" Lữ Trị dùng lời cay độc mạc xác Dục Uyển, vẫn chưa đủ. Bà ta dừng lại nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh Hoắc Nghị và Lữ Tranh. "Nó độc ác, lại lẳng lơ giống hệt với người nào đó, không biết có phải là di truyền không... hai người phải trừng trị nó thật nặng, nếu không mọi người sẽ bị nó hại chết" " Lão gia, chị cả ! Dục Uyển dù có hơi ngang bướng, nhưng không phải là đứa có lòng dạ độc ác, hai người hãy bỏ qua cho nó lần này" Người phụ nữ vừa lên tiếng nói giúp cho Dục Uyển, có một khuôn mặt xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn, nhìn cứ như là chị gái của Dục Uyển nhưng thật ra đã gần bốn mươi. Tiêu Tường, bà ba của Hoắc chủ tịch, cũng chính là mẹ ruột của Dục Uyển. Cha của Dục Uyển là trợ lý kiêm vệ sĩ của Hoắc Nghị, từ nhỏ hai người đã lớn lên bên nhau. Mười hai năm trước, vì cứu vợ chồng Hoắc Nghị mà mất mạng, để lại vợ trẻ con thơ không người chăm sóc. Hoắc Nghị vì muốn báo ơn nên nhận Dục Uyển làm con nuôi, hai mẹ con cũng chuyển về sống ở Hoắc gia. Một năm trước, Tiêu Tường chính thức trở thành bà ba của Hoắc gia. "Cô còn mặt mũi mà cầu xin hả, có phải tất cả chuyện này đều là do cô xúi giục.... từ lâu hai mẹ con cô đã muốn độc chiếm Hoắc gia" "Chị hai! Em không bao giờ có suy nghĩ đó...lão gia và chị cả đối xử với hai mẹ con em rất tốt, em không phải là kẻ vô ơn" "Nói hay còn hơn hát tuồng, cô diễn kịch cho ai xem...tôi không tin, chuyện tốt con gái cô làm, là mẹ ..cô lại không biết gì" Lữ Trị mỉm cười khinh miệt rồi lách người sang đi đến trước mặt vợ chồng Hoắc Nghị, Lữ Tranh. "Lão gia, chị cả ! Dục Uyển tuổi còn nhỏ nhưng lại có tâm kế, nếu giữ nó ở lại Hoắc gia không biết còn gây ra chuyện động trời gì, em nghĩ nên đuổi nó ra khỏi Hoắc gia" Tiêu Tường lo sợ Dục Uyển sẽ bị đuổi khỏi Hoắc gia, lập tức trượt khỏi ghế, quỳ xuống dưới đất. "Lão gia, chị cả, hai người đừng đuổi Dục Uyển...em cầu xin hai người" Nhìn thấy Tiêu Tường bụng mang dạ chữa quỳ trên đất, hai mắt sắp khóc. Hoắc Nghị khẩn trương kéo bà đứng dậy. "Tường! em đang mang thai...mau đứng dậy" Năm xưa Hoắc Nghị quen với Tiêu Tường trước, còn là yêu từng cái nhìn đầu tiên, nhưng người mà Tiêu Tường chọn là ba của Dục Uyển, hai người kết hôn rồi sinh ra Dục Uyển. Tình cảm của Hoắc Nghị không vì năm tháng dài mà nguội lạnh, lại càng nồng cháy hơn. Bắt nguồn từ sự kiêu hãnh của một người nắm quyền lực chi phối cả Á Lạp Tân nhưng lại không thể có được trái tim của một người phụ nữ, càng khiến ông ta si mê Tiêu Tường hơn. Sau khi chồng của Tiêu Tường chết, lấy cớ là báo ơn muốn nhận Dục Uyển làm con nuôi, đem hai mẹ con về cưu mang, thật ra là muốn tiếp cận Tiêu Tường. Hiện tại