Chương 90: Đời người như một vở kịch.
Quý Thần Quang liếc mắt một cái, nhìn thấy thiếu niên vẻ mặt lãnh khốc phía sau lưng Tô Dật, nhất thời kích động đến hoa tay múa chân "Cửu, Cửu, bên này nè!" Hai tay cật lực vẫy vẫy, miệng hò hét. Cửu vẫn như vậy, lạnh lùng, tàn khốc. . . Tốt quá! Nam Cung Kỳ đứng bên cạnh Quý Thần Quang, bị tiếng la hét của cậu làm bừng tỉnh, hồi thần lại thì thấy Nam Cung Cửu cách đó không xa đang chậm rãi đi tới, đôi mắt đen sáng như sao, vẫn như trước nhàn nhạt mà nhìn mình. Nam Cung Kỳ bối rối dời đi tầm mắt của mình, nhưng trong lòng lại không thể nào bình tĩnh trở lại. Lục Dao đi đến bên cạnh Quý Hào, vừa định nói chuyện thì nghe thấy giọng hét hưng phấn của Quý Thần Quang, ánh mắt nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt đang mỉm cười nháy mắt biến sắc. . . Sở Phong. . . Khi Lục Dao ngẩn người thì Tô Dật đã đi đến bên cạnh Sở Phong "Tiểu Phong, để em chờ lâu rồi!" Giọng nói thật dịu dàng, đôi mắt nhìn Sở Phong là tình yêu không thể che dấu. "Không có. Giới thiệu với anh, mấy người bạn em mới quen!" Sở Phong nói xong, chỉ chỉ về phía Quý Tiêu Dương và Quý Thần Quang "Tiêu Dương cùng Thần Quang." Sau đó, đến sát bên tai Tô Dật, thì thầm bỏ thêm một câu "Cũng là đồng loại!" Tô Dật hiểu ý nở nụ cười, vươn tay với Quý Tiêu Dương "Rất vui được gặp anh. Tôi là Tô Dật!" "Quý Tiêu Dương!" Quý Tiêu Dương nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt như có như không đảo qua Lục Dao bên cạnh. Mẹ có thù hằn với hai người này? "Cửu, Cửu, tớ nhớ cậu muốn chết luôn!" Sự tập trung của Quý Thần Quang tất cả đều đặt lên người Nam Cung Cửu, chờ anh ta đi đến cạnh mình thì cậu nhanh chóng vươn tay ôm lấy. "Tôi đã về!" Giọng nói Nam Cung Cửu vẫn nhợt nhạt, lạnh lùng như trước. Cơ thể Nam Cung Kỳ khẽ run run. Vì sao anh cảm thấy, lời này của Tiểu Cửu có ý gì đó khác? Đột nhiên, trong đầu Nam Cung Kỳ nhớ lại câu nói trước khi rời đi của Tiểu Cửu: Kỳ, tôi hi vọng khi mình trở về, trong lòng anh, tôi không nằm ở vị trí em họ nữa. . . Lục Dao nhìn cảnh tượng cách đó không xa. Sở Phong mỉm cười nói gì đó, tay thường thường chỉ về phía Quý Thần Quang, Tô Dật bên cạnh cười khẽ gật gật đầu, ngón giữa của hai người đeo một chiếc nhẫn giống nhau như đúc, lấp lánh ánh sáng. Đó là hình ảnh hai người ở chung thật hạnh phúc. . . chói đến mức đâm thẳng vào hai mắt Lục Dao. Không cam lòng cùng ghen ghét, thù hận cùng oán niệm chôn sâu ở trong lòng trong nháy mắt lại bạo phát lên. Lục Dao cố áp chế, khuôn mặt có chút móp méo, tay nắm chặt nổi lên mạnh máu. Quý Hào khó hiểu nhìn Lục Dao đột nhiên trở nên tức giận, không phải đang vui vẻ sao? Sao bây giờ vẻ mặt lại như thể muốn giết người tới nơi! Quý Hào càng thêm khó hiểu, tò mò nhìn theo ánh mắt của Lục Dao. Hai người đàn ông kia?. . . Có thù oán với Dao Dao ư? Anh cảm thấy được Dao Dao hận bọn họ rất sâu. Bình thường cũng chưa từng nghe Dao Dao nói qua cái gì, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? [ khụ. . . để iem kể bác nghe, số là vợ bác yêu người ta, dưng số mặt rệp đen đủi quá, yêu trúng