Chương 142: Bắt đầu nhớ nhung......


  "Anh ơi!" Quý Thần Quang ăn sáng xong, có chút lo lắng nhìn Quý Tiêu Dương đang thất thần. Vừa rồi nghe anh hai cùng bọn họ nói chuyện, sự tình giống như rất cấp bách...... Anh hai, có phải hay không gặp được cái gì phiền toái? Không biết cậu có thể giúp đỡ việc gì hay không! Quý Thần Quang ở trong lòng thầm nghĩ, liền đứng lên đi tới trước mặt Quý Tiêu Dương, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên khóe mắt hắn. Nơi này của anh hai, khí lạnh nặng quá...... Anh hai đang tức giận!

"Thần Thần, ăn no rồi sao?" Quý Tiêu Dương lấy lại tinh thần, nắm lấy bàn tay Quý Thần Quang đang đặt ở khóe mắt hắn, nhẹ nhàng kéo cả người Quý Thần Quang vào trong ngực, cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái!

"Ân. Ăn no rồi ạ!" Quý Thần Quang ợ một cái, cười đến thỏa mãn. Ai nha! Hồn đồn, thực đúng là càng ăn càng ngon......

Quý Tiêu Dương nhìn người ngồi trong lòng mình cười đến thỏa mãn giống như con mèo trộm được cá, khóe miệng cười bất giác sâu thêm vài phần, vươn tay nhéo nhéo khóe miệng Quý Thần Quang. "Con mèo nhỏ tham ăn. Thần Thần, nếu thích như vậy, anh hai ở nhà làm cho em ăn, bên ngoài chung quy vẫn không quá sạch sẽ!" Hắn vốn tưởng rằng Thần Thần chỉ là mới được ăn thử nên thấy thích thú mới mẻ như vậy. Nhưng không có nghĩ đến Thần Thần cư nhiên lại thích ăn hồn đồn...... Cứ như vậy, Quý Tiêu Dương lại có chút lo lắng, mỗi ngày đều ăn ở bên ngoài, tóm lại là vẫn cảm thấy không quá sạch sẽ.

"Được ạ. Nếu là anh hai làm có thể thử cho thêm những cái khác ở bên trong!" Hai mắt Quý Thần Quang tỏa sáng. Không biết bên trong hồn đồn có thể cho thêm nấm được không...... Cậu thích ăn nấm, giống như sủi cảo vậy! Hương vị hẳn là sẽ ngon lắm! Nghĩ vậy, Quý Thần Quang liền cảm thấy thèm, bất giác vươn đầu lưỡi liếm môi một vòng! Chép chép miệng, vẻ mặt ý do vị tẫn...... (ý chưa được thỏa mãn lắm)

Quý Tiêu Dương lẳng lặng nhìn động tác của Quý Thần Quang liền cười lớn, đáy mắt ôn nhu như nước. "Nếu em thích, chờ đến giữa trưa khi đi ăn cơm, thuận tiện đi dạo siêu thị, mua chút nguyên liệu nấu ăn. Sau đó sáng mai anh hai sẽ làm cho em. Muốn ăn cái gì thì nói cho anh hai!"

"Anh hai, anh thật sự quá là tuyệt vời!" Quý Thần Quang ôm cổ Quý Tiêu Dương, ở trên bờ môi hắn hung hăng hôn một cái thật mạnh, tươi cười trên mặt so với hoa nhi còn muốn tươi hơn ba phần!

(): vâng. nó là bông hoa đấy ạ=))

"Khấu, khấu, khấu!" Đang lúc hai anh em hăng say thân mật, ba tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Quý Thần Quang buông lỏng tay đang bám như sam trên cổ Quý Tiêu Dương ra, người nhanh chóng chạy tới sô pha, cong cong vẹo vẹo ngồi vào góc khuất của sô pha.

"Vào đi!" Quý Tiêu Dương sửa sang lại quần áo của mình một chút, đem ôn nhu cùng sủng nịch nơi đáy mắt toàn bộ thu hồi. Trên mặt lại một lần nữa khôi phục vẻ mặt không chút thay đổi!

"Sếp!" Thư kí Nhị Hào đẩy cửa đi vào, khẽ gật đầu với Quý Tiêu Dương. Sau đó đi đến trước bàn làm việc, đặt tài liệu trong tay trước mặt Quý Tiêu Dương, "Sếp, đây là tài liệu khẩn vừa đưa tới. Buổi chiều liền phải trả lời!"

"Đã biết, cậu ra ngoài trước đi!" Quý Tiêu Dương lật xem qua một chút, liền đặt tài liệu sang một bên, nhàn nhạt nói với cô gái trước mặt.