trong bụng của Tiêu Tường lại đang mang con của ông ta. Hoắc Nghị càng yêu thương bà, và đặc biệt quan tâm đến tiểu công chúa chưa chào đời này hơn. "Tường! em nghe lời lão gia, mau đứng lên đi....quên bác sĩ Lương nói gì rồi sao, lần trước em sảy thai, khó khăn lắm mới mang thai, em không được kích động" Lữ Tranh bà cả của Hoắc gia, con người lương thiện, không biết giận ai bao giờ, suốt ngày chỉ biết ăn chay niệm phật, lòng dạ còn tốt hơn cả Bồ Tát. Cha của Dục Uyển vì cứu bà nên mới chết, bà vì mang ơn nên luôn muốn bù đắp cho hai mẹ con Dục Uyển, vì vậy khi Hoắc Nghị muốn cưới Tiêu Tường, bà cũng không phản đối. " Lão gia, chị cả....mấy lần trước Dục Uyển gây ra họa, hai người đều bỏ qua... nhưng chuyện lần này không phải nhỏ, không thể cho qua được" " Chị hai! Em cam đoan đây là lần cuối, sau này em sẽ không để Dục Uyển làm ra những chuyện mất mặt nhà họ Hoắc, chị.." "Á..á...!!!" Tiêu Tường vì quá kích động, vừa đứng dậy đã động đến thai nhi. Hoắc Nghị sợ đến mặt mày biến sắc. "Tường! mau... gọi bác sĩ Lương" "Lão gia! em không sao, không cần gọi bác sĩ Lương" Hoắc Nghị trừng mắt nhìn Lữ Trị , bà sợ mà lùi lại mấy bước. "để anh đưa em về phòng" Hoắc Nghị ân cần lên tiếng. "Lão gia! ông sẽ không đuổi Dục Uyển ra khỏi Hoắc gia phải không" " chuyện của Dục Uyển em không cần phải bận tâm, lo mà dưỡng tốt cái thai này....đừng làm cho anh phải lo, có biết không" Nhìn Hoắc Nghị dìu Tiêu Tường về phòng, Lữ Trị lại càng tức hơn, cho dù sóng to gió lớn thế nào, chỉ cần có Tiêu Tường thì lão gia đều cho qua cả, đó chính là lý do tại sao Dục Uyển luôn muốn gì được đó. "mày đừng tưởng lão gia cho qua chuyện, tao sẽ để cho mày yên" ***** hết chương 17******
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Hồ ly chín đuôi
- Chương 2: Đệ Nhất Dâm Đãng
- Chương 3: Trục xuất dâm phụ, nhân gian đại loạn
- Chương 4: Phan Kim Liên là gì chứ
- Chương 5: Hắc Bạch Vô Thường đến thăm
- Chương 6: Tặng phẩm của Diêm vương
- Chương 7: Có muốn nó không
- Chương 8: mày có liêm sĩ không vậy
- Chương 9: Em sai rồi
- Chương 10: Tao thách mày dám
- Chương 11:Đại ca! có phải là con nhỏ đó
- Chương 12: Đúng rồi, chính là nó.
- Chương 13: Dục Cô là ai
- Chương 14: Dục Uyển này rất thích tiền
- Chương 15: Nếu Lý Nhã có chuyện, tôi sẽ bắt cô sống không bằng chết
- Chương 16: mày cũng lẳng lơ như mẹ mày vậy.
- Chương 17:Mày đừng tưởng lão gia cho qua chuyện, tao sẽ để mày yên"
- Chương 18: Cô vui vẻ sao...nhưng tôi thì không, biến!
- Chương 19: Tao muốn mày
- Chương 20: lần sau còn dại dột, chị đây sẽ không nương tay
- Chương 21: Chuyện này là kẻ nào làm
- Chương 22: Bây giờ thì đã yên tĩnh hơn
- Chương 23: Lên xe!