gay, người ta chia tay thì hêm có chịu, ghi thù tới giờ, khổ cái là chị thù thì thù mà uyên ương người ta hạnh phúc thì vẫn cứ hạnh phúc thôi ╮(╯_╰)╭ ] "Dao Dao, em làm sao vậy?" Tuy trong lòng Quý Hào ngổn ngang trăm mối nhưng bây giờ quan trọng nhất là phải xoa dịu Dao Dao trước rồi tính sau. Anh có cảm giác, nếu chỉ cần kích thích một chút nữa thôi là Dao Dao sẽ hoàn toàn bạo phát. Lục Dao bị Quý Hào gọi tỉnh, nhắm lại mắt rồi hít sâu vài cái, sau đó mới mở mắt ra nhìn Quý Hào, nhẹ nhàng lắc đầu "Không có gì, có lẽ vừa mới xuống máy bay nên có chút choáng." Vậy ư?. . . Choáng? Trong lòng Quý Hào âm thầm lắc đầu trào phúng. Anh có thể khẳng định, Dao Dao cùng với hai người đàn ông đằng kia có vướng mắc "Vậy, chúng ta về nhà thôi." Nói xong Quý Hào đi về phía Quý Tiêu Dương. Lục Dao bối rối, dưới tình thế cấp bách đành phải níu lại tay Quý Hào "Hào, chúng ta đi hướng này!" "Dù sao cũng phải chào bọn Tiêu Dương chứ." Quý Hào nhìn thấy vẻ mặt Lục Dao, khẽ cười nói một câu, sau đó có chút cưỡng chế mà lôi kéo tay của Lục Dao đi đến bọn Quý Tiêu Dương. "Tiêu Dương, Thần Quang! Mời bạn của mấy đứa về nhà ăn cơm luôn đi! Mẹ các con vừa mới từ Paris về, mấy tháng rồi cũng chưa gặp các con!" Nắm tay Lục Dao, Quý Hào đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương, cười khẽ nói. "Bác Quý, dì Quý!" Nam Cung Kỳ nhẹ cười với Quý Hào, gật gật đầu. "Tiểu Kỳ cũng ở đây sao, vừa lúc, cùng nhau ăn cơm thôi!" Quý Hào cười nói với Nam Cung Kỳ. Đối với Nam Cung Kỳ anh rất có hảo cảm, rất hài lòng, nó là một người rất ôn hoà lễ độ. "Không!" Nam Cung Kỳ còn chưa mở miệng, Nam Cung Cửu đã lên tiếng trước. "Vị này là?" Quý Hào vì chú ý tới chuyện tình của Quý Tiêu Dương mà biết đến Nam Cung Kỳ, nhưng Nam Cung Cửu thì Quý Hào chưa từng để ý đến. "Là em họ của cháu, Nam Cung Cửu!" Nam Cung Kỳ cười có chút gượng gạo, bởi vì anh cảm thấy tầm mắt âm u của Tiểu Cửu nhẹ nhàng đáp xuống trên người mình. . . lòng đang hỗn loạn, giờ càng thêm rối. "Ba, Kỳ đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, tụi con đã bày tiệc ở nhà sẵn để ăn mừng rồi!" Quý Thần Quang không thích ba mình. Cậu không muốn về nhà ăn cơm, chẳng còn thấy ngon miệng nữa! Quý Hào vẻ mặt nén giận. Mấy đứa này rõ ràng là không muốn nói chuyện với anh. . . Sở Tô hai người bên này. Khi Quý Hào nắm tay Lục Dao xuất hiện ở trước mặt Quý Tiêu Dương, sắc mặt hai người liền thay đổi. Không nghĩ tới, bọn họ thế nhưng lại là con của Lục Dao. Lục Dao đứng một bên không nói gì, ánh mắt "nóng bỏng" nhìn chằm chằm về hai người phía đối diện. "Mẹ, mẹ biết Sở Phong với Tô Dật sao?" Quý Tiêu Dương nhìn thấy hận ý không thể giấu nổi của Lục Dao, trong lòng cười lạnh, anh thật muốn biết, giữa ba người này đã xảy ra chuyện đặc sắc gì. Quý Tiêu Dương vừa nói xong, tầm mắt của mọi người đều đồng loạt dừng lại tại ba người họ, trong lòng cũng bắt đầu tò mò, bầu không khí giữa ba người bọn họ thật sự rất kì lạ. Mạc Dương đứng sau lưng Linh Thiên Nhiễm, khoé miệng cong lên thành một nụ cười nhạt. Ánh mắt nhìn về phía Lục Dao ba người, cười đến thâm