Thư kí Nhị Hào gật gật đầu liền rời khỏi phòng!

"Anh ơi, có phải là có chuyện gì quan trọng hay không?" Quý Thần Quang chờ thư kí đi rồi, nhanh chóng chạy tới trước mặt Quý Tiêu Dương, cầm tư liệu vừa mới đưa tới lên chuẩn bị lật xem, lại khổ sở phát hiện ra...... Tất cả đều là tiếng Anh......

"Thần Thần, có thể xem hiểu không?" Quý Tiêu Dương cười trêu tức!

Quý Thần Quang mất hứng ném văn kiện tới phía trước Quý Tiêu Dương. "Anh ơi, như thế nào tất cả đều là tiếng Anh?" Ta dựa vào...... Tất cả cậu đều xem không hiểu! Dày đặc chữ, nhìn liền thấy hoa mắt chóng mặt! Nhìn thấy tiếng Anh là cậu đã thấy phát ốm......

"Đây là một hợp đồng hợp tác với Mỹ!" Quý Tiêu Dương vươn tay kéo Quý Thần Quang vào trong lòng, đầu nhẹ nhàng đặt lên bờ vai cậu, "Thần Thần, có muốn đến Mỹ chơi không?"

"Sao vậy ạ? Anh hai chuẩn bị phải đi Mỹ công tác sao?" Quý Thần Quang khẽ nhăn mặt. Nói thật, cậu không quá thích đi Mỹ...... Nhưng là nếu anh hai muốn đi, cậu nhất định sẽ đi! Cậu không muốn cùng anh hai tách ra!

"Không nhất thiết. Nếu Thần Thần muốn đi Mỹ chơi thì chúng ta đi. Nếu Thần Thần không muốn thì chúng ta không đi. Hợp đồng này có thể kêu Thanh Vân đi tiếp nhận!" Quý Tiêu Dương suy nghĩ một chút mới thản nhiên nói. Một bên nói chuyện, một bên không an phận thỉnh thoảng xoa nắn khuôn mặt Quý Thần Quang, thỉnh thoảng lại sờ sờ xương quai xanh của cậu......

"Nga......" Quý Thần Quang không có hứng thú nga một tiếng. Tiếp theo mới yếu ớt nói một câu, "Em không quá muốn đi......"

Quý Tiêu Dương hiểu rõ nở nụ cười. Vừa mới nghe câu hỏi của Thần Thần là biết Thần Thần người này không quá thích thú gì với nước Mỹ! Suy tư một chút, Quý Tiêu Dương nhìn Quý Thần Quang trong lòng, hứng thú hỏi một câu, "Thần Thần, em thích đi chỗ nào?"

"Em nghĩ muốn......" Quý Thần Quang ngẩng đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tựa hồ còn đang thật sự tự hỏi. Qua gần một phút đồng hồ Quý Thần Quang mới bắt đầu chậm rãi nói, "Em nghĩ muốn nhìn phong cảnh Giang Nam, em cũng muốn đi đến thảo nguyên, em muốn nhìn di tích cổ đại, em cũng muốn nhìn các loại cảnh đẹp thiên nhiên tinh tế......" Quý Thần Quang nói, mắt cũng bắt đầu sáng lên!

Quý Tiêu Dương lẳng lặng nghe, thản nhiên nở nụ cười. "Chờ anh hai xong công việc lần này, Thần Thần muốn đi đâu, anh hai liền mang em đến đó chơi, được không?" Hắn thích nhìn thấy nụ cười ngây thơ cùng thỏa mãn giống như một đứa trẻ của Thần Thần!

"Dạ được! Anh hai, anh nhất định phải nhớ kỹ lời này đó!" Quý Thần Quang ngẩng đầu, giơ ngón út lên. "Anh ơi, chúng ta ngoéo tay đi?" Cậu sợ, vạn nhất anh hai có nhiều việc, cái gì cũng quên hết......

"Được, ngoéo tay!" Quý Tiêu Dương nhưng thật ra không sao cả. Thần Thần muốn làm thế nào thì liền làm thế nấy! Dù sao chuyện hắn đã đáp ứng Thần Thần là sẽ nhất định không quên! Bất quá tiểu gia hỏa này, thế nhưng lại quên thiệt nhiều chuyện hắn đã từng nói...... Nghĩ vậy, Quý Tiêu Dương cười có chút bất đắc dĩ!

"Tiêu Dương!" Đúng lúc này, Nam Cung Kỳ cầm trong tay một túi tư liệu màu lam đi vào, trên mặt lộ mỉm cười nhàn nhạt.