- Chương 24: Em lạ ở chỗ nào
- Chương 25: Chát..!!! tỉnh dậy mau
- Chương 26: Tao phải giết mày
- Chương 27: Mày lấy cái gì để bảo lãnh
- Chương 28: 5 năm...các người giỡn mặt với bổn thiếu gia sao
- Chương 29: Nhấc mông lên
- Chương 30: Hài thật, đây là lần đầu tiên có đứa dám đòi tiền tao
- Chương 31:Lữ Trị! Bà bảo tôi phải xử lý bà thế nào đây
- Chương 32: Không được chạm vào nó
- Chương 33: Thử rồi mới biết anh không phải là đàn ông
- Chương 34: Gia quy của Hoắc gia
- Chương 35: Vậy cho tao thượng mày
- Chương 36: Ứng cử viên thứ năm
- Chương 37: Đừng gây sự với phụ nữ
- Chương 38: Mỹ nhân cứu anh hùng
- Chương 39: Anh và Dục Uyển đã làm gì
- Chương 40: Anh có thích Dục Uyển không?
- Chương 41: Ứng cử viên thứ năm và tấm chi phiếu
- Chương 42: Câu chuyện giờ mới bắt đầu.
- Chương 43: Trở thành nữ chính
- Chương 44: Say rượu làm loạn
- Chương 45: Video clip
- Chương 46: Câu lạc bộ Judo và suất ăn trưa miễn phí
- Chương 47: Đại lể và gia sư
- Chương 48: Những đề toán và chai rượu thuốc
- Chương 49: Bin và Bo
- Chương 50: Hoắc Phi phản công
- Chương 51: May cho mày là bên dưới không ướt
- Chương 52: Họa là từ miệng mà ra
- Chương 53: Sủng đến tận trời
- Chương 54: Tự làm tự chịu
- Chương 55: Vợ à!, chồng cũng khát nước
- Chương 56: Chúng ta hãy hẹn hò.
- Chương 57: Hoắc Luật thật nhỏ mọn
- Chương 58: Tại sao không phải là tao
- Chương 59: Câu chuyện về Hoắc Mạn Ni
- Chương 60: Chỉ giỏi làm chuyện vô lại
- Chương 61: Tai nạn ngoài ý muốn
- Chương 62: Trò cười trong tiệc sinh nhật
- Chương 63: Tin tức đính hôn
- Chương 64: Vòng quay của số phận
- Chương 65: Anh thích em
- Chương 66: HAPPY NEW YEAR !!!
- Chương 67: Âm mưu của Trình Mĩ
- Chương 68: Mượn nước đẩy thuyền
- Chương 69: Long sàng
- Chương 70: Chuyện không ai ngờ
- Giới thiệu nhật vật
- Chương 71: Buổi lễ đính hôn
- Chương 72: Kế sách dạy chồng
- Chương 73: Em xem tôi là trai bao sao?
- Chương 74: Trò chơi chỉ mới bắt đầu
- Chương 75: Đại nhân vật mới
- Chương 76: Hôn lễ của Bạch Ngạn Tổ
- Chương 77: Bị bắt cóc
- Chương 78: Nhà kho bốc cháy
- Chương 79: Cuộn băng ghi hình
- Chương 80: Tái phạm
- Chương 81: Có thích tiền không?
- Chương 82: Mùi hương quen thuộc
- Chương 83: Ác ma
- Chương 84:Tôi muốn đi du học
- Chương 85: Hoắc Phi! chuyện này là sao?
- Chương 86: Con sẽ không cưới Phi Yến
- Chương 87: Xin lỗi
- Chương 88: Trắng án
- Chương 89: Sự thật phơi bày
- Chương 90: Mất tích
- Chương 91: Đảo Chết
- Chương 92: Thiên đường của Đảo Chết
- Chương 93: Anh xin lỗi
- Chương 94: Trúng độc đắc
- Chương 95: Hoắc Khiêm bị bệnh
- Chương 96: Cách một bức tường
- Chương 97: Đêm khó quên
- Chương 98: Chán lắm rồi.
- Chương 99: Thai phụ
- Chương 100: Gặp lại
- Chương 101: Quay về
- Chương 102: Merry Christmas!
- Chương 103: End
- Thông báo