sâu khó hiểu. . . Đời người a, thật đúng là một tuồng kịch! "Cùng chung giới giải trí mà, khó tránh khỏi chạm mặt nhau!" Tô Dật cười thật tự nhiên. Câu này, nói được rất đúng lí hợp tình, cũng đồng thời thật dối trá. Quý Thần Quang nhìn thấy, trong lòng thầm trợn trắng mắt. Fắc!. . . Nhịn không được mà học xấu Linh Thiên Nhiễm mắng một câu. Vừa nhìn là biết ngay, Sở Phong, Tô Dật với Lục Dao chắc chắn có gút mắc! Quý Thần Quang cũng không gọi Lục Dao là mẹ, trong lòng cậu, chỉ có anh hai của cậu là người duy nhất mà cậu xem là thân nhân, cũng là người yêu của cậu. "Đúng vậy, đã lâu rồi không gặp!" Lục Dao nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt gắt gao nhìn Sở Phong. Ngươi được sống an nhàn hạnh phúc, còn ta thì mỗi ngày phải chịu dày vò. . . Ta không cam lòng! Bọn họ dựa vào cái gì mà có thể hạnh phúc như thế! "Lục Dao!" Giọng nói Sở Phong đầy bất đắc dĩ. Chuyện năm đó. . . có một nữa sai lầm đúng là của anh, nhưng khi ở Pháp, không phải bọn họ đã nói rõ ràng hết rồi sao? Yêu cầu cùng với lời hứa của cô, hai người bọn họ đều chấp nhận thực hiện. . . Bây giờ, sự tình đã qua nhiều năm lắm rồi, Lục Dao, đến tột cùng là cô đang hận thù cái gì? Quý Hào bình lặng nhìn một màn trước mặt, nỗi nghi trong lòng mỗi lúc một lớn. Hận! Hận!! Hận!!! Đã cách xa hai mươi lăm năm, nhưng khi Lục Dao nghe lại giọng nói quen thuộc đó gọi tên mình thì hận thù trong lòng cô cuồn cuộn như thuỷ triều, điên cuồng mà dâng trào! Nhìn thấy mặt Lục Dao bắt đầu có chút vặn vẹo, Sở Phong trong lòng thầm thở dài một hơi, giữ chặt tay Tô Dật "Chúng ta đi thôi!" Kỳ thật, chung quy cũng là anh phụ lòng của cô ta. . . Số phận, thật sự là trêu người! Thật đáng buồn cũng thật đáng tiếc, Lục Dao vì sao không thể thông suốt? Bây giờ cô đã có một gia đình thật mỹ mãn, tôi cũng có hạnh phúc thuộc về chính mình. Vì sao lại cứ chấp nhất chuyện quá khứ? Để bồi thường, tôi cũng đã làm rất nhiều. . . Còn có cái gì, khiến cô không thể buông tay? "Sở Phong, Tô Dật, mới nãy không phải đã nói đi đến nhà chúng ta ăn tiệc sao?" Quý Thần Quang nhìn thấy Sở Phong cùng Tô Dật chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, thì vội lên tiếng nhắc lại lời bọn họ nói lúc nãy. Thật ra, còn có một nguyên nhân khác nữa, cậu chính là muốn chọc cho Lục Dao tức chết! Hứ, cậu không thích Lục Dao. Quý Thần Quang tự bao giờ mà quen hai người kia thân đến như vậy? Lục Dao vừa nghe thấy câu nói của Quý Thần Quang thì vẻ mặt trong nháy mắt xanh rồi lại tím. Sở Phong vốn muốn từ chối nhưng Tô Dật bên cạnh lại cười gật gật đầu. Quý Tiêu Dương ở một bên cười bất đắc dĩ. Thần Thần tiểu quỷ này, lại nghịch ngợm làm chuyện xấu. . . Rõ ràng là biết mẹ cùng với Sở Phong Tô Dật bất hoà, còn muốn diễn màn bạn bè tốt với nhau trước mặt mẹ. Cơ mà, điều khiến anh tò mò nhất là việc năm xưa của mẹ với Sở Phong, đã xảy ra cái gì? Sở Phong đối với mẹ, giống như có một chút xin lỗi. Việc này, rất thú vị. . . [ *ngoáy mũi* 2 đứa con bất hiếu ] Cảm thấy Lục Dao lại một lần nữa mạnh mẽ kích động, Quý Hào tạm thời áp chế thắc mắc trong lòng, nói với Quý Tiêu Dương một câu "Có rảnh thì về thăm nhà một chuyến, ba và mẹ con về trước!" Nói xong, lập tức lôi kéo Lục Dao xoay người rời khỏi. "Hai người, có quen với 'mẹ' của em!" Chờ Lục Dao đi rồi, Quý Thần Quang mới hiếu kì nhìn về phía Sở Phong cùng Tô Dật. Trong câu nói đó, từ 'mẹ' kêu lên đặc biệt quái lạ. "Từng có qua lại một ít!" Tô Dật trang nhã cười, lời nói nhẹ nhàng, bâng quơ. Xì, chỉ qua lại một ít mà Lục Dao lại kích động đến thế ư? Bộ dạng kia, giống như là hận không thể giết hai người các ngươi vậy ý. Tô Dật vừa nói xong, những người còn lại trong lòng âm thầm phỉ nhổ. "Chúng ta cũng đi về thôi!" Nam Cung Kỳ mở miệng nói. Bây giờ, lòng anh hoảng loạn vô cùng. . . tầm mắt của Tiểu Cửu vẫn luôn quét lên quét xuống trên người anh. "Đi, đi thôi!" "Tiêu Dương, Thần Quang, lúc khác có thời gian thì chúng ta lại gặp nhau, tôi vừa có điện thoại, phải về công ty." Đương khi mọi người chuẩn bị trở về thì Tô Dật nắm lấy tay Sở Phong, ngữ khí xin lỗi nói với Quý Tiêu Dương. "Không có gì, có rảnh thì gặp sau. Công việc quan trọng hơn!" Quý Tiêu Dương nhàn nhạt cười, gật đầu. "Được, tạm biệt!" Nói xong, Tô Dật cùng Sở Phong theo nhân viên công tác rời khỏi sân bay. "Đi lâu rồi, Cửu, chắc nhớ nhà lắm ha!" Quý Thần Quang vừa đi vừa nhảy lon ton nói với Nam Cung Cửu. "Ừm!" Nam Cung Cửu kéo theo chiếc va li đơn giản, giọng nói lạnh lùng. Quý Tiêu Dương cố ý đi chậm lại, đến bên cạnh Mạc Dương "Anh biết nguyên nhân!" Lời này là khẳng định. Anh lúc nãy nhìn thấy Mạc Dương nở nụ cười thâm sâu kia. Mạc Dương nghiêng mặt, thần thần bí bí nhìn thoáng qua Quý Tiêu Dương, bất thình lình tuôn ra một câu: "Đời người như một vở kịch!" "Xì, fắc! Anh thiếu giả bộ với chả đóng phim giùm tui cái[*]!" Linh Thiên Nhiễm luôn không thể bình tĩnh, ăn nói đàng hoàng với Mạc Dương được, cậu luôn nghĩ cách mà đá đểu hắn, mà chính bản thân cậu cũng không biết vì sao mình lại như thế. [*giả bộ, đóng phim: nguyên văn "trang a", "trang c". Nghĩa là nói ẩn dụ, ở đây Nhiễm Nhiễm mắng Dương mặt than là nói thì nói đại ra, đừng có giả bộ thần bí. ] Thật ra, có đôi khi, cậu cũng biết Mạc Dương là quan tâm mình, nhưng lời tuôn ra khỏi miệng lại mang theo đầy gai nhím nhọn hoắt. "Đó nghĩa là gì?" Quý Thần Quang tò mò nhìn Linh Thiên Nhiễm. "Là diễn kịch[**]!" Linh Thiên Nhiễm lành lạnh phun ra một câu, nhìn lại thì thấy Quý Thần Quang vẫn là vẻ mặt khó hiểu nhìn mình, đôi mắt to sáng ngời hiện đầy dấu chấm hỏi. . . Thần Quang, là một đứa bé thật CJ[***] a! [**diễn kịch, nguyên văn "trang b", nghĩa giống 2 cái trên. ***CJ: trong sáng. ] "Anh hai, rốt cuộc nó là cái gì?" Đợi một hồi không thấy Linh Thiên Nhiễm trả lời, Quý Thần Quang chuyển qua nhìn Quý Tiêu Dương. "Thần Thần, sao em lại đáng yêu đến thế cơ chứ!" Quý Tiêu Dương hôn một cái thật to trên mặt Quý Thần Quang, oán hận ôm lấy cậu. Thần Thần của anh, đáng yêu muốn chết! Cái gì với cái gì a? Trong đầu Quý Thần Quang quay mòng mòng. Nhìn thấy bộ dáng rối loạn của Quý Thần Quang, tất cả mọi người bật cười to. Một đám người nói cười vui vẻ rời khỏi sân bay.
loading...
Danh sách chương:
- Chương 1: Cậu ấy là em trai của tôi, các người không được làm tổn thương em ấy.
- Chương 2: Em trai là phải được anh hai bảo vệ từ nhỏ.
- Chương 3: Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em mãi mãi.
- Chương 4: Anh hai vì em trai mà lửa giận phun trào.
- Chương 5: Anh hai biểu quyết thành công rồi!
- Chương 6: Lần đầu tiên cho em uống sữa.
- Chương 7: Lục Dao ăn trúng "khổ qua".
- Chương 8: Tiếng nói đầu tiên của em trai.
- Chương 9: Cho em trai ăn chocolate.
- Chương 10: Dẫn em đi mua sắm.
- Chương 11: Em à, mau lớn lên đi!
- Chương 12: Em đã bắt đầu học nói, tiếng nói đầu tiên là gọi 'anh hai'.
- Chương 13: Rốt cuộc là ai 'ăn đậu hủ' của ai đây!
- Chương 14
- Chương 15: Chỉ biết gọi 'anh hai', những cái khác không nói được!
- Chương 16: Giúp em tắm!
- Chương 17: Em à, chúng ta cùng ngủ chung một giường.
- Chương 18: Khi anh thay đồ thì em phải nhắm mắt lại!
- Chương 19: Chắc chắn là do em cố ý.....
- Chương 20: Em à, đây là hôn nhẹ.
- Chương 21: Khi em khóc, lòng anh hai rất đau... rất rất đau!
- Chương 22: Mang em trai đi cùng.
- Chương 23: Anh ngủ không được nên lẻn vào phòng của em.
- Chương 24: Anh hai nói được là được!
- Chương 25: Anh hai ôm em trai là chuyện thường tình!
- Chương 26: Cùng anh hai đi học!
- Chương 27: Bị chọc ghẹo!
- Chương 28: Thần Thần là Thần Thần của anh hai!
- Chương 29: Ngày đầu tiên đi học (P1).
- Chương 30: Ngày đầu tiên đi học (2).
- Chương 31: Vì thế mà trốn học!
- Chương 32: Em tưởng đó là anh hai...
- Chương 33: Chỉ có một mình Thần Thần được hôn anh hai thôi!
- Chương 34: Cho tôi nhéo đi!
- Chương 35: Thần Thần cùng anh hai hôn thì gọi là vợ chồng son sao?
- Chương 36: Đừng rời bỏ Thần Thần!
- Chương 37: Thần Thần mãi mãi là bảo bối của anh hai!
- Chương 38: Bị đổ canh.....
- Chương 39: Xin hãy chú ý lời nói một chút!
- Chương 40: Quý phụ tức giận.
- Chương 41: Lục Dao
- Chương 42: Thần Thần, em thật là nghịch ngợm!
- Chương 43: Nói ai là thiểu năng?!
- Chương 44: Ai nói Thần Thần là thiểu năng thì ta sẽ diệt kẻ đó!
- Chương 45: Anh hai tức giận, hậu quả thật nghiêm trọng!
- Chương 46: Thần Thần chỉ cần để ý một mình anh hai thôi!
- Chương 47: Năm tháng như thoi đưa.
- Chương 48: Tôi muốn ở trọ nhà của anh!
- Chương 49: Đến trường, phiền phức!
- Chương 50: Tính toán của Ngô Tĩnh.
- Chương 51: Em cảm thấy thế nào?
- Chương 52: Nụ hôn đặc biệt!
- Chương 53: Cùng nhau ăn cơm.
- Chương 54: Chỉ một mình anh hai là được gọi Thần Thần thôi!...
- Chương 55: Ai cũng đừng mong đoạt!
- Chương 56: Nguyên nhân khiến Ngô Tĩnh nóng vội.
- Chương 57: Anh hai, một lần nữa đi~~~
- Chương 58: Bầu không khí dường như có chút kỳ quái!
- Chương 59: Nụ hôn đó, đã thành dấu ấn trong lòng anh!
- Chương 60: Tiểu Cửu, không ngờ cậu lại là chân nhân bất lộ tướng a...
- Chương 61
- Chương 62: Vấn đề đút cơm!
- Chương 63: Gian tình tỏa ra tứ phía trên bàn ăn...
- Chương 64: Cậu, là Quý Tiêu Dương!
- Chương 65: Thần Thần làm nũng khiến chuyện phát sinh...
- Chương 66: Dành cho em hết tất cả độc gia chuyên sủng[*]!
- Chương 67: Cùng nhau tắm a tắm!
- Chương 68: Chuyện xảy ra vào buổi sáng...
- Chương 69: Bí mật không thể nói.
- Chương 70: Hoa đào đóa đóa khai.
- Chương 71: So với thích còn sâu hơn...
- Chương 72: Đến tột cùng ai mới là "tiểu bạch thỏ" đây?!
- Chương 73: Em nhớ anh.
- Chương 74: Kế hoạch không thể cản nổi sự biến hóa.
- Chương 75
- Chương 76: Vô thanh đọ sức, ai sẽ hộc máu trước đây?
- Chương 77: Em yêu anh hai! Và đó không phải là tình thân!
- Chương 78: Đây có được xem là hẹn hò không?
- Chương 79: Khi tiểu hồ ly chống lại đại hồ ly.
- Chương 80: Thiếu niên trưởng thành.[*]
- Chương 81: Thật không ngờ đến sự tình lại phát triển thành như vậy...
- Chương 82: Nhạc phiêu phiêu đích Quý Tiêu Dương[*]
- Chương 83
- Chương 84: Giác ngộ.
- Chương 85: Thiên Nhiễm đáng thương.
- Chương 86: Ăn lẩu.
- Chương 87: Giấc mơ của Linh Thiên Nhiễm.
- Phần Không Tên 88
- Chương 89: Tề tụ sân bay, trò hay trình diễn.
- Chương 90: Đời người như một vở kịch.
- Chương 91: Bầu không khí này. . .
- Chương 92: Kết quả dần thay đổi (P1).
- Chương 93: Kết quả dần thay đổi (P2)
- Chương 94: Phát hiện và sự thật
- Chương 95: Âm mưu bắt đầu
- Chương 96: Hạnh phúc của em, chính là anh hai.
- Chương 97: Một cái hợp đồng lớn.
- Chương 98: Đi đến tỉnh X
- Chương 99: Con nít thật đáng yêu~
- Chương 100: Theo dõi
- CHƯƠNG 101: HỌP BÀN
- Chương 102. THẬT SỰ LÀ CHƠI ĐÙA ĐẾN NỖI PHÁT HỎA...
- Chương 103. Quý Thần Quang đột nhiên biến mất!
- Chương 104. Phức tạp!
- Chương 105. Cái gọi là phẫn trư ăn lão hổ (*)
- Chương 106.
- Chương 107. Tề Vận bị lừa dối.
- Chương 108. Kế hoạch chạy trốn!
- Chương 109. Động tác của ai nhanh hơn? (1)
- Chương 110. Động tác của ai nhanh hơn? (2)
- Chương 111. Động tác của ai nhanh hơn? (3)
- Chương 112. Không rõ tung tích!
- Chương 113. Được cứu!
- Chương 114: Quý tiêu dương hóa thân thành tu la địa ngục!
- Chương 115: Ảnh chụp này......
- Chương 116: Giành giật từng giây (1)
- Chương 117: Giành giật từng giây (2)
- Chương 118: Ngọt ngào thản nhiên (1)
- Chương 119: Ngọt ngào thản nhiên (2)
- Chương 120: Bởi vì......
- Chương 121: Tà tâm không chết. Nhớ lại!
- Chương 122: Bàn bạc đi du lịch!
- Chương 123: Tổ chức ăn lẩu chúc mừng!
- Chương 124: Nói thật hay mạo hiểm!
- Chương 125: Đụng chạm của cửu cùng kỳ!
- Chương 126: Thần thần say rượu!
- Chương 127: Gạo nấu thành cơm......
- Chương 128: Tân hảo nam nhân a!
- Chương 129: Vạch trần......
- Chương 130: Về nhà!
- Chương 131: Khắc khẩu!
- Chương 132: Ngả bài! đột biến......
- Chương 133: Quyết không thỏa hiệp!
- Chương 134: Sự tình một đống tiếp một đống!
- Chương 135: Giải quyết khúc mắc!
- Chương 136: Bắt đầu đi làm
- Chương 137: Thần quang kiếm được một triệu......!!
- Chương 138: Bí mật của cửu......
- Chương 139: Đánh lén!
- Chương 140: Cửu đột nhiên rời đi......
- Chương 141: Lấy tĩnh khắc chế động!
- Chương 142: Bắt đầu nhớ nhung......
- Chương 143: Quý phụ cầu xin!
- Chương 144: Chỉ có thể nói xin lỗi......
- Chương 145: Hết thảy đều viên mãn*!
- Chương 146: Thiếu kiên nhẫn!
- Chương 147: Đi dạo phố
- Chương 148: Bí mật: Kỷ nguyên là ai?
- Chương 149: Các loại điều tra
- Chương 150: Gợn sóng
- Chương 151: Cùng cạn chén
- Chương 152: Muốn......
- Chương 153: Mất tích. Trao đổi
- Chương 154: Không thể ký!
- Chương 155: Quyết định!
- Chương 156: Sơ hở!
- Chương 157: Chu toàn
- Chương 158: Ngó lơ. Trêu chọc!
- Chương 159: Phát hiện!
- Chương 160: Hành động
- Chương 161: Phóng ra giành trước
- Chương 162: Các loại thần thông
- Chương 163: Cược! cược!! cược!!!
- Chương 164: Cừu hận tồn tại
- Chương 165: Cửu gặp nguy hiểm!
- Chương 166: Bắt đầu......
- Chương 167: Đều tự ra tay
- Chương 168: Thất bại
- Chương 169: Vũ trang
- Chương 170: Bị thương
- Chương 171: Ai nha~ ấm áp......
- Chương 172: Điên cuồng đánh trả
- Chương 173: Ấm áp bốn phía cùng gà bay chó sủa!
- Chương 174: Một cuộc điện thoại xa lạ
- Chương 175: Bang chủ chân chính của thất giác!
- Chương 176: Yếu thế!
- Chương 177: Vô lực
- Chương 178: Hoàn toàn buông tha......
- Chương 179: Gặp mặt
- Chương 180: Trao đổi
- Chương 181: Không có khả năng!
- Chương 182: Trần ai lạc định*
- Chương 183: Sống qua hai lần (kỷ nguyên)
- Chương 184: Thành kính canh gác (vương tử dật)
- Chương 185: Bởi vì yêu, cho nên đau lòng (mạc dương)
- Chương 186: Yêu đã thành thói quen (quý tiêu dương)
- Chương 187: Bởi vì anh, em mới hạnh phúc (quý thần quang)
- Chương 188: Năm tâm động 2027 và năm trọng sinh 1992
- Chương 189: Vì cái gì kề cận tôi?
- Chương 190: Trầm mặc dưới cố chấp
- Chương 191: Rời đi
- Chương 192: Là quà tặng hay là nhớ nhung?
- Chương 193: Hiểu được
- Chương 194
- Chương 195: Dao động
- Chương 196: Buồn bực
- Chương 197: Thiếu chút nữa
- ĐỘC GIA CHUYÊN SỦNG