Quý Thần Quang nhìn thấy, mặt mày nhẹ nhàng nhíu lại. Cậu, đã nhìn ra. Nụ cười của Kỳ, có điểm miễn cưỡng...... Không vui, vì cái gì còn muốn cười? Quý Thần Quang nhìn vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu......

"Tra được rồi?" Quý Tiêu Dương nhận lấy túi tư liệu trong tay Nam Cung Kỳ, cẩn thận lật xem.

Nam Cung Kỳ trầm mặc đi tới trước bàn làm việc của mình, đẩy kính mắt, chuẩn bị tiếp tục làm việc. Quý Thần Quang lẳng lặng nhìn thoáng qua liền đứng lên, đi đến ngồi đối diện Nam Cung Kỳ. Hai tay chống cằm nhìn Nam Cung Kỳ làm việc.

"Sao vậy?" Nam Cung Kỳ ngừng động tác trong tay, ngẩng đầu có chút kinh ngạc nhìn Quý Thần Quang đang nhìn anh đến ngẩn người!

Quý Thần Quang mím môi, bởi vì hai tay chống cằm cho nên khi nói chuyện, thanh âm có điểm mơ hồ không rõ. "Kỳ, đừng có chuyện gì cũng đều cất giấu!" Cậu có thể cảm giác được, Kỳ đối với việc rời đi của Cửu, thực bất an......

"Ha ha!" Nam Cung Kỳ vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình, cười đến có điểm gượng ép! Ánh mắt cũng có chút né tránh.

"Kỳ, cười đến hảo khó coi!" Quý Thần Quang cau mày, thả nhiên nhìn, vươn tay điểm điểm lên mi tâm (vùng giữa hai lông mày) của Nam Cung Kỳ. "Kỳ, không muốn cười thì đừng cười!" Thanh âm nhẹ nhàng tinh tế...... Cậu nhìn mà thấy khó chịu!...... Kỳ thật, Cửu rời đi, trong lòng cậu cũng thấy buồn.

Nam Cung Kỳ trầm mặc...... Khóe miệng cười nhạt cứng ngắc! Quý Thần Quang đột nhiên có chút bối rối nhìn biểu hiện của Kỳ, có chút chân tay luống cuống, theo bản năng liền ngẩng đầu nhìn về phía anh hai mình...... Lại phát hiện Quý Tiêu Dương đang vùi đầu xem tài liệu, tựa hồ không biết chuyện xảy ra bên này......

Có phải là mình không nên hỏi...... Quý Thần Quang nhẹ hạ đôi mắt, ở trong lòng hỏi bản thân! Kỳ, giống như càng thêm khổ sở...... Mình, có phải hay không đã ép Kỳ? Vừa rồi anh hai cũng nói, cần cho Kỳ thời gian yên lặng một chút...... Chính là, khi nhìn bộ dáng ngẩn người của Kỳ, trong lòng rất khó chịu......

Ngay tại lúc Quý Thần Quang đang tự trách, Nam Cung Kỳ đột nhiên mở miệng nói chuyện. Thanh âm khàn khàn, có điểm trầm thấp...... "Anh, lo lắng cho...... Cửu!"

"Không có việc gì! Kỳ, anh yên tâm. Chúng ta phải tin tưởng Cửu. Cửu rất lợi hại!" Quý Thần Quang sửng sốt một chút, lập tức mở miệng nói! "Kỳ, anh đừng quên có vài việc đều là Cửu ra tay giúp, thân thủ của cậu ấy, anh cũng thấy rồi đầy. Rất cường đại! Cho nên anh đừng lo lắng!"

"Không!" Nam Cung Kỳ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Quý Thần Quang. Tạm dừng vài giây, tựa hồ là đang lo lắng có nên nói hay không. Cách gần một phút đồng hồ sau, Nam Cung Kỳ mới lại mở miệng "Anh...... Anh có chút, bất an......"

"Bất an cái gì?" Đáy mắt Quý Thần Quang lóe nghi hoặc. Sao cậu lại không có?......

Nam Cung Kỳ lắc lắc đầu, vẻ mặt gian nan, có chút tiều tụy không nói nên lời...... "Anh không nói rõ được. Chính là, cảm thấy, bất an......" Giống như, giống như, Tiểu Cửu, phải rời khỏi anh...... Nam Cung Kỳ ở trong lòng nỉ non một câu. Anh không dám nói lời này ra! Anh sợ nhỡ đâu nó sẽ thành sự thật......

"Sẽ không. Kỳ, anh thả lỏng một chút đi. Vừa rồi anh hai cũng đã gọi điện cho anh Mạc Dương rồi. Bảo anh ấy chú ý tình hình của Cửu nhiều hơn. Cho nên, Kỳ, anh đừng lo lắng! Hơn nữa, Cửu còn có thể gọi điện thoại cho anh, đến lúc đó, nếu anh thấy không yên lòng thì hỏi cậu ấy đi. Kỳ, không có gì đâu." Quý Thần Quang vươn tay vỗ vỗ bả vai Nam Cung Kỳ! Nói rất nhanh, loạn thất bát tao (linh tinh lộn xộn)! Kỳ thật Quý Thần Quang cũng không biết chính mình đang nói cái gì, trong lòng nghĩ cái gì liền nói ra cái đó......

"Ân. Cũng đúng!" Lẳng lặng trầm mặc một hồi, Nam Cung Kỳ hơi hơi gật đầu. Chính là cỗ bất an khó hiểu trong lòng kia lại vẫn như trước không có biến mất...... Tiểu Cửu, nhớ kỹ, tôi vẫn ở đây chờ cậu!...... Tiểu Cửu......

"Kỳ, kỳ thật anh hãy thành thật một chút mà nói đi, anh, là nhớ Cửu đi......" Quý Thần Quang cười trộm đẩy đẩy Nam Cung Kỳ. Ánh mắt rất là phong lưu, còn nháy nháy vài cái......

Tai Nam Cung Kỳ có chút ửng đỏ...... Trầm mặc một lúc, cũng không có phản bác! Bởi vì, anh thật sự nhớ Tiểu Cửu...... Lúc này mới có không đến hai mươi tư giờ không gặp, trong lòng đã bắt đầu nhớ rồi! Những ngày còn lại, nên trải qua như thế nào đây......

"Hắc hắc, Kỳ, nếu Cửu nhìn thấy bộ dáng hiện tại của anh, khẳng định sẽ cười đến thỏa mãn giống như đứa trẻ!" Quý Thần Quang ngơ ngác nói một câu.

Ánh mắt Nam Cung Kỳ có chút dại ra...... Tựa hồ là đang lâm vào ký ức nào đó, thế nhưng khóe miệng lại chậm rãi xuất hiện một nụ cười ôn nhu. Anh nhớ tới, buổi sáng ngày đó, bộ dáng ngốc nghếch của Tiểu Cửu......

"Tiểu Cửu, vốn vẫn là một đứa trẻ!" Nam Cung Kỳ đột nhiên mở miệng nói. Ở thiệt nhiều thời điểm, anh đều phát hiện, Tiểu Cửu còn là một đứa nhỏ ngốc nghếch. Có chút động tác cùng tươi cười làm cho anh nhìn mà đau lòng...... Tâm, bất giác nghĩ phải đối với Tiểu Cửu tốt hơn một chút, đối với Tiểu Cửu thật tốt!

"Ân. Bất quá, Cửu so với em thì mạnh hơn nhiều!" Quý Thần Quang chống cằm, nghĩ đến tư thế hiên ngang khi đánh nhau của Cửu, ngây ngốc nói một câu. Kỳ thật, thân thủ của cậu, có một chút là do Cửu vụng trộm dạy cho cậu. Bất quá cậu chỉ học được một chút lông gà vỏ tổi. Cũng không lĩnh hội được tinh túy gì......

"Thần Thần muốn học võ?" Đột niên thân thể bị ôm vào một cái ôm ấp quen thuộc, bên tai vang lên thanh âm ôn nhu của Quý Tiêu Dương.

Quý Thần Quang hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu. "Ân. Em đã lâu rồi không có luyện tập, đều có chút quên thân thủ trước kia rồi!"

"Đi, hiện tại đi luyện một chút đi?" Quý Tiêu Dương trầm mặc một chút, nói ra một ý kiến!

"Đi a." Quý Thần Quang nhanh chóng trả lời, thật là nóng lòng muốn thử...... "Kỳ, cùng đi đi, em cùng với anh hai luyện một chút. Sau đó chúng ta đi chơi bóng đi! Vận động vận động!" Ánh mắt Quý Thần Quang dừng trên người Nam Cung Kỳ ở bên cạnh. Mệt đến mức tận cùng, sau đó ngủ một giấc. Trạng thái của Kỳ hẳn là sẽ tốt hơn một chút......

"Được!" Nam Cung Kỳ khẽ gật đầu. Có lẽ đây là một biện pháp tốt. Tiểu Cửu mới rời đi có một chút như vậy, anh liền không tập trung được tinh thần, luôn hoảng hốt ngẩn người......

"Vậy chúng ta đi thôi!" Quý Thần Quang dẫn đầu ra khỏi văn phòng, Quý Tiêu Dương cười khẽ đi theo sau, Nam Cung Kỳ lẳng lặng đi ở cuối cùng...... Tựa hồ lại có chút thất thần......  

loading...

Danh sách chương: